Chương 23
Đinh Mặc
06/09/2024
Nhờ có ba chứng cứ then chốt là tin nhắn Lưu Hoài Tín gửi Trương
Lương Vỹ, hành tung tìm kiếm chân tướng của Lưu Hoài Tín trước khi chết
và khuôn mặt rõ nét của Cao Kế Xương trong video, Trần Phổ lập tức xin
lệnh khám xét và cử người đưa Cao Kế Xương từ trường về.
Đồng thời, anh còn nộp đơn xin điều tra tất cả thư tín, ngân hàng, thông tin các khoản đầu tư và tài sản đứng tên vợ chồng Cao Kế Xương.
Chẳng mấy chốc Cao Kế Xương đã được đưa vào phòng thẩm vấn.
Ông ta vẫn giữ phong thái của người thầy giáo, ngồi nghiêm chỉnh, như một hòn đá vững chắc đứng sừng sững ở đó, không hề lung lay.
Châu Dương Tân hỏi Trần Phổ: “Thẩm vấn chưa anh?”
Trần Phổ quan sát Cao Kế Xương, lắc đầu: “Ý chí của ông ta kiên định vô cùng, trước mắt không cần quan tâm đến ông ta, chúng ta cố gắng thu thập chứng cứ, đánh rắn phải đánh dập đầu.”
Theo chỉ thị của Đinh Quốc Cường, Đội 2 hệt như bánh xe chạy về phía trước, bắt đầu lăn bánh với tốc độ cao.
Đầu tiên, mọi người khám xét căn phòng của Cao Kế Xương tại tòa nhà cán bộ trước. Căn phòng có ba phòng ngủ, nằm ở tầng năm, đối diện xéo căn hộ Lưu Hoài Tín sống.
Trần Phổ dẫn Châu Dương Tân, Lý Khinh Diêu và hai cảnh sát đi từ cửa chính vào, nhân viên khám nghiệm hiện trường theo sau. Thoạt nhìn, tất cả mọi thứ trong phòng đều rất bình thường, nhìn vào biết ngay là nhà ở của một thầy giáo độc thân. Tổng thể là phong cách trang trí kiểu Trung Quốc hiện đại, đơn giản trang nhã. Căn nhà ba phòng, một phòng là phòng làm việc, trên kệ sách gỗ màu đỏ chất đầy tài liệu dạy học và những cuốn sách nổi tiếng trên thế giới, trên bàn đều là tài liệu làm việc. Một phòng là phòng ngủ, còn một phòng là phòng giải trí thể thao, được lắp máy chiếu, góc phòng đặt một chiếc máy chạy bộ.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm. Trần Phổ vào phòng làm việc, Châu Dương Tân vào phòng ngủ, hai cảnh sát còn lại lần lượt đến ban công và phòng giải trí thể thao. Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ một hồi rồi lục soát phòng khách trước.
Nhân viên khám nghiệm hiện trường vừa nói vừa ghi chép: “Camera số 1, camera số 2, camera số 3,…”
Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn, trên trần nhà bếp đối diện với phòng khách cũng lắp một cái camera. Mỗi phòng đều có camera, bao quát hầu hết mọi ngóc nghách trong nhà.
“Chứng tỏ ông ta vô cùng đa nghi.” Châu Dương Tân nói với Trần Phổ.
Sau khi thu thập thẻ nhớ của sáu chiếc camera, Trần Phổ sai người mang về Phòng Vật chứng ngay.
Mọi người tiếp tục làm việc trong im lặng khoảng mười mấy phút, nhưng vẫn không thu thập được gì.
Bọn họ muốn tìm được chứng cứ then chốt mà Lưu Hoài Tín thu thập được và bị Cao Kế Xương mang đi khỏi hiện trường. Bởi vì chứng cứ đó xuất hiện tại hiện trường vụ án, bên trên rất có thể có dấu vân tay và vết máu của Lưu Hoài Tín. Như vậy đây có thể là bằng chứng thép buộc tội Cao Kế Xương sát hại Lưu Hoài Tín.
Lý Khinh Diêu lục soát xong phòng khách, không phát hiện được gì, lại vào trong nhà bếp. Cô nhìn một lượt, mở hết ngăn kéo cửa tủ, thậm chí còn mở cả lò nướng ra kiểm tra.
Ngoài nhà bếp có ban công, Lý Khinh Diêu đi ra ban công, máy giặt được đặt trong góc. Lúc này, Lý Khinh Diêu ngẩn người, bởi vì sau máy giặt còn một cánh cửa kính rất hẹp, ngoài cửa đặt các loại máy móc thiết bị. Cô thử vặn cửa kính nhưng không mở được, bên dưới có ổ khóa nhưng đã bị khóa lại rồi.
Lý Khinh Diêu phấn khởi, một người đàn ông sống một mình, ai lại tự dưng tự đế khóa gian thiết bị chứ? Cô nhìn qua cửa kính, thấy trên bức tường sau cục nóng điều hòa còn có một cái tủ gỗ nhỏ, trên tủ gỗ móc một cái khóa.
Lý Khinh Diêu vừa định gọi người, thì có âm thanh vang lên sau lưng cô: “Phát hiện ra gì rồi? Lén lén lút lút thế kia.”
Trần Phổ đi từ trong ra.
Ngón tay Lý Khinh Diêu gõ cái “bộp” lên cửa kính, Trần Phổ cũng đã nhìn thấy chiếc tủ gỗ bị khóa kia, anh vặn thử cửa nhưng không mở được. Anh và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, rồi vẫy tay gọi nhân viên thu thập vật chứng đến.
Nhân viên thu thập vật chứng cạy hai ba lần đã mở được cửa kính, sau đó lại dùng kìm bẻ gãy khóa tủ gỗ. Chiếc tủ gỗ nằm trên tường cách mặt đất chừng hai mét. Sau khi nhân viên thu thập vật chứng chụp ảnh hiện trường, Trần Phổ vươn tay lấy đồ trong tủ ra. Lý Khinh Diêu nhón chân cũng không nhìn được, tay cô ấn vai anh, nhảy bật lên cao. Vai Trần Phổ không hề nhúc nhích, vững như đóng đinh xuống đất, cho cô mượn lực. Khi lấy được đồ ra, cô cũng đứng xuống, anh khẽ nhích vai, nhanh tay gạt tay cô ra rồi nói: “Nhảy gì mà nhảy? Em tuổi Khỉ à?”
Lý Khinh Diêu thèm vào mà để ý đến lời anh nói, cô tiến đến gần tay anh xem thử, đó là một chiếc phong bì giấy kaft. Trần Phổ lấy hai ngón tay gõ nhẹ vào phong bì rồi mỉm cười, nhẹ nhàng đổ những thứ bên trong ra tay mình, trong túi có năm tấm ảnh và một chiếc USB màu đỏ.
Nội dung trong tấm ảnh bọn họ đã từng nhìn thấy rồi, hẳn là được cắt ra từng trong những đoạn video giám sát kia, tấm nào cũng có mặt Cao Kế Xương. Chiếc USB cũng rất quen mắt, theo lời khai của bảo vệ khách sạn, hôm ấy Lưu Hoài Tín đã sao chép video bằng chiếc USB màu đỏ giống vậy.
Nhân viên thu thập vật chứng cẩn thận cho những thứ này vào trong túi vật chứng, mang về Cục Cảnh sát đối chiếu dấu vân tay.
Thu hoạch được vật chứng quan trọng, gương mặt ai nấy cũng nhẹ nhõm hẳn. Một lát sau, không biết Châu Dương Tân kiếm đâu được một đôi găng tay cao su cũ từ góc nào trong phòng ngủ, nhưng đôi găng tay đã được rửa rất sạch. Trần Phổ nhận lấy rồi nhìn Châu Dương Tân, trong mắt hai cảnh sát lão luyện đều đượm nét cười ngầm hiểu.
Lý Khinh Diêu đứng bên cạnh âm thầm nhìn, cô vươn tay cầm đôi găng tay, ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ với Trần Phổ, ai dè mặt Trần Phổ đen như than.
—
Khi cả đội quay về Cục Cảnh sát, thẻ nhớ camera trong nhà Cao Kế Xương cũng đã đọc xong. Tuy nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại hợp tình hợp lý. Toàn bộ dữ liệu camera trước và trong ngày xảy ra vụ án đã bị xóa sạch.
Nhưng điều này không làm khó được cảnh sát.
Trần Phổ hỏi: “Khôi phục được không?”
Cậu cảnh sát Phòng Kỹ thuật nhe hàm răng trắng mỉm cười nói: “Được.”
“Cậu cần bao lâu?”
“Chưa tới 24 tiếng đồng hồ.”
Chuyện này liên quan đến việc Cao Kế Xương có bằng chứng ngoại phạm hay không.
“Được rồi.” Trần Phổ gật đầu, vỗ vai cậu chàng, nhưng ánh mắt chàng trai lại hướng về phía Lý Khinh Diêu đang ngồi ở bàn bên cạnh, mất tập trung.
Trần Phổ vỗ đầu cậu ta: “Mau biến đi làm việc ngay!” Chàng trai “ồ” lên rồi té nhanh như tên lửa.
Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu đang cặm cụi làm việc, anh khoanh hai tay, khẽ thở dài.
Kết quả giám định phong bì giấy kaft, ảnh và USB rất nhanh đã có rồi.
Trên đó phát hiện dấu vân tay Lưu Hoài Tín và Cao Kế Xương, thậm chí trên chiếc USB còn có cả dấu vân tay của bảo vệ khách sạn, nhưng lại không phát hiện vết máu.
Về phần đôi găng tay cao su, do chất liệu khá phức tạp, lại bị hư hại và hao mòn đáng kể, nên đối chiếu sẽ tốn thời gian hơn.
Đến lúc này rồi, Diêm Dũng cũng hỏi Trần Phổ: “Thẩm vấn chưa ạ?”
Cao Kế Xương đã ngồi trong phòng thẩm vấn uống bảy, tám tách trà rồi, đã mấy tiếng trôi qua nhưng lão cáo già này vẫn bình thản như không, lại còn tức giận hỏi cảnh sát tại sao tự dưng tự đế bắt mình.
Nhưng Trần Phổ lại đáp: “Thời cơ chưa chín muồi.” Anh bước ra chính giữa phòng làm việc, vỗ tay vang dội, rồi nói to: “Tối nay thức trắng, cố gắng điều tra cho xong.”
“Vâng!”, “Dạ!”, “Ok…” Mọi người lục tục đáp lại.
Đồng thời, anh còn nộp đơn xin điều tra tất cả thư tín, ngân hàng, thông tin các khoản đầu tư và tài sản đứng tên vợ chồng Cao Kế Xương.
Chẳng mấy chốc Cao Kế Xương đã được đưa vào phòng thẩm vấn.
Ông ta vẫn giữ phong thái của người thầy giáo, ngồi nghiêm chỉnh, như một hòn đá vững chắc đứng sừng sững ở đó, không hề lung lay.
Châu Dương Tân hỏi Trần Phổ: “Thẩm vấn chưa anh?”
Trần Phổ quan sát Cao Kế Xương, lắc đầu: “Ý chí của ông ta kiên định vô cùng, trước mắt không cần quan tâm đến ông ta, chúng ta cố gắng thu thập chứng cứ, đánh rắn phải đánh dập đầu.”
Theo chỉ thị của Đinh Quốc Cường, Đội 2 hệt như bánh xe chạy về phía trước, bắt đầu lăn bánh với tốc độ cao.
Đầu tiên, mọi người khám xét căn phòng của Cao Kế Xương tại tòa nhà cán bộ trước. Căn phòng có ba phòng ngủ, nằm ở tầng năm, đối diện xéo căn hộ Lưu Hoài Tín sống.
Trần Phổ dẫn Châu Dương Tân, Lý Khinh Diêu và hai cảnh sát đi từ cửa chính vào, nhân viên khám nghiệm hiện trường theo sau. Thoạt nhìn, tất cả mọi thứ trong phòng đều rất bình thường, nhìn vào biết ngay là nhà ở của một thầy giáo độc thân. Tổng thể là phong cách trang trí kiểu Trung Quốc hiện đại, đơn giản trang nhã. Căn nhà ba phòng, một phòng là phòng làm việc, trên kệ sách gỗ màu đỏ chất đầy tài liệu dạy học và những cuốn sách nổi tiếng trên thế giới, trên bàn đều là tài liệu làm việc. Một phòng là phòng ngủ, còn một phòng là phòng giải trí thể thao, được lắp máy chiếu, góc phòng đặt một chiếc máy chạy bộ.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm. Trần Phổ vào phòng làm việc, Châu Dương Tân vào phòng ngủ, hai cảnh sát còn lại lần lượt đến ban công và phòng giải trí thể thao. Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ một hồi rồi lục soát phòng khách trước.
Nhân viên khám nghiệm hiện trường vừa nói vừa ghi chép: “Camera số 1, camera số 2, camera số 3,…”
Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn, trên trần nhà bếp đối diện với phòng khách cũng lắp một cái camera. Mỗi phòng đều có camera, bao quát hầu hết mọi ngóc nghách trong nhà.
“Chứng tỏ ông ta vô cùng đa nghi.” Châu Dương Tân nói với Trần Phổ.
Sau khi thu thập thẻ nhớ của sáu chiếc camera, Trần Phổ sai người mang về Phòng Vật chứng ngay.
Mọi người tiếp tục làm việc trong im lặng khoảng mười mấy phút, nhưng vẫn không thu thập được gì.
Bọn họ muốn tìm được chứng cứ then chốt mà Lưu Hoài Tín thu thập được và bị Cao Kế Xương mang đi khỏi hiện trường. Bởi vì chứng cứ đó xuất hiện tại hiện trường vụ án, bên trên rất có thể có dấu vân tay và vết máu của Lưu Hoài Tín. Như vậy đây có thể là bằng chứng thép buộc tội Cao Kế Xương sát hại Lưu Hoài Tín.
Lý Khinh Diêu lục soát xong phòng khách, không phát hiện được gì, lại vào trong nhà bếp. Cô nhìn một lượt, mở hết ngăn kéo cửa tủ, thậm chí còn mở cả lò nướng ra kiểm tra.
Ngoài nhà bếp có ban công, Lý Khinh Diêu đi ra ban công, máy giặt được đặt trong góc. Lúc này, Lý Khinh Diêu ngẩn người, bởi vì sau máy giặt còn một cánh cửa kính rất hẹp, ngoài cửa đặt các loại máy móc thiết bị. Cô thử vặn cửa kính nhưng không mở được, bên dưới có ổ khóa nhưng đã bị khóa lại rồi.
Lý Khinh Diêu phấn khởi, một người đàn ông sống một mình, ai lại tự dưng tự đế khóa gian thiết bị chứ? Cô nhìn qua cửa kính, thấy trên bức tường sau cục nóng điều hòa còn có một cái tủ gỗ nhỏ, trên tủ gỗ móc một cái khóa.
Lý Khinh Diêu vừa định gọi người, thì có âm thanh vang lên sau lưng cô: “Phát hiện ra gì rồi? Lén lén lút lút thế kia.”
Trần Phổ đi từ trong ra.
Ngón tay Lý Khinh Diêu gõ cái “bộp” lên cửa kính, Trần Phổ cũng đã nhìn thấy chiếc tủ gỗ bị khóa kia, anh vặn thử cửa nhưng không mở được. Anh và Lý Khinh Diêu nhìn nhau, rồi vẫy tay gọi nhân viên thu thập vật chứng đến.
Nhân viên thu thập vật chứng cạy hai ba lần đã mở được cửa kính, sau đó lại dùng kìm bẻ gãy khóa tủ gỗ. Chiếc tủ gỗ nằm trên tường cách mặt đất chừng hai mét. Sau khi nhân viên thu thập vật chứng chụp ảnh hiện trường, Trần Phổ vươn tay lấy đồ trong tủ ra. Lý Khinh Diêu nhón chân cũng không nhìn được, tay cô ấn vai anh, nhảy bật lên cao. Vai Trần Phổ không hề nhúc nhích, vững như đóng đinh xuống đất, cho cô mượn lực. Khi lấy được đồ ra, cô cũng đứng xuống, anh khẽ nhích vai, nhanh tay gạt tay cô ra rồi nói: “Nhảy gì mà nhảy? Em tuổi Khỉ à?”
Lý Khinh Diêu thèm vào mà để ý đến lời anh nói, cô tiến đến gần tay anh xem thử, đó là một chiếc phong bì giấy kaft. Trần Phổ lấy hai ngón tay gõ nhẹ vào phong bì rồi mỉm cười, nhẹ nhàng đổ những thứ bên trong ra tay mình, trong túi có năm tấm ảnh và một chiếc USB màu đỏ.
Nội dung trong tấm ảnh bọn họ đã từng nhìn thấy rồi, hẳn là được cắt ra từng trong những đoạn video giám sát kia, tấm nào cũng có mặt Cao Kế Xương. Chiếc USB cũng rất quen mắt, theo lời khai của bảo vệ khách sạn, hôm ấy Lưu Hoài Tín đã sao chép video bằng chiếc USB màu đỏ giống vậy.
Nhân viên thu thập vật chứng cẩn thận cho những thứ này vào trong túi vật chứng, mang về Cục Cảnh sát đối chiếu dấu vân tay.
Thu hoạch được vật chứng quan trọng, gương mặt ai nấy cũng nhẹ nhõm hẳn. Một lát sau, không biết Châu Dương Tân kiếm đâu được một đôi găng tay cao su cũ từ góc nào trong phòng ngủ, nhưng đôi găng tay đã được rửa rất sạch. Trần Phổ nhận lấy rồi nhìn Châu Dương Tân, trong mắt hai cảnh sát lão luyện đều đượm nét cười ngầm hiểu.
Lý Khinh Diêu đứng bên cạnh âm thầm nhìn, cô vươn tay cầm đôi găng tay, ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ với Trần Phổ, ai dè mặt Trần Phổ đen như than.
—
Khi cả đội quay về Cục Cảnh sát, thẻ nhớ camera trong nhà Cao Kế Xương cũng đã đọc xong. Tuy nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng lại hợp tình hợp lý. Toàn bộ dữ liệu camera trước và trong ngày xảy ra vụ án đã bị xóa sạch.
Nhưng điều này không làm khó được cảnh sát.
Trần Phổ hỏi: “Khôi phục được không?”
Cậu cảnh sát Phòng Kỹ thuật nhe hàm răng trắng mỉm cười nói: “Được.”
“Cậu cần bao lâu?”
“Chưa tới 24 tiếng đồng hồ.”
Chuyện này liên quan đến việc Cao Kế Xương có bằng chứng ngoại phạm hay không.
“Được rồi.” Trần Phổ gật đầu, vỗ vai cậu chàng, nhưng ánh mắt chàng trai lại hướng về phía Lý Khinh Diêu đang ngồi ở bàn bên cạnh, mất tập trung.
Trần Phổ vỗ đầu cậu ta: “Mau biến đi làm việc ngay!” Chàng trai “ồ” lên rồi té nhanh như tên lửa.
Trần Phổ nhìn Lý Khinh Diêu đang cặm cụi làm việc, anh khoanh hai tay, khẽ thở dài.
Kết quả giám định phong bì giấy kaft, ảnh và USB rất nhanh đã có rồi.
Trên đó phát hiện dấu vân tay Lưu Hoài Tín và Cao Kế Xương, thậm chí trên chiếc USB còn có cả dấu vân tay của bảo vệ khách sạn, nhưng lại không phát hiện vết máu.
Về phần đôi găng tay cao su, do chất liệu khá phức tạp, lại bị hư hại và hao mòn đáng kể, nên đối chiếu sẽ tốn thời gian hơn.
Đến lúc này rồi, Diêm Dũng cũng hỏi Trần Phổ: “Thẩm vấn chưa ạ?”
Cao Kế Xương đã ngồi trong phòng thẩm vấn uống bảy, tám tách trà rồi, đã mấy tiếng trôi qua nhưng lão cáo già này vẫn bình thản như không, lại còn tức giận hỏi cảnh sát tại sao tự dưng tự đế bắt mình.
Nhưng Trần Phổ lại đáp: “Thời cơ chưa chín muồi.” Anh bước ra chính giữa phòng làm việc, vỗ tay vang dội, rồi nói to: “Tối nay thức trắng, cố gắng điều tra cho xong.”
“Vâng!”, “Dạ!”, “Ok…” Mọi người lục tục đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.