Đội Trưởng Phạm, Anh Làm Chồng Em!
Chương 5: Bữa cơm gia đình.
T/H12
25/04/2023
Khi đã chạy xong mười vòng. Anh mở cửa bước vào nhà trước đôi mắt kinh ngạc của ba. Ông đang uống trà xem báo ở phòng khách. Ba anh vẫn luôn giữ
thói quen dậy sớm như khi còn ở quân khu.
Giây phút trùng phùng bất ngờ khiến hai cha con đứng lặng. Mãi một lúc sau ba anh mới reo lên.
"Chánh! Con về đó à?" Ông bỏ tờ báo lên bàn. Đứng bật dậy. Ánh mắt chăm chăm vào mặt đứa con trai. Niềm vui không kể xiết.
"Ba!" Anh bước nhanh đến. Hai cha con nhìn nhau một chút. Vòng tay nhanh chóng mở ra. Một cái ôm thấm đẫm tình phụ tử.
"Bà nội và mẹ con chắc mừng phát khóc!" Ông cười khà khà vỗ vào lưng anh.
Lời vừa nhắc đến. Nhanh chóng hai người phụ nữ một già một trung niên đang dìu nhau đi ra phòng khách.
"Bà già này chỉ mừng mà khóc khi gặp thằng cháu đích..."
Lời còn chưa nói xong. Bà nội anh đã im bặt bởi tiếng reo quá mức kích động của mẹ anh: "Chánh! Là con đó hả?"
Anh nhanh chóng lại gần bà nội và mẹ. Niềm vui vỡ òa khiến cả hai người bật khóc. Anh vòng tay ôm lấy bà và mẹ. Họ nghẹn ngào làm anh cũng bùi ngùi xúc động.
Anh đè nén cảm xúc, đưa tay lau nước mắt cho bà nội, ánh mắt chan chứa yêu thương: "Nội à, khóc nhiều quá làm nhăn da hết rồi! Thằng cháu cưng của nội đau lòng lắm đấy!"
"Tổ cha mày! Chỉ biết nịnh bà già thôi! Cháu dâu của bà đâu?"
Đừngtưởng chút dỗ ngọt đó mà bà quên đi nhiệm vụ chính. Phải hối thúc nó mau mau cưới vợ để bà còn nhìn thấy mặt đứa chắt nối dõi dòng họ Phạm. Lúc đó, bà ra đi mới cam lòng!
Anh quay sang mẹ khẽ khàng lau khóe mắt còn ướt nhẹp của mẹ. Hơn một năm không về, khóe mắt mẹ hình như đã nhiều nếp nhăn hơn. Anh đau lòng: "Mẹ chịu khổ rồi!"
"Muốn mẹ sướng, con dẫn về cho mẹ đứa con dâu được không?"
"Mẹ à, con dâu chứ có phải con lợn giống đâu mà muốn là có hả mẹ?"
Mẹ đưa tay vuốt vào gương mặt sạm nắng của anh. Bà đau lòng nên không ép anh nữa: "Con với bà nội nói chuyện đi. Mẹ làm bữa sáng!"
Mẹ anh vội vã đi vào bếp. Anh biết mẹ muốn tránh cho anh thấy bà đang khóc. Nước mắt chảy ra dù vui hay buồn cũng làm lòng người xốn xang khó cưỡng.
Anh dìu bà đến ghế. Bà nội anh hết mân mê gương mặt anh lại nghĩ đến đứa chắt trắng trẻo dễ thương giống cha, bà cảm thấy vui lòng mát dạ.
Muốn đứa chắt kia trở thành sự thật, bà phải kiên quyết mạnh tay hơn. Bà điều chỉnh lại thái độ, nghiêm mặt nhìn thằng cháu: "Chánh à, cháu đã ba mươi tuổi rồi! Cháu không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho cái nhà này, cho bà già sắp gần đất xa trời này mà nhanh chóng tìm vợ có được không?" Nói xong bà lại đưa tay quẹt mắt.
"Nội à, có cháu trai tài giỏi lo gì nội không có được cô cháu dâu!" Anh vòng ra sau lưng xoa vai lấy lòng. Cầu mong điệp khúc kia đừng vang ra nữa.
Ai ngờ bà anh vừa nghe xong đã hứ một tiếng lạnh lùng phản đối: "Cháu trai tài giỏi cũng vô dụng! Cái đó nó không có thể tạo ra cho bà đứa chắt mũm mĩm đáng yêu!"
Nữa rồi! Anh thật đau đầu mà!
Bà nội anh lại quay đi hờn dỗi. Anh còn chưa biết phải trấn an bà làm sao thì có tiếng mẹ vọng ra từ phòng bếp.
"Chánh à, dắt bà vào ăn sáng đi con!" Anh thật muốn nhảy vô dập đầu đa tạ mẹ!
Nhưng tai anh chỉ được yên đúng hai phút. Khi miếng cơm vừa đưa vào miệng, anh lại nghe tiếng mẹ phàn nàn: "Con nên xin thủ trưởng nghỉ phép một thời gian! Tập trung tìm bạn gái cho mẹ! Con đã sắp bước đến tuổi ế rồi!"
Bà nội anh liền bắt ngay lại nhịp: "Mẹ con nói đúng, xin phép nghỉ luôn đi!"
Anh đưa mắt nhìn ba mong tìm đồng minh nhưng vô dụng, bởi chỉ sau khi nội anh vừa dứt lời, anh đã nghe ba nói với mẹ: "Mình điện về hỏi kĩ chị Tâm xem, có phải con bé Nguyệt Dao đang học ở trên này không? Để sắp xếp cho hai đứa gặp mặt!"
Ôi trời! Đã tính đến cả việc chọn người xem mắt cho mình luôn rồi!
Anh nhìn vào ba đôi mắt chờ mong của ba người thân một hồi mà chẳng biết nói sao?
Ba anh thấy vậy bèn chuyển chủ đề: "Khi nào con đi!" Vẫn là ba anh hiểu chuyện.
"Ăn sáng xong ba à! Con đang có nhiệm vụ!" Anh dừng đũa đưa mắt nhìn ba.
"Lại phải đi nữa rồi à? Như thế này thì bà biết phải làm sao?" Bà nội anh lại khóc.
"Xong nhiệm vụ lần này, con về chơi với nội nhiều hơn!" Không muốn bà nội buồn, anh viện đại lời hứa.
"Được, nhớ giữ lời!" Bà bắt anh đưa tay móc ngoéo. Nó chịu về là tốt. Đợt này ở nhà bà phải chuẩn bị sẵn cho nó đứa bạn gái. Chứ chờ nó tự động xuất trình, bà e là mình đợi không kịp.
Ăn với cả nhà bữa cơm. Phạm Chánh gọi điện cho Trần Hùng.
Khi anh ra cổng, chiếc SUV đã đợi sẵn.
"Đến quán Nhớ!" Sau khi lên xe, anh nhìn Trần Hùng nói. Anh muốn gặp lại cô một chút.
Trần Hùng nhận lệnh cho xe rẽ hướng đến quán.
Giây phút trùng phùng bất ngờ khiến hai cha con đứng lặng. Mãi một lúc sau ba anh mới reo lên.
"Chánh! Con về đó à?" Ông bỏ tờ báo lên bàn. Đứng bật dậy. Ánh mắt chăm chăm vào mặt đứa con trai. Niềm vui không kể xiết.
"Ba!" Anh bước nhanh đến. Hai cha con nhìn nhau một chút. Vòng tay nhanh chóng mở ra. Một cái ôm thấm đẫm tình phụ tử.
"Bà nội và mẹ con chắc mừng phát khóc!" Ông cười khà khà vỗ vào lưng anh.
Lời vừa nhắc đến. Nhanh chóng hai người phụ nữ một già một trung niên đang dìu nhau đi ra phòng khách.
"Bà già này chỉ mừng mà khóc khi gặp thằng cháu đích..."
Lời còn chưa nói xong. Bà nội anh đã im bặt bởi tiếng reo quá mức kích động của mẹ anh: "Chánh! Là con đó hả?"
Anh nhanh chóng lại gần bà nội và mẹ. Niềm vui vỡ òa khiến cả hai người bật khóc. Anh vòng tay ôm lấy bà và mẹ. Họ nghẹn ngào làm anh cũng bùi ngùi xúc động.
Anh đè nén cảm xúc, đưa tay lau nước mắt cho bà nội, ánh mắt chan chứa yêu thương: "Nội à, khóc nhiều quá làm nhăn da hết rồi! Thằng cháu cưng của nội đau lòng lắm đấy!"
"Tổ cha mày! Chỉ biết nịnh bà già thôi! Cháu dâu của bà đâu?"
Đừngtưởng chút dỗ ngọt đó mà bà quên đi nhiệm vụ chính. Phải hối thúc nó mau mau cưới vợ để bà còn nhìn thấy mặt đứa chắt nối dõi dòng họ Phạm. Lúc đó, bà ra đi mới cam lòng!
Anh quay sang mẹ khẽ khàng lau khóe mắt còn ướt nhẹp của mẹ. Hơn một năm không về, khóe mắt mẹ hình như đã nhiều nếp nhăn hơn. Anh đau lòng: "Mẹ chịu khổ rồi!"
"Muốn mẹ sướng, con dẫn về cho mẹ đứa con dâu được không?"
"Mẹ à, con dâu chứ có phải con lợn giống đâu mà muốn là có hả mẹ?"
Mẹ đưa tay vuốt vào gương mặt sạm nắng của anh. Bà đau lòng nên không ép anh nữa: "Con với bà nội nói chuyện đi. Mẹ làm bữa sáng!"
Mẹ anh vội vã đi vào bếp. Anh biết mẹ muốn tránh cho anh thấy bà đang khóc. Nước mắt chảy ra dù vui hay buồn cũng làm lòng người xốn xang khó cưỡng.
Anh dìu bà đến ghế. Bà nội anh hết mân mê gương mặt anh lại nghĩ đến đứa chắt trắng trẻo dễ thương giống cha, bà cảm thấy vui lòng mát dạ.
Muốn đứa chắt kia trở thành sự thật, bà phải kiên quyết mạnh tay hơn. Bà điều chỉnh lại thái độ, nghiêm mặt nhìn thằng cháu: "Chánh à, cháu đã ba mươi tuổi rồi! Cháu không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho cái nhà này, cho bà già sắp gần đất xa trời này mà nhanh chóng tìm vợ có được không?" Nói xong bà lại đưa tay quẹt mắt.
"Nội à, có cháu trai tài giỏi lo gì nội không có được cô cháu dâu!" Anh vòng ra sau lưng xoa vai lấy lòng. Cầu mong điệp khúc kia đừng vang ra nữa.
Ai ngờ bà anh vừa nghe xong đã hứ một tiếng lạnh lùng phản đối: "Cháu trai tài giỏi cũng vô dụng! Cái đó nó không có thể tạo ra cho bà đứa chắt mũm mĩm đáng yêu!"
Nữa rồi! Anh thật đau đầu mà!
Bà nội anh lại quay đi hờn dỗi. Anh còn chưa biết phải trấn an bà làm sao thì có tiếng mẹ vọng ra từ phòng bếp.
"Chánh à, dắt bà vào ăn sáng đi con!" Anh thật muốn nhảy vô dập đầu đa tạ mẹ!
Nhưng tai anh chỉ được yên đúng hai phút. Khi miếng cơm vừa đưa vào miệng, anh lại nghe tiếng mẹ phàn nàn: "Con nên xin thủ trưởng nghỉ phép một thời gian! Tập trung tìm bạn gái cho mẹ! Con đã sắp bước đến tuổi ế rồi!"
Bà nội anh liền bắt ngay lại nhịp: "Mẹ con nói đúng, xin phép nghỉ luôn đi!"
Anh đưa mắt nhìn ba mong tìm đồng minh nhưng vô dụng, bởi chỉ sau khi nội anh vừa dứt lời, anh đã nghe ba nói với mẹ: "Mình điện về hỏi kĩ chị Tâm xem, có phải con bé Nguyệt Dao đang học ở trên này không? Để sắp xếp cho hai đứa gặp mặt!"
Ôi trời! Đã tính đến cả việc chọn người xem mắt cho mình luôn rồi!
Anh nhìn vào ba đôi mắt chờ mong của ba người thân một hồi mà chẳng biết nói sao?
Ba anh thấy vậy bèn chuyển chủ đề: "Khi nào con đi!" Vẫn là ba anh hiểu chuyện.
"Ăn sáng xong ba à! Con đang có nhiệm vụ!" Anh dừng đũa đưa mắt nhìn ba.
"Lại phải đi nữa rồi à? Như thế này thì bà biết phải làm sao?" Bà nội anh lại khóc.
"Xong nhiệm vụ lần này, con về chơi với nội nhiều hơn!" Không muốn bà nội buồn, anh viện đại lời hứa.
"Được, nhớ giữ lời!" Bà bắt anh đưa tay móc ngoéo. Nó chịu về là tốt. Đợt này ở nhà bà phải chuẩn bị sẵn cho nó đứa bạn gái. Chứ chờ nó tự động xuất trình, bà e là mình đợi không kịp.
Ăn với cả nhà bữa cơm. Phạm Chánh gọi điện cho Trần Hùng.
Khi anh ra cổng, chiếc SUV đã đợi sẵn.
"Đến quán Nhớ!" Sau khi lên xe, anh nhìn Trần Hùng nói. Anh muốn gặp lại cô một chút.
Trần Hùng nhận lệnh cho xe rẽ hướng đến quán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.