Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 10: Nôn Ra Hết
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
11/05/2022
"Huyết khí sao?"
Hắn nhớ tới phần giới thiệu của Phá Thiên Ma Thể, cần dùng huyết khí cuồn cuộn nuôi dưỡng.
Thứ này hắn không có a.
Cuối cùng lại mất đi một ít công lực ngàn năm cho vào.
Sau đó công lực được hấp thu.
"Xem ra có thể đút từ từ."
Nghĩ như vậy hắn lại mất một ít nữa.
Bởi vì lượng rất nhỏ, ma chủng không bao lâu liền hấp thu hoàn thành, nhìn thấy vậy hắn lại thêm một chút nữa.
Lần này hấp thu rất chậm.
Đợi một chút thời gian, ma chủng rốt cục hấp thu xong.
Sau đó lại vứt vào một lượng lớn.
"Giống như cho thú cưng ăn, rất thú vị."
Trong lòng nghĩ, Chu Tự liền tiếp tục cho ăn, muốn nhìn xem khẩu vị ma chủng này rốt cuộc có bao nhiêu.
Không biết từ khi nào, phù văn chuyển động trên ma chủng tựa như bị đơ, không được nhanh nhẹn cho lắm, đây là ăn no rồi sao?
Chu Tự nghi hoặc trong lòng.
Nhưng mà không đợi hắn xác định, phù văn phía trên ma chủng đột nhiên bắt đầu nghịch chuyển, tiếp theo công lực ngàn năm từ đó bắt đầu phun ra.
Phanh!
Khụ khụ!
Trong phòng khách Chu Tự che cổ họng, cảm giác có thứ gì đó trùng kích cổ họng hắn.
"Đây là ăn no quá nênn nôn ra à?"
Chu Tự nhẹ giọng mở miệng, chỉ là vừa mới nói một câu, hắn liền cảm giác cổ họng có chút đau đớn, âm thanh có chút khàn khàn.
Khụ khụ!
Kiểm tra cẩn thận, xác định cổ họng và cơ thể không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cũng không cảm giác ma chủng mang đến cho hắn biến hóa gì.
"Xem ra quả thật không thể tu luyện lung tung."
Cổ họng bị khàn khàn.
Nghĩ như vậy, Chu Tự mới tính toán, chỉ là phát hiện cả căn phòng là màu đen.
Chỉ có đèn tín hiệu của bộ định tuyến đang nhấp nháy.
Lấy điện thoại di động ra nhìn vào, hai giờ khuya.
Chu Tự: "..."
Thời gian tu luyện trôi qua nhanh như vậy?
Nếu cứ tu luyện như vậy, tuổi trẻ cũng không còn luôn.
Bật đèn uống một ly nước, Chu Tự liền lấy mấy quả táo tàu từ trong tủ lạnh ăn cho đỡ trống bụng.
Hắn đứng ở ban công nhìn vào trời sao, bắt đầu suy nghĩ.
"Tu chân sự là thật, Phá Thiên Ma Thể miễn cưỡng ép nhập môn, tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng vẫn khiến cổ họng mình bị thương.Nhưng đúng là có luồng sức mạnh khác xuất hiện.Như vậy mẹ với ba có thể thật sự là cự phách ma đạo.”
Sau khi xác định, trong lòng Chu Tự có chút bất đắc dĩ, thật sự phải làm nhân vật phản diện sao?
Sau này nếu có người tới hàng yêu trừ ma, hắn cũng không biết đáp lại như thế nào.
Ăn trái cây nhìn tiểu khu yên tĩnh, hắn cảm thấy cuộc sống bình yên của mình bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Huệệệ! Ọe!
Đột nhiên có một tiếng nôn mửa bên dưới.
Nhìn xuống, là có người say rượu ôm thùng rác nôn.
Có lẽ là vừa uống xong trở về.
"Lại nói tiếp công lực ngàn năm còn có thể dùng làm linh khí, cũng không biết còn có tác dụng gì khác hay không."
Trước kia hắn chỉ biết công lực ngàn năm có thể cường thân kiện thể.
Những cái khác không có ích gì.
Chỉ là có thể đánh người đau một chút, chạy nhanh một chút, nhảy cao một chút.
Không có gì khác biệt.
Không thể bắn quả cầu lửa mà không thể tạo ra hiệu ứng gì đặc biệt, trước đây là không biết phương pháp gì, bây giờ dường như có,nhưng không biết có thể không.
Lần sau có cơ hội để thử, nhưng có lẽ không phải là rất tốt.
Dù sao chưa bao giờ để cho công lực ngàn năm ngưng tụ bên ngoài cơ thể.
- Chít!
Âm thanh đột ngột thu hút sự chú ý của Chu Tự.
Rất chói tai, không giống như âm thanh của động vật bình thường.
Tìm kiếm một hồi, phát hiện gần thùng rác xuất hiện một con chuột đen, lớn hơn mèo, mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
Lúc này nó đang nhìn người đàn ông say rượu kia.
Dường như đang xác định xem đối phương có nguy hiểm hay không.
Sau khi kêu lên vài tiếng, nó phát hiện đối phương không có đáp lại, hẳn là không có vấn đề gì.
Nói xong liền trực tiếp nhào tới.
Ầm!
Trong khoảnh khắc cơ thể của nó nghiêng lên, một cái gì đó nho nhỏ trực tiếp đập vào cơ thể của nó, đánh nó xuống đất.
Lúc này người đàn ông nôn xong ngẩng đầu nhìn chung quanh, không thấy cái gì liền lau miệng đi về phía nhà.
"Lại có việc để làm rồi."
Chu Tự ăn táo tắt đèn rời khỏi phòng.
Vừa rồi hắn chỉ là phun ra hạt táo, đả kích con chuột dị thường kia.
Chết khẳng định không chết, nhưng chắc chắn bị thương không thể đi.
Làm nhiều rồi nên có kinh nghiệm a.
Nhưng mà loại dã thú như chuột, bình thường đều là một tổ, hắn tính toán xuống xem có thể tìm được đồng bọn của nó hay không, một lưới bắt hết.
Về phần công phu phun hạt táo...xem TV học được.
Đáng tiếc duy nhất chính là kiếm pháp đao pháp gì đó học không được.
Chủ yếu là cái này có thể dùng thiên niên công lực tăng cường.
Còn có cái gì Đàn chỉ thần công, Thiên tàn cước, Như lai thần chưởng, hắn đều thử cả, chỉ là không có hiệu ứng gì đặc biệt.
Hắn nhớ tới phần giới thiệu của Phá Thiên Ma Thể, cần dùng huyết khí cuồn cuộn nuôi dưỡng.
Thứ này hắn không có a.
Cuối cùng lại mất đi một ít công lực ngàn năm cho vào.
Sau đó công lực được hấp thu.
"Xem ra có thể đút từ từ."
Nghĩ như vậy hắn lại mất một ít nữa.
Bởi vì lượng rất nhỏ, ma chủng không bao lâu liền hấp thu hoàn thành, nhìn thấy vậy hắn lại thêm một chút nữa.
Lần này hấp thu rất chậm.
Đợi một chút thời gian, ma chủng rốt cục hấp thu xong.
Sau đó lại vứt vào một lượng lớn.
"Giống như cho thú cưng ăn, rất thú vị."
Trong lòng nghĩ, Chu Tự liền tiếp tục cho ăn, muốn nhìn xem khẩu vị ma chủng này rốt cuộc có bao nhiêu.
Không biết từ khi nào, phù văn chuyển động trên ma chủng tựa như bị đơ, không được nhanh nhẹn cho lắm, đây là ăn no rồi sao?
Chu Tự nghi hoặc trong lòng.
Nhưng mà không đợi hắn xác định, phù văn phía trên ma chủng đột nhiên bắt đầu nghịch chuyển, tiếp theo công lực ngàn năm từ đó bắt đầu phun ra.
Phanh!
Khụ khụ!
Trong phòng khách Chu Tự che cổ họng, cảm giác có thứ gì đó trùng kích cổ họng hắn.
"Đây là ăn no quá nênn nôn ra à?"
Chu Tự nhẹ giọng mở miệng, chỉ là vừa mới nói một câu, hắn liền cảm giác cổ họng có chút đau đớn, âm thanh có chút khàn khàn.
Khụ khụ!
Kiểm tra cẩn thận, xác định cổ họng và cơ thể không có vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cũng không cảm giác ma chủng mang đến cho hắn biến hóa gì.
"Xem ra quả thật không thể tu luyện lung tung."
Cổ họng bị khàn khàn.
Nghĩ như vậy, Chu Tự mới tính toán, chỉ là phát hiện cả căn phòng là màu đen.
Chỉ có đèn tín hiệu của bộ định tuyến đang nhấp nháy.
Lấy điện thoại di động ra nhìn vào, hai giờ khuya.
Chu Tự: "..."
Thời gian tu luyện trôi qua nhanh như vậy?
Nếu cứ tu luyện như vậy, tuổi trẻ cũng không còn luôn.
Bật đèn uống một ly nước, Chu Tự liền lấy mấy quả táo tàu từ trong tủ lạnh ăn cho đỡ trống bụng.
Hắn đứng ở ban công nhìn vào trời sao, bắt đầu suy nghĩ.
"Tu chân sự là thật, Phá Thiên Ma Thể miễn cưỡng ép nhập môn, tuy rằng không có cảm giác gì, nhưng vẫn khiến cổ họng mình bị thương.Nhưng đúng là có luồng sức mạnh khác xuất hiện.Như vậy mẹ với ba có thể thật sự là cự phách ma đạo.”
Sau khi xác định, trong lòng Chu Tự có chút bất đắc dĩ, thật sự phải làm nhân vật phản diện sao?
Sau này nếu có người tới hàng yêu trừ ma, hắn cũng không biết đáp lại như thế nào.
Ăn trái cây nhìn tiểu khu yên tĩnh, hắn cảm thấy cuộc sống bình yên của mình bắt đầu xuất hiện gợn sóng.
Huệệệ! Ọe!
Đột nhiên có một tiếng nôn mửa bên dưới.
Nhìn xuống, là có người say rượu ôm thùng rác nôn.
Có lẽ là vừa uống xong trở về.
"Lại nói tiếp công lực ngàn năm còn có thể dùng làm linh khí, cũng không biết còn có tác dụng gì khác hay không."
Trước kia hắn chỉ biết công lực ngàn năm có thể cường thân kiện thể.
Những cái khác không có ích gì.
Chỉ là có thể đánh người đau một chút, chạy nhanh một chút, nhảy cao một chút.
Không có gì khác biệt.
Không thể bắn quả cầu lửa mà không thể tạo ra hiệu ứng gì đặc biệt, trước đây là không biết phương pháp gì, bây giờ dường như có,nhưng không biết có thể không.
Lần sau có cơ hội để thử, nhưng có lẽ không phải là rất tốt.
Dù sao chưa bao giờ để cho công lực ngàn năm ngưng tụ bên ngoài cơ thể.
- Chít!
Âm thanh đột ngột thu hút sự chú ý của Chu Tự.
Rất chói tai, không giống như âm thanh của động vật bình thường.
Tìm kiếm một hồi, phát hiện gần thùng rác xuất hiện một con chuột đen, lớn hơn mèo, mắt lóe lên ánh sáng đỏ.
Lúc này nó đang nhìn người đàn ông say rượu kia.
Dường như đang xác định xem đối phương có nguy hiểm hay không.
Sau khi kêu lên vài tiếng, nó phát hiện đối phương không có đáp lại, hẳn là không có vấn đề gì.
Nói xong liền trực tiếp nhào tới.
Ầm!
Trong khoảnh khắc cơ thể của nó nghiêng lên, một cái gì đó nho nhỏ trực tiếp đập vào cơ thể của nó, đánh nó xuống đất.
Lúc này người đàn ông nôn xong ngẩng đầu nhìn chung quanh, không thấy cái gì liền lau miệng đi về phía nhà.
"Lại có việc để làm rồi."
Chu Tự ăn táo tắt đèn rời khỏi phòng.
Vừa rồi hắn chỉ là phun ra hạt táo, đả kích con chuột dị thường kia.
Chết khẳng định không chết, nhưng chắc chắn bị thương không thể đi.
Làm nhiều rồi nên có kinh nghiệm a.
Nhưng mà loại dã thú như chuột, bình thường đều là một tổ, hắn tính toán xuống xem có thể tìm được đồng bọn của nó hay không, một lưới bắt hết.
Về phần công phu phun hạt táo...xem TV học được.
Đáng tiếc duy nhất chính là kiếm pháp đao pháp gì đó học không được.
Chủ yếu là cái này có thể dùng thiên niên công lực tăng cường.
Còn có cái gì Đàn chỉ thần công, Thiên tàn cước, Như lai thần chưởng, hắn đều thử cả, chỉ là không có hiệu ứng gì đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.