Chương 21: Phong Quang
Tô Mã Lệ
08/10/2024
Lộ Hành Giang nói: "Em thật không biết xấu hổ."
"Lúc trước cô ấy nên báo cảnh sát bắt em, kiện em tội quấy rối tình dục." Lộ Hành Giang ghét bỏ uống nước, sau đó lại xùy một câu, "Một tuần bốn lần? Em nói là một đêm bốn lần đúng không?"
Lộ Hành Châu từ chối cho ý kiến, hắn ngửa đầu uống một ngụm nước, cầm kính trên mặt đất lên đeo lên sống mũi: "Chị dâu coi trọng anh như thế nào."
Lộ Hành Giang nghẹn lời: "... Anh từng kể rồi."
Thật ra lúc trước Lộ Hành Giang đã nói một chút, chẳng qua không tính là kỹ càng, chỉ nói là anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó trái tim của Tang Trúc rung rinh hẹn thề, đổi lấy một tiếng cười lạnh của Lộ Hành Châu.
"Chính là ngày xem mắt đó." Lộ Hành Giang đổ nước trong tay lên đầu, nước dư thừa bắn tung tóe ra sau lưng Lộ Hành Châu, Lộ Hành Châu quay đầu nhìn, đổ hết nước còn chưa uống hết vào trên đầu Lộ Hành Giang.
Lộ Hành Giang: "..."
Vốn dĩ kế hoạch là đi xem mắt với Lâm Tiểu Uyển, nhưng hôm đó lại bị trễ nãi công việc, chờ anh bận xong đã không kịp, anh gọi điện thoại nói tình hình với ba mẹ, đề nghị em trai đi xem mắt, còn mình thì nhanh chóng làm xong công việc trong tay, xuống lầu đi cửa hàng tiện lợi mua ô.
Hôm nay anh không lái xe, chạy bộ tới lớp, cũng quên mang ô theo.
Khi anh bước vào cửa hàng tiện lợi, anh vô tình đụng phải Tang Trúc từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, cô cầm trong tay một hộp băng cá nhân, dưới nách kẹp túi, bị anh đụng phải một cái, đồ trong túi rơi xuống đất, bao gồm băng cá nhân vừa mở hộp đóng gói trong tay cô.
Tang Trúc mặc áo màu đỏ, phía dưới là váy bò bó sát, cô khẽ nhíu mày, muốn xoay người đi nhặt đồ, lại bởi vì chân đau, khẽ “hít” một tiếng.
Lộ Hành Giang cúi đầu xin lỗi, anh nhanh chóng nhặt đồ của cô lên, cất vào trong túi của cô, sau đó lại đưa hộp băng cá nhân vào tay cô.
Tang Trúc không nhìn anh, nhìn chằm chằm gót chân bị giày cao gót mài rách da của mình, cô lạnh lùng lại khách khí nói: "Cảm ơn."
Cô đứng ở cửa, xé băng cá nhân dán gót chân, theo động tác cúi người của cô, ngực của cô lộ ra một mảnh nhỏ, có lẽ là dáng người quá mức bắt mắt, ven đường không ít nam giới đều nhìn chằm chằm, ánh mắt hèn mọn bỉ ồi từ ngực cô quét đến mông của cô.
Bước chân Lộ Hành Giang vốn muốn vào cửa hàng tiện lợi lại vội vàng đứng chắn trước người cô, thay cô ngăn cản những ánh nhìn soi mói đó.
Tang Trúc dừng động tác, cho là anh có việc, ngước mắt yên tĩnh chờ anh mở miệng.
Lộ Hành Giang nhìn cô, không biết có nên nhắc nhở cô một chút hay không, anh do dự một lát, nhận băng cá nhân trong tay cô, nửa ngồi xổm xuống, dán lên chân cô.
Tang Trúc hơi nhíu mày nhìn về phía anh, lại nói tiếng cảm ơn, lần này nhiều hơn mấy phần chân thành.
"Không cần khách sáo." Lộ Hành Giang mỉm cười, sau đó vào cửa hàng tiện lợi mua một cây dù.
Khi anh thanh toán xong, nhìn thấy Tang Trúc khập khiễng đi vào trong màn mưa, có lẽ cô muốn đi xe bên đường, nhưng lại phải vượt qua vũng nước đọng, cô một tay che trán, một tay cầm túi, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại bắt đầu cởi giày, xách giày cao gót trong tay, tính đi qua.
Lộ Hành Giang cầm ô che mưa chạy tới trước mặt cô, đưa ô cho cô: "Cô cầm giúp tôi một chút, mạo muội, tôi ôm cô qua đó."
Tang Trúc nhướng mày đưa tay: "Được."
Lộ Hành Giang cúi người bế ngang cô lên, lội nước qua đường, hỏi cô: "Cô muốn bắt xe sao?"
"Xe của bạn tôi ở đây." Tang Trúc chỉ chiếc SUV màu đen bên đường.
Lộ Hành Giang vẫn ôm cô đến trước cửa xe, mở cửa sau xe, đưa cô lên xe, lúc này mới nhận lấy dù, nói với cô: "Không cần khách sáo."
Anh đóng cửa xe lại, xoay người đi trở về.
Đi không bao xa, nghe thấy tiếng Tang Trúc truyền đến từ phía sau, cô vẫy tay ra ngoài cửa sổ, cổ tay phải đeo một chuỗi hạt châu xanh biếc, cô thò đầu qua cửa sổ, cười hỏi anh: "Tôi tên là Tang Trúc, anh tên là gì?"
Lộ Hành Giang che dù, đứng dưới màn mưa, cách một khoảng cách nhìn cô mỉm cười.
Anh nói: "Tôi tên là Lộ Hành Giang."
"Lúc trước cô ấy nên báo cảnh sát bắt em, kiện em tội quấy rối tình dục." Lộ Hành Giang ghét bỏ uống nước, sau đó lại xùy một câu, "Một tuần bốn lần? Em nói là một đêm bốn lần đúng không?"
Lộ Hành Châu từ chối cho ý kiến, hắn ngửa đầu uống một ngụm nước, cầm kính trên mặt đất lên đeo lên sống mũi: "Chị dâu coi trọng anh như thế nào."
Lộ Hành Giang nghẹn lời: "... Anh từng kể rồi."
Thật ra lúc trước Lộ Hành Giang đã nói một chút, chẳng qua không tính là kỹ càng, chỉ nói là anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó trái tim của Tang Trúc rung rinh hẹn thề, đổi lấy một tiếng cười lạnh của Lộ Hành Châu.
"Chính là ngày xem mắt đó." Lộ Hành Giang đổ nước trong tay lên đầu, nước dư thừa bắn tung tóe ra sau lưng Lộ Hành Châu, Lộ Hành Châu quay đầu nhìn, đổ hết nước còn chưa uống hết vào trên đầu Lộ Hành Giang.
Lộ Hành Giang: "..."
Vốn dĩ kế hoạch là đi xem mắt với Lâm Tiểu Uyển, nhưng hôm đó lại bị trễ nãi công việc, chờ anh bận xong đã không kịp, anh gọi điện thoại nói tình hình với ba mẹ, đề nghị em trai đi xem mắt, còn mình thì nhanh chóng làm xong công việc trong tay, xuống lầu đi cửa hàng tiện lợi mua ô.
Hôm nay anh không lái xe, chạy bộ tới lớp, cũng quên mang ô theo.
Khi anh bước vào cửa hàng tiện lợi, anh vô tình đụng phải Tang Trúc từ trong cửa hàng tiện lợi đi ra, cô cầm trong tay một hộp băng cá nhân, dưới nách kẹp túi, bị anh đụng phải một cái, đồ trong túi rơi xuống đất, bao gồm băng cá nhân vừa mở hộp đóng gói trong tay cô.
Tang Trúc mặc áo màu đỏ, phía dưới là váy bò bó sát, cô khẽ nhíu mày, muốn xoay người đi nhặt đồ, lại bởi vì chân đau, khẽ “hít” một tiếng.
Lộ Hành Giang cúi đầu xin lỗi, anh nhanh chóng nhặt đồ của cô lên, cất vào trong túi của cô, sau đó lại đưa hộp băng cá nhân vào tay cô.
Tang Trúc không nhìn anh, nhìn chằm chằm gót chân bị giày cao gót mài rách da của mình, cô lạnh lùng lại khách khí nói: "Cảm ơn."
Cô đứng ở cửa, xé băng cá nhân dán gót chân, theo động tác cúi người của cô, ngực của cô lộ ra một mảnh nhỏ, có lẽ là dáng người quá mức bắt mắt, ven đường không ít nam giới đều nhìn chằm chằm, ánh mắt hèn mọn bỉ ồi từ ngực cô quét đến mông của cô.
Bước chân Lộ Hành Giang vốn muốn vào cửa hàng tiện lợi lại vội vàng đứng chắn trước người cô, thay cô ngăn cản những ánh nhìn soi mói đó.
Tang Trúc dừng động tác, cho là anh có việc, ngước mắt yên tĩnh chờ anh mở miệng.
Lộ Hành Giang nhìn cô, không biết có nên nhắc nhở cô một chút hay không, anh do dự một lát, nhận băng cá nhân trong tay cô, nửa ngồi xổm xuống, dán lên chân cô.
Tang Trúc hơi nhíu mày nhìn về phía anh, lại nói tiếng cảm ơn, lần này nhiều hơn mấy phần chân thành.
"Không cần khách sáo." Lộ Hành Giang mỉm cười, sau đó vào cửa hàng tiện lợi mua một cây dù.
Khi anh thanh toán xong, nhìn thấy Tang Trúc khập khiễng đi vào trong màn mưa, có lẽ cô muốn đi xe bên đường, nhưng lại phải vượt qua vũng nước đọng, cô một tay che trán, một tay cầm túi, đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại bắt đầu cởi giày, xách giày cao gót trong tay, tính đi qua.
Lộ Hành Giang cầm ô che mưa chạy tới trước mặt cô, đưa ô cho cô: "Cô cầm giúp tôi một chút, mạo muội, tôi ôm cô qua đó."
Tang Trúc nhướng mày đưa tay: "Được."
Lộ Hành Giang cúi người bế ngang cô lên, lội nước qua đường, hỏi cô: "Cô muốn bắt xe sao?"
"Xe của bạn tôi ở đây." Tang Trúc chỉ chiếc SUV màu đen bên đường.
Lộ Hành Giang vẫn ôm cô đến trước cửa xe, mở cửa sau xe, đưa cô lên xe, lúc này mới nhận lấy dù, nói với cô: "Không cần khách sáo."
Anh đóng cửa xe lại, xoay người đi trở về.
Đi không bao xa, nghe thấy tiếng Tang Trúc truyền đến từ phía sau, cô vẫy tay ra ngoài cửa sổ, cổ tay phải đeo một chuỗi hạt châu xanh biếc, cô thò đầu qua cửa sổ, cười hỏi anh: "Tôi tên là Tang Trúc, anh tên là gì?"
Lộ Hành Giang che dù, đứng dưới màn mưa, cách một khoảng cách nhìn cô mỉm cười.
Anh nói: "Tôi tên là Lộ Hành Giang."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.