Chương 3
Diệp Hoài Tuyết
18/10/2023
Tình yêu khiến trái tim có những vết xước thật sâu.
***
Đêm xuống.
Hân ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ở ban công tầng hai, cô có thể thấy ánh đèn từ căn phòng của Dương. Tuy cô không ở gần nhà anh như Xuân, nhưng nhà anh chỉ cách nhà cô mấy ngõ.
Cô mơ mộng thầm nghĩ, nếu Dương mở cửa sổ và nhìn về phía trước, chắc hẳn anh sẽ bắt gặp ánh mắt của cô.
Mỗi năm trôi qua, cô lại yêu anh nhiều hơn một chút.
Yêu thầm, là cảm giác không thể nói thành lời.
Tình cảm ăn sâu vào tim phổi, như thuốc độc ngấm vào xương, hóa thành chấp niệm.
Hân không rõ Dương có dành chút tình cảm gì vượt hơn tình anh em. Ngày mai là sinh nhật cô, cô bỗng có chút mong chờ.
Xuân từng nói, ba đứa em có thể quên sinh nhật của Dương, nhưng Dương không thể quên sinh nhật ba người.
Năm nào Dương cũng tặng quà cho cô, có năm là móc khóa, có năm là hộp bút bi,...Nhưng Hân thường tự hỏi, anh thực sự nhớ sinh nhật cô, hay chỉ vì sinh nhật cô trước sinh nhật Xuân một tháng?
Bốn đứa trẻ chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, nhưng cứ đến sinh nhật ai, chúng đều mua quà tặng nhau.
Sáng nay Hân đã đi học sớm hơn thường lệ. Cô nhìn vào ngăn bàn, đã thấy có hộp quà rất đẹp. Cô mở ra, là hộp quà của Xuân.
Xuân làm một tấm thiếp xinh xắn, cô viết nắn nót từng chữ "Chúc bạn Vũ Ngọc Hân sinh nhật vui vẻ..."
***
Giờ ra chơi, Nam tận tay đưa quà cho Hân. Má cậu đỏ như ráng chiều, cậu trịnh trọng nhìn vào mắt cô.
"Sinh nhật vui vẻ."
Bạn bè bên cạnh trêu chọc, nói Nam rụt rè không khác gì cô vợ nhỏ. Hân không phản đối, cô chỉ cười.
Hôm nay Châu Anh ốm nên Xuân trực nhật thay. Nghe tiếng cười, tay lau bảng của Xuân bỗng khựng lại. Cô lắc đầu tự giễu, từ bao giờ cô luôn tin vào tình cảm nay lại nghi ngờ tình cảm?
Tiếng bạn bè trêu đùa Nam ngày một lớn, Xuân siết chặt giẻ lau bảng, cô quay phắt lại nhìn chàng trai cô thầm yêu.
Trước mặt Hân, Nam ngoan ngoãn như chú cún con. Hân chỉ hơi mỉm cười, Nam đã ngẩn ngơ nhìn cô.
Vẻ mặt của Nam khiến Xuân lạ lẫm, cô hoảng hốt lao ra khỏi lớp học.
Quá khứ của bốn người tựa như đèn kéo quân lướt qua. Có những thứ trong lòng đã biết, chỉ không có can đảm chấp nhận.
Ở nhà vệ sinh, Xuân ngơ ngác giặt đi giặt lại chiếc giẻ lau, cô chà đi chà lại khiến bàn tay đỏ ửng.
"Xuân, cậu sao thế?"
Xuân giật mình. Cô ngẩng đầu, trong gương, một cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đứng bên cạnh cô. Hân có vẻ đẹp mong manh khiến người ta nao lòng, vẻ đẹp mang theo sự xa cách lạnh nhạt như áng mây trôi.
Bất giác, Xuân khẽ cụp mắt xuống.
"Không có gì, mình đang nghĩ đến bài toán tiết trước thôi."
Bao giờ Xuân cũng nở nụ cười tưng tửng vô tri, nếu Hân không tình cờ vào nhà vệ sinh, có lẽ cô chẳng biết người như Xuân sẽ có lúc buồn bã. Khi thấy vẻ mặt sắp khóc của Xuân, Hân giật thót tim, cô còn nghĩ có ai bắt nạt bạn, hóa ra bạn buồn vì không làm được bài.
Cô thở phào.
"Chẳng sao cả, gặp bài khó thì cứ hỏi mình."
"Ừ. Cảm ơn cậu."
Dù nói vậy, nhưng Xuân bỗng nhớ đến đoạn kí ức xưa.
Trí óc Xuân không nhanh nhạy. Cô cố gắng thế nào cũng không theo kịp bạn cùng trang lứa. Giai đoạn ôn thi cấp ba, cô phải liều mạng học mới đỗ vào lớp chọn cùng Hân và Nam.
Nếu Hân và Nam đọc qua là hiểu, Xuân nghe thầy giảng xong vẫn mơ hồ.
Có lần Xuân đem bài thắc mắc hỏi Hân, Hân đọc đề rồi ngạc nhiên "Xuân à, bài này sử dụng định lý chúng ta đã học từ năm lớp 9, lẽ nào cậu đã quên?"
Nghe bạn hỏi, Xuân vô cùng bối rối, cô không biết trả lời bạn thế nào.
Sau đó Hân giật mình, cô cười ngượng.
"Xem trí nhớ của mình này, mình quên mất. Định lý này theo chương trình chuẩn thì lớp 11 chúng ta mới học, nhưng mình đã đọc nó từ năm lớp 9. Thảo nào cậu không biết, để mình nghĩ có cách nào khác không."
Nam bỗng gõ vai Hân.
"Câu bất đẳng thức tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn tham khảo cách của cậu."
Hân chau mày, giọng không vui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tự Dưng Thành Mẹ Kế
2. Mọi Người Đều Đọc Được Suy Nghĩ Của Ta
3. Ta Là Nữu Hỗ Lộc Thị
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
"Tôi còn đang giảng bài cho Xuân, chút nữa mới suy nghĩ câu đó."
"Vậy à, tôi chờ cách làm của cậu."
Nam về bàn học, tiếp tục giải đề tiếp theo. Hân nhìn Nam, cô cắn môi, quay sang hỏi Xuân.
"Hay cậu đọc lại các định lý thầy đã dạy, nếu cậu vẫn chưa nghĩ ra thì hỏi mình, được không?"
Nam và Hân có thể cùng nhau thảo luận những bài toán khó, còn Xuân ngồi bên cạnh, cô không hiểu hết hai người đang nói gì. Lúc đó, cô sẽ thấy rất lạc lõng, cũng rất cô đơn.
Trong dòng chảy thời gian, cô mải miết chạy theo bóng hình của Nam, nhưng cô cố gắng thế nào, khoảng cách giữa hai người cứ mỗi lúc một xa.
Chuyện cũ nhớ lại, lòng càng nặng trĩu.
Hân bỗng hỏi Xuân.
"Xuân này, cậu biết anh Dương sao không? Hôm nay mình đến lớp 11A1 tìm anh ấy, bạn bè nói anh ấy nghỉ học."
Xuân ngạc nhiên.
"Anh ấy nghỉ học?"
Có lẽ Dương bị ốm, mỗi lần như vậy, anh không muốn phiền ai, cứ cô đơn một mình.
Hân thở dài.
"Mình định đến nhà tìm anh ấy. Tiết sau là sinh hoạt cuối giờ, cậu xin phép thầy giúp mình nhé."
"Hay để mình đến nhà anh ấy? Hôm nay là sinh nhật cậu, bạn bè cũng muốn chúc mừng..."
Hân kiên quyết.
"Không cần đâu, mình còn có chuyện muốn gặp riêng anh ấy, hơn nữa bác bảo vệ đã đồng ý cho mình ra khỏi trường rồi."
Có bạn học thấy Xuân và Hân bước ra từ nhà vệ sinh, chạy tới nắm tay Xuân.
"May quá, tìm được cậu rồi."
"Có chuyện gì thế?"
Ở lớp, Xuân rất trách nhiệm, bạn bè nhờ việc gì cô cũng giúp đỡ nhiệt tình, nên các bạn rất quý cô, có việc khó lại nghĩ đến Xuân đầu tiên.
"Hôm nay lớp mình tổ chức đại hội chi đội, bọn mình bận chuẩn bị bản kế hoạch, cậu giúp bọn mình sắp xếp lại bàn ghế với."
Xuân gật đầu.
"Ừ, oke. Bọn cậu cứ chuẩn bị kế hoạch đi, mình vào lớp liền."
Đợi bạn rời đi, Xuân dặn dò Hân.
"Trời nắng, cậu cứ lấy chiếc mũ của mình mà đội. Có chuyện gì nhất định phải nhắn tin cho mình biết."
Hân cười.
"Cậu yên tâm."
***
Bảo vệ không cho học sinh ra ngoài trong giờ học. Hân không tìm được lý do nên nghĩ cách đến sân sau, chật vật trèo tường ra ngoài. Cô nhắn tin mượn tạm xe đạp của bạn học sống gần đây rồi đạp xe trở về.
Hân không ngoan ngoãn hiểu chuyện như vẻ bề ngoài, dù từ nhỏ, cô luôn tuân thủ nề nếp đến mức khô khan, nhưng vì Dương, cô tình nguyện phá vỡ mọi quy tắc của bản thân.
***
Dương đã uống thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh. Những lúc đau đớn và cô đơn lặng người, anh lại nghĩ đến Xuân, nhớ đến đôi mắt biết cười của cô, nhớ đến dáng vẻ tinh nghịch của cô, rồi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp cô.
Khi cô cười, cả thế gian dường như bừng sáng. Khi cô khóc, cô thu mình lại một chỗ, đôi mắt biết cười chứa đầy phiền muộn, làm trái tim anh không ngừng run rẩy.
Những kí ức về Xuân tái hiện thành một giấc mộng xa xôi.
Ánh sáng hiu hắt chiếu vào căn phòng nhỏ của Dương.
Qua ô cửa sổ, thấp thoáng có chiếc mũ xanh dương quen thuộc, anh nhận ra đó là chiếc mũ của Xuân.
Trái tim anh bỗng đập thình thịch.
Có phải anh sốt đến mơ hồ, nên anh mới nghĩ Xuân đến tìm anh? Anh không biết đâu là thực, đâu là mơ.
"Anh Dương."
Giọng cô gái dịu dàng vang bên tai, giấc mơ ngọt ngào của Dương bỗng vỡ tan.
Là Hân.
Dương thở dài.
Anh nghĩ, anh sắp phát điên mất.
Điều đáng buồn là yêu nhưng không dám nói, bởi vì trong mắt Xuân, Dương chỉ là anh trai của cô thôi. Một ngày nào đó, nếu Xuân biết anh có tình cảm nam nữ với cô, liệu cô sẽ nghĩ gì về người anh mà cô luôn tin yêu?
"Anh Dương."
Hân lại một lần nữa gọi, cô đặt tay lên trán anh.
"Anh ổn không?"
Dương bừng tỉnh, không phải mơ. Hân đến tìm anh, cô ấy đang lo lắng hỏi anh.
"Bây giờ đang là giờ học, sao em lại ở đây?"
Má Hân đỏ ửng, cô tránh ánh nhìn của anh, lúng túng giải thích.
"Em hỏi bạn anh thì biết anh bị ốm. Tiết cuối lớp em là giờ sinh hoạt nên em xin phép về sớm, đến thăm anh."
Dương thở dài.
"Cảm ơn em. Anh không sao, làm phiền em rồi."
Hân lắc đầu, anh không biết, anh sẽ không bao giờ biết...cho dù thế nào, cô luôn cam tâm tình nguyện.
Dương mở chiếc ngăn kéo ở tủ đầu giường, đưa cho Hân quyển sổ xinh xắn cùng dòng chúc mừng sinh nhật của anh.
"Quà tặng em, chúc mừng sinh nhật."
Hân ngắm nghía cuốn sổ xinh xinh, vui vẻ cất vào cặp.
Hai người nói chuyện một lúc rồi không khí rơi vào trầm mặc.
Hân ở đây chưa được mười phút, anh đã bảo cô về. Từ trước đến nay tính cách Dương rất lạnh nhạt. Anh quan tâm đến Nam và cô nhưng sự quan tâm của anh luôn mang theo xa cách. Dường như chỉ khi bên Xuân, cô mới thấy pháo hoa nhân gian xuất hiện trong mắt anh.
Có lẽ toàn bộ những dịu dàng ít ỏi của anh đều đã trao một người.
Đôi mắt Dương cũng giống như tên anh, ẩn chứa nỗi niềm tựa đại dương mênh mông.
Hiện tại đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn chiếc mũ xanh dương, ánh mắt anh có phần mê man. Trái tim Hân run rẩy, cô nghĩ đến quá khứ của bốn người, từng hình ảnh bé nhỏ trong quá khứ liên tiếp tái hiện như những mảnh thủy tinh vụn vỡ.
Trước khi về, Hân bỗng cất tiếng.
"Anh Dương, có một điều từ lâu em chưa dám hỏi...có phải...anh thích Xuân không?"
***
Đêm xuống.
Hân ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ở ban công tầng hai, cô có thể thấy ánh đèn từ căn phòng của Dương. Tuy cô không ở gần nhà anh như Xuân, nhưng nhà anh chỉ cách nhà cô mấy ngõ.
Cô mơ mộng thầm nghĩ, nếu Dương mở cửa sổ và nhìn về phía trước, chắc hẳn anh sẽ bắt gặp ánh mắt của cô.
Mỗi năm trôi qua, cô lại yêu anh nhiều hơn một chút.
Yêu thầm, là cảm giác không thể nói thành lời.
Tình cảm ăn sâu vào tim phổi, như thuốc độc ngấm vào xương, hóa thành chấp niệm.
Hân không rõ Dương có dành chút tình cảm gì vượt hơn tình anh em. Ngày mai là sinh nhật cô, cô bỗng có chút mong chờ.
Xuân từng nói, ba đứa em có thể quên sinh nhật của Dương, nhưng Dương không thể quên sinh nhật ba người.
Năm nào Dương cũng tặng quà cho cô, có năm là móc khóa, có năm là hộp bút bi,...Nhưng Hân thường tự hỏi, anh thực sự nhớ sinh nhật cô, hay chỉ vì sinh nhật cô trước sinh nhật Xuân một tháng?
Bốn đứa trẻ chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật, nhưng cứ đến sinh nhật ai, chúng đều mua quà tặng nhau.
Sáng nay Hân đã đi học sớm hơn thường lệ. Cô nhìn vào ngăn bàn, đã thấy có hộp quà rất đẹp. Cô mở ra, là hộp quà của Xuân.
Xuân làm một tấm thiếp xinh xắn, cô viết nắn nót từng chữ "Chúc bạn Vũ Ngọc Hân sinh nhật vui vẻ..."
***
Giờ ra chơi, Nam tận tay đưa quà cho Hân. Má cậu đỏ như ráng chiều, cậu trịnh trọng nhìn vào mắt cô.
"Sinh nhật vui vẻ."
Bạn bè bên cạnh trêu chọc, nói Nam rụt rè không khác gì cô vợ nhỏ. Hân không phản đối, cô chỉ cười.
Hôm nay Châu Anh ốm nên Xuân trực nhật thay. Nghe tiếng cười, tay lau bảng của Xuân bỗng khựng lại. Cô lắc đầu tự giễu, từ bao giờ cô luôn tin vào tình cảm nay lại nghi ngờ tình cảm?
Tiếng bạn bè trêu đùa Nam ngày một lớn, Xuân siết chặt giẻ lau bảng, cô quay phắt lại nhìn chàng trai cô thầm yêu.
Trước mặt Hân, Nam ngoan ngoãn như chú cún con. Hân chỉ hơi mỉm cười, Nam đã ngẩn ngơ nhìn cô.
Vẻ mặt của Nam khiến Xuân lạ lẫm, cô hoảng hốt lao ra khỏi lớp học.
Quá khứ của bốn người tựa như đèn kéo quân lướt qua. Có những thứ trong lòng đã biết, chỉ không có can đảm chấp nhận.
Ở nhà vệ sinh, Xuân ngơ ngác giặt đi giặt lại chiếc giẻ lau, cô chà đi chà lại khiến bàn tay đỏ ửng.
"Xuân, cậu sao thế?"
Xuân giật mình. Cô ngẩng đầu, trong gương, một cô gái xinh đẹp dịu dàng đang đứng bên cạnh cô. Hân có vẻ đẹp mong manh khiến người ta nao lòng, vẻ đẹp mang theo sự xa cách lạnh nhạt như áng mây trôi.
Bất giác, Xuân khẽ cụp mắt xuống.
"Không có gì, mình đang nghĩ đến bài toán tiết trước thôi."
Bao giờ Xuân cũng nở nụ cười tưng tửng vô tri, nếu Hân không tình cờ vào nhà vệ sinh, có lẽ cô chẳng biết người như Xuân sẽ có lúc buồn bã. Khi thấy vẻ mặt sắp khóc của Xuân, Hân giật thót tim, cô còn nghĩ có ai bắt nạt bạn, hóa ra bạn buồn vì không làm được bài.
Cô thở phào.
"Chẳng sao cả, gặp bài khó thì cứ hỏi mình."
"Ừ. Cảm ơn cậu."
Dù nói vậy, nhưng Xuân bỗng nhớ đến đoạn kí ức xưa.
Trí óc Xuân không nhanh nhạy. Cô cố gắng thế nào cũng không theo kịp bạn cùng trang lứa. Giai đoạn ôn thi cấp ba, cô phải liều mạng học mới đỗ vào lớp chọn cùng Hân và Nam.
Nếu Hân và Nam đọc qua là hiểu, Xuân nghe thầy giảng xong vẫn mơ hồ.
Có lần Xuân đem bài thắc mắc hỏi Hân, Hân đọc đề rồi ngạc nhiên "Xuân à, bài này sử dụng định lý chúng ta đã học từ năm lớp 9, lẽ nào cậu đã quên?"
Nghe bạn hỏi, Xuân vô cùng bối rối, cô không biết trả lời bạn thế nào.
Sau đó Hân giật mình, cô cười ngượng.
"Xem trí nhớ của mình này, mình quên mất. Định lý này theo chương trình chuẩn thì lớp 11 chúng ta mới học, nhưng mình đã đọc nó từ năm lớp 9. Thảo nào cậu không biết, để mình nghĩ có cách nào khác không."
Nam bỗng gõ vai Hân.
"Câu bất đẳng thức tôi nghĩ ra rồi, tôi muốn tham khảo cách của cậu."
Hân chau mày, giọng không vui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tự Dưng Thành Mẹ Kế
2. Mọi Người Đều Đọc Được Suy Nghĩ Của Ta
3. Ta Là Nữu Hỗ Lộc Thị
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
"Tôi còn đang giảng bài cho Xuân, chút nữa mới suy nghĩ câu đó."
"Vậy à, tôi chờ cách làm của cậu."
Nam về bàn học, tiếp tục giải đề tiếp theo. Hân nhìn Nam, cô cắn môi, quay sang hỏi Xuân.
"Hay cậu đọc lại các định lý thầy đã dạy, nếu cậu vẫn chưa nghĩ ra thì hỏi mình, được không?"
Nam và Hân có thể cùng nhau thảo luận những bài toán khó, còn Xuân ngồi bên cạnh, cô không hiểu hết hai người đang nói gì. Lúc đó, cô sẽ thấy rất lạc lõng, cũng rất cô đơn.
Trong dòng chảy thời gian, cô mải miết chạy theo bóng hình của Nam, nhưng cô cố gắng thế nào, khoảng cách giữa hai người cứ mỗi lúc một xa.
Chuyện cũ nhớ lại, lòng càng nặng trĩu.
Hân bỗng hỏi Xuân.
"Xuân này, cậu biết anh Dương sao không? Hôm nay mình đến lớp 11A1 tìm anh ấy, bạn bè nói anh ấy nghỉ học."
Xuân ngạc nhiên.
"Anh ấy nghỉ học?"
Có lẽ Dương bị ốm, mỗi lần như vậy, anh không muốn phiền ai, cứ cô đơn một mình.
Hân thở dài.
"Mình định đến nhà tìm anh ấy. Tiết sau là sinh hoạt cuối giờ, cậu xin phép thầy giúp mình nhé."
"Hay để mình đến nhà anh ấy? Hôm nay là sinh nhật cậu, bạn bè cũng muốn chúc mừng..."
Hân kiên quyết.
"Không cần đâu, mình còn có chuyện muốn gặp riêng anh ấy, hơn nữa bác bảo vệ đã đồng ý cho mình ra khỏi trường rồi."
Có bạn học thấy Xuân và Hân bước ra từ nhà vệ sinh, chạy tới nắm tay Xuân.
"May quá, tìm được cậu rồi."
"Có chuyện gì thế?"
Ở lớp, Xuân rất trách nhiệm, bạn bè nhờ việc gì cô cũng giúp đỡ nhiệt tình, nên các bạn rất quý cô, có việc khó lại nghĩ đến Xuân đầu tiên.
"Hôm nay lớp mình tổ chức đại hội chi đội, bọn mình bận chuẩn bị bản kế hoạch, cậu giúp bọn mình sắp xếp lại bàn ghế với."
Xuân gật đầu.
"Ừ, oke. Bọn cậu cứ chuẩn bị kế hoạch đi, mình vào lớp liền."
Đợi bạn rời đi, Xuân dặn dò Hân.
"Trời nắng, cậu cứ lấy chiếc mũ của mình mà đội. Có chuyện gì nhất định phải nhắn tin cho mình biết."
Hân cười.
"Cậu yên tâm."
***
Bảo vệ không cho học sinh ra ngoài trong giờ học. Hân không tìm được lý do nên nghĩ cách đến sân sau, chật vật trèo tường ra ngoài. Cô nhắn tin mượn tạm xe đạp của bạn học sống gần đây rồi đạp xe trở về.
Hân không ngoan ngoãn hiểu chuyện như vẻ bề ngoài, dù từ nhỏ, cô luôn tuân thủ nề nếp đến mức khô khan, nhưng vì Dương, cô tình nguyện phá vỡ mọi quy tắc của bản thân.
***
Dương đã uống thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh. Những lúc đau đớn và cô đơn lặng người, anh lại nghĩ đến Xuân, nhớ đến đôi mắt biết cười của cô, nhớ đến dáng vẻ tinh nghịch của cô, rồi lại nhớ đến lần đầu tiên gặp cô.
Khi cô cười, cả thế gian dường như bừng sáng. Khi cô khóc, cô thu mình lại một chỗ, đôi mắt biết cười chứa đầy phiền muộn, làm trái tim anh không ngừng run rẩy.
Những kí ức về Xuân tái hiện thành một giấc mộng xa xôi.
Ánh sáng hiu hắt chiếu vào căn phòng nhỏ của Dương.
Qua ô cửa sổ, thấp thoáng có chiếc mũ xanh dương quen thuộc, anh nhận ra đó là chiếc mũ của Xuân.
Trái tim anh bỗng đập thình thịch.
Có phải anh sốt đến mơ hồ, nên anh mới nghĩ Xuân đến tìm anh? Anh không biết đâu là thực, đâu là mơ.
"Anh Dương."
Giọng cô gái dịu dàng vang bên tai, giấc mơ ngọt ngào của Dương bỗng vỡ tan.
Là Hân.
Dương thở dài.
Anh nghĩ, anh sắp phát điên mất.
Điều đáng buồn là yêu nhưng không dám nói, bởi vì trong mắt Xuân, Dương chỉ là anh trai của cô thôi. Một ngày nào đó, nếu Xuân biết anh có tình cảm nam nữ với cô, liệu cô sẽ nghĩ gì về người anh mà cô luôn tin yêu?
"Anh Dương."
Hân lại một lần nữa gọi, cô đặt tay lên trán anh.
"Anh ổn không?"
Dương bừng tỉnh, không phải mơ. Hân đến tìm anh, cô ấy đang lo lắng hỏi anh.
"Bây giờ đang là giờ học, sao em lại ở đây?"
Má Hân đỏ ửng, cô tránh ánh nhìn của anh, lúng túng giải thích.
"Em hỏi bạn anh thì biết anh bị ốm. Tiết cuối lớp em là giờ sinh hoạt nên em xin phép về sớm, đến thăm anh."
Dương thở dài.
"Cảm ơn em. Anh không sao, làm phiền em rồi."
Hân lắc đầu, anh không biết, anh sẽ không bao giờ biết...cho dù thế nào, cô luôn cam tâm tình nguyện.
Dương mở chiếc ngăn kéo ở tủ đầu giường, đưa cho Hân quyển sổ xinh xắn cùng dòng chúc mừng sinh nhật của anh.
"Quà tặng em, chúc mừng sinh nhật."
Hân ngắm nghía cuốn sổ xinh xinh, vui vẻ cất vào cặp.
Hai người nói chuyện một lúc rồi không khí rơi vào trầm mặc.
Hân ở đây chưa được mười phút, anh đã bảo cô về. Từ trước đến nay tính cách Dương rất lạnh nhạt. Anh quan tâm đến Nam và cô nhưng sự quan tâm của anh luôn mang theo xa cách. Dường như chỉ khi bên Xuân, cô mới thấy pháo hoa nhân gian xuất hiện trong mắt anh.
Có lẽ toàn bộ những dịu dàng ít ỏi của anh đều đã trao một người.
Đôi mắt Dương cũng giống như tên anh, ẩn chứa nỗi niềm tựa đại dương mênh mông.
Hiện tại đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn chiếc mũ xanh dương, ánh mắt anh có phần mê man. Trái tim Hân run rẩy, cô nghĩ đến quá khứ của bốn người, từng hình ảnh bé nhỏ trong quá khứ liên tiếp tái hiện như những mảnh thủy tinh vụn vỡ.
Trước khi về, Hân bỗng cất tiếng.
"Anh Dương, có một điều từ lâu em chưa dám hỏi...có phải...anh thích Xuân không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.