Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 54

Đinh Mặc

07/09/2024

Cuộc họp đầu tiên về vụ án La Hồng Dân sắp sửa bắt đầu, do vụ án liên quan đến doanh nhân, hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn gây ảnh hưởng nghiêm trọng nên Phó Cục trưởng Cục Điều tra hình sự và Đinh Quốc Cường cũng sẽ tham dự cuộc họp, đưa ra quyết định sách lược.

Vì vậy, tất cả thành viên Đội hai đều tranh thủ thời gian sắp xếp tài liệu có được.

Lý Khinh Diêu đang bận rộn, cóngười gõ bàn cô.

Trần Phổ nghiêm túc nói: “Em theo tôi.”

Lý Khinh Diêu đi theo anh ra hành lang vắng người. Trần Phổ chống tay lên lan can, khom người nghiêng đầu nhìn cô: “Có vài điều cần hỏi riêng em. Em từng là bạn học của Hướng Tư Linh và Lạc Hoài Tranh, hiểu họ rõ hơn chúng tôi. Em cảm thấy lời khai hôm nay của họ có đáng tin không?”

Lý Khinh Diêu khoanh tay trước ngực, nhìn về phía xa xăm, trả lời: “Thực ra em không hiểu Hướng Tư Linh. Hồi cấp ba em đã cảm thấy mình không nhìn thấu được cô ta. Bây giờ tính cách cô ta đã thay đổi hoàn toàn, giống như biến thành một người khác. Em không phán đoán được.”

“Hồi cấp ba, cô ta là người thế nào?”

“Hồi ấy em không quan tâm nhiều đến cô ta, khá kiệm lời và hướng nội, nhưng lúc đó cô ta thích Lạc Hoài Tranh.”

Trần Phổ thấy cô đề cập đến vấn đề này bằng giọng điệu thản nhiên, lòng anh mừng rơn, hiện rõ cả trên gương mặt, anh phụ họa theo cô: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Hướng Tư Linh là người khôn ngoan, nếu cô ta đeo mặt nạ thì khó mà chọc thủng.”

Ai dè anh nghe thấy Lý Khinh Diêu trả lời bằng giọng điệu thản nhiên hơn cả hồi nãy: “Ừm, không giống mặt nạ của em, chọc cái là thủng.”

Trần Phổ: “…”

Anh giơ tay gãi sau đầu, nói: “Tôi có sao nói vậy mà, tôi thấy mấy hôm nay em điều chỉnh tốt đấy chứ, khiến người khác thấy rất thoải mái.”

Nịnh thế nào mà lại nịnh sai chỗ, Lý Khinh Diêu kiêu ngạo không ưa kiểu này, cô cười lạnh: “Thế thì cảm ơn anh quá. Đang nói về vụ án mà, đừng kẹp theo chuyện tư. Có gì thì nói, không có thì em đi đây.”

Tim Trần Phổ thắt lại, thầm nghĩ em là cấp trên hay tôi là cấp trên. Hơn nữa nãy em là người đề cập trước mà? Nhưng bây giờ cho tiền anh không dám nói ra những lời này, chỉ quay mặt đi, lưỡi trong miệng xoay vòng ấm ức, thở ra một hơi. Khi quay mặt lại, anh nghiêm túc nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Lúc nãy tôi chỉ hỏi chơi thôi, chúng ta tiếp tục nói về vụ án.”

Lý Khinh Diêu nói: “Còn Lạc Hoài Tranh, em thực sự hiểu rất rõ.”

Trần Phổ cúi đầu, bất giác nghiến răng, hai tay anh siết chặt lan can. Phải làm sao đây, muốn nẹt em gái quá.

“Trước đây cậu ấy đúng là một người tốt bụng, không chỉ nhiệt tình, mà còn chính nghĩa. Nhưng cậu ấy chắc chắn không phải thánh mẫu tốt quá mức, cậu ấy thông minh, có khả năng phân biệt người và việc. Em luôn cho rằng, năm ấy tại nhà họ Hướng, vụ việc chắc hẳn đã xảy ra quá đột ngột. Bố Hướng uống rượu vào nên hung hãn, nhưng Lạc Hoài Tranh, cậu ấy là người thế nào? Đứng nhất toàn khối, đoạt giải nhất kỳ thi Olympic Toán Quốc gia, được tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Mười mấy năm đó cậu ấy chỉ biết học hành thi cử, suy nghĩ trong sạch hơn bất cứ ai. Cậu ấy chưa bao giờ chịu bạo lực, thậm chí còn không biết đánh nhau. Đột nhiên anh ném một con người như thế vào cuộc đối đầu bạo lực cực đoan, cậu ấy đúng là có thể vì tự vệ nên phản ứng quá khích, rất có thể hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra thì người đó đã chết rồi.”

Trần Phổ nghe mà trong lòng phức tạp khôn tả. Đừng nói là Lý Khinh Diêu, đến cả người ngoài cuộc như anh nghe còn thấy xót xa. Từ nhỏ, anh đã luôn ngưỡng mộ những người học giỏi, nếu không anh còn lâu mới yêu thầm bạn học nữ đứng nhất ở trường khác. Còn có một lần, người lớp khác vì chuyện gì đó mà định đánh bạn học đứng nhất lớp anh. Bạn học đứng nhất là một con mọt sách yếu như sên, cũng không thân thiết với Trần Phổ. Nhưng sau khi hay tin, Trần Phổ đã dõng dạc tuyên bố con sên này do anh bảo vệ.

Chỉ đơn giản là vì anh tôn trọng tri thức.

Thực ra hồi ấy Trần Phổ học cũng được, Toán Lý Hóa khá tốt, chỉ vì ham chơi nên điểm số không ổn định. Tuy chơi bời nhưng Trần Phổ vẫn giữ quan điểm sống đúng đắn, anh cho rằng học sinh đến trường là để học tập. Thế nên, ai dám bắt nạt những học sinh giỏi, tức là đang thách thức quan điểm chính nghĩa đơn giản của thiếu niên Trần Phổ.

Nhưng giờ đây, học sinh giỏi, à không, thần đồng mà anh và em gái cùng thương xót lại chính là bạn trai cũ em gái còn vấn vương, cảm giác cứ là lạ thế nào.



Trần Phổ im lặng cúi đầu, Lý Khinh Diêu thấy anh héo như bầu đứt dây, trong lòng bỗng cảm thấy vui sướng khôn tả, cô nói tiếp: “Nhưng, em không biết sau bảy năm…sống trong tù, con người cậu ấy có thay đổi không. Nhưng nếu bản chất cậu ấy không thay đổi, em cho rằng lời khai của cậu ấy đáng tin. Em nghĩ cậu ấy đã hợp tác với công ty của Hướng Tư Lăng mà không hề hay biết. Trước đây cậu ấy cũng chưa từng gặp La Hồng Dân. Tuy rằng hồi cấp ba, mọi người thường gọi cậu ấy là…”

Cô dừng lại.

Trần Phổ chua xót hỏi: “Gọi là gì?”

Lý Khinh Diêu cúi đầu khẽ cười, nói: “Gọi là Nam Bồ Tát. Ý em là, cậu ấy cũng không phải là Bồ Tát thật. Nếu hay tin bố dượng của Hướng Tư Linh xảy ra chuyện, lúc đó cậu ấy lại đang đứng trước mặt nhân viên hai công ty, bị Hướng Tư Linh nài nỉ không thể từ chối, tức giận đi theo xem thử cũng bình thường thôi. Có khi tâm trạng của em còn u ám hơn cậu ấy đấy.”

Trần Phổ tuy trong lòng đồng ý với phán đoán của Lý Khinh Diêu, nhưng anh cũng nhìn ra được Lý Khinh Diêu thật sự hiểu rất rõ về tính cách của Lạc Hoài Tranh. Nam Bồ Tát, hồi đấy Lý Khinh Diêu xem cậu ta như thịt Đường Tăng à? Ồ, nhưng mà, nhắc mới nhớ, hồi Trung học mình có biệt danh gì nhỉ?

Mặt Trần Phổ lại đen hơn.

Biệt danh hồi đấy của anh là Trần Gan Dạ.

Lý Khinh Diêu liếc nhìn anh: “Em nói xong rồi.”

Trần Phổ gật đầu: “Được, cũng tạm đủ rồi, đi họp thôi.”

Lý Khinh Diêu quay người đi, Trần Phổ theo sau cô chỉ cách hai ba bước. Anh bỗng hỏi cô: “Chúng ta…coi như đã làm hòa rồi nhỉ?”

Lý Khinh Diêu dừng bước.

Chân anh như mọc đinh, cũng dừng lại.

Đèn hành lang cục cảnh sát rất sáng, Lý Khinh Diêu quay người lại, mái tóc đen nhánh, gò má trắng nõn, còn cả đầu ngón tay thon và mắt cá chân xinh đẹp của cô đều phủ một lớp ánh sáng sáng lấp lánh. Đôi môi mỏng màu hồng hơi mím lại, khóe môi cong lên. Trần Phổ nhìn mà trong đầu kêu cái “đùng”, nhánh cây ngốc nghếch trong lồng ngực bắt đầu đung đưa xào xạc.

Sau đó, Lý Khinh Diêu gằn từng chữ một: “Nghĩ gì? Em não úng thủy mới làm hòa với anh.”

Trần Phổ: “…”

Trần Phổ: “…”

Nhìn cô nhẹ nhàng đi vào văn phòng, Trần Phổ cúi đầu, lắc đầu thở dài, cười không ngớt.



Sau khi lấy được đoạn camera quan trọng đó, Trần Phổ lập tức cử người đi điều tra con đường người đàn ông bí ẩn và chiếc xe van đó đi qua, hiện đã có kết quả. Nhiên viên điều tra đã phát hiện ba dấu trên con đường đất ven đường, có lẽ là dấu chân của người đàn ông bí ẩn. Kích thước dấu chân là 41 cm, trùng khớp với dấu chân tại hiện trường vụ án. Nhưng có lẽ hung thủ đã mang bao bọc giày tại hiện trường, lại dính máu, nên hình dáng của dấu chân rất mờ, không thể đối chiếu.

Tại cuộc họp, sau khi chiếu đoạn camera an ninh, Trần Phổ báo cáo xong kết quả điều tra giai đoạn hiện tại, Phó Cục trưởng và Đinh Quốc Cường trao đổi nhỏ với nhau rồi gật đầu, hai người quyết định hướng điều tra tiếp theo: Xem người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngắn tay họa tiết màu vàng xanh, mặc quần bò màu xanh xám là nghi phạm số một, tiến hành truy bắt. Việc điều tra tiếp theo sẽ do Đinh Quốc Cường trực tiếp phục trách, ngoài Đội hai, sẽ điều thêm thành viên hai đội khác đến.

Sau khi tan họp, thành viên Đội hai trở về văn phòng đợi nhiệm vụ điều tra sắp được cấp trên phân công. Mọi người bàn tán sôi nổi, có người nói, lần này họ may mắn, hung thủ tinh vi, hiện trường sắp xếp kỹ càng. Nhưng cuối cùng cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, bị camera ẩn tại vị trí đó ghi lại.

Lại có người nói, có đoạn camera an ninh này cũng không đồng nghĩa với việc phá được án. Khoảng cách quá xa, hình ảnh mờ nhạt, rất khó tìm được người.



Không hiểu sao tâm trạng của Lý Khinh Diêu tối nay rất tốt, cô không nói chuyện, chỉ im lặng nghe mọi người thảo luận. Thi thoảng cô lén nhìn Trần Phổ, thấy anh thoải mái khoanh tay duỗi chân, ngả đầu về sau tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Nhưng chắc chắn anh vẫn chưa ngủ, những ngón tay vẫn gõ nhẹ lên cánh tay, một mũi chân cũng gõ nhẹ nhàng lên mặt đất. Đó là lúc anh đang suy nghĩ.

Nếu là trước đây, Lý Khinh Diêu sẽ nhân lúc mọi người không chú ý, xích đến gần hỏi anh sếp ơi, anh đang suy nghĩ gì đấy? Chia sẻ chút với em đi mà, em cũng đâu phải người ngoài.

Nhưng bây giờ…

Lý Khinh Diêu giơ một tập hồ sơ lên che mặt, anh có ra vẻ cao thâm cô cũng kệ.

“Châu Dương Tân, cậu đang nghĩ gì đấy? Sắp gặm hư hết cả đầu bút rồi kia. Nãy họp cũng không thấy cậu phát biểu.” Phương Giai hỏi.

Lý Khinh Diêu ló mắt ra khỏi tập hồ sơ, cũng nhìn Châu Dương Tân. Trần Phổ mở mắt, nhìn Lý Khinh Diêu, thầm nghĩ, trông như thỏ vậy, sau đó mới nhìn Châu Dương Tân.

Châu Dương Tân bình thường tính nóng nảy, giờ đầu bù tóc rối, chau mày như ăn phải khổ qua già. Anh ta nói: “Em đang nghĩ…Hình như em gặp người đàn ông đó ở đâu rồi.”

Mọi người im lặng một lát rồi nháo nhào thúc giục: “Trời ạ, cậu mau nhớ nghĩ đi! Đội hai lại lập công lớn nữa!”

Nhưng mọi người càng giục, Châu Dương Tân lại càng không nhớ ra. Anh ta đau ảo não thì nghe Lý Khinh Diêu bên cạnh nói: “Lệnh truy nã đúng không anh? Mấy hôm trước em thấy anh mới xem trên máy tính.”

Một tia sáng lóe lên trong đầu Châu Dương Tân, anh ta kích động vỗ bàn: “Đúng rồi, chính là lệnh truy nã! Lý Khinh Diêu ơi là Lý Khinh Diêu! Em gái Diêu, em gái ngoan! Không hổ là người xếp thứ 220 toàn tỉnh, một câu thức tỉnh người trong cơn mê!”

Anh ta lập tức tra trên máy tính, tất cả mọi người đều túm tụm xung quanh. Lý Khinh Diêu cũng trượt ghế lại gần xem thử. Từ sau khi vào trường cảnh sát, năm giác quan của cô đã được rèn dũa rất nhạy bén. Chẳng mấy chốc Lý Khinh Diêu đã cảm nhận được có người đứng sau ghế mình, một tay đặt lên lưng ghế.

Diêm Dũng: “Lão Châu này, tự dưng tự đế anh xem lệnh truy nã làm gì, ngày nào cũng muốn lập công chứ gì?”

Mọi người cười ồ lên, nhưng Châu Dương Tân cũng chẳng xấu hổ, vừa tìm vừa đáp: “Lập được công thì tốt chứ sao, nhưng mọi người cũng biết tôi rất hứng thú với tâm lý tội phạm, thần tượng của tôi là Bạc Cận Ngôn mà. Nên mỗi khi có thời gian, tôi lại xem lệnh truy nã, trên đó toàn là những kẻ trọng phạm vô cùng nguy hiểm. Tôi muốn thử phân tích tâm lý phạm tội của mỗi người, tìm thấy rồi!”

Trên máy tính xuất hiện một bức ảnh và hồ sơ.

Họ và tên: Tôn Đại Chí

Tuổi: 37 tuổi.

Quê quán: Thị trấn Quan Hồ, quận Đông Thành, thành phố Giang Thành.

Tôn Đại Chí là người nông thôn, thường xuyên đi làm xa. Nửa tháng trước tại quê hắn ta đã giết chết một người dân trong làng vì tranh chấp đất đai. Trong lúc chạy trốn, hắn ta lại cướp một chiếc xe ô tô, giết chết tài xế, mang trên mình hai mạng người, đúng là vô cùng hung ác, hiện tại vẫn chưa rõ tung tích.

Trong ảnh, Tôn Đại Chí cũng mặc chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn họa tiết màu vàng xanh, trông rất lưu manh.

Lý Khinh Diêu bỗng nảy ra một suy nghĩ trong đầu: Trước là camera an ninh, sau là lệnh truy nã, trùng hợp vậy?

Cô vô thức quay đầu nhìn người đứng phía sau. Trần Phổ gác một tay lên lưng ghế cô, lúc này cũng đang khom lưng nhìn màn hình, gương mặt chỉ cách cô mười mấy centimet. Anh đã nhận ra, cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó phân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook