Chương 31: Người nhà cậu cũng đến
Tiểu Ngô Bạch
07/02/2023
Quân khu Cửu đô trời chưa sáng đã ồn ào tiếng duyệt binh truyền đến, tầng tầng lớp lớp con người quân trang chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị đứng trong sân. Dương Lâm Bảo đang tựa người vào chiếc Jeep của mình hút thuốc. Hoắc Cố Lăng Thành vừa đi đến vừa nhìn tài liệu gì đó. Hắn đi lại tự ý rút một điếu thuốc từ túi áo anh ra, châm lửa rồi đưa lên miệng. Dương Lâm Bảo cũng chẳng buồn quan tâm, vẫn chú ý đến đội đang duyệt binh, vứt điếu thuốc gần hết xuống đất, lấy chân đạp đạp vào cái. Hoắc Cố Lăng Thành cũng dựa vào thành xe, mắt nhìn đám lính nói:
- Cậu không kí danh sách thực tập quân y giúp tôi à?
Dương Lâm Bảo điềm nhiên trả lời:
- Chuyện của mấy người cầm dao kéo các cậu, luên quan gì đến đám lính cầm súng như chúng tôi?
Hoắc Cố Lăng Thành đẩy đẩy gọng kính lên, bỏ tay vào túi quần nghiêng người nói:
- Dù gì cậu cũng là chủ, chúng tôi chỉ là lính, cậu cũng phải kí chứ.
- Mấy chuyện nhỏ nhặt không cần nói tôi đâu, bên quân y tôi giao cho cậu hết.
Nói xong anh leo lên xe, Hoắc Cố Lăng Thành chặn cửa ngăn anh đóng lại, giơ vài tờ tài liệu ra phe phẩy:
- Ấy, người nhà của cậu cũng đi Thành đô đây này.
Dương Lâm Bảo nhíu mày đưa tay chộp lấy, lậy lật xem xét. Hạ Mạn Thư, Hạ Mạn Thư đến đây sao? Tại sao lại đến đây? Hoắc Cố Lăng Thành thấy biểu hiện đùng đùng sát khí của anh liền nói:
- Có người nhà của cậu nên tôi mới đưa cậu kí, nếu không thì tôi phiền cậu à?
Dương Lâm Bảo đưa lại tài liệu cho Hoắc Cố Lăng Thành rồi đóng sầm cửa lại, lái xe ra khỏi quân khu tiến vào thị trấn. Hoắc Cố Lăng Thành đứng nhìn chiến hữu của mình lái xe đi thì ngán ngẩm thở dài. Tính khí nóng nảy này của cậu ta thì ai chịu được cơ chứ, rõ ràng là cô bé kia bị con cáo già này lừa rồi.
Sáng hôm nay ở tỉnh T hơi se lạnh, Hạ Mạn Thư lười nhác cuộn người trong chăn ngủ nướng. Không biết qua bao lâu thì cô phải miễn cưỡng dậy vì cái bụng nhỏ đã kêu gào thảm thiết rồi. Bố Thịnh loay hoay trong bếp nãy giờ thấy cô ra thì liền kêu:
- Mạn Thư dậy rồi à? Trời lạnh thế sao không ngủ thêm chút nữa? Mới có 7h thôi.
Hạ Mạn Thư vươn vai một cái rồi lắc đầu:
- Cái bụng nó không chịu cho con ngủ thêm bố ạ!
Bố Thịnh cười lớn rồi khua tay:
- Thế thì lại ăn đi, nay có cháo hải sản, mau rửa mặt lại ăn cho nóng.
Hạ Mạn Thư "dạ" rồi lết dép lẹp kẹp đi vào trong nhà vệ sinh để rửa mặt. Mẹ Uyển từ trong phòng cầm hộp sủi vitamin C đi ra bàn ăn, cho vào mỗi cốc một viên rồi lớn giọng:
- Mạn Thư, Mạn Tuyết. Dậy thôi, trời sáng rồi.
Bố Thịnh bưng tô cháo lớn nghi ngút khói đặt lên bàn, nói:
- Mạn Thư dậy rồi, Mạn Tuyết thì chưa thấy.
Mẹ Uyển thở dài:
- Ai da cái con bé này!
Xong lại đi đến phòng Mạn Tuyết gõ cửa:
- Mạn Tuyết, dậy thôi! Nhanh lên.
Mạn Tuyết nói vọng ra:
- Mẹee! Con không ăn đâu, mẹ đừng kêu con nữa. Cho con ngủ một chút.
- Con không đi học à?
- Không, con được nghỉ rồi.
Mẹ Uyển không nói nữa, đi đến bàn ăn ngồi xuống, càm ràm:
- Đúng là cứng đầu, không biết ai dạy nó nữa.
Bố Thịnh múc cháo ra bát rồi đẩy lại cho vợ, cười hiền từ:
- Kệ con nó đi, em xem anh nấu cháo hải sản, cho em con mực to nhất, ăn đi không chút Mạn Thư ra nó dành đấy.
Mẹ Uyển bật cười, nhìn bố Uyển nhỏ giọng:
- Ấu trĩ.
Mạn Thư từ phòng vệ sinh đi ra thấy một bàn thịnh soạn mắt liền sáng rực, ngồi xuống rồi hỏi:
- Mạn Tuyết đâu hả mẹ?
- Nó không ra.
Hạ Mạn Thư nói to:
- Hạ Mạn Tuyết!
Tức thì Hạ Mạn Tuyết xông cửa chạy đến, luôn miệng:
- Bố, con cũng đói, cho con một bát.
Mẹ Uyển chia mấy ly nước có viên vitamin C ra, liền nói:
- Cứ phải để quát lên mới nghe được!
Hạ Mạn Thư vừa ăn vừa nói:
- Bố, mẹ! Hai ngày nữa con đến Thành đô thực tập, chắc tầm khoảng vài tháng không về được.
Mẹ Uyển dừng đũa, nhìn bố Thịnh, bố Thịnh liền hiểu ý hỏi:
- Vậy là không về được à?
Hạ Mạn Thư khẽ gật đầu:
- Dạ, không về được, nhưng không sao, con đi với đoàn mà.
Mẹ Uyển vẫn không yên tâm, lo lắng:
- Nhưng con còn nhỏ, đi Thành đô có cực khổ không? Hay chuyển công tác về gần nhà nhé?
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
- Không được đâu mẹ, đi Thành đô cũng có sao đâu, cũng gần như ở Y đô mà thôi, bố mẹ khéo lo.
Bố mẹ cũng tạm thời bớt lo lắng một chút, Hạ Mạn Thư khẽ nhìn em gái đang cặm cụi ăn không dám ngẩng mặt lên kia mà nhíu mày. Tỏ ea không có chuyện gì rồi ăn tiếp
- Cậu không kí danh sách thực tập quân y giúp tôi à?
Dương Lâm Bảo điềm nhiên trả lời:
- Chuyện của mấy người cầm dao kéo các cậu, luên quan gì đến đám lính cầm súng như chúng tôi?
Hoắc Cố Lăng Thành đẩy đẩy gọng kính lên, bỏ tay vào túi quần nghiêng người nói:
- Dù gì cậu cũng là chủ, chúng tôi chỉ là lính, cậu cũng phải kí chứ.
- Mấy chuyện nhỏ nhặt không cần nói tôi đâu, bên quân y tôi giao cho cậu hết.
Nói xong anh leo lên xe, Hoắc Cố Lăng Thành chặn cửa ngăn anh đóng lại, giơ vài tờ tài liệu ra phe phẩy:
- Ấy, người nhà của cậu cũng đi Thành đô đây này.
Dương Lâm Bảo nhíu mày đưa tay chộp lấy, lậy lật xem xét. Hạ Mạn Thư, Hạ Mạn Thư đến đây sao? Tại sao lại đến đây? Hoắc Cố Lăng Thành thấy biểu hiện đùng đùng sát khí của anh liền nói:
- Có người nhà của cậu nên tôi mới đưa cậu kí, nếu không thì tôi phiền cậu à?
Dương Lâm Bảo đưa lại tài liệu cho Hoắc Cố Lăng Thành rồi đóng sầm cửa lại, lái xe ra khỏi quân khu tiến vào thị trấn. Hoắc Cố Lăng Thành đứng nhìn chiến hữu của mình lái xe đi thì ngán ngẩm thở dài. Tính khí nóng nảy này của cậu ta thì ai chịu được cơ chứ, rõ ràng là cô bé kia bị con cáo già này lừa rồi.
Sáng hôm nay ở tỉnh T hơi se lạnh, Hạ Mạn Thư lười nhác cuộn người trong chăn ngủ nướng. Không biết qua bao lâu thì cô phải miễn cưỡng dậy vì cái bụng nhỏ đã kêu gào thảm thiết rồi. Bố Thịnh loay hoay trong bếp nãy giờ thấy cô ra thì liền kêu:
- Mạn Thư dậy rồi à? Trời lạnh thế sao không ngủ thêm chút nữa? Mới có 7h thôi.
Hạ Mạn Thư vươn vai một cái rồi lắc đầu:
- Cái bụng nó không chịu cho con ngủ thêm bố ạ!
Bố Thịnh cười lớn rồi khua tay:
- Thế thì lại ăn đi, nay có cháo hải sản, mau rửa mặt lại ăn cho nóng.
Hạ Mạn Thư "dạ" rồi lết dép lẹp kẹp đi vào trong nhà vệ sinh để rửa mặt. Mẹ Uyển từ trong phòng cầm hộp sủi vitamin C đi ra bàn ăn, cho vào mỗi cốc một viên rồi lớn giọng:
- Mạn Thư, Mạn Tuyết. Dậy thôi, trời sáng rồi.
Bố Thịnh bưng tô cháo lớn nghi ngút khói đặt lên bàn, nói:
- Mạn Thư dậy rồi, Mạn Tuyết thì chưa thấy.
Mẹ Uyển thở dài:
- Ai da cái con bé này!
Xong lại đi đến phòng Mạn Tuyết gõ cửa:
- Mạn Tuyết, dậy thôi! Nhanh lên.
Mạn Tuyết nói vọng ra:
- Mẹee! Con không ăn đâu, mẹ đừng kêu con nữa. Cho con ngủ một chút.
- Con không đi học à?
- Không, con được nghỉ rồi.
Mẹ Uyển không nói nữa, đi đến bàn ăn ngồi xuống, càm ràm:
- Đúng là cứng đầu, không biết ai dạy nó nữa.
Bố Thịnh múc cháo ra bát rồi đẩy lại cho vợ, cười hiền từ:
- Kệ con nó đi, em xem anh nấu cháo hải sản, cho em con mực to nhất, ăn đi không chút Mạn Thư ra nó dành đấy.
Mẹ Uyển bật cười, nhìn bố Uyển nhỏ giọng:
- Ấu trĩ.
Mạn Thư từ phòng vệ sinh đi ra thấy một bàn thịnh soạn mắt liền sáng rực, ngồi xuống rồi hỏi:
- Mạn Tuyết đâu hả mẹ?
- Nó không ra.
Hạ Mạn Thư nói to:
- Hạ Mạn Tuyết!
Tức thì Hạ Mạn Tuyết xông cửa chạy đến, luôn miệng:
- Bố, con cũng đói, cho con một bát.
Mẹ Uyển chia mấy ly nước có viên vitamin C ra, liền nói:
- Cứ phải để quát lên mới nghe được!
Hạ Mạn Thư vừa ăn vừa nói:
- Bố, mẹ! Hai ngày nữa con đến Thành đô thực tập, chắc tầm khoảng vài tháng không về được.
Mẹ Uyển dừng đũa, nhìn bố Thịnh, bố Thịnh liền hiểu ý hỏi:
- Vậy là không về được à?
Hạ Mạn Thư khẽ gật đầu:
- Dạ, không về được, nhưng không sao, con đi với đoàn mà.
Mẹ Uyển vẫn không yên tâm, lo lắng:
- Nhưng con còn nhỏ, đi Thành đô có cực khổ không? Hay chuyển công tác về gần nhà nhé?
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
- Không được đâu mẹ, đi Thành đô cũng có sao đâu, cũng gần như ở Y đô mà thôi, bố mẹ khéo lo.
Bố mẹ cũng tạm thời bớt lo lắng một chút, Hạ Mạn Thư khẽ nhìn em gái đang cặm cụi ăn không dám ngẩng mặt lên kia mà nhíu mày. Tỏ ea không có chuyện gì rồi ăn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.