Chương 10
Diệp Hoài Tuyết
18/10/2023
Đã từ rất lâu, có hai đứa trẻ mồ côi, sống cạnh nhau vô tư lự. Trời đất tác thành, tình cảm trong sáng thuở nhỏ, theo thời gian nảy mầm, trở thành tình yêu.
Trời xẩm tối, sau khi tạm biệt Hân, Xuân đi tưới nước cho cây xương rồng nhỏ ở bệ cửa sổ.
Mặc dù biết xương rồng không cần tưới nước trong một thời gian dài, nhưng Xuân vẫn cảm thấy sinh mệnh thật diệu kì, tuần này có nhiều bài kiểm tra nên cô đã quên không tưới nước cho nó, nhưng cây xương rồng vẫn tràn đầy sức sống.
Giữa tiếng gió rít gào, Xuân quấn lại chiếc khăn, chà tay mấy lần rồi ra ngoài khóa cổng.
Lát sau, cô vào nhà đun nước sôi. Trời lạnh nên cô định nấu mỳ cho ấm bụng. Ở phòng khách, tiếng ti vi vẫn kêu rè rè.
Chiếc ti vi hình lập phương đã có từ thời của chị Hoa Lan, trải qua nhiều năm, nó đã đến giai đoạn hỏng hóc. Vạn vật đều như vậy, đôi lúc Xuân tự hỏi, thứ gì có thể trường tồn theo thời gian?
Dù chiếc ti vi đã hỏng nhưng cô vẫn bật nó lên, để căn nhà này có cảm giác tồn tại.
Nhà Xuân chỉ có hai gian, một gian là phòng khách, một gian là vừa phòng ngủ vừa là phòng bếp. Sân nhà lát gạch cũ, hiện đã lốm đốm phủ rêu xanh.
Trong lúc đợi nước sôi, Xuân bắc ghế lấy chăn trên tủ. Chiếc chăn cũ vừa dày lại cứng, khi đắp lên có cảm giác như đá đè lên người nhưng bù lại, chăn rất ấm. Xuân nhẹ nhàng bỏ chăn ra, gấp lại cho ngay ngắn.
Căn phòng nhỏ hẹp, tường xuất hiện nhiều vết nứt, ngả màu ố vàng. Dưới ánh đèn mờ, chiếc bóng cô đơn của Xuân càng lan rộng.
***
Buổi sáng tinh mơ, Xuân quàng chiếc khăn Dương đan đến nhà anh.
Cô đeo balo dự định đến nhà anh học, mang hai chiếc bánh mì, một cái cho anh, một cái cho cô.
Dạo này bác Hồng đi làm xa, chủ nhật được nghỉ, Xuân sẽ sang nhà Dương giúp anh bện chổi và đan rổ rá, nếu có thời gian thì hai đứa cùng nhau học bài.
Nhà Dương rất gần nhà cô, vườn nhà anh trồng đủ loại. Vào mùa hè nếu Xuân học bên cửa sổ nhà anh, nhìn ra ngoài là trời xanh mây trắng, tiếng chim ca, hoa trong vườn khoe sắc thì thích vô cùng.
Mới sáng sớm cô đã thấy Dương đang chăm chú bện chổi.
Trước kia khi anh ở với bác, bác anh mỗi ngày ra sông đánh cá, còn Dương ở nhà làm lụng.
Bạn bè còn nhỏ tung tăng chạy nhảy, Dương ở nhà cuốc đất trồng thêm cây hồng xiêm cây ổi. Anh quét nhà, thổi cơm, có lúc bác về muộn, Dương hồi tưởng lại những gì bác nấu, tự tay vào bếp.
Bác còn nói lần đầu tiên Dương nấu ăn rất ngon.
Cậu nhóc tám tuổi tháo vát nhanh nhẹn, cái gì cũng biết làm.
Xã bên có nghề đan rổ rá, Dương chạy sang xin học nghề. Anh rất thông minh, nhìn một lần là nhớ.
Có lần bác Hồng bảo Xuân mang bánh đến nhà Dương, cô thấy anh đang bện chổi ngoài hiên. Cô ngưỡng mộ khen anh.
"Anh Dương đỉnh thật đấy!"
Dương khựng lại, anh không nói gì, nhưng vành tai đã đỏ. Xuân nghĩ Dương ít nói, nên cô bắt chuyện.
"Hay anh thử dạy em. Em làm cùng anh."
Dương liếc nhìn ngón tay trắng trẻo lại xinh đẹp của Xuân, anh thực sự không nỡ. Anh trả lời.
"Mấy chuyện này để anh làm thôi."
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy, sáng ngời như sao, vẻ mặt dịu dàng, khác hẳn sự lạnh lùng cách xa.
Cô ngạc nhiên thầm nghĩ, có lẽ anh luôn dịu dàng như thế.
Lúc đó bác của Dương đi làm về, thấy Xuân, bác cười.
"Xuân đến chơi à?"
Xuân ngoan ngoãn đáp.
"Dạ, bác Hồng bảo cháu mang bánh tro đến."
"Cảm ơn Xuân, cho bác gửi lời cảm ơn đến bác Hồng nữa nhé."
Bác lại nhìn đứa cháu trai lầm lì chăm chú bện chổi, bỗng thở dài.
"Một mình Dương bện chổi với đan rổ, bác sợ không kịp đem bán chiều nay. Xuân ở lại giúp Dương được không? Bác vào nấu canh cua cho hai đứa."
Chỉ có bác biết Dương chẳng đi chơi với ai, cứ ở nhà phụ bác dọn dẹp. Bác bảo Dương đi chơi, Dương lắc đầu không chịu. Cậu nhóc tám tuổi hiểu chuyện đến đau lòng, khiến bác rất xót xa.
Trước kia bác thường bảo Hân và Nam rủ Dương đi học. Hôm nay Xuân đến nhà, bác vô cùng vui vẻ, cũng muốn cô bé gần Dương hơn.
Xuân cười rạng rỡ.
"Dạ vâng ạ."
Bác khen Xuân ngoan quá, khẽ xoa đầu cô rồi vào bếp.
Chỉ còn hai đứa trẻ ở hiên nhà.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt biết cười cong cong, dường như trong mắt cô, cả thế gian đều tươi đẹp.
"Anh ơi, em giúp anh nhé?"
Cô khóc, tim anh đau.
Cô cười, trái tim anh loạn nhịp.
Anh thích cô, thích từ lần đầu gặp gỡ, thích đến mức chẳng biết làm sao mới tốt.
Chỉ cần cô làm nũng, anh sẽ buông vũ khí đầu hàng.
Anh thở dài, tỉ mỉ dạy, cô học rất chăm chú.
Đầu óc cô chậm chạp nên lúc đầu còn lóng nga lóng ngóng, sau này thành thạo hơn, cô đã bện được cái chổi, đan được cái rổ xinh xắn.
Làm xong, hai đứa đem ra chợ bán, Dương chia tiền cho Xuân nhưng cô từ chối, cô nói.
"Trước đây anh từng giúp em chỉ bài, bác cũng mời em ăn bữa trưa."
Xuân rất rõ ràng, lúc đó cô cảm thấy hai người không thân thiết lắm. Anh chỉ bài, cô giúp anh, không ai nợ ai.
Nhưng Dương chỉ bài cô, là anh tình nguyện, anh chưa từng nghĩ sẽ nhận lại đền đáp.
Cô phân định giới hạn với anh, khiến anh rất khó chịu.
Vì thế anh dúi vào túi áo của cô một nửa số tiền, lạnh lùng quay lưng đi.
"Tiền em làm thì em cứ nhận lấy."
Lúc đó Dương còn nghĩ, Xuân ngốc như vậy, người ta chỉ tiện tay quăng cô một cây kẹo ngọt, cô đã dùng cả tấm lòng để biết ơn. Sau này lỡ cô bị người ta lừa gạt thì sao?
Ý nghĩ nhen nhóm bảo vệ cô gái ngốc cả đời bắt đầu xuất hiện.
Cô muốn trả lại, anh làm bộ giận dỗi.
Từ chuyện đó, hai người gặp nhau nhiều hơn, trở nên thân thiết như bây giờ.
Giờ đây hai đứa đã ăn ý đến mức cô vừa mới xuất hiện, anh đã lấy ghế cho cô.
Xuân cười khúc khích.
"Em mang bánh mì cho anh."
Dương ngưng tay, hai trẻ ngồi ở hiên nhà, dưới ánh mặt trời, cùng nhau ăn sáng.
Xuân ăn khá nhanh, ngược lại Dương ăn rất thong thả. Xuân bắt đầu đan chổi, vừa làm cô vừa kể anh nghe những chuyện trên lớp.
"Hôm qua em đã nhận được kết quả thi tháng, em cách Nam hai mươi mốt thứ hạng. Haizz...em lại xa cậu ấy hơn nữa rồi..."
"Cô Vân nói tháng sau mức thưởng dành cho top ba sẽ tăng gấp đôi, cô còn bổ sung thêm, từ tháng sau, phần thưởng sẽ dành cho cả những bạn tiến bộ..."
"Một tháng nữa đến ngày 20.11, lớp em đã bắt đầu bàn nhau chuẩn bị tiết mục, Nam đề nghị hay năm nay lớp em đóng kịch, nhưng bọn em lại chưa biết chọn kịch bản nào..."
Xuân cứ huyên thuyên nói như chim sơn ca, còn Dương lặng lẽ nghe, lặng lẽ ngắm cô.
Càng nhìn, Dương lại càng nghĩ, Xuân của anh thật đáng yêu.
Thời tiết se lạnh, nhưng Dương cảm thấy ấm áp.
Tầm mắt anh rơi vào chiếc khăn quàng cổ của cô, anh thầm nghĩ, năm sau nên đan cho cô thứ gì nhỉ?
***
Trưa, hai đứa cùng nhau đi chợ.
Anh hỏi cô, hôm nay cô muốn ăn gì, như mọi lần, cô đáp thế nào cũng được.
Cô không kén ăn.
Nhưng Dương để ý cô thích nhất là ăn khoai tây xào và trứng rán. Trứng đã có sẵn ở nhà, còn khoai tây anh định hỏi mua ở quán bác Minh, bởi thời điểm này không phải thời điểm chính thu hoạch khoai tây, ở chợ không bán, nhưng quán bác Minh thì có.
Từ nhà Dương đến chợ cách hai cây, Dương đạp xe đèo Xuân, còn Xuân bám lấy lưng anh. Cô vui vẻ ngắm quang cảnh hai bên đường. Bầu trời xanh thẳm, tháng mười, cánh đồng lúa đã bắt đầu trĩu bông, chuẩn bị cho một mùa thu hoạch.
Tầm trưa, chợ vẫn đông đúc bởi hôm nay là chủ nhật. Dương dắt xe, cùng Xuân mua đồ.
Mấy cô chú bán hàng thấy Dương và Xuân thảo luận ăn ý, nam thanh nữ tú, ở đôi trẻ toát ra hơi thở thanh xuân tươi đẹp, bọn họ cảm thán, liên tục khen hai đứa xứng đôi.
Xuân cuống cuồng giải thích.
Vẻ mặt Dương trầm xuống, anh đứng bên, chẳng nói gì.
Biết hai đứa không phải một đôi, mọi người âm thầm tiếc nuối.
Khi hai đứa rời chợ tới quán bác Minh, Xuân rầu rĩ.
"Anh ơi, em xin lỗi, em lại gây rắc rối cho anh."
Nhưng cô chẳng biết, khi nghe các cô chú nói vậy, Dương vui như trăm hoa đua nở.
Lời xin lỗi của cô đâm thẳng vào trái tim anh, đau nhói và vỡ nát. Dương khàn giọng nói.
"Đầu gỗ, không phải lỗi của em."
Xuân giật mình.
"Dạ...?"
Giọng anh nhẹ như gió thoảng, đè nén sự chua xót.
"Hôm nay, không phải lỗi của em."
***
Do con dâu bác mới sinh bé đầu lòng nên hôm nay nhà bác Minh tạm đóng quán, cả nhà dành trọn một ngày chào đón bé con.
Dương gọi bác, hỏi bác còn khoai tây thì bán cho anh một ít.
Xuân đứng sau anh, cô ngạc nhiên. Cô còn tưởng anh đến nhà bác để mượn thứ gì, hóa ra là mua khoai tây.
Bác Minh nhìn cô bé xinh xắn dễ thương đằng sau Dương, bác dường như đã hiểu, cười ha ha.
"Xuân, cháu thích ăn khoai tây à?"
Xuân lúng túng.
"Dạ, cũng bình thường thôi ạ."
Bác cười hiền.
"Nhà bác có nhiều khoai tây lắm, để bác mang ra cho hai đứa, dù sao hôm nay quán cũng đóng cửa."
"Dạ, bọn cháu cảm ơn bác ạ."
Lát sau, bác mang ra rất nhiều khoai tây. Dương trả tiền, bác không lấy, còn xua tay.
"Đống khoai tây này bác để mấy ngày, chỉ sợ mọc mầm rồi. Nhóc không đến hỏi, bác còn định vứt đi. Nhóc về xem thử có củ nào dùng được không."
Bác còn vỗ vai Dương, thì thầm nói, để lại Xuân đằng sau với ánh mắt khó hiểu.
"Nhóc cũng khá đấy. Người ta nói chinh phục người mình yêu, phải chinh phục dạ dày của cô ấy trước. Nhóc cố lên nhé."
Vành tai Dương ửng đỏ. Anh chỉ kịp chào bác một tiếng rồi vội nắm tay Xuân rời đi. Xuân tò mò hỏi.
"Bác có nói với anh câu gì sao?"
Anh giả vờ ho để đỡ xấu hổ.
"Không có gì đâu."
Xuân lo lắng.
"Anh ốm ạ?"
"Không có, em nghĩ nhiều rồi."
***
Buổi chiều, chàng trai rửa bát xong mang táo đến phòng khách, đã thấy cô gái anh yêu dựa vào bàn, mơ màng ngủ.
Anh bế cô lên sô pha, dịu dàng đắp chăn cho cô.
Mặc gió trời đập mạnh vào khung cửa sổ, căn phòng vẫn ấm áp như ngày nào.
Anh ngắm cô, đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
Cô ngủ rất ngoan, y như một chú mèo con.
Chẳng biết nghĩ đến điều gì, trái tim Dương đập thình thịch. Anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đó là hành động mà anh cho là to gan nhất.
Lát sau, anh luống cuống rời đi, vết đỏ lan tới mang tai, hai má đỏ bừng tựa ráng chiều.
***
Hôm nay là chủ nhật nên Hân lên chùa cầu may.
Cô nghĩ, cô phải tạo cơ hội cho bản thân.
Cô đã chờ anh, đã yêu đơn phương anh quá lâu rồi. Cô chẳng thể cao thượng như anh, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ.
Ngọc Mai nói đúng, cô và bà ấy rất giống nhau. Họ đều cố chấp với lựa chọn của bản thân.
Hân ngắm nhìn tấm thẻ trong tay, hiện tại, cô có rất nhiều tiền. Tiền không mua được tình yêu của anh, nhưng tiền có thể giúp đỡ cô.
Thuở bé, cô cầu xin ông trời cho cô một cây kẹo ngọt.
Bây giờ, cô thành kính quỳ trước Phật tổ phù hộ cô tỏ tình thành công.
Cô chưa từng tin thần linh, nhưng lần này lại muốn thử tin một lần.
Trời xẩm tối, sau khi tạm biệt Hân, Xuân đi tưới nước cho cây xương rồng nhỏ ở bệ cửa sổ.
Mặc dù biết xương rồng không cần tưới nước trong một thời gian dài, nhưng Xuân vẫn cảm thấy sinh mệnh thật diệu kì, tuần này có nhiều bài kiểm tra nên cô đã quên không tưới nước cho nó, nhưng cây xương rồng vẫn tràn đầy sức sống.
Giữa tiếng gió rít gào, Xuân quấn lại chiếc khăn, chà tay mấy lần rồi ra ngoài khóa cổng.
Lát sau, cô vào nhà đun nước sôi. Trời lạnh nên cô định nấu mỳ cho ấm bụng. Ở phòng khách, tiếng ti vi vẫn kêu rè rè.
Chiếc ti vi hình lập phương đã có từ thời của chị Hoa Lan, trải qua nhiều năm, nó đã đến giai đoạn hỏng hóc. Vạn vật đều như vậy, đôi lúc Xuân tự hỏi, thứ gì có thể trường tồn theo thời gian?
Dù chiếc ti vi đã hỏng nhưng cô vẫn bật nó lên, để căn nhà này có cảm giác tồn tại.
Nhà Xuân chỉ có hai gian, một gian là phòng khách, một gian là vừa phòng ngủ vừa là phòng bếp. Sân nhà lát gạch cũ, hiện đã lốm đốm phủ rêu xanh.
Trong lúc đợi nước sôi, Xuân bắc ghế lấy chăn trên tủ. Chiếc chăn cũ vừa dày lại cứng, khi đắp lên có cảm giác như đá đè lên người nhưng bù lại, chăn rất ấm. Xuân nhẹ nhàng bỏ chăn ra, gấp lại cho ngay ngắn.
Căn phòng nhỏ hẹp, tường xuất hiện nhiều vết nứt, ngả màu ố vàng. Dưới ánh đèn mờ, chiếc bóng cô đơn của Xuân càng lan rộng.
***
Buổi sáng tinh mơ, Xuân quàng chiếc khăn Dương đan đến nhà anh.
Cô đeo balo dự định đến nhà anh học, mang hai chiếc bánh mì, một cái cho anh, một cái cho cô.
Dạo này bác Hồng đi làm xa, chủ nhật được nghỉ, Xuân sẽ sang nhà Dương giúp anh bện chổi và đan rổ rá, nếu có thời gian thì hai đứa cùng nhau học bài.
Nhà Dương rất gần nhà cô, vườn nhà anh trồng đủ loại. Vào mùa hè nếu Xuân học bên cửa sổ nhà anh, nhìn ra ngoài là trời xanh mây trắng, tiếng chim ca, hoa trong vườn khoe sắc thì thích vô cùng.
Mới sáng sớm cô đã thấy Dương đang chăm chú bện chổi.
Trước kia khi anh ở với bác, bác anh mỗi ngày ra sông đánh cá, còn Dương ở nhà làm lụng.
Bạn bè còn nhỏ tung tăng chạy nhảy, Dương ở nhà cuốc đất trồng thêm cây hồng xiêm cây ổi. Anh quét nhà, thổi cơm, có lúc bác về muộn, Dương hồi tưởng lại những gì bác nấu, tự tay vào bếp.
Bác còn nói lần đầu tiên Dương nấu ăn rất ngon.
Cậu nhóc tám tuổi tháo vát nhanh nhẹn, cái gì cũng biết làm.
Xã bên có nghề đan rổ rá, Dương chạy sang xin học nghề. Anh rất thông minh, nhìn một lần là nhớ.
Có lần bác Hồng bảo Xuân mang bánh đến nhà Dương, cô thấy anh đang bện chổi ngoài hiên. Cô ngưỡng mộ khen anh.
"Anh Dương đỉnh thật đấy!"
Dương khựng lại, anh không nói gì, nhưng vành tai đã đỏ. Xuân nghĩ Dương ít nói, nên cô bắt chuyện.
"Hay anh thử dạy em. Em làm cùng anh."
Dương liếc nhìn ngón tay trắng trẻo lại xinh đẹp của Xuân, anh thực sự không nỡ. Anh trả lời.
"Mấy chuyện này để anh làm thôi."
Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy, sáng ngời như sao, vẻ mặt dịu dàng, khác hẳn sự lạnh lùng cách xa.
Cô ngạc nhiên thầm nghĩ, có lẽ anh luôn dịu dàng như thế.
Lúc đó bác của Dương đi làm về, thấy Xuân, bác cười.
"Xuân đến chơi à?"
Xuân ngoan ngoãn đáp.
"Dạ, bác Hồng bảo cháu mang bánh tro đến."
"Cảm ơn Xuân, cho bác gửi lời cảm ơn đến bác Hồng nữa nhé."
Bác lại nhìn đứa cháu trai lầm lì chăm chú bện chổi, bỗng thở dài.
"Một mình Dương bện chổi với đan rổ, bác sợ không kịp đem bán chiều nay. Xuân ở lại giúp Dương được không? Bác vào nấu canh cua cho hai đứa."
Chỉ có bác biết Dương chẳng đi chơi với ai, cứ ở nhà phụ bác dọn dẹp. Bác bảo Dương đi chơi, Dương lắc đầu không chịu. Cậu nhóc tám tuổi hiểu chuyện đến đau lòng, khiến bác rất xót xa.
Trước kia bác thường bảo Hân và Nam rủ Dương đi học. Hôm nay Xuân đến nhà, bác vô cùng vui vẻ, cũng muốn cô bé gần Dương hơn.
Xuân cười rạng rỡ.
"Dạ vâng ạ."
Bác khen Xuân ngoan quá, khẽ xoa đầu cô rồi vào bếp.
Chỉ còn hai đứa trẻ ở hiên nhà.
Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn anh, đôi mắt biết cười cong cong, dường như trong mắt cô, cả thế gian đều tươi đẹp.
"Anh ơi, em giúp anh nhé?"
Cô khóc, tim anh đau.
Cô cười, trái tim anh loạn nhịp.
Anh thích cô, thích từ lần đầu gặp gỡ, thích đến mức chẳng biết làm sao mới tốt.
Chỉ cần cô làm nũng, anh sẽ buông vũ khí đầu hàng.
Anh thở dài, tỉ mỉ dạy, cô học rất chăm chú.
Đầu óc cô chậm chạp nên lúc đầu còn lóng nga lóng ngóng, sau này thành thạo hơn, cô đã bện được cái chổi, đan được cái rổ xinh xắn.
Làm xong, hai đứa đem ra chợ bán, Dương chia tiền cho Xuân nhưng cô từ chối, cô nói.
"Trước đây anh từng giúp em chỉ bài, bác cũng mời em ăn bữa trưa."
Xuân rất rõ ràng, lúc đó cô cảm thấy hai người không thân thiết lắm. Anh chỉ bài, cô giúp anh, không ai nợ ai.
Nhưng Dương chỉ bài cô, là anh tình nguyện, anh chưa từng nghĩ sẽ nhận lại đền đáp.
Cô phân định giới hạn với anh, khiến anh rất khó chịu.
Vì thế anh dúi vào túi áo của cô một nửa số tiền, lạnh lùng quay lưng đi.
"Tiền em làm thì em cứ nhận lấy."
Lúc đó Dương còn nghĩ, Xuân ngốc như vậy, người ta chỉ tiện tay quăng cô một cây kẹo ngọt, cô đã dùng cả tấm lòng để biết ơn. Sau này lỡ cô bị người ta lừa gạt thì sao?
Ý nghĩ nhen nhóm bảo vệ cô gái ngốc cả đời bắt đầu xuất hiện.
Cô muốn trả lại, anh làm bộ giận dỗi.
Từ chuyện đó, hai người gặp nhau nhiều hơn, trở nên thân thiết như bây giờ.
Giờ đây hai đứa đã ăn ý đến mức cô vừa mới xuất hiện, anh đã lấy ghế cho cô.
Xuân cười khúc khích.
"Em mang bánh mì cho anh."
Dương ngưng tay, hai trẻ ngồi ở hiên nhà, dưới ánh mặt trời, cùng nhau ăn sáng.
Xuân ăn khá nhanh, ngược lại Dương ăn rất thong thả. Xuân bắt đầu đan chổi, vừa làm cô vừa kể anh nghe những chuyện trên lớp.
"Hôm qua em đã nhận được kết quả thi tháng, em cách Nam hai mươi mốt thứ hạng. Haizz...em lại xa cậu ấy hơn nữa rồi..."
"Cô Vân nói tháng sau mức thưởng dành cho top ba sẽ tăng gấp đôi, cô còn bổ sung thêm, từ tháng sau, phần thưởng sẽ dành cho cả những bạn tiến bộ..."
"Một tháng nữa đến ngày 20.11, lớp em đã bắt đầu bàn nhau chuẩn bị tiết mục, Nam đề nghị hay năm nay lớp em đóng kịch, nhưng bọn em lại chưa biết chọn kịch bản nào..."
Xuân cứ huyên thuyên nói như chim sơn ca, còn Dương lặng lẽ nghe, lặng lẽ ngắm cô.
Càng nhìn, Dương lại càng nghĩ, Xuân của anh thật đáng yêu.
Thời tiết se lạnh, nhưng Dương cảm thấy ấm áp.
Tầm mắt anh rơi vào chiếc khăn quàng cổ của cô, anh thầm nghĩ, năm sau nên đan cho cô thứ gì nhỉ?
***
Trưa, hai đứa cùng nhau đi chợ.
Anh hỏi cô, hôm nay cô muốn ăn gì, như mọi lần, cô đáp thế nào cũng được.
Cô không kén ăn.
Nhưng Dương để ý cô thích nhất là ăn khoai tây xào và trứng rán. Trứng đã có sẵn ở nhà, còn khoai tây anh định hỏi mua ở quán bác Minh, bởi thời điểm này không phải thời điểm chính thu hoạch khoai tây, ở chợ không bán, nhưng quán bác Minh thì có.
Từ nhà Dương đến chợ cách hai cây, Dương đạp xe đèo Xuân, còn Xuân bám lấy lưng anh. Cô vui vẻ ngắm quang cảnh hai bên đường. Bầu trời xanh thẳm, tháng mười, cánh đồng lúa đã bắt đầu trĩu bông, chuẩn bị cho một mùa thu hoạch.
Tầm trưa, chợ vẫn đông đúc bởi hôm nay là chủ nhật. Dương dắt xe, cùng Xuân mua đồ.
Mấy cô chú bán hàng thấy Dương và Xuân thảo luận ăn ý, nam thanh nữ tú, ở đôi trẻ toát ra hơi thở thanh xuân tươi đẹp, bọn họ cảm thán, liên tục khen hai đứa xứng đôi.
Xuân cuống cuồng giải thích.
Vẻ mặt Dương trầm xuống, anh đứng bên, chẳng nói gì.
Biết hai đứa không phải một đôi, mọi người âm thầm tiếc nuối.
Khi hai đứa rời chợ tới quán bác Minh, Xuân rầu rĩ.
"Anh ơi, em xin lỗi, em lại gây rắc rối cho anh."
Nhưng cô chẳng biết, khi nghe các cô chú nói vậy, Dương vui như trăm hoa đua nở.
Lời xin lỗi của cô đâm thẳng vào trái tim anh, đau nhói và vỡ nát. Dương khàn giọng nói.
"Đầu gỗ, không phải lỗi của em."
Xuân giật mình.
"Dạ...?"
Giọng anh nhẹ như gió thoảng, đè nén sự chua xót.
"Hôm nay, không phải lỗi của em."
***
Do con dâu bác mới sinh bé đầu lòng nên hôm nay nhà bác Minh tạm đóng quán, cả nhà dành trọn một ngày chào đón bé con.
Dương gọi bác, hỏi bác còn khoai tây thì bán cho anh một ít.
Xuân đứng sau anh, cô ngạc nhiên. Cô còn tưởng anh đến nhà bác để mượn thứ gì, hóa ra là mua khoai tây.
Bác Minh nhìn cô bé xinh xắn dễ thương đằng sau Dương, bác dường như đã hiểu, cười ha ha.
"Xuân, cháu thích ăn khoai tây à?"
Xuân lúng túng.
"Dạ, cũng bình thường thôi ạ."
Bác cười hiền.
"Nhà bác có nhiều khoai tây lắm, để bác mang ra cho hai đứa, dù sao hôm nay quán cũng đóng cửa."
"Dạ, bọn cháu cảm ơn bác ạ."
Lát sau, bác mang ra rất nhiều khoai tây. Dương trả tiền, bác không lấy, còn xua tay.
"Đống khoai tây này bác để mấy ngày, chỉ sợ mọc mầm rồi. Nhóc không đến hỏi, bác còn định vứt đi. Nhóc về xem thử có củ nào dùng được không."
Bác còn vỗ vai Dương, thì thầm nói, để lại Xuân đằng sau với ánh mắt khó hiểu.
"Nhóc cũng khá đấy. Người ta nói chinh phục người mình yêu, phải chinh phục dạ dày của cô ấy trước. Nhóc cố lên nhé."
Vành tai Dương ửng đỏ. Anh chỉ kịp chào bác một tiếng rồi vội nắm tay Xuân rời đi. Xuân tò mò hỏi.
"Bác có nói với anh câu gì sao?"
Anh giả vờ ho để đỡ xấu hổ.
"Không có gì đâu."
Xuân lo lắng.
"Anh ốm ạ?"
"Không có, em nghĩ nhiều rồi."
***
Buổi chiều, chàng trai rửa bát xong mang táo đến phòng khách, đã thấy cô gái anh yêu dựa vào bàn, mơ màng ngủ.
Anh bế cô lên sô pha, dịu dàng đắp chăn cho cô.
Mặc gió trời đập mạnh vào khung cửa sổ, căn phòng vẫn ấm áp như ngày nào.
Anh ngắm cô, đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô.
Cô ngủ rất ngoan, y như một chú mèo con.
Chẳng biết nghĩ đến điều gì, trái tim Dương đập thình thịch. Anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Đó là hành động mà anh cho là to gan nhất.
Lát sau, anh luống cuống rời đi, vết đỏ lan tới mang tai, hai má đỏ bừng tựa ráng chiều.
***
Hôm nay là chủ nhật nên Hân lên chùa cầu may.
Cô nghĩ, cô phải tạo cơ hội cho bản thân.
Cô đã chờ anh, đã yêu đơn phương anh quá lâu rồi. Cô chẳng thể cao thượng như anh, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ.
Ngọc Mai nói đúng, cô và bà ấy rất giống nhau. Họ đều cố chấp với lựa chọn của bản thân.
Hân ngắm nhìn tấm thẻ trong tay, hiện tại, cô có rất nhiều tiền. Tiền không mua được tình yêu của anh, nhưng tiền có thể giúp đỡ cô.
Thuở bé, cô cầu xin ông trời cho cô một cây kẹo ngọt.
Bây giờ, cô thành kính quỳ trước Phật tổ phù hộ cô tỏ tình thành công.
Cô chưa từng tin thần linh, nhưng lần này lại muốn thử tin một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.