Đối Tượng Xem Mắt Là Con Gái Thần Linh
Chương 16: Vi Phụ Cho Con Kiến Thức Một Chút Phân Lượng Của Cự Phách Ma Đạo (2)
Vũ Hạ Đích Hảo Đại
11/05/2022
"Đừng lo lắng, vi phụ đặt một bảo hộ trên người con rồi, chỉ cần không làm bậy, vi phụ đều có thể bảo vệ con.Đến lúc đó vi phụ đến sẽ cho con kiến thức một chút phân lượng của cự phách ma đạo.
Nhưng mà đến lúc đó con liền ở lại quán ăn hỗ trợ đi, đừng chạy loạn.Mẹ con cũng nói rồi, nếu cảm thấy sợ hãi khi ở một mình, trực tiếp đến quán ăn hỗ trợ đi.Đến lúc đó việc làm ăn trong quán ăn cũng có thể giao cho con.” Chu Nhiên nói.
Về phần một đám tu chân giả động thủ đối với Chu Tự, ông không để ý.
Loại chuyện này cơ bản là không thể.
"Ồ, vậy ba bận rộn tiếp đoi, con cúp máy đây.Rảnh rỗi thì con sẽ đến quán ăn giúp đỡ để mẹ không phải lo lắng. ”
“......”
Thừa dịp ba không nói gì, Chu Tự liền cúp điện thoại.
Hắn không muốn tiếp quản quán ăn chút nào.
Rõ ràng quê hương hẳn là bên này, vậy mà hiện tại ba mẹ định cư ở thị trấn, quê hương đều biến thành bên kia luôn.
"Không biết ba nói là thật hay giả.”
Hắn ở trên người tìm một vòng, cũng không có phát hiện cái bảo hộ gì.
Nhưng mà thủ đoạn của tu chân, hắn quả thật không hiểu.
Không tìm được cũng coi như bình thường.
Hy vọng là đúng, có nó cũng an toàn hơn nhiều.
Mà bây giờ...
Hắn nhìn vào cửa hàng quần áo cách đó không xa, định mua một chiếc áo khoác, sau đó đi ăn sáng.
Ròi đi ứng tuyển đi.
Ngày tháng tám rực rỡ.
Áo khoác giản dị màu đen được mặc bởi Chu Tự, luôn cảm thấy có người nhìn hắn.
Có lẽ là tò mò hắn có nóng hay không.
Kỳ thật rất nóng, nếu không phải vết thương ở cánh tay có chút chói mắt, hắn cũng không đến mức như thế.
Đương nhiên, hiện tại thương thế đã khỏi hẳn rồi, chờ hai ngày nữa lột xác là đượcrồi.
Nhưng mà thương thế lộ ra sẽ làm cho người ta cảm giác có phải đi đánh nhau từ đâu trở về hay không, ảnh hưởng không tốt.
Rất dễ bị hiểu lầm.
Được rồi, quả thật là hắn mới trở về từ nơi đánh nhau.
Hướng bắc của thành phố.
"Đường Đông Nhất Bắc."
Chu Tự nhìn vào biển báo, nhìn xung quanh, đây là một con đường ít người hơn.
Đường phố khá rộng, cửa hàng không phải là cũ.
Đường phố cũng không phải cổ xưa gì.
Là một đường phố không hấp dẫn lưu lượng truy cập.
"Hẳn là nơi này."
Hắn không đến bất kỳ công ty nào để ứng tuyển, chủ yếu là những công ty đó không muốn hắn.
Muốn hắn chỉ có công ty bán hàng.
Nhưng hắn không giỏi việc này, sau đó hắn lại đi ứng tuyển nhân sự...
Thật không may, họ lại để hắn đi bán hàng.
Hắn cảm thấy như thể hắn đã bị lừa dối.
Hơn nữa, nghề này hình như đều thích tuyển nữ, nhất là nữ nhân bán hàng tướng mạo không tệ.
Cổ hủ.
Thô tục.
Chờ hắn đi vào lại thô tục như vậy không tốt sao?
Lần này hắn đặc biệt chọn công việc phù hợp hơn với hắn ...
Nhân viên quản lí thư viện.
Tốt nhất là một thư viện làm ăn tốt có lượng sách lớn đi.
Như thế mới sẽ không đóng cửa.
Tuyệt vời.
Vừa có thể nhận lương, lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà còn nhàn rỗi.
Nhưng...
Thực sự có loại công việc này à?
Một lát sau.
Chu Tự đứng trước một thư viện coi như lớn, phía trên rõ ràng viết năm chữ lớn "Thư viện Đông Lâm".
"Bảng hiệu rất bụi bặm, mặt đất coi như sạch sẽ.Độ sáng trong thư viện vừa phải, tương đối vắng vẻ. Giống như mở đã lâu, nhưng vẫn vắng vẻ như vậy, thật sự sẽ không đóng cửa sao?"
Đây là một thư viện lớn còn mở cửa sao?
Đương nhiên, đây không phải là thứ hắn cần để ý, có thể lăn lộn hai tháng là hai tháng.
Tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Chuyện giới tu chân còn vờn quanh hắn, qua vài ngày, tối hôm qua tu chân giả không chừng liền sai người tìm tới hắn.
An tâm làm việc không phải là dễ dàng.
Hơn nữa mình còn là con trai của đại phản diện.
Tóm lại hắn cũng có chuẩn bị trong lòng, cuộc sống sau này cùng lắm là bất an.
Không có vấn đề gì lớn.
Lại không được chọn ba mẹ, cho nên cái gì cũng phải đáp ứng.
Làm con trai thì phải có giác ngộ làm con trai.
Quầy.
Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt kính gọng vuông đang đọc sách.
"Xin hỏi, ứng tuyển nên tìm ai?" Chu Tự nhẹ giọng mở miệng.
Hàn Tô ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nâng kính lên nói: "Tìm tôi là được rồi."
Chu Tự: "..."
Thì ra vẫn là quản lí nhân sự.
Nhưng mà đến lúc đó con liền ở lại quán ăn hỗ trợ đi, đừng chạy loạn.Mẹ con cũng nói rồi, nếu cảm thấy sợ hãi khi ở một mình, trực tiếp đến quán ăn hỗ trợ đi.Đến lúc đó việc làm ăn trong quán ăn cũng có thể giao cho con.” Chu Nhiên nói.
Về phần một đám tu chân giả động thủ đối với Chu Tự, ông không để ý.
Loại chuyện này cơ bản là không thể.
"Ồ, vậy ba bận rộn tiếp đoi, con cúp máy đây.Rảnh rỗi thì con sẽ đến quán ăn giúp đỡ để mẹ không phải lo lắng. ”
“......”
Thừa dịp ba không nói gì, Chu Tự liền cúp điện thoại.
Hắn không muốn tiếp quản quán ăn chút nào.
Rõ ràng quê hương hẳn là bên này, vậy mà hiện tại ba mẹ định cư ở thị trấn, quê hương đều biến thành bên kia luôn.
"Không biết ba nói là thật hay giả.”
Hắn ở trên người tìm một vòng, cũng không có phát hiện cái bảo hộ gì.
Nhưng mà thủ đoạn của tu chân, hắn quả thật không hiểu.
Không tìm được cũng coi như bình thường.
Hy vọng là đúng, có nó cũng an toàn hơn nhiều.
Mà bây giờ...
Hắn nhìn vào cửa hàng quần áo cách đó không xa, định mua một chiếc áo khoác, sau đó đi ăn sáng.
Ròi đi ứng tuyển đi.
Ngày tháng tám rực rỡ.
Áo khoác giản dị màu đen được mặc bởi Chu Tự, luôn cảm thấy có người nhìn hắn.
Có lẽ là tò mò hắn có nóng hay không.
Kỳ thật rất nóng, nếu không phải vết thương ở cánh tay có chút chói mắt, hắn cũng không đến mức như thế.
Đương nhiên, hiện tại thương thế đã khỏi hẳn rồi, chờ hai ngày nữa lột xác là đượcrồi.
Nhưng mà thương thế lộ ra sẽ làm cho người ta cảm giác có phải đi đánh nhau từ đâu trở về hay không, ảnh hưởng không tốt.
Rất dễ bị hiểu lầm.
Được rồi, quả thật là hắn mới trở về từ nơi đánh nhau.
Hướng bắc của thành phố.
"Đường Đông Nhất Bắc."
Chu Tự nhìn vào biển báo, nhìn xung quanh, đây là một con đường ít người hơn.
Đường phố khá rộng, cửa hàng không phải là cũ.
Đường phố cũng không phải cổ xưa gì.
Là một đường phố không hấp dẫn lưu lượng truy cập.
"Hẳn là nơi này."
Hắn không đến bất kỳ công ty nào để ứng tuyển, chủ yếu là những công ty đó không muốn hắn.
Muốn hắn chỉ có công ty bán hàng.
Nhưng hắn không giỏi việc này, sau đó hắn lại đi ứng tuyển nhân sự...
Thật không may, họ lại để hắn đi bán hàng.
Hắn cảm thấy như thể hắn đã bị lừa dối.
Hơn nữa, nghề này hình như đều thích tuyển nữ, nhất là nữ nhân bán hàng tướng mạo không tệ.
Cổ hủ.
Thô tục.
Chờ hắn đi vào lại thô tục như vậy không tốt sao?
Lần này hắn đặc biệt chọn công việc phù hợp hơn với hắn ...
Nhân viên quản lí thư viện.
Tốt nhất là một thư viện làm ăn tốt có lượng sách lớn đi.
Như thế mới sẽ không đóng cửa.
Tuyệt vời.
Vừa có thể nhận lương, lại có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà còn nhàn rỗi.
Nhưng...
Thực sự có loại công việc này à?
Một lát sau.
Chu Tự đứng trước một thư viện coi như lớn, phía trên rõ ràng viết năm chữ lớn "Thư viện Đông Lâm".
"Bảng hiệu rất bụi bặm, mặt đất coi như sạch sẽ.Độ sáng trong thư viện vừa phải, tương đối vắng vẻ. Giống như mở đã lâu, nhưng vẫn vắng vẻ như vậy, thật sự sẽ không đóng cửa sao?"
Đây là một thư viện lớn còn mở cửa sao?
Đương nhiên, đây không phải là thứ hắn cần để ý, có thể lăn lộn hai tháng là hai tháng.
Tiết kiệm chi phí sinh hoạt.
Chuyện giới tu chân còn vờn quanh hắn, qua vài ngày, tối hôm qua tu chân giả không chừng liền sai người tìm tới hắn.
An tâm làm việc không phải là dễ dàng.
Hơn nữa mình còn là con trai của đại phản diện.
Tóm lại hắn cũng có chuẩn bị trong lòng, cuộc sống sau này cùng lắm là bất an.
Không có vấn đề gì lớn.
Lại không được chọn ba mẹ, cho nên cái gì cũng phải đáp ứng.
Làm con trai thì phải có giác ngộ làm con trai.
Quầy.
Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt kính gọng vuông đang đọc sách.
"Xin hỏi, ứng tuyển nên tìm ai?" Chu Tự nhẹ giọng mở miệng.
Hàn Tô ngẩng đầu nhìn Chu Tự, nâng kính lên nói: "Tìm tôi là được rồi."
Chu Tự: "..."
Thì ra vẫn là quản lí nhân sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.