Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu
Chương 13: Khóc...
Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
05/05/2021
Nghe hắn nói xong, thân thể yêu kiều xinh đẹp của ta liền chấn động "Oa, lợi hại lợi hại nha"
Ta thật tâm bội phục con người này, lúc còn trong dân gian ta cũng có qua lại với những kẻ buôn lậu, nếu bọn họ may mắn mua được thứ trên trời dưới đất gì đó, những thứ trong nước chưa từng xuất hiện, bán đi có lời thì họ sẽ tiếp tục giông thuyền xuyên qua biển khơi mang những món hàng đó về nữa. Những người tham gia việc này đều là những người khỏe mạnh, nhưng mà còn sống sót quay về thì càng ngày càng ít, không phải bị gió cuốn hay lật thuyền mà do bị mỹ nhân giữ chân lại.
Thái giám đi buôn lậu, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy, không khiếp sợ mới là lạ.
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới ta?
Tiền công công ra vẻ thần bí lôi kéo ta đi tới trong góc, hai người chúng ta ngồi xổm trong góc tường, hắn còn cố ý nhìn quanh, thấy không có ai mới dám nói "Nhìn bộ dạng ngươi nhất định là mới vào cung, vào cung rồi thì sau này muốn mua gì cũng bất tiện, buôn bán trong cung đều bị thâu tóm hết rồi, đều thuộc sở hữu của triều đình, cái gì cũng bị khống chế, phân phối theo nhu cầu, ngươi muốn mua cái gì giống như vậy cũng phải dùng tiền, quả thật sống trong đây còn thua ở ngoài, nhưng mà ngươi tuyệt đối có thể yên tâm, bởi vì Tiền Nhất Lưỡng ta sẽ là vị cứu tinh cứu vớt các ngươi, ta muốn chặn lại nền kinh tế độc quyền này, cấp mọi người một đường sống mới"
Ta vừa nghe vừa gật đầu, tuy rằng không biết hắn bốc phét nói cái gì, nhưng ta vẫn cảm thấy rất có đạo lý.
Chí ít thì vừa rồi ta cũng bị cuộc sống trong cung đả kích không nhỏ, ta tự cho mình là kẻ có tiền, nhưng mà nghèo đến nỗi có mỗi cây kẹo que thôi cũng mua không nổi, đây cũng là một bài học a, mãi mãi cũng đừng đối đầu với tiền bạc.
Tiền công công nói "Ngươi ở cung nào, làm việc cho chủ tử nào?"
"Ta làm việc bên cạnh hoàng hậu"
"Là hoàng hậu xấu xí không bằng ai kia?" Tiền công công cũng thật là, dùng từ chi mà nhiều như vậy, nói 'hoàng hậu' thì người ta biết rồi!
"Đúng vậy, đúng vậy. Chính là vị hoàng hậu ấy" Còn có thể là hoàng hậu nào nữa, trong này có nhiều hoàng hậu lắm sao.
Ngón tay cái Tiền công công vuốt cái cằm trơn bóng không có chùm râu nào, nói "Nếu mà nói trong hoàng cung này thì kẻ có tiền nhất chính là kẻ làm việc bên cạnh hoàng đế, tiểu hoàng đế là người nhân hậu, rất thông cảm với kẻ làm công công bọn ta, thường hay ban thưởng, vui vẻ thì thưởng cả xấp tiền, nhưng mà gần vua như gần cọp, ai cũng khó mà giữ mệnh đi ra ngoài tiêu xài số tiền này. Người keo kiệt nhất chính là thái hậu, nàng không đổi cung nữ thái giám mới bao giờ, chỉ dùng những người từ nhà mẫu thân của nàng mang vào cung, những kẻ đó không biết làm sao mà sống a. Còn ngươi, lại gần đây một chút, ngươi làm việc bên cạnh hoàng hậu, ngươi cũng thấy bộ dạng xấu xí của nàng ấy rồi, ta thật chưa từng thấy ai xấu như nàng, tiểu hoàng đế còn nhỏ không hiểu chuyện nên miễn cưỡng chấp nhận nàng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không sủng nàng, nàng nhất định không có tiền, ngươi đừng mong vớt vát được chút gì"
Ta gật gật đầu nói "Đúng vậy, căn bản thì ta chưa bao giờ thấy chuyện cho tiền"
Làm hoàng hậu, muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, tất cả đều do triều đình cấp, từ khi vào đây tới giờ thật sự là lần đầu tiên nghe qua chuyện tiền nong thế này.
Tiền công công ngồi trên mặt đất hai chân duỗi thẳng, giãn thắt lưng ra, nói "Hoàng hậu thật đen đuổi"
"Đúng a" Ngại quá, một chút ta cũng không có xui như vậy nha.
"Ngươi nên sớm rời khỏi đó mà tìm phi tần khác làm việc, họ mới có thứ cho ngươi kiếm chút đĩnh a"
"Thật không? Vì sao những phi tần khác lại có tiền hơn hoàng hậu vậy?"
Tiền công công ngước nhìn xung quanh, tới gần tai ta nói nhỏ, ta ngửi được một cỗ mùi tỏi, ta rất muốn tránh sang một bên nhưng bị hắn giữ lại, hắn nói "Nói thật cho ngươi biết, phi tần trong cung không...không hề thiếu tiền, họ đều là những người thuộc tầng lớp phú nhị đại [1]nhưng lại có hoàn cảnh bất hạnh, phụ thân muốn cả nhà yên bình nên đưa họ vào cung gán nợ, đến khi trở thành hoàng thân quốc thích rồi thì sẽ bắt đầu khởi sự làm lại, đó cũng là một loại quan hệ. Nhưng mà không phải người nào cũng có tiền, nếu ngươi gặp được những người xuất thân từ tầng lớp bình dân thì sẽ thấy chỗ họ mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo với rau xanh là chính"
"Sao các nàng không ăn bánh bao?" Ta hỏi.
Tiền công công dùng hai con mắt như hạt đậu xanh của hắn nhìn ta khinh bỉ "Bánh bao là đồ ăn kém nhất, phi tần họ sẽ không thèm đến"
Rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao Yêu Mẹ nói trong cung này không ai ăn bánh bao hết, cho dù họ muốn ăn thì cũng sẽ nhịn vì lý do bánh bao là thứ đồ ăn thấp hèn.
"Các nàng đều lén đem những món đồ cỗ giấu đi, bán lấy tiền, cho nên ngươi sẽ không biết đâu, tuy rằng thấy như vậy chứ họ sống không tốt chút nào" Hắn tràn đầy cảm động nói.
Đây là tội mất đầu a.
Tiền công công không coi ai ra gì nói "Chuyện này không quan trọng, ta thấy ngươi là người mới, khuôn mặt cũng không tệ, tuy là có trét phấn hơi nhiều, nhưng mà nếu sau này muốn sống qua ngày lành tháng tốt thì đi theo công công ta"
"Làm gì?"
"Buôn lậu a. Ngươi đem đồ của hoàng hậu trộm ra ngoài, đem tới đây ta giúp ngươi bán, tìm được chỗ bán thì chúng ta sẽ có tiền, gửi tiền vào ngân hàng tư nhân trong thời gian dài, tiền lãi rất cao, mỗi năm sẽ tăng gấp đôi, hai năm sẽ tăng lên gấp đôi nữa, đến khi chúng ta xuất cung, về sau sẽ thành người có tiền, không lẽ ngươi muốn trong cung khổ cực đến già hay sao? Ngươi có biết đó là cảm giác gì không, chỉ sống cho qua ngày, sống không bằng chết!" Hắn nói mà lòng đầy căm phẫn, ta nghe mà sững sờ.
Hắn nói với ta sau này muốn gặp hắn thì cứ tới đây, cầm một sấp tiền trong tay thì hắn sẽ xuất hiện.
Trước khi đi hắn còn nhét cho ta một hộp đủ thứ đồ linh tinh, chiếc hộp bằng gốm tinh xảo, phía trên có bức tranh hình hoa mai, bên trong là son, đây là loại son hiệu Phúc Xuân, bên ngoài có thể mua được với mấy chục văn tiền, nhưng mà khi vào cung rồi thì có tiền cũng không mua được.
Ta cất chiếc hộp vào túi, đem theo tâm tình phức tạp quay về cung.
Khi về cung rồi ta đi vòng quanh một lượt, nhìn kỹ đồ vật mỗi nơi, ta ước chừng những thứ đó có giá trị, lúc trước khi ta mới vào cung thì nó chỉ là những món đồ trang trí, còn bây giờ thì trước mắt ta những thứ ấy chính là tiền.
Ta vuốt đường cong mượt mà của một chiếc bình hoa, sờ sờ ở trên một chút, sau đó lại sờ bên dưới, trong lòng dâng lên muôn vàn xúc động. Sau này ta không phải mãi mãi ở cái nơi này nữa, khổ sở đến già, trăm năm như một ngày cho đến chết đi.
Ta không muốn trải qua cuộc đời như vậy, đời người không nên yếu đuối trống rỗng, đã từng có một nhân vật vĩ đại nói qua như thế.
Ta phải sống đúng với con người của mình để khi quay đầu lại, sẽ không cảm thấy hối hận, không bởi vì tầm thường vô vị mà nhục nhã. A, thanh xuân của ta không thể lãng phí như vậy được!
Lúc ta đang cầm bình hoa vuốt ve thì tiểu Thúy chạy từ ngoài vào, nàng nói "Nương nương, có một đội nhân mã đang tiến đến đây"
"A!" Ta buông bình hoa xuống, bất ngờ quá làm tay ta run rẫy nên bình hoa cũng lắc lư theo, làm ta thất kinh hồn vía.
Tiểu Thúy nói "Nương nương, người để ý một bình hoa nhỏ này làm gì, bể thì tới phủ nội vụ lĩnh cái mới là được"
"Phải không đó?" Ta hỏi. "Cái này chính là bình sứ của tiền triều, ở ngoài sẽ bán được một mớ tiền đó"
"Nương nương, người còn muốn ra ngoài nữa sao? Vào hoàng cung rồi thì giống như đã vào nhà giam, ở trong này không có ngày ra đâu" Tiểu Thúy cười nói.
Ánh mắt phức tạp của ta nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn ta, hai người chúng ta đều cùng rơi lệ.
Cả hai đều là kẻ lưu lạc chân trời...
Lúc này, đội nhân mã mà nàng nói cũng vừa đến.
Đám người kia vừa tiến đến thì trong phòng liền dậy lên một cỗ mùi. Phía trước hàng ngũ kia là một đám cung nữ, đầy đặn mượt mà, mặt như trăng tròn, miệng anh đào đáng yêu, nếu đi ngoài đường, chắc chắn nam nhân nào gặp cũng sẽ ngoảnh lại huýt sáo kêu một tiếng nữ nhân.
Cung nữ đều xinh đẹp như vậy huống chi là thái phi đứng phía sau. Ta thấy mấy nữ nhân tuổi trăng tròn ấy tránh sang một bên, nhân vật chính mới chậm rãi bước lên phía trước.
Trong lúc đó tiểu Thúy đã đứng sát lỗ tai ta nhỏ giọng giới thiệu, người đứng đầu tiên kiêu ngạo không xem ai ra gì chính là phi tử mà hoàng đế tiều triều sủng ái nhất - Dương phi. Năm nay hơn ba mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt nên so với mấy cô nương hai mươi mấy tuổi còn non nớt hơn, lúc nàng mười tuổi được lão hoàng đế phát hiện là đệ nhất mỹ nhân nên liền cất nhắc với người nhà của nàng, chờ nàng đến năm mười ba tuổi xinh đẹp đáng yêu giống như một tiểu loli sẽ đón vào cung. Khi lão hoàng đế còn sống đều dành mọi sủng ái cho nàng. Nếu khi xưa không phải do thái hoàng thái hậu chỉ định thái hậu hiện tại làm hoàng hậu thì có lẽ Dương phi sẽ chính là người làm hoàng hậu khi ấy.
Tuy rằng năm đó thái phi không làm hoàng hậu nhưng so với hoàng hậu còn ra dáng hơn. Hoàng hậu ra ngoài chỉ mang theo mười mấy người, còn nàng thì đem theo mấy chục người, những cô nương xinh đẹp làm cho căn phòng của ta chật cứng, bốn phía đều là cung nữ do nàng mang tới, vả lại những cung nữ này đều xinh đẹp như hoa như ngọc động lòng người, từ bốn phương tám hướng đem ta vây lại, là muốn cố ý gây áp lực cho ta mà.
Hiện tại, cho dù là ta quay mặt đi đâu thì cũng thấy toàn người của nàng ấy.
Tiểu Thúy nói "Người thấy không, đây mới chính là khí thế của bá vương"
Ta nhỏ giọng hỏi "Ta nên làm gì đây?"
"Hoàng hậu, thái phi là thái phi, không phải thái hậu, nhưng mà nàng ấy cũng như mẹ chồng của người, khi gặp thì phải hành lễ, thái phi hỏi cái gì thì người phải trả lời cái đó"
"Là như thế sao? Vậy hoàng hậu ta đây rất không có cấp bậc rồi" Lòng ta không phục, làm một hoàng hậu, là thê tử của đương kim hoàng đế, trong lịch sử ghi chép, có hoàng hậu nào mà trong tay không cầm trọng quyền hô mưa gọi gió, dưới một người trên van người chứ, chỉ có mỗi mình ta là xui xẻo ngoại lệ?
Tiểu Thúy trắng mắt liếc ta một cái, "Hoàng hậu nương nương, là tự người nói muốn xây dựng hậu cung hòa bình mà"
"Hiểu rồi" Nói cũng đúng, ta vừa quyết chí làm một hoàng hậu mờ nhạt nhất trong lịch sử, những chuyện như vậy không cần so đo làm gì.
Ta rốt cục thấy được Dương phi, đệ nhất thiên hạ mỹ nhân trong truyền thuyết, nói nàng đẹp, đó là đẹp đến vô biên vô hạn, đẹp đến không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được, khuôn mặt như hoa, y phục như mây, trăm hoa nhìn thấy cũng phải e thẹn thất sắc, vẻ đẹp đột phá sức tưởng tượng cực hạn của thế nhân. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả, Hán ngữ đều ngại ngùng không thể diễn tả nỗi, vì thế ta chỉ có thể đại khái thế này, mắt, môi, mũi, miệng, khuôn mặt, bộ ngực của nàng, tất cả đều vô cùng mỹ lệ.
- -
[1] Phú nhị đại: Thế hệ giàu có thứ hai.
Ta thật tâm bội phục con người này, lúc còn trong dân gian ta cũng có qua lại với những kẻ buôn lậu, nếu bọn họ may mắn mua được thứ trên trời dưới đất gì đó, những thứ trong nước chưa từng xuất hiện, bán đi có lời thì họ sẽ tiếp tục giông thuyền xuyên qua biển khơi mang những món hàng đó về nữa. Những người tham gia việc này đều là những người khỏe mạnh, nhưng mà còn sống sót quay về thì càng ngày càng ít, không phải bị gió cuốn hay lật thuyền mà do bị mỹ nhân giữ chân lại.
Thái giám đi buôn lậu, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy, không khiếp sợ mới là lạ.
Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì tới ta?
Tiền công công ra vẻ thần bí lôi kéo ta đi tới trong góc, hai người chúng ta ngồi xổm trong góc tường, hắn còn cố ý nhìn quanh, thấy không có ai mới dám nói "Nhìn bộ dạng ngươi nhất định là mới vào cung, vào cung rồi thì sau này muốn mua gì cũng bất tiện, buôn bán trong cung đều bị thâu tóm hết rồi, đều thuộc sở hữu của triều đình, cái gì cũng bị khống chế, phân phối theo nhu cầu, ngươi muốn mua cái gì giống như vậy cũng phải dùng tiền, quả thật sống trong đây còn thua ở ngoài, nhưng mà ngươi tuyệt đối có thể yên tâm, bởi vì Tiền Nhất Lưỡng ta sẽ là vị cứu tinh cứu vớt các ngươi, ta muốn chặn lại nền kinh tế độc quyền này, cấp mọi người một đường sống mới"
Ta vừa nghe vừa gật đầu, tuy rằng không biết hắn bốc phét nói cái gì, nhưng ta vẫn cảm thấy rất có đạo lý.
Chí ít thì vừa rồi ta cũng bị cuộc sống trong cung đả kích không nhỏ, ta tự cho mình là kẻ có tiền, nhưng mà nghèo đến nỗi có mỗi cây kẹo que thôi cũng mua không nổi, đây cũng là một bài học a, mãi mãi cũng đừng đối đầu với tiền bạc.
Tiền công công nói "Ngươi ở cung nào, làm việc cho chủ tử nào?"
"Ta làm việc bên cạnh hoàng hậu"
"Là hoàng hậu xấu xí không bằng ai kia?" Tiền công công cũng thật là, dùng từ chi mà nhiều như vậy, nói 'hoàng hậu' thì người ta biết rồi!
"Đúng vậy, đúng vậy. Chính là vị hoàng hậu ấy" Còn có thể là hoàng hậu nào nữa, trong này có nhiều hoàng hậu lắm sao.
Ngón tay cái Tiền công công vuốt cái cằm trơn bóng không có chùm râu nào, nói "Nếu mà nói trong hoàng cung này thì kẻ có tiền nhất chính là kẻ làm việc bên cạnh hoàng đế, tiểu hoàng đế là người nhân hậu, rất thông cảm với kẻ làm công công bọn ta, thường hay ban thưởng, vui vẻ thì thưởng cả xấp tiền, nhưng mà gần vua như gần cọp, ai cũng khó mà giữ mệnh đi ra ngoài tiêu xài số tiền này. Người keo kiệt nhất chính là thái hậu, nàng không đổi cung nữ thái giám mới bao giờ, chỉ dùng những người từ nhà mẫu thân của nàng mang vào cung, những kẻ đó không biết làm sao mà sống a. Còn ngươi, lại gần đây một chút, ngươi làm việc bên cạnh hoàng hậu, ngươi cũng thấy bộ dạng xấu xí của nàng ấy rồi, ta thật chưa từng thấy ai xấu như nàng, tiểu hoàng đế còn nhỏ không hiểu chuyện nên miễn cưỡng chấp nhận nàng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không sủng nàng, nàng nhất định không có tiền, ngươi đừng mong vớt vát được chút gì"
Ta gật gật đầu nói "Đúng vậy, căn bản thì ta chưa bao giờ thấy chuyện cho tiền"
Làm hoàng hậu, muốn ăn có ăn, muốn mặc có mặc, tất cả đều do triều đình cấp, từ khi vào đây tới giờ thật sự là lần đầu tiên nghe qua chuyện tiền nong thế này.
Tiền công công ngồi trên mặt đất hai chân duỗi thẳng, giãn thắt lưng ra, nói "Hoàng hậu thật đen đuổi"
"Đúng a" Ngại quá, một chút ta cũng không có xui như vậy nha.
"Ngươi nên sớm rời khỏi đó mà tìm phi tần khác làm việc, họ mới có thứ cho ngươi kiếm chút đĩnh a"
"Thật không? Vì sao những phi tần khác lại có tiền hơn hoàng hậu vậy?"
Tiền công công ngước nhìn xung quanh, tới gần tai ta nói nhỏ, ta ngửi được một cỗ mùi tỏi, ta rất muốn tránh sang một bên nhưng bị hắn giữ lại, hắn nói "Nói thật cho ngươi biết, phi tần trong cung không...không hề thiếu tiền, họ đều là những người thuộc tầng lớp phú nhị đại [1]nhưng lại có hoàn cảnh bất hạnh, phụ thân muốn cả nhà yên bình nên đưa họ vào cung gán nợ, đến khi trở thành hoàng thân quốc thích rồi thì sẽ bắt đầu khởi sự làm lại, đó cũng là một loại quan hệ. Nhưng mà không phải người nào cũng có tiền, nếu ngươi gặp được những người xuất thân từ tầng lớp bình dân thì sẽ thấy chỗ họ mỗi ngày chỉ có thể ăn cháo với rau xanh là chính"
"Sao các nàng không ăn bánh bao?" Ta hỏi.
Tiền công công dùng hai con mắt như hạt đậu xanh của hắn nhìn ta khinh bỉ "Bánh bao là đồ ăn kém nhất, phi tần họ sẽ không thèm đến"
Rốt cuộc ta cũng hiểu được vì sao Yêu Mẹ nói trong cung này không ai ăn bánh bao hết, cho dù họ muốn ăn thì cũng sẽ nhịn vì lý do bánh bao là thứ đồ ăn thấp hèn.
"Các nàng đều lén đem những món đồ cỗ giấu đi, bán lấy tiền, cho nên ngươi sẽ không biết đâu, tuy rằng thấy như vậy chứ họ sống không tốt chút nào" Hắn tràn đầy cảm động nói.
Đây là tội mất đầu a.
Tiền công công không coi ai ra gì nói "Chuyện này không quan trọng, ta thấy ngươi là người mới, khuôn mặt cũng không tệ, tuy là có trét phấn hơi nhiều, nhưng mà nếu sau này muốn sống qua ngày lành tháng tốt thì đi theo công công ta"
"Làm gì?"
"Buôn lậu a. Ngươi đem đồ của hoàng hậu trộm ra ngoài, đem tới đây ta giúp ngươi bán, tìm được chỗ bán thì chúng ta sẽ có tiền, gửi tiền vào ngân hàng tư nhân trong thời gian dài, tiền lãi rất cao, mỗi năm sẽ tăng gấp đôi, hai năm sẽ tăng lên gấp đôi nữa, đến khi chúng ta xuất cung, về sau sẽ thành người có tiền, không lẽ ngươi muốn trong cung khổ cực đến già hay sao? Ngươi có biết đó là cảm giác gì không, chỉ sống cho qua ngày, sống không bằng chết!" Hắn nói mà lòng đầy căm phẫn, ta nghe mà sững sờ.
Hắn nói với ta sau này muốn gặp hắn thì cứ tới đây, cầm một sấp tiền trong tay thì hắn sẽ xuất hiện.
Trước khi đi hắn còn nhét cho ta một hộp đủ thứ đồ linh tinh, chiếc hộp bằng gốm tinh xảo, phía trên có bức tranh hình hoa mai, bên trong là son, đây là loại son hiệu Phúc Xuân, bên ngoài có thể mua được với mấy chục văn tiền, nhưng mà khi vào cung rồi thì có tiền cũng không mua được.
Ta cất chiếc hộp vào túi, đem theo tâm tình phức tạp quay về cung.
Khi về cung rồi ta đi vòng quanh một lượt, nhìn kỹ đồ vật mỗi nơi, ta ước chừng những thứ đó có giá trị, lúc trước khi ta mới vào cung thì nó chỉ là những món đồ trang trí, còn bây giờ thì trước mắt ta những thứ ấy chính là tiền.
Ta vuốt đường cong mượt mà của một chiếc bình hoa, sờ sờ ở trên một chút, sau đó lại sờ bên dưới, trong lòng dâng lên muôn vàn xúc động. Sau này ta không phải mãi mãi ở cái nơi này nữa, khổ sở đến già, trăm năm như một ngày cho đến chết đi.
Ta không muốn trải qua cuộc đời như vậy, đời người không nên yếu đuối trống rỗng, đã từng có một nhân vật vĩ đại nói qua như thế.
Ta phải sống đúng với con người của mình để khi quay đầu lại, sẽ không cảm thấy hối hận, không bởi vì tầm thường vô vị mà nhục nhã. A, thanh xuân của ta không thể lãng phí như vậy được!
Lúc ta đang cầm bình hoa vuốt ve thì tiểu Thúy chạy từ ngoài vào, nàng nói "Nương nương, có một đội nhân mã đang tiến đến đây"
"A!" Ta buông bình hoa xuống, bất ngờ quá làm tay ta run rẫy nên bình hoa cũng lắc lư theo, làm ta thất kinh hồn vía.
Tiểu Thúy nói "Nương nương, người để ý một bình hoa nhỏ này làm gì, bể thì tới phủ nội vụ lĩnh cái mới là được"
"Phải không đó?" Ta hỏi. "Cái này chính là bình sứ của tiền triều, ở ngoài sẽ bán được một mớ tiền đó"
"Nương nương, người còn muốn ra ngoài nữa sao? Vào hoàng cung rồi thì giống như đã vào nhà giam, ở trong này không có ngày ra đâu" Tiểu Thúy cười nói.
Ánh mắt phức tạp của ta nhìn nàng.
Nàng cũng nhìn ta, hai người chúng ta đều cùng rơi lệ.
Cả hai đều là kẻ lưu lạc chân trời...
Lúc này, đội nhân mã mà nàng nói cũng vừa đến.
Đám người kia vừa tiến đến thì trong phòng liền dậy lên một cỗ mùi. Phía trước hàng ngũ kia là một đám cung nữ, đầy đặn mượt mà, mặt như trăng tròn, miệng anh đào đáng yêu, nếu đi ngoài đường, chắc chắn nam nhân nào gặp cũng sẽ ngoảnh lại huýt sáo kêu một tiếng nữ nhân.
Cung nữ đều xinh đẹp như vậy huống chi là thái phi đứng phía sau. Ta thấy mấy nữ nhân tuổi trăng tròn ấy tránh sang một bên, nhân vật chính mới chậm rãi bước lên phía trước.
Trong lúc đó tiểu Thúy đã đứng sát lỗ tai ta nhỏ giọng giới thiệu, người đứng đầu tiên kiêu ngạo không xem ai ra gì chính là phi tử mà hoàng đế tiều triều sủng ái nhất - Dương phi. Năm nay hơn ba mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt nên so với mấy cô nương hai mươi mấy tuổi còn non nớt hơn, lúc nàng mười tuổi được lão hoàng đế phát hiện là đệ nhất mỹ nhân nên liền cất nhắc với người nhà của nàng, chờ nàng đến năm mười ba tuổi xinh đẹp đáng yêu giống như một tiểu loli sẽ đón vào cung. Khi lão hoàng đế còn sống đều dành mọi sủng ái cho nàng. Nếu khi xưa không phải do thái hoàng thái hậu chỉ định thái hậu hiện tại làm hoàng hậu thì có lẽ Dương phi sẽ chính là người làm hoàng hậu khi ấy.
Tuy rằng năm đó thái phi không làm hoàng hậu nhưng so với hoàng hậu còn ra dáng hơn. Hoàng hậu ra ngoài chỉ mang theo mười mấy người, còn nàng thì đem theo mấy chục người, những cô nương xinh đẹp làm cho căn phòng của ta chật cứng, bốn phía đều là cung nữ do nàng mang tới, vả lại những cung nữ này đều xinh đẹp như hoa như ngọc động lòng người, từ bốn phương tám hướng đem ta vây lại, là muốn cố ý gây áp lực cho ta mà.
Hiện tại, cho dù là ta quay mặt đi đâu thì cũng thấy toàn người của nàng ấy.
Tiểu Thúy nói "Người thấy không, đây mới chính là khí thế của bá vương"
Ta nhỏ giọng hỏi "Ta nên làm gì đây?"
"Hoàng hậu, thái phi là thái phi, không phải thái hậu, nhưng mà nàng ấy cũng như mẹ chồng của người, khi gặp thì phải hành lễ, thái phi hỏi cái gì thì người phải trả lời cái đó"
"Là như thế sao? Vậy hoàng hậu ta đây rất không có cấp bậc rồi" Lòng ta không phục, làm một hoàng hậu, là thê tử của đương kim hoàng đế, trong lịch sử ghi chép, có hoàng hậu nào mà trong tay không cầm trọng quyền hô mưa gọi gió, dưới một người trên van người chứ, chỉ có mỗi mình ta là xui xẻo ngoại lệ?
Tiểu Thúy trắng mắt liếc ta một cái, "Hoàng hậu nương nương, là tự người nói muốn xây dựng hậu cung hòa bình mà"
"Hiểu rồi" Nói cũng đúng, ta vừa quyết chí làm một hoàng hậu mờ nhạt nhất trong lịch sử, những chuyện như vậy không cần so đo làm gì.
Ta rốt cục thấy được Dương phi, đệ nhất thiên hạ mỹ nhân trong truyền thuyết, nói nàng đẹp, đó là đẹp đến vô biên vô hạn, đẹp đến không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được, khuôn mặt như hoa, y phục như mây, trăm hoa nhìn thấy cũng phải e thẹn thất sắc, vẻ đẹp đột phá sức tưởng tượng cực hạn của thế nhân. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả, Hán ngữ đều ngại ngùng không thể diễn tả nỗi, vì thế ta chỉ có thể đại khái thế này, mắt, môi, mũi, miệng, khuôn mặt, bộ ngực của nàng, tất cả đều vô cùng mỹ lệ.
- -
[1] Phú nhị đại: Thế hệ giàu có thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.