Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 37: “Bà chủ Lộ.” Dương Cảnh Thừa hét lên.

Tử Thiếu Ngôn

16/03/2021

Dương Cảnh Thừa vừa đi xuống cầu thang vừa gọi điện cho Lộ Diêu Diêu. Điện thoại của cô bị tắt. Linh cảm xấu ngày càng mãnh liệt. Đi xuống cầu thang, chạy thẳng đến trước xe anh, mở cửa, lên xe. Anh đặt hai người làm bằng ngọc châu đỏ đang ở trong lòng bàn tay vào túi áo bên trái và khởi động xe. Trong khi cơ thể đang run rẩy, anh không biết nên đi về hướng nào.

Trong đầu Dương Cảnh Thừa rất nhanh nhớ lại từng chuyện của cô. Cô đã sống ở đây nhiều năm như vậy, mặc dù từng nghe nói có người từ trước đến nay đều đối đầu với cô ấy, nhưng người kia vẫn chung sống với cô một cách yên bình. Những người ở trên sa mạc không oán trách cô và dường như rất thích cô. Ngay cả người đàn ông chống đối với cô, anh ta cũng không thừa nhận vì ghét cô ấy hay có oán giận cô. Như vậy, là người lạ? Người lạ, vừa nguy hiểm…

Anh nhớ đến chuyện cô cứu một con cáo sa mạc. Những kẻ trộm cáo sa mạc không tìm thấy nó chắc chắn sẽ tìm đến cô. Một người phụ nữ thông minh và xinh đẹp như cô ấy làm người khác để ý, người đàn ông kia rất dễ tìm thấy cô.

Cô nhất định bị tên đàn ông kia tìm thấy! Tình hình bây giờ rất tồi tệ!

Dương Cảnh Thừa ngầm đưa ra kết luận trong lòng.

Anh cầm vô lăng quay đầu lại.

Những người trong đội cứu hộ hầu như đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng xe, có người xuống giường, đi ra hành lang.

“Đội trưởng Dương? Đội trưởng Dương, xảy ra chuyện gì?” Triệu Tín bước ra, thấy Dương Cảnh Thừa đang lái xe, nhìn xuống dưới hét lớn.

“Tìm người! Lộ Diêu Diêu xảy ra chuyện!” Nói xong, chiếc xe quay đầu. Anh đạp chân ga đi thẳng ra cửa chính ra đường cao tốc.

“Tìm ở đâu? Chúng tôi cũng đến giúp!” Triệu Tín hét lên.

“Không biết!” Dương Cảnh Thừa trả lời một câu, chiếc xe biến mất.

Lục Bạch, Giang Tây, Hạo Nhiên và Đại Binh đều rời khỏi phòng. Triệu Tín vẫy tay, “Đừng ngủ! Bà chủ Lộ gặp chuyện, chúng ta giúp đội trưởng Dương tìm người đó!”

Hạo Nhiên nói, “Bà chủ Lộ gặp chuyện gì, giúp đội trưởng Dương tìm được người?”

“Bà chủ Lộ là người phụ nữ của đội trưởng Dương!” Triệu Tín nói. Lý do: Lộ Diêu Diêu ngủ trong phòng của đội trưởng Dương một buổi chiều, đội trưởng Dương không đi ra ngoài.

Nhưng trên thực tế, những lời của Triệu Tín còn chưa nói ra, mọi người đã di chuyển.

Dương Cảnh Thừa vừa lái xe vừa suy nghĩ xem Lộ Diêu Diêu có thể ở đâu. Khi đến hồ cây dương xỉ lớn, đột nhiên có thứ gì đó lọt vào mắt. Anh lập tức dừng lại và xuống xe.

Ánh sáng đèn pin chiếu sáng mặt đất. Trong những chiếc lá của cây dương xỉ, một chiếc giày đỏ đang nằm lặng lẽ ở đó. Anh chợt nhớ tới buổi tối lái xe đến sa mạc, kính chiếu hậu của xe có hiện lên một vật màu đỏ, nhưng vì lá cây che lại, tốc độ xe cũng nhanh, anh không nhìn thấy rõ là một chiếc giày màu đỏ. Anh nhớ lại lúc cô đá giày và ngủ trên giường anh. Chiếc giày ở đây chính xác là của Lộ Diêu Diêu. Những chiếc lá che đôi giày bị gió thổi nên anh mới nhìn thấy nó rõ hơn.

Hóa ra lúc anh đi vào sa mạc cô đã bị mấy tên kia đưa đến đây. Bây giờ đã qua năm, sáu giờ đồng hồ! Cô đã nhìn thấy anh vào thời điểm đó? Chiếc giày này được cô cố tình làm rơi để thu hút sự chú ý của anh. Mà anh đã bỏ lỡ nó.

Nhưng tại thời điểm này, anh không được phép nghĩ nhiều. Anh nhặt đôi giày của cô, chạy đến phía sau hồ cây dương xỉ để tìm người. Không có gì đằng sau cả. Anh nhìn quanh một lúc rồi mà vẫn không có dấu vết. Đột nhiên, theo ánh đèn pin, anh thấy một ngôi nhà lụp xụp, những bức tường bị vỡ. Anh lập tức chạy vào và tìm thấy một chiếc giày của Lộ Diêu Diêu.

Anh lấy hai đôi giày và tìm một vòng quanh ngôi nhà. Cô đã được đưa đến đây, lại chuyển đi nơi khác. Vậy họ đã chuyển đến đâu? Tại sao phải chuyển đi? Anh đang suy nghĩ về tất cả khả năng.

*

Lộ Diêu Diêu dẫn tên đàn ông đi sâu vào sa mạc. Anh ta gọi cho đồng bọn, bảo anh ta đợi ở chỗ Lộ Diêu Diêu nói.

Người đàn ông đẩy Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào một chút, để họ đi qua biên giới. Tay của Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào đều bị trói phía sau. Tần Trinh Trinh bị một người đàn ông đẩy mạnh ngã xuống đất.

Tề Tư Tần lần theo dấu chân của Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào, đã đuổi kịp, cách bọn họ không xa. Cậu bé thoáng thấy Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào bị trói, kinh hãi. Lúc Tần Trinh Trinh bị đẩy ngã xuống đất, cậu bé tức giận. Biết Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào gặp phải kẻ xấu, cậu quay lại, định chạy về tìm người giúp đỡ.

Mà cậu bé chỉ vừa quay lại liền nghe một âm thanh trầm thấp, “Ai đó?”

Một người đàn ông đi theo sát, từ phía sau bắt được cậu bé.

“Đúng, nó là đứa trẻ trong số những người biết con cáo sa mạc. Nó biết con cáo sa mạc ở đâu, chúng tôi không biết! Anh bắt nó đi, thả chúng tôi ra?” Người đàn ông xách Tề Tư Tần đi đến trước mặt Lâm Minh Đào và Tần Trinh Trinh, Lâm Minh Đào lập tức nói với tên đàn ông đó.

“Minh Đào!” Tần Trinh Trinh cau mày.

Tên đàn ông cười ẩn ý, “Cho dù chỉ có nó biết tôi cũng không thả các người đi! Mấy người đều biết, tôi làm sao biết mấy người có giở trò hay không?”

Lâm Minh Đào vội vàng nói: “Không! Chúng tôi sẽ không giở trò. Tôi hứa!”

“Im đi!” Người đàn ông không cho anh ta nói.

*

Lộ Diêu Diêu nghe cuộc nói chuyện giữa người đàn ông và đồng phạm, biết Tề Tư Tần cũng bị bắt. Sau một lúc, cô thấy Tề Tư Tần và Tần Trinh Trinh, Lâm Minh Đào bị trói lại và tên đồng phạm mặc bộ đồ đen và chiếc mũ đen ngồi trong sa mạc cùng nhau. Chỉ là người đàn ông kia thấp hơn người đi sau cô một chút.

“Dì.” Tề Tư Tần nhìn thấy Lộ Diêu Diêu bị trói tay còn bị dán miệng liền đứng dậy.

Lộ Diêu Diêu không thể nói, chỉ nhìn cậu bé bằng hai mắt. Tề Tư Tần chạy ra trước mặt, lo lắng hỏi: “Dì ơi, dì không sao chứ?”

Lộ Diêu Diêu lắc đầu. Người đàn ông cao lớn bên cạnh xé miếng băng keo trên miệng Lộ Diêu Diêu, cười khẩy nói: “Mấy người thực sự là một phe! Ngay lập tức đưa chúng tôi đi tìm thứ chúng tôi muốn, nếu không, mấy người muốn sống cũng không được!”

“Tôi không phải là đồng bọn với họ!” Lâm Minh Đào nói.

“Im đi!” Người đàn ông cao lớn và người đàn ông thấp đồng thanh thấp giọng nói ra.

Lộ Diêu Diêu thản nhiên nói: “Mấy người đi theo tôi.”

Hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau, để Lộ Diêu Diêu dẫn đường, vừa cảnh giác bọn họ đề phòng trốn thoát.

Lộ Diêu Diêu vừa đi vừa nghĩ cơ hội trốn thoát. Trước khi cô lừa mấy tên đó đến đây, cô không nghĩ Tề Tư Tần sẽ ở đây. Bây giờ có thêm Tề Tư Tần, cô phải chú ý.

“Mẹ…” Tề Tư Tần nhìn Tần Trinh Trinh nhỏ giọng gọi một chữ, đến chữ thứ hai sau khi nhìn thấy ánh mắt của Tần Trinh Trinh không nói ra, chỉ quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ?”

Tần Trinh Trinh không chú ý đến cậu bé. Lộ Diêu Diêu quay lại nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn mờ ảo, cô thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tư Tần đầy lo lắng.

“Tề Tư Tần.” Lộ Diêu Diêu gọi.

Tề Tư Tần đi đến bên cạnh Lộ Diêu Diêu. Đương nhiên hai người đàn ông phía sau vẫn cảnh giác quan sát bọn họ.

“Dì?”

“Con vẫn ổn chứ?” Giọng của Lộ Diêu Diêu không quá lớn, những người khác đều có thể nghe thấy. Sau khi nói xong, cô nói rất nhỏ: “Theo dì.”

Tề Tư Tần rất thông minh, nhanh chóng trả lời. Cậu cũng dùng âm thanh mà mọi người đều có thể nghe thấy: “Dạ. Con không sao.”



Sau khi trả lời Lộ Diêu Diêu xong, đợi Tần Trinh Trinh đi đến cũng nhỏ giọng nói: “Đi theo dì đi.”

Tần Trinh Trinh liếc nhìn Lộ Diêu Diêu, tìm cơ hội để cẩn thận truyền lời cho Lâm Minh Đào.

“Đi tiếp đi! Còn chưa đến sao?” Người đàn ông cao giọng quát lên.

Lộ Diêu Diêu nhìn bốn phía, quay đầu nhìn gã đàn ông kia, “Tôi không có sức, có thể nghỉ ngơi một lát không?”

Hai người đàn ông nhìn nhau và gã đàn ông cao lớn gật đầu, “Năm phút!”

“Được!” Lộ Diêu Diêu ngồi xuống trên mặt đất.

Tề Tư Tần ngồi xuống cạnh Lộ Diêu Diêu. Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào ngồi cạnh nhau, cách Lộ Diêu Diêu và Tề Tư Tần khoảng một mét.

“Con có chắc chắn cô ấy là mẹ của mình sao?” Lộ Diêu Diêu hỏi Tề Tư Tần.

Tề Tư Tần gật đầu chắc chắn.

Lộ Diêu Diêu muốn nói Tần Trinh Trinh không thích cậu bé chút nào, một chút cũng không giống con trai của cô ta, nhưng cô vẫn không nói ra.

“Hãy nhớ những gì dì nói với con.” Im lặng một lúc, Lộ Diêu Diêu thì thầm với Tề Tư Tần. Cô biết cậu là một đứa trẻ thông minh.

“Con nhớ rồi.” Tề Tư Tần nhỏ giọng trả lời.

Tần Trinh Trinh mệt mỏi dựa vào vai Lâm Minh Đào. “Bà chủ Lộ hình như có cách dẫn chúng ta ra khỏi đây.” Cô nói.

Lâm Minh Đào nói: “Hy vọng là như thế.”

Người đàn ông cao lớn nhìn đồng hồ, hét lên: “Đứng dậy! Dẫn đường đi!”

Lộ Diêu Diêu nói hai số, hỏi người đàn ông cao lớn, “Nhìn vào máy định vị của anh, tọa độ chỗ này có đúng là vị trí tôi nói.”

Cả hai người đàn ông lấy thiết bị định vị ra, nhìn vào. Người đàn ông thấp lên tiếng, “Không chênh lệch lắm, vị trí cô nói cách chỗ này còn nửa km.”

Đôi khi máy định vị sẽ bị lệch một khoảng nhất định, nó càng không phải là người. Vậy nên, hai người đàn ông xem độ lệch rồi nói cho Lộ Diêu Diêu.

Cô chậm rãi nói: “Vậy là chúng ta đang đi đúng hướng.”

“Được rồi, đứng dậy nhanh lên, tiếp tục dẫn đường!” Người đàn ông to con nói.

Tề Tư Tần và Tần Trinh Trinh, Lâm Minh Đào đứng dậy. Lộ Diêu Diêu ngồi yên, cô lại nói thêm hai số, nói tiếp: “Nhìn vào tọa độ này đi. Còn nữa, tôi không có sức, không thể đứng dậy. Mấy người kéo tôi đi đi.”

Người đàn ông cao lớn vừa cầm định vị xem tọa độ, vừa đi đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, đưa tay kéo Lộ Diêu Diêu đứng dậy.

Lộ Diêu Diêu vừa đứng lên, cơ thể nặng nề đụng vào tay người đàn ông cao lớn. Máy định vị và đèn pin trên tay anh ta rơi xuống dưới cồn cát.

“A, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không đứng vững.” Lộ Diêu Diêu vội vã phủ nhận. Người đàn ông thấp cầm máy định vị, đi đến mép cồn cát, nhìn xuống. Lộ Diêu Diêu cố gắng đứng dậy, đi tới giữa hai người đàn ông, cơ thể “vô tình” đâm sầm vào tay người đàn ông thấp và máy định vị trong tay anh ta cũng rớt xuống.

“Thôi rồi!” Lộ Diêu Diêu nói, “Cái định vị này cũng rớt mất!”

Hai người đàn ông đồng thời trừng mắt nhìn Lộ Diêu Diêu, “Cô cố tình?”

Lộ Diêu Diêu lập tức lắc đầu: “Không, không, tôi muốn xem định vị đã rơi ở đâu, không nghĩ sẽ…”

“Dì, phải làm sao bây giờ?” Tề Tư Tần đi đến bên mép cồn cát.

“Không sao, dì xác định phương hướng rất tốt, nhất định không đi sai. Mọi người hãy đi theo tôi!” Lộ Diêu Diêu chỉ tay xuống Tề Tư Tần nói.

Tề Tư Tần gật đầu, “Được ạ!”

Lộ Diêu Diêu nói với hai người đàn ông: “Đi thôi?”

Tên đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào cô. Chân của Lộ Diêu Diêu run vì “sợ hãi”, trượt chân ngã lộn mèo, rơi xuống cồn cát. Tề Tư Tần lập tức phản ứng, cũng té lộn mèo một cái, lăn xuống cồn cát.

Tần Trinh Trinh và Lâm Minh Đào theo sau.

“Muốn chạy trốn?” Đèn pin của người đàn ông thấp bất ngờ hướng về phía mấy người Lộ Diêu Diêu. Đồng thời, anh ta và tên đàn ông cao lớn cũng lăn xuống cồn cát.

Lộ Diêu Diêu là người đầu tiên chạm xuống đến đáy cồn cát, Tề Tư Tần thứ hai. Lộ Diêu Diêu hướng Tề Tư Tần thấp giọng hét lên, “Chạy!”

Tề Tư Tần đứng dậy theo Lộ Diêu Diêu chạy trốn. Bên kia có một cồn cát khác. Đi qua cồn cát mà vẫn chưa có đèn pin.

“Dì.” Tề Tư Tần nhỏ giọng gọi.

“Dì ở đây, theo dì!” Lộ Diêu Diêu nói.

Tề Tư Tần mò mẫm chạy theo Lộ Diêu Diêu. Ánh sáng đèn pin dần dần chiếu qua.

“Dì…”

“Xuỵt, đừng sợ. Theo sát dì.”

Lộ Diêu Diêu suy đoán, sẽ có mấy cái cồn cát nữa. Hai người đàn ông không có máy định vị, chỉ có một đèn pin, ánh sáng điện thoại ngày càng tối, không dễ tìm thấy bọn họ.

Tề Tư Tần gật đầu trong bóng tối.

Lộ Diêu Diêu rẽ một bên, đúng là có mấy cái cồn cát. Cô nhanh chóng chọn một cái và chạy đến đó. Tề Tư Tần theo sau. Đi đến đó, có một con dốc, Lộ Diêu Diêu từ sườn núi lăn xuống dốc. Tề Tư Tần lăn theo sau.

Phía sau không có ánh sáng đèn pin. Cô biết đã tạo được một khoảng cách với hai người đàn ông kia. Cô lại lăn thêm trên vài con dốc. Không nghe thấy giọng của Tề Tư Tần, cô đợi một chút, nhỏ giọng gọi.

“Con ở đây.”

“Xuống đây mau lên!”

“Dì ơi, mẹ con không theo kịp.”



“Đừng lo cho bọn họ!”

“Chờ một lát đi.”

“Nếu chờ một chút sẽ bị bọn người đó đuổi đến đây. Tối nay không có gió, họ có thể tìm theo dấu chân!”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng! Con cũng không biết dì ấy có phải là mẹ của con hay không mà!”

“Đúng là dì ấy!”

“Nhanh lên!”

Trong bóng tối, Tề Tư Tần lắc đầu, “Dì ơi, dì đi trước đi!”

Lộ Diêu Diêu chạy đến, kéo Tề Tư Tần lăn xuống phía cồn cát.

Nghe thấy ở sau loáng thoáng có giọng nói, Lộ Diêu Diêu và Tề Tư Tần lại chạy rồi lại lăn!

Tần Trinh Trinh không chạy nổi, ngã rất nhiều lần, Lâm Minh Đào đợi cô. Hai người kia nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, hung hăng nhấc họ lên, tát mấy cái.

“Chạy! Dám chạy!” Tên đàn ông cao lớn bực bội nói.

“Anh, còn hai người nữa!” Người đàn ông thấp nói.

Tên đàn ông cao lớn lấy đèn pin trên tay người đàn ông thấp, chiếu một vòng. Anh ta chỉ có mấy dấu chân, không thấy bóng dáng Lộ Diêu Diêu và Tề Tư Tần.

Người đàn ông cao lớn nhớ cậu bé gọi Tần Trinh Trinh là mẹ, cười nhếch mép, “Bọn chúng không thể chạy đi được!”

Nói xong, hắn ta đứng trên cồn cát hét lớn: “Nghe đây! Tụi bây mà còn chạy nữa thì người thân của bọn bây chỉ có một con đường chết!” Nói xong, dùng sức giẫm lên chân Tần Trinh một cái, Tần Trinh Trinh thê thảm hét lên.

Tề Tư Tần đang chạy cùng Lộ Diêu Diêu, đột nhiên dừng lại, “Con phải cứu mẹ con!”

Lộ Diêu Diêu khẽ mắng: “Quay lại! Ngay cả khi con muốn cứu, làm thế nào một đứa trẻ có thể cứu? Chúng ta phải quay về tìm người giúp! Tìm đội trưởng đội cứu hộ! Tìm cảnh sát!”

Tề Tư Tần đi theo Lộ Diêu Diêu mấy bước lại liên tục nghe thấy tiếng Tần Trinh Trinh đau khổ hét lên.

Tề Tư Tần bắt đầu lau nước mắt.

“Dì, dì quay lại gọi người giúp! Con phải đến chỗ của mẹ con!”

“Quay lại!”

Tề Tư Tần không nghe lời Lộ Diêu Diêu, vội vàng chạy về. Chạy đến trước mặt là tên đàn ông thấp đang cầm điện thoại chiếu sáng. Anh ta không quan tâm đến Tề Tư Tần, tiếp tục đuổi theo Lộ Diêu Diêu.

Lộ Diêu Diêu do dự, tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng vì sự do dự của cô, tên đàn ông thấp đã đuổi kịp. Lộ Diêu Diêu hét lên dữ dội, chạy không xa thì bị tên đàn ông bắt lại.

*

“Bốp bốp bốp”, âm thanh giòn vang, khuôn mặt của Lộ Diêu Diêu bị tên người đàn ông cao lớn tát. Khóe miệng chảy đầy máu đến kinh hoàng. Không chỉ vậy, bụng của cô không chỉ bị đạp một cái, Lộ Diêu Diêu bị đánh đến nổi không thể đứng dậy.

“Đừng đánh cô ấy!” Tề Tư Tần chạy đến, bụng của cậu bé cũng bị đá trúng, đau đến nỗi òa khóc.

Tần Trinh Trinh bị đẩy sang một bên.

Tên đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào Lộ Diêu Diêu, nói: “Tao kêu mày chạy! Mày còn chạy tiếp hay không?” Nói xong, một chân giẫm lên mặt cô.

Lộ Diêu Diêu nằm trên mặt đất đau đớn. Cô nhắm mắt lại. Nhưng cô đột nhiên nghe thấy tiếng xe, trong lòng cô có thêm hy vọng.

Thính giác của cô tốt hơn người khác nhiều.

Một lúc lâu sau, những người khác mới nghe thấy tiếng xe ô tô.

“Anh, hình như có người đang đến!”

“Kéo chúng lên, đi!”

Sau một câu nói của tên đàn ông cao lớn, chiếc xe đã ở trước mặt bọn chúng.

Đi với tốc độ bao nhiêu? Mọi người đều sốc, ngoại trừ Lộ Diêu Diêu.

“Lộ Diêu Diêu!” Dương Cảnh Thừa mở cửa xuống xe, hét lớn tên cô.

Lộ Diêu Diêu nằm trên mặt đất, không còn sức mạnh.

Tên đàn ông cao lớn và tên đàn ông thấp đồng thời đưa nắm đấm về hướng Dương Cảnh Thừa.

Dương Cảnh Thừa quay đầu lại, cúi người thấp nhất, anh tránh được nắm đấm của hai tên đó, đưa tay để phản công. Trán hai người đàn ông đều bị đấm cùng một lúc, bọn họ ngã xuống đất. Dương Cảnh Thừa lại hung hăng đạp một đạp, hai tên đó liên tục hét lên, không thể đứng dậy.

Dương Cảnh Thừa vội chạy đến trước mặt Lộ Diêu Diêu, ôm cô.

“Bà chủ Lộ.” Dương Cảnh Thừa hét lên.

Lộ Diêu Diêu quay đầu. Cô biết bây giờ mình rất thảm hại, không muốn anh thấy cô như thế này.

“Bà chủ Lộ… Lộ Diêu Diêu, cô có sao không?” Anh muốn nhìn mặt cô, cô vùi đầu vào vai anh, rất chặt.

“Cảnh Thừa.” Cô nghẹn ngào gọi một tiếng.

Tay cô bị trói sau lưng.

Dương Cảnh Thừa do dự, ôm lấy cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook