Chương 51: Thế tối nay hôn cậu được không?
Tương Tử Bối
17/06/2022
Áng màu bên tai Dụ Phồn lan dần đến mặt. Cậu hơi nheo mắt, nuốt nước bọt, rõ ràng không uống rượu mà lại chuếnh choáng say.
Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người ta hôn môi. Phim trên TV, hành lang phòng học, hồi trước Chương Nhàn Tịnh hẹn hò với một anh lớp mười hai cũng thường xuyên chạm môi như chuồn chuồn lướt nước trước mặt bọn họ.
Cậu chẳng hứng thú gì với hành vi này, thậm chí còn không thể hiểu nổi, môi chạm môi, nuốt nước bọt của người khác thì thú vị nỗi gì?
Có vẻ như hiện tại, cậu đã hiểu được rồi. Cậu không biết người khác như thế nào với nhau, nhưng hôn môi với Trần Cảnh Thâm thì rất thú vị. Rất thoải mái.
Vì để tiện hôn môi, Dụ Phồn dang hai chân ra để Trần Cảnh Thâm đứng vào, hơi thở quanh người cậu chỉ toàn là mùi của Trần Cảnh Thâm.
Kết thúc nụ hôn, mùi hương trên người cậu cũng tan đi hết, khắp mình mang theo vẻ lười nhác: "Bạn gái gì ——"
Cậu khựng lại hai giây rồi chợt tỉnh, kịp thời dừng lời, "Quan hệ gì cơ?"
Ánh mắt Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng buông xuống, hắn nghĩ ngợi, nói: "Quan hệ yêu đương?"
"..."
Từ ngữ xa lạ này khiến Dụ Phồn ngu người.
Yêu đương? Ai? Cậu với Trần Cảnh Thâm á??
Chỉ mới chớm nghĩ thôi mà tim Dụ Phồn đã đập loạn liên tục. Thế không phải là yêu sớm sao? Vậy thì trái với nội quy trường học mẹ nó rồi!
Trên mặt Dụ Phồn thoáng qua vẻ mù mờ. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò như thế nào, có thể hẹn hò tử tế được hay không, cậu không hề có chút đầu mối nào.
Bão tố trong đầu giằng xé thật lâu, Dụ Phồn mím môi mấy lần: "...Ai bảo hôn môi thì nhất định phải xác nhận quan hệ?"
Trần Cảnh Thâm nhướng mày: "Thế trước đây cậu hôn con gái người ta xong cũng không xác nhận quan hệ với bọn họ à?"
"Sao có thể ——" Dụ Phồn chỉ hận không thể quay trở lại đấm cho bản thân mình – cái người đã bịa ra mười ba cô bạn gái kia, cậu đỏ mặt lạnh nhạt nói, "Tấm gương tiêu biểu trong học tập, yêu sớm trái với nội quy trường học."
"Hôn môi thì không trái à?"
"Không trái, nội quy trường học chỉ ghi không cho phép nam nữ thân mật, không viết là hai nam không được." Dụ Phồn nhấn mạnh, "Tôi chép nhiều lần lắm rồi."
"..."
Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng hỏi: "Ý là không xác nhận quan hệ, nhưng hôn môi thì vẫn được?"
Mỗi từ "hôn môi" Trần Cảnh Thâm nói ra lại khiến đầu óc Dụ Phồn nóng thêm một chút. Đây là chuyện có thể treo trước miệng nói à??
Dụ Phồn đánh mắt đi, ậm ừ nói: "Kiểu kiểu vậy."
Trần Cảnh Thâm cảm thấy mình như đang bị chơi đùa.
Nhưng hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì nín nghẹn và hai mắt cố ý trốn tránh đi, không hiểu sao tự nhiên buồn cười.
Đến giờ phút này, Dụ Phồn mới muộn màng nhận ra tư thế của hai người trông là lạ. Giống ôm nhưng không phải ôm, như kiểu cậu bị Trần Cảnh Thâm chặn trên bàn, hoàn toàn không thể hoạt động tự do, vả lại vừa ngẩng đầu lên đã chạm mặt Trần Cảnh Thâm ngay lập tức.
Thế này thì, thân mật quá rồi nhỉ?
Cậu quay đầu nhìn chằm chằm khung cửa sổ bị rèm che khuất chỉ để lộ ra phân nửa một lúc, đang nghĩ xem nên đá hay đẩy Trần Cảnh Thâm ra, cằm cậu bỗng bị nắm lấy.
Trần Cảnh Thâm xoay đầu cậu về, nghiêng mặt lẳng lặng hôn nhẹ cậu lần nữa.
Chỉ đơn thuần là chạm môi, không vào sâu bên trong, nhưng lại càng khiến Dụ Phồn cảm nhận được hơi thở của Trần Cảnh Thâm một cách tỉnh táo hơn.
Dụ Phồn ngẩn ngơ ngửa đầu lên, thầm nghĩ, sao lại nữa rồi? Ít nhiều gì trước khi hôn cậu cũng phải đánh tiếng trước tí chứ? Cậu có biết tôn trọng người khác không vậy?
Sau khi được buông ra, Dụ Phồn ngước mắt chạm phải ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, lời chửi đã chạm đầu môi lại thu về.
Trần Cảnh Thâm cụp mắt, nói bằng giọng không chút cảm xúc: "Nếu cậu không muốn hẹn hò với tôi thì quên đi vậy."
"..."
Cũng không phải là không muốn hẹn hò với cậu ——
Dụ Phồn cứng nhắc kìm lại câu nói này.
Trần Cảnh Thâm dùng mu bàn tay lau miệng cho cậu: "Đi ăn trưa chung nhé?"
"Ừm." Dụ Phồn không kìm được mà cũng ngước mắt lên nhìn Trần Cảnh Thâm, sau đó nhíu mày, "Trần Cảnh Thâm, cậu không bôi thuốc à?"
Chỗ bị rách khi trước trên môi Trần Cảnh Thâm giờ còn đỏ hơn.
"Không, sợ cậu chê đắng." Trần Cảnh Thâm tránh người đi, nói, "Đi thôi."
"..."
Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm tối tăm lạnh lẽo đến sân thể dục, Dụ Phồn vẫn không sao suy nghĩ được thật cẩn thận, dựa vào đâu mà Trần Cảnh Thâm dám chắc cậu sẽ hôn hắn như thế? Còn cố ý không bôi thuốc??
Ánh mắt trời chói chang, Dụ Phồn cảm nhận được cơn nóng cháy trên tóc mình, bỗng mở miệng: "Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
Dụ Phồn đút hai tay trong túi, đã quay trở về cái điệu bộ hung dữ ngày thường, nói bằng giọng điệu rét lạnh: "...Lần sau hôn tôi thì phải hỏi trước một tiếng."
–
Trong tiết học buổi chiều, các học sinh xung quanh hoặc đang dùng vở để quạt, hoặc đang kéo áo của mình ra cả trước lẫn sau với biên độ thật rộng.
Tiếng ve hòa lẫn trong giọng giảng bài của Trang Phóng Cầm, Dụ Phồn nghe mà muộn phiền.
Cậu ghé người lên trên bàn học, một tay cầm bút vẽ lung tung trên giấy nháp, tay kia gập lại đặt sau cổ, không kìm được ánh mắt liếc sang bạn cùng bàn. Trần Cảnh Thâm đang làm đề thi vật lý trong giờ toán, những lúc không để lộ cảm xúc gì, Trần Cảnh Thâm có vẻ rất lạnh lùng, Dụ Phồn nhìn hắn, dường như trong lòng cũng mát hơn phần nào.
Mùa hè, Trần Cảnh Thâm vẫn cài kín hết khuy áo như trước, cánh tay và cổ sạch sẽ lộ ra ngoài, không bắt gặp được bất kể dấu vết gì của sự oi bước, da dẻ và đôi môi cũng lạnh hơn người bình thường một chút, trưa nay cậu chạm vào thấy rất thoải mái ——
Trần Cảnh Thâm ngừng bút, ngẩng đầu nhìn qua nội dung trên bảng đen rồi lại quay đầu về nhìn: "Nghe không hiểu à?"
"...Không, hiểu rồi." Tự nhiên lại thấy nóng, Dụ Phồn vội vã quay đầu đi.
Tan tiết đó, Dụ Phồn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Dòng nước lạnh lẽo ập lên mặt và cổ, cả người cậu lập tức thoải mái hơn không ít.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, thời tiết nóng thế này thì vào tiệm trà sữa ngồi điều hòa cho xong, Dụ Phồn vừa tính thế vừa bước vào phòng học. Thế nhưng ngay khi vừa bước qua cửa lớp, tất cả đám học sinh ngồi mấy bàn cuối lớp bỗng đồng thời quay lại nhìn cậu, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò —— Ngoại trừ Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua dáng người thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm, sau đó mới nhíu mày nhìn về phía một trong số đám bạn của mình, hỏi: "Gì đấy?"
Vương Lộ An nhìn cậu, cười hì hì trông rất ngu: "Không có gì."
"..."
Dụ Phồn đi về phía chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp mở miệng, Trần Cảnh Thâm đã im ỉm đứng dậy nhường đường trống cho cậu.
Dụ Phồn cảm thấy cứ là lạ ở chỗ nào, cậu nhíu mày ngồi vào chỗ của mình.
Qua Đoan Ngọ, bầu không khí học tập lại căng thẳng hơn, cậu bớt ít thời gian đi vệ sinh, trên bàn học đã xuất hiện thêm mấy tờ bài thi.
Dụ Phồn nắm bài thi nhét vào trong ngăn bàn, ngón tay chợt chạm phải một xúc cảm mỏng manh.
Mỏng hơn sách bài tập, dày hơn bài thi.
Gì đây?
Dụ Phồn tiện tay kéo luôn ra ngoài, một phong thư màu xanh nhạt thò ra, theo đó là mùi nước hoa rất nhạt, mặt trên là một nét chữ xa lạ xinh đẹp mảnh mai.
"?!"
Dụ Phồn cầm phong thư mà sửng sốt, sau đó, cậu quay sang nhìn Trần Cảnh Thâm theo bản năng.
Trước mặt không có gương, cậu không biết giờ phút này vẻ mặt mình trông y như thể đi trêu ong ghẹo bướm bên ngoài để rồi bị bắt quả tang.
Trần Cảnh Thâm vẫn đang làm bài thi vật lý, đường nét góc mặt rất lạnh lùng, hắn xoay bút, không nói một lời.
Vương Lộ An chỉ chờ cậu lục ngăn bàn nãy giờ, thấy thế thì lập tức lao ra khỏi phòng học, bò nhoài người lên cửa sổ bên cạnh Dụ Phồn: "Mau! Mở ra đọc đi!"
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu quay đầu qua: "Ai nhét vào?"
"Bạn nữ trong lớp Tả Khoan. Cô nàng to gan thật, lúc đó Phóng Cầm vừa mới đi chưa được bao lâu... Lúc nhét vào tí nữa còn rơi thư ra cơ mà." Chương Nhàn Tịnh vuốt tóc, "Học sinh giỏi nhét lại giúp mày đấy."
"..."
Vương Lộ An lại giục: "Mở ra đọc đi!"
"Đọc cái đéo." Dụ Phồn che lá thư trong lòng bàn tay, vươn tay ra ngoài cửa sổ, "Cầm về cho cậu ấy hộ tao."
"Không đọc thật à? Mày không tò mò viết cái gì sao? Nãy tao nhìn thấy cô bạn lớp 11-8 đó rồi, xinh xắn lắm ——" Nhận được ánh mắt của người nào đó đằng trước, Vương Lộ An hơi ngừng lại, "Chỉ kém chị Tịnh một chút thôi."
Dụ Phồn quét ánh mắt rét căm ra ngoài cửa sổ.
"Hiểu rồi, để tao bảo Tả Khoan đưa về." Vương Lộ An nhận lấy thư tình, lúc chuẩn bị đi sang lớp bên cạnh, cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lộn trở về, "Này, khoan đã, không đúng..."
"Cái gì?"
Vương Lộ An chăm chú nhìn trái ngó phải Dụ Phồn, ngạc nhiên nói: "Dụ Phồn, lần này mày không đỏ mặt à?"
"?"
"À à à, hình như cũng hơi đỏ..."
ĐCM, này là đỏ mặt vì tức mày đấy.
Dụ Phồn nói: "Mày có đi không đây? Không đi thì đưa đây để tao tự đi."
"Đi, đi đây." Vương Lộ An cầm thư chạy mất.
Xong xuôi mọi việc, đúng lúc chuông vào lớp tự học reo vang.
Chẳng còn ý định ra tiệm trà sữa ngồi điều hòa nữa, Dụ Phồn lấy một tờ bài thi toán, bò ra bàn làm một lúc.
Tâm trí không đặt trên bài thi, mấy phút trôi qua, cậu vẫn chưa đọc xong nổi đề bài đầu tiên.
Dụ Phồn cào tóc, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm tính toán trên nháp với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau ghế, viết đáp án xuống bài thi.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm lật mặt tờ bài thi trên tay.
Nhìn đến lần thứ tư, cuối cùng Dụ Phồn cũng không nhịn được được nữa, cậu nhíu mày nghiêng lại gần phía đối phương, thì thầm hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu xị mặt ra làm gì??"
Trần Cảnh Thâm không thèm quay đầu: "Không có."
"Không có cái đéo." Dụ Phồn nói, "Cậu đang xị mặt, tôi nhìn ra được đấy."
Nếu hiện tại có người ngồi bên cạnh quan sát khách quan thì chắc hẳn sẽ cảm thấy Dụ Phồn đang cố tình gây sự, bởi vì vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm giờ phút này dường như chẳng khác gì với mọi ngày hết.
Một lúc sau, Trần Cảnh Thâm cử động ngón tay, đầu bút bị quay ngược lại rồi để lên mặt bàn, hắn nghiêng đầu nhìn qua.
"Không có. Chỉ là tôi," Nói được một nửa, hắn ngừng lại, "thôi, không có gì."
"?"
Dụ Phồn chọc khuỷu tay vào cánh tay Trần Cảnh Thâm: "ĐM cậu... nói cho hết câu đi!"
Trần Cảnh Thâm im lặng hồi lâu, vào khoảnh khắc Dụ Phồn đã nhẫn nhịn gần chết, hắn mới mở miệng.
"Tôi chỉ đang nghĩ," Hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu tôi là nữ thì hẳn cậu sẽ đồng ý xác nhận quan hệ với tôi nhỉ."
"??"
Dụ Phồn sửng sốt mất mấy giây: "Chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu là nam hay nữ?"
"Cậu xác nhận quan hệ với tất cả những nữ sinh cậu từng hôn." Trần Cảnh Thâm trần thuật lại.
"Tôi..."
Lại một lần nữa, Dụ Phồn câm nín không biết trả lời sao vì lời nói dối ra oai của mình.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lúc, thấy mãi mà cậu không nói gì, hắn lại quay đầu về đọc đề tiếp.
Cây bút trong tay Dụ Phồn bị cậu xoay nhanh đến mức sắp bốc khói rồi.
"Bạn học nào đó," Trang Phóng Cầm đứng trên bục giảng giám sát bọn họ tự học thong thả mở miệng, "mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý thì đứng lên nhảy nhót hai cái đi, đừng có đày đọa cây bút đáng thương."
Dụ Phồn cứng nhắc dừng bút, một lúc sau lại nghiêng người qua: "Chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả, chỉ là thời gian này tôi không muốn hẹn hò, hiểu chưa?"
Trần Cảnh Thâm yên lặng mấy giây, đáp "Ừm" một tiếng bằng tông giọng đều đều.
Với cái vẻ không – hề – tin – tưởng.
Dụ Phồn: "..."
Dụ Phồn vò đầu bứt tai suốt cả tiết tự học, không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ việc thẳng thắn thừa nhận rằng mười mấy người bạn gái cũ kia đều là do mình bịa ra.
Chuông tan học reo vang, Dụ Phồn lơ đễnh tìm sách cần mang về nhà trong ngăn bàn, người bên cạnh bỗng mở miệng.
"Tối nay đến nhà cậu được không?"
Đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập à?
Nhưng Trần Cảnh Thâm trông rất sạch sẽ nghiêm chỉnh, từ trong tiềm thức, Dụ Phồn không muốn hắn xuất hiện ở khu ổ chuột nhà mình. Để những người hàng xóm kia nhìn thấy, có khi lại sinh ra lời ong tiếng ve.
Nghĩ vậy, Dụ Phồn nói: "Thôi, gọi video là được, bàn trong phòng tôi nhỏ như thế, hai thằng con trai ngồi chật lắm."
Động tác cất dọn cặp sách của Trần Cảnh Thâm khựng lại, hắn đáp một tiếng "Ồ" nhẹ nhàng.
"Nếu tôi là con gái thì chắc sẽ không chật đâu nhỉ." Hắn nói, "Biết rồi, không sao."
"..."
Dụ Phồn cuộn sách thành hình trụ, nắm chặt trong tay. Cậu đạp nhẹ vào chân ghế Trần Cảnh Thâm: "Đứng dậy, tôi muốn ra ngoài."
Trần Cảnh Thâm đứng dậy nhường đường.
Dụ Phồn đứng dậy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một bằng giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: "Tám giờ đến, đến muộn một phút tôi cũng đánh cậu."
Nói xong, đang chuẩn bị đi, áo phông đồng phục của Dụ Phồn chợt bị kéo lại.
"Ừm." Trần Cảnh Thâm cụp mắt, "Thế tối nay hôn cậu được không?"
"...?"
Đầu óc Dụ Phồn dại ra, sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng bừng! Cậu cố kìm nén cơn xúc động muốn quăng sách trên tay vào đầu Trần Cảnh Thâm, nhưng vẫn lí nhí nói vì ngượng: "Không được! Trần Cảnh Thâm, đang ở trong lớp mà!"
"Tôi biết." Trần Cảnh Thâm nói, "Nên tôi mới bảo là đến nhà cậu hôn."
Không phải trước đây cậu chưa từng thấy người ta hôn môi. Phim trên TV, hành lang phòng học, hồi trước Chương Nhàn Tịnh hẹn hò với một anh lớp mười hai cũng thường xuyên chạm môi như chuồn chuồn lướt nước trước mặt bọn họ.
Cậu chẳng hứng thú gì với hành vi này, thậm chí còn không thể hiểu nổi, môi chạm môi, nuốt nước bọt của người khác thì thú vị nỗi gì?
Có vẻ như hiện tại, cậu đã hiểu được rồi. Cậu không biết người khác như thế nào với nhau, nhưng hôn môi với Trần Cảnh Thâm thì rất thú vị. Rất thoải mái.
Vì để tiện hôn môi, Dụ Phồn dang hai chân ra để Trần Cảnh Thâm đứng vào, hơi thở quanh người cậu chỉ toàn là mùi của Trần Cảnh Thâm.
Kết thúc nụ hôn, mùi hương trên người cậu cũng tan đi hết, khắp mình mang theo vẻ lười nhác: "Bạn gái gì ——"
Cậu khựng lại hai giây rồi chợt tỉnh, kịp thời dừng lời, "Quan hệ gì cơ?"
Ánh mắt Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng buông xuống, hắn nghĩ ngợi, nói: "Quan hệ yêu đương?"
"..."
Từ ngữ xa lạ này khiến Dụ Phồn ngu người.
Yêu đương? Ai? Cậu với Trần Cảnh Thâm á??
Chỉ mới chớm nghĩ thôi mà tim Dụ Phồn đã đập loạn liên tục. Thế không phải là yêu sớm sao? Vậy thì trái với nội quy trường học mẹ nó rồi!
Trên mặt Dụ Phồn thoáng qua vẻ mù mờ. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò như thế nào, có thể hẹn hò tử tế được hay không, cậu không hề có chút đầu mối nào.
Bão tố trong đầu giằng xé thật lâu, Dụ Phồn mím môi mấy lần: "...Ai bảo hôn môi thì nhất định phải xác nhận quan hệ?"
Trần Cảnh Thâm nhướng mày: "Thế trước đây cậu hôn con gái người ta xong cũng không xác nhận quan hệ với bọn họ à?"
"Sao có thể ——" Dụ Phồn chỉ hận không thể quay trở lại đấm cho bản thân mình – cái người đã bịa ra mười ba cô bạn gái kia, cậu đỏ mặt lạnh nhạt nói, "Tấm gương tiêu biểu trong học tập, yêu sớm trái với nội quy trường học."
"Hôn môi thì không trái à?"
"Không trái, nội quy trường học chỉ ghi không cho phép nam nữ thân mật, không viết là hai nam không được." Dụ Phồn nhấn mạnh, "Tôi chép nhiều lần lắm rồi."
"..."
Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng hỏi: "Ý là không xác nhận quan hệ, nhưng hôn môi thì vẫn được?"
Mỗi từ "hôn môi" Trần Cảnh Thâm nói ra lại khiến đầu óc Dụ Phồn nóng thêm một chút. Đây là chuyện có thể treo trước miệng nói à??
Dụ Phồn đánh mắt đi, ậm ừ nói: "Kiểu kiểu vậy."
Trần Cảnh Thâm cảm thấy mình như đang bị chơi đùa.
Nhưng hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng lên vì nín nghẹn và hai mắt cố ý trốn tránh đi, không hiểu sao tự nhiên buồn cười.
Đến giờ phút này, Dụ Phồn mới muộn màng nhận ra tư thế của hai người trông là lạ. Giống ôm nhưng không phải ôm, như kiểu cậu bị Trần Cảnh Thâm chặn trên bàn, hoàn toàn không thể hoạt động tự do, vả lại vừa ngẩng đầu lên đã chạm mặt Trần Cảnh Thâm ngay lập tức.
Thế này thì, thân mật quá rồi nhỉ?
Cậu quay đầu nhìn chằm chằm khung cửa sổ bị rèm che khuất chỉ để lộ ra phân nửa một lúc, đang nghĩ xem nên đá hay đẩy Trần Cảnh Thâm ra, cằm cậu bỗng bị nắm lấy.
Trần Cảnh Thâm xoay đầu cậu về, nghiêng mặt lẳng lặng hôn nhẹ cậu lần nữa.
Chỉ đơn thuần là chạm môi, không vào sâu bên trong, nhưng lại càng khiến Dụ Phồn cảm nhận được hơi thở của Trần Cảnh Thâm một cách tỉnh táo hơn.
Dụ Phồn ngẩn ngơ ngửa đầu lên, thầm nghĩ, sao lại nữa rồi? Ít nhiều gì trước khi hôn cậu cũng phải đánh tiếng trước tí chứ? Cậu có biết tôn trọng người khác không vậy?
Sau khi được buông ra, Dụ Phồn ngước mắt chạm phải ánh mắt của Trần Cảnh Thâm, lời chửi đã chạm đầu môi lại thu về.
Trần Cảnh Thâm cụp mắt, nói bằng giọng không chút cảm xúc: "Nếu cậu không muốn hẹn hò với tôi thì quên đi vậy."
"..."
Cũng không phải là không muốn hẹn hò với cậu ——
Dụ Phồn cứng nhắc kìm lại câu nói này.
Trần Cảnh Thâm dùng mu bàn tay lau miệng cho cậu: "Đi ăn trưa chung nhé?"
"Ừm." Dụ Phồn không kìm được mà cũng ngước mắt lên nhìn Trần Cảnh Thâm, sau đó nhíu mày, "Trần Cảnh Thâm, cậu không bôi thuốc à?"
Chỗ bị rách khi trước trên môi Trần Cảnh Thâm giờ còn đỏ hơn.
"Không, sợ cậu chê đắng." Trần Cảnh Thâm tránh người đi, nói, "Đi thôi."
"..."
Mãi đến khi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm tối tăm lạnh lẽo đến sân thể dục, Dụ Phồn vẫn không sao suy nghĩ được thật cẩn thận, dựa vào đâu mà Trần Cảnh Thâm dám chắc cậu sẽ hôn hắn như thế? Còn cố ý không bôi thuốc??
Ánh mắt trời chói chang, Dụ Phồn cảm nhận được cơn nóng cháy trên tóc mình, bỗng mở miệng: "Trần Cảnh Thâm."
Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn cậu.
Dụ Phồn đút hai tay trong túi, đã quay trở về cái điệu bộ hung dữ ngày thường, nói bằng giọng điệu rét lạnh: "...Lần sau hôn tôi thì phải hỏi trước một tiếng."
–
Trong tiết học buổi chiều, các học sinh xung quanh hoặc đang dùng vở để quạt, hoặc đang kéo áo của mình ra cả trước lẫn sau với biên độ thật rộng.
Tiếng ve hòa lẫn trong giọng giảng bài của Trang Phóng Cầm, Dụ Phồn nghe mà muộn phiền.
Cậu ghé người lên trên bàn học, một tay cầm bút vẽ lung tung trên giấy nháp, tay kia gập lại đặt sau cổ, không kìm được ánh mắt liếc sang bạn cùng bàn. Trần Cảnh Thâm đang làm đề thi vật lý trong giờ toán, những lúc không để lộ cảm xúc gì, Trần Cảnh Thâm có vẻ rất lạnh lùng, Dụ Phồn nhìn hắn, dường như trong lòng cũng mát hơn phần nào.
Mùa hè, Trần Cảnh Thâm vẫn cài kín hết khuy áo như trước, cánh tay và cổ sạch sẽ lộ ra ngoài, không bắt gặp được bất kể dấu vết gì của sự oi bước, da dẻ và đôi môi cũng lạnh hơn người bình thường một chút, trưa nay cậu chạm vào thấy rất thoải mái ——
Trần Cảnh Thâm ngừng bút, ngẩng đầu nhìn qua nội dung trên bảng đen rồi lại quay đầu về nhìn: "Nghe không hiểu à?"
"...Không, hiểu rồi." Tự nhiên lại thấy nóng, Dụ Phồn vội vã quay đầu đi.
Tan tiết đó, Dụ Phồn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Dòng nước lạnh lẽo ập lên mặt và cổ, cả người cậu lập tức thoải mái hơn không ít.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, thời tiết nóng thế này thì vào tiệm trà sữa ngồi điều hòa cho xong, Dụ Phồn vừa tính thế vừa bước vào phòng học. Thế nhưng ngay khi vừa bước qua cửa lớp, tất cả đám học sinh ngồi mấy bàn cuối lớp bỗng đồng thời quay lại nhìn cậu, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò —— Ngoại trừ Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua dáng người thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm, sau đó mới nhíu mày nhìn về phía một trong số đám bạn của mình, hỏi: "Gì đấy?"
Vương Lộ An nhìn cậu, cười hì hì trông rất ngu: "Không có gì."
"..."
Dụ Phồn đi về phía chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp mở miệng, Trần Cảnh Thâm đã im ỉm đứng dậy nhường đường trống cho cậu.
Dụ Phồn cảm thấy cứ là lạ ở chỗ nào, cậu nhíu mày ngồi vào chỗ của mình.
Qua Đoan Ngọ, bầu không khí học tập lại căng thẳng hơn, cậu bớt ít thời gian đi vệ sinh, trên bàn học đã xuất hiện thêm mấy tờ bài thi.
Dụ Phồn nắm bài thi nhét vào trong ngăn bàn, ngón tay chợt chạm phải một xúc cảm mỏng manh.
Mỏng hơn sách bài tập, dày hơn bài thi.
Gì đây?
Dụ Phồn tiện tay kéo luôn ra ngoài, một phong thư màu xanh nhạt thò ra, theo đó là mùi nước hoa rất nhạt, mặt trên là một nét chữ xa lạ xinh đẹp mảnh mai.
"?!"
Dụ Phồn cầm phong thư mà sửng sốt, sau đó, cậu quay sang nhìn Trần Cảnh Thâm theo bản năng.
Trước mặt không có gương, cậu không biết giờ phút này vẻ mặt mình trông y như thể đi trêu ong ghẹo bướm bên ngoài để rồi bị bắt quả tang.
Trần Cảnh Thâm vẫn đang làm bài thi vật lý, đường nét góc mặt rất lạnh lùng, hắn xoay bút, không nói một lời.
Vương Lộ An chỉ chờ cậu lục ngăn bàn nãy giờ, thấy thế thì lập tức lao ra khỏi phòng học, bò nhoài người lên cửa sổ bên cạnh Dụ Phồn: "Mau! Mở ra đọc đi!"
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu quay đầu qua: "Ai nhét vào?"
"Bạn nữ trong lớp Tả Khoan. Cô nàng to gan thật, lúc đó Phóng Cầm vừa mới đi chưa được bao lâu... Lúc nhét vào tí nữa còn rơi thư ra cơ mà." Chương Nhàn Tịnh vuốt tóc, "Học sinh giỏi nhét lại giúp mày đấy."
"..."
Vương Lộ An lại giục: "Mở ra đọc đi!"
"Đọc cái đéo." Dụ Phồn che lá thư trong lòng bàn tay, vươn tay ra ngoài cửa sổ, "Cầm về cho cậu ấy hộ tao."
"Không đọc thật à? Mày không tò mò viết cái gì sao? Nãy tao nhìn thấy cô bạn lớp 11-8 đó rồi, xinh xắn lắm ——" Nhận được ánh mắt của người nào đó đằng trước, Vương Lộ An hơi ngừng lại, "Chỉ kém chị Tịnh một chút thôi."
Dụ Phồn quét ánh mắt rét căm ra ngoài cửa sổ.
"Hiểu rồi, để tao bảo Tả Khoan đưa về." Vương Lộ An nhận lấy thư tình, lúc chuẩn bị đi sang lớp bên cạnh, cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lộn trở về, "Này, khoan đã, không đúng..."
"Cái gì?"
Vương Lộ An chăm chú nhìn trái ngó phải Dụ Phồn, ngạc nhiên nói: "Dụ Phồn, lần này mày không đỏ mặt à?"
"?"
"À à à, hình như cũng hơi đỏ..."
ĐCM, này là đỏ mặt vì tức mày đấy.
Dụ Phồn nói: "Mày có đi không đây? Không đi thì đưa đây để tao tự đi."
"Đi, đi đây." Vương Lộ An cầm thư chạy mất.
Xong xuôi mọi việc, đúng lúc chuông vào lớp tự học reo vang.
Chẳng còn ý định ra tiệm trà sữa ngồi điều hòa nữa, Dụ Phồn lấy một tờ bài thi toán, bò ra bàn làm một lúc.
Tâm trí không đặt trên bài thi, mấy phút trôi qua, cậu vẫn chưa đọc xong nổi đề bài đầu tiên.
Dụ Phồn cào tóc, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm tính toán trên nháp với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau ghế, viết đáp án xuống bài thi.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm lật mặt tờ bài thi trên tay.
Nhìn đến lần thứ tư, cuối cùng Dụ Phồn cũng không nhịn được được nữa, cậu nhíu mày nghiêng lại gần phía đối phương, thì thầm hỏi: "Trần Cảnh Thâm, cậu xị mặt ra làm gì??"
Trần Cảnh Thâm không thèm quay đầu: "Không có."
"Không có cái đéo." Dụ Phồn nói, "Cậu đang xị mặt, tôi nhìn ra được đấy."
Nếu hiện tại có người ngồi bên cạnh quan sát khách quan thì chắc hẳn sẽ cảm thấy Dụ Phồn đang cố tình gây sự, bởi vì vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm giờ phút này dường như chẳng khác gì với mọi ngày hết.
Một lúc sau, Trần Cảnh Thâm cử động ngón tay, đầu bút bị quay ngược lại rồi để lên mặt bàn, hắn nghiêng đầu nhìn qua.
"Không có. Chỉ là tôi," Nói được một nửa, hắn ngừng lại, "thôi, không có gì."
"?"
Dụ Phồn chọc khuỷu tay vào cánh tay Trần Cảnh Thâm: "ĐM cậu... nói cho hết câu đi!"
Trần Cảnh Thâm im lặng hồi lâu, vào khoảnh khắc Dụ Phồn đã nhẫn nhịn gần chết, hắn mới mở miệng.
"Tôi chỉ đang nghĩ," Hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu tôi là nữ thì hẳn cậu sẽ đồng ý xác nhận quan hệ với tôi nhỉ."
"??"
Dụ Phồn sửng sốt mất mấy giây: "Chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu là nam hay nữ?"
"Cậu xác nhận quan hệ với tất cả những nữ sinh cậu từng hôn." Trần Cảnh Thâm trần thuật lại.
"Tôi..."
Lại một lần nữa, Dụ Phồn câm nín không biết trả lời sao vì lời nói dối ra oai của mình.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lúc, thấy mãi mà cậu không nói gì, hắn lại quay đầu về đọc đề tiếp.
Cây bút trong tay Dụ Phồn bị cậu xoay nhanh đến mức sắp bốc khói rồi.
"Bạn học nào đó," Trang Phóng Cầm đứng trên bục giảng giám sát bọn họ tự học thong thả mở miệng, "mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý thì đứng lên nhảy nhót hai cái đi, đừng có đày đọa cây bút đáng thương."
Dụ Phồn cứng nhắc dừng bút, một lúc sau lại nghiêng người qua: "Chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả, chỉ là thời gian này tôi không muốn hẹn hò, hiểu chưa?"
Trần Cảnh Thâm yên lặng mấy giây, đáp "Ừm" một tiếng bằng tông giọng đều đều.
Với cái vẻ không – hề – tin – tưởng.
Dụ Phồn: "..."
Dụ Phồn vò đầu bứt tai suốt cả tiết tự học, không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ việc thẳng thắn thừa nhận rằng mười mấy người bạn gái cũ kia đều là do mình bịa ra.
Chuông tan học reo vang, Dụ Phồn lơ đễnh tìm sách cần mang về nhà trong ngăn bàn, người bên cạnh bỗng mở miệng.
"Tối nay đến nhà cậu được không?"
Đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập à?
Nhưng Trần Cảnh Thâm trông rất sạch sẽ nghiêm chỉnh, từ trong tiềm thức, Dụ Phồn không muốn hắn xuất hiện ở khu ổ chuột nhà mình. Để những người hàng xóm kia nhìn thấy, có khi lại sinh ra lời ong tiếng ve.
Nghĩ vậy, Dụ Phồn nói: "Thôi, gọi video là được, bàn trong phòng tôi nhỏ như thế, hai thằng con trai ngồi chật lắm."
Động tác cất dọn cặp sách của Trần Cảnh Thâm khựng lại, hắn đáp một tiếng "Ồ" nhẹ nhàng.
"Nếu tôi là con gái thì chắc sẽ không chật đâu nhỉ." Hắn nói, "Biết rồi, không sao."
"..."
Dụ Phồn cuộn sách thành hình trụ, nắm chặt trong tay. Cậu đạp nhẹ vào chân ghế Trần Cảnh Thâm: "Đứng dậy, tôi muốn ra ngoài."
Trần Cảnh Thâm đứng dậy nhường đường.
Dụ Phồn đứng dậy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một bằng giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: "Tám giờ đến, đến muộn một phút tôi cũng đánh cậu."
Nói xong, đang chuẩn bị đi, áo phông đồng phục của Dụ Phồn chợt bị kéo lại.
"Ừm." Trần Cảnh Thâm cụp mắt, "Thế tối nay hôn cậu được không?"
"...?"
Đầu óc Dụ Phồn dại ra, sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng bừng! Cậu cố kìm nén cơn xúc động muốn quăng sách trên tay vào đầu Trần Cảnh Thâm, nhưng vẫn lí nhí nói vì ngượng: "Không được! Trần Cảnh Thâm, đang ở trong lớp mà!"
"Tôi biết." Trần Cảnh Thâm nói, "Nên tôi mới bảo là đến nhà cậu hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.