Chương 33: Nụ hôn nhẹ
Tiểu Ngô Bạch
07/02/2023
Nói xong cô nghĩ ngợi gì đó liền nói thêm:
- À khoan, Cửu đô đang thiếu một sinh viên khoa dinh dưỡng để khảo sát thực phẩm của quân khu.
Giáo sư Trương nhìn danh sách rồi quay qua Hạ Mạn Thư:
- Hạ Mạn Thư em sẽ đến Cửu đô bổ sung xuất này đi. Vì chỉ có mình em trong khoa dinh dưỡng thôi.
Hạ Mạn Thư tròn xoe mắt hỏi lại:
- Dạ? Mình em đi ạ?
Giáo sư Trương gật đầu rồi bảo:
- Em yên tâm, những gì em học đều sẽ được thực tiễn, không có gì phải lo đâu. Hoắc Cố tiên sinh sẽ chỉ bảo em thêm.
Hoắc Cố Lămg Thành giờ mới từ đám áo trắng bước ra, cười nói:
- Chào, tôi là Hoắc Cố Lăng Thành, người của quân khu Cửu đô.
Hạ Mạn Thư kinh ngạc, đây không phải vị hôn phu của Linh Linh nhà cô hay sao? Sao lại ở đây? Mà còn là bác sĩ? Thất Kha đi đến trang nghiêm nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị xe đến đón, bây giờ mọi người có thể trở về quân doanh để nghỉ ngơi.
Giáo sư Trương bàn giao tài liệu và dặn dò Hạ Mạn Thư:
- Mạn Thư, em qua đó một mình nhớ là đừng cố sức quá nhé, em chỉ cần làm vừa khả năng thôi. Thỉnh thoảng cô sẽ đến thăm em. Hạ Mạn Thư gật đầu, đơij mọi người lên xe trở về doanh trại rồi mới quay lại hỏi Hoắc Cố Lăng Thành:
- Anh Lăng Thành, bây giờ mình cũng trở về luôn chứ?
Hoắc Cố Lăng Thành nhún vai:
- Trở về chứ, hành lý của em Trần Diệc mang về quân khu rồi. Cũng có người chuẩn bị xe cho em rồi, bên kia kìa, anh về trước nhé!
Nói xong anh quay người trở về đoàn quân y để lên xe, những sĩ quan lính tinh nhuệ cũng đã lần lượt rời đi gần hết. Giờ mới có chiếc xe Jeep màu đen chạy đến trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống, Hạ Mạn Thư thấy Dương Lâm Bảo thì liền nói:
- Tôi tưởng anh đi rồi chứ.
Dương Lâm Bảo lạnh tanh:
- Lên xe!
Cô miễn cưỡng mở cửa xe, mở mãi không được, cô tức giận:
- Anh đùa tôi à?
Dương Lâm Bảo quay mặt qua nhìn cô, gương mặt chán ghét:
- Tôi nói em ngồi phía sau sao? Lên ghế phụ.
Hạ Mạn Thư phồng má dậm chân, mở cánh cửa ghế phụ ra ngồi vào, cô lí nhí mắng:
- Hiếp người quá đáng.
Dương Lâm Bảo không nói gì, chỉ khẽ cười một chút rồi chậm chậm lái xe đi. Cả dọc đường không ai chịu nói với ai lời nào, im lặng lâu dễ buồn ngủ, Ham Mạn Thư dựa vào cửa lim dim. Dương Lâm Bảo liếc qua thấy cô ngủ ngoan ngoãn như thế không kìm được mà lại nhìn trộm thêm một chút. Anh khẽ xoay điều hòa về phía người cô, rõ ràng anh sợ cô lạnh nên đã lên xe mở điều hòa sưởi ấm trước, mà cô cứ như là anh bắt nạt cô vậy.
Chiếp Jeep từ từ chạy vào sân kí túc xá quân khu, anh nhẹ nhàng bế cô, như thể chỉ cần mạnh tay một chút cô sẽ tan biến mất, nhẹ nhàng cẩm thận từng bước đi vào kí túc xá. Trần Diệc đang nói chuyện phiếm cùng Dương Nguyên ở ngoài cửa, hai người đưa hành lý của Hạ Mạn Thư tới phòng của Thượng tướng, đang rảnh rỗi moitj ít thời gian thì thỏa mãn tò mò của cái tên Dương Nguyên kia.
Đang hăng ây kể thì bỗng thấy Dương Lâm Bảo đi lên, trên tay còn đang nâng niu con thỏ nhỏ ngủ say, đầu khẽ dựa vào ngực anh, thờ đều đều. Có ngốc thì hai tên này cũng biết phải giữ im lặng để tiểu tổ tông của sếp ngủ, Trần Diệc nhẹ nhàng mở cửa ra để Dươmg Lâm Bảo bế Hạ Mạn Thư vào, anh vẫy vẫy tay ra hiệu Dương Nguyên đưa hành lý vào phòng khách. Dương Lâm Bảo mở cửa phòng, đặt cô nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường của mình, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài thì thấy hai tên nhóc kia nhanh chóng chuồn đi từ lúc nào. Anh đi lại đóng cửa rồi bước vào phòng đi lấy đồ đi tắm. Tiếng xả nước đã tắt, cửa phòng tắm được mở, Dương Lâm Bảo bước ra, đứng trước gương lau tóc, mái tóc loạn xạ không vào nếp càng khiến nhan sắc của anh ma mị hơn. Anh lau khô những bóng nước ở thân trên rồi lại ra đứng ở cửa sổ, tiện tay rút ra điếu thuốc rồi mồi lửa. Một lúc sau anh quay lại giường, cô gái nhỏ của anh đang ở đây, ở ngay trước mặt anh. Cô vẫn đasng yêu như thế, nhưng hình như cô lớn hơn một chút, đôi má hây hây đỏ có một chút mũm mĩm. Dương Lâm Bảo khẽ leo lên giường nằm cạnh cô. Như cảm giác được có người, Hạ Mạn Thư cũng quay lại đối mặt với anh, gương mặt ngủ yên không lo lắng gì cả, còn thoáng một chút vui, có lẽ cô đã thấy những thứ tốt đẹp trong mơ. Dương Lâm Bảo không kìm lòng được mà đưa tay chạm vào hàng lông mi đen rợp của cô, rồi ngón tay anh dần dần theo khuôn mặt cô, cẩn thận chạm nhẹ một chút rồi dừng lại ở đôi môi. Cả người anh như rộn rạo cả lên. Mẹ kiếp, đúng là yêu tinh mà.
Hạ Mạn Thư trong giấc mơ có thể cảm nhận được rằng cô vừa mới ăn một miếng kem vừa mềm, vừa mát lạnh, nhưng lại thơm thơm mùi bạc hà.
- À khoan, Cửu đô đang thiếu một sinh viên khoa dinh dưỡng để khảo sát thực phẩm của quân khu.
Giáo sư Trương nhìn danh sách rồi quay qua Hạ Mạn Thư:
- Hạ Mạn Thư em sẽ đến Cửu đô bổ sung xuất này đi. Vì chỉ có mình em trong khoa dinh dưỡng thôi.
Hạ Mạn Thư tròn xoe mắt hỏi lại:
- Dạ? Mình em đi ạ?
Giáo sư Trương gật đầu rồi bảo:
- Em yên tâm, những gì em học đều sẽ được thực tiễn, không có gì phải lo đâu. Hoắc Cố tiên sinh sẽ chỉ bảo em thêm.
Hoắc Cố Lămg Thành giờ mới từ đám áo trắng bước ra, cười nói:
- Chào, tôi là Hoắc Cố Lăng Thành, người của quân khu Cửu đô.
Hạ Mạn Thư kinh ngạc, đây không phải vị hôn phu của Linh Linh nhà cô hay sao? Sao lại ở đây? Mà còn là bác sĩ? Thất Kha đi đến trang nghiêm nói:
- Chúng tôi đã chuẩn bị xe đến đón, bây giờ mọi người có thể trở về quân doanh để nghỉ ngơi.
Giáo sư Trương bàn giao tài liệu và dặn dò Hạ Mạn Thư:
- Mạn Thư, em qua đó một mình nhớ là đừng cố sức quá nhé, em chỉ cần làm vừa khả năng thôi. Thỉnh thoảng cô sẽ đến thăm em. Hạ Mạn Thư gật đầu, đơij mọi người lên xe trở về doanh trại rồi mới quay lại hỏi Hoắc Cố Lăng Thành:
- Anh Lăng Thành, bây giờ mình cũng trở về luôn chứ?
Hoắc Cố Lăng Thành nhún vai:
- Trở về chứ, hành lý của em Trần Diệc mang về quân khu rồi. Cũng có người chuẩn bị xe cho em rồi, bên kia kìa, anh về trước nhé!
Nói xong anh quay người trở về đoàn quân y để lên xe, những sĩ quan lính tinh nhuệ cũng đã lần lượt rời đi gần hết. Giờ mới có chiếc xe Jeep màu đen chạy đến trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống, Hạ Mạn Thư thấy Dương Lâm Bảo thì liền nói:
- Tôi tưởng anh đi rồi chứ.
Dương Lâm Bảo lạnh tanh:
- Lên xe!
Cô miễn cưỡng mở cửa xe, mở mãi không được, cô tức giận:
- Anh đùa tôi à?
Dương Lâm Bảo quay mặt qua nhìn cô, gương mặt chán ghét:
- Tôi nói em ngồi phía sau sao? Lên ghế phụ.
Hạ Mạn Thư phồng má dậm chân, mở cánh cửa ghế phụ ra ngồi vào, cô lí nhí mắng:
- Hiếp người quá đáng.
Dương Lâm Bảo không nói gì, chỉ khẽ cười một chút rồi chậm chậm lái xe đi. Cả dọc đường không ai chịu nói với ai lời nào, im lặng lâu dễ buồn ngủ, Ham Mạn Thư dựa vào cửa lim dim. Dương Lâm Bảo liếc qua thấy cô ngủ ngoan ngoãn như thế không kìm được mà lại nhìn trộm thêm một chút. Anh khẽ xoay điều hòa về phía người cô, rõ ràng anh sợ cô lạnh nên đã lên xe mở điều hòa sưởi ấm trước, mà cô cứ như là anh bắt nạt cô vậy.
Chiếp Jeep từ từ chạy vào sân kí túc xá quân khu, anh nhẹ nhàng bế cô, như thể chỉ cần mạnh tay một chút cô sẽ tan biến mất, nhẹ nhàng cẩm thận từng bước đi vào kí túc xá. Trần Diệc đang nói chuyện phiếm cùng Dương Nguyên ở ngoài cửa, hai người đưa hành lý của Hạ Mạn Thư tới phòng của Thượng tướng, đang rảnh rỗi moitj ít thời gian thì thỏa mãn tò mò của cái tên Dương Nguyên kia.
Đang hăng ây kể thì bỗng thấy Dương Lâm Bảo đi lên, trên tay còn đang nâng niu con thỏ nhỏ ngủ say, đầu khẽ dựa vào ngực anh, thờ đều đều. Có ngốc thì hai tên này cũng biết phải giữ im lặng để tiểu tổ tông của sếp ngủ, Trần Diệc nhẹ nhàng mở cửa ra để Dươmg Lâm Bảo bế Hạ Mạn Thư vào, anh vẫy vẫy tay ra hiệu Dương Nguyên đưa hành lý vào phòng khách. Dương Lâm Bảo mở cửa phòng, đặt cô nhẹ nhàng nằm xuống chiếc giường của mình, đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài thì thấy hai tên nhóc kia nhanh chóng chuồn đi từ lúc nào. Anh đi lại đóng cửa rồi bước vào phòng đi lấy đồ đi tắm. Tiếng xả nước đã tắt, cửa phòng tắm được mở, Dương Lâm Bảo bước ra, đứng trước gương lau tóc, mái tóc loạn xạ không vào nếp càng khiến nhan sắc của anh ma mị hơn. Anh lau khô những bóng nước ở thân trên rồi lại ra đứng ở cửa sổ, tiện tay rút ra điếu thuốc rồi mồi lửa. Một lúc sau anh quay lại giường, cô gái nhỏ của anh đang ở đây, ở ngay trước mặt anh. Cô vẫn đasng yêu như thế, nhưng hình như cô lớn hơn một chút, đôi má hây hây đỏ có một chút mũm mĩm. Dương Lâm Bảo khẽ leo lên giường nằm cạnh cô. Như cảm giác được có người, Hạ Mạn Thư cũng quay lại đối mặt với anh, gương mặt ngủ yên không lo lắng gì cả, còn thoáng một chút vui, có lẽ cô đã thấy những thứ tốt đẹp trong mơ. Dương Lâm Bảo không kìm lòng được mà đưa tay chạm vào hàng lông mi đen rợp của cô, rồi ngón tay anh dần dần theo khuôn mặt cô, cẩn thận chạm nhẹ một chút rồi dừng lại ở đôi môi. Cả người anh như rộn rạo cả lên. Mẹ kiếp, đúng là yêu tinh mà.
Hạ Mạn Thư trong giấc mơ có thể cảm nhận được rằng cô vừa mới ăn một miếng kem vừa mềm, vừa mát lạnh, nhưng lại thơm thơm mùi bạc hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.