Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 42: Nghỉ Việc
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
06/11/2022
Nhỡ không may bị phát hiện mình chính là trùm phản diện thì không tốt lắm.
Cũng không phải là lo lắng bọn họ sẽ ra tay với hắn, chủ yếu là vì tiền lương thôi.
"Hình như đã không còn quá phản cảm khi làm phản diện."
Chu Tự thầm thở dài.
Cha mẹ cho, hắn tiếp nhận cũng nhanh.
Cốc cốc!
Dì Trình với vẻ mặt nghiêm túc đang gõ lên mặt quầy hàng.
"Dì Trình, sao thế ạ?"
Chu Tự lập tức đứng lên.
"Chỗ này có một ít đồ, có thể chuyển giúp ta được không?"
Dì Trình nói với hắn.
"Được ạ."
Chu Tự nhận lời ngay lập tức.
Hắn đi theo dì Trình đến phòng tạp hóa, chỗ này có hai thùng sách.
"Không biết ai để hai thùng sách ở chỗ này, phải để trong nhà kho chứ."
Dì Trình cằn nhằn.
Hắn cũng biết nhà kho, mặc dù công việc của hắn không cần kiểm kê, nhưng vẫn phải hiểu qua một chút, làm việc cũng thuận lợi hơn.
"Hai cái thùng này chuyển xuống kho ạ?"
Chu Tự bên thùng lên hỏi.
"Không cần, để bên trong là được, ta sẽ nói chuyện với người kiểm kê, làm phiền ngươi rồi."
Dì Trình nói.
"Không có gì ạ."
Nói xong, Chu Tự bèn khuân hai thùng sách nặng trịch đi vào kho.
Hai chuyến mà thôi, dễ ợt.
Chỉ là, một giờ sau, hắn lại bị dì Trình gọi đi hỗ trợ khuân hàng.
Chẳng biết từ lúc nào phòng tạp hóa lại nhiều thêm một cái bàn làm việc...
Không vấn đề gì, vẫn chuyển được.
10h, dì Trình lại tới.
10h40 lại một chuyến nữa.
Đều bảo hắn đi khuân đồ.
Hai giờ chiều, ba giờ chiều, bốn giờ chiều.
Chu Tự đột nhiên cảm giác cả ngày hôm nay đều bận, lại cảm thấy hình như cũng chẳng bận bịu chút nào.
Bốn rưỡi, Chu Tự chuyển đồ xong, ngồi đọc sách trên ghế cũng cảm thấy không vui vẻ mấy.
Dì Trình vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn câu cám ơn.
Công nhân vệ sinh mệt mỏi như vậy sao?
May mà công việc của hắn cũng coi như nhàn hạ, hỗ trợ một chút cũng không sao.
Năm giờ, Chu Tự lại nhìn thấy dì Trình.
Lần này không cần đối phương lên tiếng, Chu Tự trực tiếp đứng lên:
"Dì Trình, chỗ nào thế?"
Tranh thủ thời gian chuyển đi, chuyển xong còn tan tầm.
Nếu không phải dì Trình vẫn luôn dùng khuôn mặt nghiêm túc nói cảm ơn hắn, hắn cũng cảm thấy liệu mình có bị nhắm vào hay không.
Lần này hắn chuyển may tính hỏng.
"Ngươi làm việc tạm thời?"
Vừa làm, dì Trình vừa hỏi hắn.
"Ừm."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy thì chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghỉ việc sao?"
Dì Trình lại nói.
"Nhưng sắp được lĩnh lương rồi."
Chu Tự đáp.
Bây giờ hắn đang rất thiếu tiền.
Trong nhà không hiểu tại sao lại nhiều thêm hai con mọt ăn bám, rõ ràng không cần hắn nuôi, nhưng lại cứ bắt hắn phải nuôi.
Đây là định dồn hắn đến đường cùng, sau đó trở về kế thừa tiệm cơm của lão cha chắc.
Nghĩ lại, bọn hắn một đứa là Ma Đạo Thánh Tử, một đứa Ma Đạo Thánh Nữ với một Ma Đạo Thần Nữ, vì sao phải sống cuộc sống gian khổ như vậy?
Làm công thôi, Thánh Tử đại nhân?
Dì Trình không nói gì nữa, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Sắp hết giờ làm, Chu Tự thầm tính toán sau khi tan làm hắn phải làm những gì.
Hôm qua Thu Thiển mua đồ ăn, hôm nay hắn lại mua thêm một ít đủ ăn mấy ngày này là được.
Hoặc là hỏi Thu Thiển xem nàng đã mua bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Chu Tự gạt đi luôn, làm gì phương thức liên lạc mà hỏi.
Hơn năm giờ, Chu Tự định tan tầm thì thấy dì Trình lại đi về hướng bên này, trên tay xách không ít văn bản tài liệu.
Xong, tăng ca không có tiền làm thêm giờ.
Trong lòng hắn vừa nghĩ vậy thì nghe Tô Thi đến làm ca sau hào hứng chạy đến chỗ dì Trình:
"Trình tỷ, để ta cầm giúp ngươi."
"Tiểu Tô à, lại đẹp lên rồi."
Dì Trình tươi cười.
Nhìn dì Trình vẫn luôn nghiêm túc cười tươi như vậy, Chu Tự hiểu hắn khổ luyện mười tám loại võ nghệ giang hồ, trình độ đã đạt tới cảnh giới tối cao.
Bây giờ mới vào nhân thế, lại quên đây là một nơi phải biết nhân tình thế sự.
Mà cả một ngày hắn cũng chưa lĩnh ngộ ra được.
Lúc này dì Trình đi tới, Chu Tự đứng lên, ngữ điệu không thay đổi:
"Trình tỷ."
Nghe Chu Tự gọi như vậy, khóe miệng Trình tỷ hơi mỉm cười.
Nàng cầm cái phiếu nhỏ đặt trên quầy:
"Đây là phiếu thêm đồ ăn, ăn ở trên kia có thể ưu đãi mười lăm tệ. Hỏi người bên trong, bọn họ bảo bọn Tiểu Tô vẫn chưa xin cho ngươi."
Chu Tự quay đầu nhìn về phía Tô Thi.
Tô Thi lập tức nhìn vào một mặt phản quang giả bộ vuốt tóc.
Sau khi cảm ơn dì Trình di, Chu Tự liền quẹt thẻ tan làm.
Đương nhiên phải nhận vé ưu đãi.
Chu Tự đi rồi, dì Trình cất bước đi đến phòng nghỉ của nhân viên quản lý, thấy Hàn Tô đang đọc sách và Minh Nam Sở đang gác chân nghịch điện thoại di động.
Cộc cộc!
Nghe tiếng gõ cửa, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đều quay đầu nhìn ra, thấy dì Trình, Hàn Tô lập tức đứng lên, Minh Nam Sở thì hốt hoảng buông chân xuống, tiện tay phủi phủi mặt bàn.
"Trình tỷ."
Hai người cúi đầu chào, cứ có cảm giác sắp bị mắng đến nơi.
Bình thường hai bên chẳng mấy khi qua lại, dì Trình đột nhiên tới, có chút không bình thường cho lắm.
Cũng không phải là lo lắng bọn họ sẽ ra tay với hắn, chủ yếu là vì tiền lương thôi.
"Hình như đã không còn quá phản cảm khi làm phản diện."
Chu Tự thầm thở dài.
Cha mẹ cho, hắn tiếp nhận cũng nhanh.
Cốc cốc!
Dì Trình với vẻ mặt nghiêm túc đang gõ lên mặt quầy hàng.
"Dì Trình, sao thế ạ?"
Chu Tự lập tức đứng lên.
"Chỗ này có một ít đồ, có thể chuyển giúp ta được không?"
Dì Trình nói với hắn.
"Được ạ."
Chu Tự nhận lời ngay lập tức.
Hắn đi theo dì Trình đến phòng tạp hóa, chỗ này có hai thùng sách.
"Không biết ai để hai thùng sách ở chỗ này, phải để trong nhà kho chứ."
Dì Trình cằn nhằn.
Hắn cũng biết nhà kho, mặc dù công việc của hắn không cần kiểm kê, nhưng vẫn phải hiểu qua một chút, làm việc cũng thuận lợi hơn.
"Hai cái thùng này chuyển xuống kho ạ?"
Chu Tự bên thùng lên hỏi.
"Không cần, để bên trong là được, ta sẽ nói chuyện với người kiểm kê, làm phiền ngươi rồi."
Dì Trình nói.
"Không có gì ạ."
Nói xong, Chu Tự bèn khuân hai thùng sách nặng trịch đi vào kho.
Hai chuyến mà thôi, dễ ợt.
Chỉ là, một giờ sau, hắn lại bị dì Trình gọi đi hỗ trợ khuân hàng.
Chẳng biết từ lúc nào phòng tạp hóa lại nhiều thêm một cái bàn làm việc...
Không vấn đề gì, vẫn chuyển được.
10h, dì Trình lại tới.
10h40 lại một chuyến nữa.
Đều bảo hắn đi khuân đồ.
Hai giờ chiều, ba giờ chiều, bốn giờ chiều.
Chu Tự đột nhiên cảm giác cả ngày hôm nay đều bận, lại cảm thấy hình như cũng chẳng bận bịu chút nào.
Bốn rưỡi, Chu Tự chuyển đồ xong, ngồi đọc sách trên ghế cũng cảm thấy không vui vẻ mấy.
Dì Trình vẫn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn câu cám ơn.
Công nhân vệ sinh mệt mỏi như vậy sao?
May mà công việc của hắn cũng coi như nhàn hạ, hỗ trợ một chút cũng không sao.
Năm giờ, Chu Tự lại nhìn thấy dì Trình.
Lần này không cần đối phương lên tiếng, Chu Tự trực tiếp đứng lên:
"Dì Trình, chỗ nào thế?"
Tranh thủ thời gian chuyển đi, chuyển xong còn tan tầm.
Nếu không phải dì Trình vẫn luôn dùng khuôn mặt nghiêm túc nói cảm ơn hắn, hắn cũng cảm thấy liệu mình có bị nhắm vào hay không.
Lần này hắn chuyển may tính hỏng.
"Ngươi làm việc tạm thời?"
Vừa làm, dì Trình vừa hỏi hắn.
"Ừm."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy thì chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghỉ việc sao?"
Dì Trình lại nói.
"Nhưng sắp được lĩnh lương rồi."
Chu Tự đáp.
Bây giờ hắn đang rất thiếu tiền.
Trong nhà không hiểu tại sao lại nhiều thêm hai con mọt ăn bám, rõ ràng không cần hắn nuôi, nhưng lại cứ bắt hắn phải nuôi.
Đây là định dồn hắn đến đường cùng, sau đó trở về kế thừa tiệm cơm của lão cha chắc.
Nghĩ lại, bọn hắn một đứa là Ma Đạo Thánh Tử, một đứa Ma Đạo Thánh Nữ với một Ma Đạo Thần Nữ, vì sao phải sống cuộc sống gian khổ như vậy?
Làm công thôi, Thánh Tử đại nhân?
Dì Trình không nói gì nữa, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Sắp hết giờ làm, Chu Tự thầm tính toán sau khi tan làm hắn phải làm những gì.
Hôm qua Thu Thiển mua đồ ăn, hôm nay hắn lại mua thêm một ít đủ ăn mấy ngày này là được.
Hoặc là hỏi Thu Thiển xem nàng đã mua bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Chu Tự gạt đi luôn, làm gì phương thức liên lạc mà hỏi.
Hơn năm giờ, Chu Tự định tan tầm thì thấy dì Trình lại đi về hướng bên này, trên tay xách không ít văn bản tài liệu.
Xong, tăng ca không có tiền làm thêm giờ.
Trong lòng hắn vừa nghĩ vậy thì nghe Tô Thi đến làm ca sau hào hứng chạy đến chỗ dì Trình:
"Trình tỷ, để ta cầm giúp ngươi."
"Tiểu Tô à, lại đẹp lên rồi."
Dì Trình tươi cười.
Nhìn dì Trình vẫn luôn nghiêm túc cười tươi như vậy, Chu Tự hiểu hắn khổ luyện mười tám loại võ nghệ giang hồ, trình độ đã đạt tới cảnh giới tối cao.
Bây giờ mới vào nhân thế, lại quên đây là một nơi phải biết nhân tình thế sự.
Mà cả một ngày hắn cũng chưa lĩnh ngộ ra được.
Lúc này dì Trình đi tới, Chu Tự đứng lên, ngữ điệu không thay đổi:
"Trình tỷ."
Nghe Chu Tự gọi như vậy, khóe miệng Trình tỷ hơi mỉm cười.
Nàng cầm cái phiếu nhỏ đặt trên quầy:
"Đây là phiếu thêm đồ ăn, ăn ở trên kia có thể ưu đãi mười lăm tệ. Hỏi người bên trong, bọn họ bảo bọn Tiểu Tô vẫn chưa xin cho ngươi."
Chu Tự quay đầu nhìn về phía Tô Thi.
Tô Thi lập tức nhìn vào một mặt phản quang giả bộ vuốt tóc.
Sau khi cảm ơn dì Trình di, Chu Tự liền quẹt thẻ tan làm.
Đương nhiên phải nhận vé ưu đãi.
Chu Tự đi rồi, dì Trình cất bước đi đến phòng nghỉ của nhân viên quản lý, thấy Hàn Tô đang đọc sách và Minh Nam Sở đang gác chân nghịch điện thoại di động.
Cộc cộc!
Nghe tiếng gõ cửa, Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đều quay đầu nhìn ra, thấy dì Trình, Hàn Tô lập tức đứng lên, Minh Nam Sở thì hốt hoảng buông chân xuống, tiện tay phủi phủi mặt bàn.
"Trình tỷ."
Hai người cúi đầu chào, cứ có cảm giác sắp bị mắng đến nơi.
Bình thường hai bên chẳng mấy khi qua lại, dì Trình đột nhiên tới, có chút không bình thường cho lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.