Đối Tượng Thích Ăn Giấm Là Có Trải Nghiệm Gì?
Chương 1
Hoạt Bảo Thị Cá Bảo
16/03/2022
#tien161099 đã beta
Chạng vạng 6 giờ, bầu trời nóng bức cuối cùng cũng thu móng vuốt của mình lại, trở nên ôn hòa mềm mại, ánh chiều hoàng hôn bao trùm cả thành phố.
Tạ Tri Nam đi ở trên đường, đi xuyên qua dòng người.
Đêm nay hắn có hẹn với Hạ Kỷ Hoài đi xem phim.
Đột nhiên, một cái micro đưa đến trước mặt hắn, Tạ Tri Nam nâng mắt nhìn, một chị gái có gương mặt tròn như trứng ngỗng đứng trước mặt hắn, chị gái trang điểm rất nhẹ nhàn, lại phối hợp với một chiếc váy dài ôm sát eo, hơi mỉm cười ôn nhu.
“Anh đẹp trai, có thể phỏng vấn chút không?”
Tạ Tri Nam đẩy kính mắt của mình, ôn hòa nói: “Có thể.”
Nói thật, Tạ Tri Nam có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, cộng thêm khóe môi hắn thường xuyên mỉm cười, nhìn từ xa giống như là đang cười, bộ dáng con ngoan trò giỏi. Hiện tại nhìn gần, ý cười trên đôi mắt kia càng thêm rõ ràng, làm chị gái đây không nhịn được ngượng ngùng đỏ mặt.
“Khụ khụ.” Chị gái thanh giọng nói: “Anh đẹp trai, anh cảm thấy có một đối tượng hay ghen là có trải nghiệm gì?”
“Đối tượng hay ghen?” Tạ Tri Nam lặp lại một lần, ý vị sâu xa nhướng mày.
Chị gái không có tiền đồ bị nhan sắc của hắn mê hoặc vài giây, ở trong lòng niệm chú tĩnh tâm, ổn định ổn định.
Tạ Tri Nam suy nghĩ một hồi, buồn cười: “Chắc là... Gánh nặng nhỏ ngọt ngào đi.”
Chị gái ngơ người vài giây, trong lòng thầm nói không ổn, chắc chắn có dưa! Cô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, đang định tiếp tục hỏi, phía sau có một người chạy đến, như một trận gió đến bên cạnh Tạ Tri Nam, ôm lấy vai hắn.
Một giọng nói ngọt ngào dễ thương vang lên: “Xin chào chị, Nam Nam nhà chúng tôi không quét mã nha ~”
Chị gái tập trung nhìn, đứa nhỏ này, da trắng chân dài, gương mặt đẹp, người cao 1m8, lại là một anh đẹp trai a!
......
Tạ Tri Nam cùng Hạ Kỷ Hoài đều là người thành phố S, là sinh viên của S đại, nhưng là một người học công nghệ, một người học âm nhạc, cho dù là kéo tám xào hai người cũng không có liên quan đến nhau, nhưng trong một lần tình cờ mà quen biết nhau.
Nói đến cũng buồn cười, đó là lúc hắn vào năm nhất của đại học S.
S đại mỗi khóa có rất nhiều giáo sư, mọi người có thể tự do để chọn giáo sư mình theo học. Bởi vậy cho dù là cùng ban, cũng chưa chắc sẽ học chung lớp.
Chương trình học này cũng rất tiện lợi, chỉ cần đi học là giáo sư không có điểm danh, cho dù có ngủ quên ở ký túc xá không có đi học cũng không sợ bị bắt.
Nhưng mà giáo sư của Tạ Tri Nam là ngoại lệ.
Giáo sư của bọn họ là một người vừa mới 30 tuổi, trên đầu có rất nhiều tóc đen, rất có lòng với việc học. Một khóa học thường có 45 phút, một vấn đề ông ấy có thể nói rất nhiều, lâu lâu còn có điểm danh.
Một ban có 80 người, mỗi khóa đều có phân nữa số người nằm không cũng trúng đạn.
Hắn cùng Hạ Kỷ Hoài gặp nhau cũng là trong khóa đó.
Giáo sư ra một vấn đề rất khó, cả hội trường lặng thinh, giáo sư sửa sửa kính mắt liếc mắt một cái, cuối cùng dừng lại một tên trong danh sách.
“Hạ Thời, cậu đứng lên trả lời một cái.”
Vừa nói xong, toàn trường vẫn im lặng.
Giáo sư lại nói một lần nữa: “Hạ Thời, có không?”
Vài giây sau, trong hội trường cũng có động tĩnh, một bóng người chậm rì rì mà đứng lên.
Giáo sư dừng một lát: “Cậu là con gái... Dáng người cũng rất cao.”
Bên dưới truyền đến tiếng cười.
Tạ Tri Nam vừa lúc ngồi ở bàn thứ ba từ dưới đếm lên, theo bản năng liếc mắt nhìn theo giáo sư, chỉ thấy cô gái tên Hạ Thời kia có dáng người rất cao, cao ít nhất 1m8, một đầu tóc đen che khuất mặt cô ấy. Không biết là do thẹn thùng hay gì, cô gái vẫn luôn cúi đầu, giọng cũng rất nhỏ, không phân biệt được nam hay nữ.
“Giáo sư, em không biết.”
Tạ Tri Nam trong lòng hiểu rõ.
Hạ Thời thật không có đến, đây là đến học giùm.
Giọng nói cô gái quá nhỏ, giáo sư không nghe rõ.
“Em nói cái gì?”
Cô gái lặp lại một lần nữa: “Giáo sư, em không biết.”
“Em nói cái gì? Lớn tiếng chút?”
Giáo sư từ bục giảng đi xuóing phía dưới, thấy chuyện sắp bị lộ, Tạ Tri Nam đứng lên.
“Giáo sư, để em trả lời.”
Giọng nói ôn hòa của Tạ Tri Nam vang lên ở trong phòng học, ánh mắt tất cả các bạn học đều nhìn về phía bên này, hô lên một tiếng nhỏ.wattpad:tien161099
Giáo sư cũng nhìn về phía bên này.
“Em cho rằng...” Tạ Tri Nam đẩy đẩy kính của mình, nhẹ nhàng nói ra đáp án, trật tự rõ ràng, giọng nói trầm ổn, lúc nói xong hắn còn làm bộ mà dừng một chút mới nói: “Em cho rằng câu hỏi này nên trả lời như thế, nhưng mà trong đó còn một ý em chưa nghĩ thông.”
Như vậy vừa đi xuống tới dưới, giáo sư liền quên luôn cô gái Hạ Thời, tán thưởng mà nhìn Tạ Tri Nam, nói: “Bạn học này trả lời rất tốt, tên là gì?”
“Tạ Tri Nam.” Tạ Tri Nam rũ mắt đáp.
Giáo sư cười ha hả vỗ vai Tạ Tri Nam: “Rất tốt, em vừa mới hỏi ra một vấn đề rất hay.”
Tạ Tri Nam hơi mỉm cười, ngồi xuống.
“Hạ Thời” bị khó xử cũng ngồi xuống.
Hắn không nghĩ tới, hắn chỉ là tùy tay giúp một việc nhỏ, giúp xong cũng không nghĩ đến người ta sẽ trả ơn, kết quả lúc tan học, một người cao lớn đứng trước mặt hắn.
Tạ Tri Nam nâng mắt nhìn.
Người trước mắt mặc áo thun rất rộng, môi hồng răng trắng gương mặt rất đẹp.
Cậu ấy xoa xoa tóc của mình, ánh mắt mơ màn, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.
“Chuyện là... anh đẹp trai, Hạ Thời em gái tôi rất để ý anh, nhờ tôi đến xin số điện thoại của anh.”
Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào.
Tạ Tri Nam nghe vậy trên mặt có chút vi diệu. Hắn cười khẽ một tiếng, cái gì cũng không nói, chỉ là lấy điện thoại của mình ra, mở QR quét mã.
Trên mã QR có hình một cô gái.
Đinh một tiếng, thêm bạn thành công.
Anh đẹp trai cất điện thọau, nhìn Tạ Tri Nam cười: “Cảm ơn.”
Tạ Tri Nam gật đầu, cầm sách rời đi.
Trong lòng hắn không chút để ý nghĩ, anh đẹp trai đến xin số liên lạc có vẻ không biết, em gái Hạ Thời của cậu ấy, mình cũng có biết a.
Tác giả có lời muốn nói:
- -----------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chạng vạng 6 giờ, bầu trời nóng bức cuối cùng cũng thu móng vuốt của mình lại, trở nên ôn hòa mềm mại, ánh chiều hoàng hôn bao trùm cả thành phố.
Tạ Tri Nam đi ở trên đường, đi xuyên qua dòng người.
Đêm nay hắn có hẹn với Hạ Kỷ Hoài đi xem phim.
Đột nhiên, một cái micro đưa đến trước mặt hắn, Tạ Tri Nam nâng mắt nhìn, một chị gái có gương mặt tròn như trứng ngỗng đứng trước mặt hắn, chị gái trang điểm rất nhẹ nhàn, lại phối hợp với một chiếc váy dài ôm sát eo, hơi mỉm cười ôn nhu.
“Anh đẹp trai, có thể phỏng vấn chút không?”
Tạ Tri Nam đẩy kính mắt của mình, ôn hòa nói: “Có thể.”
Nói thật, Tạ Tri Nam có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, cộng thêm khóe môi hắn thường xuyên mỉm cười, nhìn từ xa giống như là đang cười, bộ dáng con ngoan trò giỏi. Hiện tại nhìn gần, ý cười trên đôi mắt kia càng thêm rõ ràng, làm chị gái đây không nhịn được ngượng ngùng đỏ mặt.
“Khụ khụ.” Chị gái thanh giọng nói: “Anh đẹp trai, anh cảm thấy có một đối tượng hay ghen là có trải nghiệm gì?”
“Đối tượng hay ghen?” Tạ Tri Nam lặp lại một lần, ý vị sâu xa nhướng mày.
Chị gái không có tiền đồ bị nhan sắc của hắn mê hoặc vài giây, ở trong lòng niệm chú tĩnh tâm, ổn định ổn định.
Tạ Tri Nam suy nghĩ một hồi, buồn cười: “Chắc là... Gánh nặng nhỏ ngọt ngào đi.”
Chị gái ngơ người vài giây, trong lòng thầm nói không ổn, chắc chắn có dưa! Cô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, đang định tiếp tục hỏi, phía sau có một người chạy đến, như một trận gió đến bên cạnh Tạ Tri Nam, ôm lấy vai hắn.
Một giọng nói ngọt ngào dễ thương vang lên: “Xin chào chị, Nam Nam nhà chúng tôi không quét mã nha ~”
Chị gái tập trung nhìn, đứa nhỏ này, da trắng chân dài, gương mặt đẹp, người cao 1m8, lại là một anh đẹp trai a!
......
Tạ Tri Nam cùng Hạ Kỷ Hoài đều là người thành phố S, là sinh viên của S đại, nhưng là một người học công nghệ, một người học âm nhạc, cho dù là kéo tám xào hai người cũng không có liên quan đến nhau, nhưng trong một lần tình cờ mà quen biết nhau.
Nói đến cũng buồn cười, đó là lúc hắn vào năm nhất của đại học S.
S đại mỗi khóa có rất nhiều giáo sư, mọi người có thể tự do để chọn giáo sư mình theo học. Bởi vậy cho dù là cùng ban, cũng chưa chắc sẽ học chung lớp.
Chương trình học này cũng rất tiện lợi, chỉ cần đi học là giáo sư không có điểm danh, cho dù có ngủ quên ở ký túc xá không có đi học cũng không sợ bị bắt.
Nhưng mà giáo sư của Tạ Tri Nam là ngoại lệ.
Giáo sư của bọn họ là một người vừa mới 30 tuổi, trên đầu có rất nhiều tóc đen, rất có lòng với việc học. Một khóa học thường có 45 phút, một vấn đề ông ấy có thể nói rất nhiều, lâu lâu còn có điểm danh.
Một ban có 80 người, mỗi khóa đều có phân nữa số người nằm không cũng trúng đạn.
Hắn cùng Hạ Kỷ Hoài gặp nhau cũng là trong khóa đó.
Giáo sư ra một vấn đề rất khó, cả hội trường lặng thinh, giáo sư sửa sửa kính mắt liếc mắt một cái, cuối cùng dừng lại một tên trong danh sách.
“Hạ Thời, cậu đứng lên trả lời một cái.”
Vừa nói xong, toàn trường vẫn im lặng.
Giáo sư lại nói một lần nữa: “Hạ Thời, có không?”
Vài giây sau, trong hội trường cũng có động tĩnh, một bóng người chậm rì rì mà đứng lên.
Giáo sư dừng một lát: “Cậu là con gái... Dáng người cũng rất cao.”
Bên dưới truyền đến tiếng cười.
Tạ Tri Nam vừa lúc ngồi ở bàn thứ ba từ dưới đếm lên, theo bản năng liếc mắt nhìn theo giáo sư, chỉ thấy cô gái tên Hạ Thời kia có dáng người rất cao, cao ít nhất 1m8, một đầu tóc đen che khuất mặt cô ấy. Không biết là do thẹn thùng hay gì, cô gái vẫn luôn cúi đầu, giọng cũng rất nhỏ, không phân biệt được nam hay nữ.
“Giáo sư, em không biết.”
Tạ Tri Nam trong lòng hiểu rõ.
Hạ Thời thật không có đến, đây là đến học giùm.
Giọng nói cô gái quá nhỏ, giáo sư không nghe rõ.
“Em nói cái gì?”
Cô gái lặp lại một lần nữa: “Giáo sư, em không biết.”
“Em nói cái gì? Lớn tiếng chút?”
Giáo sư từ bục giảng đi xuóing phía dưới, thấy chuyện sắp bị lộ, Tạ Tri Nam đứng lên.
“Giáo sư, để em trả lời.”
Giọng nói ôn hòa của Tạ Tri Nam vang lên ở trong phòng học, ánh mắt tất cả các bạn học đều nhìn về phía bên này, hô lên một tiếng nhỏ.wattpad:tien161099
Giáo sư cũng nhìn về phía bên này.
“Em cho rằng...” Tạ Tri Nam đẩy đẩy kính của mình, nhẹ nhàng nói ra đáp án, trật tự rõ ràng, giọng nói trầm ổn, lúc nói xong hắn còn làm bộ mà dừng một chút mới nói: “Em cho rằng câu hỏi này nên trả lời như thế, nhưng mà trong đó còn một ý em chưa nghĩ thông.”
Như vậy vừa đi xuống tới dưới, giáo sư liền quên luôn cô gái Hạ Thời, tán thưởng mà nhìn Tạ Tri Nam, nói: “Bạn học này trả lời rất tốt, tên là gì?”
“Tạ Tri Nam.” Tạ Tri Nam rũ mắt đáp.
Giáo sư cười ha hả vỗ vai Tạ Tri Nam: “Rất tốt, em vừa mới hỏi ra một vấn đề rất hay.”
Tạ Tri Nam hơi mỉm cười, ngồi xuống.
“Hạ Thời” bị khó xử cũng ngồi xuống.
Hắn không nghĩ tới, hắn chỉ là tùy tay giúp một việc nhỏ, giúp xong cũng không nghĩ đến người ta sẽ trả ơn, kết quả lúc tan học, một người cao lớn đứng trước mặt hắn.
Tạ Tri Nam nâng mắt nhìn.
Người trước mắt mặc áo thun rất rộng, môi hồng răng trắng gương mặt rất đẹp.
Cậu ấy xoa xoa tóc của mình, ánh mắt mơ màn, gương mặt trắng nõn hơi ửng đỏ.
“Chuyện là... anh đẹp trai, Hạ Thời em gái tôi rất để ý anh, nhờ tôi đến xin số điện thoại của anh.”
Bạn học xung quanh bắt đầu ồn ào.
Tạ Tri Nam nghe vậy trên mặt có chút vi diệu. Hắn cười khẽ một tiếng, cái gì cũng không nói, chỉ là lấy điện thoại của mình ra, mở QR quét mã.
Trên mã QR có hình một cô gái.
Đinh một tiếng, thêm bạn thành công.
Anh đẹp trai cất điện thọau, nhìn Tạ Tri Nam cười: “Cảm ơn.”
Tạ Tri Nam gật đầu, cầm sách rời đi.
Trong lòng hắn không chút để ý nghĩ, anh đẹp trai đến xin số liên lạc có vẻ không biết, em gái Hạ Thời của cậu ấy, mình cũng có biết a.
Tác giả có lời muốn nói:
- -----------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.