Chương 1: Bóng Đêm
Mạt Chi Thiến Thiến
10/03/2022
CHƯƠNG 1
Bóng đêm sâu thẳm, gió thổi qua rừng cây mang theo cái lạnh run rẩy. Rõ ràng vừa mới vào thu, vậy mà vừa đến tối nhiệt độ trong rừng cây lại giảm xuống nhanh đến không ngờ. Người bảo vệ trên người mặc đồng phục như mọi khi tuần tra quanh khu rừng, xuyên qua rừng cây lạnh lẽo, những tia sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin sáng lập loè. Lúc này ký túc xá của trường học đã tắt đèn từ lâu, rừng cây hẻo lánh trong trường bình thường đã ít người đến, lúc này lại càng vắng vẻ. Bỗng người bảo vệ hét lớn: “Ai ở đó?”
Hai cái bóng đang dựa sát vào nhau hơi dừng lại, ngay sau đó, từ phía sâu trong rừng cây vang lên những tiếng động. Bảo vệ thăm dò đi vào trong, lá cây trên đỉnh đầu rung lên xào xạc, có tiếng kêu của loài côn trùng nào đó nghe mà rợn người. Tim người bảo vệ như muốn vọt lên tận cổ họng nhưng vẫn cố trấn an bản thân. Có thể chỉ là mấy đứa học sinh lén lút gặp mặt, yêu đương bí mật gì đó. Trường trung học số 1 thành phố Z nổi tiếng với cách quản lý học sinh nghiêm khắc nhưng tất nhiên vẫn sẽ để lọt lưới vài trường hợp. Bảo vệ điều chỉnh đèn pin lên mức sáng nhất, bình tĩnh bước sâu vào khu rừng. Sương mù bên trong như dần dày hơn, lá cây rung lên dữ dội, chỉ trong chốc lát đã át mất tiếng bước chân của ông ta.
“A!!!”. Âm thanh như xé rách màn đêm từ sâu trong khu rừng vọng ra nhưng lại bị tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió nuốt lấy tất cả.
Tí tách, tí tách... . Tất cả trở lại như ban đầu.
__________________
Ba ngày sau.
Ở cái hồ trong công viên cách trường học mấy chục km, phát hiện hai thi thể đàn ông một già một trẻ. Thi thể cậu học sinh chỉ còn lại phần đầu và một phần bả vai nham nhở, những bộ phận từ vai trở xuống đã biến mất không còn. Pháp ý giám định, công cụ gây án không phải là một thứ vũ khí sắc bén mà giống như bị thứ gì đó hoà tan hơn, cùng với đó là chất dịch tiêu hoá của một loài sinh vật. Nhưng đến cùng đó là thứ gì thì vẫn cần phải có thời gian để xác định.
Hoà tan? Dịch tiêu hoá của sinh vật? Thật lạ lùng!!! - Là thứ dịch tiêu hoá gì mà có thể tiêu hoá cả con người, thậm chí là xương cốt cũng không còn sót lại?
Giang Dịch mặc đồng phục cảnh sát, khoé miệng ngậm thuốc lá, yên lặng nhìn chằm chằm vào lớp vải trắng đang che thi thể. Vẻ mặt thi thể cậu nam sinh thật an bình, thậm chí nơi khoé miệng còn có nụ cười kì dị, như thể đã đạt được kɦoáı ƈảʍ cực hạn ngay khi cái chết cận kề, ngay sau đó liền bị tiêu hoá. Còn thi thể người đàn ông lớn tuổi kia lại không bị tổn hại gì, chỉ là khuôn mặt đó lại là dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi, giống như đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp trước khi chết.
“ Đội trưởng Giang, đã tra ra thông tin rồi. Hai nạn nhân đều đến từ trường trung học số 1, người lớn tuổi là bảo vệ - họ Lâm, đã làm việc tại trường gần được 20 năm, sắp về hưu. Cậu thiếu niên là học sinh lớp 11 tên là Đinh Bằng, cha mẹ cậu ta thường xuyên ở nước ngoài, chúng tôi đã liên hệ được với vợ chồng họ ...” Giang Dịch bình tĩnh nghe báo cáo. Cáng nâng thi thể đi qua trước mặt anh, từ dưới lớp vải trắng một cánh tay rũ xuống. Giang Dịch đột nhiên gọi người đang nâng cáng lại:
“Từ từ”
“Đội trường Giang?” - Giang Dịch nhận lấy bao tay từ người trợ lý mang vào, khom lưng đến gần thi thể người đàn ông lớn tuổi. Tay anh cầm lấy bàn tay già nua đã cứng đờ lật qua lật lại, có chất nhầy đọng lại ở đầu ngón tay. Giang Dịch nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
________________
... Sau khi kết thúc tiết sinh học cuối cùng, Tô Ly thu dọn sách vở vào cặp, kết quả của lần thi kiểm tra hàng tháng sau khi cô lên lớp 11 không quá tốt, tuy rằng cô vẫn đứng vị trí đầu tiên nhưng tổng điểm lại không đạt như những gì cô dự tính. Môn sinh học trước nay vẫn luôn là nhược điểm của cô, vì vậy trước khi thi cô đã ôn tập rất nhiều nhưng kết quả lại không được như ý.
“Tô Ly, em ở lại chờ thầy một chút, thầy đi lấy đề ôn”. Thầy giáo dạy sinh học gọi cô lại.
Tô Ly đồng ý, lấy vở bài tập sinh học từ trong cặp ra để làm, cô cắn bút tập trung làm bài. Vừa mới thi xong không lâu nên tâm lý học sinh cũng thoải mái hơn , không khí trong trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Tô Ly nghe thấy các bạn nữ đang túm tụm lại nói chuyện với nhau.
“Đúng rồi, các cậu đã biết chuyện gì chưa? Đã tìm thấy hung thủ gϊếŧ hại Đinh Bằng rồi đấy, hình như là một kẻ tâm thần, không biết trốn thoát khỏi bênh viện bằng cách nào, nhưng giờ đã bị cảnh sát bắt được rồi.”
“Hả? Là bệnh nhân tâm thần hả? Không phải lúc trước nói là bị sói cắn chết hả? Nghe đồn con sói đó xổng ra từ vườn bách thú, bị bỏ đói từ lâu nên thừa dịp buổi tối tấn công Đinh Bằng.”
Một nữ sinh khác lại nhỏ giọng nói: “Không phải, minh nghe cô mình nói không phải do người, cũng không phải do động vật...”
“Vậy là cái gì? Không lẽ là quái vật à?”
“Làm sao cô cậu biết được?”
Cô gái lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tóm lại, cô mình nói rằng buổi tối đừng có đi đâu lung tung, tình hình bây giờ không ổn định. Nghe nói ở mấy trường khác cũng có người mất tích, đều là nam nữ sinh bằng tuổi chúng ta. Phía trên sợ làm người dân hoang mang nên vẫn không công bố tin tức.”
“Chẳng trách gần đây trường học tăng thêm bảo vệ, còn yêu cầu học sinh phải có người nhà tới đón nữa.”
“Nếu đúng như vậy thì đáng sợ quá rồi.”
“Vậy buổi tối bọn mình còn đi Kara hay không?”
Một nữ sinh ngắt lời: “Không đi đâu, mình sợ lắm.”
“Mình cũng vậy.”
Tô Ly tập trung làm bài tập, nghe xong hơi ngừng bút, màu mực loang trên trang giấy trắng tinh. Không bao lâu sau mọi người trở về lớp, Tô Ly buông bút, cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô nhìn ngoài hành lang đang dần ít người qua lại. Giáo viên sinh học vẫn chưa quay lại. Hành lang thật yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, có tiếng rung động? - Là lá cây!
Tô Ly ngần người - Lá cây? Phòng học của họ ở lầu 5, nơi này lại là khu phòng học mới xây, xung quanh chỉ mới trồng các cây con. Trời vừa vào thu lá đã muốn rụng trụi cả cây, làm sao lại có tiếng lá cây được? Tô Ly rời khỏi chỗ ngồi. Trên hành lang như có thứ gì đó lướt qua, xuyên qua cửa sổ, nhìn giống như là đồng phục màu xanh trắng, Tô Ly kinh ngạc.
Cửa phòng học bỗng nhiên bị mở mạnh ra, Tô Ly nhìn lên, thấy chủ nhiệm lớp - thầy Hồ Nhất Minh trên mặt đầy vẻ lo lắng, thầy hoảng hốt vỗ ngực: “Tô Ly?”
“Chào thầy Hồ”
Hồ Nhất Minh vào phòng học đi một vòng. “Sao em còn ở đây, sao chưa đi về?”. Sau khi trong trường xảy ra vụ việc của Đinh Bằng, trường học đã tăng thêm bảo vệ, các thầy cô cũng tham gia vào việc trông coi học sinh sau giờ học, để tránh cho việc học sinh còn ở lại trường, đặc biệt là những học sinh ngoại trú. Tô Ly trả lời: “Em đang đợi thầy Đỗ.”
Hồ Nhất Minh vừa nhìn đã hiểu: “Em đang đợi sách ôn tập à?”. Tô Ly gật đầu. Hồ Nhất Minh chặc lưỡi, cô bé này chuyện gì cũng tốt, chỉ là quá hướng nội, mà nói đúng hơn thì giống người đứng ngoài mọi chuyện, chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì. “Thôi em đừng đợi nữa, vừa nãy thầy Đỗ mới đi rồi, chắc là nhà có việc gấp.”
Tô Ly ngẩn người. Hồ Nhất Minh kiểm tra các cửa sổ trong lớp, quay người hỏi Tô Ly: “Có người nhà đến đón em không?”.
Tô Ly lắc đầu, sợ làm phiền người nhà, Tô Ly nói: “Nhà em cách trường không xa, không cần người nhà đến đón”
“Đi thôi, Thầy đưa em về.”
Tô Ly muốn từ chối, nhưng Hồ Nhất Minh đã bước ra ngoài phòng học, Tô Ly chẳng còn cách nào đành phải thu dọn cặp sách rồi bước ra theo. Kết quả là chưa đi được bao lâu Hồ Nhất Minh nhận cuộc điện thoại từ phòng giáo vụ có việc gấp phải rời đi. Không còn ai đi cùng, Tô Ly thở nhẹ ra.
—————
Chạng vạng tối, ngoài trời mưa nhỏ.
Tô Ly mở cây dù lên, có thể là do cô đã quen tự lập nên cho dù khi trời mưa cũng không có ai đến đưa dù cho cô, dần dần, Tô Ly tập thành thói quen tự chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho mình. Nơi cô sống cách trường học không quá xa, chỉ cách mấy con đường, ngay chỗ rẽ của con hẻm nhỏ đi sâu vào một chút là tiệm bánh kem của Tô Tình Tình - dì của Tô Ly. Con hẻm này nhiều năm không được sửa sang, dây điện treo chằng chịt trên cây cột loang lổ, màu của ngọn đèn cũng nhuốm màu u ám. Mấy năm gần đây, nhà nước sửa sang đường xá, vì hạn chế tỷ lệ phạm tội nên khắp các con đường đều lắp camera nên giờ Tô Ly đi lại cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Mưa nhỏ rơi tí tách, vừa mới đến đầu hẻm cô đã nghe thấy tiếng gào vọng ra: “Mẹ mày, giả vờ cái gì hả?”.
Tô Ly dừng chân. Cách đó không xa, có mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh đang ngậm thuốc vây quanh một thiếu niên. Bộ đồng phục màu xanh của thiếu niên bị vũng nước bắn lên, trên người cậu là chiếc áo choàng bằng sợi len, áo sơ mi ngắn tay bên trong loang lổ vết bẩn, nhìn không rõ là vết bùn đất hay là vết máu. Tô Ly nhận ra bộ đồng phục màu xanh kia là của trường cấp 3 nhà giàu nổi tiếng trực thuộc quản lý của trường đại học Z. Bởi vì hai trường chỉ cách nhau một con đường nên Tô Ly vẫn có ấn tượng đối với đồng phục của trường đó. Cậu thiếu niên cong eo, có vẻ rất đau đớn, vì cách khá xa nên cô không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của cậu ta. Một nam sinh nhuộm tóc vàng tiến tới lấy chân đạp mạnh cậu thiếu niên, gió thổi bay mái tóc đen trước trán cậu làm lộ ra đôi mắt mơ hồ đầy mê hoặc của cậu.
Nam sinh tóc vàng ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra chụp lại cậu thiếu niên: “Nhìn rõ chưa?”, rồi túm lấy cô gái bên cạnh kéo tới, nhếch mép cười lạnh: “Con nhỏ này là của tao! Mày là cái thứ gì? Mẹ mày! Cho mày chống đối tao này!”. Tên tóc vàng lại đá thêm một cái cho hả giận. Cậu thiếu niên vẫn không hề lên tiếng. Những kẻ đứng gần đó cũng hùa theo đạp mấy cái lên người cậu. Thiếu niên miệng nôn ra máu dính với nước bùn nhiễm đầy mặt đất, cô gái bên cạnh còn không ngừng cười cợt, lấy lòng mà lắc lắc tay của tóc vàng.
“Đại ca, đánh tiếp có thể chết người hay không?” - “Sợ cái gì? Mày sợ thì cút đi”
Nam sinh dáng người khô quắt cười hắc hắc: “Không không không, có Đông ca ở đây, bọn em sợ gì cơ chứ, đúng không?”. Những người đứng cạnh nhanh chóng hùa theo. Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, âm thanh của bọn họ không ngừng truyền đến, Tô Ly nhíu mày, nhìn lướt qua thiếu nữ nãy giờ vẫn đang tươi cười. Người ta vì cô ta mà bị đánh đến thảm như vậy, thế mà cô gái này vẫn có thể cười thản nhiên đến thế. Cô cũng cảm thấy bất ngờ với “mối tình si” này, lại cảm thấy thật không đáng cho thiếu niên kia. Nhưng mà giữa bọn họ, một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, chẳng có liên quan gì đến cô cả. Chuyện cô có thể làm cũng chỉ là rời đi rồi giúp cậu ta báo cảnh sát mà thôi.
Ngón tay cô đặt trên nút bấm di động, cô gái bên kia bỗng nhìn về phía cô, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Tô Ly thấy trong mắt cô gái như lập loè ánh sáng màu lục lướt qua nhanh vô cùng. Trong lòng cô bỗng nôn nao, chưa kịp nghĩ gì thì bỗng thấy thiếu nữ nở nụ cười quỷ dị về phía cô. Tô Ly lạnh cả người, sởn tóc gáy. Ngay khi di động được kết nối, tim Tô Ly như muốn vọt lên đến cổ họng, cô không khỏi tăng nhanh bước chân. Cô siết chặt di động, nhỏ giọng nói: “110 phải không ạ? Tôi đang ở đầu hẻm 178 đường Công Minh… “
Không biết từ bao giờ sương mù đã giăng kín, khắp nơi đều chìm trong cảm giác u ám, những tiếng động vừa rồi dường như cũng biến mất. “Phanh……” Tô Ly nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau. Cô nắm chặt di động, ngạc nhiên quay đầu lại. Trong bóng tối mờ ảo, hình bóng những người trước đó đã biến mất không thấy, thay vào đó là những đốm lửa bập bềnh.
Hình như là… đom đóm!!! Nhưng mà mùa này làm sao lại có đom đóm? Đám đom đóm này từ đâu mà tới? Sương mù tan đi, trong bóng tối, cậu thiếu niên từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn chăm chú đám đom đóm đang vờn trong tay. Một lúc sau, đầu ngón tay của cậu khẽ động, đám đom đóm bay đầy trời như bị ngọn lửa thiêu cháy, chỉ chốc lát sau đã tan biến vào trong đám sương mù.
—————
“Dì nhỏ.”
Tô Ly gấp dù lại, đặt ở trong giỏ nhựa. Tiệm bánh của Tô Tình Tình bởi vì bánh ngon giá cả lại phải chăng nên có rất nhiều khách hàng quen là học sinh. Sau vụ án gϊếŧ người gần đây, việc làm ăn của cửa hàng cũng bị ảnh hưởng, người ta chuyển qua gọi cơm hộp ship đến tận nơi nhiều hơn, số người đến tận cửa hàng mua bánh giảm đi nhiều. Tô Tình Tình đang đóng gói hộp bánh ở trong tiệm nói vọng ra: “Con về rồi à?”
“Vâng”
“Hôm nay bánh trong tiệm vẫn chưa bán hết, còn thừa nhiều lắm, con lấy mấy cái ăn đỡ đi. Trong lò có sữa, cẩn thận nóng.”
Tô Ly đáp lời rồi mang theo cặp sách đi lên lầu. Lầu hai là nơi sinh hoạt, tuy không lớn nhưng cũng đủ dùng. Đi xuống lầu, trong tay Tô Ly cầm theo một cái lọ màu trắng không có nhãn mác. Tô Ly lắc lắc cái hộp trên tay, bên trong còn lại vài viên: “Dì nhỏ, dì ốm à?”
“Cái gì?”
Tô Ly lắc lắc cái hộp trên tay. Tô Tình Tình nhìn thoáng qua, không quá để ý cười nói: “Cái đó à, đó là thực phẩm chức năng”.
Tô Ly sửng sốt: “Thực phẩm chức năng?”
“Viên uống làm đẹp”. Tô Tình Tình gói xong hộp bánh cuối cùng, cười vui vẻ giải thích “Tiểu Ly, con nhìn xem gần đây có phải da của dì đẹp lên nhiều không?”.
Bóng đêm sâu thẳm, gió thổi qua rừng cây mang theo cái lạnh run rẩy. Rõ ràng vừa mới vào thu, vậy mà vừa đến tối nhiệt độ trong rừng cây lại giảm xuống nhanh đến không ngờ. Người bảo vệ trên người mặc đồng phục như mọi khi tuần tra quanh khu rừng, xuyên qua rừng cây lạnh lẽo, những tia sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin sáng lập loè. Lúc này ký túc xá của trường học đã tắt đèn từ lâu, rừng cây hẻo lánh trong trường bình thường đã ít người đến, lúc này lại càng vắng vẻ. Bỗng người bảo vệ hét lớn: “Ai ở đó?”
Hai cái bóng đang dựa sát vào nhau hơi dừng lại, ngay sau đó, từ phía sâu trong rừng cây vang lên những tiếng động. Bảo vệ thăm dò đi vào trong, lá cây trên đỉnh đầu rung lên xào xạc, có tiếng kêu của loài côn trùng nào đó nghe mà rợn người. Tim người bảo vệ như muốn vọt lên tận cổ họng nhưng vẫn cố trấn an bản thân. Có thể chỉ là mấy đứa học sinh lén lút gặp mặt, yêu đương bí mật gì đó. Trường trung học số 1 thành phố Z nổi tiếng với cách quản lý học sinh nghiêm khắc nhưng tất nhiên vẫn sẽ để lọt lưới vài trường hợp. Bảo vệ điều chỉnh đèn pin lên mức sáng nhất, bình tĩnh bước sâu vào khu rừng. Sương mù bên trong như dần dày hơn, lá cây rung lên dữ dội, chỉ trong chốc lát đã át mất tiếng bước chân của ông ta.
“A!!!”. Âm thanh như xé rách màn đêm từ sâu trong khu rừng vọng ra nhưng lại bị tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió nuốt lấy tất cả.
Tí tách, tí tách... . Tất cả trở lại như ban đầu.
__________________
Ba ngày sau.
Ở cái hồ trong công viên cách trường học mấy chục km, phát hiện hai thi thể đàn ông một già một trẻ. Thi thể cậu học sinh chỉ còn lại phần đầu và một phần bả vai nham nhở, những bộ phận từ vai trở xuống đã biến mất không còn. Pháp ý giám định, công cụ gây án không phải là một thứ vũ khí sắc bén mà giống như bị thứ gì đó hoà tan hơn, cùng với đó là chất dịch tiêu hoá của một loài sinh vật. Nhưng đến cùng đó là thứ gì thì vẫn cần phải có thời gian để xác định.
Hoà tan? Dịch tiêu hoá của sinh vật? Thật lạ lùng!!! - Là thứ dịch tiêu hoá gì mà có thể tiêu hoá cả con người, thậm chí là xương cốt cũng không còn sót lại?
Giang Dịch mặc đồng phục cảnh sát, khoé miệng ngậm thuốc lá, yên lặng nhìn chằm chằm vào lớp vải trắng đang che thi thể. Vẻ mặt thi thể cậu nam sinh thật an bình, thậm chí nơi khoé miệng còn có nụ cười kì dị, như thể đã đạt được kɦoáı ƈảʍ cực hạn ngay khi cái chết cận kề, ngay sau đó liền bị tiêu hoá. Còn thi thể người đàn ông lớn tuổi kia lại không bị tổn hại gì, chỉ là khuôn mặt đó lại là dáng vẻ hoảng sợ kinh hãi, giống như đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp trước khi chết.
“ Đội trưởng Giang, đã tra ra thông tin rồi. Hai nạn nhân đều đến từ trường trung học số 1, người lớn tuổi là bảo vệ - họ Lâm, đã làm việc tại trường gần được 20 năm, sắp về hưu. Cậu thiếu niên là học sinh lớp 11 tên là Đinh Bằng, cha mẹ cậu ta thường xuyên ở nước ngoài, chúng tôi đã liên hệ được với vợ chồng họ ...” Giang Dịch bình tĩnh nghe báo cáo. Cáng nâng thi thể đi qua trước mặt anh, từ dưới lớp vải trắng một cánh tay rũ xuống. Giang Dịch đột nhiên gọi người đang nâng cáng lại:
“Từ từ”
“Đội trường Giang?” - Giang Dịch nhận lấy bao tay từ người trợ lý mang vào, khom lưng đến gần thi thể người đàn ông lớn tuổi. Tay anh cầm lấy bàn tay già nua đã cứng đờ lật qua lật lại, có chất nhầy đọng lại ở đầu ngón tay. Giang Dịch nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
________________
... Sau khi kết thúc tiết sinh học cuối cùng, Tô Ly thu dọn sách vở vào cặp, kết quả của lần thi kiểm tra hàng tháng sau khi cô lên lớp 11 không quá tốt, tuy rằng cô vẫn đứng vị trí đầu tiên nhưng tổng điểm lại không đạt như những gì cô dự tính. Môn sinh học trước nay vẫn luôn là nhược điểm của cô, vì vậy trước khi thi cô đã ôn tập rất nhiều nhưng kết quả lại không được như ý.
“Tô Ly, em ở lại chờ thầy một chút, thầy đi lấy đề ôn”. Thầy giáo dạy sinh học gọi cô lại.
Tô Ly đồng ý, lấy vở bài tập sinh học từ trong cặp ra để làm, cô cắn bút tập trung làm bài. Vừa mới thi xong không lâu nên tâm lý học sinh cũng thoải mái hơn , không khí trong trường cũng nhộn nhịp hơn hẳn. Tô Ly nghe thấy các bạn nữ đang túm tụm lại nói chuyện với nhau.
“Đúng rồi, các cậu đã biết chuyện gì chưa? Đã tìm thấy hung thủ gϊếŧ hại Đinh Bằng rồi đấy, hình như là một kẻ tâm thần, không biết trốn thoát khỏi bênh viện bằng cách nào, nhưng giờ đã bị cảnh sát bắt được rồi.”
“Hả? Là bệnh nhân tâm thần hả? Không phải lúc trước nói là bị sói cắn chết hả? Nghe đồn con sói đó xổng ra từ vườn bách thú, bị bỏ đói từ lâu nên thừa dịp buổi tối tấn công Đinh Bằng.”
Một nữ sinh khác lại nhỏ giọng nói: “Không phải, minh nghe cô mình nói không phải do người, cũng không phải do động vật...”
“Vậy là cái gì? Không lẽ là quái vật à?”
“Làm sao cô cậu biết được?”
Cô gái lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tóm lại, cô mình nói rằng buổi tối đừng có đi đâu lung tung, tình hình bây giờ không ổn định. Nghe nói ở mấy trường khác cũng có người mất tích, đều là nam nữ sinh bằng tuổi chúng ta. Phía trên sợ làm người dân hoang mang nên vẫn không công bố tin tức.”
“Chẳng trách gần đây trường học tăng thêm bảo vệ, còn yêu cầu học sinh phải có người nhà tới đón nữa.”
“Nếu đúng như vậy thì đáng sợ quá rồi.”
“Vậy buổi tối bọn mình còn đi Kara hay không?”
Một nữ sinh ngắt lời: “Không đi đâu, mình sợ lắm.”
“Mình cũng vậy.”
Tô Ly tập trung làm bài tập, nghe xong hơi ngừng bút, màu mực loang trên trang giấy trắng tinh. Không bao lâu sau mọi người trở về lớp, Tô Ly buông bút, cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô nhìn ngoài hành lang đang dần ít người qua lại. Giáo viên sinh học vẫn chưa quay lại. Hành lang thật yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua, có tiếng rung động? - Là lá cây!
Tô Ly ngần người - Lá cây? Phòng học của họ ở lầu 5, nơi này lại là khu phòng học mới xây, xung quanh chỉ mới trồng các cây con. Trời vừa vào thu lá đã muốn rụng trụi cả cây, làm sao lại có tiếng lá cây được? Tô Ly rời khỏi chỗ ngồi. Trên hành lang như có thứ gì đó lướt qua, xuyên qua cửa sổ, nhìn giống như là đồng phục màu xanh trắng, Tô Ly kinh ngạc.
Cửa phòng học bỗng nhiên bị mở mạnh ra, Tô Ly nhìn lên, thấy chủ nhiệm lớp - thầy Hồ Nhất Minh trên mặt đầy vẻ lo lắng, thầy hoảng hốt vỗ ngực: “Tô Ly?”
“Chào thầy Hồ”
Hồ Nhất Minh vào phòng học đi một vòng. “Sao em còn ở đây, sao chưa đi về?”. Sau khi trong trường xảy ra vụ việc của Đinh Bằng, trường học đã tăng thêm bảo vệ, các thầy cô cũng tham gia vào việc trông coi học sinh sau giờ học, để tránh cho việc học sinh còn ở lại trường, đặc biệt là những học sinh ngoại trú. Tô Ly trả lời: “Em đang đợi thầy Đỗ.”
Hồ Nhất Minh vừa nhìn đã hiểu: “Em đang đợi sách ôn tập à?”. Tô Ly gật đầu. Hồ Nhất Minh chặc lưỡi, cô bé này chuyện gì cũng tốt, chỉ là quá hướng nội, mà nói đúng hơn thì giống người đứng ngoài mọi chuyện, chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì. “Thôi em đừng đợi nữa, vừa nãy thầy Đỗ mới đi rồi, chắc là nhà có việc gấp.”
Tô Ly ngẩn người. Hồ Nhất Minh kiểm tra các cửa sổ trong lớp, quay người hỏi Tô Ly: “Có người nhà đến đón em không?”.
Tô Ly lắc đầu, sợ làm phiền người nhà, Tô Ly nói: “Nhà em cách trường không xa, không cần người nhà đến đón”
“Đi thôi, Thầy đưa em về.”
Tô Ly muốn từ chối, nhưng Hồ Nhất Minh đã bước ra ngoài phòng học, Tô Ly chẳng còn cách nào đành phải thu dọn cặp sách rồi bước ra theo. Kết quả là chưa đi được bao lâu Hồ Nhất Minh nhận cuộc điện thoại từ phòng giáo vụ có việc gấp phải rời đi. Không còn ai đi cùng, Tô Ly thở nhẹ ra.
—————
Chạng vạng tối, ngoài trời mưa nhỏ.
Tô Ly mở cây dù lên, có thể là do cô đã quen tự lập nên cho dù khi trời mưa cũng không có ai đến đưa dù cho cô, dần dần, Tô Ly tập thành thói quen tự chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho mình. Nơi cô sống cách trường học không quá xa, chỉ cách mấy con đường, ngay chỗ rẽ của con hẻm nhỏ đi sâu vào một chút là tiệm bánh kem của Tô Tình Tình - dì của Tô Ly. Con hẻm này nhiều năm không được sửa sang, dây điện treo chằng chịt trên cây cột loang lổ, màu của ngọn đèn cũng nhuốm màu u ám. Mấy năm gần đây, nhà nước sửa sang đường xá, vì hạn chế tỷ lệ phạm tội nên khắp các con đường đều lắp camera nên giờ Tô Ly đi lại cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Mưa nhỏ rơi tí tách, vừa mới đến đầu hẻm cô đã nghe thấy tiếng gào vọng ra: “Mẹ mày, giả vờ cái gì hả?”.
Tô Ly dừng chân. Cách đó không xa, có mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh đang ngậm thuốc vây quanh một thiếu niên. Bộ đồng phục màu xanh của thiếu niên bị vũng nước bắn lên, trên người cậu là chiếc áo choàng bằng sợi len, áo sơ mi ngắn tay bên trong loang lổ vết bẩn, nhìn không rõ là vết bùn đất hay là vết máu. Tô Ly nhận ra bộ đồng phục màu xanh kia là của trường cấp 3 nhà giàu nổi tiếng trực thuộc quản lý của trường đại học Z. Bởi vì hai trường chỉ cách nhau một con đường nên Tô Ly vẫn có ấn tượng đối với đồng phục của trường đó. Cậu thiếu niên cong eo, có vẻ rất đau đớn, vì cách khá xa nên cô không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của cậu ta. Một nam sinh nhuộm tóc vàng tiến tới lấy chân đạp mạnh cậu thiếu niên, gió thổi bay mái tóc đen trước trán cậu làm lộ ra đôi mắt mơ hồ đầy mê hoặc của cậu.
Nam sinh tóc vàng ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra chụp lại cậu thiếu niên: “Nhìn rõ chưa?”, rồi túm lấy cô gái bên cạnh kéo tới, nhếch mép cười lạnh: “Con nhỏ này là của tao! Mày là cái thứ gì? Mẹ mày! Cho mày chống đối tao này!”. Tên tóc vàng lại đá thêm một cái cho hả giận. Cậu thiếu niên vẫn không hề lên tiếng. Những kẻ đứng gần đó cũng hùa theo đạp mấy cái lên người cậu. Thiếu niên miệng nôn ra máu dính với nước bùn nhiễm đầy mặt đất, cô gái bên cạnh còn không ngừng cười cợt, lấy lòng mà lắc lắc tay của tóc vàng.
“Đại ca, đánh tiếp có thể chết người hay không?” - “Sợ cái gì? Mày sợ thì cút đi”
Nam sinh dáng người khô quắt cười hắc hắc: “Không không không, có Đông ca ở đây, bọn em sợ gì cơ chứ, đúng không?”. Những người đứng cạnh nhanh chóng hùa theo. Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, âm thanh của bọn họ không ngừng truyền đến, Tô Ly nhíu mày, nhìn lướt qua thiếu nữ nãy giờ vẫn đang tươi cười. Người ta vì cô ta mà bị đánh đến thảm như vậy, thế mà cô gái này vẫn có thể cười thản nhiên đến thế. Cô cũng cảm thấy bất ngờ với “mối tình si” này, lại cảm thấy thật không đáng cho thiếu niên kia. Nhưng mà giữa bọn họ, một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, chẳng có liên quan gì đến cô cả. Chuyện cô có thể làm cũng chỉ là rời đi rồi giúp cậu ta báo cảnh sát mà thôi.
Ngón tay cô đặt trên nút bấm di động, cô gái bên kia bỗng nhìn về phía cô, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Tô Ly thấy trong mắt cô gái như lập loè ánh sáng màu lục lướt qua nhanh vô cùng. Trong lòng cô bỗng nôn nao, chưa kịp nghĩ gì thì bỗng thấy thiếu nữ nở nụ cười quỷ dị về phía cô. Tô Ly lạnh cả người, sởn tóc gáy. Ngay khi di động được kết nối, tim Tô Ly như muốn vọt lên đến cổ họng, cô không khỏi tăng nhanh bước chân. Cô siết chặt di động, nhỏ giọng nói: “110 phải không ạ? Tôi đang ở đầu hẻm 178 đường Công Minh… “
Không biết từ bao giờ sương mù đã giăng kín, khắp nơi đều chìm trong cảm giác u ám, những tiếng động vừa rồi dường như cũng biến mất. “Phanh……” Tô Ly nghe thấy một tiếng động lớn từ phía sau. Cô nắm chặt di động, ngạc nhiên quay đầu lại. Trong bóng tối mờ ảo, hình bóng những người trước đó đã biến mất không thấy, thay vào đó là những đốm lửa bập bềnh.
Hình như là… đom đóm!!! Nhưng mà mùa này làm sao lại có đom đóm? Đám đom đóm này từ đâu mà tới? Sương mù tan đi, trong bóng tối, cậu thiếu niên từ từ đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn chăm chú đám đom đóm đang vờn trong tay. Một lúc sau, đầu ngón tay của cậu khẽ động, đám đom đóm bay đầy trời như bị ngọn lửa thiêu cháy, chỉ chốc lát sau đã tan biến vào trong đám sương mù.
—————
“Dì nhỏ.”
Tô Ly gấp dù lại, đặt ở trong giỏ nhựa. Tiệm bánh của Tô Tình Tình bởi vì bánh ngon giá cả lại phải chăng nên có rất nhiều khách hàng quen là học sinh. Sau vụ án gϊếŧ người gần đây, việc làm ăn của cửa hàng cũng bị ảnh hưởng, người ta chuyển qua gọi cơm hộp ship đến tận nơi nhiều hơn, số người đến tận cửa hàng mua bánh giảm đi nhiều. Tô Tình Tình đang đóng gói hộp bánh ở trong tiệm nói vọng ra: “Con về rồi à?”
“Vâng”
“Hôm nay bánh trong tiệm vẫn chưa bán hết, còn thừa nhiều lắm, con lấy mấy cái ăn đỡ đi. Trong lò có sữa, cẩn thận nóng.”
Tô Ly đáp lời rồi mang theo cặp sách đi lên lầu. Lầu hai là nơi sinh hoạt, tuy không lớn nhưng cũng đủ dùng. Đi xuống lầu, trong tay Tô Ly cầm theo một cái lọ màu trắng không có nhãn mác. Tô Ly lắc lắc cái hộp trên tay, bên trong còn lại vài viên: “Dì nhỏ, dì ốm à?”
“Cái gì?”
Tô Ly lắc lắc cái hộp trên tay. Tô Tình Tình nhìn thoáng qua, không quá để ý cười nói: “Cái đó à, đó là thực phẩm chức năng”.
Tô Ly sửng sốt: “Thực phẩm chức năng?”
“Viên uống làm đẹp”. Tô Tình Tình gói xong hộp bánh cuối cùng, cười vui vẻ giải thích “Tiểu Ly, con nhìn xem gần đây có phải da của dì đẹp lên nhiều không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.