Chương 17: Hạnh Phúc ( Hết )
Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti
30/10/2021
Lục Dịch cầm đĩa bánh và một ly nước ép ra cho Kim Hạ, cô đang ngồi nói chuyện với hai mẹ ở bàn trà ngoài sân
- Nè em ăn đi
Cô liền cầm hẳn hai cái bánh cho vào miệng, những người làm xung quanh đến che miệng cười với vị thiếu phu nhân của họ. Trong ba tháng cuối thai kỳ, Lục Dịch đã xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ, những chuyện lặt vặt Sầm Phúc sẽ báo về sau.
Kim Hạ vừa cầm ly nước cam lên thì đột nhiên cơn đau ập đến, ly nước rơi xuống đất, cô bám lấy tay anh, hai mẹ nhìn phía chiếc váy cô đang mặc bị ướt một mảng liền kích động.
- Á... mẹ ơi con đau quá...
- Vỡ ối rồi, người đâu lấy xe đi, mau đưa con bé đến bệnh viện
Hai chiếc xe đã đỗ sẵn trước cổng Lục gia, anh dìu cô lên xe, quản gia cùng một số người làm trong nhà đã chuẩn xong xuôi những đồ đạc cần thiết và cùng đến bệnh viện, Lục Đình và Viên Thành đang họp cũng dừng ngay, những người bạn thân của họ ở tổ trọng án nhận được tin từ Sầm Phúc liền tới luôn.
Tất cả mọi người hồi hộp đi qua đi lại trước phòng sinh, Lục Dịch đứng ngay cạnh cửa ra vào cố nhìn vô trong, hai tay anh lo lắng nắm lại đến trắng bệch, nhìn cô đau đớn như vậy mà anh lại chẳng giúp được gì, mọi người bên ngoài cũng chỉ biết cầu cho họ mẹ tròn con vuông.
Kim Hạ được đẩy ngay vào phòng sinh, các bác sĩ giỏi nhất sẽ đỡ đẻ cho cô. Sau khoảng hơn 30 phút, trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc của trẻ con khiến mọi người bên ngoài vỡ òa cảm xúc. Y tá bế trên tay một đứa bé còn đỏ hỏn đẩy cửa bước ra đưa đến chỗ Lục Dịch.
- Chúc mừng gia đình, hai người họ đã mẹ tròn con vuông
Mọi người nghe y tá nói xong liền quây quanh nhìn ngắm bé con. Lục Dịch bế con trai mình nhìn một cái rồi đưa ra cho mẹ Lục vào mẹ Viên đang đứng bên cạnh, còn anh thì mắt vẫn hướng về phía phòng sinh, bây giờ sức khỏe của cô mới là điều anh quan tâm nhất.
Một lúc sau Kim hạ được đưa về phòng sau sinh, Lục Dịch và những người còn lại mở cửa đi vào, anh đến bên cạnh giường nhìn cô đã yếu ớt hẳn đi, tuy vậy trên môi cô là một nụ cười hạnh phúc .
Trịnh Hoa và Lâm Hà đưa bé con đến bên giường cho Kim Hạ và Lục Dịch, ai cũng vui vẻ chúc mừng đôi vợ chồng trẻ đã lên chức ba mẹ
- Dịch nhi, con đã nghĩ ra tên cho đứa bé này chưa? - Lục Đình hướng con trai hỏi. Tất cả mọi người cũng chờ đợi câu trả lời của anh, Lục Dịch suy nghĩ một lúc, hết nhìn cô lại nhìn bé con trong tay
- Là Lục Uyên Khanh ạ
......
Những người trong tổ trọng án thấy họ mẹ trong con vuông cũng yên tâm về sở làm việc, Lục Đình và Viên Thành cũng về để tiếp tục cuộc họp còn dang dở
Lúc này trong phòng chỉ còn hai mẹ ở lại giúp Kim Hạ và Lục Dịch chăm sóc em bé. Nhờ sự hướng dẫn của hai người, cô đã thành công cho đứa bé bú no. Uyên Khanh rất ngoan ngoãn, sau khi được no bụng liền nhắm đôi mắt nhỏ ngủ say.
__________________________
Kim Hạ đang vui vẻ ngồi dưới sàn nhà trải thảm lông chơi cùng con trai, hằng ngày Lục Dịch sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về với vợ và con. Ông bà nội ông bà ngoại thì cực kỳ thích bế cháu, mỗi khi Viên Thành và Lâm Hà rảnh liền sang Lục gia để thăm con gái và đứa cháu trai của mình.
Hai năm sau, vào ngày sinh nhật Uyên Khanh tròn hai tuổi cũng chính là ngày cậu bé có thêm một cô em gái, Lục gia có thêm một tin vui, Kim Hạ quyết định đặt tên bé gái này sẽ là Uyên Linh.
........
Sau khi Kim Hạ cai sữa được cho hai đứa trẻ thì việc của cô cũng nhàn nhã hơn, dường như thời gian hai đứa ở cùng ba mẹ mình còn ít hơn ở với ông bà. Cô định sẽ đi làm lại lúc nào hai con được một tuổi, nhưng năn nỉ thế nào mọi người cũng phản đối. Nhưng cuối cùng chỉ có anh là hiểu cô, anh hứa khi cơ thể cô hồi phục hẳn thì sẽ cho cô đi làm, còn thời gian hiện tại mỗi ngày anh sẽ mang một số hồ sơ vụ án về cho cô có cái làm để đỡ buồn bực.
Thật không ngoa khi nói Uyên Khanh và Uyên Linh là hai bản sao của bố mẹ chúng. Uyên Khanh thì chính là một khuôn đúc ra từ anh rồi, cậu nhóc mang vẻ điềm đạm không cười đùa nhiều như cô em gái. Kim Hạ hay nói rằng chắc chắn sau này con trai cô sẽ khó ở y như ba nó. Còn Uyên Linh thì các điểm đều giống Kim Hạ, so với anh trai thì hoạt bát và đáng yêu hơn, cái miệng nhỏ thường hay cười rất tươi.
__________________________
LỤC GIA
- Ba ơi, hôm nay Linh nhi và anh hai muốn ngủ cùng ba mẹ cơ - con bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn ba mình
- Con gái ngoan, hôm nay con và anh hai ngủ ở phòng mình được không? Mẹ con uống rượu, đêm sẽ rất quậy làm hai con mất ngủ đó - Lục Dịch cúi đầu xuống nói nhỏ
Chả là hôm nay nhóm bạn thân của Kim Hạ Lục Dịch ở tổ trọng án hẹn nhau đi chơi và đi ăn, và cũng là kỉ niệm một năm ngày cưới của Dương Nhạc và Thượng Quan Hi nên có mở tiệc, tuy Kim Hạ không được uống rượu nhưng năn nỉ mãi thì vẫn được uống một chút.
Uyên Linh nghe ba nói vậy thì cũng ngoan ngoãn cùng anh hai về phòng . Vốn dĩ anh nói vậy chỉ là để dỗ đứa con gái nhõng nhẽo kia chứ thật ra Kim Hạ hay là anh quậy thì cũng chưa biết nữa
Đợi hai đứa nhỏ đi khỏi rồi, anh đóng cửa khoá chặt, môi anh bắt lấy môi cô, nồng nàn chiếm lĩnh, hơi men trong người không làm anh say nhưng làm cho ham muốn của anh dâng lên cao.
Tiệc sinh nhật tròn 8 tuổi của Uyên Khanh và 6 tuổi của Uyên Linh được tổ chức khá hoành tráng tại biệt thự Lục gia. Hai đứa trẻ dễ thương trong chiếc váy công chúa và bộ vest màu tím nhạt. Dương Nhạc cùng Thượng Quan Hi đến dự tiệc còn dẫn theo một cô con gái, Tạ Tiêu và Triệu Hân cũng đã có một cậu con trai, bốn anh em chơi với nhau rất vui vẻ.
Lớn lên Uyên Khanh và Uyên Linh thực sự thừa hưởng vẻ xinh đẹp, tài giỏi của ba mẹ chúng. Năm Uyên Khanh 12 tuổi, thằng bé đã có sở thích khám phá những loại súng ống, còn Uyên Linh thì rất thích đọc truyện trinh thám
- Nói ba mẹ nghe đi, mai sau hai đứa muốn làm nghề gì? - Kim Hạ nhìn hai con của mình hỏi
- Tụi con muốn trở thành những cảnh sát tài giỏi như ba mẹ - Hai đứa đồng thanh đáp
___________________
5 NĂM SAU
- Anh hai à, chỗ quà này mắc tiền lắm đó
- Nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền
-Anh không thể cầm giúp em một ít sao ?
- Em tự cầm đi, ai bắt em nhận những thứ đó đâu
Thời gian thấm thoát, Uyên Khanh và Uyên Linh cũng đã sắp trưởng thành, chàng trai, thiếu nữ 16 tuổi. Quả y như lời Kim Hạ nói, con trai cô khi lớn lên sẽ khó ở y như ba nó, bao nhiêu cô gái, bao nhiêu vị tiểu thư thích cậu, thậm chí còn sang tận lớp để tỏ tình, nhưng cậu chẳng những không quan tâm mà còn tỏ ra vẻ ghét bỏ. Hôm nay cũng như mọi hôm, có hàng tá quà tặng từ bọn con gái mấy lớp bên cạnh và mấy lớp dưới, Uyên Linh không nhận dùm ông anh trai sẽ thấy rất tiếc, nhưng nhận rồi thì lại chẳng biết để làm gì.
Những ngày nghỉ Kim Hạ sẽ thường thấy những cảnh ba bố con Uyên Khanh, Lục Dịch và Lục Đình chơi cờ ngoài sân, hoặc là anh sẽ ngồi đọc sách cùng Uyên Linh, hạnh phúc chỉ là những điều nhỏ nhoi như vậy thôi.
- Ba mẹ, bọn con mới về
- Uyên Linh à, con làm gì mà xách lắm đồ vậy - Kim Hạ thấy phải đến 7,8 cái túi cùng hộp quà các kiểu
- Người ta tỏ tình nhưng bị anh hai từ chối nên gửi quà ạ
- Haizzz, thôi được rồi hai đứa vào cất đồ đi
Cô chỉ biết thở dài với cậu con trai này, thật sự là cái tính giống anh quá rồi
Kim Hạ cảm thấy thật hạnh phúc khi gia đình có ba mẹ chồng cực kỳ tâm lý, có những đứa con đáng yêu, có bạn bè cùng nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió, quan trọng nhất chính là cô có Lục Dịch, người đàn ông yêu cô hơn chính bản thân anh, luôn quan tâm chăm sóc cô từng chút một, có bất cứ vấn đề gì cũng suy nghĩ đến vợ đầu tiên. Cô nghĩ không biết kiếp trước có phải cô đã cứu cả thế giới hay không mà đến hiện tại Viên Kim Hạ cô lại có một cuộc sống trọn vẹn tất cả thế này
- Lũ trẻ lớn hết cả rồi - cô quay sang nói với anh
- Kim Hạ, anh yêu em. Cảm ơn em đã đến bên anh biến anh từ một con người băng lãnh trở thành một bản thân tốt hơn như hiện tại, cuộc sống của anh thật quá mỹ mãn. Ba mẹ khỏe mạnh, con cái lớn khôn còn có cả cô vợ tuyệt vời như em. Cả đời này Lục Dịch anh quyết định đúng đắn nhất chính là cưới em, Viên Kim Hạ
- Lục Dịch, em cũng yêu anh
Hai người cùng trao cho đối phương một nụ hôn nồng thắm chất chứa biết bao nhiêu tâm tư tình cảm ở bên trong đó.
END
- Nè em ăn đi
Cô liền cầm hẳn hai cái bánh cho vào miệng, những người làm xung quanh đến che miệng cười với vị thiếu phu nhân của họ. Trong ba tháng cuối thai kỳ, Lục Dịch đã xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ, những chuyện lặt vặt Sầm Phúc sẽ báo về sau.
Kim Hạ vừa cầm ly nước cam lên thì đột nhiên cơn đau ập đến, ly nước rơi xuống đất, cô bám lấy tay anh, hai mẹ nhìn phía chiếc váy cô đang mặc bị ướt một mảng liền kích động.
- Á... mẹ ơi con đau quá...
- Vỡ ối rồi, người đâu lấy xe đi, mau đưa con bé đến bệnh viện
Hai chiếc xe đã đỗ sẵn trước cổng Lục gia, anh dìu cô lên xe, quản gia cùng một số người làm trong nhà đã chuẩn xong xuôi những đồ đạc cần thiết và cùng đến bệnh viện, Lục Đình và Viên Thành đang họp cũng dừng ngay, những người bạn thân của họ ở tổ trọng án nhận được tin từ Sầm Phúc liền tới luôn.
Tất cả mọi người hồi hộp đi qua đi lại trước phòng sinh, Lục Dịch đứng ngay cạnh cửa ra vào cố nhìn vô trong, hai tay anh lo lắng nắm lại đến trắng bệch, nhìn cô đau đớn như vậy mà anh lại chẳng giúp được gì, mọi người bên ngoài cũng chỉ biết cầu cho họ mẹ tròn con vuông.
Kim Hạ được đẩy ngay vào phòng sinh, các bác sĩ giỏi nhất sẽ đỡ đẻ cho cô. Sau khoảng hơn 30 phút, trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc của trẻ con khiến mọi người bên ngoài vỡ òa cảm xúc. Y tá bế trên tay một đứa bé còn đỏ hỏn đẩy cửa bước ra đưa đến chỗ Lục Dịch.
- Chúc mừng gia đình, hai người họ đã mẹ tròn con vuông
Mọi người nghe y tá nói xong liền quây quanh nhìn ngắm bé con. Lục Dịch bế con trai mình nhìn một cái rồi đưa ra cho mẹ Lục vào mẹ Viên đang đứng bên cạnh, còn anh thì mắt vẫn hướng về phía phòng sinh, bây giờ sức khỏe của cô mới là điều anh quan tâm nhất.
Một lúc sau Kim hạ được đưa về phòng sau sinh, Lục Dịch và những người còn lại mở cửa đi vào, anh đến bên cạnh giường nhìn cô đã yếu ớt hẳn đi, tuy vậy trên môi cô là một nụ cười hạnh phúc .
Trịnh Hoa và Lâm Hà đưa bé con đến bên giường cho Kim Hạ và Lục Dịch, ai cũng vui vẻ chúc mừng đôi vợ chồng trẻ đã lên chức ba mẹ
- Dịch nhi, con đã nghĩ ra tên cho đứa bé này chưa? - Lục Đình hướng con trai hỏi. Tất cả mọi người cũng chờ đợi câu trả lời của anh, Lục Dịch suy nghĩ một lúc, hết nhìn cô lại nhìn bé con trong tay
- Là Lục Uyên Khanh ạ
......
Những người trong tổ trọng án thấy họ mẹ trong con vuông cũng yên tâm về sở làm việc, Lục Đình và Viên Thành cũng về để tiếp tục cuộc họp còn dang dở
Lúc này trong phòng chỉ còn hai mẹ ở lại giúp Kim Hạ và Lục Dịch chăm sóc em bé. Nhờ sự hướng dẫn của hai người, cô đã thành công cho đứa bé bú no. Uyên Khanh rất ngoan ngoãn, sau khi được no bụng liền nhắm đôi mắt nhỏ ngủ say.
__________________________
Kim Hạ đang vui vẻ ngồi dưới sàn nhà trải thảm lông chơi cùng con trai, hằng ngày Lục Dịch sẽ cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về với vợ và con. Ông bà nội ông bà ngoại thì cực kỳ thích bế cháu, mỗi khi Viên Thành và Lâm Hà rảnh liền sang Lục gia để thăm con gái và đứa cháu trai của mình.
Hai năm sau, vào ngày sinh nhật Uyên Khanh tròn hai tuổi cũng chính là ngày cậu bé có thêm một cô em gái, Lục gia có thêm một tin vui, Kim Hạ quyết định đặt tên bé gái này sẽ là Uyên Linh.
........
Sau khi Kim Hạ cai sữa được cho hai đứa trẻ thì việc của cô cũng nhàn nhã hơn, dường như thời gian hai đứa ở cùng ba mẹ mình còn ít hơn ở với ông bà. Cô định sẽ đi làm lại lúc nào hai con được một tuổi, nhưng năn nỉ thế nào mọi người cũng phản đối. Nhưng cuối cùng chỉ có anh là hiểu cô, anh hứa khi cơ thể cô hồi phục hẳn thì sẽ cho cô đi làm, còn thời gian hiện tại mỗi ngày anh sẽ mang một số hồ sơ vụ án về cho cô có cái làm để đỡ buồn bực.
Thật không ngoa khi nói Uyên Khanh và Uyên Linh là hai bản sao của bố mẹ chúng. Uyên Khanh thì chính là một khuôn đúc ra từ anh rồi, cậu nhóc mang vẻ điềm đạm không cười đùa nhiều như cô em gái. Kim Hạ hay nói rằng chắc chắn sau này con trai cô sẽ khó ở y như ba nó. Còn Uyên Linh thì các điểm đều giống Kim Hạ, so với anh trai thì hoạt bát và đáng yêu hơn, cái miệng nhỏ thường hay cười rất tươi.
__________________________
LỤC GIA
- Ba ơi, hôm nay Linh nhi và anh hai muốn ngủ cùng ba mẹ cơ - con bé chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn ba mình
- Con gái ngoan, hôm nay con và anh hai ngủ ở phòng mình được không? Mẹ con uống rượu, đêm sẽ rất quậy làm hai con mất ngủ đó - Lục Dịch cúi đầu xuống nói nhỏ
Chả là hôm nay nhóm bạn thân của Kim Hạ Lục Dịch ở tổ trọng án hẹn nhau đi chơi và đi ăn, và cũng là kỉ niệm một năm ngày cưới của Dương Nhạc và Thượng Quan Hi nên có mở tiệc, tuy Kim Hạ không được uống rượu nhưng năn nỉ mãi thì vẫn được uống một chút.
Uyên Linh nghe ba nói vậy thì cũng ngoan ngoãn cùng anh hai về phòng . Vốn dĩ anh nói vậy chỉ là để dỗ đứa con gái nhõng nhẽo kia chứ thật ra Kim Hạ hay là anh quậy thì cũng chưa biết nữa
Đợi hai đứa nhỏ đi khỏi rồi, anh đóng cửa khoá chặt, môi anh bắt lấy môi cô, nồng nàn chiếm lĩnh, hơi men trong người không làm anh say nhưng làm cho ham muốn của anh dâng lên cao.
Tiệc sinh nhật tròn 8 tuổi của Uyên Khanh và 6 tuổi của Uyên Linh được tổ chức khá hoành tráng tại biệt thự Lục gia. Hai đứa trẻ dễ thương trong chiếc váy công chúa và bộ vest màu tím nhạt. Dương Nhạc cùng Thượng Quan Hi đến dự tiệc còn dẫn theo một cô con gái, Tạ Tiêu và Triệu Hân cũng đã có một cậu con trai, bốn anh em chơi với nhau rất vui vẻ.
Lớn lên Uyên Khanh và Uyên Linh thực sự thừa hưởng vẻ xinh đẹp, tài giỏi của ba mẹ chúng. Năm Uyên Khanh 12 tuổi, thằng bé đã có sở thích khám phá những loại súng ống, còn Uyên Linh thì rất thích đọc truyện trinh thám
- Nói ba mẹ nghe đi, mai sau hai đứa muốn làm nghề gì? - Kim Hạ nhìn hai con của mình hỏi
- Tụi con muốn trở thành những cảnh sát tài giỏi như ba mẹ - Hai đứa đồng thanh đáp
___________________
5 NĂM SAU
- Anh hai à, chỗ quà này mắc tiền lắm đó
- Nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền
-Anh không thể cầm giúp em một ít sao ?
- Em tự cầm đi, ai bắt em nhận những thứ đó đâu
Thời gian thấm thoát, Uyên Khanh và Uyên Linh cũng đã sắp trưởng thành, chàng trai, thiếu nữ 16 tuổi. Quả y như lời Kim Hạ nói, con trai cô khi lớn lên sẽ khó ở y như ba nó, bao nhiêu cô gái, bao nhiêu vị tiểu thư thích cậu, thậm chí còn sang tận lớp để tỏ tình, nhưng cậu chẳng những không quan tâm mà còn tỏ ra vẻ ghét bỏ. Hôm nay cũng như mọi hôm, có hàng tá quà tặng từ bọn con gái mấy lớp bên cạnh và mấy lớp dưới, Uyên Linh không nhận dùm ông anh trai sẽ thấy rất tiếc, nhưng nhận rồi thì lại chẳng biết để làm gì.
Những ngày nghỉ Kim Hạ sẽ thường thấy những cảnh ba bố con Uyên Khanh, Lục Dịch và Lục Đình chơi cờ ngoài sân, hoặc là anh sẽ ngồi đọc sách cùng Uyên Linh, hạnh phúc chỉ là những điều nhỏ nhoi như vậy thôi.
- Ba mẹ, bọn con mới về
- Uyên Linh à, con làm gì mà xách lắm đồ vậy - Kim Hạ thấy phải đến 7,8 cái túi cùng hộp quà các kiểu
- Người ta tỏ tình nhưng bị anh hai từ chối nên gửi quà ạ
- Haizzz, thôi được rồi hai đứa vào cất đồ đi
Cô chỉ biết thở dài với cậu con trai này, thật sự là cái tính giống anh quá rồi
Kim Hạ cảm thấy thật hạnh phúc khi gia đình có ba mẹ chồng cực kỳ tâm lý, có những đứa con đáng yêu, có bạn bè cùng nhau trải qua biết bao nhiêu sóng gió, quan trọng nhất chính là cô có Lục Dịch, người đàn ông yêu cô hơn chính bản thân anh, luôn quan tâm chăm sóc cô từng chút một, có bất cứ vấn đề gì cũng suy nghĩ đến vợ đầu tiên. Cô nghĩ không biết kiếp trước có phải cô đã cứu cả thế giới hay không mà đến hiện tại Viên Kim Hạ cô lại có một cuộc sống trọn vẹn tất cả thế này
- Lũ trẻ lớn hết cả rồi - cô quay sang nói với anh
- Kim Hạ, anh yêu em. Cảm ơn em đã đến bên anh biến anh từ một con người băng lãnh trở thành một bản thân tốt hơn như hiện tại, cuộc sống của anh thật quá mỹ mãn. Ba mẹ khỏe mạnh, con cái lớn khôn còn có cả cô vợ tuyệt vời như em. Cả đời này Lục Dịch anh quyết định đúng đắn nhất chính là cưới em, Viên Kim Hạ
- Lục Dịch, em cũng yêu anh
Hai người cùng trao cho đối phương một nụ hôn nồng thắm chất chứa biết bao nhiêu tâm tư tình cảm ở bên trong đó.
END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.