Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 44: Nhìn Trộm Không?
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
06/11/2022
Trong con mắt của Chu Tự mang theo vẻ thương cảm:
“Cho nên tối nay ta muốn nghỉ ngơi, Nguyệt tỷ có thể rửa bát giúp ta không?”
Chu Ngưng Nguyệt cắn đũa, trừng mở to đôi mắt nhìn Chu Tự, u oán nói:
“Chúng ta chính là ma.”
“Hơn nữa còn không trừ được.”
Thu Thiển bổ sung một câu.
Chu Tự:
“...”
Cuối cùng, hắn vẫn phải rửa bát.
“Chu Tự, không có táo tàu à?”
Giọng của Nguyệt tỷ vang lên ở chỗ tủ lạnh.
“Không tươi ngon.”
Chu Tự trả lời.
“Thu Thiển đi tắm rồi, muốn đi nhìn trộm không?”
Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.
Răng rắc.
Chu Tự đang rửa bát, không cẩn thận dùng sức hơi mạnh, bát ăn cơm của hắn nứt ra.
Thu Thiển xinh đẹp, dáng người cao gầy, đương nhiên những thứ cần có thì đều có.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỗ tắm rửa thì không thể nhìn trộm.
Hắn thu dọn mảnh vỡ, tiếp tục rửa bát.
Không nhìn đến tiếng lầm bầm nhỏ như ác ma của Nguyệt tỷ.
Rửa bát xong, hắn đến trận pháp của Nguyệt tỷ vẽ và ngồi xuống.
Bắt đầu quan sát sự thay đổi của Ma Chủng, ngày mai có thể có hai vòng hay không thì phải xem tình hình đêm nay.
...
Bên ngoài Thanh Thành.
Ngay trước khe cốc là vị trí tạm thời của mười hai tịnh đường.
Xung quanh có rất nhiều linh sủng qua lại, người bình thường không thể lại gần.
Chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chuột đen, rắn độc, còn có linh sủng như con hổ.
Không có nhiều linh sủng như con hổ, nhưng bọn chúng chiếm diện tích không nhỏ.
Vị trí của bọn chúng gần bên trong khe cốc nhất.
Lúc này có một người đàn ông gần ba mươi tuổi đứng ở trung tâm nhất trong đám linh sủng như hổ.
Hắn mặc áo đen, quanh người hắn có hổ chiếm giữ, nhưng trên người những con hổ này có vẩy rồng.
Giống hổ mà không phải hổ.
Lúc này một luồng sáng chiếu về phía hắn, một lát sau luồng sáng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, hình thành một đoạn văn tự.
“Chủ nhật dự định thu hút Thánh Tử từ Thành Tây?”
Chung Hổ cau mày.
“Theo như lời của Bạch Cẩm, linh sủng rất dễ dàng dẫn dụ Thánh Tử, một đám người họ qua đó, có lẽ tỷ lệ cũng không thấp. Vậy thì đến lúc đó ta cũng đi một chuyến. Không cần đi cùng họ, từ một hướng khác đi qua đó, đi mở mang hiểu biết về phong thái của Thánh Tử. Nếu có thể gặp trực diện, cũng tiện lĩnh giáo một phen. Xác định trạng của thái Thánh Tử.”
Chung Hổ không sợ Thánh Tử.
Thực lực của hắn tương đương với Thánh Nữ, mà Thánh Tử nhỏ hơn Thánh Nữ không ít.
Kể cả Thánh Tử đã trở thành đấu giả bậc bảy, hắn cũng có thể đọ sức.
Sau đó hắn xoa con hổ bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười:
“Chỉ không biết chủ nhật này ở ngoại ô Thanh Thành có thể gặp được Thánh Tử không. Đám người Bạch Cẩm quá yếu, sợ hãi là việc tất nhiên. Lần này ta tự đến đó.”
…
Chu Tự nhìn Ma Chủng, hiện tại Ma Chủng tiến vào trạng thái báo đáp.
Phù văn bên trên đang nghịch chuyển.
Cơ thể của hắn cũng thực sự được tẩm bổ.
Dệt hoa trên gấm.
Tốt hơn một chút so với vòng thứ nhất, nhưng vẫn không thay đổi gì.
“Bậc chín có thể không có tác dụng gì, có lẽ bậc tám sẽ xuất hiện thay đổi. Đợi thêm một khoảng thời gian.”
Mười mấy năm không có đặc hiệu hắn cũng trải qua rồi, lại vượt qua hơn nửa tháng nữa cũng không vấn đề gì.
Sau đó hắn bắt đầu tu luyện Chu Thiên Kinh.
Bởi vì phiên bản của Ma Chủng khác nhau, cho nên có thể tương thích với Chu Thiên Kinh.
Bình thường có thể tương thích hay không, hắn cũng không biết.
Chưa từng hỏi qua.
Cũng không thể thử.
Với thiên phú của hắn, vốn không thể lấy Phá Thiên Ma Thể để tiến vào cấp bạc.
Tu luyện Chu Thiên Kinh sẽ khiến con người đắm chìm trong đó, quên đi thời gian trôi qua.
Đợi khhi hắn cảm thấy khá được rồi, thì sẽ mở mắt ra.
Mở mắt lần này, hắn vẫn thấy bầu trời vừa sáng không lâu.
Lại một đêm trôi qua.
Hắn cũng không biết mình ngủ hay là không ngủ, nhưng tinh thần khá ổn.
Khi hắn muốn cầm điện thoại xác định thời gian, bên cạnh vang lên giọng:
“Bảy giờ sáu phút.”
Là giọng của Thu Thiển.
Hôm nay, Thu Thiển mặc chiếc váy trắng đi xem mặt hôm đó, ngồi ngay ngắn trên sofa cầm album, dường như đã xem rất lâu.
Chu Tự chuyển ánh mắt từ trên người Thu Thiển qua cuốn album, rất quen mắt.
“Thu tỷ, đây là album của nhà ta phải không?”
Đây là album của gia đình hắn.
Bên trong ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, ảnh cha mẹ chụp cho hắn.
Chỉ cần hắn nghỉ phép và cha mẹ có thời gian rảnh, họ sẽ cùng đến công viên đi dạo và sau đó chụp ảnh.
Cuối cùng lưu lại trong cuốn album.
Có ảnh hắn khóc chảy cả nước mũi, có ảnh hắn tức giận, có ảnh chụp hắn vui vẻ, có ảnh chụ hắn thất thần, có ảnh hắn học cấp hai, có ảnh đạt giải thưởng.
Gần như bao quát cả cuộc đời của hắn.
Bị người khác xem được, hắn rất xấu hổ.
“Nguyệt tỷ cho ta xem.”
Thu Thiển nhìn Chu Tự ngồi dưới đất nói một cách vô tội.
“Bên trong ảnh không có Nguyệt tỷ, cho nên nàng nói không tính.”
Chu Tự nói.
“Cho nên tối nay ta muốn nghỉ ngơi, Nguyệt tỷ có thể rửa bát giúp ta không?”
Chu Ngưng Nguyệt cắn đũa, trừng mở to đôi mắt nhìn Chu Tự, u oán nói:
“Chúng ta chính là ma.”
“Hơn nữa còn không trừ được.”
Thu Thiển bổ sung một câu.
Chu Tự:
“...”
Cuối cùng, hắn vẫn phải rửa bát.
“Chu Tự, không có táo tàu à?”
Giọng của Nguyệt tỷ vang lên ở chỗ tủ lạnh.
“Không tươi ngon.”
Chu Tự trả lời.
“Thu Thiển đi tắm rồi, muốn đi nhìn trộm không?”
Chu Ngưng Nguyệt lại hỏi.
Răng rắc.
Chu Tự đang rửa bát, không cẩn thận dùng sức hơi mạnh, bát ăn cơm của hắn nứt ra.
Thu Thiển xinh đẹp, dáng người cao gầy, đương nhiên những thứ cần có thì đều có.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỗ tắm rửa thì không thể nhìn trộm.
Hắn thu dọn mảnh vỡ, tiếp tục rửa bát.
Không nhìn đến tiếng lầm bầm nhỏ như ác ma của Nguyệt tỷ.
Rửa bát xong, hắn đến trận pháp của Nguyệt tỷ vẽ và ngồi xuống.
Bắt đầu quan sát sự thay đổi của Ma Chủng, ngày mai có thể có hai vòng hay không thì phải xem tình hình đêm nay.
...
Bên ngoài Thanh Thành.
Ngay trước khe cốc là vị trí tạm thời của mười hai tịnh đường.
Xung quanh có rất nhiều linh sủng qua lại, người bình thường không thể lại gần.
Chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chuột đen, rắn độc, còn có linh sủng như con hổ.
Không có nhiều linh sủng như con hổ, nhưng bọn chúng chiếm diện tích không nhỏ.
Vị trí của bọn chúng gần bên trong khe cốc nhất.
Lúc này có một người đàn ông gần ba mươi tuổi đứng ở trung tâm nhất trong đám linh sủng như hổ.
Hắn mặc áo đen, quanh người hắn có hổ chiếm giữ, nhưng trên người những con hổ này có vẩy rồng.
Giống hổ mà không phải hổ.
Lúc này một luồng sáng chiếu về phía hắn, một lát sau luồng sáng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, hình thành một đoạn văn tự.
“Chủ nhật dự định thu hút Thánh Tử từ Thành Tây?”
Chung Hổ cau mày.
“Theo như lời của Bạch Cẩm, linh sủng rất dễ dàng dẫn dụ Thánh Tử, một đám người họ qua đó, có lẽ tỷ lệ cũng không thấp. Vậy thì đến lúc đó ta cũng đi một chuyến. Không cần đi cùng họ, từ một hướng khác đi qua đó, đi mở mang hiểu biết về phong thái của Thánh Tử. Nếu có thể gặp trực diện, cũng tiện lĩnh giáo một phen. Xác định trạng của thái Thánh Tử.”
Chung Hổ không sợ Thánh Tử.
Thực lực của hắn tương đương với Thánh Nữ, mà Thánh Tử nhỏ hơn Thánh Nữ không ít.
Kể cả Thánh Tử đã trở thành đấu giả bậc bảy, hắn cũng có thể đọ sức.
Sau đó hắn xoa con hổ bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười:
“Chỉ không biết chủ nhật này ở ngoại ô Thanh Thành có thể gặp được Thánh Tử không. Đám người Bạch Cẩm quá yếu, sợ hãi là việc tất nhiên. Lần này ta tự đến đó.”
…
Chu Tự nhìn Ma Chủng, hiện tại Ma Chủng tiến vào trạng thái báo đáp.
Phù văn bên trên đang nghịch chuyển.
Cơ thể của hắn cũng thực sự được tẩm bổ.
Dệt hoa trên gấm.
Tốt hơn một chút so với vòng thứ nhất, nhưng vẫn không thay đổi gì.
“Bậc chín có thể không có tác dụng gì, có lẽ bậc tám sẽ xuất hiện thay đổi. Đợi thêm một khoảng thời gian.”
Mười mấy năm không có đặc hiệu hắn cũng trải qua rồi, lại vượt qua hơn nửa tháng nữa cũng không vấn đề gì.
Sau đó hắn bắt đầu tu luyện Chu Thiên Kinh.
Bởi vì phiên bản của Ma Chủng khác nhau, cho nên có thể tương thích với Chu Thiên Kinh.
Bình thường có thể tương thích hay không, hắn cũng không biết.
Chưa từng hỏi qua.
Cũng không thể thử.
Với thiên phú của hắn, vốn không thể lấy Phá Thiên Ma Thể để tiến vào cấp bạc.
Tu luyện Chu Thiên Kinh sẽ khiến con người đắm chìm trong đó, quên đi thời gian trôi qua.
Đợi khhi hắn cảm thấy khá được rồi, thì sẽ mở mắt ra.
Mở mắt lần này, hắn vẫn thấy bầu trời vừa sáng không lâu.
Lại một đêm trôi qua.
Hắn cũng không biết mình ngủ hay là không ngủ, nhưng tinh thần khá ổn.
Khi hắn muốn cầm điện thoại xác định thời gian, bên cạnh vang lên giọng:
“Bảy giờ sáu phút.”
Là giọng của Thu Thiển.
Hôm nay, Thu Thiển mặc chiếc váy trắng đi xem mặt hôm đó, ngồi ngay ngắn trên sofa cầm album, dường như đã xem rất lâu.
Chu Tự chuyển ánh mắt từ trên người Thu Thiển qua cuốn album, rất quen mắt.
“Thu tỷ, đây là album của nhà ta phải không?”
Đây là album của gia đình hắn.
Bên trong ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, ảnh cha mẹ chụp cho hắn.
Chỉ cần hắn nghỉ phép và cha mẹ có thời gian rảnh, họ sẽ cùng đến công viên đi dạo và sau đó chụp ảnh.
Cuối cùng lưu lại trong cuốn album.
Có ảnh hắn khóc chảy cả nước mũi, có ảnh hắn tức giận, có ảnh chụp hắn vui vẻ, có ảnh chụ hắn thất thần, có ảnh hắn học cấp hai, có ảnh đạt giải thưởng.
Gần như bao quát cả cuộc đời của hắn.
Bị người khác xem được, hắn rất xấu hổ.
“Nguyệt tỷ cho ta xem.”
Thu Thiển nhìn Chu Tự ngồi dưới đất nói một cách vô tội.
“Bên trong ảnh không có Nguyệt tỷ, cho nên nàng nói không tính.”
Chu Tự nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.