Chương 34
Giang Tiểu Lục
25/06/2022
Editor: Giản Linh Kiwi
Mùa đông ở trấn Vân vẫn đẹp như cũ, tuyết trắng xóa bàng bạc.
Dưới sân nhà nghỉ, Thiên Huỳnh và Thiên Chính Dân ngồi trong phòng ăn lẩu.
Mùi thơm nóng hổi tỏa ra khắp phòng, Thiên Chính Dân gắp thêm đồ ăn vào bát cô.
“Ăn nhiều một chút.
“Gầy quá.”
Tối hôm qua Thiên Huỳnh quay về lập tức ngủ một giấc đến trưa hôm nay, lúc rời giường thì thấy Thiên Chính Dân đang bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị một bàn đồ ăn, tựa như hận không thể cho cô ăn tất cả những đồ ăn trong nửa năm không ở nhà để bồi bổ.
“Ba ơi, con béo lên năm cân rồi.” Thiên Huỳnh thành thật nói với ông. Thức ăn trong nhà Thời Lục rất ngon, cân nặng của cô tăng nhanh vùn vụt.
“Đó là do con cao hơn.” Thiên Chính Dân vờ nghiêm mặt, tay vẫn tiếp tục gắp đầy thức ăn cho cô.
“Con gái béo mới đẹp.”
“Vâng.”
Thiên Huỳnh trải qua một kỳ nghỉ đông vô cùng nhẹ nhàng, hết ăn lại ngủ, bớt chút thời gian làm bài tập, còn có thể cùng đám đồng bọn rủ nhau ra ngoài chơi.
Cô đến thành phố Đài lâu như vậy, bọn Phương Hổ và Mỹ Mỹ vừa nghe nói cô về lập tức chạy đến nhà cô, mấy người ríu rít hỏi cô về những điều trong thành phố.
Thiên Huỳnh đưa mấy món quà nhỏ ra, chia cho bọn họ. Thư Mỹ Mỹ vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy kẹp tóc, mấy tháng không gặp, cô còn đi ép tóc, nhìn có vẻ trầm tĩnh hơn trước kia.
“Tiểu Huỳnh, đồng phục của các cậu thật đẹp mắt.”
“A, trường học thật lớn.”
“Thi ra mấy tòa nhà trong thành phố đều cao như thế sao?”
Mấy người xem album trong điện thoại cô, nhìn ảnh chụp bên trong, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Bên trong Thiên Huỳnh chụp rất nhiều ảnh phong cảnh thành phố Đài và trường Nhất Trung, còn có cả những địa điểm mà cô và Thời Lục cùng đi chơi, đa số đều là phong cảnh, rất ít ảnh có người trong đó.
“Này, đây là Thời Lục.” Thư Mỹ Mỹ nói, Thiên Huỳnh cúi đầu nhìn chăm chú vào bức ảnh trên màn hình.
Cô và Thời Lục sóng vai đứng ở đường hầm dưới biển, phía sau là một đàn cá và sứa lớn đang bơi lội. Trên mặt hai người mỉm cười, nhìn máy ảnh.
Đó là lúc bọn họ đang ở công viên hải dương, gặp một cặp tình nhân nhờ Thiên Huỳnh chụp cho bọn họ một tấm ảnh chung. Sau khi chụp xong, chị gái kia vô cùng nhiệt tình hỏi cô có muốn bọn họ chụp giúp hay không, vì thế mới có bức ảnh này.
“Thời Lục vẫn đẹp trai như thế, hình như đẹp trai hơn lúc mới rời đi nhiều.” Thư Mỹ Mỹ che ngực thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
“Đáng tiếc, không thể thấy cậu ấy.”
“Chỉ Thiên Huỳnh có phúc phận này thôi.”
“…”
Thư Mỹ Mỹ buồn bã nói với ảnh chụp trên điện thoại, Phương Hổ không chịu nổi, tức giân mắng một tiếng: “Hoa si!”
“Thời Lục không đẹp trai sao?” Thư Mỹ Mỹ tranh luận với hắn, Ngô Hiểu Thiên cũng tham dự vào.
“Quả thật rất đẹp, Thời Lục là người đẹp trai nhất tớ từng thấy.”
“Thấy chưa!” Thư Mỹ Mỹ được hùa theo lập tức đắc ý, Phương Hổ tứ cố vô thân chỉ có thể đỏ mặt cất giọng cao lên.
“Mặt đẹp có thể ăn được sao?”
“Đương nhiên, cậu xem, đến Thiên Huỳnh cũng béo lên năm cân kìa.”
Thiên Huỳnh: “…”
“Đừng cãi nữa đừng cãi nữa.” Người hòa giải là Ngô Kỳ mới đến muộn, cậu đè hai tay xuống trấn áp ổn định cục diện.
“Tớ cảm thấy Thiên Huỳnh là người có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, chúng ta để cậu ấy nói đi.”
Thiên Huỳnh bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người: “…”
Cô im lặng vài giây, chân thành nói: “Đẹp trai.”
“Thời Lục là giáo thảo* trường chúng tớ.”
* Giáo thảo: Người vừa đẹp trai vừa học giỏi nhất trường
Đây là sự thật. Trước đó Tieba của Nhất Trung không biết do ai tổ chức một cuộc bình chọn giáo thảo giáo hoa*, Thời Lục dẫn đầu với số phiếu cao nhất. Còn phía giáo hoa thì cạnh tranh vô cùng kịch liệt, mấy người đứng đầu có số phiếu đuổi sát nhau, cuối cùng Từ Uyển Du thua người đứng đầu chừng ba phiếu.
* Giáo hoa: Hoa khôi trường.
Phó Kiều Kiều cười nhạo suốt ba ngày, nguyên lời cô nói là: “Cực khổ tìm người bỏ phiếu nhiều như vậy mà vẫn bị đánh trở lại, quả nhiên là gà rừng thì đứng muốn thành phượng hoàng.”
“…”
Cô há hốc mồm.
Nói thẳng ra như thế.
Trại tập huấn của Thời Lục là tập huấn khép kín, ban ngày không được dùng điện thoại, ký túc xá buổi tối tắt đèn lúc mười giờ, hai người chỉ có thể trò chuyện một lúc trước khi ngủ.
Có rất nhiều việc thú vị trong mùa đông ở trấn Vân. Cách bờ sông phía trước mấy km là một đám cỏ lau sậy rộng lớn, bên trong có một hồ nước nhỏ. Mùa đông mặt nước kết băng dày, mặt trên khoét một lỗ nhỏ, mấy con cá gấp không chờ nổi muốn hít thêm dưỡng khí lập tức bắn lên.
Lúc đó lấy vợt đi bắt, một vợt được cả đống.
Thiên Huỳnh chụp lại ảnh xô cá đầy ắp trên mặt băng.
Buổi tối lúc nói chuyện phiếm, Thiên Huỳnh gửi ảnh cho Thời Lục. Cậu vừa nghe vừa tưởng tượng, hận không thể ở trấn Vân ngay lúc này.
“Tớ cũng muốn đi chơi với các cậu.” Thời Lục cào cào dưới ván giường, tâm tư đã bay đi từ lâu.
“Lần sau sẽ dẫn cậu đi cùng.”
Một đám người học cấp ba vẫn chẳng khác nào trẻ con, mỗi ngày lên núi đều nghĩ cách làm bẫy bắt thỏ, bắt chim sẻ, lúc tuyết rơi sẽ ra ngoài chơi ném tuyết, đắp người tuyết.
Rừng núi ở trấn Vân còn nguyên sinh, sinh thái chưa bị phá hư, phía trước còn có bóng dáng mấy con gấu và lợn rừng, động vật nhỏ càng nhiều, thỏ là dễ bắt nhất.
Mấy hôm trước gặp may mắn, bọn họ chó ngáp phải ruồi bắt được hai con. Thỏ hoang mùa đông lông dày rắn chắc, chia ra cho từng người. Đêm đó, Thiên Huỳnh được ăn lẩu thịt thỏ.
Thời Lục bên này nghe vậy, khẽ nuốt nước miếng.
“Các cậu thật tàn nhẫn, không biết yêu thương động vật nhỏ. Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn nó chứ.”
Những lời thoại kinh điển này ở trong một bộ phim điện ảnh chiếu cách đây không lâu và đã trở nên phổ biến với các bạn cùng lứa trong trường, bây giờ được nói ra từ miệng Thời Lục lại đầy vị trà.
Thiên Huỳnh không chút nể mặt vạch trần: “Lộc Lộc, tớ nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của cậu rồi.”
Thời Lục: “…”
“Ngày mai chúng tớ lại đi thử xem có bắt được nữa hay không, nếu bắt được thì sẽ để ba tớ ướp lên, sau kỳ nghỉ sẽ mang về cho cậu ăn.”
“Vậy cậu nhất định phải cố cho tớ, bắt không được thì đừng quay về.” Thời Lục uy hiếp.
“…”
Tâm tư con trai tựa như mây bay trên trời.
Không biết vì sao, trong đầu Thiên Huỳnh đột nhiên hiện lên câu nói trong cuốn tạp chí tình cảm mà cô vô tình thấy của Phó Kiều Kiều.
Trước tết Âm Lịch hai ngày, tuyết trên núi đã tan một chút nhưng nhiệt độ vẫn thấp như cũ, bầu trời cả ngày âm u, còn mưa mấy đợt rất to, toàn bộ mặt đất ướt dầm dề.
Vất vả đợi đến khi trời quang mưa tạnh, không khí khô ráo một chút, Thiên Huỳnh không đợi ở nhà được, muốn ra ngoài chơi.
Quả nhiên, một lúc sau, bọn Thư Mỹ Mỹ đã đến gọi cô lên núi bắt thỏ.
Lần trước mới nếm vị ngon ngọt đã bị trận mưa to thình lình mấy ngày nay cắt ngang. Bây giờ đợi đến khi trời quang đãng, mấy người bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn lên núi xem xem cái bẫy lần trước bày ra thế nào rồi.
Ngày mưa thỏ chắc chắn khó kiếm ăn hơn, tỷ lệ mắc bẫy càng lớn, nói không chừng lúc đến nơi sẽ thấy liền mấy con.
Mấy người ảo tưởng vô cùng đẹp đẽ trên đường đi. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vòng qua sau núi, bầu trời đột nhiên đổ mưa nhỏ, cũng may bọn họ đều chuẩn bị áo mưa. Chỉ là mưa càng ngày càng lớn, trên trời mây đen giăng đầy, mấy tia nắng mặt trời mới vừa rồi còn chiếu sáng giờ đây đã bị mây đen nặng trịch che khuất.
Nhìn núi rừng phía trước bị sương mù dày đặc che khuất, Thiên Huỳnh bỗng muốn quay về.
“Tớ thấy mưa càng lúc càng lớn, nếu không chúng ta quay về trước đi, đợi mưa tạnh lại đến.”
“Đã đi đến đây rồi…” Ngô Hiểu Thiên có chút tiếc nuối.
“Nhưng tớ cảm thấy mưa quá lớn.: Thứ Mỹ Mỹ cũng đã muốn về từ lâu, chỉ là trước đó không có ai lên tiếng nên cô vẫn cứ chịu đựng. Mà bây giờ, người có gan nhất là Phương Hổ cũng hơi lui bước.
“Trời mưa đường trơn, đến lúc đó đường lên núi càng khó đi, lần sau chúng ta lại đến vậy.”
“Được, bây giờ chúng ta về thôi.” Thấy mọi người đều nói vậy, Ngô Hiểu Thiên lập tức đồng ý.
Bàn bạc ngắn gọn, không đến hai phút bọn họ đã đạt thành nhất trí, quay đầu trở về.
Phương Hổ vốn đứng cuối cùng liền trở thành người đi đầu, dẫn đường phía trước. Thiên Huỳnh đi thứ hai, thấy Thư Mỹ Mỹ đứng sau cùng có chút sợ hãi nên đổi vị trí với cô ấy.
Ngô Hiểu Thiên bảo cô tiến lên, để cậu đứng sau. Ngô Kỳ đứng giữa.
Mấy người vẫn duy trì đội hình như thế quay về. Bọn họ đã vào sâu trong núi, bây giờ mưa lớn nên đường trở về cũng rất khó khăn, bên cạnh là triền núi, đường nhỏ ở giữa lầy lội, thỉnh thoảng sẽ có đá vụn lăn xuống hai bên.
Không biết trời có sấm sét khi nào, ầm ầm từng tiếng với tia chớp lóe sáng. Giây phút này họ thực sự sợ hãi.
“Ở đây sẽ không lở đất đâu nhỉ…Mấy ngày trước xem tin tức vùng lân cận, tớ thấy có thị trấn xảy ra lở đất, thiệt mạng mấy người.” Thư Mỹ Mỹ đánh giá xung quanh, rụt cổ nói. Từ trước đến giờ cô hay nhát gan nghĩ đông nghĩ tây, Phương Hổ lập tức mạnh mẽ nói.
“Lở đất có thể ở nơi khác, ở chỗ chúng ta chưa xảy ra bao giờ.”
“Đúng thế Mỹ Mỹ, cậu không cần tự dọa bản thân đâu.” Thiên Huỳnh cũng an ủi. Mấy người lại ăn ý nhanh bước chân hơn, nhanh chóng chạy về phía trước, gấp gáp muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.
“Tớ hơi sợ…” Trong tiếng bước chân hỗn loạn, giọng Thư Mỹ Mỹ run rẩy.
“Vừa rồi đá trên núi cũng rơi xuống.”
Cô vừa dứt lời, âm thanh “ầm vang” dữ dội vang lên, sườn núi bên cạnh đổ xuống, bùn đất vàng đập vào đá lẫn lộn, hai người đi cuối không phản ứng kịp, không tránh nổi bị va trúng.
“Tiểu Huỳnh —-”
“Ngô Hiểu Thiên!”
Trên đùi Thiên Huỳnh đau nhức, cùng lúc đó âm thanh hoảng sợ của bọn Thư Mỹ Mỹ truyền đến bên tai. Ngô Hiểu Thiên dùng sức túm lấy tay cô kéo mạnh, hai người cứ thế ngã về phía cách đó không xa.
Những tảng đá và đất bùn từ hai bên cuồn cuộn lăn xuống, bọn Phương Hổ lập tức ba chân bốn cẳng xông tới giữ chặt bọn họ. Đại khái mất năm sau phút sau, trận sụp đổ trước mắt mới dừng lại.
Động tĩnh ổn định lại, sự kinh hãi vừa rồi cũng qua đi.
Nhưng con đường ở cả hai phía trước sau đều bị phong kín, bọn họ bị nhốt lại ở đây, không ra được, cũng không vào được.
Mất khoảng mười mấy cuộc điện thoại mới miễn cưỡng nhận được tín hiệu báo nguy, có người gọi người lớn, còn người thì gọi cho anh họ. Ngô Kỳ khóc lóc thảm thiết dặn đối phương nhất định phải giữ con heo đất của mình, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nhất định phải đưa cho mẹ cậu, mật khẩu là ba số không.
Cứu viên rất nhanh đã tới.
Vốn dĩ bọn họ cũng đã đi đến sườn núi, chỉ tiếc gặp xui xẻo, nơi này vừa vặn bị sạt lở.
Mưa to liên tục, đợt sạt lở này không chỉ ở một chỗ mà còn nhiều nơi khác trên núi. Huyện đã bố trí đội cứu hộ lên đường, nghe nói có năm sáu đứa con nít nên chạy đến bên này đầu tiên.
Xe cứu thương kêu tích tích, đỉnh xe lập lòe ánh đèn hồng xen xanh, có một người cảnh sát nhân dân mặc đồ cứu hộ màu đỏ, còn có cả một y tá mặc áo khoác trắng. Thiên Huỳnh được bế lên cáng, một chị gái rất trẻ đến kiểm tra vết thương cho cô.
“Đừng sợ nhé, em an toàn rồi.” Có lẽ do thấy đôi mắt đỏ rưng rưng của cô, chị gái nhẹ nhàng dỗ dành, động tác rất dịu dàng.
Thiên Huỳnh nằm trên xe cứu thương, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn xung quanh. Cô khịt khịt mũi, kìm nước mắt lại: “Chị, chị là bác sĩ sao?”
“Không phải đâu.” Có lẽ chị gái không nghĩ cô sẽ chủ động nói chuyện, ngẩng đầu cười: “Chị là y tá, nhưng cũng biết một chút về chăm sóc chữa bệnh. Chị xử lý vết thương rất lợi hại đó. Lần này bác sĩ trong huyện không đủ, không đến kịp.”
“Đùi em bị thương không nghiêm trọng, trước chị sẽ khử trùng đơn giản cho em, chắc sẽ đau một chút, em gắng chịu đựng nhé.” Chị gái lấy ra một cái nhíp và băng gạc khử trùng, cúi đầu tập trung xử lý vết thương cho cô.
Thiên Huỳnh ngửi thấy mùi cồn, trên đùi hơi lạnh, cũng hơi đau một chút. Nhưng động tác của chị y tá cực kỳ nhẹ nhàng, cô nhìn chằm chằm trần xe nên cũng không có cảm giác gì lắm, chỉ nghe thấy tiếng: “Được rồi.”
“Còn đau chỗ nào không?” Chị gái hỏi, Thiên Huỳnh lắc đầu.
“Dạ không.”
“Vậy đợi về bệnh viện lại kiểm tra toàn thân lần nữa, không có việc gì thì có thể về nhà.” Chị gái thu đồ lại, vừa nhìn Thiên Huỳnh, vừa lấy một băng gạc màu trắng từ trong rương ra.
“Đừng nhúc nhích.”
Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Thiên Huỳnh cảm giác có cái gì đó ẩm ướt lau qua trán và má.
Chị gái trẻ tuổi mặc áo blouse trắng cười khúc khích, giọng nói ấm áp vang lên bên tai, “Trên mặt toàn bùn, chị lau giúp em một chút nhé. Biến thành một con mèo nhỏ rồi này.”
Thật dịu dàng…
Sự sợ hãi bất an lúc nãy của Thiên Huỳnh đã biến mất hoàn toàn.
Chị gái còn giúp cpp sửa sang lại đầu tóc rối bù hai bên má, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua bên tai để lại cảm xúc thật đặc biệt, khiến Thiên Huỳnh nhớ tới khoảnh khắc hiếm hoi về mẹ trong kí ức.
Sau khi xử lý tốt cho cô, chị gái lại tiếp tục tới xem những người bị thương khác. Thiên Huỳnh nhìn dáng vẻ bận rộn của chị, mãi cho đến khi xe dừng trước cổng bệnh viện.
Chị gái y tá kia cũng theo xuống, chỉ là vào bệnh viện chưa lâu đã phải đi làm chuyện khác. Thiên Huỳnh được hướng dẫn điền phiếu, băng bó miệng vết thương, kiểm tra, sau đó ngồi ở ghế ngoài phòng chờ kết quả.
Chị gái đi ngang qua bên này, nhìn thấy vậy lập tức lại hỏi tình trạng sức khỏe của cô.Thiên Huỳnh nói đang đợi kết quả kiểm tra, chị gái nói em chắc chắn không sao đâu.
Chị gái đi rồi, bác sĩ vừa lúc tới kiểm tra, Thiên Huỳnh không nhịn được hỏi: “Dì ơi, chị gái vừa nãy là y tá của cô sao?”
Trên người chị gái lúc nãy mặc đồ không giống y tá bệnh viện lắm, Thiên Huỳnh không dám chắc chắn.
“Hả, cháu nói người nhỏ tuổi ấy à?” Nữ bác sĩ tuổi hơi lớn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng chị gái kia xác nhận: “Đúng thế, nhưng cô ấy chưa tốt nghiệp, năm nay mới là y tá thực tập, biểu hiện rất tốt, người nhà bệnh nhân rất thích cô ấy.”
“Chị ấy còn đi học sao?” Thiên Huỳnh kinh ngạc.
“Đúng vậy, đại học y miền nam, rất lợi hại đó.”
Đại học y miền nam…
Đợi mấy cô ấy đi rồi, Thiên Huỳnh yên lặng tìm kiếm tên này trên Baidu. Đó là đại học ở một thành phố ven biển phía nam cách thành phố Đài không xa, phong cảnh cũng rất nhẹ nhàng.
Cô vô thức mong chờ, vừa mới xuất thần hai giây đã bị âm báo cuộc gọi cắt ngang.
Là Thời Lục.
Sao cậu lại gọi cho cô vào lúc này cơ chứ.
Thiên Huỳnh hơi hoảng hốt, tay chân luống cuống nhận cuộc gọi, lập tức nghe được âm thanh đang kìm nén lửa giận từ đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở đâu?”
“Bệnh viện…”
“Có bị thương ở đâu không?”
“Ở chân trầy da một chút, nơi khác không sao.” Thiên Huỳnh thật thà đáp, mặc dù bên cạnh không có ai, cô vẫn theo bản năng rụt cổ lại, thanh âm càng mỏng manh hơn.
Bên tai im lặng, tựa hồ còn có cả động tĩnh dòng điện lưu chuyển sàn sạt. Mấy giây sau, điện thoại truyền đến tiếng thở nhẹ của Thời Lục.
Cậu hít sâu, lạnh lùng cảnh cáo.
“Thiên Huỳnh, để tớ thấy cậu lên núi bắt thỏ lần nữa, tớ lập tức đánh gãy chân cậu.”
“…”
Mùa đông ở trấn Vân vẫn đẹp như cũ, tuyết trắng xóa bàng bạc.
Dưới sân nhà nghỉ, Thiên Huỳnh và Thiên Chính Dân ngồi trong phòng ăn lẩu.
Mùi thơm nóng hổi tỏa ra khắp phòng, Thiên Chính Dân gắp thêm đồ ăn vào bát cô.
“Ăn nhiều một chút.
“Gầy quá.”
Tối hôm qua Thiên Huỳnh quay về lập tức ngủ một giấc đến trưa hôm nay, lúc rời giường thì thấy Thiên Chính Dân đang bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị một bàn đồ ăn, tựa như hận không thể cho cô ăn tất cả những đồ ăn trong nửa năm không ở nhà để bồi bổ.
“Ba ơi, con béo lên năm cân rồi.” Thiên Huỳnh thành thật nói với ông. Thức ăn trong nhà Thời Lục rất ngon, cân nặng của cô tăng nhanh vùn vụt.
“Đó là do con cao hơn.” Thiên Chính Dân vờ nghiêm mặt, tay vẫn tiếp tục gắp đầy thức ăn cho cô.
“Con gái béo mới đẹp.”
“Vâng.”
Thiên Huỳnh trải qua một kỳ nghỉ đông vô cùng nhẹ nhàng, hết ăn lại ngủ, bớt chút thời gian làm bài tập, còn có thể cùng đám đồng bọn rủ nhau ra ngoài chơi.
Cô đến thành phố Đài lâu như vậy, bọn Phương Hổ và Mỹ Mỹ vừa nghe nói cô về lập tức chạy đến nhà cô, mấy người ríu rít hỏi cô về những điều trong thành phố.
Thiên Huỳnh đưa mấy món quà nhỏ ra, chia cho bọn họ. Thư Mỹ Mỹ vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy kẹp tóc, mấy tháng không gặp, cô còn đi ép tóc, nhìn có vẻ trầm tĩnh hơn trước kia.
“Tiểu Huỳnh, đồng phục của các cậu thật đẹp mắt.”
“A, trường học thật lớn.”
“Thi ra mấy tòa nhà trong thành phố đều cao như thế sao?”
Mấy người xem album trong điện thoại cô, nhìn ảnh chụp bên trong, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Bên trong Thiên Huỳnh chụp rất nhiều ảnh phong cảnh thành phố Đài và trường Nhất Trung, còn có cả những địa điểm mà cô và Thời Lục cùng đi chơi, đa số đều là phong cảnh, rất ít ảnh có người trong đó.
“Này, đây là Thời Lục.” Thư Mỹ Mỹ nói, Thiên Huỳnh cúi đầu nhìn chăm chú vào bức ảnh trên màn hình.
Cô và Thời Lục sóng vai đứng ở đường hầm dưới biển, phía sau là một đàn cá và sứa lớn đang bơi lội. Trên mặt hai người mỉm cười, nhìn máy ảnh.
Đó là lúc bọn họ đang ở công viên hải dương, gặp một cặp tình nhân nhờ Thiên Huỳnh chụp cho bọn họ một tấm ảnh chung. Sau khi chụp xong, chị gái kia vô cùng nhiệt tình hỏi cô có muốn bọn họ chụp giúp hay không, vì thế mới có bức ảnh này.
“Thời Lục vẫn đẹp trai như thế, hình như đẹp trai hơn lúc mới rời đi nhiều.” Thư Mỹ Mỹ che ngực thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
“Đáng tiếc, không thể thấy cậu ấy.”
“Chỉ Thiên Huỳnh có phúc phận này thôi.”
“…”
Thư Mỹ Mỹ buồn bã nói với ảnh chụp trên điện thoại, Phương Hổ không chịu nổi, tức giân mắng một tiếng: “Hoa si!”
“Thời Lục không đẹp trai sao?” Thư Mỹ Mỹ tranh luận với hắn, Ngô Hiểu Thiên cũng tham dự vào.
“Quả thật rất đẹp, Thời Lục là người đẹp trai nhất tớ từng thấy.”
“Thấy chưa!” Thư Mỹ Mỹ được hùa theo lập tức đắc ý, Phương Hổ tứ cố vô thân chỉ có thể đỏ mặt cất giọng cao lên.
“Mặt đẹp có thể ăn được sao?”
“Đương nhiên, cậu xem, đến Thiên Huỳnh cũng béo lên năm cân kìa.”
Thiên Huỳnh: “…”
“Đừng cãi nữa đừng cãi nữa.” Người hòa giải là Ngô Kỳ mới đến muộn, cậu đè hai tay xuống trấn áp ổn định cục diện.
“Tớ cảm thấy Thiên Huỳnh là người có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, chúng ta để cậu ấy nói đi.”
Thiên Huỳnh bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người: “…”
Cô im lặng vài giây, chân thành nói: “Đẹp trai.”
“Thời Lục là giáo thảo* trường chúng tớ.”
* Giáo thảo: Người vừa đẹp trai vừa học giỏi nhất trường
Đây là sự thật. Trước đó Tieba của Nhất Trung không biết do ai tổ chức một cuộc bình chọn giáo thảo giáo hoa*, Thời Lục dẫn đầu với số phiếu cao nhất. Còn phía giáo hoa thì cạnh tranh vô cùng kịch liệt, mấy người đứng đầu có số phiếu đuổi sát nhau, cuối cùng Từ Uyển Du thua người đứng đầu chừng ba phiếu.
* Giáo hoa: Hoa khôi trường.
Phó Kiều Kiều cười nhạo suốt ba ngày, nguyên lời cô nói là: “Cực khổ tìm người bỏ phiếu nhiều như vậy mà vẫn bị đánh trở lại, quả nhiên là gà rừng thì đứng muốn thành phượng hoàng.”
“…”
Cô há hốc mồm.
Nói thẳng ra như thế.
Trại tập huấn của Thời Lục là tập huấn khép kín, ban ngày không được dùng điện thoại, ký túc xá buổi tối tắt đèn lúc mười giờ, hai người chỉ có thể trò chuyện một lúc trước khi ngủ.
Có rất nhiều việc thú vị trong mùa đông ở trấn Vân. Cách bờ sông phía trước mấy km là một đám cỏ lau sậy rộng lớn, bên trong có một hồ nước nhỏ. Mùa đông mặt nước kết băng dày, mặt trên khoét một lỗ nhỏ, mấy con cá gấp không chờ nổi muốn hít thêm dưỡng khí lập tức bắn lên.
Lúc đó lấy vợt đi bắt, một vợt được cả đống.
Thiên Huỳnh chụp lại ảnh xô cá đầy ắp trên mặt băng.
Buổi tối lúc nói chuyện phiếm, Thiên Huỳnh gửi ảnh cho Thời Lục. Cậu vừa nghe vừa tưởng tượng, hận không thể ở trấn Vân ngay lúc này.
“Tớ cũng muốn đi chơi với các cậu.” Thời Lục cào cào dưới ván giường, tâm tư đã bay đi từ lâu.
“Lần sau sẽ dẫn cậu đi cùng.”
Một đám người học cấp ba vẫn chẳng khác nào trẻ con, mỗi ngày lên núi đều nghĩ cách làm bẫy bắt thỏ, bắt chim sẻ, lúc tuyết rơi sẽ ra ngoài chơi ném tuyết, đắp người tuyết.
Rừng núi ở trấn Vân còn nguyên sinh, sinh thái chưa bị phá hư, phía trước còn có bóng dáng mấy con gấu và lợn rừng, động vật nhỏ càng nhiều, thỏ là dễ bắt nhất.
Mấy hôm trước gặp may mắn, bọn họ chó ngáp phải ruồi bắt được hai con. Thỏ hoang mùa đông lông dày rắn chắc, chia ra cho từng người. Đêm đó, Thiên Huỳnh được ăn lẩu thịt thỏ.
Thời Lục bên này nghe vậy, khẽ nuốt nước miếng.
“Các cậu thật tàn nhẫn, không biết yêu thương động vật nhỏ. Thỏ đáng yêu như vậy, sao có thể ăn nó chứ.”
Những lời thoại kinh điển này ở trong một bộ phim điện ảnh chiếu cách đây không lâu và đã trở nên phổ biến với các bạn cùng lứa trong trường, bây giờ được nói ra từ miệng Thời Lục lại đầy vị trà.
Thiên Huỳnh không chút nể mặt vạch trần: “Lộc Lộc, tớ nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của cậu rồi.”
Thời Lục: “…”
“Ngày mai chúng tớ lại đi thử xem có bắt được nữa hay không, nếu bắt được thì sẽ để ba tớ ướp lên, sau kỳ nghỉ sẽ mang về cho cậu ăn.”
“Vậy cậu nhất định phải cố cho tớ, bắt không được thì đừng quay về.” Thời Lục uy hiếp.
“…”
Tâm tư con trai tựa như mây bay trên trời.
Không biết vì sao, trong đầu Thiên Huỳnh đột nhiên hiện lên câu nói trong cuốn tạp chí tình cảm mà cô vô tình thấy của Phó Kiều Kiều.
Trước tết Âm Lịch hai ngày, tuyết trên núi đã tan một chút nhưng nhiệt độ vẫn thấp như cũ, bầu trời cả ngày âm u, còn mưa mấy đợt rất to, toàn bộ mặt đất ướt dầm dề.
Vất vả đợi đến khi trời quang mưa tạnh, không khí khô ráo một chút, Thiên Huỳnh không đợi ở nhà được, muốn ra ngoài chơi.
Quả nhiên, một lúc sau, bọn Thư Mỹ Mỹ đã đến gọi cô lên núi bắt thỏ.
Lần trước mới nếm vị ngon ngọt đã bị trận mưa to thình lình mấy ngày nay cắt ngang. Bây giờ đợi đến khi trời quang đãng, mấy người bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn lên núi xem xem cái bẫy lần trước bày ra thế nào rồi.
Ngày mưa thỏ chắc chắn khó kiếm ăn hơn, tỷ lệ mắc bẫy càng lớn, nói không chừng lúc đến nơi sẽ thấy liền mấy con.
Mấy người ảo tưởng vô cùng đẹp đẽ trên đường đi. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, mới vòng qua sau núi, bầu trời đột nhiên đổ mưa nhỏ, cũng may bọn họ đều chuẩn bị áo mưa. Chỉ là mưa càng ngày càng lớn, trên trời mây đen giăng đầy, mấy tia nắng mặt trời mới vừa rồi còn chiếu sáng giờ đây đã bị mây đen nặng trịch che khuất.
Nhìn núi rừng phía trước bị sương mù dày đặc che khuất, Thiên Huỳnh bỗng muốn quay về.
“Tớ thấy mưa càng lúc càng lớn, nếu không chúng ta quay về trước đi, đợi mưa tạnh lại đến.”
“Đã đi đến đây rồi…” Ngô Hiểu Thiên có chút tiếc nuối.
“Nhưng tớ cảm thấy mưa quá lớn.: Thứ Mỹ Mỹ cũng đã muốn về từ lâu, chỉ là trước đó không có ai lên tiếng nên cô vẫn cứ chịu đựng. Mà bây giờ, người có gan nhất là Phương Hổ cũng hơi lui bước.
“Trời mưa đường trơn, đến lúc đó đường lên núi càng khó đi, lần sau chúng ta lại đến vậy.”
“Được, bây giờ chúng ta về thôi.” Thấy mọi người đều nói vậy, Ngô Hiểu Thiên lập tức đồng ý.
Bàn bạc ngắn gọn, không đến hai phút bọn họ đã đạt thành nhất trí, quay đầu trở về.
Phương Hổ vốn đứng cuối cùng liền trở thành người đi đầu, dẫn đường phía trước. Thiên Huỳnh đi thứ hai, thấy Thư Mỹ Mỹ đứng sau cùng có chút sợ hãi nên đổi vị trí với cô ấy.
Ngô Hiểu Thiên bảo cô tiến lên, để cậu đứng sau. Ngô Kỳ đứng giữa.
Mấy người vẫn duy trì đội hình như thế quay về. Bọn họ đã vào sâu trong núi, bây giờ mưa lớn nên đường trở về cũng rất khó khăn, bên cạnh là triền núi, đường nhỏ ở giữa lầy lội, thỉnh thoảng sẽ có đá vụn lăn xuống hai bên.
Không biết trời có sấm sét khi nào, ầm ầm từng tiếng với tia chớp lóe sáng. Giây phút này họ thực sự sợ hãi.
“Ở đây sẽ không lở đất đâu nhỉ…Mấy ngày trước xem tin tức vùng lân cận, tớ thấy có thị trấn xảy ra lở đất, thiệt mạng mấy người.” Thư Mỹ Mỹ đánh giá xung quanh, rụt cổ nói. Từ trước đến giờ cô hay nhát gan nghĩ đông nghĩ tây, Phương Hổ lập tức mạnh mẽ nói.
“Lở đất có thể ở nơi khác, ở chỗ chúng ta chưa xảy ra bao giờ.”
“Đúng thế Mỹ Mỹ, cậu không cần tự dọa bản thân đâu.” Thiên Huỳnh cũng an ủi. Mấy người lại ăn ý nhanh bước chân hơn, nhanh chóng chạy về phía trước, gấp gáp muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.
“Tớ hơi sợ…” Trong tiếng bước chân hỗn loạn, giọng Thư Mỹ Mỹ run rẩy.
“Vừa rồi đá trên núi cũng rơi xuống.”
Cô vừa dứt lời, âm thanh “ầm vang” dữ dội vang lên, sườn núi bên cạnh đổ xuống, bùn đất vàng đập vào đá lẫn lộn, hai người đi cuối không phản ứng kịp, không tránh nổi bị va trúng.
“Tiểu Huỳnh —-”
“Ngô Hiểu Thiên!”
Trên đùi Thiên Huỳnh đau nhức, cùng lúc đó âm thanh hoảng sợ của bọn Thư Mỹ Mỹ truyền đến bên tai. Ngô Hiểu Thiên dùng sức túm lấy tay cô kéo mạnh, hai người cứ thế ngã về phía cách đó không xa.
Những tảng đá và đất bùn từ hai bên cuồn cuộn lăn xuống, bọn Phương Hổ lập tức ba chân bốn cẳng xông tới giữ chặt bọn họ. Đại khái mất năm sau phút sau, trận sụp đổ trước mắt mới dừng lại.
Động tĩnh ổn định lại, sự kinh hãi vừa rồi cũng qua đi.
Nhưng con đường ở cả hai phía trước sau đều bị phong kín, bọn họ bị nhốt lại ở đây, không ra được, cũng không vào được.
Mất khoảng mười mấy cuộc điện thoại mới miễn cưỡng nhận được tín hiệu báo nguy, có người gọi người lớn, còn người thì gọi cho anh họ. Ngô Kỳ khóc lóc thảm thiết dặn đối phương nhất định phải giữ con heo đất của mình, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nhất định phải đưa cho mẹ cậu, mật khẩu là ba số không.
Cứu viên rất nhanh đã tới.
Vốn dĩ bọn họ cũng đã đi đến sườn núi, chỉ tiếc gặp xui xẻo, nơi này vừa vặn bị sạt lở.
Mưa to liên tục, đợt sạt lở này không chỉ ở một chỗ mà còn nhiều nơi khác trên núi. Huyện đã bố trí đội cứu hộ lên đường, nghe nói có năm sáu đứa con nít nên chạy đến bên này đầu tiên.
Xe cứu thương kêu tích tích, đỉnh xe lập lòe ánh đèn hồng xen xanh, có một người cảnh sát nhân dân mặc đồ cứu hộ màu đỏ, còn có cả một y tá mặc áo khoác trắng. Thiên Huỳnh được bế lên cáng, một chị gái rất trẻ đến kiểm tra vết thương cho cô.
“Đừng sợ nhé, em an toàn rồi.” Có lẽ do thấy đôi mắt đỏ rưng rưng của cô, chị gái nhẹ nhàng dỗ dành, động tác rất dịu dàng.
Thiên Huỳnh nằm trên xe cứu thương, rốt cuộc cũng có cảm giác an toàn xung quanh. Cô khịt khịt mũi, kìm nước mắt lại: “Chị, chị là bác sĩ sao?”
“Không phải đâu.” Có lẽ chị gái không nghĩ cô sẽ chủ động nói chuyện, ngẩng đầu cười: “Chị là y tá, nhưng cũng biết một chút về chăm sóc chữa bệnh. Chị xử lý vết thương rất lợi hại đó. Lần này bác sĩ trong huyện không đủ, không đến kịp.”
“Đùi em bị thương không nghiêm trọng, trước chị sẽ khử trùng đơn giản cho em, chắc sẽ đau một chút, em gắng chịu đựng nhé.” Chị gái lấy ra một cái nhíp và băng gạc khử trùng, cúi đầu tập trung xử lý vết thương cho cô.
Thiên Huỳnh ngửi thấy mùi cồn, trên đùi hơi lạnh, cũng hơi đau một chút. Nhưng động tác của chị y tá cực kỳ nhẹ nhàng, cô nhìn chằm chằm trần xe nên cũng không có cảm giác gì lắm, chỉ nghe thấy tiếng: “Được rồi.”
“Còn đau chỗ nào không?” Chị gái hỏi, Thiên Huỳnh lắc đầu.
“Dạ không.”
“Vậy đợi về bệnh viện lại kiểm tra toàn thân lần nữa, không có việc gì thì có thể về nhà.” Chị gái thu đồ lại, vừa nhìn Thiên Huỳnh, vừa lấy một băng gạc màu trắng từ trong rương ra.
“Đừng nhúc nhích.”
Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Thiên Huỳnh cảm giác có cái gì đó ẩm ướt lau qua trán và má.
Chị gái trẻ tuổi mặc áo blouse trắng cười khúc khích, giọng nói ấm áp vang lên bên tai, “Trên mặt toàn bùn, chị lau giúp em một chút nhé. Biến thành một con mèo nhỏ rồi này.”
Thật dịu dàng…
Sự sợ hãi bất an lúc nãy của Thiên Huỳnh đã biến mất hoàn toàn.
Chị gái còn giúp cpp sửa sang lại đầu tóc rối bù hai bên má, lòng bàn tay mềm mại xẹt qua bên tai để lại cảm xúc thật đặc biệt, khiến Thiên Huỳnh nhớ tới khoảnh khắc hiếm hoi về mẹ trong kí ức.
Sau khi xử lý tốt cho cô, chị gái lại tiếp tục tới xem những người bị thương khác. Thiên Huỳnh nhìn dáng vẻ bận rộn của chị, mãi cho đến khi xe dừng trước cổng bệnh viện.
Chị gái y tá kia cũng theo xuống, chỉ là vào bệnh viện chưa lâu đã phải đi làm chuyện khác. Thiên Huỳnh được hướng dẫn điền phiếu, băng bó miệng vết thương, kiểm tra, sau đó ngồi ở ghế ngoài phòng chờ kết quả.
Chị gái đi ngang qua bên này, nhìn thấy vậy lập tức lại hỏi tình trạng sức khỏe của cô.Thiên Huỳnh nói đang đợi kết quả kiểm tra, chị gái nói em chắc chắn không sao đâu.
Chị gái đi rồi, bác sĩ vừa lúc tới kiểm tra, Thiên Huỳnh không nhịn được hỏi: “Dì ơi, chị gái vừa nãy là y tá của cô sao?”
Trên người chị gái lúc nãy mặc đồ không giống y tá bệnh viện lắm, Thiên Huỳnh không dám chắc chắn.
“Hả, cháu nói người nhỏ tuổi ấy à?” Nữ bác sĩ tuổi hơi lớn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bóng dáng chị gái kia xác nhận: “Đúng thế, nhưng cô ấy chưa tốt nghiệp, năm nay mới là y tá thực tập, biểu hiện rất tốt, người nhà bệnh nhân rất thích cô ấy.”
“Chị ấy còn đi học sao?” Thiên Huỳnh kinh ngạc.
“Đúng vậy, đại học y miền nam, rất lợi hại đó.”
Đại học y miền nam…
Đợi mấy cô ấy đi rồi, Thiên Huỳnh yên lặng tìm kiếm tên này trên Baidu. Đó là đại học ở một thành phố ven biển phía nam cách thành phố Đài không xa, phong cảnh cũng rất nhẹ nhàng.
Cô vô thức mong chờ, vừa mới xuất thần hai giây đã bị âm báo cuộc gọi cắt ngang.
Là Thời Lục.
Sao cậu lại gọi cho cô vào lúc này cơ chứ.
Thiên Huỳnh hơi hoảng hốt, tay chân luống cuống nhận cuộc gọi, lập tức nghe được âm thanh đang kìm nén lửa giận từ đầu dây bên kia.
“Cậu đang ở đâu?”
“Bệnh viện…”
“Có bị thương ở đâu không?”
“Ở chân trầy da một chút, nơi khác không sao.” Thiên Huỳnh thật thà đáp, mặc dù bên cạnh không có ai, cô vẫn theo bản năng rụt cổ lại, thanh âm càng mỏng manh hơn.
Bên tai im lặng, tựa hồ còn có cả động tĩnh dòng điện lưu chuyển sàn sạt. Mấy giây sau, điện thoại truyền đến tiếng thở nhẹ của Thời Lục.
Cậu hít sâu, lạnh lùng cảnh cáo.
“Thiên Huỳnh, để tớ thấy cậu lên núi bắt thỏ lần nữa, tớ lập tức đánh gãy chân cậu.”
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.