Chương 28: Thích Anh
Tô Mã Lệ
08/10/2024
Tang Trúc đang tắm thì ngủ thiếp đi, Lộ Hành Giang thấy cô tắm rửa hồi lâu không ra, liền mở cửa toilet đi vào, lo lắng cô bị đông cứng cảm lạnh, anh cầm khăn tắm ôm cô từ trong nước lên.
Cô mở mắt ra, sau khi nhìn thấy anh, lại nhắm mắt lại, hai cánh tay như rắn xương quấn lên gáy anh.
Sau khi Lộ Hành Giang bế cô lên giường, rút khăn tắm ướt một nửa ra, cúi đầu lần nữa nhìn thấy dấu vết trên người Tang Trúc, từ cổ đến sau thắt lưng, thậm chí hai bầu ngực và mông thịt vểnh cao đều che kín dấu tay.
Cô buồn ngủ mở mắt ra, thấy anh nhìn chằm chằm vào người mình, liền trở mình, bắt lấy tay anh đặt lên mặt: "Làm sao vậy, còn chưa ăn no?"
Lộ Hành Giang duỗi một bàn tay khác ra xoa xoa mặt cô, cô ở bên ngoài luôn vừa lạnh vừa kiều diễm, khí chất cao lãnh lại đặc biệt, nhưng đến trước mặt anh, cô sẽ hóa thành một con mèo đáng yêu lại dính người, biết làm nũng, biết giả bộ đáng thương, còn rất biết câu hồn người.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi cô: "Có muốn xoa bóp không?"
Tang Trúc trở mình, đưa lưng cho anh, cong mông lên, sau đó nghiêng đầu nói: "Muốn."
Lúc đầu Lộ Hành Giang yêu đương với Tang Trúc, anh gạt tất cả mọi người trong nhà họ Lộ, bởi vì người nhà họ Lộ chỉ chú ý môn đăng hộ đối, bọn họ sẽ không cho phép Lộ Hành Giang yêu đương với một người mẫu, thậm chí là kết hôn.
Xuất thân của Tang Trúc cũng không tốt, từ nhỏ cô đã là cô nhi, lúc gần mười tuổi được ông chủ của đoàn xiếc nhận nuôi, cùng một đám trẻ con học tập biểu diễn xiếc, cô chịu rất nhiều khổ cực, cũng đã sớm học được cách nhìn sắc mặt người khác nói chuyện làm việc, năm mười sáu tuổi, đoàn xiếc phá sản, ông chủ nợ một đống tiền, tự mình chạy, còn cuỗm đi tất cả tiền.
Một nhóm mười mấy đứa trẻ, trôi dạt khắp nơi hơn nửa tháng, mới tự mình đi tìm công việc mới, cũng là ở lúc đó, Tang Trúc ở nơi làm công, thấy từng hàng người mẫu ngăn nắp xinh đẹp đi catwalk ở sân khấu, ở đoàn xiếc tạo thành thói quen bắt chước, dẫn đến cô theo bản năng ưỡn ngực đi theo đám người mẫu kia, thẳng đến khi bị người đại diện người mẫu phát hiện, kéo cô sang một bên, hỏi cô có ký hợp đồng hay không.
Khi đó cô mới chỉ có mười sáu tuổi, vì sinh tồn, cũng vì ảo cảnh tốt đẹp trong miệng người đại diện, bị lừa ký hợp đồng hai mươi năm.
Nhưng cuộc sống của cô cuối cùng cũng được cải thiện, cô không cần phải chen chúc ngủ trên một cái giường với người khác nữa, cũng không cần mỗi ngày không đến năm giờ đã phải bò dậy đi cướp cơm ăn, càng không cần ngủ trên tấm giấy cứng lo lắng ngày mai không có chỗ ở.
Từ giây phút đứa trẻ mười sáu tuổi bước lên sân khấu, trước mắt chỉ có ánh sáng, cô không thể tưởng tượng được tương lai sẽ phải trả giá bao nhiêu cho bản hợp đồng này, càng không thể tưởng tượng được, mình sẽ bị bản hợp đồng này nhốt chặt hai mươi năm.
Cô chỉ biết là, cô rốt cuộc có thể sống thật tốt, nhìn thế giới này.
Lúc trước Lộ Hành Giang thuận miệng hỏi một câu, sao cô lại đi theo con đường này, Tang Trúc trầm mặc rất lâu, mới cười nói: "Đây là một câu chuyện rất dài, trừ phi anh yêu em, em mới có thể kể cho anh nghe."
Cô nói, cô chưa từng kể cho một ai về chuyện này.
Cô mặc váy dài đỏ rực, trên mặt trang điểm đậm, trong đôi mắt kia có phong tình, cũng có chuyện buồn, còn có chút chua xót bất tận, cô nói: "Lộ Hành Giang, người giống như anh, không cùng một thế giới với em, từ lúc em nhìn thấy anh, em đã biết."
"Chúng ta sẽ không cùng một chỗ."
"Nhưng em rất thích anh." Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng đang cười, nhưng trong ánh mắt toát ra bi thương nồng đậm: "Lần đầu tiên em chủ động như vậy, tới gần một người, muốn được anh thích, được anh yêu."
"Có phải rất ngốc không?" Cô lại cười, còn tựa vào vai anh cắn cổ anh, "Cho nên, không sao đâu."
"Cho dù cuối cùng chúng ta không bên nhau, em cũng cảm thấy may mắn."
"Có thể gặp được anh."
Cô mở mắt ra, sau khi nhìn thấy anh, lại nhắm mắt lại, hai cánh tay như rắn xương quấn lên gáy anh.
Sau khi Lộ Hành Giang bế cô lên giường, rút khăn tắm ướt một nửa ra, cúi đầu lần nữa nhìn thấy dấu vết trên người Tang Trúc, từ cổ đến sau thắt lưng, thậm chí hai bầu ngực và mông thịt vểnh cao đều che kín dấu tay.
Cô buồn ngủ mở mắt ra, thấy anh nhìn chằm chằm vào người mình, liền trở mình, bắt lấy tay anh đặt lên mặt: "Làm sao vậy, còn chưa ăn no?"
Lộ Hành Giang duỗi một bàn tay khác ra xoa xoa mặt cô, cô ở bên ngoài luôn vừa lạnh vừa kiều diễm, khí chất cao lãnh lại đặc biệt, nhưng đến trước mặt anh, cô sẽ hóa thành một con mèo đáng yêu lại dính người, biết làm nũng, biết giả bộ đáng thương, còn rất biết câu hồn người.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, hỏi cô: "Có muốn xoa bóp không?"
Tang Trúc trở mình, đưa lưng cho anh, cong mông lên, sau đó nghiêng đầu nói: "Muốn."
Lúc đầu Lộ Hành Giang yêu đương với Tang Trúc, anh gạt tất cả mọi người trong nhà họ Lộ, bởi vì người nhà họ Lộ chỉ chú ý môn đăng hộ đối, bọn họ sẽ không cho phép Lộ Hành Giang yêu đương với một người mẫu, thậm chí là kết hôn.
Xuất thân của Tang Trúc cũng không tốt, từ nhỏ cô đã là cô nhi, lúc gần mười tuổi được ông chủ của đoàn xiếc nhận nuôi, cùng một đám trẻ con học tập biểu diễn xiếc, cô chịu rất nhiều khổ cực, cũng đã sớm học được cách nhìn sắc mặt người khác nói chuyện làm việc, năm mười sáu tuổi, đoàn xiếc phá sản, ông chủ nợ một đống tiền, tự mình chạy, còn cuỗm đi tất cả tiền.
Một nhóm mười mấy đứa trẻ, trôi dạt khắp nơi hơn nửa tháng, mới tự mình đi tìm công việc mới, cũng là ở lúc đó, Tang Trúc ở nơi làm công, thấy từng hàng người mẫu ngăn nắp xinh đẹp đi catwalk ở sân khấu, ở đoàn xiếc tạo thành thói quen bắt chước, dẫn đến cô theo bản năng ưỡn ngực đi theo đám người mẫu kia, thẳng đến khi bị người đại diện người mẫu phát hiện, kéo cô sang một bên, hỏi cô có ký hợp đồng hay không.
Khi đó cô mới chỉ có mười sáu tuổi, vì sinh tồn, cũng vì ảo cảnh tốt đẹp trong miệng người đại diện, bị lừa ký hợp đồng hai mươi năm.
Nhưng cuộc sống của cô cuối cùng cũng được cải thiện, cô không cần phải chen chúc ngủ trên một cái giường với người khác nữa, cũng không cần mỗi ngày không đến năm giờ đã phải bò dậy đi cướp cơm ăn, càng không cần ngủ trên tấm giấy cứng lo lắng ngày mai không có chỗ ở.
Từ giây phút đứa trẻ mười sáu tuổi bước lên sân khấu, trước mắt chỉ có ánh sáng, cô không thể tưởng tượng được tương lai sẽ phải trả giá bao nhiêu cho bản hợp đồng này, càng không thể tưởng tượng được, mình sẽ bị bản hợp đồng này nhốt chặt hai mươi năm.
Cô chỉ biết là, cô rốt cuộc có thể sống thật tốt, nhìn thế giới này.
Lúc trước Lộ Hành Giang thuận miệng hỏi một câu, sao cô lại đi theo con đường này, Tang Trúc trầm mặc rất lâu, mới cười nói: "Đây là một câu chuyện rất dài, trừ phi anh yêu em, em mới có thể kể cho anh nghe."
Cô nói, cô chưa từng kể cho một ai về chuyện này.
Cô mặc váy dài đỏ rực, trên mặt trang điểm đậm, trong đôi mắt kia có phong tình, cũng có chuyện buồn, còn có chút chua xót bất tận, cô nói: "Lộ Hành Giang, người giống như anh, không cùng một thế giới với em, từ lúc em nhìn thấy anh, em đã biết."
"Chúng ta sẽ không cùng một chỗ."
"Nhưng em rất thích anh." Cô nghiêng đầu nhìn anh, khóe miệng đang cười, nhưng trong ánh mắt toát ra bi thương nồng đậm: "Lần đầu tiên em chủ động như vậy, tới gần một người, muốn được anh thích, được anh yêu."
"Có phải rất ngốc không?" Cô lại cười, còn tựa vào vai anh cắn cổ anh, "Cho nên, không sao đâu."
"Cho dù cuối cùng chúng ta không bên nhau, em cũng cảm thấy may mắn."
"Có thể gặp được anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.