Chương 20: Truy tìm tung tích thần long và phượng hoàng (4)
Tây Lăng Minh
10/08/2023
Đôi mắt lưu ly trong veo của Thôi Ngọc Khuê nhìn đăm đăm "vũng" máu ướt sũng bên hông Hưu Ninh Khải. Cậu mím môi rồi nuốt nước bọt, sau một lúc lâu vẫn không biết nên nói gì cho phải.
"... Xin lỗi." Ngồi đối diện nhau nửa ngày, Thôi Ngọc Khuê mới thốt ra được hai tiếng "xin lỗi", nhưng cậu cảm thấy nó như gió thoảng mây bay bèn hơi cúi đầu, chẳng dám nhìn mặt người trước mặt mình.
"Xin lỗi?" Hưu Ninh Khải đột nhiên gầm nhẹ. "Tại sao anh phải xin lỗi?"
Thôi Ngọc Khuê ấp úng: "Tôi... tôi... cái đó..."
Ấp úng cả ngày không xong, Hưu Ninh Khải cũng chẳng thèm tức giận, chỉ "xì" một tiếng: "Thuỷ Sư, có phải anh cho rằng mình là trung tâm của thế giới này?"
Hưu Ninh Khải đột nhiên khó ở khiến Thôi Ngọc Khuê lại càng lúng túng hơn. Tiếng "Thuỷ Sư" kia lạnh lùng đến tột độ, hệt như coi cậu là thứ ăn bám. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, tự mình chỉnh lại mép áo, quấn gọn đai lưng và đứng dậy đi tiếp, để mặc Thôi Ngọc Khuê đang cứng đơ như tượng ngồi sau.
Cậu ngồi bệt dưới đất một lúc đã đứng phắt dậy, đuổi theo người kia, vừa khóc vừa nói: "Hưu Ninh Khải! Hưu Ninh Khải! Đừng giận mà!! Cho tôi xin lỗi!!"
Thứ cậu cần bây giờ là Hưu Ninh Khải đừng giận cậu nữa, nỗi sợ hãi dị nhân thoáng chốc đã tan biến đi đâu mất. Cậu cũng chẳng thèm quan tâm lý do vì sao Hưu Ninh Khải đột nhiên nổi giận, cậu chỉ quan tâm đến việc làm cậu ta trở lại bình thường và trị thương cho cậu ta thôi.
Hưu Ninh Khải vẫn bước đi ngày càng nhanh như muốn chứng minh với Thôi Ngọc Khuê rằng bản thân mình chẳng cần cậu, làm cho chú cá con chạy theo mình cứ rơi nước mắt cả buổi.
"Ninh Khải!!" Thôi Ngọc Khuê gào lên. "Cậu mà không sơ cứu vết thương..."
"Được rồi anh thôi gọi tôi kiểu đó được không, yên lặng cho tôi chút đi!" Hưu Ninh Khải mệt mỏi day day hai bên thái dương. "Chuyện đó ai chẳng biết?"
Thôi Ngọc Khuê y hệt một con chim cun cút, cụp cánh cụp đuôi, cúi đầu ngoan ngoãn không nói nữa nhưng khoé mắt ầng ậng nước như vừa ấm ức vừa tủi thân, bộ dạng nom có chút đáng thương.
Hưu Ninh Khải nhìn con chim cụp cánh sau lưng mình thì im lặng một thoáng rồi thở dài. Cậu đứng lại và nói: "Anh qua đây đi."
Thật tình mà nói, Thôi Ngọc Khuê là tiền bối trước Hưu Ninh Khải gần hai đời, đáng lẽ ra cách gọi nhau phải ngược lại mới đúng. Nhưng Hưu Ninh Khải vốn cao ngạo, Thôi Ngọc Khuê lại gần gũi dễ tính, không quan tâm chuyện xưng hô nhiều, cộng với hoàn cảnh hiện tại thành ra mới như vậy. Câu "qua đây đi" của Hưu Ninh Khải giống như cách cậu ra lệnh cho tuỳ tùng hơn là gọi Thôi Ngọc Khuê.
Thôi Ngọc Khuê ngước mặt nhìn Hưu Ninh Khải một chút rồi mới chầm chậm lại gần cậu ta. Lại càng gần thì đầu cậu lại càng cúi thấp hơn nữa như thể sợ bị cậu ta đánh cho mấy phát.
Cánh tay phải lành lặn của Hưu Ninh Khải đưa lên gần tới đầu Thôi Ngọc Khuê thì dừng lại. Chợt nhớ ra vị trí của bản thân thấp hơn đối phương gần hai bậc, cậu kìm lòng không xoa đầu chú cá nhỏ mít ướt. Nhưng cũng tại chiều cao nữa mà, cậu cao hơn hẳn vị tiền bối này gần một cái đầu. Bàn tay kia từ sắp xoa đầu chuyển thành chạm nhẹ ra sau gáy như để an ủi.
"Mệt quá, đừng khóc nữa." Hưu Ninh Khải nói cộc lốc. "Khóc thì lấy sức đâu chiến đấu? Chú ý phong thái đi."
"Nhưng mà... cậu lo trị thương trước đã..." Thôi Ngọc Khuê nghẹn ngào nói. "Trị thương đi rồi cậu muốn ghét bỏ tôi kiểu gì thì ghét!"
Hưu Ninh Khải: "..."
Ngay từ đầu cậu cảm thấy khá thích khi gặp được Thôi Ngọc Khuê, lại không hiểu sao có cảm giác hơi mừng khi Thôi Ngọc Khuê trở thành Thuỷ Sư. Cậu lại còn hơi dè chừng với Thôi Ngọc Khuê vì sợ rằng sự tốt bụng đến vô lý của vị tiền bối hiền lành này là vì mục đích riêng, nhưng bây giờ thì cậu không nghĩ thế nữa rồi.
Cậu thở dài thườn thượt, rề rề nói: "Rồi rồi, chữa thì chữa. Làm như tôi không chữa thì anh chết vậy."
Thôi Ngọc Khuê lại vừa nghiêm túc vừa thật thà nói: "Cậu không chữa thì cậu mất máu chết, cậu chết thì ai bảo vệ tôi chứ..."
"..."
Mình là một con tốt thí sao?
Thấy Thôi Ngọc Khuê lại có ý định lột đồ mình ra, Hưu Ninh Khải giữ cậu lại và nói: "Làm gì đấy??"
"Thì... chữa." Cậu ngước mặt lên đáp. "Cậu để tôi làm cho, cậu thì biết gì chứ?!"
Hưu Ninh Khải cũng làm theo ý Thôi Ngọc Khuê luôn, thích thì chiều, thả tay xuống mặc cho cậu lại cởi đồ của mình lần hai.
Thôi Ngọc Khuê không biết là đang lo lắng điều gì mà thao tác tay rất nhanh. Cởi đồ, điểm huyệt, cầm máu, băng bó, mặc lại đồ. Tất cả thao tác diễn ra trong vòng chưa đầy năm phút.
"Xong rồi nè." Cậu giờ đã không nói giọng nghẹn ngào ấm ức nữa. "Đi được rồi chứ?"
"Ừa, cảm ơn anh." Hưu Ninh Khải ngồi thẳng người dậy, quả nhiên tay nghề chữa trị của Thôi Ngọc Khuê không phải dạng vừa, cậu không còn cảm thấy đau nữa.
Thôi Ngọc Khuê hỏi: "Nhưng bây giờ chúng ta đi hướng nào đây?"
"..." Hưu Ninh Khải rẽ sang phía bên trái. "Hướng này đi."
"... Ơ, tại sao?" Thôi Ngọc Khuê vội chạy theo. "Hướng này có từ trường pháp lực yếu nhất! Sao lại chọn hướng này chứ?!"
"Ban nãy anh có để ý Mộc Sư bị ngắt kết nối ngay lúc thấy một thứ gì đó giống một bức tường thành không?" Hưu Ninh Khải nói. "Khả năng cao thứ giống "bức tường thành" đó là thứ ngăn chặn pháp lực từ ngoài vào nhưng dồn nén và tích trữ pháp lực ở bên trong nó. Đó là lý do vì sao từ trường pháp lực quanh đây rất mạnh nhưng chúng ta lại khó hoặc không thể kết nối với nhau. Bây giờ từ trường dần yếu, muốn bay lên có lẽ cũng chẳng được nữa nên chỉ đành xông vào thôi."
"Nhưng mà... lỡ như Thái Hiện là người duy nhất thấy bức tường đó thì sao?" Thôi Ngọc Khuê lo lắng hỏi. "Còn anh Nghiên Thuân và anh Tú Bân thì không nói gì cả."
"Phong Sư có truyền âm riêng cho tôi trước tiên." Hưu Ninh Khải vừa đi vừa nói. "Bảo là thấy thứ gì đó vừa thẳng vừa cao, trải dài từ trái sang phải, xem chừng cũng là một "toà thành"."
"À hiểu rồi." Thôi Ngọc Khuê gật gù nói. "Nhưng... quái nhân mặc xiêm y đỏ ban nãy lạ quá, tại sao lại không tấn công chúng ta mạnh như người mặc đạo bào xanh lam lúc đầu và mấy người kia?"
"Cái đó thì tôi không biết." Hưu Ninh Khải nhàn nhạt đáp. "Có thể do trình độ kém cỏi."
"Kém cỏi thì đâu được phái đi đuổi theo chúng ta?" Thôi Ngọc Khuê thắc mắc. "Tôi còn cảm thấy lượng linh lực trong người của hồng xiêm y nhân còn mạnh hơn mấy người kia kìa, cách đánh... cũng khác lạ, giống như không có chủ ý tấn công."
"Cũng đúng. Đòn đánh vào hông ban nãy đúng là rất mạnh." Hưu Ninh Khải gật đầu, nhấn mạnh. "Một đòn hệ Hoả."
"Người này lạ thật." Thôi Ngọc Khuê day day cằm nói. "Cũng may là người đuổi theo chúng ta... lạ như vậy, không biết Thái Hiện và anh Nghiên Thuân, anh Tú Bân ra sao nữa..."
Ban nãy trong tình thế cấp bách, năm người đều chạy cùng lúc, nhằm hướng trước mặt mà chạy. Nhưng càng vào sâu sương mù và bão cát càng dày, cộng với việc đám dị nhân kia tung đòn tấn công nên dần dần năm người bị tách ra năm hướng khác nhau. Thôi Nghiên Thuân là người mất tín hiệu đầu tiên, có nghĩa là y vào thành sớm nhất. Sau đó là Khương Thái Hiện đang nói thì bị tắt ngủm, tiếp theo là Thôi Tú Bân. Chỉ còn Hưu Ninh Khải gặp kẻ địch mạnh kìm chân và Thôi Ngọc Khuê... chạy chậm nhất nên mới còn có thể truyền âm một cách khó khăn. Bây giờ có lẽ là hoàn toàn không truyền được nữa rồi.
"Tiền bối." Hưu Ninh Khải đột nhiên khách khí nói. "Tay anh đâu, đưa ra đây."
"Hở? Để làm gì?" Thôi Ngọc Khuê thắc mắc nhưng cũng đưa tay ra ngay.
Hai ngón tay của Hưu Ninh Khải kẹp chắc lấy ống tay áo của Thôi Ngọc Khuê, cậu nói: "Giờ có duỗi tay năm ngón cũng khó mà thấy được, đi sát nhau vào."
Dù chỉ là dùng ngón tay kẹp ống tay áo nhưng Thôi Ngọc Khuê cảm giác hai ngón tay ấy của Hưu Ninh Khải có vẻ hơi nóng thì phải. Sương cũng dày quá, chẳng biết biểu cảm của cậu ta bây giờ là ra sao nhỉ?
"Bộp."
Đang miên man suy nghĩ thì một thứ gì đó văng ra và đập trúng chân Thôi Ngọc Khuê làm cậu cúi đầu nhìn xuống.
Một cái đầu người.
End chương 20
"... Xin lỗi." Ngồi đối diện nhau nửa ngày, Thôi Ngọc Khuê mới thốt ra được hai tiếng "xin lỗi", nhưng cậu cảm thấy nó như gió thoảng mây bay bèn hơi cúi đầu, chẳng dám nhìn mặt người trước mặt mình.
"Xin lỗi?" Hưu Ninh Khải đột nhiên gầm nhẹ. "Tại sao anh phải xin lỗi?"
Thôi Ngọc Khuê ấp úng: "Tôi... tôi... cái đó..."
Ấp úng cả ngày không xong, Hưu Ninh Khải cũng chẳng thèm tức giận, chỉ "xì" một tiếng: "Thuỷ Sư, có phải anh cho rằng mình là trung tâm của thế giới này?"
Hưu Ninh Khải đột nhiên khó ở khiến Thôi Ngọc Khuê lại càng lúng túng hơn. Tiếng "Thuỷ Sư" kia lạnh lùng đến tột độ, hệt như coi cậu là thứ ăn bám. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, tự mình chỉnh lại mép áo, quấn gọn đai lưng và đứng dậy đi tiếp, để mặc Thôi Ngọc Khuê đang cứng đơ như tượng ngồi sau.
Cậu ngồi bệt dưới đất một lúc đã đứng phắt dậy, đuổi theo người kia, vừa khóc vừa nói: "Hưu Ninh Khải! Hưu Ninh Khải! Đừng giận mà!! Cho tôi xin lỗi!!"
Thứ cậu cần bây giờ là Hưu Ninh Khải đừng giận cậu nữa, nỗi sợ hãi dị nhân thoáng chốc đã tan biến đi đâu mất. Cậu cũng chẳng thèm quan tâm lý do vì sao Hưu Ninh Khải đột nhiên nổi giận, cậu chỉ quan tâm đến việc làm cậu ta trở lại bình thường và trị thương cho cậu ta thôi.
Hưu Ninh Khải vẫn bước đi ngày càng nhanh như muốn chứng minh với Thôi Ngọc Khuê rằng bản thân mình chẳng cần cậu, làm cho chú cá con chạy theo mình cứ rơi nước mắt cả buổi.
"Ninh Khải!!" Thôi Ngọc Khuê gào lên. "Cậu mà không sơ cứu vết thương..."
"Được rồi anh thôi gọi tôi kiểu đó được không, yên lặng cho tôi chút đi!" Hưu Ninh Khải mệt mỏi day day hai bên thái dương. "Chuyện đó ai chẳng biết?"
Thôi Ngọc Khuê y hệt một con chim cun cút, cụp cánh cụp đuôi, cúi đầu ngoan ngoãn không nói nữa nhưng khoé mắt ầng ậng nước như vừa ấm ức vừa tủi thân, bộ dạng nom có chút đáng thương.
Hưu Ninh Khải nhìn con chim cụp cánh sau lưng mình thì im lặng một thoáng rồi thở dài. Cậu đứng lại và nói: "Anh qua đây đi."
Thật tình mà nói, Thôi Ngọc Khuê là tiền bối trước Hưu Ninh Khải gần hai đời, đáng lẽ ra cách gọi nhau phải ngược lại mới đúng. Nhưng Hưu Ninh Khải vốn cao ngạo, Thôi Ngọc Khuê lại gần gũi dễ tính, không quan tâm chuyện xưng hô nhiều, cộng với hoàn cảnh hiện tại thành ra mới như vậy. Câu "qua đây đi" của Hưu Ninh Khải giống như cách cậu ra lệnh cho tuỳ tùng hơn là gọi Thôi Ngọc Khuê.
Thôi Ngọc Khuê ngước mặt nhìn Hưu Ninh Khải một chút rồi mới chầm chậm lại gần cậu ta. Lại càng gần thì đầu cậu lại càng cúi thấp hơn nữa như thể sợ bị cậu ta đánh cho mấy phát.
Cánh tay phải lành lặn của Hưu Ninh Khải đưa lên gần tới đầu Thôi Ngọc Khuê thì dừng lại. Chợt nhớ ra vị trí của bản thân thấp hơn đối phương gần hai bậc, cậu kìm lòng không xoa đầu chú cá nhỏ mít ướt. Nhưng cũng tại chiều cao nữa mà, cậu cao hơn hẳn vị tiền bối này gần một cái đầu. Bàn tay kia từ sắp xoa đầu chuyển thành chạm nhẹ ra sau gáy như để an ủi.
"Mệt quá, đừng khóc nữa." Hưu Ninh Khải nói cộc lốc. "Khóc thì lấy sức đâu chiến đấu? Chú ý phong thái đi."
"Nhưng mà... cậu lo trị thương trước đã..." Thôi Ngọc Khuê nghẹn ngào nói. "Trị thương đi rồi cậu muốn ghét bỏ tôi kiểu gì thì ghét!"
Hưu Ninh Khải: "..."
Ngay từ đầu cậu cảm thấy khá thích khi gặp được Thôi Ngọc Khuê, lại không hiểu sao có cảm giác hơi mừng khi Thôi Ngọc Khuê trở thành Thuỷ Sư. Cậu lại còn hơi dè chừng với Thôi Ngọc Khuê vì sợ rằng sự tốt bụng đến vô lý của vị tiền bối hiền lành này là vì mục đích riêng, nhưng bây giờ thì cậu không nghĩ thế nữa rồi.
Cậu thở dài thườn thượt, rề rề nói: "Rồi rồi, chữa thì chữa. Làm như tôi không chữa thì anh chết vậy."
Thôi Ngọc Khuê lại vừa nghiêm túc vừa thật thà nói: "Cậu không chữa thì cậu mất máu chết, cậu chết thì ai bảo vệ tôi chứ..."
"..."
Mình là một con tốt thí sao?
Thấy Thôi Ngọc Khuê lại có ý định lột đồ mình ra, Hưu Ninh Khải giữ cậu lại và nói: "Làm gì đấy??"
"Thì... chữa." Cậu ngước mặt lên đáp. "Cậu để tôi làm cho, cậu thì biết gì chứ?!"
Hưu Ninh Khải cũng làm theo ý Thôi Ngọc Khuê luôn, thích thì chiều, thả tay xuống mặc cho cậu lại cởi đồ của mình lần hai.
Thôi Ngọc Khuê không biết là đang lo lắng điều gì mà thao tác tay rất nhanh. Cởi đồ, điểm huyệt, cầm máu, băng bó, mặc lại đồ. Tất cả thao tác diễn ra trong vòng chưa đầy năm phút.
"Xong rồi nè." Cậu giờ đã không nói giọng nghẹn ngào ấm ức nữa. "Đi được rồi chứ?"
"Ừa, cảm ơn anh." Hưu Ninh Khải ngồi thẳng người dậy, quả nhiên tay nghề chữa trị của Thôi Ngọc Khuê không phải dạng vừa, cậu không còn cảm thấy đau nữa.
Thôi Ngọc Khuê hỏi: "Nhưng bây giờ chúng ta đi hướng nào đây?"
"..." Hưu Ninh Khải rẽ sang phía bên trái. "Hướng này đi."
"... Ơ, tại sao?" Thôi Ngọc Khuê vội chạy theo. "Hướng này có từ trường pháp lực yếu nhất! Sao lại chọn hướng này chứ?!"
"Ban nãy anh có để ý Mộc Sư bị ngắt kết nối ngay lúc thấy một thứ gì đó giống một bức tường thành không?" Hưu Ninh Khải nói. "Khả năng cao thứ giống "bức tường thành" đó là thứ ngăn chặn pháp lực từ ngoài vào nhưng dồn nén và tích trữ pháp lực ở bên trong nó. Đó là lý do vì sao từ trường pháp lực quanh đây rất mạnh nhưng chúng ta lại khó hoặc không thể kết nối với nhau. Bây giờ từ trường dần yếu, muốn bay lên có lẽ cũng chẳng được nữa nên chỉ đành xông vào thôi."
"Nhưng mà... lỡ như Thái Hiện là người duy nhất thấy bức tường đó thì sao?" Thôi Ngọc Khuê lo lắng hỏi. "Còn anh Nghiên Thuân và anh Tú Bân thì không nói gì cả."
"Phong Sư có truyền âm riêng cho tôi trước tiên." Hưu Ninh Khải vừa đi vừa nói. "Bảo là thấy thứ gì đó vừa thẳng vừa cao, trải dài từ trái sang phải, xem chừng cũng là một "toà thành"."
"À hiểu rồi." Thôi Ngọc Khuê gật gù nói. "Nhưng... quái nhân mặc xiêm y đỏ ban nãy lạ quá, tại sao lại không tấn công chúng ta mạnh như người mặc đạo bào xanh lam lúc đầu và mấy người kia?"
"Cái đó thì tôi không biết." Hưu Ninh Khải nhàn nhạt đáp. "Có thể do trình độ kém cỏi."
"Kém cỏi thì đâu được phái đi đuổi theo chúng ta?" Thôi Ngọc Khuê thắc mắc. "Tôi còn cảm thấy lượng linh lực trong người của hồng xiêm y nhân còn mạnh hơn mấy người kia kìa, cách đánh... cũng khác lạ, giống như không có chủ ý tấn công."
"Cũng đúng. Đòn đánh vào hông ban nãy đúng là rất mạnh." Hưu Ninh Khải gật đầu, nhấn mạnh. "Một đòn hệ Hoả."
"Người này lạ thật." Thôi Ngọc Khuê day day cằm nói. "Cũng may là người đuổi theo chúng ta... lạ như vậy, không biết Thái Hiện và anh Nghiên Thuân, anh Tú Bân ra sao nữa..."
Ban nãy trong tình thế cấp bách, năm người đều chạy cùng lúc, nhằm hướng trước mặt mà chạy. Nhưng càng vào sâu sương mù và bão cát càng dày, cộng với việc đám dị nhân kia tung đòn tấn công nên dần dần năm người bị tách ra năm hướng khác nhau. Thôi Nghiên Thuân là người mất tín hiệu đầu tiên, có nghĩa là y vào thành sớm nhất. Sau đó là Khương Thái Hiện đang nói thì bị tắt ngủm, tiếp theo là Thôi Tú Bân. Chỉ còn Hưu Ninh Khải gặp kẻ địch mạnh kìm chân và Thôi Ngọc Khuê... chạy chậm nhất nên mới còn có thể truyền âm một cách khó khăn. Bây giờ có lẽ là hoàn toàn không truyền được nữa rồi.
"Tiền bối." Hưu Ninh Khải đột nhiên khách khí nói. "Tay anh đâu, đưa ra đây."
"Hở? Để làm gì?" Thôi Ngọc Khuê thắc mắc nhưng cũng đưa tay ra ngay.
Hai ngón tay của Hưu Ninh Khải kẹp chắc lấy ống tay áo của Thôi Ngọc Khuê, cậu nói: "Giờ có duỗi tay năm ngón cũng khó mà thấy được, đi sát nhau vào."
Dù chỉ là dùng ngón tay kẹp ống tay áo nhưng Thôi Ngọc Khuê cảm giác hai ngón tay ấy của Hưu Ninh Khải có vẻ hơi nóng thì phải. Sương cũng dày quá, chẳng biết biểu cảm của cậu ta bây giờ là ra sao nhỉ?
"Bộp."
Đang miên man suy nghĩ thì một thứ gì đó văng ra và đập trúng chân Thôi Ngọc Khuê làm cậu cúi đầu nhìn xuống.
Một cái đầu người.
End chương 20
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.