Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 14: Một Quyền Này Của Tôi Có Công Lực 30 Năm, Cô Ngăn Được Sao? (2)
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
11/05/2022
"Là sủng vật của người ta nha." Giọng nói của Bạch Cẩm mang theo ý cười rõ ràng: "Tiểu ca ca cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Bạch Cẩm mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương đúng là người thường.
Nhiều lắm cũng coi như là người to gan lớn mật mà thôi.
Nghe được có người trả lời, Chu Tự liền quay đầu nhìn về phía người không đeo mạng che mặt, nghiêm túc nói: "Sủng vật phải trông coi kỹ, chạy loạn dễ chết."
"Dễ chết?" Bạch Cẩm vẫn duy trì nụ cười: "Tiểu ca ca ở đâu, nó không phải vẫn sống tốt đó sao?"
Rắc !
Chu Tự đưa tay bẻ gãy cổ chuột, sau đó ném sang một bên, nói với Bạch Cẩm: "Cô xem, chết rồi phải không?"
Sắc mặt Bạch Cẩm tươi cười,nhưng trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Trong lúc nhất thời cảm giác người trước mắt này có chút...tàn bạo.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền có chút tức giận.
Cô ta động thân, muốn giáo huấn tên người bình thường đột nhiên xuất hiện này một chút.
Chỉ cần đến thêm chút nữa, chỉ cần đối mặt với nhau, cô ta liền có thể làm cho đối phương không thể động đậy.
Kẻ động vào chuột đen của cô ta luôn luôn phải trả một cái giá thật đắt !
Nhưng mà trong nháy mắt khi cô ta muốn động thủ, bên tai đột nhiên thổi tới một trận gió nhẹ, mái tóc dài vốn buông xuống, bị gió nhẹ thổi lên.
Cảm nhận được tất cả, đồng tử Bạch Cẩm co rụt lại, bởi vì cô ta nhìn thấy bên người đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Đó là tên người bình thường khi nãy.
Hắn, hắn đến đây khi nào?
Tiếp theo, bên tai cô ta truyền đến khàn khàn: "Một quyền này của tôi có công lực 30 năm, cô có thể ngăn chặn nó không?"
Lời nói vừa kết thúc.
Oành!
Âm thanh tựa như nổ tung trực tiếp vang lên.
Mà Bạch Cẩm cảm giác bụng mình bị thứ gì đó đáng sợ đụng phải.
Răng rắc!
Đó là âm thanh của xương bị gãy.
Huyết khí bắt đầu quay cuồng, đau nhức ập đến.
Phụt !
Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, sau đó hai chân cô ta rời khỏi mặt đất.
Lực tấn công này làm cho cô ta không cách nào đứng vững.
Ầm!
Cơ thể cô ta đập vào tường, tường lập tức sụp đổ.
Ầm ầm!
Bạch Cẩm lăn trên mặt đất hai vòng, cuối cùng gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự.
Đó là một người đàn ông đứng trong bóng tối, không cách nào nhìn rõ dung nhan, nhưng giờ khắc này lại giống như ác ma trong bóng tối.
"Anh..."
Phụt !
Máu tươi theo đó phun ra. Cô ta muốn chạy trốn, cô ta biết chắc chắn mình đã đắc tội với vị tiền bối này ở đâu đó.
Có liên quan gì đến thánh tử không?
Cô ta không biết, nhưng hiện tại nhất định phải chạy, nhưng mà trong trận pháp này cô không cách nào vận dụng pháp lực.
Tự mình hại mình.
"A, thật sự có thể ngăn cản." Nhìn đối phương vui vẻ nhảy nhót, Chu Tự có chút kinh ngạc.
Nghe được những lời này, tâm thần Bạch Cẩm đại loạn, không dám ở lại thêm chút nào.
Trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Sau đó máu tươi khắp người cô biến mất tại chỗ.
Huyết độn.
Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự hiểu được một chuyện.
Thật sự có tu chân giả a.
Vừa nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía người khác.
Đối phương động đậy.
"Muốn đánh lén?" Chu Tự trong lòng cảnh giác, trực tiếp động thủ.
"Không tốt, không trốn thoát." Thu Thiển kinh hãi, chỉ có thể đọ sức với đối phương.
Nhưng...
Một quyền đánh Bạch Cẩm trọng thương, rốt cuộc là người cấp bậc nào?
Bước chân của Chu Tự rất nhanh, không đến một hơi thở liền đi tới trước mặt Thu Thiển.
Một quyền đánh ra, trực tiếp lấy thể diện của đối phương.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khi đem công kích đến đối phương, hắn cảm giác được một cỗ trợ lực phi thường cường đại.
Hắn tăng cường sức mạnh của mình theo bản năng.
Răng rắc!
Đây là âm thanh của một cái gì đó bị hỏng.
Sau đó một quyền hạ xuống.
Vút !
Có mảnh vỡ bay ra, xẹt qua cánh tay hắn, tiếp theo Chu Tự cảm giác mình đánh trúng đối phương.
Ầm!
Đối phương bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài.
Khi hắn muốn tiếp tục tấn công,lại thấy tất cả mọi người đã biến mất.
"Cô gái này lợi hại hơn không ít so với cô gái kia."
Chu Tự ngạc nhiên.
Bạch Cẩm mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương đúng là người thường.
Nhiều lắm cũng coi như là người to gan lớn mật mà thôi.
Nghe được có người trả lời, Chu Tự liền quay đầu nhìn về phía người không đeo mạng che mặt, nghiêm túc nói: "Sủng vật phải trông coi kỹ, chạy loạn dễ chết."
"Dễ chết?" Bạch Cẩm vẫn duy trì nụ cười: "Tiểu ca ca ở đâu, nó không phải vẫn sống tốt đó sao?"
Rắc !
Chu Tự đưa tay bẻ gãy cổ chuột, sau đó ném sang một bên, nói với Bạch Cẩm: "Cô xem, chết rồi phải không?"
Sắc mặt Bạch Cẩm tươi cười,nhưng trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Trong lúc nhất thời cảm giác người trước mắt này có chút...tàn bạo.
Nhưng rất nhanh, cô ta liền có chút tức giận.
Cô ta động thân, muốn giáo huấn tên người bình thường đột nhiên xuất hiện này một chút.
Chỉ cần đến thêm chút nữa, chỉ cần đối mặt với nhau, cô ta liền có thể làm cho đối phương không thể động đậy.
Kẻ động vào chuột đen của cô ta luôn luôn phải trả một cái giá thật đắt !
Nhưng mà trong nháy mắt khi cô ta muốn động thủ, bên tai đột nhiên thổi tới một trận gió nhẹ, mái tóc dài vốn buông xuống, bị gió nhẹ thổi lên.
Cảm nhận được tất cả, đồng tử Bạch Cẩm co rụt lại, bởi vì cô ta nhìn thấy bên người đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Đó là tên người bình thường khi nãy.
Hắn, hắn đến đây khi nào?
Tiếp theo, bên tai cô ta truyền đến khàn khàn: "Một quyền này của tôi có công lực 30 năm, cô có thể ngăn chặn nó không?"
Lời nói vừa kết thúc.
Oành!
Âm thanh tựa như nổ tung trực tiếp vang lên.
Mà Bạch Cẩm cảm giác bụng mình bị thứ gì đó đáng sợ đụng phải.
Răng rắc!
Đó là âm thanh của xương bị gãy.
Huyết khí bắt đầu quay cuồng, đau nhức ập đến.
Phụt !
Một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, sau đó hai chân cô ta rời khỏi mặt đất.
Lực tấn công này làm cho cô ta không cách nào đứng vững.
Ầm!
Cơ thể cô ta đập vào tường, tường lập tức sụp đổ.
Ầm ầm!
Bạch Cẩm lăn trên mặt đất hai vòng, cuối cùng gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tự.
Đó là một người đàn ông đứng trong bóng tối, không cách nào nhìn rõ dung nhan, nhưng giờ khắc này lại giống như ác ma trong bóng tối.
"Anh..."
Phụt !
Máu tươi theo đó phun ra. Cô ta muốn chạy trốn, cô ta biết chắc chắn mình đã đắc tội với vị tiền bối này ở đâu đó.
Có liên quan gì đến thánh tử không?
Cô ta không biết, nhưng hiện tại nhất định phải chạy, nhưng mà trong trận pháp này cô không cách nào vận dụng pháp lực.
Tự mình hại mình.
"A, thật sự có thể ngăn cản." Nhìn đối phương vui vẻ nhảy nhót, Chu Tự có chút kinh ngạc.
Nghe được những lời này, tâm thần Bạch Cẩm đại loạn, không dám ở lại thêm chút nào.
Trực tiếp phun ra một ngụm máu.
Sau đó máu tươi khắp người cô biến mất tại chỗ.
Huyết độn.
Nhìn đối phương rời đi, Chu Tự hiểu được một chuyện.
Thật sự có tu chân giả a.
Vừa nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía người khác.
Đối phương động đậy.
"Muốn đánh lén?" Chu Tự trong lòng cảnh giác, trực tiếp động thủ.
"Không tốt, không trốn thoát." Thu Thiển kinh hãi, chỉ có thể đọ sức với đối phương.
Nhưng...
Một quyền đánh Bạch Cẩm trọng thương, rốt cuộc là người cấp bậc nào?
Bước chân của Chu Tự rất nhanh, không đến một hơi thở liền đi tới trước mặt Thu Thiển.
Một quyền đánh ra, trực tiếp lấy thể diện của đối phương.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt khi đem công kích đến đối phương, hắn cảm giác được một cỗ trợ lực phi thường cường đại.
Hắn tăng cường sức mạnh của mình theo bản năng.
Răng rắc!
Đây là âm thanh của một cái gì đó bị hỏng.
Sau đó một quyền hạ xuống.
Vút !
Có mảnh vỡ bay ra, xẹt qua cánh tay hắn, tiếp theo Chu Tự cảm giác mình đánh trúng đối phương.
Ầm!
Đối phương bị một quyền của hắn đánh bay ra ngoài.
Khi hắn muốn tiếp tục tấn công,lại thấy tất cả mọi người đã biến mất.
"Cô gái này lợi hại hơn không ít so với cô gái kia."
Chu Tự ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.