Đôi Vợ Chồng Mẫu Mực Nay Đã Ly Hôn
Chương 22: Ghen Tị (1)
A Họa
01/05/2023
Thiếu niên dùng một ly trà sữa trân châu ngọt đổi lấy được vị trí cách một mét nghe Khương Dạng đánh đàn.
“Cái phòng bên cạnh khoảng cách xa như vậy, nếu không phải lỗ tai tôi tốt, cũng không nghe được nữa, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, rốt cục có thể nghe rõ ràng rồi.”
Thiếu niên hưng phấn nói như thế.
Khương Dạng lật lại quyển phổ nhạc đến trang cuối cùng, chọn một bài hát yêu thích của cô.
Cô tập piano từ nhỏ, tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ
Nhưng đây là lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy.
Ngón tay ấn phím đàn đen trắng, lúc hạ âm đầu tiên, thậm chí còn bấn nhầm.
Cô khẩn trương liếc nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, nhưng chỉ bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời của cậu.
Ngay sau đó.
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thiếu niên nói rằng cậu muốn lắng nghe cẩn thận nhưng lại dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi trong tiếng đàn.
Ngày hôm đó.
Khương Dạng nhận được ly trà sữa trân châu đầu tiên trong đời, cô uống từng ngụm nhỏ thật lâu, cuối cùng mới uống xong.
Sau khi uống xong, lại liên tiếp rót mấy cốc nước đun sôi.
Ngày hôm đó.
Trong phòng bên cạnh, một cuộc cãi vã vang lên trước bữa tối.
“A – trà sữa trân châu của em đâu rồi! Đó là em đặc biệt chạy gần trường để mua đấy! Chắc là bị anh uống trộm rồi! Anh bồi thường trà sữa trân châu cho em đi! ”
“Cái quần! Anh mày không ăn trộm trà sữa của mày! Ông đây không thích uống thứ đồ ngọt đó ——”
“Ông ơi, anh trai ăn trộm trà sữa trân châu của cháu, anh còn chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Im miệng, mày là thằng nhóc ba tuổi à? Còn mách lẻo với ông nội nữa! ”
Bầu không khí vẫn ồn ào, náo nhiệt như thế.
……
Khương Dạng đi ra ngoài.
Căn phòng nhỏ ấm áp trở nên trống rỗng sau khi không có cô.
Hạ Tây Chấp chỉ nằm trên giường một lúc, cuối cùng nhanh chóng xoay người xuống giường.
Thân thể trần trụi, chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, ở trong phòng đi tới đi lui, giống như một con thú đang đi tuần tra lãnh thổ của mình, để lại hơi thở của anh ở khắp mọi nơi.
Rèm cửa mở ra, để một dải ánh sáng mặt trời lớn chiếu vào.
Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư cũ rất gần, các hộ gia đình bên cạnh có thể nhìn thấy tình hình trong ngôi nhà đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hạ Tây Chấp cũng không quan tâm chút nào.
Thậm chí trong lòng nghĩ, bị nhìn thấy thật tốt.
Khương Dạng là một người phụ nữ, một mình ở đây không an toàn
Chờ anh vui vẻ đủ rồi, khóe mắt anh cuối cùng cũng nhìn đến con gấu bông Pikachu được đặt ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách.
Chướng mắt.
Thật sự quá chướng mắt.
Hạ Tây Chấp sải bước về phía trước, sau đó vung bàn tay lên, ném cái gấu bông Pikachu kia xuống đất
Đầu Pikachu đập mạnh xuống sàn nhà, đầu gục xuống, run rẩy một cách đáng thương.
Từ ngày hôm qua vừa vào cửa, Hạ Tây Chấp đã muốn làm như vậy rồi.
Khương Dạng có rất nhiều gối ôm, nhưng chiếc gối ôm Pikachu này là chiếc duy nhất làm bạn với cô lâu nhất.
Lúc hai người kết hôn.
Trong tất cả những thứ Khương Dạng mang đến, ngoại trừ quần áo và trang sức ra, thứ đặc biệt nhất là cây đàn piano mà cô ấy đã chơi từ khi còn nhỏ đến lớn, cùng với chiếc gối ôm Pikachu mà cô ôm vào trong ngực, cùng cô bước vào cửa.
Trong phòng cưới của họ, ghế sofa trong phòng khách bọc da màu đen.
Tông màu trầm ổn, hoàn toàn không phù hợp với chiếc gối ôm Pikachu màu vàng rực rỡ chút nào.
Người vợ hoàn hảo như Khương Dạng, lại mang gối ôm Pikachu đặt ở giữa ghế sofa dài.
Cô ấy rõ ràng rất coi trọng thứ này.
Hạ Tây Chấp lúc ấy đã cẩn thận xem xét cái gối ôm kia, rốt cuộc nó là thứ gì mà khiến Khương Dạng thích như thế
Gối ôm rất cũ, màu vàng sáng của Pikachu mờ dần, một quả bóng nhỏ nổi lên trên một miếng vải bông của gối ôm.
Nhưng Khương Dạng đã dọn dẹp rất sạch sẽ, lúc ôm nó cũng nhẹ nhàng.
Lúc đầu.
Khương Dạng thích ngồi trong phòng khách xem TV.
Cô sẽ cởi giày, cuộn người lại, đặt gối ôm lên ngực, dán vào ngực, cũng là vị trí gần trái tim nhất.
Hạ Tây Chấp âm thầm ghen tị
Anh còn chưa từng xoa bóp bầu ngực Khương Dạng trong thời gian dài như vậy, cái gối ôm kia lại luôn dán vào sự tròn trịa mềm mại của cô.
Tất cả đều dính vào hương thơm đặc trưng của Khương Dạng.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào… Khương Dạng không làm như vậy nữa, cũng chỉ có cái gối ôm kia, vẫn lẻ loi nhưng cố chấp đặt trên sô pha.
Giống như…
Là từ câu Hạ Tây Chấp hỏi ra miệng, biết được sự tồn tại của “anh ta” kia
Hạ Tây Chấp cũng rất nhanh đoán rằng, cái gối ôm kia cũng không phải do người mẹ quá cố của Khương Dạng đưa cho cô như lúc đầu anh nghĩ mà là “anh ta” đã tặng nó cho Khương Dạng.
Bây giờ.
Hạ Tây Chấp nhìn gối ôm chật vật ngã trên mặt đất, cuối cùng thở ra một hơi tức giận.
Nhưng trong lòng, lại không có cảm giác thoải mái.
Ngược lại…
“Chết tiệt!”
Hạ Tây Chấp thấp giọng mắng
Anh càng ghen tị với cái gối Pikachu chết tiệt hơn bao giờ hết!
Bởi vì anh và Khương Dạng ly hôn, bị Khương Dạng vứt bỏ, nhưng cái gối ôm Pikachu này, lại đi theo Khương Dạng về nhà mới.
Hạ Tây Chấp anh, một người đàn ông sống sờ sờ như vậy, hàng to xài tốt, có thể làm cho Khương Dạng sung sướng đến mức không cần người đàn ông nào khác, lại như thế nào cũng không thể so sánh với “anh ta” hư vô mờ ảo.
Hừ!
Hừ hừ!
Hạ Tây Chấp trừng mắt đen, gắt gao nhìn chằm chằm gối ôm Pikachu trên mặt đất
——
Đàn ông chó không hiểu đàn piano, nhưng thay vào đó như bị thôi miên vậy.
Thiếu niên (thẹn quá hóa giận đỏ mặt): Nói bậy! Là do tôi bị thương nên tối qua không ngủ ngon nên tôi vô tình ngủ quên.
“Cái phòng bên cạnh khoảng cách xa như vậy, nếu không phải lỗ tai tôi tốt, cũng không nghe được nữa, lần này cuối cùng cũng có cơ hội, rốt cục có thể nghe rõ ràng rồi.”
Thiếu niên hưng phấn nói như thế.
Khương Dạng lật lại quyển phổ nhạc đến trang cuối cùng, chọn một bài hát yêu thích của cô.
Cô tập piano từ nhỏ, tham gia nhiều cuộc thi lớn nhỏ
Nhưng đây là lần đầu tiên cô khẩn trương như vậy.
Ngón tay ấn phím đàn đen trắng, lúc hạ âm đầu tiên, thậm chí còn bấn nhầm.
Cô khẩn trương liếc nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, nhưng chỉ bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời của cậu.
Ngay sau đó.
Tiếng đàn du dương vang lên.
Thiếu niên nói rằng cậu muốn lắng nghe cẩn thận nhưng lại dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi trong tiếng đàn.
Ngày hôm đó.
Khương Dạng nhận được ly trà sữa trân châu đầu tiên trong đời, cô uống từng ngụm nhỏ thật lâu, cuối cùng mới uống xong.
Sau khi uống xong, lại liên tiếp rót mấy cốc nước đun sôi.
Ngày hôm đó.
Trong phòng bên cạnh, một cuộc cãi vã vang lên trước bữa tối.
“A – trà sữa trân châu của em đâu rồi! Đó là em đặc biệt chạy gần trường để mua đấy! Chắc là bị anh uống trộm rồi! Anh bồi thường trà sữa trân châu cho em đi! ”
“Cái quần! Anh mày không ăn trộm trà sữa của mày! Ông đây không thích uống thứ đồ ngọt đó ——”
“Ông ơi, anh trai ăn trộm trà sữa trân châu của cháu, anh còn chết cũng không chịu thừa nhận!”
“Im miệng, mày là thằng nhóc ba tuổi à? Còn mách lẻo với ông nội nữa! ”
Bầu không khí vẫn ồn ào, náo nhiệt như thế.
……
Khương Dạng đi ra ngoài.
Căn phòng nhỏ ấm áp trở nên trống rỗng sau khi không có cô.
Hạ Tây Chấp chỉ nằm trên giường một lúc, cuối cùng nhanh chóng xoay người xuống giường.
Thân thể trần trụi, chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, ở trong phòng đi tới đi lui, giống như một con thú đang đi tuần tra lãnh thổ của mình, để lại hơi thở của anh ở khắp mọi nơi.
Rèm cửa mở ra, để một dải ánh sáng mặt trời lớn chiếu vào.
Khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư cũ rất gần, các hộ gia đình bên cạnh có thể nhìn thấy tình hình trong ngôi nhà đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hạ Tây Chấp cũng không quan tâm chút nào.
Thậm chí trong lòng nghĩ, bị nhìn thấy thật tốt.
Khương Dạng là một người phụ nữ, một mình ở đây không an toàn
Chờ anh vui vẻ đủ rồi, khóe mắt anh cuối cùng cũng nhìn đến con gấu bông Pikachu được đặt ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách.
Chướng mắt.
Thật sự quá chướng mắt.
Hạ Tây Chấp sải bước về phía trước, sau đó vung bàn tay lên, ném cái gấu bông Pikachu kia xuống đất
Đầu Pikachu đập mạnh xuống sàn nhà, đầu gục xuống, run rẩy một cách đáng thương.
Từ ngày hôm qua vừa vào cửa, Hạ Tây Chấp đã muốn làm như vậy rồi.
Khương Dạng có rất nhiều gối ôm, nhưng chiếc gối ôm Pikachu này là chiếc duy nhất làm bạn với cô lâu nhất.
Lúc hai người kết hôn.
Trong tất cả những thứ Khương Dạng mang đến, ngoại trừ quần áo và trang sức ra, thứ đặc biệt nhất là cây đàn piano mà cô ấy đã chơi từ khi còn nhỏ đến lớn, cùng với chiếc gối ôm Pikachu mà cô ôm vào trong ngực, cùng cô bước vào cửa.
Trong phòng cưới của họ, ghế sofa trong phòng khách bọc da màu đen.
Tông màu trầm ổn, hoàn toàn không phù hợp với chiếc gối ôm Pikachu màu vàng rực rỡ chút nào.
Người vợ hoàn hảo như Khương Dạng, lại mang gối ôm Pikachu đặt ở giữa ghế sofa dài.
Cô ấy rõ ràng rất coi trọng thứ này.
Hạ Tây Chấp lúc ấy đã cẩn thận xem xét cái gối ôm kia, rốt cuộc nó là thứ gì mà khiến Khương Dạng thích như thế
Gối ôm rất cũ, màu vàng sáng của Pikachu mờ dần, một quả bóng nhỏ nổi lên trên một miếng vải bông của gối ôm.
Nhưng Khương Dạng đã dọn dẹp rất sạch sẽ, lúc ôm nó cũng nhẹ nhàng.
Lúc đầu.
Khương Dạng thích ngồi trong phòng khách xem TV.
Cô sẽ cởi giày, cuộn người lại, đặt gối ôm lên ngực, dán vào ngực, cũng là vị trí gần trái tim nhất.
Hạ Tây Chấp âm thầm ghen tị
Anh còn chưa từng xoa bóp bầu ngực Khương Dạng trong thời gian dài như vậy, cái gối ôm kia lại luôn dán vào sự tròn trịa mềm mại của cô.
Tất cả đều dính vào hương thơm đặc trưng của Khương Dạng.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào… Khương Dạng không làm như vậy nữa, cũng chỉ có cái gối ôm kia, vẫn lẻ loi nhưng cố chấp đặt trên sô pha.
Giống như…
Là từ câu Hạ Tây Chấp hỏi ra miệng, biết được sự tồn tại của “anh ta” kia
Hạ Tây Chấp cũng rất nhanh đoán rằng, cái gối ôm kia cũng không phải do người mẹ quá cố của Khương Dạng đưa cho cô như lúc đầu anh nghĩ mà là “anh ta” đã tặng nó cho Khương Dạng.
Bây giờ.
Hạ Tây Chấp nhìn gối ôm chật vật ngã trên mặt đất, cuối cùng thở ra một hơi tức giận.
Nhưng trong lòng, lại không có cảm giác thoải mái.
Ngược lại…
“Chết tiệt!”
Hạ Tây Chấp thấp giọng mắng
Anh càng ghen tị với cái gối Pikachu chết tiệt hơn bao giờ hết!
Bởi vì anh và Khương Dạng ly hôn, bị Khương Dạng vứt bỏ, nhưng cái gối ôm Pikachu này, lại đi theo Khương Dạng về nhà mới.
Hạ Tây Chấp anh, một người đàn ông sống sờ sờ như vậy, hàng to xài tốt, có thể làm cho Khương Dạng sung sướng đến mức không cần người đàn ông nào khác, lại như thế nào cũng không thể so sánh với “anh ta” hư vô mờ ảo.
Hừ!
Hừ hừ!
Hạ Tây Chấp trừng mắt đen, gắt gao nhìn chằm chằm gối ôm Pikachu trên mặt đất
——
Đàn ông chó không hiểu đàn piano, nhưng thay vào đó như bị thôi miên vậy.
Thiếu niên (thẹn quá hóa giận đỏ mặt): Nói bậy! Là do tôi bị thương nên tối qua không ngủ ngon nên tôi vô tình ngủ quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.