Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 25: Người Vừa Đến
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
06/11/2022
Nhìn bầu trời bên ngoài, hắn nhíu mày:
"Cảm giác cũng không lâu lắm."
"Sang ngày thứ hai rồi."
Chu Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói.
Nàng bưng bát, ăn gói sủi cảo cuối cùng trong tủ lạnh do chính nàng làm.
"À, sủi cảo và bánh bao đều hết rồi, hôm nay ngươi đi làm về nhớ mua thêm."
Chu Ngưng Nguyệt nói thêm.
Chu Tự không nói gì, hắn nhìn thời gian.
Sắp tám giờ rồi, còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ làm.
Vẫn kịp.
"Ta đi đây."
Chu Tự đứng lên, định đi ra ngoài.
"Chờ một chút, mang theo cái này đi."
Nói rồi, Chu Ngưng Nguyệt ném cho hắn một cái vòng tay màu đen và một tờ giấy:
"Đây là hướng dẫn sử dụng."
"Được."
Chu Tự nhận lấy đồ vật định đi.
"Chờ chút đã."
Thấy Chu Tự dừng lại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nói:
"Đồ ăn hết rồi, trưa nay ta ăn cái gì?"
"Tìm cha mẹ."
Chu Tự tùy tiện buông một câu, rồi mở cửa đi ra.
Bao nhiêu tuổi rồi, thật sự cho rằng mình tám tuổi sao?
Rầm!
Chu Tự đóng sầm cửa, không hể để ý giọng nói tủi thân phía sau.
Hắn mà đi làm muộn, mất việc thì sau này cả hai đứa cùng đói bụng luôn.
...
Tám giờ hai lăm phút, Chu Tự bước vào thư viện Đông Lâm.
May không bị trễ.
Lúc này thư viện đã có người trực ban, không có khách, khá là vắng vẻ.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một nhân viên quản lý ở quầy tiếp tân.
"Mới tới à?"
Hàn Tô nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự một cái.
"Vâng."
Chu Tự gật đầu, chờ người ta dẫn đi nhận việc.
Hàn Tô đứng lên nói với Chu Tự:
"Đi theo ta."
Nàng dẫn Chu Tự đến trước máy quẹt thẻ, nhập thông tin của hắn xong rồi làm thẻ đi làm:
"Sau này quẹt thẻ ở đây, thứ bảy trước khi tan làm sẽ tính tiền lương. Ngươi làm quen một chút việc bán sách và cho thuê sách..."
Nghe giảng giải một lát, Chu Tự hiểu được phạm vi công việc của mình.
Chỉ cần bán sách và cho thuê sách là được, không cần quản những thứ khác.
"Thêm cả ngươi nữa là chỗ này chúng ta có bốn nhân viên quản lý, công tác khác còn mấy nhân viên nữa, nhưng làm việc cũng không liên quan tới nhau mấy, không cần quá để ý. Ba người chúng ta thường xuyên không có mặt ở đây, chỗ này đại khái đều trông cậy vào ngươi."
Hàn Tô giải thích xong bèn vào phòng nghỉ.
Nhìn đối phương đi rời đi, Chu Tự có chút kinh ngạc, cứ vậy ném cho hắn sao?
Thật sự trông cậy luôn vào hắn?
Sau đó hắn bắt đầu làm quen thao tác, tìm hiểu giá sách cùng phân loại sách.
Kiểm tra xong những việc này, hắn mới thở phào một hơi.
Vậy sẽ không đến mức xảy ra sai sót quá lớn.
Hắn đã xem qua một lượt mục lục sách, may mà có sách hắn thích xem, dù không có giá trị gì.
Quầy thu ngân cũng có một ít sách, có lẽ có thể đọc.
Hắn tìm một quyển về lịch sử, định lật xem một chút.
Đương nhiên, kẹp bên trong chính là tờ giấy của Nguyệt tỷ, hắn phải xem xem cái vòng tay màu đen đó dùng để làm gì.
Đây chính là pháp bảo mà Nguyệt tỷ nói.
"Pháp bảo này vừa mới tạo ra không bao lâu, vẫn chưa đặt tên, ngươi cứ đặt bừa lấy một cái."
Đó là câu đầu tiên trên tờ giấy của Nguyệt tỷ.
Nhìn vòng tay một cái, hắn quyết định không đặt tên.
Ai không có việc gì tự nhiên đặt tên cho vòng tay?
"Vòng tay có ba công dụng, công dụng đầu tiên cũng là chủ yếu, đó chính là cất trữ vật. Ngươi dùng một sợi linh khí thử tiếp xúc với điểm đầu tiên, ngươi sẽ có thể bỏ đồ vật vào, phương pháp rất đơn giản. Thứ hai chính là ma khí cha mẹ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, dùng linh khí chạm vào điểm thứ hai, ma khí sẽ tiến vào trong cơ thể của ngươi, sau đó tản ra. Dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một khi có người chọc tới ngươi, hoặc là chất vấn ngươi, dùng ma khí dạy dỗ họ, cho họ biết ngươi tàn bạo, khát máu, phẫn nộ cỡ nào. Thứ ba thì rất bình thường, dùng để che giấu khí tức, dạy dỗ người khác thất bại cũng chỉ có thể chạy trốn, lúc chạy có thể đề phòng bị truy kích đến. Khởi động ở điểm thứ ba."
…
Xem xong sách hướng dẫn mà Nguyệt tỷ để lại, Chu Tự đại khái đã hiểu được tác dụng của pháp bảo.
Pháp bảo tích trữ có thể để đồ vào thì sẽ tiện hơn rất nhiều, khi đánh dã thú sẽ làm bẩn quần áo.
Đến lúc đó có thể bỏ một vài bộ quần áo vào để không phải đi mua giữa chừng.
Vốn định thử công năng, nhưng lại phát hiện linh lực vừa mới ngưng tụ, không tiện điều động.
Chờ lát nữa đi.
Sau khi cất tờ giấy đi, hắn bắt đầu đọc sách khôi phục công lực ngàn năm, hôm qua không đọc nên công lực còn lại không nhiều.
Lỡ như gặp phải dã thú thì sẽ rất phiền phức.
“Ngươi là Chu Tự vừa mới tới à?”
Trước quầy truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Chu Tự ngẩng đầu lên nhìn, là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc dài xoã vai và hơi hơi.
Mắt sáng răng trắng, chim sa cá lặn, khoé miệng nở một nụ cười thiện ý.
“Ngươi là?”
Chu Tự khá tò mò.
Lúc này đối phương lấy ra một tấm thẻ công tác và giải thích:
“Tô Thi, cũng là nhân viên quản lý thư viện giống ngươi. Đúng rồi, Hàn Tô vẫn chưa chuẩn bị thẻ công tác cho ngươi, để ta đi giúp ngươi.”
"Cảm giác cũng không lâu lắm."
"Sang ngày thứ hai rồi."
Chu Ngưng Nguyệt ở bên cạnh nói.
Nàng bưng bát, ăn gói sủi cảo cuối cùng trong tủ lạnh do chính nàng làm.
"À, sủi cảo và bánh bao đều hết rồi, hôm nay ngươi đi làm về nhớ mua thêm."
Chu Ngưng Nguyệt nói thêm.
Chu Tự không nói gì, hắn nhìn thời gian.
Sắp tám giờ rồi, còn hơn nửa tiếng nữa là đến giờ làm.
Vẫn kịp.
"Ta đi đây."
Chu Tự đứng lên, định đi ra ngoài.
"Chờ một chút, mang theo cái này đi."
Nói rồi, Chu Ngưng Nguyệt ném cho hắn một cái vòng tay màu đen và một tờ giấy:
"Đây là hướng dẫn sử dụng."
"Được."
Chu Tự nhận lấy đồ vật định đi.
"Chờ chút đã."
Thấy Chu Tự dừng lại, Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục nói:
"Đồ ăn hết rồi, trưa nay ta ăn cái gì?"
"Tìm cha mẹ."
Chu Tự tùy tiện buông một câu, rồi mở cửa đi ra.
Bao nhiêu tuổi rồi, thật sự cho rằng mình tám tuổi sao?
Rầm!
Chu Tự đóng sầm cửa, không hể để ý giọng nói tủi thân phía sau.
Hắn mà đi làm muộn, mất việc thì sau này cả hai đứa cùng đói bụng luôn.
...
Tám giờ hai lăm phút, Chu Tự bước vào thư viện Đông Lâm.
May không bị trễ.
Lúc này thư viện đã có người trực ban, không có khách, khá là vắng vẻ.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một nhân viên quản lý ở quầy tiếp tân.
"Mới tới à?"
Hàn Tô nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn Chu Tự một cái.
"Vâng."
Chu Tự gật đầu, chờ người ta dẫn đi nhận việc.
Hàn Tô đứng lên nói với Chu Tự:
"Đi theo ta."
Nàng dẫn Chu Tự đến trước máy quẹt thẻ, nhập thông tin của hắn xong rồi làm thẻ đi làm:
"Sau này quẹt thẻ ở đây, thứ bảy trước khi tan làm sẽ tính tiền lương. Ngươi làm quen một chút việc bán sách và cho thuê sách..."
Nghe giảng giải một lát, Chu Tự hiểu được phạm vi công việc của mình.
Chỉ cần bán sách và cho thuê sách là được, không cần quản những thứ khác.
"Thêm cả ngươi nữa là chỗ này chúng ta có bốn nhân viên quản lý, công tác khác còn mấy nhân viên nữa, nhưng làm việc cũng không liên quan tới nhau mấy, không cần quá để ý. Ba người chúng ta thường xuyên không có mặt ở đây, chỗ này đại khái đều trông cậy vào ngươi."
Hàn Tô giải thích xong bèn vào phòng nghỉ.
Nhìn đối phương đi rời đi, Chu Tự có chút kinh ngạc, cứ vậy ném cho hắn sao?
Thật sự trông cậy luôn vào hắn?
Sau đó hắn bắt đầu làm quen thao tác, tìm hiểu giá sách cùng phân loại sách.
Kiểm tra xong những việc này, hắn mới thở phào một hơi.
Vậy sẽ không đến mức xảy ra sai sót quá lớn.
Hắn đã xem qua một lượt mục lục sách, may mà có sách hắn thích xem, dù không có giá trị gì.
Quầy thu ngân cũng có một ít sách, có lẽ có thể đọc.
Hắn tìm một quyển về lịch sử, định lật xem một chút.
Đương nhiên, kẹp bên trong chính là tờ giấy của Nguyệt tỷ, hắn phải xem xem cái vòng tay màu đen đó dùng để làm gì.
Đây chính là pháp bảo mà Nguyệt tỷ nói.
"Pháp bảo này vừa mới tạo ra không bao lâu, vẫn chưa đặt tên, ngươi cứ đặt bừa lấy một cái."
Đó là câu đầu tiên trên tờ giấy của Nguyệt tỷ.
Nhìn vòng tay một cái, hắn quyết định không đặt tên.
Ai không có việc gì tự nhiên đặt tên cho vòng tay?
"Vòng tay có ba công dụng, công dụng đầu tiên cũng là chủ yếu, đó chính là cất trữ vật. Ngươi dùng một sợi linh khí thử tiếp xúc với điểm đầu tiên, ngươi sẽ có thể bỏ đồ vật vào, phương pháp rất đơn giản. Thứ hai chính là ma khí cha mẹ đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, dùng linh khí chạm vào điểm thứ hai, ma khí sẽ tiến vào trong cơ thể của ngươi, sau đó tản ra. Dùng trong trường hợp khẩn cấp. Một khi có người chọc tới ngươi, hoặc là chất vấn ngươi, dùng ma khí dạy dỗ họ, cho họ biết ngươi tàn bạo, khát máu, phẫn nộ cỡ nào. Thứ ba thì rất bình thường, dùng để che giấu khí tức, dạy dỗ người khác thất bại cũng chỉ có thể chạy trốn, lúc chạy có thể đề phòng bị truy kích đến. Khởi động ở điểm thứ ba."
…
Xem xong sách hướng dẫn mà Nguyệt tỷ để lại, Chu Tự đại khái đã hiểu được tác dụng của pháp bảo.
Pháp bảo tích trữ có thể để đồ vào thì sẽ tiện hơn rất nhiều, khi đánh dã thú sẽ làm bẩn quần áo.
Đến lúc đó có thể bỏ một vài bộ quần áo vào để không phải đi mua giữa chừng.
Vốn định thử công năng, nhưng lại phát hiện linh lực vừa mới ngưng tụ, không tiện điều động.
Chờ lát nữa đi.
Sau khi cất tờ giấy đi, hắn bắt đầu đọc sách khôi phục công lực ngàn năm, hôm qua không đọc nên công lực còn lại không nhiều.
Lỡ như gặp phải dã thú thì sẽ rất phiền phức.
“Ngươi là Chu Tự vừa mới tới à?”
Trước quầy truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Chu Tự ngẩng đầu lên nhìn, là một thiếu nữ trẻ tuổi, tóc dài xoã vai và hơi hơi.
Mắt sáng răng trắng, chim sa cá lặn, khoé miệng nở một nụ cười thiện ý.
“Ngươi là?”
Chu Tự khá tò mò.
Lúc này đối phương lấy ra một tấm thẻ công tác và giải thích:
“Tô Thi, cũng là nhân viên quản lý thư viện giống ngươi. Đúng rồi, Hàn Tô vẫn chưa chuẩn bị thẻ công tác cho ngươi, để ta đi giúp ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.