Chương 35: Đưa cơm cho thượng tướng (1)
Tiểu Ngô Bạch
08/02/2023
Chuẩn bị quần áo giày dép một chút rồi cô đi xuống dưới, sực quên cái áo của Dương Lâm Bảo bảo cô mặc, cô lại vòng lên lấy. Cô trái ý thì hắn sẽ gây khó dễ, thôi thì mặc cái áo thôi mà, cũng không sao.
Trần Diệc đứng dưới hàng cây thấy cô đi ra thì vẫy gọi:
- Chị Hạ, ở đây.
Hạ Mạn Thư bước ra thì liền sốc với khung cảnh trước mặt, đúng là quân đội, dãy kí túc xá được xây theo lối dân quốc có mái đỏ, xung quanh cây lớn trồng rất nhiều. Phía trước là sân tập của quân khu, tường lưới bao bọc chắc chắn, thật là rộng. Hạ Mnaj Thư đi đến chỗ Trần Diệc, cô lịch sự cúi chào:
- Chào đồng chí Trần.
Trần Diệc vội xua tay từ chối:
- Không, không cần khách sáo với em đâu chị Hạ, chị gọi thế thì khổ em mất.
Anh mở túi lấy ra một tờ giấy rồi nói tiếp:
- Những thứ cần thiết em đã liệt kê ra hết đây rồi, chị xem thiếu cái gì thì bổ sung thêm rồi bảo em nhé. Hồi nãy Thượng tướng có kêu em đưa chị đến doanh trại quân y.
Hạ Mạn Thư nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu, bỏ vào túi đeo vai của mình. Rồi nói:
- Làm phiền anh rồi.
Trần Diệc dẫn cô đi con đường dẫn ra sân chính của quân khu, anh nói:
- Không phiền đâu, là chuyện nên làm mà chị.
Hạ Mạn Thư ngại ngùng liền nói:
- Anh đừng kêu em là chị, ngại lắm, với lại em còn chưa đủ tuổi nữa. Kêu tôi là Mạn Thư là được rồi.
Trần Diệc đi trước, cười khúc khích:
- Nếu thế thì chết tụi anh à? Anh không dám đâu, sẽ có người diệt khẩu tụi anh mất.
Hạ Mạn Thư choáng ngợp với ảnh trước mắt, binh lính đang tập luyện, ai ai cũng hừng hực tinh thần, cô nhìn không chớp mắt, thật là ngầu quá đi. Bỗng cả sân tập ồ cả lên, tất cả đổ dồn mắt về phía cô. Hạ Mạn Thư cảm thấy sợ hãi nép phía bên kia của Trần Diệc, nói nhỏ:
- Anh Diệc, họ nhìn em.
Trần Diệc bình thản nói với cô:
- Nhìn em là đúng rồi đó, em xem coi ở đây như cái chùa toàn là hòa thượng, chẳng thấy bóng dáng của người phụ nữ nào. Ngay cả cảnh khuyển ở đây cũng là đực, thấy em thì phải nhìn thôi.
Hạ Mạn Thư nghe Trần Diệc nói thế cũng có chút khâm phục, có thể sống lành mạnh như thế thì chỉ có là quân nhân. Cả sân càng ngày càng náo nhiệt, có mấy người hét lớn:
- Trần Diệc, người đẹp đó là ai vậy?
- Trần Diệc, có phải người đẹp mà sáng nay mấy cậu đưa về không?
- Trần Diệc, đưa người đẹp qua đây giới thiệu chút nào.
Mở lời là Trần Diệc, nhưng nội dung câu hỏi toàn là người đẹp. Cái lũ hòa thượng này chán sống rồi, Thượng tướng mà biết mấy người chọc ghẹo người của ngài, chắc chắn sẽ đày ra biển hết. Trần Diệc hét lớn trả lời:
- Tôi nói mấy người biết, người đẹp này không chọc vào được đâu. Mấy người mà thế nữa thì phải ăn cơm chan nước mắt đấy.
Lại có tiếng huyên náo trả lời:
- Không phải thế chứ? Cậu giữ mình cho cậu à?
- Tôi biết rồi, người đẹp này là ở phía quân y đúng không? Mà sao lại bước ra từ dãy kí túc chứ?
Cái đám này suy bụng ta ra bụng người, lại một trận nữa loạn cả lên. Trần Diệc kinh hãi, trời ơi, bọn chúng suy nghĩ gì thế kia? Thượng tướng mà nghe được chắc chắn sẽ treo ngược anh lên mất. Anh quay lại bảo với Hạ Mạn Thư:
- Mạn Thư, mau đi thôi, đám hòa thượng này nguy hiểm lắm.
Nói rồi anh bước nhanh về phía doanh trại quân y, Hạ Mạn Thư gật đầu bước theo sau. Lúc này đám lính đang ngồi ở sân tập mới ngờ ngợ.
- Cái áo người đẹp mặc quen quá.
- Hình như đã thấy ai mặc rồi.
Nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra là của lão đại nhà họ đó.
Hạ Mạn Thư được phân công nhiệm vụ rất là đơn giản, tưởng chừng như là rất chán, giám sát nhà bếp tập thể. Hoắc Cố Lăng Thành trước đó đã càm ràm với cô:
- Tôi không hiểu tôi mắc nợ em cái gì, mà bị ép buộc hai đầu. Linh Linh nhà tôi biết tin em đến đây là đã gọi tôi dặn dò kĩ lưỡng rằng không được bạc đãi, không cho làm việc nặng nhọc. Còn cái tên chết tiệt nhà em dọa tôi rằng nếu cho em đụng vào vật có sự nguy hiểm lớn hơn 0 thì tôi phải cuốn gói đi về.
Hạ Mạn Thư áy náy xin lỗi anh rồi được phân công. Cả ngày cô chẳng làm gì ngoài việc đi lại lung tung ở nhà ăn tập thể, nhìn nhà bếp làm những nồi cơm và thức ăn to đùng. Có mấy bận cô ngỏ ý muốn phụ nhưng đều bị từ chối. Họ sợ nếu cô chỉ cần xước da một chút thôi thì họ sẽ phải nghỉ việc.
Buổi trưa tiếng kẻng báo giờ cơm đến, binh lính xếp hàng ngay ngắn vào lấy cơm. Cô ngồi chiếc bàn gần đó cùng Trần Diệc và Dương Nguyên, cả nhà ăn ai cũng nhìn cô, thỉnh thoảng có người muốn bắt chuyện làm quen nhưng bị ánh mắt của hai tên "thị vệ" kia đuổi đi. Hạ Mạn Thư dự định đợi Dương Lâm Bảo đến cùng ăn, nhưng chờ mãi không thấy tới. Trần Diệc đang ăn cơm thấy vậy liền nói:
- Chị Hạ, Thượng tướng đang làm việc trên tòa nhà tổng thống. Thường thường anh ấy sẽ bỏ cơm trưa.
Anh đá đá chân Dương Nguyên ra hiệu, Dương Nguyên ngốc ngốc nhìn anh một cái, lúc sau mới hiểu, liền nói vào:
- Chị Hạ, hay anh chuẩn bị cơm để em mang lên đó cho ngài ấy nhé.
Hạ Mạn Thư chọc chọc quả trứng kho trong đĩa:
- Hai anh rành đường, hai anh mang lên đi.
Trần Diệc đứng dưới hàng cây thấy cô đi ra thì vẫy gọi:
- Chị Hạ, ở đây.
Hạ Mạn Thư bước ra thì liền sốc với khung cảnh trước mặt, đúng là quân đội, dãy kí túc xá được xây theo lối dân quốc có mái đỏ, xung quanh cây lớn trồng rất nhiều. Phía trước là sân tập của quân khu, tường lưới bao bọc chắc chắn, thật là rộng. Hạ Mnaj Thư đi đến chỗ Trần Diệc, cô lịch sự cúi chào:
- Chào đồng chí Trần.
Trần Diệc vội xua tay từ chối:
- Không, không cần khách sáo với em đâu chị Hạ, chị gọi thế thì khổ em mất.
Anh mở túi lấy ra một tờ giấy rồi nói tiếp:
- Những thứ cần thiết em đã liệt kê ra hết đây rồi, chị xem thiếu cái gì thì bổ sung thêm rồi bảo em nhé. Hồi nãy Thượng tướng có kêu em đưa chị đến doanh trại quân y.
Hạ Mạn Thư nhận lấy tờ giấy rồi gật đầu, bỏ vào túi đeo vai của mình. Rồi nói:
- Làm phiền anh rồi.
Trần Diệc dẫn cô đi con đường dẫn ra sân chính của quân khu, anh nói:
- Không phiền đâu, là chuyện nên làm mà chị.
Hạ Mạn Thư ngại ngùng liền nói:
- Anh đừng kêu em là chị, ngại lắm, với lại em còn chưa đủ tuổi nữa. Kêu tôi là Mạn Thư là được rồi.
Trần Diệc đi trước, cười khúc khích:
- Nếu thế thì chết tụi anh à? Anh không dám đâu, sẽ có người diệt khẩu tụi anh mất.
Hạ Mạn Thư choáng ngợp với ảnh trước mắt, binh lính đang tập luyện, ai ai cũng hừng hực tinh thần, cô nhìn không chớp mắt, thật là ngầu quá đi. Bỗng cả sân tập ồ cả lên, tất cả đổ dồn mắt về phía cô. Hạ Mạn Thư cảm thấy sợ hãi nép phía bên kia của Trần Diệc, nói nhỏ:
- Anh Diệc, họ nhìn em.
Trần Diệc bình thản nói với cô:
- Nhìn em là đúng rồi đó, em xem coi ở đây như cái chùa toàn là hòa thượng, chẳng thấy bóng dáng của người phụ nữ nào. Ngay cả cảnh khuyển ở đây cũng là đực, thấy em thì phải nhìn thôi.
Hạ Mạn Thư nghe Trần Diệc nói thế cũng có chút khâm phục, có thể sống lành mạnh như thế thì chỉ có là quân nhân. Cả sân càng ngày càng náo nhiệt, có mấy người hét lớn:
- Trần Diệc, người đẹp đó là ai vậy?
- Trần Diệc, có phải người đẹp mà sáng nay mấy cậu đưa về không?
- Trần Diệc, đưa người đẹp qua đây giới thiệu chút nào.
Mở lời là Trần Diệc, nhưng nội dung câu hỏi toàn là người đẹp. Cái lũ hòa thượng này chán sống rồi, Thượng tướng mà biết mấy người chọc ghẹo người của ngài, chắc chắn sẽ đày ra biển hết. Trần Diệc hét lớn trả lời:
- Tôi nói mấy người biết, người đẹp này không chọc vào được đâu. Mấy người mà thế nữa thì phải ăn cơm chan nước mắt đấy.
Lại có tiếng huyên náo trả lời:
- Không phải thế chứ? Cậu giữ mình cho cậu à?
- Tôi biết rồi, người đẹp này là ở phía quân y đúng không? Mà sao lại bước ra từ dãy kí túc chứ?
Cái đám này suy bụng ta ra bụng người, lại một trận nữa loạn cả lên. Trần Diệc kinh hãi, trời ơi, bọn chúng suy nghĩ gì thế kia? Thượng tướng mà nghe được chắc chắn sẽ treo ngược anh lên mất. Anh quay lại bảo với Hạ Mạn Thư:
- Mạn Thư, mau đi thôi, đám hòa thượng này nguy hiểm lắm.
Nói rồi anh bước nhanh về phía doanh trại quân y, Hạ Mạn Thư gật đầu bước theo sau. Lúc này đám lính đang ngồi ở sân tập mới ngờ ngợ.
- Cái áo người đẹp mặc quen quá.
- Hình như đã thấy ai mặc rồi.
Nhưng họ vẫn chưa nghĩ ra là của lão đại nhà họ đó.
Hạ Mạn Thư được phân công nhiệm vụ rất là đơn giản, tưởng chừng như là rất chán, giám sát nhà bếp tập thể. Hoắc Cố Lăng Thành trước đó đã càm ràm với cô:
- Tôi không hiểu tôi mắc nợ em cái gì, mà bị ép buộc hai đầu. Linh Linh nhà tôi biết tin em đến đây là đã gọi tôi dặn dò kĩ lưỡng rằng không được bạc đãi, không cho làm việc nặng nhọc. Còn cái tên chết tiệt nhà em dọa tôi rằng nếu cho em đụng vào vật có sự nguy hiểm lớn hơn 0 thì tôi phải cuốn gói đi về.
Hạ Mạn Thư áy náy xin lỗi anh rồi được phân công. Cả ngày cô chẳng làm gì ngoài việc đi lại lung tung ở nhà ăn tập thể, nhìn nhà bếp làm những nồi cơm và thức ăn to đùng. Có mấy bận cô ngỏ ý muốn phụ nhưng đều bị từ chối. Họ sợ nếu cô chỉ cần xước da một chút thôi thì họ sẽ phải nghỉ việc.
Buổi trưa tiếng kẻng báo giờ cơm đến, binh lính xếp hàng ngay ngắn vào lấy cơm. Cô ngồi chiếc bàn gần đó cùng Trần Diệc và Dương Nguyên, cả nhà ăn ai cũng nhìn cô, thỉnh thoảng có người muốn bắt chuyện làm quen nhưng bị ánh mắt của hai tên "thị vệ" kia đuổi đi. Hạ Mạn Thư dự định đợi Dương Lâm Bảo đến cùng ăn, nhưng chờ mãi không thấy tới. Trần Diệc đang ăn cơm thấy vậy liền nói:
- Chị Hạ, Thượng tướng đang làm việc trên tòa nhà tổng thống. Thường thường anh ấy sẽ bỏ cơm trưa.
Anh đá đá chân Dương Nguyên ra hiệu, Dương Nguyên ngốc ngốc nhìn anh một cái, lúc sau mới hiểu, liền nói vào:
- Chị Hạ, hay anh chuẩn bị cơm để em mang lên đó cho ngài ấy nhé.
Hạ Mạn Thư chọc chọc quả trứng kho trong đĩa:
- Hai anh rành đường, hai anh mang lên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.