Chương 77: Anh có em là đủ rồi
Giang Tiểu Lục
16/09/2022
Lúc Bắc Kinh xuân về hoa nở, một vị nghệ thuật gia nổi danh đã tổ chức triển lãm tranh ở phòng bảo tàng quốc gia.
Vị nghệ thuật gia này nổi danh lẫn trong và ngoài nước, năm nay đã 93 tuổi. Ẩn dật trong nhà nhiều năm, lần này ông ta chỉ mở triển lãm cá nhân ở thành phố Bắc Kinh trong mười ngày, rất khó có được vé.
Ông ta là họa sĩ mà Thời Lục rất thích. Mọi sinh viên mỹ thuật trong giai đoạn cơ bản ít nhiều đều đã vẽ lại tranh của ông ta. Đối với những họa sĩ trẻ ở Trung Quốc, ông ta chính là tồn tại của cấp bậc đại sư trong sách giáo khoa.
Thời Lục lấy được hai tấm vé cho lễ khai mạc, bắt Thiên Huỳnh dù bận thế nào cũng phải dành thời gian đi xem với anh.
Vừa vặn là thứ bảy, Thiên Huỳnh phải năn nỉ y tá trưởng mãi mới được nghỉ. Lúc hai người đến phòng tranh, xung quanh đã tấp nập người.
Chỗ triển lãm rất lớn, trần nhà mái vòm hình bán nguyệt, trên vách tường cao cao là cửa kính khảm màu sắc sặc sỡ. Cửa sân rộng mở, bốn phía treo các bức tranh.
Thời Lục nắm tay cô chậm rãi quan sát. Người tới rất nhiều, lúc anh tới thì đã thanh tĩnh vài phần, trong phòng không còn nhiều chỗ lắm.
Những năm gần đây, Thiên Huỳnh cùng Thời Lục xem qua rất nhiều triển lãm, mỗi lần cảm giác đều khác nhau, mỗi họa sĩ đều có một phong cách cùng linh hồn diệu kỳ khác biệt.
Kể cả lần này.
Cô nhìn những ngôi sao giữa vách tường kia không rời mắt, không giấu được kinh ngạc mà cảm thán.
Cực kỳ chấn động.
Đó là một bức tranh lồng kính cỡ vừa, màu sắc kết cấu lại rất tuyệt diệu, giữa tươi đẹp ảo mộng mang theo chút thần bí, khiến người ta nhớ đến bầu trời sao đêm hè, lại tựa như nhìn thấy những vì sao trong biển sâu yên tĩnh.
“Đây là bức tranh em thích nhất. Chỉ tiếc nó không bán ra. Anh nhìn xem, trời sao này nhìn qua tưởng như chỉ có sao, nhưng cẩn thận xem một chút.”
Hai người dừng lại ở bức tranh cách đó không xa, phía trước có một đôi vợ chồng đang nắm tay, chỉ có thể thấy được bóng lưng. Người phụ nữ mặc váy nhung dài màu xanh lam đậm, tóc xoăn ưu nhã, nhẹ giọng giới thiệu với người đàn ông bức tranh phía trước.
“Nó như một bức họa vũ trụ.”
“Mỗi một ngôi sao đều có quỹ đạo của mình, chỗ này, chỗ này, trái đất và mặt trời đều ở vị trí tương đối.”
“Quả đúng là như vậy.” Giọng người đàn ông nhàn nhạt tiếng Quảng Đông. Hắn mỉm cười gật đầu, nhìn người phụ nữ chăm chú: “Tiểu Daath, cách em giải thích luôn vô cùng độc đáo.”
“Thật sao?” Người phụ nữ cũng cười rồi ôm tay hắn. Hai người nói chuyện, xoay người, vừa lúc hướng về phía Thiên Huỳnh và Thời Lục, khuôn mặt bà ấy hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Cũng không khác trong tưởng tượng lắm.
Người phụ nữ có khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, là đại mỹ nhân cực kỳ hiếm có, so với nữ minh tinh nổi tiếng nhất Hồng Kông và Đài Loan thập niên 90 cũng không thua tí nào.
Thiên Huỳnh không khỏi nhìn bà mấy lần, tận đáy lòng dâng lên cảm giác kì lạ quen thuộc.
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ lúc nhìn thấy bọn họ bỗng biến mất. Bà ấy ngẩn ngơ nhìn Thời Lục, vẻ mặt đông cứng lại, biểu cảm rất kỳ quái.
Giờ phút này, trong đầu Thiên Huỳnh xẹt qua một tia chớp.
Nhiều năm trước, cô nhìn thấy một bức ảnh trong phòng sách.
Mà người phụ nữ ấy như trùng lặp với người trước mặt.
Tháng năm cũng thật ưu ái với bà. Nhiều năm như vậy, khuôn mặt của bà như không hề già đi.
Không khí tĩnh mịch, thời gian căng thẳng không tiếng động như kéo dài trong một giây ngắn ngủi.
Bàn tay bị người bên cạnh siết chặt. Thời Lục nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp như ngừng lại, quai hàm cắn chặt, bả vai cố gắng khắc chế sự run rẩy.
Hốc mắt anh hơi đỏ lên.
Không ai lên tiếng, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng giữ yên lặng. Không gian hỗn loạn yên tĩnh chỉ còn lại Thời Lục cùng người phụ nữ, không tiếng động giằng co.
Bọn họ như đang nhìn nhau, lại tựa như xuyên qua ánh mắt để nhìn lại thời khắc rực rỡ chôn sâu trong ký ức cứ ngỡ đã sớm quên đi.
Đó là quá khứ chân thật tồn tại đã sớm biến mất.
Tay Thời Lục không tự chủ được nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào da thịt. Đôi mắt anh đã rất đỏ, tựa như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
Nhưng không hề.
Từ đầu đến cuối, Thời Lục đều cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên.
“Mẹ ơi.”
Đột nhiên, tựa như thời gian tù đọng bị một tiếng gọi thanh thúy của trẻ em đánh vỡ. Một bé trai chạy đến từ sườn phải sảnh triển lãm tới, giang hai tay vui vẻ với người phụ nữ.
Bên cạnh cậu nhóc còn có một cô bé 11-12 tuổi, sốt ruột gọi cậu: “Em đừng chạy nhanh như vậy chứ.”
Người phụ nữ theo bản năng nhìn xuống cậu nhóc đang túm lấy vạt váy trên đầu gối mình. Chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, khi bà ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất không còn dấu tích.
Trước mắt chỉ còn bóng người xa lạ, chàng trai anh tuấn khỏe mạnh vừa rồi đã không còn nửa phần bóng dáng.
Đôi mắt bà chớp chớp theo bản năng, nước mắt mãnh liệt tuôn ra. Người người ra vào buổi triển lãm, nước mắt bà cứ rơi như mưa, ngơ ngẩn nhìn về một hướng, mặc cho cậu bé trước mặt gọi to.
Một hồi lâu sau.
Bà hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt.
Cúi đầu, bế cậu nhóc trước mặt lên.
“Tiểu Dật.” Người đàn ông bên cạnh muốn nói lại thôi.
“Nếu em muốn, chúng mình có thể đi gặp cậu ấy…”
“Em không muốn.” Người phụ nữ không cần nghĩ ngợi, kiên quyết.
“Rốt cuộc thì em cũng là mẹ cậu ấy.”
“Từ lúc rời xa nó đã không phải nữa.” Bà ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Nó chắc là có cuộc sống riêng của mình, còn em, sau này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống đó nữa.”
…
Không ai xem hết buổi triển lãm này.
Thời Lục kéo cô từ đại sảnh đi ra. Anh thực sự không khóc, thậm chí toàn bộ quá trình đều cực kỳ bình tĩnh, không nói lời nào dắt cô lên xe, thắt đai an toàn, lái xe về nhà.
Nếu không có chuyện trên đường suýt ba lần vượt đèn đỏ.
Anh túm chặt tay cô, lòng bàn tay hai người nắm chặt đã ra mồ hôi. Mà anh dường như không hay biết, bước chân không dừng lại đi qua cửa tiểu khu, vào thang máy rồi lên lầu.
Một khắc cửa nhà mở ra, cả người Thời Lục như thả lỏng. Anh buông bàn tay đang nắm chặt cô ra, bả vai hơi rũ xuống, đầu cũng hạ xuống thấp.
Thời Lục ôm lấy eo cô, cả khuôn mặt đều chôn trong ngực cô.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh lo lắng vuốt tóc cậu.
Ngay cửa ra vào, ánh sáng bị ngăn tủ cản trở, vừa tối vừa hẹp.
Hơi thở của Thời Lục nóng hổi, giọng nói anh trầm thấp, khó chịu nói: “A Thiên, anh đau đầu.”
Thiên Huỳnh ôm lấy anh, cảm nhận được nhịp tim của anh mãnh liệt. Chàng trai ôm cô rất chặt, tựa như muốn hấp thu nhiệt độ cơ thể cô, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thân thể anh còn mơ hồ run rẩy, giống như lúc ở trong phòng triển lãm.
Lâu như vậy, cảm xúc của anh vẫn chưa thoát ra được.
Ngực Thiên Huỳnh chua xót, ngón tay khẽ vuốt đầu anh.
“Không đau không đau.” Cô nhắm mắt lại, đè nén đau khổ xuống đáy lòng, nhẹ nhàng nói: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Hai người yên lặng ôm nhau trong phòng. Không biết qua bao lâu, Thiên Huỳnh cảm nhận được dấu vết ẩm ướt giữa cổ, rất ít nhưng khó lờ đi.
Thời Lục vẫn vùi đầu ở đó, không nhúc nhích.
“Cục cưng.” Thiên Huỳnh đột nhiên gọi cậu, quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Em yêu anh nhất.”
“Thật ư?” Thời Lục nói bằng giọng mũi.
“Ừ.” Ngón tay Thiên Huỳnh chạm vào mặt cậu, tiến lại gần. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô cúi sát người chạm vào khóe miệng ấm áp.
Thiếu nữ lẩm bẩm bên tai anh: “Cho nên không được đau khổ vì bà ấy nữa.”
Đã mấy năm rồi, lần đầu tiên Thời Lục nhìn lại người đó trong trí nhớ. Đau đớn sẽ làm anh quên đi một số thứ, lần đó qua cơn sốt cao, thực ra Thời Lục đã bắt đầu không nhớ rõ hình dáng của bà.
Sau này liên tục đau đầu, đoạn ký ức kia ngày càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng chỉ còn lại hai đoạn ký ức rách nát.
Ngoại trừ ác mộng ngẫu nhiên, lúc tỉnh táo anh hầu như không nhớ rõ chuyện xảy ra trước năm 10 tuổi.
Bác sĩ Lục nói anh mắc chứng rối loạn trí nhớ có chọn lọc. Nhưng ở một mức độ nào đó, đoạn thời gian kia là nguyên nhân gây bệnh cho anh, có lẽ quên đi cũng là chuyện tốt.
Thời Lục cho rằng mình đã sớm không nhớ bà trông như thế nào. Nhưng ở chỗ đó, anh đã thấy bà ngay đầu tiên. Vậy nên cái tưởng đã quên đi cứ thế ùa về trong đầu, không có chút phòng bị mà ập tới.
Người trước mắt cùng người trong trí nhớ trùng lên nhau.
Bà ngủ bên mép giường kể chuyện cổ tích cho anh, mỗi ngày mặc trời mưa gió mà đưa đón anh đến lớp học dương cầm, dịu dàng ngồi xổm xuống dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên vầng trán bướng bỉnh của anh.
Trước khi bà trời đi, Thời Lục có được một người mẹ tốt nhất thế giới.
Vậy nên sau khi bà rời đi, điều đó biến thành dấu vết trên thân thể, trở thành căn bệnh cả đời này không thể nào diệt tận gốc.
Thời Lục mãi mãi khó có thể buông tay.
Vốn là ngày cuối tuần tốt đẹp, vì một chuyện ngoài ý muốn mà trở nên vô cùng áp lực.
Đêm hôm đó, Thời Lục gặp ác mộng.
Buổi chiều hè oi bức kia lặp lại. Trong cơn mê man, anh cố gắng chạy thật nhanh, thân thể kiệt quệ, cổ họng khát khô, chỉ hít thở một chút sẽ nôn mửa. Lần này dáng vẻ người ngồi trong xe chính là khuôn mặt anh nhìn thấy ban ngày.
Không chờ anh đuổi kịp, khung cảnh chuyển đi, người ngồi trong xe biến thành Thiên Huỳnh. Cô lạnh nhạt nhìn về phía trước, không quay đầu lại.
Trái tim Thời Lục như ngừng đập, đất trời khủng hoảng điên cuồng khiến anh không thở nổi, sắp hít thở không thông mà chết.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên, một đạo ánh sáng chiếu vào mí mắt anh. Thời Lục đột nhiên mở mắt, há miệng to hô hấp.
“Lộc Lộc, anh gặp ác mộng à?” Vẻ mặt đầy quan tâm của Thiên Huỳnh xuất hiện trong tầm mắt. Một bàn tay nhẹ nhàng lau trán anh. Thời Lục không cần nghĩ ngợi, lập tức gắt gao ôm cô vào lòng.
“A Thiên.” Mi mắt anh nóng rực, mặt cọ mạnh vào cổ cô, cả người run lên.
“Đừng sợ, em ở đây mà.” Thiên Huỳnh sờ sau lưng anh. Trời xuân lạnh lẽo mà áo ngủ ướt sũng mồ hôi, tóc mái dính bết da thịt.
“Vừa rồi anh mơ thấy em rời đi.” Giọng nói Thời Lục run rẩy, nửa phần ý thức vẫn còn mắc kẹt trong giấc mộng vừa trải qua, sợ hãi không thôi.
“Cảnh trong mộng đều là giả, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”
“Lúc trước em cũng hứa với anh như vậy.” Anh hoảng hốt bất an, chỉ có thể ôm chặt cô một cách vô ích.
Mũi Thiên Huỳnh chua xót, nhẹ ấn lên trán anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lộc Lộc, cho dù con diều bay xa đến đâu, trước sau rồi nó cũng sẽ trở lại trong tay người cầm dây.”
“Sợi chỉ của em mãi mãi nằm trong tay anh.”
Màn đêm yên tĩnh, lời nói của cô thong thả mà hữu lực. Thời Lục nhìn con ngươi kiên định của cô, cảm xúc bất an dần an tĩnh lại.
Anh “Ừ” nhẹ một tiếng.
Khuôn mặt chàng trai dần bình tĩnh, chỗ sâu trong đồng tử vẫn còn sợ hãi, ngẩn ngơ mờ mịt nhìn cô, dáng vẻ sợ sệt.
Lòng Thiên Huỳnh nhũn ra, tiến lại gần hôn anh.
“Cục cưng.”
Lông mi Thời Lục khẽ động, rũ mắt xuống chơi đùa với những ngón tay của cô.
“Cục cưng.”
Ngón tay không dời được sự chú ý, Thời Lục lại cọ mặt vào áo ngủ cô.
“Cục cưng.”
Thiên Huỳnh sờ mái tóc mềm mại của anh, giọng nói mang theo ý cười.
Mấy giây sau.
“Ừ.” Thời Lục thấp giọng trả lời, không ngẩng đầu lên. Tay Thiên Huỳnh sờ lỗ tai anh đang nóng lên.
“Sao tai anh lại đỏ thế này?” Thiên Huỳnh biết rõ còn cố hỏi.
“Anh không thích sao?”
“Thích.” Thời Lục không khỏi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một.
“Sau này em sẽ gọi anh như thế.” Thiên Huỳnh nói.
Thời Lục suy nghĩ, sau đó bối rối hỏi cô: “Vậy sau này chúng ta có con thì phải làm sao đây? Đứa bé gọi là gì bây giờ?”
Thiên Huỳnh bị câu hỏi của anh làm đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Nó là cục cưng của của chúng ta, anh là cục cưng lớn của em.”
Thời Lục cảm thấy thỏa mãn ôm cô cười, phần lớn bóng tối do ác mộng gây ra đã bị xua tan. Một lát sau, Thiên Huỳnh không nhịn được hỏi.
“Lộc Lộc, chúng ta còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, sinh con còn sớm lắm.”
“Anh chỉ nghĩ cũng không được à?”
“Anh thích trẻ con sao?”
“Ừ, em sinh là anh thích.”
“Em cũng thế.” Thiên Huỳnh nhìn lên trần nhà rồi nhìn xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên khao khát về tương lai.
“Em nhất định sẽ đối xử với chúng thật tốt.”
“Không được.” Thời Lục đột nhiên phản ứng lại, từ chối.
“Không được hơn anh.”
“Nếu không anh sẽ ghen.”
“…”
“Chúng ta vẫn nên sinh muộn chút đi.” Thời Lục dứt khoát quyết định.
Thiên Huỳnh: “…”
Hai người thảo luận thâu đêm, câu chuyện đã đi rất xa. Điều đáng mừng duy nhất là tâm tình Thời Lục đã chuyển biến tốt đẹp.
Hàn huyên hơn nửa buổi tối, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ. Thiên Huỳnh cầm tay anh nỉ non.
“Lộc Lộc, anh phải vui vẻ.”
“Ừm.”
“Ngủ đi.” Anh cúi đầu hôn trán cô.
“Cục cưng ngủ ngon.”
Ban đêm tiếng bọ rì rầm, bầu trời đầy những vì sao, cây yên gió lặng.
Trong phòng hai người lẳng lặng ôm nhau an tâm ngủ.
Mấy ngày nay, Thiên Huỳnh đều làm ca ngày, tan tầm sớm rồi về nhà. Trên đường cô thuận tiện mua đồ ăn, chờ Thời Lục trở về là có thể ăn bữa tối nóng hổi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, cảm xúc Thời Lục vốn dĩ không tốt, lúc trở về nhà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong không khí liền giảm bớt. Anh đổi giày xong, đi về phía người đeo tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp.
“A Thiên, sao hôm nay em lại làm ca sáng thế.” Lời nói rõ ràng vui vẻ, Thời Lục mở tủ lạnh lấy nước uống rồi đi qua.
“Đổi ca với đồng nghiệp.” Thiên Huỳnh nhìn cốc nước trong tay anh.
“Thời tiết còn lạnh, đứng uống nước đá.”
“Ừ.” Thời Lục ngoan ngoãn lấy đá ra, rửa sạch cốc.
Trong nồi nấu thức ăn xong, Thiên Huỳnh lấy đĩa ra. Khi chỉ còn món rau xào trong nồi, cô ngẩng đầu gọi Thời Lục.
“Cục cưng, giúp em dọn đồ ăn lên đi.”
Thời Lục lập tức dẫm dép lê đi vào, nhận lấy đĩa rồi cúi đầu hôn cô.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Mấy buổi tối gần đây, Thời Lục đột nhiên thích làm việc nhà.
Vì mỗi lần Thiên Huỳnh gọi anh đều sẽ thêm tiền tố.
“Cục cưng, lát nữa nhớ rửa bát.”
“Cục cưng, lấy đồ trên ban công vào xếp đi.”
“Cục cưng, anh muốn ăn trái cây không?”
Thời Lục cảm giác bản thân như một con ong mật chết lặng, bị Thiên Huỳnh dùng sự ngọt ngào tấn công bắt được.
Sự khó chịu, bất an cùng với tiều tụy của anh đều bị đè ép không còn nữa.
Anh cảm thấy Thiên Huỳnh như có phép thuật.
Gặp nhau lần đầu năm 14 tuổi ở trấn Vân là thế, bây giờ vẫn là thế.
Mỗi lần anh không thể vượt qua rào cản, ở trước mặt cô căn bản không đáng nhắc tới.
Ban đêm, hai người ngồi trên ban công ngắm sao.
Kỳ thật trong thành phố cũng không có sao. Mặc dù đây là chung cư cũ nằm lệch quỹ đạo trung tâm thành phố, sao vẫn bị ánh sáng từ các tòa nhà cao ốc che đi. Thỉnh thoảng, những cành lá tốt tươi sẽ che đi ánh trăng, khiến bầu trời đen nhanh một mảng.
Tuy nhiên, hai người vẫn ngắm rất thích thú. Ban đêm hơi lạnh, trong không khí có mùi ẩm ướt nhàn nhạt. Hai người nằm trên ghế, trên người đắp một chiếc chăn lông dày, nhiệt độ cơ thể giao hòa vô cùng ấm áp.
Bọn họ cực kỳ vất vả tìm kiếm dấu vết của những ngôi sao trên nền trời đen.
“A, Lộc Lộc, anh nhìn chỗ đó đang phát ra ánh sáng có phải ngôi sao không?” Đầu ngón tay Thiên Huỳnh chỉ lên trời vui vẻ kêu lên. Thời Lục nheo mắt nhìn lên, cẩn thận quan sát “ngôi sao” đang di chuyển với tốc độ không đổi, tiếc nuối nói với cô.
“Ngại quá, A Thiên, đó là một chiếc máy bay.”
“A.” Thiên Huỳnh thất vọng ngồi dựa vào lưng anh.
“Em còn tưởng đó là ngôi sao chứ.”
“Em hơi nhớ trấn Vân rồi.” Cô nhìn bầu trời đêm nhẹ cảm thán, đã lâu rồi cô không thấy ánh sao.
“Kỳ nghỉ hè năm nay chúng ta đi đi.” Thời Lục cúi đầu nói.
“Năm nay chúng ta đã không còn nghỉ hè.”
“Không sao, chúng ta có thể xin nghỉ.”
“Được.”
Thiên Huỳnh nắm tay anh cười. Hai người đối diện, con ngươi đen nhánh ánh lên ánh sáng nhẹ, là ánh sáng của ngọn đèn ngoài nhà cùng ánh đèn rực rỡ sau lưng họ.
Trong ánh mắt hai người đều có hình bóng đối phương.
Thiên Huỳnh đột nhiên mở miệng: “Cục cưng, anh còn đau lòng vì mẹ sao?”
Cô lại gọi anh là cục cưng.
Trong đầu Thời Lục chỉ có suy nghĩ này.
Lát sau, anh lắc đầu.
“Đã không còn nữa.”
“Đã sớm gần quên hết rồi.” Anh nói một lời nói dối nhỏ, nhưng lại có mấy phần bình thản lạ kỳ.
“Kỳ thật bọn anh đã sớm là người dưng, bà ấy có cuộc sống mới, anh cũng đã trưởng thành. Anh hiện tại đã không còn cần bà ấy yêu thương.”
“Mọi người không làm phiền lẫn nhau như thế đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Thời Lục suy nghĩ, nói: “Có lẽ từ lúc buổi chiều kia, ràng buộc giữa bọn anh đã kết thúc.”
“Nhiều năm như vậy chỉ là anh tự mình cố chấp, tâm nguyện khó thành.”
“Lộc Lộc.” Không biết vì sao, rõ ràng giọng điệu của anh đã buông tay, Thiên Huỳnh lại thêm buồn bực.
Cô không nhúc nhích nhìn anh chăm chú, miệng mím chặt, ánh mắt hơi ướt át.
Thời Lục cúi đầu ôm cô thật chặt, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu.
“Anh có em là đủ rồi.”
Vị nghệ thuật gia này nổi danh lẫn trong và ngoài nước, năm nay đã 93 tuổi. Ẩn dật trong nhà nhiều năm, lần này ông ta chỉ mở triển lãm cá nhân ở thành phố Bắc Kinh trong mười ngày, rất khó có được vé.
Ông ta là họa sĩ mà Thời Lục rất thích. Mọi sinh viên mỹ thuật trong giai đoạn cơ bản ít nhiều đều đã vẽ lại tranh của ông ta. Đối với những họa sĩ trẻ ở Trung Quốc, ông ta chính là tồn tại của cấp bậc đại sư trong sách giáo khoa.
Thời Lục lấy được hai tấm vé cho lễ khai mạc, bắt Thiên Huỳnh dù bận thế nào cũng phải dành thời gian đi xem với anh.
Vừa vặn là thứ bảy, Thiên Huỳnh phải năn nỉ y tá trưởng mãi mới được nghỉ. Lúc hai người đến phòng tranh, xung quanh đã tấp nập người.
Chỗ triển lãm rất lớn, trần nhà mái vòm hình bán nguyệt, trên vách tường cao cao là cửa kính khảm màu sắc sặc sỡ. Cửa sân rộng mở, bốn phía treo các bức tranh.
Thời Lục nắm tay cô chậm rãi quan sát. Người tới rất nhiều, lúc anh tới thì đã thanh tĩnh vài phần, trong phòng không còn nhiều chỗ lắm.
Những năm gần đây, Thiên Huỳnh cùng Thời Lục xem qua rất nhiều triển lãm, mỗi lần cảm giác đều khác nhau, mỗi họa sĩ đều có một phong cách cùng linh hồn diệu kỳ khác biệt.
Kể cả lần này.
Cô nhìn những ngôi sao giữa vách tường kia không rời mắt, không giấu được kinh ngạc mà cảm thán.
Cực kỳ chấn động.
Đó là một bức tranh lồng kính cỡ vừa, màu sắc kết cấu lại rất tuyệt diệu, giữa tươi đẹp ảo mộng mang theo chút thần bí, khiến người ta nhớ đến bầu trời sao đêm hè, lại tựa như nhìn thấy những vì sao trong biển sâu yên tĩnh.
“Đây là bức tranh em thích nhất. Chỉ tiếc nó không bán ra. Anh nhìn xem, trời sao này nhìn qua tưởng như chỉ có sao, nhưng cẩn thận xem một chút.”
Hai người dừng lại ở bức tranh cách đó không xa, phía trước có một đôi vợ chồng đang nắm tay, chỉ có thể thấy được bóng lưng. Người phụ nữ mặc váy nhung dài màu xanh lam đậm, tóc xoăn ưu nhã, nhẹ giọng giới thiệu với người đàn ông bức tranh phía trước.
“Nó như một bức họa vũ trụ.”
“Mỗi một ngôi sao đều có quỹ đạo của mình, chỗ này, chỗ này, trái đất và mặt trời đều ở vị trí tương đối.”
“Quả đúng là như vậy.” Giọng người đàn ông nhàn nhạt tiếng Quảng Đông. Hắn mỉm cười gật đầu, nhìn người phụ nữ chăm chú: “Tiểu Daath, cách em giải thích luôn vô cùng độc đáo.”
“Thật sao?” Người phụ nữ cũng cười rồi ôm tay hắn. Hai người nói chuyện, xoay người, vừa lúc hướng về phía Thiên Huỳnh và Thời Lục, khuôn mặt bà ấy hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Cũng không khác trong tưởng tượng lắm.
Người phụ nữ có khuôn mặt trứng ngỗng, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, là đại mỹ nhân cực kỳ hiếm có, so với nữ minh tinh nổi tiếng nhất Hồng Kông và Đài Loan thập niên 90 cũng không thua tí nào.
Thiên Huỳnh không khỏi nhìn bà mấy lần, tận đáy lòng dâng lên cảm giác kì lạ quen thuộc.
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ lúc nhìn thấy bọn họ bỗng biến mất. Bà ấy ngẩn ngơ nhìn Thời Lục, vẻ mặt đông cứng lại, biểu cảm rất kỳ quái.
Giờ phút này, trong đầu Thiên Huỳnh xẹt qua một tia chớp.
Nhiều năm trước, cô nhìn thấy một bức ảnh trong phòng sách.
Mà người phụ nữ ấy như trùng lặp với người trước mặt.
Tháng năm cũng thật ưu ái với bà. Nhiều năm như vậy, khuôn mặt của bà như không hề già đi.
Không khí tĩnh mịch, thời gian căng thẳng không tiếng động như kéo dài trong một giây ngắn ngủi.
Bàn tay bị người bên cạnh siết chặt. Thời Lục nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp như ngừng lại, quai hàm cắn chặt, bả vai cố gắng khắc chế sự run rẩy.
Hốc mắt anh hơi đỏ lên.
Không ai lên tiếng, ngay cả người đàn ông bên cạnh cũng giữ yên lặng. Không gian hỗn loạn yên tĩnh chỉ còn lại Thời Lục cùng người phụ nữ, không tiếng động giằng co.
Bọn họ như đang nhìn nhau, lại tựa như xuyên qua ánh mắt để nhìn lại thời khắc rực rỡ chôn sâu trong ký ức cứ ngỡ đã sớm quên đi.
Đó là quá khứ chân thật tồn tại đã sớm biến mất.
Tay Thời Lục không tự chủ được nắm chặt thành quyền, móng tay cắm vào da thịt. Đôi mắt anh đã rất đỏ, tựa như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
Nhưng không hề.
Từ đầu đến cuối, Thời Lục đều cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên.
“Mẹ ơi.”
Đột nhiên, tựa như thời gian tù đọng bị một tiếng gọi thanh thúy của trẻ em đánh vỡ. Một bé trai chạy đến từ sườn phải sảnh triển lãm tới, giang hai tay vui vẻ với người phụ nữ.
Bên cạnh cậu nhóc còn có một cô bé 11-12 tuổi, sốt ruột gọi cậu: “Em đừng chạy nhanh như vậy chứ.”
Người phụ nữ theo bản năng nhìn xuống cậu nhóc đang túm lấy vạt váy trên đầu gối mình. Chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủi, khi bà ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất không còn dấu tích.
Trước mắt chỉ còn bóng người xa lạ, chàng trai anh tuấn khỏe mạnh vừa rồi đã không còn nửa phần bóng dáng.
Đôi mắt bà chớp chớp theo bản năng, nước mắt mãnh liệt tuôn ra. Người người ra vào buổi triển lãm, nước mắt bà cứ rơi như mưa, ngơ ngẩn nhìn về một hướng, mặc cho cậu bé trước mặt gọi to.
Một hồi lâu sau.
Bà hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt.
Cúi đầu, bế cậu nhóc trước mặt lên.
“Tiểu Dật.” Người đàn ông bên cạnh muốn nói lại thôi.
“Nếu em muốn, chúng mình có thể đi gặp cậu ấy…”
“Em không muốn.” Người phụ nữ không cần nghĩ ngợi, kiên quyết.
“Rốt cuộc thì em cũng là mẹ cậu ấy.”
“Từ lúc rời xa nó đã không phải nữa.” Bà ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía trước.
“Nó chắc là có cuộc sống riêng của mình, còn em, sau này sẽ không xuất hiện trong cuộc sống đó nữa.”
…
Không ai xem hết buổi triển lãm này.
Thời Lục kéo cô từ đại sảnh đi ra. Anh thực sự không khóc, thậm chí toàn bộ quá trình đều cực kỳ bình tĩnh, không nói lời nào dắt cô lên xe, thắt đai an toàn, lái xe về nhà.
Nếu không có chuyện trên đường suýt ba lần vượt đèn đỏ.
Anh túm chặt tay cô, lòng bàn tay hai người nắm chặt đã ra mồ hôi. Mà anh dường như không hay biết, bước chân không dừng lại đi qua cửa tiểu khu, vào thang máy rồi lên lầu.
Một khắc cửa nhà mở ra, cả người Thời Lục như thả lỏng. Anh buông bàn tay đang nắm chặt cô ra, bả vai hơi rũ xuống, đầu cũng hạ xuống thấp.
Thời Lục ôm lấy eo cô, cả khuôn mặt đều chôn trong ngực cô.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh lo lắng vuốt tóc cậu.
Ngay cửa ra vào, ánh sáng bị ngăn tủ cản trở, vừa tối vừa hẹp.
Hơi thở của Thời Lục nóng hổi, giọng nói anh trầm thấp, khó chịu nói: “A Thiên, anh đau đầu.”
Thiên Huỳnh ôm lấy anh, cảm nhận được nhịp tim của anh mãnh liệt. Chàng trai ôm cô rất chặt, tựa như muốn hấp thu nhiệt độ cơ thể cô, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thân thể anh còn mơ hồ run rẩy, giống như lúc ở trong phòng triển lãm.
Lâu như vậy, cảm xúc của anh vẫn chưa thoát ra được.
Ngực Thiên Huỳnh chua xót, ngón tay khẽ vuốt đầu anh.
“Không đau không đau.” Cô nhắm mắt lại, đè nén đau khổ xuống đáy lòng, nhẹ nhàng nói: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Hai người yên lặng ôm nhau trong phòng. Không biết qua bao lâu, Thiên Huỳnh cảm nhận được dấu vết ẩm ướt giữa cổ, rất ít nhưng khó lờ đi.
Thời Lục vẫn vùi đầu ở đó, không nhúc nhích.
“Cục cưng.” Thiên Huỳnh đột nhiên gọi cậu, quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Em yêu anh nhất.”
“Thật ư?” Thời Lục nói bằng giọng mũi.
“Ừ.” Ngón tay Thiên Huỳnh chạm vào mặt cậu, tiến lại gần. Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô cúi sát người chạm vào khóe miệng ấm áp.
Thiếu nữ lẩm bẩm bên tai anh: “Cho nên không được đau khổ vì bà ấy nữa.”
Đã mấy năm rồi, lần đầu tiên Thời Lục nhìn lại người đó trong trí nhớ. Đau đớn sẽ làm anh quên đi một số thứ, lần đó qua cơn sốt cao, thực ra Thời Lục đã bắt đầu không nhớ rõ hình dáng của bà.
Sau này liên tục đau đầu, đoạn ký ức kia ngày càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng chỉ còn lại hai đoạn ký ức rách nát.
Ngoại trừ ác mộng ngẫu nhiên, lúc tỉnh táo anh hầu như không nhớ rõ chuyện xảy ra trước năm 10 tuổi.
Bác sĩ Lục nói anh mắc chứng rối loạn trí nhớ có chọn lọc. Nhưng ở một mức độ nào đó, đoạn thời gian kia là nguyên nhân gây bệnh cho anh, có lẽ quên đi cũng là chuyện tốt.
Thời Lục cho rằng mình đã sớm không nhớ bà trông như thế nào. Nhưng ở chỗ đó, anh đã thấy bà ngay đầu tiên. Vậy nên cái tưởng đã quên đi cứ thế ùa về trong đầu, không có chút phòng bị mà ập tới.
Người trước mắt cùng người trong trí nhớ trùng lên nhau.
Bà ngủ bên mép giường kể chuyện cổ tích cho anh, mỗi ngày mặc trời mưa gió mà đưa đón anh đến lớp học dương cầm, dịu dàng ngồi xổm xuống dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên vầng trán bướng bỉnh của anh.
Trước khi bà trời đi, Thời Lục có được một người mẹ tốt nhất thế giới.
Vậy nên sau khi bà rời đi, điều đó biến thành dấu vết trên thân thể, trở thành căn bệnh cả đời này không thể nào diệt tận gốc.
Thời Lục mãi mãi khó có thể buông tay.
Vốn là ngày cuối tuần tốt đẹp, vì một chuyện ngoài ý muốn mà trở nên vô cùng áp lực.
Đêm hôm đó, Thời Lục gặp ác mộng.
Buổi chiều hè oi bức kia lặp lại. Trong cơn mê man, anh cố gắng chạy thật nhanh, thân thể kiệt quệ, cổ họng khát khô, chỉ hít thở một chút sẽ nôn mửa. Lần này dáng vẻ người ngồi trong xe chính là khuôn mặt anh nhìn thấy ban ngày.
Không chờ anh đuổi kịp, khung cảnh chuyển đi, người ngồi trong xe biến thành Thiên Huỳnh. Cô lạnh nhạt nhìn về phía trước, không quay đầu lại.
Trái tim Thời Lục như ngừng đập, đất trời khủng hoảng điên cuồng khiến anh không thở nổi, sắp hít thở không thông mà chết.
Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng “lạch cạch” vang lên, một đạo ánh sáng chiếu vào mí mắt anh. Thời Lục đột nhiên mở mắt, há miệng to hô hấp.
“Lộc Lộc, anh gặp ác mộng à?” Vẻ mặt đầy quan tâm của Thiên Huỳnh xuất hiện trong tầm mắt. Một bàn tay nhẹ nhàng lau trán anh. Thời Lục không cần nghĩ ngợi, lập tức gắt gao ôm cô vào lòng.
“A Thiên.” Mi mắt anh nóng rực, mặt cọ mạnh vào cổ cô, cả người run lên.
“Đừng sợ, em ở đây mà.” Thiên Huỳnh sờ sau lưng anh. Trời xuân lạnh lẽo mà áo ngủ ướt sũng mồ hôi, tóc mái dính bết da thịt.
“Vừa rồi anh mơ thấy em rời đi.” Giọng nói Thời Lục run rẩy, nửa phần ý thức vẫn còn mắc kẹt trong giấc mộng vừa trải qua, sợ hãi không thôi.
“Cảnh trong mộng đều là giả, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh.”
“Lúc trước em cũng hứa với anh như vậy.” Anh hoảng hốt bất an, chỉ có thể ôm chặt cô một cách vô ích.
Mũi Thiên Huỳnh chua xót, nhẹ ấn lên trán anh rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lộc Lộc, cho dù con diều bay xa đến đâu, trước sau rồi nó cũng sẽ trở lại trong tay người cầm dây.”
“Sợi chỉ của em mãi mãi nằm trong tay anh.”
Màn đêm yên tĩnh, lời nói của cô thong thả mà hữu lực. Thời Lục nhìn con ngươi kiên định của cô, cảm xúc bất an dần an tĩnh lại.
Anh “Ừ” nhẹ một tiếng.
Khuôn mặt chàng trai dần bình tĩnh, chỗ sâu trong đồng tử vẫn còn sợ hãi, ngẩn ngơ mờ mịt nhìn cô, dáng vẻ sợ sệt.
Lòng Thiên Huỳnh nhũn ra, tiến lại gần hôn anh.
“Cục cưng.”
Lông mi Thời Lục khẽ động, rũ mắt xuống chơi đùa với những ngón tay của cô.
“Cục cưng.”
Ngón tay không dời được sự chú ý, Thời Lục lại cọ mặt vào áo ngủ cô.
“Cục cưng.”
Thiên Huỳnh sờ mái tóc mềm mại của anh, giọng nói mang theo ý cười.
Mấy giây sau.
“Ừ.” Thời Lục thấp giọng trả lời, không ngẩng đầu lên. Tay Thiên Huỳnh sờ lỗ tai anh đang nóng lên.
“Sao tai anh lại đỏ thế này?” Thiên Huỳnh biết rõ còn cố hỏi.
“Anh không thích sao?”
“Thích.” Thời Lục không khỏi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ một.
“Sau này em sẽ gọi anh như thế.” Thiên Huỳnh nói.
Thời Lục suy nghĩ, sau đó bối rối hỏi cô: “Vậy sau này chúng ta có con thì phải làm sao đây? Đứa bé gọi là gì bây giờ?”
Thiên Huỳnh bị câu hỏi của anh làm đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
“Nó là cục cưng của của chúng ta, anh là cục cưng lớn của em.”
Thời Lục cảm thấy thỏa mãn ôm cô cười, phần lớn bóng tối do ác mộng gây ra đã bị xua tan. Một lát sau, Thiên Huỳnh không nhịn được hỏi.
“Lộc Lộc, chúng ta còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, sinh con còn sớm lắm.”
“Anh chỉ nghĩ cũng không được à?”
“Anh thích trẻ con sao?”
“Ừ, em sinh là anh thích.”
“Em cũng thế.” Thiên Huỳnh nhìn lên trần nhà rồi nhìn xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên khao khát về tương lai.
“Em nhất định sẽ đối xử với chúng thật tốt.”
“Không được.” Thời Lục đột nhiên phản ứng lại, từ chối.
“Không được hơn anh.”
“Nếu không anh sẽ ghen.”
“…”
“Chúng ta vẫn nên sinh muộn chút đi.” Thời Lục dứt khoát quyết định.
Thiên Huỳnh: “…”
Hai người thảo luận thâu đêm, câu chuyện đã đi rất xa. Điều đáng mừng duy nhất là tâm tình Thời Lục đã chuyển biến tốt đẹp.
Hàn huyên hơn nửa buổi tối, cuối cùng cũng thấy buồn ngủ. Thiên Huỳnh cầm tay anh nỉ non.
“Lộc Lộc, anh phải vui vẻ.”
“Ừm.”
“Ngủ đi.” Anh cúi đầu hôn trán cô.
“Cục cưng ngủ ngon.”
Ban đêm tiếng bọ rì rầm, bầu trời đầy những vì sao, cây yên gió lặng.
Trong phòng hai người lẳng lặng ôm nhau an tâm ngủ.
Mấy ngày nay, Thiên Huỳnh đều làm ca ngày, tan tầm sớm rồi về nhà. Trên đường cô thuận tiện mua đồ ăn, chờ Thời Lục trở về là có thể ăn bữa tối nóng hổi.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, cảm xúc Thời Lục vốn dĩ không tốt, lúc trở về nhà lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức trong không khí liền giảm bớt. Anh đổi giày xong, đi về phía người đeo tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp.
“A Thiên, sao hôm nay em lại làm ca sáng thế.” Lời nói rõ ràng vui vẻ, Thời Lục mở tủ lạnh lấy nước uống rồi đi qua.
“Đổi ca với đồng nghiệp.” Thiên Huỳnh nhìn cốc nước trong tay anh.
“Thời tiết còn lạnh, đứng uống nước đá.”
“Ừ.” Thời Lục ngoan ngoãn lấy đá ra, rửa sạch cốc.
Trong nồi nấu thức ăn xong, Thiên Huỳnh lấy đĩa ra. Khi chỉ còn món rau xào trong nồi, cô ngẩng đầu gọi Thời Lục.
“Cục cưng, giúp em dọn đồ ăn lên đi.”
Thời Lục lập tức dẫm dép lê đi vào, nhận lấy đĩa rồi cúi đầu hôn cô.
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Mấy buổi tối gần đây, Thời Lục đột nhiên thích làm việc nhà.
Vì mỗi lần Thiên Huỳnh gọi anh đều sẽ thêm tiền tố.
“Cục cưng, lát nữa nhớ rửa bát.”
“Cục cưng, lấy đồ trên ban công vào xếp đi.”
“Cục cưng, anh muốn ăn trái cây không?”
Thời Lục cảm giác bản thân như một con ong mật chết lặng, bị Thiên Huỳnh dùng sự ngọt ngào tấn công bắt được.
Sự khó chịu, bất an cùng với tiều tụy của anh đều bị đè ép không còn nữa.
Anh cảm thấy Thiên Huỳnh như có phép thuật.
Gặp nhau lần đầu năm 14 tuổi ở trấn Vân là thế, bây giờ vẫn là thế.
Mỗi lần anh không thể vượt qua rào cản, ở trước mặt cô căn bản không đáng nhắc tới.
Ban đêm, hai người ngồi trên ban công ngắm sao.
Kỳ thật trong thành phố cũng không có sao. Mặc dù đây là chung cư cũ nằm lệch quỹ đạo trung tâm thành phố, sao vẫn bị ánh sáng từ các tòa nhà cao ốc che đi. Thỉnh thoảng, những cành lá tốt tươi sẽ che đi ánh trăng, khiến bầu trời đen nhanh một mảng.
Tuy nhiên, hai người vẫn ngắm rất thích thú. Ban đêm hơi lạnh, trong không khí có mùi ẩm ướt nhàn nhạt. Hai người nằm trên ghế, trên người đắp một chiếc chăn lông dày, nhiệt độ cơ thể giao hòa vô cùng ấm áp.
Bọn họ cực kỳ vất vả tìm kiếm dấu vết của những ngôi sao trên nền trời đen.
“A, Lộc Lộc, anh nhìn chỗ đó đang phát ra ánh sáng có phải ngôi sao không?” Đầu ngón tay Thiên Huỳnh chỉ lên trời vui vẻ kêu lên. Thời Lục nheo mắt nhìn lên, cẩn thận quan sát “ngôi sao” đang di chuyển với tốc độ không đổi, tiếc nuối nói với cô.
“Ngại quá, A Thiên, đó là một chiếc máy bay.”
“A.” Thiên Huỳnh thất vọng ngồi dựa vào lưng anh.
“Em còn tưởng đó là ngôi sao chứ.”
“Em hơi nhớ trấn Vân rồi.” Cô nhìn bầu trời đêm nhẹ cảm thán, đã lâu rồi cô không thấy ánh sao.
“Kỳ nghỉ hè năm nay chúng ta đi đi.” Thời Lục cúi đầu nói.
“Năm nay chúng ta đã không còn nghỉ hè.”
“Không sao, chúng ta có thể xin nghỉ.”
“Được.”
Thiên Huỳnh nắm tay anh cười. Hai người đối diện, con ngươi đen nhánh ánh lên ánh sáng nhẹ, là ánh sáng của ngọn đèn ngoài nhà cùng ánh đèn rực rỡ sau lưng họ.
Trong ánh mắt hai người đều có hình bóng đối phương.
Thiên Huỳnh đột nhiên mở miệng: “Cục cưng, anh còn đau lòng vì mẹ sao?”
Cô lại gọi anh là cục cưng.
Trong đầu Thời Lục chỉ có suy nghĩ này.
Lát sau, anh lắc đầu.
“Đã không còn nữa.”
“Đã sớm gần quên hết rồi.” Anh nói một lời nói dối nhỏ, nhưng lại có mấy phần bình thản lạ kỳ.
“Kỳ thật bọn anh đã sớm là người dưng, bà ấy có cuộc sống mới, anh cũng đã trưởng thành. Anh hiện tại đã không còn cần bà ấy yêu thương.”
“Mọi người không làm phiền lẫn nhau như thế đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Thời Lục suy nghĩ, nói: “Có lẽ từ lúc buổi chiều kia, ràng buộc giữa bọn anh đã kết thúc.”
“Nhiều năm như vậy chỉ là anh tự mình cố chấp, tâm nguyện khó thành.”
“Lộc Lộc.” Không biết vì sao, rõ ràng giọng điệu của anh đã buông tay, Thiên Huỳnh lại thêm buồn bực.
Cô không nhúc nhích nhìn anh chăm chú, miệng mím chặt, ánh mắt hơi ướt át.
Thời Lục cúi đầu ôm cô thật chặt, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu.
“Anh có em là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.