Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi
Chương 10: Tôi tìm đội trưởng Dương.
Tử Thiếu Ngôn
16/03/2021
Trương Tinh Tinh ngáp hai cái, thấy người tới là Lộ Diêu Diêu, giật mình không thôi.
“Vương Yến ở đâu?”
Không đợi Trương Tinh Tinh mở miệng, Lộ Diêu Diêu đã đi thẳng vào vấn đề.
Trương Tinh Tinh vốn đang giật mình bỗng trở nên kinh hoảng.
“Vương Yến ở đâu?” Lộ Diêu Diêu lặp lại một lần nữa.
“Cô muốn tìm Yến Yến à? Cô tìm cô ấy có chuyện gì không? Cô ấy không ở khách sạn à?” Vẻ mặt của Trương Tinh Tinh rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Lộ Diêu Diêu nhìn kỹ cô ta, “Cô ấy không ở khách sạn.”
“Vậy tôi cũng không biết. Hôm nay tôu vẫn luôn ở bệnh viện, không biết cô ấy không ở khách sạn.”
“Vậy tối hôm qua thì sao? Đêm qua thì sao? Hai ngày trước cô ở khách sạn, vậy Vương Yến có cùng cô không?”
“Mấy ngày trước Yến Yến ở chung phòng với bạn trai cô ấy. Nên buổi tối không ở cùng phòng với tôi.”
“Vậy nên?”
Trương Tinh Tinh nói: “Vậy nên hai ngày đó tôi không ở cùng cô ấy.”
“Cô nói hai ngày trước Vương Yến ở cùng bạn trai cô ấy? Mà bạn trai của Vương Yến chính là người đang nằm trên giường bệnh trong này phải không? Ngay cả cô cũng ở đây để chăm sóc cho anh ta.”
Mặt Trương Tinh Tinh lập tức đỏ lên. Cô ta nhanh chóng cúi thấp đầu, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, “Bà chủ Lộ, đã trễ thế này cô còn tới tìm tôi là gì? Tôi đã nói tôi không biết cô ấy ở đâu, cũng không ở cùng cô ấy, cô tới chỗ khác tìm đi.”
“Đừng nói dối tôi, rõ ràng cô biết Vương Yến đang ở đâu. Bạn trai của Vương Yến là Ngụy Dương. Hôm trước Ngụy Dương lái xe đi xuyên sa mạc, xe bị lật, sau đó gọi điện cho đội cứu hộ cầu cứu. Bởi vì tín hiệu quá yếu, không định vị được anh ta ở chỗ nào, đội cứu viện mất cả tối mới tìm được anh ta. Sau đó đội trưởng Dương liền đưa anh ta vào bệnh viện. Từ ngày đó trở đi, anh ta vẫn không về khách sạn.”
“Đương nhiên là trừ hồi tối, đó là do anh ta đi với cô, ra đây xem cô múa. Sau đó cô đưa anh ta về bệnh viện, ở đây chăm sóc cho anh ta.”
“Cho nên, bắt đầu từ hôm trước, Vương Yến đã không ở cạnh Ngụy Dương rồi. Cô với Vương Yến là bạn thân, nếu Ngụy Dương không ở đây, chắc chắn cô và cô ấy sẽ kè kè đi với nhau. Bởi vì trước khi Ngụy Dương tới sa mạc, hai cô lúc nào cũng như hình với bóng. Nếu hai người không ở cùng nhau, chắc chắn là có lý do. Mà buổi tối hôm trước lúc tôi ở trên sa mạc, cô cũng có ở đó. Tôi hỏi cô bạn cô đâu, vô trả lời cô ấy ở khách sạn. Lúc ấy ánh mắt cô rất hoảng loạn, rõ ràng là đang nói dối. Nói cách khác, Vương Yến không có ở khách sạn, mà cô cũng biết rõ cô ấy không ở khách sạn. Lúc ấy cô biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”
Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Mấy ngày nay quả thật cô ấy không có ở bên cạnh tôi. Tôi không biết bà chủ Lộ có ý gì, cũng không biết cô ấy ở đâu. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng nhau nên tôi mới nghĩ cô ấy ở khách sạn. Có gì sai sao?”
“Bởi vì lúc đó cô rất hoảng loạn, nét mặt không được tự nhiên. Đây là biểu hiện thấp nhất của việc nói dối. Cô đang nói dối.”
“Tôi không nói dối, tin hay không tùy cô.” Trương Tinh Tinh muốn đóng cửa lại, “Tôi muốn nghỉ ngơi. Bà chủ Lộ đi tới chỗ khác tìm người đi.”
Lộ Diêu Diêu lập tức duỗi tay chặn cửa lại, giọng lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi mặc kệ các cô làm gì, chỉ cần đừng gây phiền phức cho khách sạn của tôi là được. Mà bây giờ, chỉ sợ là có phiền phức lớn. Tôi cần biết Vương Yến đang ở đâu!”
Trương Tinh Tinh không đóng cửa lại nữa, cau mày.
Lộ Diêu Diêu híp mắt, như suy nghĩ gì đó, nói: “Chẳng lẽ cô giết cô ta rồi?”
“Cô đang nói gì thế?” Trương Tinh Tinh lập tức kích động.
Lộ Diêu Diêu nói: “Bởi vì cô yêu thầm cô yêu thầm bạn trai của bản thân mình, nói cách khác, cô thích Ngụy Dương bạn trai của Vương Yến. Cô muốn có được Ngụy Dương. Nhưng nếu Vương Yến ở đây, cô sẽ không bao giờ có được. Vậy nên cô liền nổi lên sát tâm!”
Trương Tinh Tinh nhìn khắp nơi, sau đó nhìn Lộ Diêu Diêu, thấp giọng nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Sao tôi có thể giết người? hơn nữa còn là bạn tốt của mình chứ!”
“Vậy cô thừa nhận cô yêu thầm bạn trai của bạn thân mình à?”
“Cô…”
“Chuyện này không cần cô thừa nhận. Bởi vì sự thật là thế. Cái lần của Vương Yến mang vị chưa tới khách sạn bị tôi gặp được, tôi có nói một câu anh ta có thể ngủ lại, nhưng phải đăng ký thân phận, lúc đó mặt hai cô đều đỏ. Hồi nãy lúc tôi nói cô chăm sóc cho bạn trai của bạn thân mình, mặt cô cũng đỏ lên. Chỉ dựa vào hai cái này đã đủ chứng minh cô thích một người không nên thích, cho nên cô chột dạ. Như vậy, buổi tối hôm trước cô ngồi trên sa mạc khóc là vì cái gì? Khóc vì kỳ thật cô không muốn Vương Yến xảy ra chuyện? Vậy cô nói cho tôi cô ta đang ở đâu. Cô ta đã mất tích hơn hai ngày rồi.”
Trương Tinh Tinh nhất thời không nói gì.
“Tất cả mọi thứ đều chứng minh chuyện Vương Yến mất tích có liên quan tới cô, cô là người có hiệu nghiệm lớn nhất. Nếu cô không nói, tôi đành phải báo nguy. Tôi sẽ nói mọi chuyện từ nãy tới giờ cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ đi điều tra càng rõ hơn tôi!”
Trương Tinh Tinh lui về phía sau một bước, nói không nên lời, vẻ mặt khoảng lại không thôi.
Lộ Diêu Diêu híp híp mắt, “Vương Yến rốt cuộc đang ở đâu? Đã chết rồi hay chỉ mất tích thôi?”
Lộ Diêu Diêu thấy cô không nói lời nào, xoay người đi.
“Bà chủ Lộ!” Trương Tinh Tinh cuống quýt gọi côi lại.
Lộ Diêu Diêu xoay người, chờ cô ta mở miệng.
“Tôi không biết.” Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Tôi không biết cô bây giờ cô ấy đang ở đâu, như thế nào rồi. Tại sao cô ấy mất tích Tôi cũng không biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc hại cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà… Nhưng mà tôi đã làm một việc…” Trương Tinh Tinh lộ ra vẻ hối hận.
“Chuyện gì?”
Trương Tinh Tinh nhớ lại: “Hôm trước cô ấy có đi tìm Ngụy Dương, ai ngờ anh ấy lại lái xe vào sa mạc. Cô ấy rất tức giận, nói Ngụy Dương là người không biết quan tâm. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô ấy. Tới buổi tối, cô ấy hết giận, nói muốn đi tìm Ngụy Dương, kéo tôi đi chung với cô ấy ngồi ngoài rìa sa mạc để chờ. Sau đó cô ấy đợi không được bao lâu thì nói muốn mướn xe đi vào sa mạc để có thể nhanh chóng gặp Ngụy Dương, làm anh kinh ngạc. Nhưng chúng tôi không có nhiều tiền nên cô muốn đi bộ thẳng vào sa mạc luôn. Vì vào buổi tối nên sa mạc không nóng, gió cát mùa hè cũng không lớn, không nguy hiểm. Cô ấy năn nỉ dữ quá nên tôi cũng đồng ý. Hai người chúng tôi cầm điện thoại chiếu đèn đi vào. Sau đó…”
Lộ Diêu Diêu không nói gì, chờ cô ta tiếp tục nói.
Trương Tinh Tinh lại nói: “Sau đó đi mệt, cô ấy nói muốn nghỉ ngơi. Tôi kêu cô ấy ngồi dưới đất nghỉ ngơi chờ tôi đi một vòng thử xem. Nhưng tôi đi một hồi thì không trở lại, vòng đường khác đi về. Để cô ấy một mình ở đó. Ai ngờ cuối cùng cô ấy không trở về…”
Lộ Diêu Diêu lập tức nói tiếp: “Đi vào sa mạc chuyện nguy hiểm nhất là thiếu nước, lạc đường. Ban ngày còn dễ lạc đường, huống chi là buổi tối? Hơn nữa, hình như cô ấy cảm ứng phương hướng không tốt đúng không? Cô cũng biết điểm này.”
Trương Tinh Tinh cắn môi, không phủ nhận. “Tôi chỉ là khó chịu, cô ấy tùy hứng như vậy nhưng vẫn có người thích. Tôi chỉ muốn cho cô nếm thử chút đau khổ, không nghĩ tới cô ấy không trở về. Tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện, cũng có đi tìm, nhưng không tìm được. Sau đó cô ấy vẫn không trở về, tôi cũng không dám nói cho người khác. Bà chủ Lộ, cô ấy sẽ không sao chứ?”
“Cô hỏi tôi, sao tôi biết được?” Giọng Lộ Diêu Diêu lạnh như băng, “Cô để cô ấy lại ở đâu?”
“Kỳ thật cũng không xa, chỉ cách chỗ hôm đó của người đi vào sa mạc khoảng hai km.”
“Tinh Tinh…”
Ngụy Dương không biết khi nào đã rời giường, đứng sau lưng Trương Tinh Tinh.
Trương Tinh Tinh quay đầu lại, không biết nên nhìn Ngụy Dương thế nào.
“Cô còn không nhanh chóng đi tìm người!” Lộ Diêu Diêu trầm giọng nhắc nhở Trương Tinh Tinh.
Trương Tinh Tinh vẻ mặt không tha, nhưng cũng không biết nên đối mặt với Ngụy Dương như thế nào, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Lộ Diêu Diêu cũng xoay người.
Hai bóng dáng chạy nhanh trên hành lang bệnh viện.
Mới vừa chạy ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, di động của Lộ Diêu Diêu dồn dập mà vang lên. Cô tiếp điện thoại, giọng của Lục Tiểu Hổ vội vàng truyền đến.
“Người nhà của Vương Yến gọi điện thoại tới, hỏi chúng ta tìm được người chưa.”
“Chưa.” Lộ Diêu Diêu cúp điện thoại, nhớ lại số điện thoại của đội cứu hộ, lập tức gọi qua.
“Tôi tìm đội trưởng Dương.”
“Xin chào, đây là đội cứu viện, chúng tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn?”
Giọng của một người đàn ông truyền đến từ điện thoại.
“Nói với đội trưởng Dương, có người mất tích trong sa mạc, vị trí cách cửa đông sa mạc khoảng 2 km.”
Chỗ của buổi tối hôm đó là cửa đông vào sa mạc.
*
Người trong đội cứu viện đều đang ngủ, Dương Cảnh Thừa cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng chuông báo nguy vang lên, Dương Cảnh Thừa lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, duỗi tay Cầm quần áo trên giá xuống mặc lên người.
Những đội viên khác cũng chỉ cần hai phút là chuẩn bị ổn thoả.
“Là cái tín hiệu cầu cứu của một người phụ nữ. Nói rõ là cần tìm anh. Số di động là: 13*****.” đội viên tiếp điện thoại ngồi trên xe nói với Dương Cảnh Thừa.
Phụ nữ? Còn nói rõ là tìm anh?
Dương Cảnh Thừa ghi nhớ lời này trong đầu, khởi động xe.
“Ai, đội trưởng Dương, tờ giấy này vứt luôn sao?”
“Không cần.”
Nói xong, xe của Dương Cảnh Thừa đã lái ra ngoài. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo nhiên, Đại binh cũng theo sát phía sau.
*
Lộ Diêu Diêu chạy xe máy vào sa mạc, sau lưng chở theo Trương Tinh Tinh.
Mới vừa vào sa mạc một hồi, Lộ Diêu Diêu đã nhìn thấy mấy chiếc xe của đội cứu viện, chiếc nào cũng mở đèn sáng rực.
Dương Cảnh Thừa nói với Triệu Tín: “Gọi cho dãy số này. 136***”
Mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng xe máy vang lên.
Lộ Diêu Diêu dừng xe kế bên xe của đội cứu viện, xuống xe, Trương Tinh Tinh cũng xuống theo.
“Đội trưởng Dương.” Lộ Diêu Diêu vừa nhìn qua đã thấy Dương Cảnh Thừa đứng trong đám người.
Dương Cảnh Thừa nhìn người đang chậm rãi đi về phía anh, không nghĩ tới người xin giúp đỡ lại là cô.
Tác giả có lời muốn nói: Đội trưởng Dương không cẩn thận có được số điện thoại của Diêu Diêu, còn nhớ rất kỹ.
“Vương Yến ở đâu?”
Không đợi Trương Tinh Tinh mở miệng, Lộ Diêu Diêu đã đi thẳng vào vấn đề.
Trương Tinh Tinh vốn đang giật mình bỗng trở nên kinh hoảng.
“Vương Yến ở đâu?” Lộ Diêu Diêu lặp lại một lần nữa.
“Cô muốn tìm Yến Yến à? Cô tìm cô ấy có chuyện gì không? Cô ấy không ở khách sạn à?” Vẻ mặt của Trương Tinh Tinh rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Lộ Diêu Diêu nhìn kỹ cô ta, “Cô ấy không ở khách sạn.”
“Vậy tôi cũng không biết. Hôm nay tôu vẫn luôn ở bệnh viện, không biết cô ấy không ở khách sạn.”
“Vậy tối hôm qua thì sao? Đêm qua thì sao? Hai ngày trước cô ở khách sạn, vậy Vương Yến có cùng cô không?”
“Mấy ngày trước Yến Yến ở chung phòng với bạn trai cô ấy. Nên buổi tối không ở cùng phòng với tôi.”
“Vậy nên?”
Trương Tinh Tinh nói: “Vậy nên hai ngày đó tôi không ở cùng cô ấy.”
“Cô nói hai ngày trước Vương Yến ở cùng bạn trai cô ấy? Mà bạn trai của Vương Yến chính là người đang nằm trên giường bệnh trong này phải không? Ngay cả cô cũng ở đây để chăm sóc cho anh ta.”
Mặt Trương Tinh Tinh lập tức đỏ lên. Cô ta nhanh chóng cúi thấp đầu, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Lộ Diêu Diêu, “Bà chủ Lộ, đã trễ thế này cô còn tới tìm tôi là gì? Tôi đã nói tôi không biết cô ấy ở đâu, cũng không ở cùng cô ấy, cô tới chỗ khác tìm đi.”
“Đừng nói dối tôi, rõ ràng cô biết Vương Yến đang ở đâu. Bạn trai của Vương Yến là Ngụy Dương. Hôm trước Ngụy Dương lái xe đi xuyên sa mạc, xe bị lật, sau đó gọi điện cho đội cứu hộ cầu cứu. Bởi vì tín hiệu quá yếu, không định vị được anh ta ở chỗ nào, đội cứu viện mất cả tối mới tìm được anh ta. Sau đó đội trưởng Dương liền đưa anh ta vào bệnh viện. Từ ngày đó trở đi, anh ta vẫn không về khách sạn.”
“Đương nhiên là trừ hồi tối, đó là do anh ta đi với cô, ra đây xem cô múa. Sau đó cô đưa anh ta về bệnh viện, ở đây chăm sóc cho anh ta.”
“Cho nên, bắt đầu từ hôm trước, Vương Yến đã không ở cạnh Ngụy Dương rồi. Cô với Vương Yến là bạn thân, nếu Ngụy Dương không ở đây, chắc chắn cô và cô ấy sẽ kè kè đi với nhau. Bởi vì trước khi Ngụy Dương tới sa mạc, hai cô lúc nào cũng như hình với bóng. Nếu hai người không ở cùng nhau, chắc chắn là có lý do. Mà buổi tối hôm trước lúc tôi ở trên sa mạc, cô cũng có ở đó. Tôi hỏi cô bạn cô đâu, vô trả lời cô ấy ở khách sạn. Lúc ấy ánh mắt cô rất hoảng loạn, rõ ràng là đang nói dối. Nói cách khác, Vương Yến không có ở khách sạn, mà cô cũng biết rõ cô ấy không ở khách sạn. Lúc ấy cô biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”
Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Mấy ngày nay quả thật cô ấy không có ở bên cạnh tôi. Tôi không biết bà chủ Lộ có ý gì, cũng không biết cô ấy ở đâu. Bởi vì lúc ấy chúng tôi không ở cùng nhau nên tôi mới nghĩ cô ấy ở khách sạn. Có gì sai sao?”
“Bởi vì lúc đó cô rất hoảng loạn, nét mặt không được tự nhiên. Đây là biểu hiện thấp nhất của việc nói dối. Cô đang nói dối.”
“Tôi không nói dối, tin hay không tùy cô.” Trương Tinh Tinh muốn đóng cửa lại, “Tôi muốn nghỉ ngơi. Bà chủ Lộ đi tới chỗ khác tìm người đi.”
Lộ Diêu Diêu lập tức duỗi tay chặn cửa lại, giọng lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi mặc kệ các cô làm gì, chỉ cần đừng gây phiền phức cho khách sạn của tôi là được. Mà bây giờ, chỉ sợ là có phiền phức lớn. Tôi cần biết Vương Yến đang ở đâu!”
Trương Tinh Tinh không đóng cửa lại nữa, cau mày.
Lộ Diêu Diêu híp mắt, như suy nghĩ gì đó, nói: “Chẳng lẽ cô giết cô ta rồi?”
“Cô đang nói gì thế?” Trương Tinh Tinh lập tức kích động.
Lộ Diêu Diêu nói: “Bởi vì cô yêu thầm cô yêu thầm bạn trai của bản thân mình, nói cách khác, cô thích Ngụy Dương bạn trai của Vương Yến. Cô muốn có được Ngụy Dương. Nhưng nếu Vương Yến ở đây, cô sẽ không bao giờ có được. Vậy nên cô liền nổi lên sát tâm!”
Trương Tinh Tinh nhìn khắp nơi, sau đó nhìn Lộ Diêu Diêu, thấp giọng nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Sao tôi có thể giết người? hơn nữa còn là bạn tốt của mình chứ!”
“Vậy cô thừa nhận cô yêu thầm bạn trai của bạn thân mình à?”
“Cô…”
“Chuyện này không cần cô thừa nhận. Bởi vì sự thật là thế. Cái lần của Vương Yến mang vị chưa tới khách sạn bị tôi gặp được, tôi có nói một câu anh ta có thể ngủ lại, nhưng phải đăng ký thân phận, lúc đó mặt hai cô đều đỏ. Hồi nãy lúc tôi nói cô chăm sóc cho bạn trai của bạn thân mình, mặt cô cũng đỏ lên. Chỉ dựa vào hai cái này đã đủ chứng minh cô thích một người không nên thích, cho nên cô chột dạ. Như vậy, buổi tối hôm trước cô ngồi trên sa mạc khóc là vì cái gì? Khóc vì kỳ thật cô không muốn Vương Yến xảy ra chuyện? Vậy cô nói cho tôi cô ta đang ở đâu. Cô ta đã mất tích hơn hai ngày rồi.”
Trương Tinh Tinh nhất thời không nói gì.
“Tất cả mọi thứ đều chứng minh chuyện Vương Yến mất tích có liên quan tới cô, cô là người có hiệu nghiệm lớn nhất. Nếu cô không nói, tôi đành phải báo nguy. Tôi sẽ nói mọi chuyện từ nãy tới giờ cho cảnh sát. Cảnh sát sẽ đi điều tra càng rõ hơn tôi!”
Trương Tinh Tinh lui về phía sau một bước, nói không nên lời, vẻ mặt khoảng lại không thôi.
Lộ Diêu Diêu híp híp mắt, “Vương Yến rốt cuộc đang ở đâu? Đã chết rồi hay chỉ mất tích thôi?”
Lộ Diêu Diêu thấy cô không nói lời nào, xoay người đi.
“Bà chủ Lộ!” Trương Tinh Tinh cuống quýt gọi côi lại.
Lộ Diêu Diêu xoay người, chờ cô ta mở miệng.
“Tôi không biết.” Trương Tinh Tinh lắc đầu, “Tôi không biết cô bây giờ cô ấy đang ở đâu, như thế nào rồi. Tại sao cô ấy mất tích Tôi cũng không biết. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc hại cô ấy, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.”
“Nhưng mà?”
“Nhưng mà… Nhưng mà tôi đã làm một việc…” Trương Tinh Tinh lộ ra vẻ hối hận.
“Chuyện gì?”
Trương Tinh Tinh nhớ lại: “Hôm trước cô ấy có đi tìm Ngụy Dương, ai ngờ anh ấy lại lái xe vào sa mạc. Cô ấy rất tức giận, nói Ngụy Dương là người không biết quan tâm. Tôi vẫn luôn ở bên cạnh an ủi cô ấy. Tới buổi tối, cô ấy hết giận, nói muốn đi tìm Ngụy Dương, kéo tôi đi chung với cô ấy ngồi ngoài rìa sa mạc để chờ. Sau đó cô ấy đợi không được bao lâu thì nói muốn mướn xe đi vào sa mạc để có thể nhanh chóng gặp Ngụy Dương, làm anh kinh ngạc. Nhưng chúng tôi không có nhiều tiền nên cô muốn đi bộ thẳng vào sa mạc luôn. Vì vào buổi tối nên sa mạc không nóng, gió cát mùa hè cũng không lớn, không nguy hiểm. Cô ấy năn nỉ dữ quá nên tôi cũng đồng ý. Hai người chúng tôi cầm điện thoại chiếu đèn đi vào. Sau đó…”
Lộ Diêu Diêu không nói gì, chờ cô ta tiếp tục nói.
Trương Tinh Tinh lại nói: “Sau đó đi mệt, cô ấy nói muốn nghỉ ngơi. Tôi kêu cô ấy ngồi dưới đất nghỉ ngơi chờ tôi đi một vòng thử xem. Nhưng tôi đi một hồi thì không trở lại, vòng đường khác đi về. Để cô ấy một mình ở đó. Ai ngờ cuối cùng cô ấy không trở về…”
Lộ Diêu Diêu lập tức nói tiếp: “Đi vào sa mạc chuyện nguy hiểm nhất là thiếu nước, lạc đường. Ban ngày còn dễ lạc đường, huống chi là buổi tối? Hơn nữa, hình như cô ấy cảm ứng phương hướng không tốt đúng không? Cô cũng biết điểm này.”
Trương Tinh Tinh cắn môi, không phủ nhận. “Tôi chỉ là khó chịu, cô ấy tùy hứng như vậy nhưng vẫn có người thích. Tôi chỉ muốn cho cô nếm thử chút đau khổ, không nghĩ tới cô ấy không trở về. Tôi không muốn cô ấy xảy ra chuyện, cũng có đi tìm, nhưng không tìm được. Sau đó cô ấy vẫn không trở về, tôi cũng không dám nói cho người khác. Bà chủ Lộ, cô ấy sẽ không sao chứ?”
“Cô hỏi tôi, sao tôi biết được?” Giọng Lộ Diêu Diêu lạnh như băng, “Cô để cô ấy lại ở đâu?”
“Kỳ thật cũng không xa, chỉ cách chỗ hôm đó của người đi vào sa mạc khoảng hai km.”
“Tinh Tinh…”
Ngụy Dương không biết khi nào đã rời giường, đứng sau lưng Trương Tinh Tinh.
Trương Tinh Tinh quay đầu lại, không biết nên nhìn Ngụy Dương thế nào.
“Cô còn không nhanh chóng đi tìm người!” Lộ Diêu Diêu trầm giọng nhắc nhở Trương Tinh Tinh.
Trương Tinh Tinh vẻ mặt không tha, nhưng cũng không biết nên đối mặt với Ngụy Dương như thế nào, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Lộ Diêu Diêu cũng xoay người.
Hai bóng dáng chạy nhanh trên hành lang bệnh viện.
Mới vừa chạy ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, di động của Lộ Diêu Diêu dồn dập mà vang lên. Cô tiếp điện thoại, giọng của Lục Tiểu Hổ vội vàng truyền đến.
“Người nhà của Vương Yến gọi điện thoại tới, hỏi chúng ta tìm được người chưa.”
“Chưa.” Lộ Diêu Diêu cúp điện thoại, nhớ lại số điện thoại của đội cứu hộ, lập tức gọi qua.
“Tôi tìm đội trưởng Dương.”
“Xin chào, đây là đội cứu viện, chúng tôi có thể hỗ trợ gì cho bạn?”
Giọng của một người đàn ông truyền đến từ điện thoại.
“Nói với đội trưởng Dương, có người mất tích trong sa mạc, vị trí cách cửa đông sa mạc khoảng 2 km.”
Chỗ của buổi tối hôm đó là cửa đông vào sa mạc.
*
Người trong đội cứu viện đều đang ngủ, Dương Cảnh Thừa cũng không ngoại lệ. Nghe thấy tiếng chuông báo nguy vang lên, Dương Cảnh Thừa lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, duỗi tay Cầm quần áo trên giá xuống mặc lên người.
Những đội viên khác cũng chỉ cần hai phút là chuẩn bị ổn thoả.
“Là cái tín hiệu cầu cứu của một người phụ nữ. Nói rõ là cần tìm anh. Số di động là: 13*****.” đội viên tiếp điện thoại ngồi trên xe nói với Dương Cảnh Thừa.
Phụ nữ? Còn nói rõ là tìm anh?
Dương Cảnh Thừa ghi nhớ lời này trong đầu, khởi động xe.
“Ai, đội trưởng Dương, tờ giấy này vứt luôn sao?”
“Không cần.”
Nói xong, xe của Dương Cảnh Thừa đã lái ra ngoài. Triệu Tín, Lục Bạch, Hạo nhiên, Đại binh cũng theo sát phía sau.
*
Lộ Diêu Diêu chạy xe máy vào sa mạc, sau lưng chở theo Trương Tinh Tinh.
Mới vừa vào sa mạc một hồi, Lộ Diêu Diêu đã nhìn thấy mấy chiếc xe của đội cứu viện, chiếc nào cũng mở đèn sáng rực.
Dương Cảnh Thừa nói với Triệu Tín: “Gọi cho dãy số này. 136***”
Mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng xe máy vang lên.
Lộ Diêu Diêu dừng xe kế bên xe của đội cứu viện, xuống xe, Trương Tinh Tinh cũng xuống theo.
“Đội trưởng Dương.” Lộ Diêu Diêu vừa nhìn qua đã thấy Dương Cảnh Thừa đứng trong đám người.
Dương Cảnh Thừa nhìn người đang chậm rãi đi về phía anh, không nghĩ tới người xin giúp đỡ lại là cô.
Tác giả có lời muốn nói: Đội trưởng Dương không cẩn thận có được số điện thoại của Diêu Diêu, còn nhớ rất kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.