Đối Tượng Xem Mắt Trông Thật Hung Dữ
Chương 37: Nếu em lo lắng về phương diện nào đó, anh có thể viết giấy cam đoan
Tiếu Giai Nhân
01/10/2023
Editor: Cỏ May Mắn
–
Giảm âm lượng xuống, Giang Đào đi đến phòng giặt đồ để lắng nghe Phương Nhụy nói chuyện.
Đầu tiên là một tiếng hét chói tai kéo dài hơn mười giây.
“Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra!”
“Nè y tá Giang, cậu đừng tưởng thu hồi tin nhắn thì tớ sẽ giả vờ không nghe thấy gì!”
Giang Đào nhỏ giọng giải thích tình hình trước khi cô bạn thân tưởng tượng một đống kịch bản trong đầu.
Phương Nhụy: “Như vậy à, nếu bà ngoại cũng ở đó, nếu bà ngoại cũng ở đó, vậy thì hai người còn phải dây dưa với nhau thêm một thời gian nữa đấy, nhưng ông trùm Tào là một người rất đáng tin cậy! Thành thật mà nói, Tiểu Đào à, tớ vô cùng vui cho cậu đó, có tiền hay không thì không bàn tới, còn người đem lại cảm giác an toàn rất là khó tìm, cộng tất cả đàn ông hai chúng ta từng gặp vào cũng chưa được bằng một phần mười của ông trùm Tào đâu.”
Giang Đào nhìn bọt bong bóng trong thau giặt đồ, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy rất tốt.”
Phương Nhụy: “Hê hê, tốt thì mau cưới anh ấy đi!”
Giang Đào bị chọc cười: “Cậu đừng có mà đốt cháy giai đoạn như thế chứ.”
Yêu nhau chưa đầy hai tháng, sao có thể nói chuyện kết hôn nhanh như vậy.
Sau khi hàn thuyên về chuyện tình cảm, Phương Nhụy nhắc nhở: “Lần này mưa ghê thật, ba mẹ tớ đi siêu thị mua rất nhiều đồ, cậu cũng nên mua đồ dự trữ đi, đề phòng vẫn hơn.”
Giang Đào vừa nghe xong tin nhắn âm thanh này thì Tào An cũng gửi tin nhắn đến: [Anh đi siêu thị một chuyến.]
Giang Đào: [Cùng đi nhé?]
Tào An: [Không cần đâu, phơi quần áo xong em ngủ sớm đi, anh đi mua xong sẽ về liền.]
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang đến. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Giang Đào tiếp tục giặt đồ lót của cô và bà, vắt khô rồi treo lên. Quá trình giặt nhanh 15 phút của máy giặt cũng kết thúc.
Sau khi lau sạch vết nước ở trên bàn và dưới đất, Giang Đào tắt đèn phòng giặt.
Cô đến trước cửa phòng bà ngoại nghe ngóng một hồi, cảm thấy bà chắc đã ngủ rồi, cô xem đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.
Giang Đào không buồn ngủ chút nào, cô tắt đèn lớn trong phòng khách, chỉ để lại ánh đèn ở ngoài hành lang. Cô dựa vào ghế sofa, vừa xem tin tức địa phương vừa chờ Tào An trở về.
Thành phố đã triển khai các phương án ứng phó khẩn cấp đề phòng lũ lụt, khu vực đường Phục Hưng là khu vực gặp thiên tai trầm trọng, người dân ở đây đang được tổ chức sơ tán một cách trật tự.
Giang Đào càng xem càng cảm thấy bất an, trái tim cô đập thình thịch, vang vọng tiếng mưa đập vào cửa kính.
Đột nhiên bên ngoài có âm thanh mở khóa bằng vân tay, Giang Đào theo bản năng chuyển từ tư thế đang nằm dựa ra thành tư thế ngồi, sau đó khi Tào An bước vào cửa, cô đứng dậy.
“Sao em còn chưa ngủ?” Tào An bật đèn, nhìn thoáng qua bên trong, một tay xách theo túi đồ căng phồng.
Giang Đào đi tới, thấp giọng hỏi: “Bên ngoài thế nào?”
Tào An: “Ở bên đây mặt đường không có ngập nước.”
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, nếu lũ lụt toàn thành phố thì đường Phục Hưng bên kia sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
Tào An xách túi đồ vào phòng bếp: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu, những món này cộng với những đồ anh đã dự trữ sẵn đủ để chúng ta ăn bốn, năm ngày.”
Giang Đào đi theo sau anh: “Anh có gọi điện thoại cho ba mẹ và ông nội không? Đặc biệt là ông nội, anh có muốn đi qua thăm một chút không?”
Tào An: “Anh ăn trưa với ông nội. Ông đã chuẩn bị tinh thần rồi, bên đó địa thế cao nên không lo ngập nước đâu. Vừa đi siêu thị anh vừa gọi điện với ba mẹ, mọi người đều ổn cả.”
Biết gia đình anh đều ổn thỏa, Giang Đào mới yên tâm giúp anh cất đồ trong túi vào tủ lạnh hoặc tủ bát.
“Em tắt điện thoại rồi ngủ sớm đi, sắp mưa rồi, em lo lắng cũng vô ích.”
Lúc chia tay trước cửa phòng ngủ, Tào An lại xoa đầu cô.
Tóc mới gội mềm mượt, thơm mùi dầu gội đầu.
Giang Đào có ảo giác được anh coi như một đứa trẻ, cô ậm ờ mơ hồ bước vào phòng ngủ phụ bên cạnh.
–
Kính cách âm làm giảm tiếng ồn của mưa bão, giúp ích rất nhiều cho giấc ngủ.
Giang Đào ngủ một giấc tới 6 giờ sáng, mở mắt đối mặt với căn phòng xa lạ, cô ngây người một lúc trước khi nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua.
Cô bước đến cửa sổ phía trước, kéo rèm ra.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng là mưa nhỏ. Mặt hồ Phỉ Thúy đối diện đầy sương mù.
Con đường ven hồ bị ngập nước, bên dưới khu chung cư cũng bị ngập, có người cầm ô đi qua lại dưới sân chung cư, nước ngập tới nửa bắp chân của họ.
Lòng Giang Đào chùng xuống.
Có ai đó mở TV, đây là tiếng của đài truyền hình địa phương đang phát thông báo, Giang Đào nhanh chóng thay quần áo, tùy tiện chải đầu rồi đi ra phòng khách.
Tào An và bà ngoại ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, bà ngoại cau mày chăm chú xem TV, Tào An và Giang Đào nhìn nhau, ra ý bảo bà ngoại đang xem TV.
Giang Đào đứng cạnh bàn trà.
Trên màn hình đang có kí hiệu phát sóng trực tiếp. Phóng viên đứng ở ngoài trời, mặc áo phao cứu sinh màu cam đi qua cửa một khu chung cư cũ.
Giang Đào chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là tiểu khu của cô.
Mực nước trong khu dân cư cao đến đũng quần của phóng viên, cô ấy đi đến bên ngoài nhà bếp của một căn hộ, trên màn ảnh cho thấy bên trong ngôi nhà cũng bị ngập nước, đệm ghế sô pha hoàn toàn bị chìm trong biển nước, nhiều đồ dùng sinh hoạt cũng như các đồ vật khác đều nổi lềnh bềnh, vô cùng hỗn độn.
Màn hình chuyển cảnh quay các nhân viên cứu trợ thiên tai đang lái xe hút nước để thoát nước.
Tình hình không mong muốn nhất vẫn xảy ra, Giang Đào cảm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra ngoài, cô sợ tạo thêm áp lực cho bà ngoại.
Bà ngoại thở dài: “Ngập thì ngập, tối hôm qua đã chuẩn bị xong rồi, may có Tiểu Tào thúc giục hai bà cháu dọn đi, đỡ được rất nhiều phiền toái.”
Tào An tắt TV, nói với bà ngoại: “Hiện tại bên đó đều là nước, chúng ta đi qua cũng chả làm được gì, bà với Tiểu Đào cứ tiếp tục ở với cháu bên đây, chờ nhà ráo nước hoàn toàn rồi hẵng về.”
Bà ngoại cũng không phản đối, đứng lên nói: “Cháo đã nấu xong rồi, bà dọn ra trước rồi rán trứng nhé.”
Tào An hỏi Giang Đào: “Em có phải đi làm không?”
Giang Đào gật đầu, ngành y tế nói chung với những ngành khác không giống nhau, không thể tùy tiện xin nghỉ, một số công việc có thể trì hoãn được, nhưng người bệnh không thể không có y tá.
“Em đi rửa mặt trước.”
“Đi đi, anh kiểm tra tình hình đường phố gần bệnh viện.”
Ăn sáng xong, bà ngoại ở nhà, Tào An đưa Giang Đào đi làm.
Tình hình giao thông trong khu đô thị mới khá tốt, dù có nước đọng lại trên đường nhưng không ảnh hưởng đến việc lưu thông.
Càng tới gần khu phố cũ, nước ngập càng nghiêm trọng, các phương tiện phải cẩn thận đi đường vòng, người đi bộ thì phải xắn ống quần lên để lội qua đoạn nước sâu. Cơn mưa xối xả kéo dài suốt một ngày ảnh hưởng đến người dân toàn thành phố.
Phía bệnh viện nước ngập sâu hơn, giao thông tắc nghẽn cả đoạn đường.
Tào An dừng xe ở bên đường, xuống xe nhìn một chút, rồi đi vòng qua Giang Đào, mở cửa ghế phụ nói: “Anh cõng em qua đó, phía trước đều là nước, có một đoạn có thể ngập tới đầu gối của em.”
Giang Đào nhìn thấy chân anh đang ở trong nước, nước ngập đến mắt cá chân của anh.
Đề phòng tình huống này, cả hai đều mặc quần đùi, Giang Đào nghĩ nếu anh muốn cõng cô qua khỏi đoạn nước sâu, thì cõng sớm hơn một đoạn cũng chả có vấn đề gì.
Cô nhoài người ra khỏi xe, Tào An đưa dù đang cầm qua cho cô, xoay người cong lưng xuống.
Giang Đào một tay cầm chiếc dù lớn màu đen nên tư thế không thuận tiện lắm, cô trèo lên người anh, có lẽ vị trí của cô quá thấp nên vừa đứng lên, Tào An lại xốc cô lên cho đúng tư thế.
Phần ngực của cô cọ vào tấm lưng rộng lớn cường tráng của anh, sau khi cô nằm ổn định trên lưng Tào An, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, khuỷu chân của cô cũng bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, Giang Đào nhất thời cảm thấy không tự nhiên.
Tào An dường như không để ý hay quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, anh vòng qua chiếc xe, bước lên khu vực dành cho người đi bộ bên đường, sải bước về phía trước.
Giang Đào tập trung che mưa cho hai người.
Xa xa cũng có đàn ông cõng phụ nữ qua đường, nhưng xem ra không ai dễ dàng như Tào An.
“Em lo lắng nhà bên kia sao?” Đi được một đoạn, Tào An chủ động bắt chuyện.
Giang Đào ánh mắt buồn bã: “Em không sao, chỉ sợ bà ngoại khó chịu.”
Hơn sáu năm cô đi học và làm việc một mình ở Bắc Kinh, cô đã quen với việc tự mình đối mặt với một số vấn đề. Giang Đào không sợ chịu khổ, chỉ sợ thấy bà mình vất vả hay khó chịu.
Giang Đào từng vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bà mẹ trẻ, họ nói rằng khi họ bị bệnh vặt như cảm cúm, họ hoàn toàn không hề lo lắng, nhưng khi con cái bị sổ mũi hay ho khan, họ lại cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Đối với Giang Đào, sự tồn tại của bà ngoại cũng tương tự như vậy, cô thà chịu vất vả gấp đôi còn hơn là để bà ngoại chịu khổ chỉ một chút.
Tào An: “Anh thấy bà ngoại suy nghĩ thoáng và vô tư, nhưng mà em á, mới sáng ra lông mày đã nhíu lại rồi.”
Giang Đào sửng sốt, biểu hiện rõ ràng như vậy sao, chính cô cũng không cảm thấy như vậy.
Tào An: “Thật ra không có gì đáng quan ngại, kết quả xấu nhất thì căn nhà không thể ở được, cần phải cải tạo lại. Giống như nhà mới sửa sang lại hai, ba năm, gặp chuyện này thì còn có chút sốt ruột. Còn nhà em đã lâu rồi, dỡ ra cải tạo lại cũng không đáng tiếc lắm, chỉ hơi tốn tiền một chút, nhưng về sau bà có thể sống thoải mái. Chỉ là bà ngoại có thói quen tiết kiệm, nhưng nếu cho bà ở trong nhà mới, chắc chắn trong lòng bà sẽ rất vui.”
Bị ảnh hưởng bởi giọng điệu thoải mái của anh, Giang Đào không còn quá lo lắng.
Nói thật lòng thì trong nhà cô đã rất cũ kỹ, trên tường có nhiều chỗ nứt, chúng đều bị bà ngoại dùng đồ trang trí để che lại.
Dì và chú cô cũng nhiều lần đề cập hai người họ muốn giúp cải tạo lại ngôi nhà, sau khi Giang Đào kiếm ra được tiền cũng nhắc đến, nhưng bà ngoại tiếc tiền, nói gì cũng không chịu.
Bây giờ nhà ngập rồi, bà cụ không đồng ý cũng phải đồng ý. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Bạn trai là người trong ngành, Giang Đào hỏi anh: “Anh nghĩ sửa lại ngôi nhà sẽ tốn bao nhiêu tiền?”
Tào An cười: “Tùy vào tình hình tài chính của em, nếu sửa lại căn hộ không có trần nhà thì đưa anh 100 triệu anh cũng có thể tiêu hết.”
Giang Đào hừ nói: “Đem em đi bán cũng không đáng giá 100 triệu đâu.”
Tào An: “Chỉ sợ có người chịu chi tiền nhưng em lại đổi ý thôi.” Đề tài lại bắt đầu theo chiều hướng mập mờ, Giang Đào liền quay lại chuyện chính: “Em chỉ có 150 nghìn tệ thôi, đủ không anh?”
Bởi vì không có tiền nên bình thường cô chỉ cân nhắc xem mình cần tiết kiệm bao nhiêu để mua nhà thôi, chưa tính tới bước trang trí, Giang Đào quả thật không biết gì về chi phí trang trí nhà ở cả.
Với lại bạn trai cô quá giàu, tiền tiết kiệm của Giang Đào không nhiều cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao thêm hai số 0 vào thì cô cũng không đuổi kịp Tào An.
Giống như khi đi học, nếu xếp ở vị trí thứ mười mấy có thể có ý định vươn lên vị trí thứ nhất, nhưng những cái tên đứng chót sổ lại còn không có chí tiến thủ cũng sẽ không xấu hổ với những học sinh top đầu, vì họ đã sớm mặc kệ số phận rồi.
Tào An: “Tự em tiết kiệm à? Hay gồm cả tiền tiết kiệm của bà?”
Giang Đào: “Tự em tiết kiệm, bà ngoại không có nhiều tiền, em cũng không muốn dùng tới lương hưu của bà.”
Tào An: “Vậy thì em giỏi lắm đấy. Nhiều sinh viên tốt nghiệp sáu, bảy năm trước cũng chưa chắc đã tiết kiệm được nhiều như vậy. Em thì mới tốt nghiệp hai năm.”
Giang Đào: “Là ba năm, em tốt nghiệp khi 21 tuổi, giờ đã ba năm rồi.”
Tào An: “Vậy thì cũng rất giỏi.”
Giang Đào: “Tiếp tục nói về sửa nhà đi.”
Trong khi nói chuyện, hai người họ đã đến khu vực nước sâu.
Qua đoạn này Tào An mới nói tiếp: “Em thấy phong cách nhà anh thế nào? Phong cách tổng thể, màu sơn tường, cách bài trí trên tường. Gạch lát thì nên chọn màu sắc mà em thích, kể cả nội thất nữa, anh thấy bà ngoại có vẻ rất thích. Ngoài ra, em cũng có thể bổ sung một số đồ dùng thuận tiện cho người già.”
Giang Đào: “Vậy có đắt lắm không?”
Tào An: “Tàm tạm thôi. Anh tìm được người giúp em, chi phí trọn gói là 50 nghìn tệ, bao cả nhà luôn, xong xuôi em chỉ việc mang đồ vào ở.”
Giang Đào bị mức giá này làm cho giật mình: “Hời như vậy sao? Anh không định giúp em trả một phần đấy chứ?”
Tào An: “Em nghĩ nhiều rồi, quan hệ của chúng ta còn chưa tiến triển đến mức đó đâu.”
Giang Đào sắc mặt nóng lên, cảm thấy mình lời nói có chút mập mờ.
“Đương nhiên nếu em muốn tiến đến mối quan hệ đó bây giờ thì một xu cũng không cần trả đâu, thẻ của anh là cho em dùng.”
Tào An dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Anh nghiêng người sang phải, Giang Đào lập tức dựa vào vai trái của anh, dùng tay đấm anh một cái, ỉu xìu nói: “Không cần.”
Tào An đoán được cô sẽ nói như vậy, tiếp tục bước đi.
Mưa lộp độp không ngừng rơi, nhiệt độ mát mẻ nhanh chóng lấy đi hơi nóng trên người Giang Đào, cô lại hỏi anh: “50 nghìn tệ thật sự đủ sao anh?”
Tào An: “Ừm, nhà anh lâu nay đã hợp tác với bên vật liệu xây dựng và bên bán nội thất, thợ trang trí cũng tùy em lựa chọn.”
Giang Đào nhỏ giọng nói: “Em tiết kiệm được một khoản như vậy đều nhờ là bạn gái của anh.”
Tào An: “Nếu chuyện gì cũng không giúp thì sao là bạn trai được, nếu em muốn tính toán rõ ràng, lát nữa anh cõng em xong thì em trả phí cho anh nhé.”
Giang Đào cười cười.
Trong bệnh viện chỗ nào cũng đọng nước, nhưng phía gần khu khám bệnh và khu nằm viện nội trú thì sạch sẽ hơn nhiều.
Tào An cõng Giang Đào đến sảnh khu nội trú mới để cô xuống.
Vì những lời nói mờ ám hồi nãy, Giang Đào không dám nhìn anh.
Tào An: “Đi làm vui nhé, bà ngoại ở đó có anh rồi. Buổi tối chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết lại về vụ cải tạo nhà, nếu buổi chiều bên kia nước đã rút anh sẽ qua đó xem một chút.”
Giang Đào gật đầu: “Em đi vào đây, anh về đi.”
Lên lầu, Giang Đào vừa thay đồng phục vừa nghĩ đến những câu trêu đùa lúc nãy, cô gửi Tào An bao lì xì 10 tệ “Người kéo xe tay”.
Ảnh minh họa xe kéo tay
Hai phút sau, Tào An gửi đến một bức ảnh chụp ba tấm thẻ ngân hàng đặt cạnh nhau.
Giang Đào:……
Tào An: [Dịch vụ “kéo xe” của anh trị giá 10 tệ với em, trong quá trình phục vụ, tình cảm của em dành cho anh tương đương với tất cả tiền tiết kiệm anh đang có. Quyền hạn đã được mở, em có thể sử dụng bất cứ lúc nào.]
Giang Đào không thể nhịn được cười, cố ý hỏi: [Vậy hôm nay em lấy hết tiền tiết kiệm của anh, ngày mai em lại bắt anh trả phí phản hồi tình cảm nữa thì anh phải làm sao bây giờ?]
Tào An: [Ngày mai lấy xe đưa em, ngày mốt lấy nhà, ngày kia lấy cái khác.]
Giang Đào: [Ngày kia lấy gì?]
Tào An: [Lấy thân báo đáp.]
Hai má Giang Đào lập tức như có lửa bốc cháy.
Cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Đào vội vàng cất điện thoại.
Là đồng nghiệp Lý Văn Tĩnh bước vào. Nhìn thấy Giang Đào hoảng sợ giấu điện thoại với khuôn mặt đỏ bừng, Lý Văn Tĩnh cười mờ ám: “Theo kinh nghiệm của chị, em vừa xem truyện người lớn phải không?”
Giang Đào: “Làm gì có.”
Lý Văn Tĩnh: “Không lẽ phim người lớn?”
Giang Đào:……
Lý Văn Tĩnh: “Yên tâm đi, chị biết em đang trò chuyện với ông trùm Tào, chị ở phía sau em nên nhìn thấy anh ấy cõng em! Ây da, chị cũng là y tá mà, sao không có ai cõng chị đi làm chứ!”
–
Khoảng hai giờ chiều, mưa đã tạnh hẳn, Giang Đào tranh thủ thời gian nhìn điện thoại thì thấy Tào An đã gửi một đoạn video ngắn quay nhà của cô, nước ngập đã rút đi một nửa.
Tào An: [Anh và bà ngoại cầm chìa khóa qua dọn lại vài thứ.]
Giang Đào: [Phiền anh rồi.]
Tào An: [Không sao, nhưng anh có tin xấu cho nhà em.]
Giang Đào lòng thắt lại: [Tin xấu gì vậy?]
Tào An: [Tường nhà và sàn nhà em có vết nứt, nước ngấm vào chắc chắn sẽ bị ẩm mốc, phải sửa lại thôi.]
Giang Đào ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao thì sáng nay cô cũng đã đoán được kết quả này, cô cứ tưởng có chuyện khác xảy ra.
Tào An: [Trong lúc sửa sang lại căn hộ bên này, hai bà cháu qua ở với anh, bà ngoại nấu cơm, em giặt quần áo, có hai bà cháu hỗ trợ, so với ở một mình thì thoải mái hơn nhiều.]
Giang Đào biết, anh nói vậy chỉ để cô không cảm thấy gánh nặng.
Gánh nặng đều trải qua vào tối hôm qua hết rồi, hơn nữa cô còn nhờ anh liên hệ người sơn sửa lại căn hộ, Giang Đào không đến mức để tâm những chuyện vụn vặt như thế này.
Đúng như Tào An nói, hai người là quan hệ yêu đương, nếu như Tào An gặp phải chuyện như vậy, cô nhất định sẽ giúp đỡ.
Giang Đào: [Anh đã nói với bà ngoại chưa?]
Tào An: [Bà nói tất cả đều nghe em sắp xếp, nhưng anh không nghĩ em sẽ nhẫn tâm để bà ở khách sạn.]
Giang Đào cười cười, tuy cô chắc chắn ở lại nhà Tào An nhưng không muốn anh đắc ý như vậy: [Nếu thực sự cần sửa sang nhà cửa, dì út của em chắc sẽ đón bà qua bên đó ở một thời gian, em còn đi làm nên sẽ không qua đó ở, cũng không ở khách sạn được, chắc là qua nhà Phương Nhụy chen chúc sống với cậu ấy vậy.]
Tào An: [Anh tin tưởng sự sắp xếp của bà ngoại, em nhất định sẽ không đi đến nhà Phương Nhụy.]
Giang Đào: [Sao lại không chứ? Hai bọn em hợp rơ nhau mà, cậu ấy còn hoan nghênh em hơn anh đấy.]
Tào An: [Đó là trước đây thôi, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi nên có thể qua bên bạn trai ở lại vài ngày, nhưng có em qua ở thì tối nào cô ấy cũng phải về nhà để bầu bạn với em, cô ấy có thể sẽ không thấy phiền đâu, nhưng em không biết xấu hổ chịu làm bóng đèn giữa họ à?]
Giang Đào nói dối: [Họ vẫn chưa tiến đến chuyện đó đâu.]
Tào An: [So với anh thì em còn đơn thuần lắm, lần trước đi ăn cùng nhau, anh chỉ mới gặp họ một lần nhưng đã nhìn ra những điều đó rồi.]
Giang Đào dường như bị anh vạch trần nên thẹn quá hóa giận, tiếp tục chống đối anh: [Vậy thì em có thể ở khách sạn một mình.]
Tào An: [Có nơi ở miễn phí và an toàn mà em không chịu, khăng khăng muốn tiêu tiền để ở khách sạn cơ, em không nghĩ là em xài tiền lương của mình thì bà ngoại sẽ không đau lòng sao?”
Giang Đào hoàn toàn bị đánh bại.
Tào An: [Dựa trên phân tích tổng hợp từ nhiều góc độ, em sống ở nhà anh là phù hợp nhất.]
Giang Đào vẫn im lặng. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An: [Nếu em lo lắng về phương diện nào đó, anh có thể viết giấy cam đoan.]
Giang Đào: [Anh mà nói nữa em sẽ chặn anh đấy.]
Tào An: [Được rồi, anh tiếp tục thu dọn đồ đạc đây, tối gặp nhé.]
Nghĩ đến chuyện anh đang ngâm nước để giúp cô và bà thu dọn đồ đạc, Giang Đào tha thứ cho sự “không đứng đắn” vừa rồi của anh.
Tám giờ tối, Tào An đúng giờ tan sở đến đón bạn gái.
Gần đây, đặc biệt là hôm nay, hai người trò chuyện trên WeChat nhiều hơn trước, nội dung cũng trở nên mơ hồ hơn. Tuy nhiên sau khi gặp mặt, thái độ lạnh lùng và khí thế hung dữ của Tào An đương nhiên che giấu sự “không đứng đắn” của anh, Giang Đào cẩn thận tránh đi những chủ đề đó, anh cũng ăn ý phối hợp nên có thể coi như không có gì xảy ra.
“Đúng rồi, buổi chiều dì gọi điện thoại cho bà ngoại, nói ngày mai sẽ tới.”
Giang Đào gật đầu, dì cô rất hiếu thảo với bà ngoại, nhà bên đây bị ngập, ngày mai lại là cuối tuần, chú dì nhất định muốn đến thăm và phụ dọn đồ đạc.
Tào An: “Sáng mai họ đến, anh để họ gặp bà ngoại ở nhà anh, không sao chứ?”
Giang Đào rũ mắt: “Chỉ cần anh không thấy phiền, em thì có liên quan gì.”
Tào An: “Anh sợ em không có ý định giới thiệu anh với dì, tối hôm qua em còn nói dối dì là em ở khách sạn.”
Giang Đào:……
Sao cô cảm thấy người đàn ông này đang cố tình tính toán những chuyện của cô tối qua vậy nhỉ?
Cô lặng lẽ liếc qua. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An mắt nhìn về phía trước, sườn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Em lo lắng về ngoại hình anh cũng là bình thường.”
Giang Đào không thể phân biệt được anh đang nói thật hay đùa!
Ngay lúc cô còn đang ngây người, khóe miệng con sói đột nhiên nhếch lên, rốt cục lộ ra một mặt âm hiểm xảo trá.
Giang Đào:……
Cô giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tào An một tay giữ vô lăng, một tay bật dàn âm thanh trên xe.
Con đường bên ngoài xe vẫn còn dư âm sau cơn mưa lớn, nhưng trong xe vang lên một giai điệu thoải mái tươi vui, tựa như phục vụ cho tâm trạng thích thú, vui vẻ của ông chủ.
------oOo------
–
Giảm âm lượng xuống, Giang Đào đi đến phòng giặt đồ để lắng nghe Phương Nhụy nói chuyện.
Đầu tiên là một tiếng hét chói tai kéo dài hơn mười giây.
“Chuyện gì đã xảy ra, chuyện gì đã xảy ra!”
“Nè y tá Giang, cậu đừng tưởng thu hồi tin nhắn thì tớ sẽ giả vờ không nghe thấy gì!”
Giang Đào nhỏ giọng giải thích tình hình trước khi cô bạn thân tưởng tượng một đống kịch bản trong đầu.
Phương Nhụy: “Như vậy à, nếu bà ngoại cũng ở đó, nếu bà ngoại cũng ở đó, vậy thì hai người còn phải dây dưa với nhau thêm một thời gian nữa đấy, nhưng ông trùm Tào là một người rất đáng tin cậy! Thành thật mà nói, Tiểu Đào à, tớ vô cùng vui cho cậu đó, có tiền hay không thì không bàn tới, còn người đem lại cảm giác an toàn rất là khó tìm, cộng tất cả đàn ông hai chúng ta từng gặp vào cũng chưa được bằng một phần mười của ông trùm Tào đâu.”
Giang Đào nhìn bọt bong bóng trong thau giặt đồ, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng cảm thấy anh ấy rất tốt.”
Phương Nhụy: “Hê hê, tốt thì mau cưới anh ấy đi!”
Giang Đào bị chọc cười: “Cậu đừng có mà đốt cháy giai đoạn như thế chứ.”
Yêu nhau chưa đầy hai tháng, sao có thể nói chuyện kết hôn nhanh như vậy.
Sau khi hàn thuyên về chuyện tình cảm, Phương Nhụy nhắc nhở: “Lần này mưa ghê thật, ba mẹ tớ đi siêu thị mua rất nhiều đồ, cậu cũng nên mua đồ dự trữ đi, đề phòng vẫn hơn.”
Giang Đào vừa nghe xong tin nhắn âm thanh này thì Tào An cũng gửi tin nhắn đến: [Anh đi siêu thị một chuyến.]
Giang Đào: [Cùng đi nhé?]
Tào An: [Không cần đâu, phơi quần áo xong em ngủ sớm đi, anh đi mua xong sẽ về liền.]
Ngay sau đó, tiếng đóng cửa vang đến. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Giang Đào tiếp tục giặt đồ lót của cô và bà, vắt khô rồi treo lên. Quá trình giặt nhanh 15 phút của máy giặt cũng kết thúc.
Sau khi lau sạch vết nước ở trên bàn và dưới đất, Giang Đào tắt đèn phòng giặt.
Cô đến trước cửa phòng bà ngoại nghe ngóng một hồi, cảm thấy bà chắc đã ngủ rồi, cô xem đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.
Giang Đào không buồn ngủ chút nào, cô tắt đèn lớn trong phòng khách, chỉ để lại ánh đèn ở ngoài hành lang. Cô dựa vào ghế sofa, vừa xem tin tức địa phương vừa chờ Tào An trở về.
Thành phố đã triển khai các phương án ứng phó khẩn cấp đề phòng lũ lụt, khu vực đường Phục Hưng là khu vực gặp thiên tai trầm trọng, người dân ở đây đang được tổ chức sơ tán một cách trật tự.
Giang Đào càng xem càng cảm thấy bất an, trái tim cô đập thình thịch, vang vọng tiếng mưa đập vào cửa kính.
Đột nhiên bên ngoài có âm thanh mở khóa bằng vân tay, Giang Đào theo bản năng chuyển từ tư thế đang nằm dựa ra thành tư thế ngồi, sau đó khi Tào An bước vào cửa, cô đứng dậy.
“Sao em còn chưa ngủ?” Tào An bật đèn, nhìn thoáng qua bên trong, một tay xách theo túi đồ căng phồng.
Giang Đào đi tới, thấp giọng hỏi: “Bên ngoài thế nào?”
Tào An: “Ở bên đây mặt đường không có ngập nước.”
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, nếu lũ lụt toàn thành phố thì đường Phục Hưng bên kia sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
Tào An xách túi đồ vào phòng bếp: “Chắc không có vấn đề gì lớn đâu, những món này cộng với những đồ anh đã dự trữ sẵn đủ để chúng ta ăn bốn, năm ngày.”
Giang Đào đi theo sau anh: “Anh có gọi điện thoại cho ba mẹ và ông nội không? Đặc biệt là ông nội, anh có muốn đi qua thăm một chút không?”
Tào An: “Anh ăn trưa với ông nội. Ông đã chuẩn bị tinh thần rồi, bên đó địa thế cao nên không lo ngập nước đâu. Vừa đi siêu thị anh vừa gọi điện với ba mẹ, mọi người đều ổn cả.”
Biết gia đình anh đều ổn thỏa, Giang Đào mới yên tâm giúp anh cất đồ trong túi vào tủ lạnh hoặc tủ bát.
“Em tắt điện thoại rồi ngủ sớm đi, sắp mưa rồi, em lo lắng cũng vô ích.”
Lúc chia tay trước cửa phòng ngủ, Tào An lại xoa đầu cô.
Tóc mới gội mềm mượt, thơm mùi dầu gội đầu.
Giang Đào có ảo giác được anh coi như một đứa trẻ, cô ậm ờ mơ hồ bước vào phòng ngủ phụ bên cạnh.
–
Kính cách âm làm giảm tiếng ồn của mưa bão, giúp ích rất nhiều cho giấc ngủ.
Giang Đào ngủ một giấc tới 6 giờ sáng, mở mắt đối mặt với căn phòng xa lạ, cô ngây người một lúc trước khi nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua.
Cô bước đến cửa sổ phía trước, kéo rèm ra.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng là mưa nhỏ. Mặt hồ Phỉ Thúy đối diện đầy sương mù.
Con đường ven hồ bị ngập nước, bên dưới khu chung cư cũng bị ngập, có người cầm ô đi qua lại dưới sân chung cư, nước ngập tới nửa bắp chân của họ.
Lòng Giang Đào chùng xuống.
Có ai đó mở TV, đây là tiếng của đài truyền hình địa phương đang phát thông báo, Giang Đào nhanh chóng thay quần áo, tùy tiện chải đầu rồi đi ra phòng khách.
Tào An và bà ngoại ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, bà ngoại cau mày chăm chú xem TV, Tào An và Giang Đào nhìn nhau, ra ý bảo bà ngoại đang xem TV.
Giang Đào đứng cạnh bàn trà.
Trên màn hình đang có kí hiệu phát sóng trực tiếp. Phóng viên đứng ở ngoài trời, mặc áo phao cứu sinh màu cam đi qua cửa một khu chung cư cũ.
Giang Đào chỉ liếc mắt liền nhận ra đó là tiểu khu của cô.
Mực nước trong khu dân cư cao đến đũng quần của phóng viên, cô ấy đi đến bên ngoài nhà bếp của một căn hộ, trên màn ảnh cho thấy bên trong ngôi nhà cũng bị ngập nước, đệm ghế sô pha hoàn toàn bị chìm trong biển nước, nhiều đồ dùng sinh hoạt cũng như các đồ vật khác đều nổi lềnh bềnh, vô cùng hỗn độn.
Màn hình chuyển cảnh quay các nhân viên cứu trợ thiên tai đang lái xe hút nước để thoát nước.
Tình hình không mong muốn nhất vẫn xảy ra, Giang Đào cảm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra ngoài, cô sợ tạo thêm áp lực cho bà ngoại.
Bà ngoại thở dài: “Ngập thì ngập, tối hôm qua đã chuẩn bị xong rồi, may có Tiểu Tào thúc giục hai bà cháu dọn đi, đỡ được rất nhiều phiền toái.”
Tào An tắt TV, nói với bà ngoại: “Hiện tại bên đó đều là nước, chúng ta đi qua cũng chả làm được gì, bà với Tiểu Đào cứ tiếp tục ở với cháu bên đây, chờ nhà ráo nước hoàn toàn rồi hẵng về.”
Bà ngoại cũng không phản đối, đứng lên nói: “Cháo đã nấu xong rồi, bà dọn ra trước rồi rán trứng nhé.”
Tào An hỏi Giang Đào: “Em có phải đi làm không?”
Giang Đào gật đầu, ngành y tế nói chung với những ngành khác không giống nhau, không thể tùy tiện xin nghỉ, một số công việc có thể trì hoãn được, nhưng người bệnh không thể không có y tá.
“Em đi rửa mặt trước.”
“Đi đi, anh kiểm tra tình hình đường phố gần bệnh viện.”
Ăn sáng xong, bà ngoại ở nhà, Tào An đưa Giang Đào đi làm.
Tình hình giao thông trong khu đô thị mới khá tốt, dù có nước đọng lại trên đường nhưng không ảnh hưởng đến việc lưu thông.
Càng tới gần khu phố cũ, nước ngập càng nghiêm trọng, các phương tiện phải cẩn thận đi đường vòng, người đi bộ thì phải xắn ống quần lên để lội qua đoạn nước sâu. Cơn mưa xối xả kéo dài suốt một ngày ảnh hưởng đến người dân toàn thành phố.
Phía bệnh viện nước ngập sâu hơn, giao thông tắc nghẽn cả đoạn đường.
Tào An dừng xe ở bên đường, xuống xe nhìn một chút, rồi đi vòng qua Giang Đào, mở cửa ghế phụ nói: “Anh cõng em qua đó, phía trước đều là nước, có một đoạn có thể ngập tới đầu gối của em.”
Giang Đào nhìn thấy chân anh đang ở trong nước, nước ngập đến mắt cá chân của anh.
Đề phòng tình huống này, cả hai đều mặc quần đùi, Giang Đào nghĩ nếu anh muốn cõng cô qua khỏi đoạn nước sâu, thì cõng sớm hơn một đoạn cũng chả có vấn đề gì.
Cô nhoài người ra khỏi xe, Tào An đưa dù đang cầm qua cho cô, xoay người cong lưng xuống.
Giang Đào một tay cầm chiếc dù lớn màu đen nên tư thế không thuận tiện lắm, cô trèo lên người anh, có lẽ vị trí của cô quá thấp nên vừa đứng lên, Tào An lại xốc cô lên cho đúng tư thế.
Phần ngực của cô cọ vào tấm lưng rộng lớn cường tráng của anh, sau khi cô nằm ổn định trên lưng Tào An, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, khuỷu chân của cô cũng bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy, Giang Đào nhất thời cảm thấy không tự nhiên.
Tào An dường như không để ý hay quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này, anh vòng qua chiếc xe, bước lên khu vực dành cho người đi bộ bên đường, sải bước về phía trước.
Giang Đào tập trung che mưa cho hai người.
Xa xa cũng có đàn ông cõng phụ nữ qua đường, nhưng xem ra không ai dễ dàng như Tào An.
“Em lo lắng nhà bên kia sao?” Đi được một đoạn, Tào An chủ động bắt chuyện.
Giang Đào ánh mắt buồn bã: “Em không sao, chỉ sợ bà ngoại khó chịu.”
Hơn sáu năm cô đi học và làm việc một mình ở Bắc Kinh, cô đã quen với việc tự mình đối mặt với một số vấn đề. Giang Đào không sợ chịu khổ, chỉ sợ thấy bà mình vất vả hay khó chịu.
Giang Đào từng vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai bà mẹ trẻ, họ nói rằng khi họ bị bệnh vặt như cảm cúm, họ hoàn toàn không hề lo lắng, nhưng khi con cái bị sổ mũi hay ho khan, họ lại cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Đối với Giang Đào, sự tồn tại của bà ngoại cũng tương tự như vậy, cô thà chịu vất vả gấp đôi còn hơn là để bà ngoại chịu khổ chỉ một chút.
Tào An: “Anh thấy bà ngoại suy nghĩ thoáng và vô tư, nhưng mà em á, mới sáng ra lông mày đã nhíu lại rồi.”
Giang Đào sửng sốt, biểu hiện rõ ràng như vậy sao, chính cô cũng không cảm thấy như vậy.
Tào An: “Thật ra không có gì đáng quan ngại, kết quả xấu nhất thì căn nhà không thể ở được, cần phải cải tạo lại. Giống như nhà mới sửa sang lại hai, ba năm, gặp chuyện này thì còn có chút sốt ruột. Còn nhà em đã lâu rồi, dỡ ra cải tạo lại cũng không đáng tiếc lắm, chỉ hơi tốn tiền một chút, nhưng về sau bà có thể sống thoải mái. Chỉ là bà ngoại có thói quen tiết kiệm, nhưng nếu cho bà ở trong nhà mới, chắc chắn trong lòng bà sẽ rất vui.”
Bị ảnh hưởng bởi giọng điệu thoải mái của anh, Giang Đào không còn quá lo lắng.
Nói thật lòng thì trong nhà cô đã rất cũ kỹ, trên tường có nhiều chỗ nứt, chúng đều bị bà ngoại dùng đồ trang trí để che lại.
Dì và chú cô cũng nhiều lần đề cập hai người họ muốn giúp cải tạo lại ngôi nhà, sau khi Giang Đào kiếm ra được tiền cũng nhắc đến, nhưng bà ngoại tiếc tiền, nói gì cũng không chịu.
Bây giờ nhà ngập rồi, bà cụ không đồng ý cũng phải đồng ý. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Bạn trai là người trong ngành, Giang Đào hỏi anh: “Anh nghĩ sửa lại ngôi nhà sẽ tốn bao nhiêu tiền?”
Tào An cười: “Tùy vào tình hình tài chính của em, nếu sửa lại căn hộ không có trần nhà thì đưa anh 100 triệu anh cũng có thể tiêu hết.”
Giang Đào hừ nói: “Đem em đi bán cũng không đáng giá 100 triệu đâu.”
Tào An: “Chỉ sợ có người chịu chi tiền nhưng em lại đổi ý thôi.” Đề tài lại bắt đầu theo chiều hướng mập mờ, Giang Đào liền quay lại chuyện chính: “Em chỉ có 150 nghìn tệ thôi, đủ không anh?”
Bởi vì không có tiền nên bình thường cô chỉ cân nhắc xem mình cần tiết kiệm bao nhiêu để mua nhà thôi, chưa tính tới bước trang trí, Giang Đào quả thật không biết gì về chi phí trang trí nhà ở cả.
Với lại bạn trai cô quá giàu, tiền tiết kiệm của Giang Đào không nhiều cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao thêm hai số 0 vào thì cô cũng không đuổi kịp Tào An.
Giống như khi đi học, nếu xếp ở vị trí thứ mười mấy có thể có ý định vươn lên vị trí thứ nhất, nhưng những cái tên đứng chót sổ lại còn không có chí tiến thủ cũng sẽ không xấu hổ với những học sinh top đầu, vì họ đã sớm mặc kệ số phận rồi.
Tào An: “Tự em tiết kiệm à? Hay gồm cả tiền tiết kiệm của bà?”
Giang Đào: “Tự em tiết kiệm, bà ngoại không có nhiều tiền, em cũng không muốn dùng tới lương hưu của bà.”
Tào An: “Vậy thì em giỏi lắm đấy. Nhiều sinh viên tốt nghiệp sáu, bảy năm trước cũng chưa chắc đã tiết kiệm được nhiều như vậy. Em thì mới tốt nghiệp hai năm.”
Giang Đào: “Là ba năm, em tốt nghiệp khi 21 tuổi, giờ đã ba năm rồi.”
Tào An: “Vậy thì cũng rất giỏi.”
Giang Đào: “Tiếp tục nói về sửa nhà đi.”
Trong khi nói chuyện, hai người họ đã đến khu vực nước sâu.
Qua đoạn này Tào An mới nói tiếp: “Em thấy phong cách nhà anh thế nào? Phong cách tổng thể, màu sơn tường, cách bài trí trên tường. Gạch lát thì nên chọn màu sắc mà em thích, kể cả nội thất nữa, anh thấy bà ngoại có vẻ rất thích. Ngoài ra, em cũng có thể bổ sung một số đồ dùng thuận tiện cho người già.”
Giang Đào: “Vậy có đắt lắm không?”
Tào An: “Tàm tạm thôi. Anh tìm được người giúp em, chi phí trọn gói là 50 nghìn tệ, bao cả nhà luôn, xong xuôi em chỉ việc mang đồ vào ở.”
Giang Đào bị mức giá này làm cho giật mình: “Hời như vậy sao? Anh không định giúp em trả một phần đấy chứ?”
Tào An: “Em nghĩ nhiều rồi, quan hệ của chúng ta còn chưa tiến triển đến mức đó đâu.”
Giang Đào sắc mặt nóng lên, cảm thấy mình lời nói có chút mập mờ.
“Đương nhiên nếu em muốn tiến đến mối quan hệ đó bây giờ thì một xu cũng không cần trả đâu, thẻ của anh là cho em dùng.”
Tào An dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Anh nghiêng người sang phải, Giang Đào lập tức dựa vào vai trái của anh, dùng tay đấm anh một cái, ỉu xìu nói: “Không cần.”
Tào An đoán được cô sẽ nói như vậy, tiếp tục bước đi.
Mưa lộp độp không ngừng rơi, nhiệt độ mát mẻ nhanh chóng lấy đi hơi nóng trên người Giang Đào, cô lại hỏi anh: “50 nghìn tệ thật sự đủ sao anh?”
Tào An: “Ừm, nhà anh lâu nay đã hợp tác với bên vật liệu xây dựng và bên bán nội thất, thợ trang trí cũng tùy em lựa chọn.”
Giang Đào nhỏ giọng nói: “Em tiết kiệm được một khoản như vậy đều nhờ là bạn gái của anh.”
Tào An: “Nếu chuyện gì cũng không giúp thì sao là bạn trai được, nếu em muốn tính toán rõ ràng, lát nữa anh cõng em xong thì em trả phí cho anh nhé.”
Giang Đào cười cười.
Trong bệnh viện chỗ nào cũng đọng nước, nhưng phía gần khu khám bệnh và khu nằm viện nội trú thì sạch sẽ hơn nhiều.
Tào An cõng Giang Đào đến sảnh khu nội trú mới để cô xuống.
Vì những lời nói mờ ám hồi nãy, Giang Đào không dám nhìn anh.
Tào An: “Đi làm vui nhé, bà ngoại ở đó có anh rồi. Buổi tối chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết lại về vụ cải tạo nhà, nếu buổi chiều bên kia nước đã rút anh sẽ qua đó xem một chút.”
Giang Đào gật đầu: “Em đi vào đây, anh về đi.”
Lên lầu, Giang Đào vừa thay đồng phục vừa nghĩ đến những câu trêu đùa lúc nãy, cô gửi Tào An bao lì xì 10 tệ “Người kéo xe tay”.
Ảnh minh họa xe kéo tay
Hai phút sau, Tào An gửi đến một bức ảnh chụp ba tấm thẻ ngân hàng đặt cạnh nhau.
Giang Đào:……
Tào An: [Dịch vụ “kéo xe” của anh trị giá 10 tệ với em, trong quá trình phục vụ, tình cảm của em dành cho anh tương đương với tất cả tiền tiết kiệm anh đang có. Quyền hạn đã được mở, em có thể sử dụng bất cứ lúc nào.]
Giang Đào không thể nhịn được cười, cố ý hỏi: [Vậy hôm nay em lấy hết tiền tiết kiệm của anh, ngày mai em lại bắt anh trả phí phản hồi tình cảm nữa thì anh phải làm sao bây giờ?]
Tào An: [Ngày mai lấy xe đưa em, ngày mốt lấy nhà, ngày kia lấy cái khác.]
Giang Đào: [Ngày kia lấy gì?]
Tào An: [Lấy thân báo đáp.]
Hai má Giang Đào lập tức như có lửa bốc cháy.
Cánh cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra, Giang Đào vội vàng cất điện thoại.
Là đồng nghiệp Lý Văn Tĩnh bước vào. Nhìn thấy Giang Đào hoảng sợ giấu điện thoại với khuôn mặt đỏ bừng, Lý Văn Tĩnh cười mờ ám: “Theo kinh nghiệm của chị, em vừa xem truyện người lớn phải không?”
Giang Đào: “Làm gì có.”
Lý Văn Tĩnh: “Không lẽ phim người lớn?”
Giang Đào:……
Lý Văn Tĩnh: “Yên tâm đi, chị biết em đang trò chuyện với ông trùm Tào, chị ở phía sau em nên nhìn thấy anh ấy cõng em! Ây da, chị cũng là y tá mà, sao không có ai cõng chị đi làm chứ!”
–
Khoảng hai giờ chiều, mưa đã tạnh hẳn, Giang Đào tranh thủ thời gian nhìn điện thoại thì thấy Tào An đã gửi một đoạn video ngắn quay nhà của cô, nước ngập đã rút đi một nửa.
Tào An: [Anh và bà ngoại cầm chìa khóa qua dọn lại vài thứ.]
Giang Đào: [Phiền anh rồi.]
Tào An: [Không sao, nhưng anh có tin xấu cho nhà em.]
Giang Đào lòng thắt lại: [Tin xấu gì vậy?]
Tào An: [Tường nhà và sàn nhà em có vết nứt, nước ngấm vào chắc chắn sẽ bị ẩm mốc, phải sửa lại thôi.]
Giang Đào ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao thì sáng nay cô cũng đã đoán được kết quả này, cô cứ tưởng có chuyện khác xảy ra.
Tào An: [Trong lúc sửa sang lại căn hộ bên này, hai bà cháu qua ở với anh, bà ngoại nấu cơm, em giặt quần áo, có hai bà cháu hỗ trợ, so với ở một mình thì thoải mái hơn nhiều.]
Giang Đào biết, anh nói vậy chỉ để cô không cảm thấy gánh nặng.
Gánh nặng đều trải qua vào tối hôm qua hết rồi, hơn nữa cô còn nhờ anh liên hệ người sơn sửa lại căn hộ, Giang Đào không đến mức để tâm những chuyện vụn vặt như thế này.
Đúng như Tào An nói, hai người là quan hệ yêu đương, nếu như Tào An gặp phải chuyện như vậy, cô nhất định sẽ giúp đỡ.
Giang Đào: [Anh đã nói với bà ngoại chưa?]
Tào An: [Bà nói tất cả đều nghe em sắp xếp, nhưng anh không nghĩ em sẽ nhẫn tâm để bà ở khách sạn.]
Giang Đào cười cười, tuy cô chắc chắn ở lại nhà Tào An nhưng không muốn anh đắc ý như vậy: [Nếu thực sự cần sửa sang nhà cửa, dì út của em chắc sẽ đón bà qua bên đó ở một thời gian, em còn đi làm nên sẽ không qua đó ở, cũng không ở khách sạn được, chắc là qua nhà Phương Nhụy chen chúc sống với cậu ấy vậy.]
Tào An: [Anh tin tưởng sự sắp xếp của bà ngoại, em nhất định sẽ không đi đến nhà Phương Nhụy.]
Giang Đào: [Sao lại không chứ? Hai bọn em hợp rơ nhau mà, cậu ấy còn hoan nghênh em hơn anh đấy.]
Tào An: [Đó là trước đây thôi, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi nên có thể qua bên bạn trai ở lại vài ngày, nhưng có em qua ở thì tối nào cô ấy cũng phải về nhà để bầu bạn với em, cô ấy có thể sẽ không thấy phiền đâu, nhưng em không biết xấu hổ chịu làm bóng đèn giữa họ à?]
Giang Đào nói dối: [Họ vẫn chưa tiến đến chuyện đó đâu.]
Tào An: [So với anh thì em còn đơn thuần lắm, lần trước đi ăn cùng nhau, anh chỉ mới gặp họ một lần nhưng đã nhìn ra những điều đó rồi.]
Giang Đào dường như bị anh vạch trần nên thẹn quá hóa giận, tiếp tục chống đối anh: [Vậy thì em có thể ở khách sạn một mình.]
Tào An: [Có nơi ở miễn phí và an toàn mà em không chịu, khăng khăng muốn tiêu tiền để ở khách sạn cơ, em không nghĩ là em xài tiền lương của mình thì bà ngoại sẽ không đau lòng sao?”
Giang Đào hoàn toàn bị đánh bại.
Tào An: [Dựa trên phân tích tổng hợp từ nhiều góc độ, em sống ở nhà anh là phù hợp nhất.]
Giang Đào vẫn im lặng. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An: [Nếu em lo lắng về phương diện nào đó, anh có thể viết giấy cam đoan.]
Giang Đào: [Anh mà nói nữa em sẽ chặn anh đấy.]
Tào An: [Được rồi, anh tiếp tục thu dọn đồ đạc đây, tối gặp nhé.]
Nghĩ đến chuyện anh đang ngâm nước để giúp cô và bà thu dọn đồ đạc, Giang Đào tha thứ cho sự “không đứng đắn” vừa rồi của anh.
Tám giờ tối, Tào An đúng giờ tan sở đến đón bạn gái.
Gần đây, đặc biệt là hôm nay, hai người trò chuyện trên WeChat nhiều hơn trước, nội dung cũng trở nên mơ hồ hơn. Tuy nhiên sau khi gặp mặt, thái độ lạnh lùng và khí thế hung dữ của Tào An đương nhiên che giấu sự “không đứng đắn” của anh, Giang Đào cẩn thận tránh đi những chủ đề đó, anh cũng ăn ý phối hợp nên có thể coi như không có gì xảy ra.
“Đúng rồi, buổi chiều dì gọi điện thoại cho bà ngoại, nói ngày mai sẽ tới.”
Giang Đào gật đầu, dì cô rất hiếu thảo với bà ngoại, nhà bên đây bị ngập, ngày mai lại là cuối tuần, chú dì nhất định muốn đến thăm và phụ dọn đồ đạc.
Tào An: “Sáng mai họ đến, anh để họ gặp bà ngoại ở nhà anh, không sao chứ?”
Giang Đào rũ mắt: “Chỉ cần anh không thấy phiền, em thì có liên quan gì.”
Tào An: “Anh sợ em không có ý định giới thiệu anh với dì, tối hôm qua em còn nói dối dì là em ở khách sạn.”
Giang Đào:……
Sao cô cảm thấy người đàn ông này đang cố tình tính toán những chuyện của cô tối qua vậy nhỉ?
Cô lặng lẽ liếc qua. (Bạn đang đọc truyện ‘Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi’ do Cỏ May Mắn biên tập.)
Tào An mắt nhìn về phía trước, sườn mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Em lo lắng về ngoại hình anh cũng là bình thường.”
Giang Đào không thể phân biệt được anh đang nói thật hay đùa!
Ngay lúc cô còn đang ngây người, khóe miệng con sói đột nhiên nhếch lên, rốt cục lộ ra một mặt âm hiểm xảo trá.
Giang Đào:……
Cô giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tào An một tay giữ vô lăng, một tay bật dàn âm thanh trên xe.
Con đường bên ngoài xe vẫn còn dư âm sau cơn mưa lớn, nhưng trong xe vang lên một giai điệu thoải mái tươi vui, tựa như phục vụ cho tâm trạng thích thú, vui vẻ của ông chủ.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.