Chương 3: 09/04/2016
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
14/07/2022
Ngày 09 tháng 04 năm 2016, Chủ Nhật, thời tiết: Trời trong gió to.
Hôm nay ngài Tiền hiếm khi không phải tăng ca, buổi sáng cũng không phải dậy sớm, có thể cùng tôi ngủ nướng.
Nhìn trời đã sáng bảnh mắt, rồi nhìn anh chàng đang vùi mình trong chăn đến mức đầu tóc rối bù nằm cạnh, tôi cân nhắc một phút rồi quyết định tiếp tục ngủ nướng.
╮(╯▽╰)╭ Dù sao ngày nghỉ mà không ngủ nướng thì sao mà hoàn hảo được.
Vì thế, mười hai giờ trưa theo đồng hồ Bắc Kinh, bọn tôi vẫn nằm trên giường như cũ, sống hoài sống phí, lười vô cùng lười _(:зゝ∠)_
Còn Gạo Nếp và Đệ Đệ đã dậy từ ban sáng… chúng nó đang phá nhà phá cửa…
Nghe tiếng ồn liên tục vọng lên từ dưới lầu, tôi đành xuống xem thế nào.
Thùng rác bên cạnh sô pha đã bỏ mình.
Túi rác mới thay bên trong, không biết bị con mèo nào cào mà đã thủng một lỗ.
Cái thùng giấy hôm qua tôi vừa nhận chuyển phát nhanh vứt trong phòng bếp nay đã được lôi ra giữa phòng khách.
Gạo Nếp đang hào hứng chui ra chui vào trong đó một cách vui sướng.
Còn Đệ Đệ vừa lơ đãng xô đổ cái ly vừa ngồi xổm trên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống xem còn gì có thể chơi nữa hay không.
Nghe thấy tiếng tôi, hai chúng nó thoắt cái để đổi tư thế.
Gạo Nếp lập tức chui khỏi chiếc thùng, chỉnh lại lông cho gọn gàng, sau đó ngồi xổm dưới đất, ánh mắt rất mực dịu dàng, khác hẳn con mèo vừa nãy mới điên cuồng phá phách.
Đệ Đệ thì vứt cái ly sang một bên, thong thả ung dung nhảy khỏi bàn trà, đi tới bên Gạo Nếp, nhìn tôi meo một tiếng.
Tôi: Đừng tưởng tụi mày giả bộ ngoan là tao sẽ tha thứ cho hành vi phá hoại phòng khách của tụi mày nhé.
Gạo Nếp: ^_^
Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭
Tôi:…
Nói cái quái gì với mèo được chứ, tôi đúng là mong đợi quá nhiều ~~o(>_<)o ~~
Vì Gạo Nếp và Đệ Đệ không hề có thái độ ăn năn, hơn nữa còn khăng khăng tỏ vẻ đáng yêu để lừa dối qua ải nên tôi cũng không dọn dẹp phòng khách mà đứng giữa phòng, cầm túi rác bị xé tan tành mặt đối mặt với bọn nó.
Hai con mèo ấy thế mà lại hiểu lầm là tôi muốn cùng tụi nó chơi túi rác bèn nhảy nhót tứ tung, tôi vừa tránh né vừa không ngớt lải nhải “Bộ quy tắc gia đình”.
Mười phút sau, sức chiến đấu cạn kiệt, tôi nằm trên sô pha tuyên bố bại trận, túi rác vốn xem như nguyên vẹn đã hoàn toàn tơi tả thành nhiều mảnh, bay đầy đất.
Đệ Đệ đứng trên bụng tôi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt kiêu ngạo tuyên cáo thắng lợi, còn Gạo Nếp thì nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại, liếm mặt tôi an ủi.
Bị bọn tôi làm ồn, ngài Tiền tỉnh giấc, đi xuống phòng khách, đứng cạnh sô pha quan sát.
Ngài Tiền: Lại thua à?
Tôi:…
Vừa mở miệng đã xát muối vào lòng người ta là thế quái nào cry~
Ngài Tiền thấy mặt tôi như cái bị, mỉm cười ngồi xuống bên tôi, ôm hai con mèo nghịch ngợm kia vào lòng.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của anh ấy, tôi thấy chẳng cam tâm chút nào.
Đệt mợ! Gạo Nếp và Đệ Đệ đời nào mà ngoan ngoãn với tôi như thế.
Chẳng lẽ là vì địa vị chủ hộ cao hơn mọi thứ, ngay cả mèo cũng phải quỳ gối trước ngài Tiền anh minh thần võ được hào quang nam chính chiếu rọi sao?
Chuyện này chẳng thực tế gì hết!
Vì thế tôi ngấm ngầm muốn vùng lên khởi nghĩa, âm thầm cân nhắc xem làm sao để nâng cao vị thế của mình trong nhà.
Thế rồi, một câu của ngài Tiền chợt phá tan mọi ý đồ của tôi.
Ngài Tiền: Sáng nay muốn ăn gì? Mì hải sản được không?
Tôi: (﹃) Được.
Có người cho ăn thật là hạnh phúc~
Thấy tôi đồng ý, ngài Tiền lần lượt đặt hai con mèo trên đùi xuống sô pha, xoa đầu bọn chúng rồi toan đi vào phòng bếp.
Tôi bất giác tóm lấy góc áo anh ấy, không cho anh ấy đi.
Tôi: Này ~ Tiết mục sờ đầu anh quên mất phần em ~
Ngài Tiền: Ngốc, sao quên được?
Nói xong, ngài Tiền cúi đầu, tặng cho tôi một cái hôn chào buổi sáng muộn màng.
(*/ω*) Phi lễ chớ nhìn ~
Nhìn ngài Tiền đi vào bếp với dáng vẻ của một anh bạn trai ấm áp như vầng thái dương, tôi kiềm lòng không đặng ôm hai con mèo lăn lộn trên sô pha để thể hiện sự hưng phấn của mình.
Nhưng hai mươi phút sau, vẻ mặt khi nhìn tô mì của tôi lại là thế này đây (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mì hải sản mà không có hải sản, đúng là siêu siêu lừa đảo.
Tôi: Anh đối xử với mèo tốt hơn với em!
Ngài Tiền: Anh và em ăn giống nhau.
Tôi: Em muốn được ăn như mèo!
Ngài Tiền: Được thôi. [Cầm một hộp đồ ăn mèo đưa cho tôi] Ăn đi.
Tôi:…
Bạn trai ấm áp nơi nao? ┭┮﹏┭┮
Lời tác giả: Tháng ngày uống thuốc Bắc không được ăn hải sản thật sự thật sự thật sự sầu não. A!!!! Tôi muốn ăn cá, tôm, sò hến với cua lớn ~(╯‵□′)╯︵┻━┻.
~ HẾT CHƯƠNG 3 ~
Hôm nay ngài Tiền hiếm khi không phải tăng ca, buổi sáng cũng không phải dậy sớm, có thể cùng tôi ngủ nướng.
Nhìn trời đã sáng bảnh mắt, rồi nhìn anh chàng đang vùi mình trong chăn đến mức đầu tóc rối bù nằm cạnh, tôi cân nhắc một phút rồi quyết định tiếp tục ngủ nướng.
╮(╯▽╰)╭ Dù sao ngày nghỉ mà không ngủ nướng thì sao mà hoàn hảo được.
Vì thế, mười hai giờ trưa theo đồng hồ Bắc Kinh, bọn tôi vẫn nằm trên giường như cũ, sống hoài sống phí, lười vô cùng lười _(:зゝ∠)_
Còn Gạo Nếp và Đệ Đệ đã dậy từ ban sáng… chúng nó đang phá nhà phá cửa…
Nghe tiếng ồn liên tục vọng lên từ dưới lầu, tôi đành xuống xem thế nào.
Thùng rác bên cạnh sô pha đã bỏ mình.
Túi rác mới thay bên trong, không biết bị con mèo nào cào mà đã thủng một lỗ.
Cái thùng giấy hôm qua tôi vừa nhận chuyển phát nhanh vứt trong phòng bếp nay đã được lôi ra giữa phòng khách.
Gạo Nếp đang hào hứng chui ra chui vào trong đó một cách vui sướng.
Còn Đệ Đệ vừa lơ đãng xô đổ cái ly vừa ngồi xổm trên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống xem còn gì có thể chơi nữa hay không.
Nghe thấy tiếng tôi, hai chúng nó thoắt cái để đổi tư thế.
Gạo Nếp lập tức chui khỏi chiếc thùng, chỉnh lại lông cho gọn gàng, sau đó ngồi xổm dưới đất, ánh mắt rất mực dịu dàng, khác hẳn con mèo vừa nãy mới điên cuồng phá phách.
Đệ Đệ thì vứt cái ly sang một bên, thong thả ung dung nhảy khỏi bàn trà, đi tới bên Gạo Nếp, nhìn tôi meo một tiếng.
Tôi: Đừng tưởng tụi mày giả bộ ngoan là tao sẽ tha thứ cho hành vi phá hoại phòng khách của tụi mày nhé.
Gạo Nếp: ^_^
Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭
Tôi:…
Nói cái quái gì với mèo được chứ, tôi đúng là mong đợi quá nhiều ~~o(>_<)o ~~
Vì Gạo Nếp và Đệ Đệ không hề có thái độ ăn năn, hơn nữa còn khăng khăng tỏ vẻ đáng yêu để lừa dối qua ải nên tôi cũng không dọn dẹp phòng khách mà đứng giữa phòng, cầm túi rác bị xé tan tành mặt đối mặt với bọn nó.
Hai con mèo ấy thế mà lại hiểu lầm là tôi muốn cùng tụi nó chơi túi rác bèn nhảy nhót tứ tung, tôi vừa tránh né vừa không ngớt lải nhải “Bộ quy tắc gia đình”.
Mười phút sau, sức chiến đấu cạn kiệt, tôi nằm trên sô pha tuyên bố bại trận, túi rác vốn xem như nguyên vẹn đã hoàn toàn tơi tả thành nhiều mảnh, bay đầy đất.
Đệ Đệ đứng trên bụng tôi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt kiêu ngạo tuyên cáo thắng lợi, còn Gạo Nếp thì nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại, liếm mặt tôi an ủi.
Bị bọn tôi làm ồn, ngài Tiền tỉnh giấc, đi xuống phòng khách, đứng cạnh sô pha quan sát.
Ngài Tiền: Lại thua à?
Tôi:…
Vừa mở miệng đã xát muối vào lòng người ta là thế quái nào cry~
Ngài Tiền thấy mặt tôi như cái bị, mỉm cười ngồi xuống bên tôi, ôm hai con mèo nghịch ngợm kia vào lòng.
Nhìn dáng vẻ thành thạo của anh ấy, tôi thấy chẳng cam tâm chút nào.
Đệt mợ! Gạo Nếp và Đệ Đệ đời nào mà ngoan ngoãn với tôi như thế.
Chẳng lẽ là vì địa vị chủ hộ cao hơn mọi thứ, ngay cả mèo cũng phải quỳ gối trước ngài Tiền anh minh thần võ được hào quang nam chính chiếu rọi sao?
Chuyện này chẳng thực tế gì hết!
Vì thế tôi ngấm ngầm muốn vùng lên khởi nghĩa, âm thầm cân nhắc xem làm sao để nâng cao vị thế của mình trong nhà.
Thế rồi, một câu của ngài Tiền chợt phá tan mọi ý đồ của tôi.
Ngài Tiền: Sáng nay muốn ăn gì? Mì hải sản được không?
Tôi: (﹃) Được.
Có người cho ăn thật là hạnh phúc~
Thấy tôi đồng ý, ngài Tiền lần lượt đặt hai con mèo trên đùi xuống sô pha, xoa đầu bọn chúng rồi toan đi vào phòng bếp.
Tôi bất giác tóm lấy góc áo anh ấy, không cho anh ấy đi.
Tôi: Này ~ Tiết mục sờ đầu anh quên mất phần em ~
Ngài Tiền: Ngốc, sao quên được?
Nói xong, ngài Tiền cúi đầu, tặng cho tôi một cái hôn chào buổi sáng muộn màng.
(*/ω*) Phi lễ chớ nhìn ~
Nhìn ngài Tiền đi vào bếp với dáng vẻ của một anh bạn trai ấm áp như vầng thái dương, tôi kiềm lòng không đặng ôm hai con mèo lăn lộn trên sô pha để thể hiện sự hưng phấn của mình.
Nhưng hai mươi phút sau, vẻ mặt khi nhìn tô mì của tôi lại là thế này đây (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mì hải sản mà không có hải sản, đúng là siêu siêu lừa đảo.
Tôi: Anh đối xử với mèo tốt hơn với em!
Ngài Tiền: Anh và em ăn giống nhau.
Tôi: Em muốn được ăn như mèo!
Ngài Tiền: Được thôi. [Cầm một hộp đồ ăn mèo đưa cho tôi] Ăn đi.
Tôi:…
Bạn trai ấm áp nơi nao? ┭┮﹏┭┮
Lời tác giả: Tháng ngày uống thuốc Bắc không được ăn hải sản thật sự thật sự thật sự sầu não. A!!!! Tôi muốn ăn cá, tôm, sò hến với cua lớn ~(╯‵□′)╯︵┻━┻.
~ HẾT CHƯƠNG 3 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.