Chương 14: Người kì lạ.
Mộc Hương Viên
06/06/2022
WTF?
Học sinh mới? Có nhầm không vậy?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, nhìn đã đời rồi hướng mắt lên nhìn cô giáo. Kể cũng lạ, bây giờ sắp sửa sang học kì II của năm lớp 9 rồi vậy mà còn chuyển trường. Ai vậy? Nhân tố bí ẩn nào kì lạ vậy?
- Các em trật tự, trật tự... Nào em học sinh mới vào đi...
Nguyên cái tập thể lớp chúng tôi cứ phải gọi là cực hồi hộp vì quá tò mò... Trời ơi làm quái gì mà lâu thế , nhanh nhanh còn cho người ta chiêm ngưỡng dung nhan cái nàooo!
Bước đi dứt khoát nhưng hết sức nhẹ nhàng, không phải ra tiếng động...
Nhìn lên thì...
Da trắng, sống mũi cao, bạc môi mỏng tựa vầng trăng khuyết. Con người đó tỏa ra một sự ấm áp nhưng... con ngươi, ánh mắt đó lại vô hồn, khó đoán...
- Ồ!
Đó là tiếng mà bao nhiêu con người ở đây thốt lên...
- Đẹp trai quá mày à...
- Người mô mà đẹp lạ, đẹp lùng rứa!
Con Trang với thằng Khánh mama vỗ vỗ vai tôi. Một đứa bình thường bị cho là đui mù không biết thưởng thức cái đẹp như con Vi bên cạnh cũng phải ngước nhìn... Nói gì là mấy đứa háo sắc tầm thường như chúng tôi đây... hic
- Em giới... à cô quên mất, thôi ừm... em ngồi ở chỗ kia, chỗ gần cửa sổ ấy.
Vài tiếng xì xào bàn tán, nào là:
- "Sao không nói gì hết vậy?!"
- "Có khi nào...bị câm?"
- "Gì cơ? Câm á?"
- "Thôi be bé cái mồm thôi người ta nghe thấy bây giờ."
- "Haizzz tội nghiệp quá! Đẹp trai vậy mà..."
Tôi nghe thấy hết thì chắc là cậu bạn mới cũng đã nghe rồi. Nhưng mà...bộ dạng kia là sao? Vẫn bình thản như không. À chắc là cậu ấy quen rồi. Tội nghiệp thật...
Bỗng cậu ấy bắt gặp ánh mắt thương hại của tôi, rồi cũng nhanh chóng quay ngoắt đi.
...
Mọi người biết gì không... phải nói làm sao đây nhỉ? Bạn học mới ấy học giỏi lắm đấy, cực cực giỏi luôn.
Hôm trước có bài kiểm tra một tiết hóa tôi được 8,5 điểm, bạn lớp phó học tập là người học giỏi nhất lớp tôi được 9 điểm, trời vậy là biết rồi ai cao điểm nhất rồi...cứ tưởng thế mà đến khi đọc điểm bài cao nhất...
What? Cao nhất?
Ừ cao nhất 9,75 đó!
Cả lớp phải gọi là há hốc mồm, mắt trợn tròng luôn. Kiểu như không thể tin được, bình thường im im vậy ai mà biết được là người tài ngay đây!
Còn cả cái ngày hôm nay nữa, cô trả bài viết mới làm cách đây hai tuần. Cả lớp lại bị sốc toàn tập lần hai.
Lần đầu tiên trong lịch sử lớp này, kể cả những người con trai tôi từng gặp cũng chưa từng thấy người nào cao điểm như vậy...hừm cũng không có bao nhiêu đâu 9 thôi mà... hơ hơ
Vâng, tôi cũng đã cố hết sức, lăn lộn, xông pha rồi. Cầm trên tay bài làm 8 điểm quá mãn nguyện rồi, vậy mà khi nghe điểm của người ta không hiểu sao cười không nổi, môi giật giật...
Thật là nhục nhã quá đi~
Thà là mấy môn tự nhiên không nói đi, kể cả môn văn mà cũng xuất sắc hơn người thế này thì làm sao bây giờ?!
Việc bây giờ tôi muốn làm nhất đó là xuống giật bài người ta để đọc thôi.
Thế là gần giờ ra chơi tôi hết sức yểu điệu thục nữ, cắn môi không đành quay xuống, cười tươi duyên dáng, ánh mắt long lanh nhìn cái con người tên Đoàn Dương Nguyên kia.
À người ta cảm nhận được hay sao ấy, ngẩng mặt lên nhìn mình một cái cho có lệ rồi cúi xuống đọc sách tiếp. Nụ cười vẫn gượng trên môi, bạn Nhật Hạ mặt dày xuống ngồi đối diện...
- Bạn học Dương Nguyên!
Ai đó giật mình suýt làm rơi cuốn sách, lúng ta lúng túng.
- Hì, xin lỗi vì làm cậu giật mình.
- ...
Tôi gãi đầu:
- À tôi muốn hỏi chút thôi, không biết có phiền cậu không?
Bạn ấy ngẩn người suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nhè nhẹ.
- Cậu...Nguyên có thể cho Hạ mượn bài văn của Nguyên được không?!
Bạn ngạc nhiên lắm, haizzz chắc không cho mượn rồi...mình xua tay:
- Thôi không cần cũng được, không sao đâu.
Đúng lúc tôi quay người định chuẩn bị đứng lên thì có người gõ gõ lên vai mình. Nguyên lục cặp, rút ra bài làm rồi đưa trước mặt tôi luôn.
- Ơ, cảm...cảm ơn Nguyên. Mà Hạ mượn sáng mai trả được không?
Bạn ấy gật đầu tức là đồng ý rồi đó, tốt quá há há. Vậy là oke hai con dê, tối nay mà đem về nghiên cứu sẽ được mở mang kiến thức.
...
- Oáp! Mấy giờ rồi nhỉ? - Tôi ngồi dậy, mắt lờ đờ.
- 6h20
- Ừ -.- ... Hả? Sao không gọi tao giậy hả con Nhím kia!
Nhím bĩu môi trả lời:
- Kêu hoài có chịu giậy đâu...
- Muộn học rồi... đồng phục đâu rồi? Chết khăn quàng với thắt lưng để đâu rồi không biết...á!
...
*Hộc hộc* tôi chạy xồng xộc như một con điên...A may quá cổng trường chưa đóng! Cứ cắm đầu cắm cổ chạy vậy...
Rầm!
Á...
- Đau chết đi được
- Ơ cho mình xin lỗi! Cậu có làm sao không?
Tôi xua tay bảo không sao, thật ra là có sao đấy, dập mông luôn rồi.
- Xin lỗi nhé! Tại mình vội quá!
Người tông vào mình là một bạn nam, không nhìn kĩ mặt lắm nhưng hình như khá đẹp trai...thôi bỏ đi.
- Thôi không sao cả...Vô học đi còn đứng đó làm gì...
- Ờ ờ
Tôi quay đi miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ngày gì mà xui thế không biết!
Đằng sau vẫn có ai đó đứng khư khư một chỗ, khoảng 10 giây sau... khóe môi khẽ cong lên...
- Thì ra tên là Đỗ...Nhật...Hạ
Học sinh mới? Có nhầm không vậy?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, nhìn đã đời rồi hướng mắt lên nhìn cô giáo. Kể cũng lạ, bây giờ sắp sửa sang học kì II của năm lớp 9 rồi vậy mà còn chuyển trường. Ai vậy? Nhân tố bí ẩn nào kì lạ vậy?
- Các em trật tự, trật tự... Nào em học sinh mới vào đi...
Nguyên cái tập thể lớp chúng tôi cứ phải gọi là cực hồi hộp vì quá tò mò... Trời ơi làm quái gì mà lâu thế , nhanh nhanh còn cho người ta chiêm ngưỡng dung nhan cái nàooo!
Bước đi dứt khoát nhưng hết sức nhẹ nhàng, không phải ra tiếng động...
Nhìn lên thì...
Da trắng, sống mũi cao, bạc môi mỏng tựa vầng trăng khuyết. Con người đó tỏa ra một sự ấm áp nhưng... con ngươi, ánh mắt đó lại vô hồn, khó đoán...
- Ồ!
Đó là tiếng mà bao nhiêu con người ở đây thốt lên...
- Đẹp trai quá mày à...
- Người mô mà đẹp lạ, đẹp lùng rứa!
Con Trang với thằng Khánh mama vỗ vỗ vai tôi. Một đứa bình thường bị cho là đui mù không biết thưởng thức cái đẹp như con Vi bên cạnh cũng phải ngước nhìn... Nói gì là mấy đứa háo sắc tầm thường như chúng tôi đây... hic
- Em giới... à cô quên mất, thôi ừm... em ngồi ở chỗ kia, chỗ gần cửa sổ ấy.
Vài tiếng xì xào bàn tán, nào là:
- "Sao không nói gì hết vậy?!"
- "Có khi nào...bị câm?"
- "Gì cơ? Câm á?"
- "Thôi be bé cái mồm thôi người ta nghe thấy bây giờ."
- "Haizzz tội nghiệp quá! Đẹp trai vậy mà..."
Tôi nghe thấy hết thì chắc là cậu bạn mới cũng đã nghe rồi. Nhưng mà...bộ dạng kia là sao? Vẫn bình thản như không. À chắc là cậu ấy quen rồi. Tội nghiệp thật...
Bỗng cậu ấy bắt gặp ánh mắt thương hại của tôi, rồi cũng nhanh chóng quay ngoắt đi.
...
Mọi người biết gì không... phải nói làm sao đây nhỉ? Bạn học mới ấy học giỏi lắm đấy, cực cực giỏi luôn.
Hôm trước có bài kiểm tra một tiết hóa tôi được 8,5 điểm, bạn lớp phó học tập là người học giỏi nhất lớp tôi được 9 điểm, trời vậy là biết rồi ai cao điểm nhất rồi...cứ tưởng thế mà đến khi đọc điểm bài cao nhất...
What? Cao nhất?
Ừ cao nhất 9,75 đó!
Cả lớp phải gọi là há hốc mồm, mắt trợn tròng luôn. Kiểu như không thể tin được, bình thường im im vậy ai mà biết được là người tài ngay đây!
Còn cả cái ngày hôm nay nữa, cô trả bài viết mới làm cách đây hai tuần. Cả lớp lại bị sốc toàn tập lần hai.
Lần đầu tiên trong lịch sử lớp này, kể cả những người con trai tôi từng gặp cũng chưa từng thấy người nào cao điểm như vậy...hừm cũng không có bao nhiêu đâu 9 thôi mà... hơ hơ
Vâng, tôi cũng đã cố hết sức, lăn lộn, xông pha rồi. Cầm trên tay bài làm 8 điểm quá mãn nguyện rồi, vậy mà khi nghe điểm của người ta không hiểu sao cười không nổi, môi giật giật...
Thật là nhục nhã quá đi~
Thà là mấy môn tự nhiên không nói đi, kể cả môn văn mà cũng xuất sắc hơn người thế này thì làm sao bây giờ?!
Việc bây giờ tôi muốn làm nhất đó là xuống giật bài người ta để đọc thôi.
Thế là gần giờ ra chơi tôi hết sức yểu điệu thục nữ, cắn môi không đành quay xuống, cười tươi duyên dáng, ánh mắt long lanh nhìn cái con người tên Đoàn Dương Nguyên kia.
À người ta cảm nhận được hay sao ấy, ngẩng mặt lên nhìn mình một cái cho có lệ rồi cúi xuống đọc sách tiếp. Nụ cười vẫn gượng trên môi, bạn Nhật Hạ mặt dày xuống ngồi đối diện...
- Bạn học Dương Nguyên!
Ai đó giật mình suýt làm rơi cuốn sách, lúng ta lúng túng.
- Hì, xin lỗi vì làm cậu giật mình.
- ...
Tôi gãi đầu:
- À tôi muốn hỏi chút thôi, không biết có phiền cậu không?
Bạn ấy ngẩn người suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nhè nhẹ.
- Cậu...Nguyên có thể cho Hạ mượn bài văn của Nguyên được không?!
Bạn ngạc nhiên lắm, haizzz chắc không cho mượn rồi...mình xua tay:
- Thôi không cần cũng được, không sao đâu.
Đúng lúc tôi quay người định chuẩn bị đứng lên thì có người gõ gõ lên vai mình. Nguyên lục cặp, rút ra bài làm rồi đưa trước mặt tôi luôn.
- Ơ, cảm...cảm ơn Nguyên. Mà Hạ mượn sáng mai trả được không?
Bạn ấy gật đầu tức là đồng ý rồi đó, tốt quá há há. Vậy là oke hai con dê, tối nay mà đem về nghiên cứu sẽ được mở mang kiến thức.
...
- Oáp! Mấy giờ rồi nhỉ? - Tôi ngồi dậy, mắt lờ đờ.
- 6h20
- Ừ -.- ... Hả? Sao không gọi tao giậy hả con Nhím kia!
Nhím bĩu môi trả lời:
- Kêu hoài có chịu giậy đâu...
- Muộn học rồi... đồng phục đâu rồi? Chết khăn quàng với thắt lưng để đâu rồi không biết...á!
...
*Hộc hộc* tôi chạy xồng xộc như một con điên...A may quá cổng trường chưa đóng! Cứ cắm đầu cắm cổ chạy vậy...
Rầm!
Á...
- Đau chết đi được
- Ơ cho mình xin lỗi! Cậu có làm sao không?
Tôi xua tay bảo không sao, thật ra là có sao đấy, dập mông luôn rồi.
- Xin lỗi nhé! Tại mình vội quá!
Người tông vào mình là một bạn nam, không nhìn kĩ mặt lắm nhưng hình như khá đẹp trai...thôi bỏ đi.
- Thôi không sao cả...Vô học đi còn đứng đó làm gì...
- Ờ ờ
Tôi quay đi miệng vẫn lẩm bẩm:
- Ngày gì mà xui thế không biết!
Đằng sau vẫn có ai đó đứng khư khư một chỗ, khoảng 10 giây sau... khóe môi khẽ cong lên...
- Thì ra tên là Đỗ...Nhật...Hạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.