Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn
Chương 9: Anh Không Đi Ngủ Sao?
A Họa
27/04/2023
Hạ Tây Chấp nghe tiếng Khương Dạng phát ra, lông mày rậm vẫn nhíu chặt, cuối cùng nhịn không được lên tiếng.
“Em toàn ăn những thứ này?”
Giọng nói của anh rất trầm, lộ rõ vẻ không hài lòng.
Khương Dạng đang ngậm một miếng xoài khô trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích, khẽ nhếch khóe miệng.
Tâm trạng cô không tệ, cuối cùng cho Hạ Tây Chấp một ánh mắt, sau đó thản nhiên lên tiếng.
“Anh có đói bụng không?’’
“Nếu anh đói bụng, anh có thể gọi đồ ăn mang về, nhưng đừng bật bếp.”
“Dọn dẹp phòng bếp rất phiền phức.”
Khương Dạng dừng một chút, mới bổ sung câu cuối cùng.
Trong giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, mang theo cảm giác oán giận, thậm chí ngay cả lông mày mỏng của cô cũng nhíu lại với nhau, cũng không vui vẻ gì.
Trong căn phòng tối tăm xen kẽ ánh sáng, biểu tình nhỏ trên gương mặt của cô chợt lóe lên.
Nhưng vẫn bị ánh mắt như chim ưng của Hạ Tây Chấp bắt được.
Hoặc nói cách khác
Từ giây phút anh ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Khương Dạng, nhìn từng cử động của cô, thỉnh thoảng nhìn đôi môi cô nuốt xuống.
Hạ Tây Chấp thậm chí âm thầm ghi nhớ, Khương Dạng dường như thích trà sữa trân châu hơn.
Uống trà sữa trân châu thường xuyên hơn nước trái cây.
Hóa ra… Khương Dạng không thích dọn dẹp phòng bếp, chắc cũng không thích rửa bát.
Lúc này Hạ Tây Chấp càng thêm hiểu rõ về vợ cũ của anh.
Anh bắt chước tư thế của Khương Dạng, tựa vào ghế sofa lười biếng, lấy một túi bánh mì nướng từ giỏ đồ ăn vặt của Khương Dạng, mặt không chút thay đổi ăn.
Hai người ly hôn ở chung phòng.
Có vẻ yên bình đến kỳ lạ.
Khi bộ phim được xem một nửa, Khương Dạng đứng dậy, xỏ đôi dép mềm mại của cô, đi vào phòng bếp rót thêm một cốc nước.
Cô cầm cốc thủy tinh, đi ngang qua bên cạnh Hạ Tây Chấp, nói một câu nói nhẹ nhàng.
“Bên trái tủ có hòm thuốc”
Sau khi nói xong, cô hành động như không có gì xảy ra
Khương Dạng trở lại ngồi trên sofa, ôm gối ôm Pikachu yêu thích của cô, ngẩng đầu nhìn bộ phim đang tiếp tục chiếu, cũng không lên tiếng nữa.
Hạ Tây Chấp ngẩn người.
Thật lâu sau.
Người đàn ông co duỗi ngón tay, xoa xoa những vết thương trên mặt anh đã đóng vảy.
Vết thương này nhìn trông có vẻ đáng sợ, kỳ thật nếu nhìn kĩ thì chỉ có vài giọt máu mà thôi.
Hạ Tây Chấp đã ở trong quân đội 10 năm, loại vết thương gì chưa từng chịu qua, trong lúc nguy hiểm thiếu chút nữa mất nửa mạng, làm sao anh có thể để ý một chút vết thương nhỏ như vậy.
Nhưng vợ anh – vợ cũ.
Đối xử với anh như không khí, nhưng vẫn quan tâm đến anh.
Hạ Tây Chấp không tiếng động nhếch khóe môi, ngay cả cằm vẫn căng thẳng, cuối cùng cũng buông ra.
Đây là thời điểm anh có tâm trạng tốt nhất trong tháng này.
……
Cùng một bộ phim, Khương Dạng đã xem hai lần.
Lúc xem lần thứ hai, những tình tiết hài hước, vui vẻ kia, Khương Dạng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hạ Tây Chấp có lý do để nghi ngờ rằng Khương Dạng có thể đã xem bộ phim này vô số lần.
Có lẽ cô ấy không xem phim…
Sau khi Khương Dạng xem phim xong, vẫn không đuổi Hạ Tây Chấp ra ngoài, vẫn làm bộ như không có người ở đây.
Cô đứng dậy trở về phòng, hình như lại đi vào phòng tắm, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy ra
Cơ thể Hạ Tây Chấp cứng ngắc căng thẳng.
Đã muộn như vậy rồi, anh có nên rời đi không?
Lần này anh đến đây, là muốn đến xem Khương Dạng sống có tốt không.
Tất cả đáp án rất rõ ràng, Khương Dạng sống rất tốt, tốt hơn anh.
Lý trí nói với Hạ Tây Chấp rằng anh nên rời đi.
Cho dù ‘’người đàn ông kia’’ không sống ở đây, anh cũng có thể nói chuyện với Khương Dạng trước khi đi ngủ chứ?
Nhưng anh ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cơ thể lại không nhúc nhích
Sự im lặng như vậy kéo dài rất lâu.
Tiếng nước trong phòng chấm dứt, lại đi qua thật lâu, thật lâu sau.
Cho đến khi bước chân cọ xát vang lên.
Hạ Tây Chấp ngước đôi mắt đen láy lên, lại một lần nữa nhìn thấy Khương Dạng đang đứng bên cửa, trên chân vẫn đi đôi dép bông ấy.
Nhưng lần này, cô mặc một bộ đồ ngủ ren hai dây gợi cảm.
Cổ áo trễ xuống lộ ra làn da trắng như tuyết trước ngực, áo ngủ mỏng manh, vải lụa mềm mại ôm sát đường cong bầu ngực căng tròn, thậm chí có thể nhìn thấy những điểm nhỏ nhô lên
Váy rất ngắn, dưới lớp vải lắc lư là một đôi chân dài trắng như tuyết…
Khương Dạng vừa mới tắm xong, làn da ẩm ướt trong suốt như ngọc.
Trong lòng Hạ Tây Chấp hiện lên cảm giác khi anh dùng bàn tay vuốt ve da thịt Khương Dạng, vừa mềm mại vừa mướt
Một luồng khí nóng lao thẳng tới đũng quần của Hạ Tây Chấp
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi là côn thịt của anh đã cứng lên vì đau.
Chiếc gối của ngày hôm qua, ở trước mặt một đại mỹ nhân sống động và thơm tho, căn bản chẳng là cái mẹ gì hết!
Hạ Tây Chấp thậm chí còn không hiểu anh lại ngồi bất động như thế nào, mà không phải nhào về phía Khương Dạng.
Khương Dạng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hạ Tây Chấp, lông mày khẽ động.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao anh không đi vào? ”
Hả?!
Hạ Tây Chấp không chỉ đau côn thịt mà đau cả người.
Khương Dạng nhìn người đàn ông không nhúc nhích, lông mày càng nhíu càng chặt, trong mắt nghi hoặc dần dần tăng lên
Cô khó hiểu, lại lên tiếng một lần nữa, “Anh đến đây tìm em, không phải tới lên giường sao? ”
Gì cơ?!
Hạ Tây Chấp đầu óc quay cuồng một hồi, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại.
Khương Dạng dừng lại một lát, nhíu mày cùng một chỗ, chậm rãi buông ra.
Kèm theo một tiếng thở dài của cô.
“…… Vậy thì thôi đi”
Mà một bóng người, ngay trong nháy mắt cô khẽ xoay người, lập tức nhào tới
——
Chó con vui vẻ!
Chó điên hạnh phúc~
“Em toàn ăn những thứ này?”
Giọng nói của anh rất trầm, lộ rõ vẻ không hài lòng.
Khương Dạng đang ngậm một miếng xoài khô trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt, cô rất thích, khẽ nhếch khóe miệng.
Tâm trạng cô không tệ, cuối cùng cho Hạ Tây Chấp một ánh mắt, sau đó thản nhiên lên tiếng.
“Anh có đói bụng không?’’
“Nếu anh đói bụng, anh có thể gọi đồ ăn mang về, nhưng đừng bật bếp.”
“Dọn dẹp phòng bếp rất phiền phức.”
Khương Dạng dừng một chút, mới bổ sung câu cuối cùng.
Trong giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô, mang theo cảm giác oán giận, thậm chí ngay cả lông mày mỏng của cô cũng nhíu lại với nhau, cũng không vui vẻ gì.
Trong căn phòng tối tăm xen kẽ ánh sáng, biểu tình nhỏ trên gương mặt của cô chợt lóe lên.
Nhưng vẫn bị ánh mắt như chim ưng của Hạ Tây Chấp bắt được.
Hoặc nói cách khác
Từ giây phút anh ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào Khương Dạng, nhìn từng cử động của cô, thỉnh thoảng nhìn đôi môi cô nuốt xuống.
Hạ Tây Chấp thậm chí âm thầm ghi nhớ, Khương Dạng dường như thích trà sữa trân châu hơn.
Uống trà sữa trân châu thường xuyên hơn nước trái cây.
Hóa ra… Khương Dạng không thích dọn dẹp phòng bếp, chắc cũng không thích rửa bát.
Lúc này Hạ Tây Chấp càng thêm hiểu rõ về vợ cũ của anh.
Anh bắt chước tư thế của Khương Dạng, tựa vào ghế sofa lười biếng, lấy một túi bánh mì nướng từ giỏ đồ ăn vặt của Khương Dạng, mặt không chút thay đổi ăn.
Hai người ly hôn ở chung phòng.
Có vẻ yên bình đến kỳ lạ.
Khi bộ phim được xem một nửa, Khương Dạng đứng dậy, xỏ đôi dép mềm mại của cô, đi vào phòng bếp rót thêm một cốc nước.
Cô cầm cốc thủy tinh, đi ngang qua bên cạnh Hạ Tây Chấp, nói một câu nói nhẹ nhàng.
“Bên trái tủ có hòm thuốc”
Sau khi nói xong, cô hành động như không có gì xảy ra
Khương Dạng trở lại ngồi trên sofa, ôm gối ôm Pikachu yêu thích của cô, ngẩng đầu nhìn bộ phim đang tiếp tục chiếu, cũng không lên tiếng nữa.
Hạ Tây Chấp ngẩn người.
Thật lâu sau.
Người đàn ông co duỗi ngón tay, xoa xoa những vết thương trên mặt anh đã đóng vảy.
Vết thương này nhìn trông có vẻ đáng sợ, kỳ thật nếu nhìn kĩ thì chỉ có vài giọt máu mà thôi.
Hạ Tây Chấp đã ở trong quân đội 10 năm, loại vết thương gì chưa từng chịu qua, trong lúc nguy hiểm thiếu chút nữa mất nửa mạng, làm sao anh có thể để ý một chút vết thương nhỏ như vậy.
Nhưng vợ anh – vợ cũ.
Đối xử với anh như không khí, nhưng vẫn quan tâm đến anh.
Hạ Tây Chấp không tiếng động nhếch khóe môi, ngay cả cằm vẫn căng thẳng, cuối cùng cũng buông ra.
Đây là thời điểm anh có tâm trạng tốt nhất trong tháng này.
……
Cùng một bộ phim, Khương Dạng đã xem hai lần.
Lúc xem lần thứ hai, những tình tiết hài hước, vui vẻ kia, Khương Dạng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hạ Tây Chấp có lý do để nghi ngờ rằng Khương Dạng có thể đã xem bộ phim này vô số lần.
Có lẽ cô ấy không xem phim…
Sau khi Khương Dạng xem phim xong, vẫn không đuổi Hạ Tây Chấp ra ngoài, vẫn làm bộ như không có người ở đây.
Cô đứng dậy trở về phòng, hình như lại đi vào phòng tắm, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy ra
Cơ thể Hạ Tây Chấp cứng ngắc căng thẳng.
Đã muộn như vậy rồi, anh có nên rời đi không?
Lần này anh đến đây, là muốn đến xem Khương Dạng sống có tốt không.
Tất cả đáp án rất rõ ràng, Khương Dạng sống rất tốt, tốt hơn anh.
Lý trí nói với Hạ Tây Chấp rằng anh nên rời đi.
Cho dù ‘’người đàn ông kia’’ không sống ở đây, anh cũng có thể nói chuyện với Khương Dạng trước khi đi ngủ chứ?
Nhưng anh ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cơ thể lại không nhúc nhích
Sự im lặng như vậy kéo dài rất lâu.
Tiếng nước trong phòng chấm dứt, lại đi qua thật lâu, thật lâu sau.
Cho đến khi bước chân cọ xát vang lên.
Hạ Tây Chấp ngước đôi mắt đen láy lên, lại một lần nữa nhìn thấy Khương Dạng đang đứng bên cửa, trên chân vẫn đi đôi dép bông ấy.
Nhưng lần này, cô mặc một bộ đồ ngủ ren hai dây gợi cảm.
Cổ áo trễ xuống lộ ra làn da trắng như tuyết trước ngực, áo ngủ mỏng manh, vải lụa mềm mại ôm sát đường cong bầu ngực căng tròn, thậm chí có thể nhìn thấy những điểm nhỏ nhô lên
Váy rất ngắn, dưới lớp vải lắc lư là một đôi chân dài trắng như tuyết…
Khương Dạng vừa mới tắm xong, làn da ẩm ướt trong suốt như ngọc.
Trong lòng Hạ Tây Chấp hiện lên cảm giác khi anh dùng bàn tay vuốt ve da thịt Khương Dạng, vừa mềm mại vừa mướt
Một luồng khí nóng lao thẳng tới đũng quần của Hạ Tây Chấp
Chỉ cần liếc mắt một cái thôi là côn thịt của anh đã cứng lên vì đau.
Chiếc gối của ngày hôm qua, ở trước mặt một đại mỹ nhân sống động và thơm tho, căn bản chẳng là cái mẹ gì hết!
Hạ Tây Chấp thậm chí còn không hiểu anh lại ngồi bất động như thế nào, mà không phải nhào về phía Khương Dạng.
Khương Dạng nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hạ Tây Chấp, lông mày khẽ động.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Sao anh không đi vào? ”
Hả?!
Hạ Tây Chấp không chỉ đau côn thịt mà đau cả người.
Khương Dạng nhìn người đàn ông không nhúc nhích, lông mày càng nhíu càng chặt, trong mắt nghi hoặc dần dần tăng lên
Cô khó hiểu, lại lên tiếng một lần nữa, “Anh đến đây tìm em, không phải tới lên giường sao? ”
Gì cơ?!
Hạ Tây Chấp đầu óc quay cuồng một hồi, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại.
Khương Dạng dừng lại một lát, nhíu mày cùng một chỗ, chậm rãi buông ra.
Kèm theo một tiếng thở dài của cô.
“…… Vậy thì thôi đi”
Mà một bóng người, ngay trong nháy mắt cô khẽ xoay người, lập tức nhào tới
——
Chó con vui vẻ!
Chó điên hạnh phúc~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.