Chương 2: Bồi thường không nổi
Giang Tiểu Lục
25/04/2022
Trong sân im lặng như tờ, hồi lâu sau cũng không một ai lên tiếng, mới nãy còn tung tăng nhay nhót mà bây giờ mọi người đều nhún vai rút cổ lại cả, trông giống như một con chim cút sắp bị làm thịt.
Bầu không khí ngưng trệ, mấy người nhìn nhau sợ hãi không biết làm gì, trong thế bế tắc kì lạ, Ngô Kỳ cầm đầu bắt lấy cánh tay của Phương Hổ, âm thanh yếu ớt.
"Hổ Tử, bình thường cậu to gan nhất, hay là cậu lên đó hỏi hắn thử xem."
Phương Hổ bị dọa chết khiếp vì lời đề nghị đó của Ngô Kỳ, lập tức quay người nhìn về hướng Ngô Hiểu Thiên, vội nói: "Máy bay không người lái là của Hiểu Thiên, cũng là do cậu ấy làm nó bay vào đó, nên để cậu ấy đi đi."
Ngô Hiểu Thiên vừa nghe xong liền tức giận, lập tức đỏ mặt lên án, "Nếu không phải các cậu ở đó dọa người thì tớ có bị run tay không? Đều do Ngô Kỳ, đột nhiên nói lên những việc đó."
Cuối cùng, kẻ chủ mưu Ngô Kỳ câm như hến, muốn phản bác cũng không thể lập luận chặt chẽ, nhấp môi hai lần, chỉ có thể ủ rũ nói: "Chuyện đó không thể trách tớ, nó không phải do một mình tớ gây ra."
"Vậy tại tớ sao? Ai kêu các cậu tâm lý yếu làm gì!" Thư Mỹ Mỹ bị liên lụy cũng không vui nữa, lập tức lớn tiếng nói.
Tình bạn đẹp của những học sinh tốt nghiệp xuất sắc trường tiểu học Sao Đỏ Vân trấn mười mấy năm kiên cố như thành đồng giờ đây gặp phải một nguy cơ lớn nhất, sau khi trải qua một cuộc tranh cãi ầm ĩ không ngừng, Thiên Huỳnh cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, lặng lẽ giơ tay kiến nghị.
"Hay là chúng ta cùng lên đó tìm hắn đi, người đông lực lượng lớn mạnh."
Hiện trường yên lặng một lúc, sau đó Phương Hổ phá vỡ sự im lặng, vén tay áo đi trước. "Đi, tớ không tin hắn có thể ăn thịt người."
Chỉ có một khách trọ trên lầu hai, phòng của Thời Lục ở bên kia cuối hành lang, lúc này không gian yên tĩnh thâm u đến phát sợ, bên tai chỉ nghe tiếng bước chân vụn vặt của đám trẻ.
Một vài người đứng trước của phòng Thời Lục, giống như tên tội phạm sắp bị thẩm phán xét xử, tất cả đều cúi đầu trong vô thức.
Phương Hổ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa phòng.
Cánh cửa trước mặt gần như đã bị mở trong giây sau, một luồng gió điều hòa lành lạnh ập vào khiến người ta bất giác rùng mình.
Căn phòng rất tối, giống như nam sinh ngủ không đủ, tóc tai bù xù, dưới mắt hiện rõ vẻ xanh xao, đứng trong cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt mày u ám.
Dáng vẻ trông rất giống với lời đồn đại ăn thịt người.
Nam tử hán Phương Hổ đứng đối diện chân không ngừng run lẩy bẩy, lùi lại theo bản năng.
"Xin, xin chào." Cậu ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh tự nhiên.
"Máy bay của chúng tớ không may rơi vào phòng của cậu, phiền cậu trả cho chúng tớ được không?"
Thời gian im lặng đình trệ, không biết đã trôi qua bao lâu.
Khuôn mặt nam sinh không có sự thay đổi gì, khuôn mặt vô cảm mở lời, là câu trần thuật.
"Các cậu làm vỡ cái ly của tôi rồi."
"......"
Một đám người gây họa ai cũng không dám nói chuyện, bốn bề chìm vào yên tĩnh, cuối cùng chủ nhân của chiếc máy bay dũng cảm bước ra chịu trách nhiệm.
"Xin lỗi, bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền cho cậu!" Đáng tiếc lời nói của Ngô Hiểu Dao lại ấp úng, và anh ta không có khí chất đáng lẽ phải có.
Thời Lục bất động, quan sát bọn họ vài giây, "Các cậu đền không nổi đâu."
"Coi thường ai thế! Chẳng qua chỉ là một cái ly thôi mà." Phương Hổ rất tức giận, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi bị chi phối vừa rồi.
"Bao nhiêu tiền, chúng tôi đền!"
Thởi Lục không nói, nhìn cậu ta một lúc, lặng lẽ trở về phòng, từ bên trong lấy ra một cái phiếu nhỏ.
Phương Hổ bán tính bán nghi nhận lấy, cúi đầu nhìn.
"K..b... Cái gì ly pha lê thủy tinh..." Cậu ta đọc dòng chữ, từ từ nhìn xuống, nhìn thấy con số cuối cùng, và thốt lên đầy hoài nghi.
"Hai ngàn tệ!"
"Cậu cướp của à!"
Mọi người ở đó đều bất ngờ, bọn họ sống ở Vân trấn hơn mười năm rồi nhưng đều chưa từng nhìn thấy cái ly đắt như vậy, lúc nhất thời, mọi người đều tranh nhau kiểm tra tờ phiếu nhỏ đó.
"Lúc nào đền cho tôi, thì lúc đó tôi sẽ trả chiếc máy bay cho các cậu."
Một giọng điệu khó chịu vang lên trong tai mọi người, và khi họ phản ứng, hắn ta đã đóng cửa lại.
"Loảng xoảng" một tiếng, hoàn toàn chìm xuống đáy.
Mặt trời gay gắt vào mùa hè, xuyên qua những tán cây tươi tốt và tạo nên những đốm sáng với nhiều kích cỡ khác nhau trên mặt đất.
Dưới gốc cây đa lớn đầu ngõ thị trấn, mấy đứa trẻ tầm tuổi rưỡi xúm vào thì thầm to nhỏ với nhau như đang bàn chuyện cấp bách.
"Đây là tiền lì xì năm ngoái của tớ, tổng cộng tiền tiết kiệm là hai trăm tệ." Ngô Hiểu Thiên buông thứ đang nắm chặt trong tay, cắn chặt môi, thân hình gầy gò tràn đầy giãy dụa và không nỡ buông tha.
"Đây là phí sinh hoạt mẹ tớ đưa tớ, cất lại cũng được nhiều." Thư Mỹ Mỹ lấy từ trong ví ra một trăm tệ, gương mặt buồn bã.
"Tớ chỉ có sáu mươi." Ngô Kỳ nói xong có chút hổ thẹn, lặng lẽ cúi đầu.
"Của tớ." Phương Hổ rút trong túi quần bên phải của mình ra và đưa tay về phía họ, trong lòng bàn tay hướng lên, đồng tiền giấy cuộn thành một quả bóng vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, vài tờ xanh xanh đỏ đỏ, không nhiều không ít khoảng ba mươi lăm.
Cậu ấy cảm nhận được những ánh mắt như lên án khiển trách từ bốn phương tám hướng, củng có chút lúng túng, gãi gáy một cái.
"Tớ không còn cách nào khác, tiền lì xì năm ngoái tớ đã sớm tiêu xài hết rồi, tiền sinh hoạt còn đâu, mớ tiền này hôm nay tớ phải lượm nhặt lại đó."
Mọi người đành phải đặt hi vọng cuối cùng vào Thiên Huỳnh, trên tay cầm một chiếc ví nhỏ bằng vải, với sự quan sát của mọi người, mím môi và mở miệng.
"Tớ đem theo tất cả số tiền tới đây." Thiên Huỳnh mở chiếc ví nhỏ trong tay ra, bên trong có một vài đồng nhân dân tệ màu đỏ mới tinh được xếp ngay ngắn bên trong.
"Tổng cộng năm trăm tệ."
"Vãi, Thiên Huỳnh giàu có thật."
Phương Hổ lên tiếng đầu tiên, Thư Mỹ Mỹ cũng chớp chớp mắt cảm khái, "Tiểu Huỳnh hóa ra cậu là một tiểu phú bà."
"Ba tớ mổi năm đều cho tớ một trăm tệ tiền lì xì."
"Chú Thiên tốt thật."
Bầu không khí uể oải trong chốc lát được giải tỏa, lập tức trở về thực tại.
Thư Mỹ Mỹ đếm tổng tài sản của mấy người, còn xa lắm mới đủ tiền đền cái ly "giá cao ngất trời" của Thời Lục.
Cô ấy buồn bã thở dài, " làm thế nào đây? Vẫn không đủ?"
"Hay là đi hỏi bố mẹ chúng ta đi?" Phương Hổ đưa ra ý kiến và ngay lập tức bị mọi người bác bỏ.
"Không được! mẹ tớ sẽ đánh tớ chết mất!"
"Tớ cũng vậy!"
"Nếu không thì chúng ta đi xin lỗi Thời Lục đi, để cậu ấy giảm cho chút ta một chút được không?"
Thư Mỹ Mỹ nhỏ giọng đề nghị, Phương Hổ là người đầu tiên đứng ra từ chối.
"Không thể được! Để tớ đi cầu xin hắn ta, chi bằng để tớ chết đi."
"......"
Cảnh tượng lại một lần nữa rơi vào bế tắc, khuôn mặt buồn rầu hết cách thì có một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Hay là...tớ không cần chiếc máy bay nữa vậy."
Ngô Hiểu Thiên cúi gằm mặt, tâm trạng rất buồn bã, "Dù sao thì cái ly đó cũng là do tớ làm vỡ, không nên lấy tiền của các cậu để bồi thường."
"Cậu tớ nói chiếc may bay không người lái đó rất đắt khoảng vài ngàn, nên đủ tiền bồi thường cái ly đó rồi."
......
Phòng của Thời Lục lại vang lên tiếng gõ cửa phòng một lần nữa, vừa nhìn thấy vài đứa học sinh trung học đó ở phía bên ngoài.
Vẫn là anh chàng béo nhỏ đang dẫn đầu, lúc này vừa nhìn thấy hắn, cậu đã phồng má lên như muốn nói gì đó, nhanh chóng kéo cậu bạn gầy gò bên cạnh rồi đẩy tới trước mặt mình.
Thời Lục cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn cậu ta.
"Tôi, tôi đền chiếc máy bay không người lái cho cậu đó." Ngô Hiểu Thiên lấy hết dũng khí, nói chuyện rõ ràng.
"Nó là do cậu tớ mang từ nước ngoài về, cũng phải vài ngàn tệ, chúng tớ không có nhiều tiền để mua lại cái ly cho cậu, đền chiếc máy bay cho cậu, cũng coi như đã bồi thường rồi."
Thời Lục nhìn cậu ta với vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu lại liếc nhìn chiếc "máy bay không người lái" trị giá hai ba trăm tệ ở góc phòng, rất lâu không lên tiếng.
Thấy hắn không có phản ứng gì, mọi người đềm cảm thấy hoang mang, trong lòng lo sợ bất an lúc định hỏi lại thì Thời Lục cúi mặt xuống, hình như thiện tâm quá độ.
"Không cần các cậu bồi thường nữa."
"Cái, cái gì?" Ngô Hiểu Thiên kinh ngạc.
Thời Lục đã đi vào phòng, lấy chiếc máy bay không người lái đem ra. Nam sinh đưa chiếc máy bay cho cậu ta, giọng bình thản: "Lần sau chơi nhớ cẩn thận một chút."
......
Chuyện lần này đã lưu lại một bóng ma không hề nhỏ trong lòng của những đứa trẻ tất cả trong khoảng thời gian này cũng yên ổn hơn rất nhiều, ở nhà ngoan ngoãn không dám ra ngoài gây sự.
Không quá hai ngày, Ngô Hiểu Thiên nói rằng chiếc máy bay không người lái của cậu ta hư rồi, từ lúc Thời Lục đem trả lại thì đã không bay được nữa, không biết là do va đập vào cửa sổ bị hư hay là nguyên nhân khác.
Phương Hổ ở đó thì thầm nói nhỏ, nói rằng có khi nào Thời Lục muốn phục thù nên mới làm hư nó không.
Những người khác bán tin bán nghi, Thiên Huỳnh lại cảm thấy Thời Lục sẽ không làm chuyện ấu trĩ, trẻ con như vậy, cô nhớ lại sắc thái của nam sinh ngày đó, mặc dù mọi người đều cùng tuổi nhưng nhìn Thời Lục thấy hắn trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
Mặc dù hắn vẫn rất kì lạ như trước kia, buổi sáng dường như không thấy bóng dáng của hắn, chỉ có lúc thời tiết mát mẻ vào sáng sớm hoặc xế chiều thì hắn mới xuất hiện, hình như hắn rất sợ nóng, đôi khi còn đảo lộn cả ngày lẫn đêm.
Thiên Huỳnh nhận thức muộn màng, hắn có mấy ngày không phải không ăn không uống không ra ngoài, mà là ban ngày thì hắn ngủ, chỉ có đêm khuya mới đi tìm đồ ăn.
Sự việc này, ba dường như đã sớm biết rồi.
Xế chiều, đứa trẻ mập mạp ba tuổi kế bên nhà đên tìm cô ấy đi chơi, tập đi chưa được bao lâu, bước đi nhỏ chập choạng, vừa nhìn thấy Thiên Huỳnh thì lập tức ào vào ôm lấy đùi của cô, cười lên để lộ hai chiếc răng trắng muốt.
Con nít hiếu động, cái gì cũng thấy thú vị, đặc biệt là những món đồ vật mới.
Mặt trời xuống núi được một lúc, Thời Lục không biết từ lúc nào đã xuống lầu nằm trên ghế cách đó không xa, hình như đang dùng dao khắc vào một mảnh gỗ.
Thiên Huỳnh sợ nhóc mập mạp tới đó quấy rầy hắn, thế là cô đưa nó vào chơi ở góc sân.Mẹ cùa nhóc mập mạp này phải nấu bữa tối, Thiên Huỳnh có thời gian rảnh thì sẽ trông giúp một lát.
Thiên Huỳnh thắt cho nhóc mập mạp một con châu chấu bằng cỏ để chơi, nó rất thích, để trong tay lật tới lật lui hết lần này đến lần khác, trong miệng ê ê a a nói chuyện. Thiên Huỳnh bật cười, đang chuẩn bị chọc cậu nhóc thì Thiên Chính Dân trong nhà bếp đột nhiên gọi Thiên Huỳnh.
Canh trong nồi nấu xong rồi, ông đang lột tôm nhưng không kịp, kêu Thiên Huỳnh đến giúp.
Nàng lên tiếng trả lời, để nhóc mập ngồi lên ghế bên cạnh, dặn dò cậu nhóc xong thì chạy đến nhà bếp.
Thiên Huỳnh đi chưa bao lâu thì cậu nhóc mập ngồi chơi một mình, hơi chán, mắt đảo quanh sân, dừng ở Thời Lục cách đó không xa.
Cậu nhóc không nhớ lâu, hoàn toàn quên đi lần trước bị anh trai dọa, vẫn ôm con châu chấu nhỏ mà nhảy về phía anh ta.
Thời Lục cảm giác bên chân như có ai đó kéo lấy ống quần, nhìn xuống thì thấy tên mập mạp lần trước, hắn không muốn đáp lại, vừa định ngẩng đầu tiếp tục công việc thì đứa nhỏ đã giơ tay về phía hắn như bảo bối.
"Anh, anh..."
Nhóc mập bập bẹ nói không rõ ràng gọi hắn, giơ cao tay phải, Thời Lục nhìn thấy con châu chấu cỏ được thắt tinh xảo trong tay nhóc mập, sau một hồi dừng lại, những đầu ngón tay bị uốn cong và cọ xát trong vô thức.
Hắn chưa từng nhìn thấy món đồ thủ công này, hình như là làm từ lá cây.
Muốn có.
Thời Lục quan sát một hồi, sau đó cúi xuống và thay đổi bộ dạng hòa nhã của mình.
"Cậu nhóc nhỏ à, cho anh mượn con châu chấu cỏ chơi một lúc."
Thời Lục dỗ dành nói.
Nhóc mập như chưa hiểu chuyện gì, vừa quay đầu lại suy nghĩ thì bị ai đó cướp mất thứ gì đó trên tay, nhóc mập sững sờ mất mấy giây rồi từ từ bật ra tiếng khóc.
Tiếng khóc vang vọng khắp khu vườn, rất nhanh náo động khắp nơi, Thiên Huỳnh nghe thấy liền chạy ra, chỉ nhìn thấy nhóc mập đứng trước mặt Thời Lục khóc lóc đau lòng, còn nam sinh đau đầu nhìn chằm chằm vào nó, trong tay cầm con châu chấu cỏ mà cô làm cho nhóc mập.
Thiên Huỳnh: "......"
Sân vườn không lớn, Thời Lục trong lòng như cảm nhận được gì đó ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Thiên Huỳnh đang đứng đối diện cách đó không xa,
Sắc mặt hai người phức tạp không gì so sánh được, không khí dường như dừng lại. Sau một lúc, Thiên Huỳnh hơi cau mày khó chịu.
"Nếu cậu thích tớ sẽ thắt một cái cho cậu." Cô ấy nhìn chằm chằm vào con châu chấu cỏ trên tay
Thời Lục,có chút khó nói.
"Cậu đừng có lấy đồ chơi của con nít."
Thời Lục: "......"
Bầu không khí ngưng trệ, mấy người nhìn nhau sợ hãi không biết làm gì, trong thế bế tắc kì lạ, Ngô Kỳ cầm đầu bắt lấy cánh tay của Phương Hổ, âm thanh yếu ớt.
"Hổ Tử, bình thường cậu to gan nhất, hay là cậu lên đó hỏi hắn thử xem."
Phương Hổ bị dọa chết khiếp vì lời đề nghị đó của Ngô Kỳ, lập tức quay người nhìn về hướng Ngô Hiểu Thiên, vội nói: "Máy bay không người lái là của Hiểu Thiên, cũng là do cậu ấy làm nó bay vào đó, nên để cậu ấy đi đi."
Ngô Hiểu Thiên vừa nghe xong liền tức giận, lập tức đỏ mặt lên án, "Nếu không phải các cậu ở đó dọa người thì tớ có bị run tay không? Đều do Ngô Kỳ, đột nhiên nói lên những việc đó."
Cuối cùng, kẻ chủ mưu Ngô Kỳ câm như hến, muốn phản bác cũng không thể lập luận chặt chẽ, nhấp môi hai lần, chỉ có thể ủ rũ nói: "Chuyện đó không thể trách tớ, nó không phải do một mình tớ gây ra."
"Vậy tại tớ sao? Ai kêu các cậu tâm lý yếu làm gì!" Thư Mỹ Mỹ bị liên lụy cũng không vui nữa, lập tức lớn tiếng nói.
Tình bạn đẹp của những học sinh tốt nghiệp xuất sắc trường tiểu học Sao Đỏ Vân trấn mười mấy năm kiên cố như thành đồng giờ đây gặp phải một nguy cơ lớn nhất, sau khi trải qua một cuộc tranh cãi ầm ĩ không ngừng, Thiên Huỳnh cuối cùng đã tìm thấy được cơ hội, lặng lẽ giơ tay kiến nghị.
"Hay là chúng ta cùng lên đó tìm hắn đi, người đông lực lượng lớn mạnh."
Hiện trường yên lặng một lúc, sau đó Phương Hổ phá vỡ sự im lặng, vén tay áo đi trước. "Đi, tớ không tin hắn có thể ăn thịt người."
Chỉ có một khách trọ trên lầu hai, phòng của Thời Lục ở bên kia cuối hành lang, lúc này không gian yên tĩnh thâm u đến phát sợ, bên tai chỉ nghe tiếng bước chân vụn vặt của đám trẻ.
Một vài người đứng trước của phòng Thời Lục, giống như tên tội phạm sắp bị thẩm phán xét xử, tất cả đều cúi đầu trong vô thức.
Phương Hổ hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa phòng.
Cánh cửa trước mặt gần như đã bị mở trong giây sau, một luồng gió điều hòa lành lạnh ập vào khiến người ta bất giác rùng mình.
Căn phòng rất tối, giống như nam sinh ngủ không đủ, tóc tai bù xù, dưới mắt hiện rõ vẻ xanh xao, đứng trong cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ, mặt mày u ám.
Dáng vẻ trông rất giống với lời đồn đại ăn thịt người.
Nam tử hán Phương Hổ đứng đối diện chân không ngừng run lẩy bẩy, lùi lại theo bản năng.
"Xin, xin chào." Cậu ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh tự nhiên.
"Máy bay của chúng tớ không may rơi vào phòng của cậu, phiền cậu trả cho chúng tớ được không?"
Thời gian im lặng đình trệ, không biết đã trôi qua bao lâu.
Khuôn mặt nam sinh không có sự thay đổi gì, khuôn mặt vô cảm mở lời, là câu trần thuật.
"Các cậu làm vỡ cái ly của tôi rồi."
"......"
Một đám người gây họa ai cũng không dám nói chuyện, bốn bề chìm vào yên tĩnh, cuối cùng chủ nhân của chiếc máy bay dũng cảm bước ra chịu trách nhiệm.
"Xin lỗi, bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền cho cậu!" Đáng tiếc lời nói của Ngô Hiểu Dao lại ấp úng, và anh ta không có khí chất đáng lẽ phải có.
Thời Lục bất động, quan sát bọn họ vài giây, "Các cậu đền không nổi đâu."
"Coi thường ai thế! Chẳng qua chỉ là một cái ly thôi mà." Phương Hổ rất tức giận, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi bị chi phối vừa rồi.
"Bao nhiêu tiền, chúng tôi đền!"
Thởi Lục không nói, nhìn cậu ta một lúc, lặng lẽ trở về phòng, từ bên trong lấy ra một cái phiếu nhỏ.
Phương Hổ bán tính bán nghi nhận lấy, cúi đầu nhìn.
"K..b... Cái gì ly pha lê thủy tinh..." Cậu ta đọc dòng chữ, từ từ nhìn xuống, nhìn thấy con số cuối cùng, và thốt lên đầy hoài nghi.
"Hai ngàn tệ!"
"Cậu cướp của à!"
Mọi người ở đó đều bất ngờ, bọn họ sống ở Vân trấn hơn mười năm rồi nhưng đều chưa từng nhìn thấy cái ly đắt như vậy, lúc nhất thời, mọi người đều tranh nhau kiểm tra tờ phiếu nhỏ đó.
"Lúc nào đền cho tôi, thì lúc đó tôi sẽ trả chiếc máy bay cho các cậu."
Một giọng điệu khó chịu vang lên trong tai mọi người, và khi họ phản ứng, hắn ta đã đóng cửa lại.
"Loảng xoảng" một tiếng, hoàn toàn chìm xuống đáy.
Mặt trời gay gắt vào mùa hè, xuyên qua những tán cây tươi tốt và tạo nên những đốm sáng với nhiều kích cỡ khác nhau trên mặt đất.
Dưới gốc cây đa lớn đầu ngõ thị trấn, mấy đứa trẻ tầm tuổi rưỡi xúm vào thì thầm to nhỏ với nhau như đang bàn chuyện cấp bách.
"Đây là tiền lì xì năm ngoái của tớ, tổng cộng tiền tiết kiệm là hai trăm tệ." Ngô Hiểu Thiên buông thứ đang nắm chặt trong tay, cắn chặt môi, thân hình gầy gò tràn đầy giãy dụa và không nỡ buông tha.
"Đây là phí sinh hoạt mẹ tớ đưa tớ, cất lại cũng được nhiều." Thư Mỹ Mỹ lấy từ trong ví ra một trăm tệ, gương mặt buồn bã.
"Tớ chỉ có sáu mươi." Ngô Kỳ nói xong có chút hổ thẹn, lặng lẽ cúi đầu.
"Của tớ." Phương Hổ rút trong túi quần bên phải của mình ra và đưa tay về phía họ, trong lòng bàn tay hướng lên, đồng tiền giấy cuộn thành một quả bóng vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, vài tờ xanh xanh đỏ đỏ, không nhiều không ít khoảng ba mươi lăm.
Cậu ấy cảm nhận được những ánh mắt như lên án khiển trách từ bốn phương tám hướng, củng có chút lúng túng, gãi gáy một cái.
"Tớ không còn cách nào khác, tiền lì xì năm ngoái tớ đã sớm tiêu xài hết rồi, tiền sinh hoạt còn đâu, mớ tiền này hôm nay tớ phải lượm nhặt lại đó."
Mọi người đành phải đặt hi vọng cuối cùng vào Thiên Huỳnh, trên tay cầm một chiếc ví nhỏ bằng vải, với sự quan sát của mọi người, mím môi và mở miệng.
"Tớ đem theo tất cả số tiền tới đây." Thiên Huỳnh mở chiếc ví nhỏ trong tay ra, bên trong có một vài đồng nhân dân tệ màu đỏ mới tinh được xếp ngay ngắn bên trong.
"Tổng cộng năm trăm tệ."
"Vãi, Thiên Huỳnh giàu có thật."
Phương Hổ lên tiếng đầu tiên, Thư Mỹ Mỹ cũng chớp chớp mắt cảm khái, "Tiểu Huỳnh hóa ra cậu là một tiểu phú bà."
"Ba tớ mổi năm đều cho tớ một trăm tệ tiền lì xì."
"Chú Thiên tốt thật."
Bầu không khí uể oải trong chốc lát được giải tỏa, lập tức trở về thực tại.
Thư Mỹ Mỹ đếm tổng tài sản của mấy người, còn xa lắm mới đủ tiền đền cái ly "giá cao ngất trời" của Thời Lục.
Cô ấy buồn bã thở dài, " làm thế nào đây? Vẫn không đủ?"
"Hay là đi hỏi bố mẹ chúng ta đi?" Phương Hổ đưa ra ý kiến và ngay lập tức bị mọi người bác bỏ.
"Không được! mẹ tớ sẽ đánh tớ chết mất!"
"Tớ cũng vậy!"
"Nếu không thì chúng ta đi xin lỗi Thời Lục đi, để cậu ấy giảm cho chút ta một chút được không?"
Thư Mỹ Mỹ nhỏ giọng đề nghị, Phương Hổ là người đầu tiên đứng ra từ chối.
"Không thể được! Để tớ đi cầu xin hắn ta, chi bằng để tớ chết đi."
"......"
Cảnh tượng lại một lần nữa rơi vào bế tắc, khuôn mặt buồn rầu hết cách thì có một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Hay là...tớ không cần chiếc máy bay nữa vậy."
Ngô Hiểu Thiên cúi gằm mặt, tâm trạng rất buồn bã, "Dù sao thì cái ly đó cũng là do tớ làm vỡ, không nên lấy tiền của các cậu để bồi thường."
"Cậu tớ nói chiếc may bay không người lái đó rất đắt khoảng vài ngàn, nên đủ tiền bồi thường cái ly đó rồi."
......
Phòng của Thời Lục lại vang lên tiếng gõ cửa phòng một lần nữa, vừa nhìn thấy vài đứa học sinh trung học đó ở phía bên ngoài.
Vẫn là anh chàng béo nhỏ đang dẫn đầu, lúc này vừa nhìn thấy hắn, cậu đã phồng má lên như muốn nói gì đó, nhanh chóng kéo cậu bạn gầy gò bên cạnh rồi đẩy tới trước mặt mình.
Thời Lục cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn cậu ta.
"Tôi, tôi đền chiếc máy bay không người lái cho cậu đó." Ngô Hiểu Thiên lấy hết dũng khí, nói chuyện rõ ràng.
"Nó là do cậu tớ mang từ nước ngoài về, cũng phải vài ngàn tệ, chúng tớ không có nhiều tiền để mua lại cái ly cho cậu, đền chiếc máy bay cho cậu, cũng coi như đã bồi thường rồi."
Thời Lục nhìn cậu ta với vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu lại liếc nhìn chiếc "máy bay không người lái" trị giá hai ba trăm tệ ở góc phòng, rất lâu không lên tiếng.
Thấy hắn không có phản ứng gì, mọi người đềm cảm thấy hoang mang, trong lòng lo sợ bất an lúc định hỏi lại thì Thời Lục cúi mặt xuống, hình như thiện tâm quá độ.
"Không cần các cậu bồi thường nữa."
"Cái, cái gì?" Ngô Hiểu Thiên kinh ngạc.
Thời Lục đã đi vào phòng, lấy chiếc máy bay không người lái đem ra. Nam sinh đưa chiếc máy bay cho cậu ta, giọng bình thản: "Lần sau chơi nhớ cẩn thận một chút."
......
Chuyện lần này đã lưu lại một bóng ma không hề nhỏ trong lòng của những đứa trẻ tất cả trong khoảng thời gian này cũng yên ổn hơn rất nhiều, ở nhà ngoan ngoãn không dám ra ngoài gây sự.
Không quá hai ngày, Ngô Hiểu Thiên nói rằng chiếc máy bay không người lái của cậu ta hư rồi, từ lúc Thời Lục đem trả lại thì đã không bay được nữa, không biết là do va đập vào cửa sổ bị hư hay là nguyên nhân khác.
Phương Hổ ở đó thì thầm nói nhỏ, nói rằng có khi nào Thời Lục muốn phục thù nên mới làm hư nó không.
Những người khác bán tin bán nghi, Thiên Huỳnh lại cảm thấy Thời Lục sẽ không làm chuyện ấu trĩ, trẻ con như vậy, cô nhớ lại sắc thái của nam sinh ngày đó, mặc dù mọi người đều cùng tuổi nhưng nhìn Thời Lục thấy hắn trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều.
Mặc dù hắn vẫn rất kì lạ như trước kia, buổi sáng dường như không thấy bóng dáng của hắn, chỉ có lúc thời tiết mát mẻ vào sáng sớm hoặc xế chiều thì hắn mới xuất hiện, hình như hắn rất sợ nóng, đôi khi còn đảo lộn cả ngày lẫn đêm.
Thiên Huỳnh nhận thức muộn màng, hắn có mấy ngày không phải không ăn không uống không ra ngoài, mà là ban ngày thì hắn ngủ, chỉ có đêm khuya mới đi tìm đồ ăn.
Sự việc này, ba dường như đã sớm biết rồi.
Xế chiều, đứa trẻ mập mạp ba tuổi kế bên nhà đên tìm cô ấy đi chơi, tập đi chưa được bao lâu, bước đi nhỏ chập choạng, vừa nhìn thấy Thiên Huỳnh thì lập tức ào vào ôm lấy đùi của cô, cười lên để lộ hai chiếc răng trắng muốt.
Con nít hiếu động, cái gì cũng thấy thú vị, đặc biệt là những món đồ vật mới.
Mặt trời xuống núi được một lúc, Thời Lục không biết từ lúc nào đã xuống lầu nằm trên ghế cách đó không xa, hình như đang dùng dao khắc vào một mảnh gỗ.
Thiên Huỳnh sợ nhóc mập mạp tới đó quấy rầy hắn, thế là cô đưa nó vào chơi ở góc sân.Mẹ cùa nhóc mập mạp này phải nấu bữa tối, Thiên Huỳnh có thời gian rảnh thì sẽ trông giúp một lát.
Thiên Huỳnh thắt cho nhóc mập mạp một con châu chấu bằng cỏ để chơi, nó rất thích, để trong tay lật tới lật lui hết lần này đến lần khác, trong miệng ê ê a a nói chuyện. Thiên Huỳnh bật cười, đang chuẩn bị chọc cậu nhóc thì Thiên Chính Dân trong nhà bếp đột nhiên gọi Thiên Huỳnh.
Canh trong nồi nấu xong rồi, ông đang lột tôm nhưng không kịp, kêu Thiên Huỳnh đến giúp.
Nàng lên tiếng trả lời, để nhóc mập ngồi lên ghế bên cạnh, dặn dò cậu nhóc xong thì chạy đến nhà bếp.
Thiên Huỳnh đi chưa bao lâu thì cậu nhóc mập ngồi chơi một mình, hơi chán, mắt đảo quanh sân, dừng ở Thời Lục cách đó không xa.
Cậu nhóc không nhớ lâu, hoàn toàn quên đi lần trước bị anh trai dọa, vẫn ôm con châu chấu nhỏ mà nhảy về phía anh ta.
Thời Lục cảm giác bên chân như có ai đó kéo lấy ống quần, nhìn xuống thì thấy tên mập mạp lần trước, hắn không muốn đáp lại, vừa định ngẩng đầu tiếp tục công việc thì đứa nhỏ đã giơ tay về phía hắn như bảo bối.
"Anh, anh..."
Nhóc mập bập bẹ nói không rõ ràng gọi hắn, giơ cao tay phải, Thời Lục nhìn thấy con châu chấu cỏ được thắt tinh xảo trong tay nhóc mập, sau một hồi dừng lại, những đầu ngón tay bị uốn cong và cọ xát trong vô thức.
Hắn chưa từng nhìn thấy món đồ thủ công này, hình như là làm từ lá cây.
Muốn có.
Thời Lục quan sát một hồi, sau đó cúi xuống và thay đổi bộ dạng hòa nhã của mình.
"Cậu nhóc nhỏ à, cho anh mượn con châu chấu cỏ chơi một lúc."
Thời Lục dỗ dành nói.
Nhóc mập như chưa hiểu chuyện gì, vừa quay đầu lại suy nghĩ thì bị ai đó cướp mất thứ gì đó trên tay, nhóc mập sững sờ mất mấy giây rồi từ từ bật ra tiếng khóc.
Tiếng khóc vang vọng khắp khu vườn, rất nhanh náo động khắp nơi, Thiên Huỳnh nghe thấy liền chạy ra, chỉ nhìn thấy nhóc mập đứng trước mặt Thời Lục khóc lóc đau lòng, còn nam sinh đau đầu nhìn chằm chằm vào nó, trong tay cầm con châu chấu cỏ mà cô làm cho nhóc mập.
Thiên Huỳnh: "......"
Sân vườn không lớn, Thời Lục trong lòng như cảm nhận được gì đó ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt Thiên Huỳnh đang đứng đối diện cách đó không xa,
Sắc mặt hai người phức tạp không gì so sánh được, không khí dường như dừng lại. Sau một lúc, Thiên Huỳnh hơi cau mày khó chịu.
"Nếu cậu thích tớ sẽ thắt một cái cho cậu." Cô ấy nhìn chằm chằm vào con châu chấu cỏ trên tay
Thời Lục,có chút khó nói.
"Cậu đừng có lấy đồ chơi của con nít."
Thời Lục: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.