Chương 110
Đinh Mặc
07/09/2024
Dần dà La Hồng Dân biết mùi biết vị, mê quên cả lối về. Còn Hướng Tư Linh
dần dần không phản kháng nữa, chỉ biết nằm im nhìn mây và trăng ngoài
cửa sổ.
Lúc đó Hướng Tư Linh vẫn chưa có ý định tự sát, thâm tâm cô ta vẫn còn le lói hy vọng, cô ta muốn tìm lối ra để thoát khỏi cảnh ngộ này.
La Hồng Dân là một kẻ thông minh xảo quyệt, lão ta lại nói một tràng, hứa hẹn chuyện tương lai. Chung quy, khi một người thật sự rơi vào đường cùng thì sẽ dễ dàng đánh đổi cả chì lẫn chài nhưng chỉ cần ném cho người đó một tia hy vọng thì cô ta có thể thoi thóp rất lâu.
Lão ta nói chúng ta đã ngủ với nhau nhiều vậy rồi, em cũng đã tròn mười bốn tuổi từ lâu. Cho dù em có đi tố cáo cũng không được tính là cưỡng hiếp. Em có vạch trần thì người khác nhiều nhất cũng chỉ mắng chú là suy đồi đạo đức, chú có thể chuyển tài sản sang thành phố khác và tiếp tục mở công ty nhưng cuộc đời em sẽ đi tong. Miệng đời đáng sợ lắm!
Em nghe lời chồng, ngoan ngoãn theo chồng vài năm nữa. Khi nào em lớn, chú sẽ coi em như con gái ruột, để em ra đi, đi tìm bạn trai em thích. Chú còn lo nhà cửa tiền bạc, kết hôn sinh con, em sẽ không khác gì bạn bè của em. Cuộc đời này chú sẽ để em sống tốt hơn họ. Chú không có con ruột, sau này công ty tài sản đều để lại cho em, em nhé?
Hướng Tư Linh thật sự có phần tin tưởng vào lời nói này. Cô ta nghĩ, qua vài năm nữa chắc chắn La Hồng Dân cũng sẽ chán cô ta. Đến lúc đó chẳng phải cô ta sẽ được tự do hay sao? Chỉ cần chịu đựng vài năm thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra hay không? Cuộc đời cô ta còn có thể trở lại quỹ đạo ban đầu?
Khi cô ta trưởng thành, đậu Đại học thì có thể rời khỏi ngôi nhà này. Cô ta không cần tiền và nhà của lão ta, cô ta có thể tự tìm một công việc, sau đó tiết kiệm tiền, sống tiết kiệm, mua những bộ quần áo không quá đắt nhưng lịch sự, thuê một căn hộ nho nhỏ, mỗi ngày tự đi chợ, ăn uống đầy đủ một chút.
Không ai biết quá khứ của cô ta, vậy cô ta vẫn có thể trở lại là một cô gái thật thà, biết tự trọng và yêu thương bản thân, nhỉ?
Nhưng đến lúc đó, cô ta nghĩ mình sẽ không bao giờ quay về thành phố này. Cả đời này cũng sẽ không trở lại.
Nhưng cô ta không biết lúc đó La Hồng Dân thật sự thích cô ta. Trước đây lão ta chưa từng chơi con đàn bà nào nhỏ từng này. Hướng Tư Linh ngoan ngoãn, văn nhã, kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông. Lột quần áo xuống, cô bé còn đẹp hơn tiên, làn da trắng như tuyết, mềm mại ướt át nhưng lại không phải kiểu người để mặc người ta điều khiển, khác hẳn với con mẹ dâm đãng của cô bé. Đôi mắt sáng trong luôn viết rõ hai chữ quật cường. Ôm một cô bé như vậy trong lòng, chơi đùa thoải mái quả khiến đàn ông thỏa mãn và sung sướng.
Khi đó, La Hồng Dân thật sự bị cô bé ngô nghê này mê hoặc đến mức đầu óc mụ mị, sẵn sàng dâng hiến tất cả. Thậm chí lão ta còn có cảm giác yêu đương cuồng nhiệt, trong lòng trong mắt chỉ có cô bé. Lão thật sự muốn dâng trọn tất cả những gì tốt đẹp cho cô bé. Thế nên lão đã nghĩ, đợi cô bé lớn thì buông tay cái đ*o, mình phải có được cô bé cả cuộc đời này.
Trong quá trình dâng hiến Hướng Tư Linh, người bố Hướng Vĩ không hề tàng hình. Nhưng phải sau hai ba lần ông ta mới nhận ra.
Hôm đó Hướng Vĩ về nhà, tình cờ bắt gặp La Hồng Dân rời đi. Hướng Vĩ cười nịnh lão ta, nhưng cứ thấy nụ cười của La Hồng Dân đầy ẩn ý.
Hướng Vĩ đi đến cửa phòng ngủ chính, bất ngờ nhìn thấy con gái ngồi trên giường còn Lý Mỹ Linh đứng bên cạnh. Lúc đó Hướng Vĩ còn đang mù mờ, cho tới khi ông ta đi vào trong phòng, nhìn thấy vết máu trên chăn và trên chân của Hướng Tư Linh. Rồi ông ta lại nhìn ga giường nhàu nhĩ và quần áo xộc xệch của con gái.
Trong đầu Hướng Vĩ nổ “ầm” một tiếng, hỏi Lý Mỹ Linh: “Thằng súc sinh kia động vào con bé à?”
Lý Mỹ Linh không nói gì.
Hướng Vĩ liền đi vào trong bếp rút một con dao, mặt mày tái mét bước ra ngoài. Lý Mỹ Linh xông đến ôm chặt lấy ông ta, vừa khuyên lơn vừa cầu xin.
Hướng Tư Linh khóc lóc đi đến cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng này. Ngoại trừ sợ hãi, trong lòng cô ta còn trào dâng cảm giác ấm áp và buồn bã đã lâu không có. Hóa ra vẫn còn có bố sẵn sàng xách dao liều mạng với người khác vì cô ta.
Sau đó Lý Mỹ Linh thỏ thẻ gì đó với Hướng Vĩ, sắc mặt Hướng Vĩ thay đổi, dao cũng buông xuống, thất thanh hỏi: “Cô nói gì?” Ông ta bất thình lình ngẩng đầu nhìn Hướng Tư Linh.
Lý Mỹ Linh cắn môi, lại thỏ thẻ một câu, sắc mặt Hướng Vĩ càng trở nên khó coi hơn. Ông ta gầm lên: “Cô nói cái đ*o gì đấy?”. Hướng Vĩ giáng cho Lý Mỹ Linh một bạt tai.
Hướng Vĩ lại nhìn Hướng Tư Linh, nhìn đứa con gái mình nuôi mười lăm năm trời. Ánh mắt ông ta trở nên kỳ lạ, chứa đựng tất cả cảm xúc đau đớn, giận dữ, thất vọng,…
Hướng Tư Linh bất an vô cùng.
Về sau cô ta mới biết Lý Mỹ Linh đã nói với Hướng Vĩ rằng: Nó không phải con ruột của anh, anh muốn đánh đổi cả tính mạng vì nó à?
Có khi Lý Mỹ Linh sẽ đưa Hướng Tư Linh đến nhà La Hồng Dân, có khi La Hồng Dân sẽ đến nhà. Lý Mĩ Linh cười ngày càng xán lạn, còn Hướng Tư Linh ngày càng trầm lặng.
Trong nửa năm đó, thái độ của Hướng Vĩ đối với Hướng Tư Linh bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là từ khi tiền La Hồng Dân đưa cho ông ta ngày càng nhiều? Hay từ khi ông ta tình cờ về nhà, nghe thấy tiếng thiếu nữ trong phòng ngủ chính?
Hoặc có thể là trong đêm khuya, ông ta ngồi trên giường của mình, nhìn khuôn mặt không tì vết đang sấy giấc nồng trên giường đối diện mà lòng rối như tơ vò. Hoặc là mỗi lần nghe thấy Hướng Tư Linh sợ hãi gọi “bố” nhưng ông ta lại lạnh lùng không trả lời.
Thực ra từ nhiều năm trước trong lòng Hướng Vĩ đã chứa đầy thù hận, ông ta hận sự bất công của xã hội, hận có tài nhưng không gặp thời, cũng hận ánh mắt chế giễu hoặc là khinh thường của những người xung quanh và còn cả những ngày tháng mờ mịt. Nhưng ông ta không thể hận bản thân, cũng không dám hận La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh, bởi vì nếu Lý Mỹ Linh kiên quyết ly hôn với ông ta thì ông ta sẽ trắng tay.
Thế nên ông ta chỉ có thể hận người nhỏ bé yếu đuối nhất. Dù sao thì ông ta đã yêu thương Hướng Tư Linh suốt bao nhiêu năm, tình yêu duy nhất trong đời ông ta trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì chính là tình yêu dành cho đứa con gái này. Nhưng ông ta nhận được gì? Không nhận được sự đền đáp nào cả.
Có một lần Hướng Vĩ ngồi trong phòng khách ăn lạc nhắm rượu, Lý Mỹ Linh lướt điện thoại còn Hướng Tư Linh làm bài tập trong phòng.
Ông ta thình lình nói với Lý Mỹ Linh: “Cho nó ngủ với tôi vài lần đi.”
Lý Mỹ Linh ngẩng đầu: “Ông điên rồi à? Ông là bố nó đấy!”
“Bố cái đ*o.” Ông ta nói, “Bố mày không thể nuôi không con người khác mười mấy năm được. Dù sao nó đã bị tên họ La chơi nát cả ra rồi, tôi cũng phải thử.”
Ông ta đứng dậy định đi về phòng Hướng Tư Linh, Lý Mỹ Linh không chịu, bà ta ngăn Hướng Vĩ: “Không được, anh La mà biết thì sẽ nổi giận đấy.”
Hai người đang giằng co thì bất chợt nghe thấy “rầm” một cái, hai người vội vàng chạy vào phòng, nhìn thấy cửa sổ mở toang. Hướng Tư Linh đang trèo lên cửa sổ mở toang, bất chấp tất cả. Hai vợ chồng khiếp vía, phải dùng hết sức mới kéo được con gái về.
Lý Mỹ Linh vẫn chưa trách mắng thì Hướng Tư Linh đã lạnh lùng nói: “Nếu ông ta chạm vào con thì con sẽ chết. Con nhất định sẽ chết.”
Cuối cùng Hướng Vĩ cũng ngượng ngùng quay đầu ra khỏi phòng. Lý Mỹ Linh dỗ dành cô ta, hứa rằng sẽ không để Hướng Vĩ làm như vậy.
Lúc đó Hướng Tư Linh vẫn chưa có ý định tự sát, thâm tâm cô ta vẫn còn le lói hy vọng, cô ta muốn tìm lối ra để thoát khỏi cảnh ngộ này.
La Hồng Dân là một kẻ thông minh xảo quyệt, lão ta lại nói một tràng, hứa hẹn chuyện tương lai. Chung quy, khi một người thật sự rơi vào đường cùng thì sẽ dễ dàng đánh đổi cả chì lẫn chài nhưng chỉ cần ném cho người đó một tia hy vọng thì cô ta có thể thoi thóp rất lâu.
Lão ta nói chúng ta đã ngủ với nhau nhiều vậy rồi, em cũng đã tròn mười bốn tuổi từ lâu. Cho dù em có đi tố cáo cũng không được tính là cưỡng hiếp. Em có vạch trần thì người khác nhiều nhất cũng chỉ mắng chú là suy đồi đạo đức, chú có thể chuyển tài sản sang thành phố khác và tiếp tục mở công ty nhưng cuộc đời em sẽ đi tong. Miệng đời đáng sợ lắm!
Em nghe lời chồng, ngoan ngoãn theo chồng vài năm nữa. Khi nào em lớn, chú sẽ coi em như con gái ruột, để em ra đi, đi tìm bạn trai em thích. Chú còn lo nhà cửa tiền bạc, kết hôn sinh con, em sẽ không khác gì bạn bè của em. Cuộc đời này chú sẽ để em sống tốt hơn họ. Chú không có con ruột, sau này công ty tài sản đều để lại cho em, em nhé?
Hướng Tư Linh thật sự có phần tin tưởng vào lời nói này. Cô ta nghĩ, qua vài năm nữa chắc chắn La Hồng Dân cũng sẽ chán cô ta. Đến lúc đó chẳng phải cô ta sẽ được tự do hay sao? Chỉ cần chịu đựng vài năm thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra hay không? Cuộc đời cô ta còn có thể trở lại quỹ đạo ban đầu?
Khi cô ta trưởng thành, đậu Đại học thì có thể rời khỏi ngôi nhà này. Cô ta không cần tiền và nhà của lão ta, cô ta có thể tự tìm một công việc, sau đó tiết kiệm tiền, sống tiết kiệm, mua những bộ quần áo không quá đắt nhưng lịch sự, thuê một căn hộ nho nhỏ, mỗi ngày tự đi chợ, ăn uống đầy đủ một chút.
Không ai biết quá khứ của cô ta, vậy cô ta vẫn có thể trở lại là một cô gái thật thà, biết tự trọng và yêu thương bản thân, nhỉ?
Nhưng đến lúc đó, cô ta nghĩ mình sẽ không bao giờ quay về thành phố này. Cả đời này cũng sẽ không trở lại.
Nhưng cô ta không biết lúc đó La Hồng Dân thật sự thích cô ta. Trước đây lão ta chưa từng chơi con đàn bà nào nhỏ từng này. Hướng Tư Linh ngoan ngoãn, văn nhã, kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông. Lột quần áo xuống, cô bé còn đẹp hơn tiên, làn da trắng như tuyết, mềm mại ướt át nhưng lại không phải kiểu người để mặc người ta điều khiển, khác hẳn với con mẹ dâm đãng của cô bé. Đôi mắt sáng trong luôn viết rõ hai chữ quật cường. Ôm một cô bé như vậy trong lòng, chơi đùa thoải mái quả khiến đàn ông thỏa mãn và sung sướng.
Khi đó, La Hồng Dân thật sự bị cô bé ngô nghê này mê hoặc đến mức đầu óc mụ mị, sẵn sàng dâng hiến tất cả. Thậm chí lão ta còn có cảm giác yêu đương cuồng nhiệt, trong lòng trong mắt chỉ có cô bé. Lão thật sự muốn dâng trọn tất cả những gì tốt đẹp cho cô bé. Thế nên lão đã nghĩ, đợi cô bé lớn thì buông tay cái đ*o, mình phải có được cô bé cả cuộc đời này.
Trong quá trình dâng hiến Hướng Tư Linh, người bố Hướng Vĩ không hề tàng hình. Nhưng phải sau hai ba lần ông ta mới nhận ra.
Hôm đó Hướng Vĩ về nhà, tình cờ bắt gặp La Hồng Dân rời đi. Hướng Vĩ cười nịnh lão ta, nhưng cứ thấy nụ cười của La Hồng Dân đầy ẩn ý.
Hướng Vĩ đi đến cửa phòng ngủ chính, bất ngờ nhìn thấy con gái ngồi trên giường còn Lý Mỹ Linh đứng bên cạnh. Lúc đó Hướng Vĩ còn đang mù mờ, cho tới khi ông ta đi vào trong phòng, nhìn thấy vết máu trên chăn và trên chân của Hướng Tư Linh. Rồi ông ta lại nhìn ga giường nhàu nhĩ và quần áo xộc xệch của con gái.
Trong đầu Hướng Vĩ nổ “ầm” một tiếng, hỏi Lý Mỹ Linh: “Thằng súc sinh kia động vào con bé à?”
Lý Mỹ Linh không nói gì.
Hướng Vĩ liền đi vào trong bếp rút một con dao, mặt mày tái mét bước ra ngoài. Lý Mỹ Linh xông đến ôm chặt lấy ông ta, vừa khuyên lơn vừa cầu xin.
Hướng Tư Linh khóc lóc đi đến cửa phòng, nhìn thấy cảnh tượng này. Ngoại trừ sợ hãi, trong lòng cô ta còn trào dâng cảm giác ấm áp và buồn bã đã lâu không có. Hóa ra vẫn còn có bố sẵn sàng xách dao liều mạng với người khác vì cô ta.
Sau đó Lý Mỹ Linh thỏ thẻ gì đó với Hướng Vĩ, sắc mặt Hướng Vĩ thay đổi, dao cũng buông xuống, thất thanh hỏi: “Cô nói gì?” Ông ta bất thình lình ngẩng đầu nhìn Hướng Tư Linh.
Lý Mỹ Linh cắn môi, lại thỏ thẻ một câu, sắc mặt Hướng Vĩ càng trở nên khó coi hơn. Ông ta gầm lên: “Cô nói cái đ*o gì đấy?”. Hướng Vĩ giáng cho Lý Mỹ Linh một bạt tai.
Hướng Vĩ lại nhìn Hướng Tư Linh, nhìn đứa con gái mình nuôi mười lăm năm trời. Ánh mắt ông ta trở nên kỳ lạ, chứa đựng tất cả cảm xúc đau đớn, giận dữ, thất vọng,…
Hướng Tư Linh bất an vô cùng.
Về sau cô ta mới biết Lý Mỹ Linh đã nói với Hướng Vĩ rằng: Nó không phải con ruột của anh, anh muốn đánh đổi cả tính mạng vì nó à?
Có khi Lý Mỹ Linh sẽ đưa Hướng Tư Linh đến nhà La Hồng Dân, có khi La Hồng Dân sẽ đến nhà. Lý Mĩ Linh cười ngày càng xán lạn, còn Hướng Tư Linh ngày càng trầm lặng.
Trong nửa năm đó, thái độ của Hướng Vĩ đối với Hướng Tư Linh bắt đầu thay đổi từ khi nào?
Là từ khi tiền La Hồng Dân đưa cho ông ta ngày càng nhiều? Hay từ khi ông ta tình cờ về nhà, nghe thấy tiếng thiếu nữ trong phòng ngủ chính?
Hoặc có thể là trong đêm khuya, ông ta ngồi trên giường của mình, nhìn khuôn mặt không tì vết đang sấy giấc nồng trên giường đối diện mà lòng rối như tơ vò. Hoặc là mỗi lần nghe thấy Hướng Tư Linh sợ hãi gọi “bố” nhưng ông ta lại lạnh lùng không trả lời.
Thực ra từ nhiều năm trước trong lòng Hướng Vĩ đã chứa đầy thù hận, ông ta hận sự bất công của xã hội, hận có tài nhưng không gặp thời, cũng hận ánh mắt chế giễu hoặc là khinh thường của những người xung quanh và còn cả những ngày tháng mờ mịt. Nhưng ông ta không thể hận bản thân, cũng không dám hận La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh, bởi vì nếu Lý Mỹ Linh kiên quyết ly hôn với ông ta thì ông ta sẽ trắng tay.
Thế nên ông ta chỉ có thể hận người nhỏ bé yếu đuối nhất. Dù sao thì ông ta đã yêu thương Hướng Tư Linh suốt bao nhiêu năm, tình yêu duy nhất trong đời ông ta trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì chính là tình yêu dành cho đứa con gái này. Nhưng ông ta nhận được gì? Không nhận được sự đền đáp nào cả.
Có một lần Hướng Vĩ ngồi trong phòng khách ăn lạc nhắm rượu, Lý Mỹ Linh lướt điện thoại còn Hướng Tư Linh làm bài tập trong phòng.
Ông ta thình lình nói với Lý Mỹ Linh: “Cho nó ngủ với tôi vài lần đi.”
Lý Mỹ Linh ngẩng đầu: “Ông điên rồi à? Ông là bố nó đấy!”
“Bố cái đ*o.” Ông ta nói, “Bố mày không thể nuôi không con người khác mười mấy năm được. Dù sao nó đã bị tên họ La chơi nát cả ra rồi, tôi cũng phải thử.”
Ông ta đứng dậy định đi về phòng Hướng Tư Linh, Lý Mỹ Linh không chịu, bà ta ngăn Hướng Vĩ: “Không được, anh La mà biết thì sẽ nổi giận đấy.”
Hai người đang giằng co thì bất chợt nghe thấy “rầm” một cái, hai người vội vàng chạy vào phòng, nhìn thấy cửa sổ mở toang. Hướng Tư Linh đang trèo lên cửa sổ mở toang, bất chấp tất cả. Hai vợ chồng khiếp vía, phải dùng hết sức mới kéo được con gái về.
Lý Mỹ Linh vẫn chưa trách mắng thì Hướng Tư Linh đã lạnh lùng nói: “Nếu ông ta chạm vào con thì con sẽ chết. Con nhất định sẽ chết.”
Cuối cùng Hướng Vĩ cũng ngượng ngùng quay đầu ra khỏi phòng. Lý Mỹ Linh dỗ dành cô ta, hứa rằng sẽ không để Hướng Vĩ làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.