Chương 25: Buổi liên hoan ngày hôm đó
Mộc Hương Viên
06/06/2022
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày thi cuối học kì và cũng là kì thi cuối cấp trung học cơ sở cho đám học sinh chúng tôi.
Thật đáng mong chờ...
Việc ôn thi khá là vất vả nhưng cũng rất thuận lợi cho tôi nhờ có Dương Nguyên. Hầu như ngày nào cậu ấy cũng rủ tôi sang nhà cậu để ôn thi. Nhưng kể cũng lạ, cậu ấy toàn là kèm bài cho tôi vậy còn cậu ấy thì sao làm sao mà ôn?!
Tôi cứ thắc mắc mãi chuyện đó, nhưng khi tôi hỏi thì cậu nói là không sao, vừa kèm cho tôi vừa ôn lại kiến thức luôn. À à thì ra là vậy...
Việc thi cử trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ có cậu ấy. Tôi cũng không ngờ rằng mình lại làm hết toàn bộ mà không chừa câu nào. Lúc trước khi nhìn thấy những câu khó tôi chỉ tặc lưỡi cho qua...vậy mà giờ đây lại hí hoáy viết.
Kết quả các môn thi làm bố mẹ tôi rất hài lòng, vô cùng hài lòng là đằng khác, cứ bảo tôi sang cảm ơn Nguyên miết thôi.
Đang định bụng qua nhà cảm ơn cậu ấy nhưng nghĩ lại thì ngày mai lên trường rồi mà nhỉ...nên thôi đợi tới ngày mai vậy.
*Ding*
Tin nhắn báo tới, là của Nguyên.
- "Cậu xuống nhà gặp tôi một lát, tôi đứng ở dưới đợi cậu."
Không cần nhắn lại tôi đã bật dậy như cái lò xo. Vừa mới mở ra đã thấy cậu ấy đứng trước cổng nhà, trên tay chỉ cầm cái điện thoại. Soái thế hí hí.
- Cậu gọi tôi là có chuyện gì à?
- Cũng không có gì nhiều, chúc mừng cậu.
- Nhờ Nguyên hết mà, cảm ơn cậu nhiều nhé!
- Thấy cậu vui là được rồi.
- Hả?
Ai đó bỗng thấy bối rối...
- Hmm...
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Sau buổi liên hoan cậu đi cùng tôi được không?
Ơ, cả lớp chúng tôi đã dự định ăn liên hoan xong thì đi chơi chung với nhau rồi mà sao cậu ấy lại như thế chứ. Vậy là không được!
- Sao lại thế? Cậu không đi chung với các bạn à?
- Nếu không được thì thôi vậy...
- Ơ
Nói xong câu đó cậu ấy một mực quay đi, lúc đấy tôi vẫn còn chưa hết ngơ ngác thì giọng cậu ấy nói mà không quay đầu bảo rằng.
- Tới hôm đó tôi sẽ nhắn địa chỉ sau, cậu tới hay không cũng được, tôi đợi cậu.
Cái cậu này thật là, chẳng nói rõ ràng gì hết, lúc nào cũng tự quyết định, bực hết cả mình. Mất công cô Ngọc, cô Lan nhờ mình, hại mình năn nỉ ỉ ôi mấy ngày để cậu ta đồng ý đi cùng lớp cho vui, dù sao cũng là năm cuối học ở trường rồi, đúng là đồ kì cục!
-----
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai...
Hè về tiếng ve kêu râm ran, hoa phượng nở đỏ rực khắp sân trường. Ngày hôm nay thật đáng nhớ, lại một năm cuối cấp trôi qua, chúng tôi mơn man nhớ đến buổi tựu trường, lần đầu bước chân vào cánh cổng ngôi trường trung học cơ sở...Vậy mà giờ đây nó đã trở thành một kỉ niệm trở về, về với miền kí ức của đời học sinh chúng tôi.
Từng đám, từng cụm ngồi luyên thuyên họp chuyện mặc cho cái nóng bức của mùa hạ. Hầu hết đều là hỏi chuyện chọn trường, thi vào trường nào và chọn khối lớp gì. Ai cũng đều đã có định hướng cho mình, đến cái đứa ngơ ngơ nhất trong lớp cũng đã biết nên học ban nào để theo ngành của nó sau này.
Khánh mama cũng xúng xính họp chợ với hội chị em.
- Ê cậu ơi, cậu định học ban nào?
- Tớ học ban xã hội, khối C.
- Ò. Ê mày mày học cái gì?
- Tao hả? Tao thì tự nhiên.
- Quào...Ê Trang, tao biết mày muốn theo ngành gì đó!
Trang hớn hở quay qua.
- Ngành gì?
- Ngành ngành!
Haha haha...
- Còn mày là thứ chuyên đi hốt c**!
Bọn dở hơi, tự nhiên mình cũng thấy tò mò. Không biết Nguyên định học trường nào nhỉ?
- Dương Nguyên, thế...thế cậu định học trường nào vậy?
Thấy Nguyên có vẻ đắn đo suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:
- Cậu định học trường nào?
- Ơ hay. Tôi hỏi cậu trước mà!
- Hmm...trường quốc tế. Hạ thì sao?
- Hạ á? Cũng chưa biết nữa, Hạ tính chọn trường nào gần đây thôi, Hạ không muốn học xa nhà quá í.
- Cậu nên suy nghĩ kĩ đi đã, học ở môi trường tốt cậu mới tốt lên được. Sao cậu không học ở trường...quốc tế?
- Thôi đi, Nguyên tưởng là dễ à? Hạ đâu có giỏi như thế, ở đấy hầu hết đều dùng ngoại ngữ mà...
- Hạ giỏi mà.
Eo, tim gan phèo phổi cứ thế mà phỡn hết cả lên. Tự nhiên lại được khen, người gì đâu...Hí hí.
______
Hôm nay, buổi sáng ở trường dự lễ tổng kết cuối năm, tối nay lại tổ chức liên hoan chia tay lớp. Các bạn học nữ ai nấy cũng xúng xính áo quần, trang điểm lồng lộn hết cả lên. Các bạn trai cũng chả kém phần, cũng quần áo lượt là, tóc tai bóng bẩy.
Hạ bình thường cũng chả make up đâu, mình còn nhỏ mà. Nhưng mà như con Thư nói thì lâu lâu cũng đú đởn tí chứ hố hố, bôi chút son thôi được rồi.
Hạ chọn mãi, lựa mãi rồi cũng ưng ý em váy babydoll màu xanh dương trông cực nữ tính, cute phô mai que lun.
Ngồi tám với mấy đứa con gái xong ngó qua thấy Nguyên tới rồi. Nguyên hôm nay cực kì soái luôn nha, ai cũng khen hết trơn í, Cậu ấy nhìn mình rồi mỉm cười, ôi xao xuyến đến lạ.
- Hạ tao bảo này - Trang nói.
- Sao cưng?
- Mày với Nguyên có gì đúng không? Khai mau!
- Có gì là có gì? Hâm à?
- Xồi ôi còn chối, còn giả nai nữa cơ, tình sâu ý đậm thế còn gì... - Mụ Khánh ẻo lả nói.
Con Trân từ đâu chui vào...
- Nói mau, nói đi có thật thế không?
Tôi vừa nghe bọn nó nói mắt vừa liếc qua nhìn Nguyên. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi thì phải, hình như đang trông chờ điều gì đó.
Hừm, tôi không để cậu thất vọng đâu!
- Điên à, làm gì có chuyện đó! Tụi này là bạn bình thường.
Cậu ấy trừng mắt với tôi.
À không đúng!
- Là bạn thân, bạn siêu thân đó haha.
Cả đống đứa con gái đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó không phải là điều mà tôi quan tâm. Bởi vì...Tôi không hiểu tại sao, tôi đã nói đỡ cho cậu ấy như thế mà cậu ấy có vẻ không vui mấy. Chẳng lẽ...chẳng lẽ mình nói không rõ ràng? Ơ mà thôi, ai nghe cũng hiểu rồi mà.
*Ding*
- "Lát tan tiệc cậu ra chỗ đài phun nước phía sau gặp tôi, đừng quên."
Hơ, cậu tưởng cậu là ai mà dám sai bảo tôi. Tưởng tôi sợ câu chắc? Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi à? Xớ, đi thì đi!
- Nhật Hạ! Câu không đi với tụi này à? Đi đi cho vui.
- Xin lỗi, Hạ có việc bận rồi, mọi người đi vui vẻ nhé. Bye bye!
Rầm rầm rầm
Đó là là tiếng giày nện xuống nền ximăng. Không phải của ai khác ngoài con Hạ này ra!
Cái cậu này hay thật đấy. Bảo người ta đứng đây, trước đó còn bảo sẽ đứng đợi cuối cùng lại chưa thấy đâu là sao??
A kia rồi.
- Xin lỗi, mẹ tớ vừa gọi, tớ đứng bên kia nghe máy.
- Thôi không sao, mà cậu muốn gặp tôi có chuyện gì thế?
- Hạ
- Ừ
- Cậu...
???
- Cậu...cậu đã định học trường nào chưa?
!!!
- Vẫn chưa, cậu chỉ định hỏi vậy thôi sao?
- Không có, Hạ thấy Nguyên thế nào?
- Nguyên ấy hả? Thật ra thì Nguyên rất là tốt, Nguyên ừm...đẹp trai, học giỏi.
- Hạ thấy Nguyên tốt như vậy à?
- Ừm
Ai đó lại ấp úng...
- Vậy tại sao cậu khi nãy, lúc nãy cậu nói không thích tớ?
- Tớ bảo thế hồi nào!
- Lúc nãy...
- Tớ bảo là chúng ta là bạn bè còn gì, bạn thân luôn mà.
- Haizzz, cậu chỉ coi tớ là như thế thôi ư?
- Hử?
- Cậu không hiểu sao? Tại sao tớ lại làm những thứ trước đây tớ chưa từng làm, những việc tưởng chừng như không thể, tớ đã cố gắng giao tiếp, rồi tìm cách gần bên cậu, muốn giúp đỡ cậu. Cậu không biết thật ư?
- Không biết việc gì chứ??
- Thôi bỏ đi
- Cậu phải nói rõ ràng chứ! Ơ này. Nguyên, Dương Nguyên!
Thế là cậu ấy bỏ đi.
Hình như bao ngày rồi tôi không thấy sự xuất hiện của cậu ấy nữa....
Thật đáng mong chờ...
Việc ôn thi khá là vất vả nhưng cũng rất thuận lợi cho tôi nhờ có Dương Nguyên. Hầu như ngày nào cậu ấy cũng rủ tôi sang nhà cậu để ôn thi. Nhưng kể cũng lạ, cậu ấy toàn là kèm bài cho tôi vậy còn cậu ấy thì sao làm sao mà ôn?!
Tôi cứ thắc mắc mãi chuyện đó, nhưng khi tôi hỏi thì cậu nói là không sao, vừa kèm cho tôi vừa ôn lại kiến thức luôn. À à thì ra là vậy...
Việc thi cử trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ có cậu ấy. Tôi cũng không ngờ rằng mình lại làm hết toàn bộ mà không chừa câu nào. Lúc trước khi nhìn thấy những câu khó tôi chỉ tặc lưỡi cho qua...vậy mà giờ đây lại hí hoáy viết.
Kết quả các môn thi làm bố mẹ tôi rất hài lòng, vô cùng hài lòng là đằng khác, cứ bảo tôi sang cảm ơn Nguyên miết thôi.
Đang định bụng qua nhà cảm ơn cậu ấy nhưng nghĩ lại thì ngày mai lên trường rồi mà nhỉ...nên thôi đợi tới ngày mai vậy.
*Ding*
Tin nhắn báo tới, là của Nguyên.
- "Cậu xuống nhà gặp tôi một lát, tôi đứng ở dưới đợi cậu."
Không cần nhắn lại tôi đã bật dậy như cái lò xo. Vừa mới mở ra đã thấy cậu ấy đứng trước cổng nhà, trên tay chỉ cầm cái điện thoại. Soái thế hí hí.
- Cậu gọi tôi là có chuyện gì à?
- Cũng không có gì nhiều, chúc mừng cậu.
- Nhờ Nguyên hết mà, cảm ơn cậu nhiều nhé!
- Thấy cậu vui là được rồi.
- Hả?
Ai đó bỗng thấy bối rối...
- Hmm...
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
- Sau buổi liên hoan cậu đi cùng tôi được không?
Ơ, cả lớp chúng tôi đã dự định ăn liên hoan xong thì đi chơi chung với nhau rồi mà sao cậu ấy lại như thế chứ. Vậy là không được!
- Sao lại thế? Cậu không đi chung với các bạn à?
- Nếu không được thì thôi vậy...
- Ơ
Nói xong câu đó cậu ấy một mực quay đi, lúc đấy tôi vẫn còn chưa hết ngơ ngác thì giọng cậu ấy nói mà không quay đầu bảo rằng.
- Tới hôm đó tôi sẽ nhắn địa chỉ sau, cậu tới hay không cũng được, tôi đợi cậu.
Cái cậu này thật là, chẳng nói rõ ràng gì hết, lúc nào cũng tự quyết định, bực hết cả mình. Mất công cô Ngọc, cô Lan nhờ mình, hại mình năn nỉ ỉ ôi mấy ngày để cậu ta đồng ý đi cùng lớp cho vui, dù sao cũng là năm cuối học ở trường rồi, đúng là đồ kì cục!
-----
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai...
Hè về tiếng ve kêu râm ran, hoa phượng nở đỏ rực khắp sân trường. Ngày hôm nay thật đáng nhớ, lại một năm cuối cấp trôi qua, chúng tôi mơn man nhớ đến buổi tựu trường, lần đầu bước chân vào cánh cổng ngôi trường trung học cơ sở...Vậy mà giờ đây nó đã trở thành một kỉ niệm trở về, về với miền kí ức của đời học sinh chúng tôi.
Từng đám, từng cụm ngồi luyên thuyên họp chuyện mặc cho cái nóng bức của mùa hạ. Hầu hết đều là hỏi chuyện chọn trường, thi vào trường nào và chọn khối lớp gì. Ai cũng đều đã có định hướng cho mình, đến cái đứa ngơ ngơ nhất trong lớp cũng đã biết nên học ban nào để theo ngành của nó sau này.
Khánh mama cũng xúng xính họp chợ với hội chị em.
- Ê cậu ơi, cậu định học ban nào?
- Tớ học ban xã hội, khối C.
- Ò. Ê mày mày học cái gì?
- Tao hả? Tao thì tự nhiên.
- Quào...Ê Trang, tao biết mày muốn theo ngành gì đó!
Trang hớn hở quay qua.
- Ngành gì?
- Ngành ngành!
Haha haha...
- Còn mày là thứ chuyên đi hốt c**!
Bọn dở hơi, tự nhiên mình cũng thấy tò mò. Không biết Nguyên định học trường nào nhỉ?
- Dương Nguyên, thế...thế cậu định học trường nào vậy?
Thấy Nguyên có vẻ đắn đo suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói:
- Cậu định học trường nào?
- Ơ hay. Tôi hỏi cậu trước mà!
- Hmm...trường quốc tế. Hạ thì sao?
- Hạ á? Cũng chưa biết nữa, Hạ tính chọn trường nào gần đây thôi, Hạ không muốn học xa nhà quá í.
- Cậu nên suy nghĩ kĩ đi đã, học ở môi trường tốt cậu mới tốt lên được. Sao cậu không học ở trường...quốc tế?
- Thôi đi, Nguyên tưởng là dễ à? Hạ đâu có giỏi như thế, ở đấy hầu hết đều dùng ngoại ngữ mà...
- Hạ giỏi mà.
Eo, tim gan phèo phổi cứ thế mà phỡn hết cả lên. Tự nhiên lại được khen, người gì đâu...Hí hí.
______
Hôm nay, buổi sáng ở trường dự lễ tổng kết cuối năm, tối nay lại tổ chức liên hoan chia tay lớp. Các bạn học nữ ai nấy cũng xúng xính áo quần, trang điểm lồng lộn hết cả lên. Các bạn trai cũng chả kém phần, cũng quần áo lượt là, tóc tai bóng bẩy.
Hạ bình thường cũng chả make up đâu, mình còn nhỏ mà. Nhưng mà như con Thư nói thì lâu lâu cũng đú đởn tí chứ hố hố, bôi chút son thôi được rồi.
Hạ chọn mãi, lựa mãi rồi cũng ưng ý em váy babydoll màu xanh dương trông cực nữ tính, cute phô mai que lun.
Ngồi tám với mấy đứa con gái xong ngó qua thấy Nguyên tới rồi. Nguyên hôm nay cực kì soái luôn nha, ai cũng khen hết trơn í, Cậu ấy nhìn mình rồi mỉm cười, ôi xao xuyến đến lạ.
- Hạ tao bảo này - Trang nói.
- Sao cưng?
- Mày với Nguyên có gì đúng không? Khai mau!
- Có gì là có gì? Hâm à?
- Xồi ôi còn chối, còn giả nai nữa cơ, tình sâu ý đậm thế còn gì... - Mụ Khánh ẻo lả nói.
Con Trân từ đâu chui vào...
- Nói mau, nói đi có thật thế không?
Tôi vừa nghe bọn nó nói mắt vừa liếc qua nhìn Nguyên. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi thì phải, hình như đang trông chờ điều gì đó.
Hừm, tôi không để cậu thất vọng đâu!
- Điên à, làm gì có chuyện đó! Tụi này là bạn bình thường.
Cậu ấy trừng mắt với tôi.
À không đúng!
- Là bạn thân, bạn siêu thân đó haha.
Cả đống đứa con gái đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đó không phải là điều mà tôi quan tâm. Bởi vì...Tôi không hiểu tại sao, tôi đã nói đỡ cho cậu ấy như thế mà cậu ấy có vẻ không vui mấy. Chẳng lẽ...chẳng lẽ mình nói không rõ ràng? Ơ mà thôi, ai nghe cũng hiểu rồi mà.
*Ding*
- "Lát tan tiệc cậu ra chỗ đài phun nước phía sau gặp tôi, đừng quên."
Hơ, cậu tưởng cậu là ai mà dám sai bảo tôi. Tưởng tôi sợ câu chắc? Cậu bảo tôi đi thì tôi phải đi à? Xớ, đi thì đi!
- Nhật Hạ! Câu không đi với tụi này à? Đi đi cho vui.
- Xin lỗi, Hạ có việc bận rồi, mọi người đi vui vẻ nhé. Bye bye!
Rầm rầm rầm
Đó là là tiếng giày nện xuống nền ximăng. Không phải của ai khác ngoài con Hạ này ra!
Cái cậu này hay thật đấy. Bảo người ta đứng đây, trước đó còn bảo sẽ đứng đợi cuối cùng lại chưa thấy đâu là sao??
A kia rồi.
- Xin lỗi, mẹ tớ vừa gọi, tớ đứng bên kia nghe máy.
- Thôi không sao, mà cậu muốn gặp tôi có chuyện gì thế?
- Hạ
- Ừ
- Cậu...
???
- Cậu...cậu đã định học trường nào chưa?
!!!
- Vẫn chưa, cậu chỉ định hỏi vậy thôi sao?
- Không có, Hạ thấy Nguyên thế nào?
- Nguyên ấy hả? Thật ra thì Nguyên rất là tốt, Nguyên ừm...đẹp trai, học giỏi.
- Hạ thấy Nguyên tốt như vậy à?
- Ừm
Ai đó lại ấp úng...
- Vậy tại sao cậu khi nãy, lúc nãy cậu nói không thích tớ?
- Tớ bảo thế hồi nào!
- Lúc nãy...
- Tớ bảo là chúng ta là bạn bè còn gì, bạn thân luôn mà.
- Haizzz, cậu chỉ coi tớ là như thế thôi ư?
- Hử?
- Cậu không hiểu sao? Tại sao tớ lại làm những thứ trước đây tớ chưa từng làm, những việc tưởng chừng như không thể, tớ đã cố gắng giao tiếp, rồi tìm cách gần bên cậu, muốn giúp đỡ cậu. Cậu không biết thật ư?
- Không biết việc gì chứ??
- Thôi bỏ đi
- Cậu phải nói rõ ràng chứ! Ơ này. Nguyên, Dương Nguyên!
Thế là cậu ấy bỏ đi.
Hình như bao ngày rồi tôi không thấy sự xuất hiện của cậu ấy nữa....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.