Chương 7: Dục Vọng
Tô Mã Lệ
08/10/2024
Tang Trúc cảm thấy đã lâu rồi không được thoải mái như vậy, cả nhà ngồi trên một bàn ăn uống trò chuyện, bầu không khí vừa hòa hợp vừa vui vẻ.
Lâm Tiểu Uyển không phải người nói nhiều, hơn nữa tâm tư tinh tế, khéo léo, với Tang Trúc thì hỏi gì đáp nấy, giọng nói cũng ôn nhu, kết hợp với khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nghe cô ấy nói chuyện là một loại hưởng thụ.
Ngay trước mặt đàn ông, hai người không nói quá nhiều chuyện riêng tư, chỉ nói đơn giản về công việc gần đây.
Tang Trúc là người mẫu, mỗi ngày đều phải trang điểm, thay quần áo, tẩy trang, chụp ảnh, một tuần cơ bản phải đi ba buổi trình diễn thời trang, cũng có những đạo diễn của các đoàn phim lớn sẽ tự mình đến chọn người mẫu đóng vai quần chúng, Tang Trúc phiền nhất là việc vào đoàn phim, quay cả ngày, diễn đi diễn lại mấy chục lần, cuối cùng ngay cả một cảnh quay lộ mặt cũng không có.
Lâm Tiểu Uyển là một chuyên gia phục hồi tác phẩm nghệ thuật văn hóa, đảm nhiệm chức kỹ sư trong bộ phận kỹ thuật bảo vệ bảo tàng thành phố Bắc Kinh, có lẽ do ảnh hưởng từ thế hệ ông nội, nên cô ấy có hứng thú sâu sắc với văn vật cổ, thường xuyên vì công việc mà quên cả giờ giấc.
Tang Trúc cảm thấy thú vị, hỏi cô ấy: "Không thấy mệt sao?"
Lâm Tiểu Uyển nhắc tới công việc, trong mắt liền tràn ngập ánh sáng, cô ấy cười lắc đầu: "Không, em rất thích."
Tang Trúc vô cùng ngưỡng mộ những người có thể coi sở thích như nghề nghiệp, bản thân cô cũng không tính là chán ghét công việc người mẫu này, chỉ là không thích những chuyện thị phi trong giới, cô cũng muốn giống như Lâm Tiểu Uyển, có một vòng tròn trong sạch đơn giản, nhưng cuộc sống luôn không được như ý.
Ăn sáng xong, Tang Trúc chủ động dọn bát đũa, để hai anh em nhà họ Lộ nghỉ ngơi, Lâm Tiểu Uyển cũng vào bếp, giúp cô lau dọn bồn rửa bát và mặt bàn.
Trong bếp bật một bản nhạc nhẹ, bình thường Lộ Hành Giang nấu cơm sẽ bật nhạc, lúc này Tang Trúc vào bếp, liền mở nhạc to hơn, cùng Lâm Tiểu Uyển vừa dọn dẹp vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng lắc lư theo điệu nhạc, Lâm Tiểu Uyển khá hướng nội, chỉ mỉm cười nhìn Tang Trúc nhảy nhót, cô ấy nói tay chân mình cứng nhắc, nhảy không đẹp, Tang Trúc liền kéo cô ấy cùng nhảy, còn nói cho cô biết, nhảy không cần đẹp, chủ yếu là để thư giãn.
Lộ Hành Giang và em trai đang ngồi ở phòng khách chuẩn bị chơi cờ, nghe thấy tiếng nhạc ngẩng đầu nhìn sang, trong bếp hai người phụ nữ đang nắm tay nhau khiêu vũ, trên mặt anh lộ ra nụ cười, hỏi em trai: "Chúng ta có muốn qua đó không?"
Lộ Hành Châu nghiêng đầu nhìn, sau đó dời tầm mắt đến khuôn mặt anh trai, hơi nhíu mày: "Chẳng ai thích xem khỉ đột nhảy nhót cả."
Lộ Hành Giang: "..."
Anh cúi đầu nhìn cơ ngực mình, mặc dù gần đây tập luyện chăm chỉ, nhưng cũng chưa đến mức như khỉ đột.
Hai người đã lâu không so tài cờ, ván cờ này đánh hơn mười phút vẫn chưa phân thắng bại.
Tang Trúc dọn dẹp phòng bếp xong, đi qua xem, hỏi ai thắng, Lộ Hành Giang nói: "Đang hoà."
Lộ Hành Châu thả quân cờ đen xuống: "Em thắng."
Lộ Hành Giang: "..."
Tang Trúc bật cười, ghé sát tai Lộ Hành Giang, nhỏ giọng nói với anh một câu cố lên, sau đó kéo Lâm Tiểu Uyển đi tập yoga.
Lâm Tiểu Uyển rất ít khi luyện tập, ngồi trên thảm yoga hơn hai mươi phút đã hơi mệt, cô ấy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó trở lại giường trong phòng khách nằm nghỉ một lát.
Vừa nằm xuống không lâu, Lộ Hành Châu đã mở cửa bước vào, hỏi cô có phải không khỏe hay không.
Lâm Tiểu Uyển lắc đầu.
Lộ Hành Châu thử trán cô ấy, thấy không sốt, liền rụt tay, bắt đầu cởi cúc áo.
Lâm Tiểu Uyển giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt lộ vẻ bối rối: "Không phải đã nói không làm ở nhà anh trai sao?"
"Bọn họ ra ngoài mua đồ." Lộ Hành Châu vốn đã kìm nén rất lâu, buổi sáng bị Tang Trúc trêu chọc, dục vọng càng thêm mãnh liệt, căn bản không thể kiềm chế được.
"Không phải sáng nay đã giúp anh rồi sao?" Lâm Tiểu Uyển mân mê ngón tay, có chút lo lắng anh trai sẽ nhanh chóng quay lại.
Động tác trên tay Lộ Hành Châu dừng lại, anh quay đầu nhìn Lâm Tiểu Uyển, đôi mắt sau lớp kính chậm rãi nheo lại: "Sáng nay?"
Lâm Tiểu Uyển nhớ lại chuyện sáng nay, mặt lại đỏ ửng, trước đây Lộ Hành Châu đều bóp cổ cô, ép cô nuốt hết, hôm nay lại vội vàng muốn rút ra, kết quả bắn hết lên mặt cô.
"Chờ về nhà được không?" Lâm Tiểu Uyển nắm lấy tay áo hắn ôn nhu hỏi.
Cô không quen làm loại chuyện này ở nhà người khác, có chút căng thẳng, cũng không được tự nhiên, chiều theo hắn đã là giới hạn của cô rồi.
Lộ Hành Châu không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nặng nề nhìn cô, sau đó mới nói một câu: "Được."
Lâm Tiểu Uyển không phải người nói nhiều, hơn nữa tâm tư tinh tế, khéo léo, với Tang Trúc thì hỏi gì đáp nấy, giọng nói cũng ôn nhu, kết hợp với khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nghe cô ấy nói chuyện là một loại hưởng thụ.
Ngay trước mặt đàn ông, hai người không nói quá nhiều chuyện riêng tư, chỉ nói đơn giản về công việc gần đây.
Tang Trúc là người mẫu, mỗi ngày đều phải trang điểm, thay quần áo, tẩy trang, chụp ảnh, một tuần cơ bản phải đi ba buổi trình diễn thời trang, cũng có những đạo diễn của các đoàn phim lớn sẽ tự mình đến chọn người mẫu đóng vai quần chúng, Tang Trúc phiền nhất là việc vào đoàn phim, quay cả ngày, diễn đi diễn lại mấy chục lần, cuối cùng ngay cả một cảnh quay lộ mặt cũng không có.
Lâm Tiểu Uyển là một chuyên gia phục hồi tác phẩm nghệ thuật văn hóa, đảm nhiệm chức kỹ sư trong bộ phận kỹ thuật bảo vệ bảo tàng thành phố Bắc Kinh, có lẽ do ảnh hưởng từ thế hệ ông nội, nên cô ấy có hứng thú sâu sắc với văn vật cổ, thường xuyên vì công việc mà quên cả giờ giấc.
Tang Trúc cảm thấy thú vị, hỏi cô ấy: "Không thấy mệt sao?"
Lâm Tiểu Uyển nhắc tới công việc, trong mắt liền tràn ngập ánh sáng, cô ấy cười lắc đầu: "Không, em rất thích."
Tang Trúc vô cùng ngưỡng mộ những người có thể coi sở thích như nghề nghiệp, bản thân cô cũng không tính là chán ghét công việc người mẫu này, chỉ là không thích những chuyện thị phi trong giới, cô cũng muốn giống như Lâm Tiểu Uyển, có một vòng tròn trong sạch đơn giản, nhưng cuộc sống luôn không được như ý.
Ăn sáng xong, Tang Trúc chủ động dọn bát đũa, để hai anh em nhà họ Lộ nghỉ ngơi, Lâm Tiểu Uyển cũng vào bếp, giúp cô lau dọn bồn rửa bát và mặt bàn.
Trong bếp bật một bản nhạc nhẹ, bình thường Lộ Hành Giang nấu cơm sẽ bật nhạc, lúc này Tang Trúc vào bếp, liền mở nhạc to hơn, cùng Lâm Tiểu Uyển vừa dọn dẹp vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng lắc lư theo điệu nhạc, Lâm Tiểu Uyển khá hướng nội, chỉ mỉm cười nhìn Tang Trúc nhảy nhót, cô ấy nói tay chân mình cứng nhắc, nhảy không đẹp, Tang Trúc liền kéo cô ấy cùng nhảy, còn nói cho cô biết, nhảy không cần đẹp, chủ yếu là để thư giãn.
Lộ Hành Giang và em trai đang ngồi ở phòng khách chuẩn bị chơi cờ, nghe thấy tiếng nhạc ngẩng đầu nhìn sang, trong bếp hai người phụ nữ đang nắm tay nhau khiêu vũ, trên mặt anh lộ ra nụ cười, hỏi em trai: "Chúng ta có muốn qua đó không?"
Lộ Hành Châu nghiêng đầu nhìn, sau đó dời tầm mắt đến khuôn mặt anh trai, hơi nhíu mày: "Chẳng ai thích xem khỉ đột nhảy nhót cả."
Lộ Hành Giang: "..."
Anh cúi đầu nhìn cơ ngực mình, mặc dù gần đây tập luyện chăm chỉ, nhưng cũng chưa đến mức như khỉ đột.
Hai người đã lâu không so tài cờ, ván cờ này đánh hơn mười phút vẫn chưa phân thắng bại.
Tang Trúc dọn dẹp phòng bếp xong, đi qua xem, hỏi ai thắng, Lộ Hành Giang nói: "Đang hoà."
Lộ Hành Châu thả quân cờ đen xuống: "Em thắng."
Lộ Hành Giang: "..."
Tang Trúc bật cười, ghé sát tai Lộ Hành Giang, nhỏ giọng nói với anh một câu cố lên, sau đó kéo Lâm Tiểu Uyển đi tập yoga.
Lâm Tiểu Uyển rất ít khi luyện tập, ngồi trên thảm yoga hơn hai mươi phút đã hơi mệt, cô ấy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó trở lại giường trong phòng khách nằm nghỉ một lát.
Vừa nằm xuống không lâu, Lộ Hành Châu đã mở cửa bước vào, hỏi cô có phải không khỏe hay không.
Lâm Tiểu Uyển lắc đầu.
Lộ Hành Châu thử trán cô ấy, thấy không sốt, liền rụt tay, bắt đầu cởi cúc áo.
Lâm Tiểu Uyển giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt lộ vẻ bối rối: "Không phải đã nói không làm ở nhà anh trai sao?"
"Bọn họ ra ngoài mua đồ." Lộ Hành Châu vốn đã kìm nén rất lâu, buổi sáng bị Tang Trúc trêu chọc, dục vọng càng thêm mãnh liệt, căn bản không thể kiềm chế được.
"Không phải sáng nay đã giúp anh rồi sao?" Lâm Tiểu Uyển mân mê ngón tay, có chút lo lắng anh trai sẽ nhanh chóng quay lại.
Động tác trên tay Lộ Hành Châu dừng lại, anh quay đầu nhìn Lâm Tiểu Uyển, đôi mắt sau lớp kính chậm rãi nheo lại: "Sáng nay?"
Lâm Tiểu Uyển nhớ lại chuyện sáng nay, mặt lại đỏ ửng, trước đây Lộ Hành Châu đều bóp cổ cô, ép cô nuốt hết, hôm nay lại vội vàng muốn rút ra, kết quả bắn hết lên mặt cô.
"Chờ về nhà được không?" Lâm Tiểu Uyển nắm lấy tay áo hắn ôn nhu hỏi.
Cô không quen làm loại chuyện này ở nhà người khác, có chút căng thẳng, cũng không được tự nhiên, chiều theo hắn đã là giới hạn của cô rồi.
Lộ Hành Châu không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nặng nề nhìn cô, sau đó mới nói một câu: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.