Chương 6: 13/04/2016
Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
14/07/2022
Ngày 13 tháng 04 năm 2016, thứ Tư, thời tiết: Trời trong.
Hôm nay, tôi bị ngài Tiền cho ăn một cú sốc.
Ham muốn mua sắm của đàn ông thật đáng sợ.
Sáng nay lúc tôi vừa mở Taobao ra đã bị một loạt tin nhắn đập vào mặt.
Chủ tiệm hoa 1: Hôn~ 320 hạt giống hoa sen quý khách đặt đã được giao, mặt khác quý khách đã đặt mua mười chậu hoa, năm ký đất trồng hoa, một bộ dụng cụ v.v…, tổng cộng là 40 mặt hàng, xin quý khách kiểm tra lại địa chỉ nhận hàng.
Chủ tiệm hoa số 2: Hôn~ Cảm ơn quý khách đã mua cây thân mọng của tiệm chúng tôi, bên dưới là danh sách hàng hóa quý khách đã mua, vì quý khách mua với số lượng lớn nên chúng tôi quyết định sẽ tặng thêm một cây cho quý khách, quý khách thích loài nào ạ?
Tôi ngu mặt, bèn mở Wechat hỏi dò ngài Tiền.
Tôi: Anh yêu ơi, chuyện này là sao? [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Ngài Tiền: Anh mua đấy.
Tôi: Em biết là anh mua, nhưng anh không thấy mình mua quá nhiều à?
Ngài Tiền: Mua ít mất công em trồng không đủ.
Tôi:…
Tuy tối qua đúng là tôi có kể chuyện em người yêu Mèo Mun vừa mua hạt giống hoa sen và gieo trồng thành công, cũng ngỏ ý muốn trồng thử.
Nhưng anh ấy mua tới ba trăm hạt cho tôi để phòng hờ là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ trong lòng ngài Tiền, tôi là một sát thủ thực vật đáng sợ nhường ấy?
Đột nhiên muốn đánh anh ấy một trận thì phải làm sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Phiền thật!
Vì thế, sau một thoáng tranh cãi, vì tôi và ngài Tiền làm khác chỗ nhau nên buổi sáng xem như thong dong trôi qua.
Chiều đến, tôi rảnh rang bèn trốn việc, cùng mấy người bạn nuôi mèo tới ngõ Đông Tứ, thăm hỏi một cụ bà chuyên cứu trợ mèo đi lạc.
Nhìn ba con mèo con mới đẻ trong sân nhà cụ bà, tôi không khỏi bận lòng.
Bọn chúng bây giờ xem ra khá hạnh phúc, có thể an nhàn lớn lên dưới sự bảo vệ của mèo mẹ.
Nhưng khi tròn ba tháng, nếu không tìm được một người chủ thích hợp thì bọn chúng sẽ bị thả đi, trở thành mèo hoang.
Tôi chụp vài tấm hình với tâm trạng phức tạp. Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là ôm chầm lấy Gạo Nếp và Đệ Đệ mà vuốt ve.
Nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của hai con mèo, tôi đột nhiên nhớ tới hồi mới bế Gạo Nếp về nhà.
Có lẽ vì hoàn cảnh sống khác biệt trước đó mà tính tình của Gạo Nếp từng là mèo hoang luôn rất tri kỷ.
Tuy nó đã sống với bọn tôi từ hồi nhỏ xíu nhưng đến giờ vẫn còn dè dặt.
Thậm chí hồi chưa tới ba tháng, nó đã biết cách quan sát sắc mặt người khác.
Tính tình cởi mở, không bao giờ cào cắn sô pha, leo lên bàn ăn, cắn hư đồ đạc v.v
Nếu khách khứa tới nhà, khăng khăng muốn ôm nó, cho dù không thích nó cũng không ra sức phản kháng mà cùng lắm chỉ buồn bực meo một tiếng.
Nhưng Đệ Đệ được nuôi trong nhà từ đầu thì không như thế.
Nó vừa vào nhà hôm trước thì hôm sau đã thích ứng hoàn cảnh, bại lộ bản tính.
Gặm dép lê, cào sô pha, thậm chí ly nước của tôi và ngài Tiền cũng bị nó liếm thử.
Còn chuyện ôm ấp, trừ phi nó đồng ý, nếu không chắc chắn sẽ tiếp đón chúng tôi bằng móng vuốt.
Mỗi lúc như thế, Gạo Nếp sẽ chạy tới chủ động kề đầu vào tầm tay để bọn tôi vuốt ve nó thay cho Đệ Đệ vừa chạy trốn.
Lúc đầu, một người bạn nuôi mèo ngoài đời bảo, có thể nó cố tình tranh sủng. Nhưng qua thời gian dài, bọn tôi mới phát hiện chẳng qua là do Gạo Nếp quá đỗi hiền lành, nó lo bọn tôi sẽ quở trách Đệ Đệ.
Vì bản thân Gạo Nếp cũng không phải một con mèo thích được cưng nựng.
“Haiz.” Tôi mở mấy bức ảnh mình chụp hồi chiều ra xem, bất chợt thở dài, trong lòng ngổn ngang.
“Nếu thương thì bế hai con về đi, con tam thể và con màu đen trông cũng được đấy.” Ngài Tiền về đến nhà, vươn tay cầm điện thoại của tôi nghiêm túc xem xét.
Tôi: Thật à?
Ngài Tiền: Ừ, trong nhà tối đa có thể nuôi năm con.
Tôi: Sao lại là năm?
Ngài Tiền: Vì số Sáu là số may mắn.
Tôi: Không phải chỉ nuôi năm con mèo sao, đâu ra sáu?
Ngài Tiền: Ngốc, thứ sáu là em đó.
Tôi:…
Sắp ăn tối mà còn nói mấy câu lừa tình kiểu đó có ghét không cơ chứ!
Tôi quyết định tối nay sẽ nấu món thịt xào đậu cô-ve mà ngài Tiền thích nhất.
~ HẾT CHƯƠNG 6 ~
Hôm nay, tôi bị ngài Tiền cho ăn một cú sốc.
Ham muốn mua sắm của đàn ông thật đáng sợ.
Sáng nay lúc tôi vừa mở Taobao ra đã bị một loạt tin nhắn đập vào mặt.
Chủ tiệm hoa 1: Hôn~ 320 hạt giống hoa sen quý khách đặt đã được giao, mặt khác quý khách đã đặt mua mười chậu hoa, năm ký đất trồng hoa, một bộ dụng cụ v.v…, tổng cộng là 40 mặt hàng, xin quý khách kiểm tra lại địa chỉ nhận hàng.
Chủ tiệm hoa số 2: Hôn~ Cảm ơn quý khách đã mua cây thân mọng của tiệm chúng tôi, bên dưới là danh sách hàng hóa quý khách đã mua, vì quý khách mua với số lượng lớn nên chúng tôi quyết định sẽ tặng thêm một cây cho quý khách, quý khách thích loài nào ạ?
Tôi ngu mặt, bèn mở Wechat hỏi dò ngài Tiền.
Tôi: Anh yêu ơi, chuyện này là sao? [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Ngài Tiền: Anh mua đấy.
Tôi: Em biết là anh mua, nhưng anh không thấy mình mua quá nhiều à?
Ngài Tiền: Mua ít mất công em trồng không đủ.
Tôi:…
Tuy tối qua đúng là tôi có kể chuyện em người yêu Mèo Mun vừa mua hạt giống hoa sen và gieo trồng thành công, cũng ngỏ ý muốn trồng thử.
Nhưng anh ấy mua tới ba trăm hạt cho tôi để phòng hờ là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ trong lòng ngài Tiền, tôi là một sát thủ thực vật đáng sợ nhường ấy?
Đột nhiên muốn đánh anh ấy một trận thì phải làm sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Phiền thật!
Vì thế, sau một thoáng tranh cãi, vì tôi và ngài Tiền làm khác chỗ nhau nên buổi sáng xem như thong dong trôi qua.
Chiều đến, tôi rảnh rang bèn trốn việc, cùng mấy người bạn nuôi mèo tới ngõ Đông Tứ, thăm hỏi một cụ bà chuyên cứu trợ mèo đi lạc.
Nhìn ba con mèo con mới đẻ trong sân nhà cụ bà, tôi không khỏi bận lòng.
Bọn chúng bây giờ xem ra khá hạnh phúc, có thể an nhàn lớn lên dưới sự bảo vệ của mèo mẹ.
Nhưng khi tròn ba tháng, nếu không tìm được một người chủ thích hợp thì bọn chúng sẽ bị thả đi, trở thành mèo hoang.
Tôi chụp vài tấm hình với tâm trạng phức tạp. Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là ôm chầm lấy Gạo Nếp và Đệ Đệ mà vuốt ve.
Nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của hai con mèo, tôi đột nhiên nhớ tới hồi mới bế Gạo Nếp về nhà.
Có lẽ vì hoàn cảnh sống khác biệt trước đó mà tính tình của Gạo Nếp từng là mèo hoang luôn rất tri kỷ.
Tuy nó đã sống với bọn tôi từ hồi nhỏ xíu nhưng đến giờ vẫn còn dè dặt.
Thậm chí hồi chưa tới ba tháng, nó đã biết cách quan sát sắc mặt người khác.
Tính tình cởi mở, không bao giờ cào cắn sô pha, leo lên bàn ăn, cắn hư đồ đạc v.v
Nếu khách khứa tới nhà, khăng khăng muốn ôm nó, cho dù không thích nó cũng không ra sức phản kháng mà cùng lắm chỉ buồn bực meo một tiếng.
Nhưng Đệ Đệ được nuôi trong nhà từ đầu thì không như thế.
Nó vừa vào nhà hôm trước thì hôm sau đã thích ứng hoàn cảnh, bại lộ bản tính.
Gặm dép lê, cào sô pha, thậm chí ly nước của tôi và ngài Tiền cũng bị nó liếm thử.
Còn chuyện ôm ấp, trừ phi nó đồng ý, nếu không chắc chắn sẽ tiếp đón chúng tôi bằng móng vuốt.
Mỗi lúc như thế, Gạo Nếp sẽ chạy tới chủ động kề đầu vào tầm tay để bọn tôi vuốt ve nó thay cho Đệ Đệ vừa chạy trốn.
Lúc đầu, một người bạn nuôi mèo ngoài đời bảo, có thể nó cố tình tranh sủng. Nhưng qua thời gian dài, bọn tôi mới phát hiện chẳng qua là do Gạo Nếp quá đỗi hiền lành, nó lo bọn tôi sẽ quở trách Đệ Đệ.
Vì bản thân Gạo Nếp cũng không phải một con mèo thích được cưng nựng.
“Haiz.” Tôi mở mấy bức ảnh mình chụp hồi chiều ra xem, bất chợt thở dài, trong lòng ngổn ngang.
“Nếu thương thì bế hai con về đi, con tam thể và con màu đen trông cũng được đấy.” Ngài Tiền về đến nhà, vươn tay cầm điện thoại của tôi nghiêm túc xem xét.
Tôi: Thật à?
Ngài Tiền: Ừ, trong nhà tối đa có thể nuôi năm con.
Tôi: Sao lại là năm?
Ngài Tiền: Vì số Sáu là số may mắn.
Tôi: Không phải chỉ nuôi năm con mèo sao, đâu ra sáu?
Ngài Tiền: Ngốc, thứ sáu là em đó.
Tôi:…
Sắp ăn tối mà còn nói mấy câu lừa tình kiểu đó có ghét không cơ chứ!
Tôi quyết định tối nay sẽ nấu món thịt xào đậu cô-ve mà ngài Tiền thích nhất.
~ HẾT CHƯƠNG 6 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.