Đợi Tôi Có Được Không?

Chương 1: Tuổi thơ dữ dội

Mộc Hương Viên

06/06/2022

"5...10...15......100. Đếm xong rồi nhé!! Tao bắt đầu tìm đây. " Chắc chắn ai cũng biết đây là trò chơi gì rồi nhỉ? Trò trốn tìm này chơi cả trăm lần rồi đấy chứ, mà bọn trẻ tụi tôi có biết chán là gì. Không giống như trẻ em thời nay chỉ biết dán mắt vào màn hình điện thoại, máy tính...; được vui chơi trong môi trường hiện đại, rồi còn có máy lạnh, điều hòa vân vân và mây mây. Chúng nó làm gì ĐƯỢC như chúng tôi ngày xưa, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn nhung nhớ và thèm thuồng một cách khó tả. Tuổi thơ của tôi chỉ cần con búp bê, vài viên bi, cọng giây thun và cùng lũ bè bạn rủ nhau nhảy nhót tung tăng, rồi lăn lộn ngoài sân bãi. Cho tới khi tối trời đứa nào về nhà đứa nấy, mình mẩy lấm tấm mồ hôi, bùn đất tèm lem trên mặt, chân tay và cả quần áo nữa.

- Trời đất ơi! Cái gì thế này?

- Con chào mẹ - Hai chị em tôi đồng thanh gọi vào.

- Biết mấy giờ rồi không mà giờ mới xách nhau về? Hả? Mặt mũi lại còn thế kia, con với chả cái ngày nào cũng vậy. - Ực, tôi nuốt nước bọt, nhìn mặt mẹ thế kia chắc là tức lắm, thét mắng tụi tôi đến thế kia cơ mà... Hic.

- Dạ con biết rồi mà, bữa sau con về sớm là được chứ gì - Tôi không giám nhìn thẳng vào mắt mẹ chỉ chun mũi lên rồi lẩm bẩm - Cũng mới... 6 giờ thôi mà.

Chưa kịp để mẹ nói gì, hai chị em tôi đã lao thẳng vào phòng, lấy quần áo rồi... tắm chung. Từ hồi bé xíu đến giờ chị em nhà này đã có thói quen tắm chung rồi. Em tôi bé hơn tôi có hai tuổi thôi nên chúng tôi chơi thân và hiểu nhau lắm, việc cãi cọ hay tranh giành thì cũng tạm gọi là ít. Nó là con gái nhé, à mà nói là gái thì cũng không đúng lắm, tôi tuy cũng phá phách nhưng không men-lì và gan dạ bằng nó. Cũng may vì tôi là chị nên nó không dám bắt nạt tôi, nhưng cũng không phải cậy quyền cậy thế là lớn hơn nên tôi mới hay ức hiếp nó đâu nhé, đó là ý Trời rồi không thể bàn cãi!

- Chị Na! Áo em đâu rồi? - Ở nhà mọi người gọi tôi là Na, nghe quê chết đi được, ghét kinh khủng khiếp, nhưng quen rồi nên thôi.

- Cái gì? Áo mày để đâu ai mà biết.

- Nãy em kêu chị cầm hộ để em vô xả nước tắm mà.

- À đúng rồi, quên mất sorry nhé!

- Tức chị quá đi, nhờ có chút mà cũng quên, chị ra lấy cho em đi.

- Ừ ở đó tao ra lấy cho.

- Hai đứa kia đâu rồi, sao còn chưa ra ăn cơm - Giọng nói "thánh thót" của mẹ tôi từ trong bếp vọng ra.

- Dạ mẹ đợi chút, sắp ra ngay đây - Tôi đáp.

Vài phút sau chúng tôi đã nghiêm chỉnh, ngay ngắn ngồi vào bàn ăn.

Có biết vì sao mẹ tôi nghiêm khắc như vậy không? À tôi tôi chưa nói thì làm sao mà biết... Là vì mẹ tôi là giáo viên đó. Suốt ngày nạt nộ chúng tôi hoài à, làm gì có chuyện nghe riết rồi cũng quen, nghe chán muốn chết. Trong xóm ai mà chả biết chuyện nhà tôi, tất nhiên có cả tính tình hung dữ như sóng thần của mẹ tôi nữa, mẹ là như vậy nhưng mọi người ai ai cũng quý mến, tuy có "hơi" dữ nhưng bình thường mẹ tôi tốt lắm. Tôi biết mẹ thương yêu, cũng chiều chuộng tôi lắm chứ bộ, chiều theo kiểu muốn thứ tốt nhất cho tôi í. Lúc nhỏ tôi hay giận mẹ tôi lắm, vì bà ấy hay la mắng, cấm cản tôi đủ điều, nhưng... con người mà, lớn rồi sẽ nhận thức được thôi.

Ba tôi thì làm việc trên tít tận thành phố, tháng nào cũng gửi tiền về cho mẹ con tôi; lâu lâu khi về thăm nhà thì lần nào ba cũng mua quà. Uầy! Nếu ba hay về như vậy thì thật tốt biết bao.

Nghe mẹ và mọi người kể thì tôi được biết việc làm ăn của ba tôi rất khấm khá. Ừ thì đúng vậy, cho nên gia đình tôi mới thuộc dạng khá giả ở trong cái thôn này. Tuy chỉ là một căn nhà cấp bốn bình thường thôi, vậy mà cũng được gọi là sang chảnh lắm rồi đó. Được ăn ngon, mặc đủ hơn nhiều người đã là may mắn với tôi rồi, tôi đây không biết kiêu căng là gì đâu nhé. Chuyện tiền bạc là của người lớn, tôi không quan tâm, thì đúng rồi tôi còn bé mà.



- Na ơi, Nhím ới! Ăn xong chưa? Ra đây chơi đi!! - À ra là cái Tít, thằng Bin và có cả con Mận luôn ấy mà, cái đám này "có duyên" ghê gớm, đứng trước nhà người ta mà gào thét thấy sợ hà.

- Gì đấy? Đang ăn cơm, mà sắp ăn xong rồi.

- Đúng đấy! Đợi tụi này tí. - Con Nhím em tôi nói vọng ra với chúng nó. Chị em tôi vội nhai rồi nuốt, nói chung là ăn như hai con hạm.

- Mẹ cho tụi con đi chơi một lát nha! - Tôi đứng dậy rồi xin phép mẹ.

- Chơi một chút thôi mẹ - Nhím ton tót xen vào.

- Đi chơi? Ở nhà đó không được đi đâu hết. Chơi với chả nhởi cả ngày chưa đủ hả?

- Hè rồi mà mẹ, phải cho tụi con nghỉ ngơi, bay nhảy chút chứ!

- Chị Na nói đúng đó mẹ, khi nào vào năm học thì làm gì có thời gian để chơi.

- Gớm! Hai đứa này hay lắm, tụi bay thì học hành cái gì? Toàn thấy học thì ít mà chơi thì nhiều.

- Mẹ... Cho con đi chơi điiii... - Hai chị em tôi rống lên, dùng đôi mắt long lanh, âu yếm nhìn người mẹ yêu quý...

- Đã nói rồi, một là một mà hai là hai. Không đi đâu hết.

Hai đứa xị mặt ra như hai cái bị. Không cho đi thì... ở nhà. Tôi phụ giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, bàn ghế. Còn con Nhím chạy ra cổng nói với đồng bọn là tụi này phải ở nhà, không được ngoài vì mẹ không cho.... Rồi nó cũng vô phụ mẹ và tôi. Đúng là chán như con gián, mà chẳng biết kêu ca với... ai. Ông trời ơi! Con cũng chỉ muốn đi chơi chút xíu thôi mà cũng cấm là sao... hiu hiu.

***

- Hai đứa xong rồi thì ngồi xuống mẹ nói chuyện.

- Dạ xong rồi, mà có chuyện gì vậy mẹ? - Hai đứa kéo nhau ngồi xuống ghế, vừa nhìn mẹ vừa nói.

- Ừ. Vô năm học thì đứa lên lớp ba, đứa vào lớp một, liệu mà bảo ban nhau học hành. Đừng suốt ngày ăn chơi lêu lổng nữa.

- Úi chời! Cái đó mẹ không nói thì con cũng biết nhé. - Nhím nói

- Con gái con gớm, từ từ để nghe mẹ nói- Tôi chen vô ngay.

- Còn ba tháng nữa mới vô năm học, bây giờ chuẩn bị sách vở và quần áo luôn là được rồi.



- Quần áo đồng phục do nhà trường phát cho, còn sách vở thì mẹ mua là được. Ok?

- Chưa hết đâu, khi nào hai đứa cùng mấy bạn dắt nhau đi học, nếu trời mưa thì mẹ sẽ chở bằng xe máy.

- Dạ được - Cả hai đồng thanh. Thế thì toẹt zời quá rồi. Á há há. Bọn tôi vô cùng phấn khích trước lời đề nghị của mẹ. Dù sao nhà cũng gần trường mà, với lại đi bộ với lũ bạn thì đông đông nó mới vui.

Nói gì thì nói chứ nói chuyện với mẹ cả buổi mà quanh đi quẩn lại cũng toàn nói về mấy chuyện này. Haizz mẹ ơi là mẹ. Đêm đó Na tôi và Nhím em thao thức đến khuya vẫn không ngủ được, cứ trằn trọc mãi...

- Chị Na này.

-Ơi!

- Chị ngủ chưa?

- Ngủ rồi mà vẫn trả lời được à?

- Ờ ha... Hihi - Ơ cái con này... điên, nửa đêm rồi còn nhe răng ra cười. Ai nhập nó hả trời?!

- Mày cũng không ngủ được đúng không? Hay là nói chuyện gì cho vui đi.

- Ừ, mà chị Na thấy học lớp một có khó không? Nó như thế nào? Em lo lắm luôn.

- Khó hả? Làm gì khó, dễ ợt hà... Tao đây cũng lo lớp 3 chắc cũng khó lắm.

- Thôi dẹp đi! Nói chuyện này có vui vẻ gì đâu.

- Ai biểu mày nói trước ...

Con Nhím nhìn ra cửa sổ rồi vu vơ hát "một ông sao sáng, hai ông sáng sao... ". Tôi thì... nhìn nó rồi... cũng hát theo.

- Hay là hai tụi mình thức đi - Nhím nảy ra một ý tưởng.

- Ờ được đó, thức khuya cho biết đêm dài ha...

Nghĩ lại mới nhớ nãy tôi mới "khen" con em tôi điên, mà giờ nghĩ lại thì tôi cũng điên không thua gì nó. Nửa đêm rồi còn hát hò, đã vậy mà còn rủ nhau thức tới sáng. À mà cái này ở thời nay người ta gọi là OVERNIGHT đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tôi Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook