Chương 5: Cần tiếng xấu có tiếng xấu, cần tiếng tốt có tiếng tốt
Nhĩ Nhã
05/09/2017
Trời vừa tảng sáng, Bạch Hiểu Nguyệt đã bị tiếng gió kỳ lạ đánh thức.
Nàng mở mắt ra, kéo chiếc chăn gấm đã che mất nửa khuôn mặt mình xuống, dỏng tai lắng nghe, đúng là tiếng gió - Không phải tiếng gió vi vu mà hằng ngày nàng vẫn nghe, mà là những âm thanh “ù ù” kỳ lạ.
Ngẩng mặt lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hoa văn khắc trên đỉnh giường, suy nghĩ xem đó là tiếng gì, sau khi nghĩ thông, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, tung chăn, xuống giường, khoác áo choàng, đi giày và vội vã chạy ra ngoài.
Lúc ra đến cửa vì chạy vội quá nên bị tuột cả giày, nàng nhảy lò cò mấy cái đi giày vào rồi chạy ra cổng viện… Quả nhiên! m thanh truyền đến từ tiểu viện bên cạnh.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vào cổng viện một cái, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười nhẹ, khóe mắt cong cong.
Tiểu viện bên cạnh chính là tiểu viện của Sách La Định.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trong sân, Sách La Định cầm thanh trường đao, đang luyện công. Bạch Hiểu Nguyệt đứng nhìn sau cánh cổng hình tròn.
Hôm qua Sách La Định ngăn được tiếng đàn làm phiền giấc ngủ của người khác, hắn ngủ no giấc nên đương nhiên sáng sớm muốn luyện đao cho giãn gân giãn cốt, tiếc là cái sân này nhỏ xíu nên hắn chẳng thể thi triển hết công phu, lát nữa còn phải lên lớp, muốn cưỡi ngựa cũng phải chờ đến tận nhá nhem tối.
Bạch Hiểu Nguyệt chưa bao giờ được thấy ai luyện công thực sự, đại ca nàng thỉnh thoảng có luyện kiếm, nhưng cũng không có được khí phách như của Sách La Định.
Sách La Định thân thể cao hơn nhưng thân pháp cực nhanh, như biết bay vậy, vung đao như mây bay nước chảy, nhìn đẹp hơn tư thế giao chiến của mấy vũ sinh trong hý văn nhiều.
Đang chăm chú nhìn, nàng lại nghe thấy có người hỏi bên tai: “Dậy sớm vậy sao? Tại sao chưa chải đầu mà đã chạy ra ngoài rồi?”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Bạch Hiểu Phong, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Bạch Hiểu Phong lại có chút bất ngờ, ngó thấy Sách La Định đang luyện công trong sân thì nheo mắt nhìn tiểu muội: “Sao vậy?”.
“À không… Vì không thấy Tuấn Tuấn đâu nên muội tới tìm nó”, Bạch Hiểu Nguyệt mượn cớ.
Bạch Hiểu Phong nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một lúc lâu, chỉ ra phía sau nàng. Nàng quay lại thì thấy con chó yêu đang ở sau mình, còn ngoẹo đầu nhìn mình nữa.
“Ô kìa Tuấn Tuấn, mày ở đây à, tao tìm mày mãi”. Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng dắt chó chạy đi, về tới phòng, nàng vội vàng chải đầu và sực nhớ ra có chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Bạch Hiểu Phong nhìn Bạch Hiểu Nguyệt chạy đi, cảm thấy khá thú vị, tiểu muội hắn từ hôm qua đã có gì đó là lạ rồi.
Ở trong sân, Sách La Định đương nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của hai huynh muội họ, nhưng hắn chẳng thèm để ý, tiếp tục luyện đao. Bạch Hiểu Phong nhìn một lúc, thầm gật đầu - Sách La Định không hổ là Đệ nhất mãnh tướng vương triều, công phu giỏi, đao pháp giỏi, khí thế thì khỏi phải nói.
Mãi tới lúc luyện đủ rồi, Sách La Định thu đao lại, ném lên giá đao ở bên cạnh, hỏi với ra cổng: “Huynh muội các ngươi dậy sớm quá nhỉ!”.
Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cổng tiểu viện vào, mỉm cười: “Sách tướng quân còn dậy sớm hơn”.
Sách La Định nhún vai: “Quen rồi”.
Bạch Hiểu Phong cũng không khách khí, đi tới bên giá đao ngắm nghía thanh trường đao của Sách La Định. Thanh đao này gần giống thanh Long Yển Nguyệt đao của Quan nhị gia năm đó, đen nhánh như được làm từ huyền thiết. Bạch Hiểu Phong một tay cầm đao cân nhắc một chút, sau đó vung một vòng - Quả nhiên là đao tốt.
Đặt lại đao lên giá, Bạch Hiểu Phong quay lại thì thấy Sách La Định đã rửa mặt xong, đang khoanh tay ngạc nhiên nhìn hắn. Bạch Hiểu Phong khẽ cười, nhắc nhở: “Đừng lên lớp muộn đấy”, nói xong chậm rãi rời đi.
Sách La Định nhìn bóng Bạch Hiểu Phong rời khỏi sân, hắn cười nhạt - Thì ra Bạch Hiểu Phong này giấu giếm tài năng, thanh đao kia không nhẹ chút nào, một gã thư sinh bình thường không thể nhấc nổi, vậy mà Bạch Hiểu Phong lại có thể một tay nhẹ nhàng cầm lên, còn vung một vòng, chứng tỏ hắn biết võ công nhưng người ngoài không biết.
Sách La Định không thấy có vấn đề gì, có võ công còn tốt hơn là không có, thôi mặc kệ, đi ăn sáng cái đã.
Vừa ra khỏi viện, xa xa đã thấy một tiểu nha đầu bưng chiếc đĩa có hai cái bánh bao chạy đến: “Sách tướng quân, bữa sáng của ngài”.
Sách La Định nhìn nàng ta, hỏi: “Bánh bao nhân gì?”.
“Thịt lợn rau cải”. Tiểu nha đầu trả lời, căng thẳng lo lắng: “Vì không biết tướng quân muốn ăn gì cho nên chỉ làm đồ giống chúng tôi…”.
Sách La Định có vẻ không hứng thú lắm, chiếc bánh bao bé tẹo thế kia, phải ăn bao nhiêu mới no được chứ, liền hỏi: “Chỉ có bánh bao sao?”.
“Có cháo nữa”. Tiểu nha hoàn nép sang bên, bụng nghĩ, không biết tên Sách La Định này có nổi giận giáng cho mình một chưởng chết lăn quay không?
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Cháo ăn càng đói, chết tiệt! Bởi vậy không thể ở cùng với đám thư sinh này được, sớm muộn cũng bị đói chết cho xem.
“Ta ra ngoài ăn”. Sách La Định chắp tay sau lưng định đi ra ngoài.
“Các cửa hàng ở bên ngoài giờ này cũng chưa mở đâu, phải đến chợ thật xa mới có đồ ăn đấy”. Tiểu nha đầu thấy Sách La Định không giận, mạnh dạn nói: “Hay là hôm nay tướng quân cứ ăn thêm mấy cái bánh bao nữa đi, ngài muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng sớm mai tôi bảo trù nương làm cho ngài”.
Sách La Định cau mày nhìn chiếc bánh bao, lầm bầm một câu như trẻ nhỏ đòi đồ ăn: “Buổi sáng ta thích ăn mỳ, mỳ nước ấy, bánh bao ăn đói chết, còn khô nữa!”.
“Ăn mỳ ạ…”. Tiểu nha hoàn nhìn nét mặt của hắn mà buồn cười, người này rất thân thiện mà, nàng ta nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ bảo lại với trù nương, sáng mai sẽ có”.
“Ừm…”. Sách La Định nhìn bánh bao, nói: “Hay là ngươi ăn đi, ta đến nhà bếp xem còn cái gì ăn không”.
“Tướng quân muốn ăn gì, tôi lấy cho ngài?”.
“Ta có tay có chân ta tự đi tìm được, nói qua nói lại phiền chết”. Sách La Định tỏ ý tiểu nha hoàn cứ đi đi, không cần quan tâm đến mình rồi chắp tay sau lưng đi đến nhà bếp.
Tiểu nha hoàn cảm thấy Sách La Định dễ phục vụ đấy chứ, cứ tưởng đại tướng quân khó tính lắm cơ, té ra bữa sáng chỉ muốn ăn mỳ, lại còn tự đến nhà bếp tìm đồ ăn nữa, dễ phục vụ hơn mấy vị hoàng tử lúc nào cũng lụa là áo gấm kia nhiều.
Cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao trong tay mình, tiểu nha hoàn ăn một chiếc, đi ra ngoài, lại nhìn thấy chú chó đáng yêu của Nhị tiểu thư, nàng ta liền ngồi xổm xuống đút chiếc còn lại cho nó, vừa cười hi hi vừa đùa với nó: “Ngon chứ? Sách tướng quân cho ngươi đấy!”.
Bởi vậy, trời còn chưa sáng hẳn, khắp hoàng thành đã lan truyền tin đồn đầu tiên trong ngày…
“Nghe nói gì chưa?”.
“Sao hả?”. Bà con chòm xóm vẫn còn ngái ngủ.
“Sáng nay Sách La Định còn vứt cả bánh bao nhân thịt mà nhà bếp làm cho hắn cho chó ăn đấy”.
“Làm càn quá, loại người gì thế không biết!”.
“Chậc”.
…
Sách La Định vừa đi đến cửa bếp, lòng thầm nghĩ, thương lượng mấy câu với trù nương chắc là sẽ có mỳ ăn thôi. Còn chưa vào đến cửa đã thấy Trình Tử Khiêm miệng ngậm bánh bao nhân thịt, tay sửa sang lại bản thảo, chậm rãi đi ra.
Tử Khiêm ngẩng lên nhìn thấy Sách La Định, lấy bánh bao ra khỏi miệng, hỏi: “Đến đây làm gì?”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn vào bếp: “Trù nương có ở đây không?”.
“Ngươi đến hóng chuyện à?”. Trình Tử Khiêm buồn bực lắc đầu: “Vô dụng thôi, ta đã hỏi từ lâu rồi mà trù nương cũng không biết người tình trong mộng của Bạch Hiểu Nguyệt là ai”.
Sách La Định có chút á khẩu nhìn hắn: “Tìm trù nương đương nhiên là để tìm cái ăn rồi, chỉ có ngươi mới muốn tìm bà ấy để hóng chuyện thôi”.
“Bà ấy về rồi”. Trình Tử Khiêm nói một câu chẳng khác nào dội lên đầu Sách La Định một thùng nước lạnh.
Sách La Định thất vọng ra mặt: “Không phải chứ? Lơ là chức trách à?”.
“Người ta là trù nương chứ không phải đầu bếp trong quân doanh, chỉ cần đến nấu ba bữa sáng trưa chiều thôi, những lúc khác có thể về nhà chăm con”. Nói xong, Trình Tử Khiêm tiếp tục ngậm bánh bao đi ra ngoài.
Sách La Định thở dài, nghĩ hay là mình cứ ăn tạm bánh bao vậy. Hắn đang mất hứng thì ngửi thấy một mùi thơm bay ra từ trong nhà bếp. Hắn sờ mũi, hình như ai đó đang nấu mỳ thịt bò!
Hương thơm này chắc chắn bay ra từ nhà bếp… Sách La Định nhanh chóng chạy vào, liền thấy một người mặc đồ trắng đang bận rộn bên bàn bếp.
Nhìn dáng người thì hình như là Bạch Hiểu Nguyệt, Sách La Định thấy hơi khó hiểu, chẳng phải nàng là thiên kim tiểu thư sao, sao lại đích thân xuống bếp?
Lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đang vớt những sợi mỳ nóng hổi từ trong nồi ra, gắp thịt bò vào tô, còn cẩn thận cho thêm hành lá, lạc và trứng tráng.
Sách La Định cảm thấy bụng mình đang réo ầm ĩ.
Lúc này vừa hay Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại, liếc Sách La Định một cái, rất nghiêm túc hỏi: “Ngươi có ăn mỳ không?”.
Sách La Định sửng sốt, nhìn phía sau mình, không có ai cả! Hắn liền quay lại hỏi: “Ta?”.
“Ừm… Ta đột nhiên muốn ăn mỳ, nhưng nấu nhiều quá”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa bưng một tô mỳ bò lớn, nóng hôi hổi, thơm phưng phức lên: “Ngươi ăn không?”.
“Ăn”. Sách La Định quá vui mừng, chạy lên bưng bát, lại nhìn thấy bên cạnh còn có một bát cháo trắng nhỏ. Hắn nhìn vào trong bát ấy, thấy còn có hạt sen và hạt ý dĩ, tò mò hỏi: “Cái gì đây?”.
“À… Ta nấu mỳ thịt bò xong lại đột nhiên không muốn ăn nữa”. Bạch Hiểu Nguyệt bưng bát cháo đến bàn bên cạnh ngồi xuống, lấy mấy món thanh đạm ăn kèm cháo.
Sách La Định nhìn mỳ trong bát mình, lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang nhã nhặn ăn cháo. Hắn cũng đi tới cạnh bàn ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Nàng đặc biệt nấu mỳ cho ta hả?”.
“Khụ khụ…”. Bạch Hiểu Nguyệt sặc cháo, vừa vỗ ngực vừa nói: “Nấu nhiều quá!”, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Sách La Định cười, gật đầu: “Ờ, nấu nhiều quá”.
Cũng không nhiều lời nữa, hắn gắp mỳ ăn soàn soạt, vỗ bàn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Ngon lắm!”.
“Tất nhiên, mỳ thịt bò là món tủ của đại nương mà”, Bạch Hiểu Nguyệt đắc ý nói nhỏ.
“Vậy sao? Còn đủ lửa nữa, ít nhất là đã ninh đến mấy canh giờ rồi”. Sách La Định có vẻ rất am hiểu về mỳ thịt bò.
“Lại chẳng thế, ninh cả ngày hôm qua đấy, vậy thịt bò mới ngon chứ”.
“Hôm qua nàng đã muốn ăn mỳ bò rồi sao?”.
“Đúng vậy!”. Bạch Hiểu Nguyệt kiên quyết gật đầu.
Sách La Định lắc đầu cười mãi không thôi. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn cháo vừa liếc nhìn hắn, khi hắn cười, từ bên cánh mũi cho tới hai khóe miệng sẽ xuất hiện hai nếp nhăn nhàn nhạt.
Cúi đầu có chút ưu tư, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm bát cháo của mình, đúng lúc này một miếng thịt bò được đặt vào trong bát. Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn.
Sách La Định đã húp sạch bát mỳ như gió cuốn mây bay, hắn đặt bát xuống, một tay chống xuống bàn, nghiêng đầu nhìn nàng: “Đa tạ”.
Bạch Hiểu Nguyệt mím môi khoát tay: “Tiện thì nấu thôi”.
Sách La Định gật đầu như đã hiểu: “Ừ, tiện”.
“Đừng quên mài mực”. Bạch Hiểu Nguyệt ra vẻ nghiêm nghị dặn dò.
Sách La Định vừa đi ra ngoài vừa gật đầu: “Tuân lệnh, tiểu phu tử!”.
Bạch Hiểu Nguyệt hài lòng tiếp tục ăn cháo, vừa nhai thịt bò vừa nghĩ - Quả là rất ngon! Lúc Sách La Định không nói tục chửi bậy, không chống đối mình cũng rất dễ gần đấy chứ.
…
Trước giờ học buổi sáng, dân chúng hoàng thành đều tất bật với công việc, người ra chợ mua đồ ăn, người bắt đầu công việc buổi sáng, nhưng tất cả đều nghe được tin đồn thứ hai trong ngày - Còn có hẳn hai phiên bản!
Phiên bản thứ nhất nói Sách La Định cướp mỳ của Bạch Hiểu Nguyệt; Phiên bản thứ hai nói Bạch Hiểu Nguyệt dậy sớm nấu mỳ cho Sách La Định.
Đúng là một hòn đá làm gợn ba tầng sóng, nếu phiên bản thứ nhất là thật, có nghĩa Sách La Định lại cả gan bắt nạt Bạch Hiểu Nguyệt, không thể tha thứ! Còn nếu phiên bản thứ hai là thật, Sách La Định càng không thể tha thứ, ai chẳng biết Bạch Hiểu Nguyệt nổi tiếng khó tính khó gần, sao có thể vì Sách La Định mà đích thân vào bếp nấu mỳ chứ? Chưa nói đến nấu mỳ, dù chỉ được nàng nấu bát canh nhạt cho thì cũng đã vinh dự lắm rồi.
Vì vậy, mới sáng sớm người dân toàn thành đã đau đầu nhức óc về vấn đề này rồi.
Trình Tử Khiêm vừa rời khỏi cổng chính của thư viện thì đã bị một cao thủ đại nội túm lấy, vác vào hoàng cung.
Hoàng thượng nghiêm túc dặn dò hắn: “Nhất định phải tra rõ, rốt cuộc là Bạch Hiểu Nguyệt nấu mỳ cho Sách La Định hay là Sách La Định cướp mỳ của Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện vô cùng khẩn cấp đó!”.
“Hắt xì…”
Sách La Định đang chăm chú mài mực, hắn xoa xoa mũi - Lần thứ hai hắt hơi! Hôm qua đã xui xẻo lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay còn xui xẻo hơn nữa hay sao? Nhưng từ sáng tới giờ cũng thuận buồm xuôi gió lắm mà!
“Keng keng keng”, ba tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi sáng vang lên, Trình Tử Khiêm đứng trước cửa chính viện thư trai Hải Đường của thư viện Hiểu Phong, ghi tên những học sinh đang tiến vào.
Người đến sớm nhất chính là Thạch Minh Lượng và Cát Phạm. Thạch Minh Lượng là đại tài tử, kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vung, nhìn thấy Trình Tử Khiêm cũng chẳng thèm hành lễ, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào. Cát Phạm là con của Thuyền vương, nhưng hắn cũng không tỏ ra ta đây cậu ấm, khá thân thiện, gật đầu với Trình Tử Khiêm một cái.
Tiếp đến là ba cô nương. Người đi đầu là Thất công chúa Đường Nguyệt Yên, vừa nhìn thấy Trình Tử Khiêm đã cười híp mắt, còn ngọt ngào nói: “Chào buổi sáng Tử Khiêm phu tử”.
Trình Tử Khiêm nhanh chóng đáp lễ, mọi người đều nói ai gặp Thất công chúa cũng phải yêu mến, quả nhiên là thật. Đi sau Đường Nguyệt Yên là hai cô nương có dung mạo bình thường đang sánh vai đi tới. Một người mộc mạc, mang phong thái trí thức, nhìn thấy Trình Tử Khiêm thì hành lễ rất cung kính, chính là đại tài nữ Hạ Mẫn. Cô nương còn lại hơi béo, mặt tròn, dáng vẻ phúc hậu, chính là Nguyên Bảo Bảo, thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, nhìn qua cũng thật giống cái đĩnh vàng(16), cũng rất cung kính hành lễ với Trình Tử Khiêm.
(16) Trong tiếng Trung, nguyên bảo (元宝) nghĩa là cái đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.
Người kế tiếp là Lục hoàng tử Đường Tinh Trị và huynh đệ tốt của hắn, Hồ Khai. Đường Tinh Trị còn trẻ tuổi, cũng không phải là người giỏi giang nhất trong mấy vị hoàng tử, nhưng chắc chắn là người được cưng chiều nhất. Thật ra thì ấn tượng của Trình Tử Khiêm về hắn không tệ, nhưng có lẽ vì chuyện tối qua mà Đường Tinh Trị có phần lúng túng nên hắn chỉ nhanh chóng gật đầu với Trình Tử Khiêm một cái rồi vào lớp.
Hồ Khai là tiểu vương gia, thân phận cũng rất cao quý, y chỉ nhướng mày một cái với Trình Tử Khiêm coi như chào hỏi, trông có chút ngông nghênh.
Người đi vào tiếp theo là Đường Nguyệt Nhữ.
Tam công chúa không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân hoàng triều, xinh đẹp lại đoan trang, Tử Khiêm thầm gật đầu, nhìn qua ngoại hình đúng là nàng rất xứng đôi với Bạch Hiểu Phong. Chỉ tiếc… hồng nhan bạc mệnh, địa vị của vị công chúa này ở trong cung hiện giờ vô cùng éo le, cả hậu cung không có chỗ cho nàng, một mình nàng sống đơn độc trong một biệt viện bên ngoài hoàng thành. Nếu không phải vì đương kim Thánh thượng nể tình cũ, rất mực thương yêu nàng, thì có lẽ không ai nhớ về vị công chúa này nữa.
Đường Nguyệt Nhữ hành lễ với Trình Tử Khiêm, gật đầu rồi tiến vào thư trai, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Trình Tử Khiêm sờ cằm - Tiếp tục ghi chép thôi.
“Ngươi cứ viết lách suốt ngày như vậy, không viết đến mức hộc máu mồm chứ?”. Giọng nói hoàn toàn khác biệt với không khí nhàn nhã thanh tịnh trong thư viện vang lên khiến Trình Tử Khiêm phải thở dài, ngẩng mặt nhìn, liền thấy Sách La Định tay cầm nghiên mực, vừa mài mực vừa đi đến.
Trình Tử Khiêm vội chạy đến bên hắn: “Này, sáng nay Bạch Hiểu Nguyệt nấu mỳ cho ngươi à?”.
Sách La Định bị hỏi cũng sửng sốt, cau mày nhìn hắn: “Ngươi rảnh quá à, bữa sáng ông đây ăn gì mà ngươi cũng muốn quản sao?”.
“Vô cùng khẩn cấp đó!”. Trình Tử Khiêm giơ tay ôm lấy cổ, nói: “Nói đi! Chuyện liên quan đến tính mạng của ta đó”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, nhướng mày nói: “Ta tự nấu”.
“Hả?”. Trình Tử Khiêm nghiêng đầu: “Ngươi tự nấu?”.
“Đúng thế”. Sách La Định thờ ơ nhún vai: “Nha đầu kia chỉ vào đúng lúc thôi”, nói xong cũng bỏ đi.
Trình Tử Khiêm bán tín bán nghi, nhưng vẫn cầm bút ghi lại, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt ở phía sau cũng vội vã chạy vào, vừa thấy Sách La Định ở đằng trước đã bước vào thư trai Hải Đường thì cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không tới trễ. Nàng cười híp mắt với Trình Tử Khiêm một cái, rồi nhấc váy rảo bước vào trong.
Trước khi buổi học bắt đầu, bên ngoài thư viện đã lan truyền một tin đồn:
“Biết sự thật chưa?”.
“Sự thật gì?”.
“Bát mỳ sáng nay Sách La Định ăn không phải Bạch Hiểu Nguyệt nấu đâu, hắn tự nấu đấy”.
“Ồ… Thì ra là vậy, đã nói mà, sao Bạch Hiểu Nguyệt có thể thích tên mọi rợ ấy được”.
“Nói không chừng tên mọi rợ ấy là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nên tung tin khắp nơi”.
“Cũng đúng!”.
…
“Ve ve ve…”.
Trong thư trai Hải Đường, Sách La Định mới ngồi nửa canh giờ mà đã cảm thấy chân tay tê bì, xương cốt đau nhức, bên tai như có một nghìn con ruồi lớn nhỏ đang vo ve lượn vòng, khiến hắn váng đầu hoa mắt.
Nghe nói mỗi ngày, trước giờ học buổi sáng tất cả học sinh đều phải tự ôn bài nửa canh giờ, sau đó Bạch Hiểu Phong mới tới.
Mọi người xung quanh đều đang tự giác đọc sách, còn Sách La Định thì chỉ muốn lật bàn. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi phía sau, thấy Sách La Định gãi đầu bứt tai, ngọ ngà ngọ nguậy như có rận, đọc mãi chẳng hết một trang.
Cuối cùng, đến lúc Sách La Định buồn ngủ gà gật, Bạch Hiểu Nguyệt liền chọc hắn một cái. Hắn xoa lưng, lắc cái đầu vẫn còn đang ong ong, gục đầu ngủ tiếp.
Bạch Hiểu Nguyệt cuống quá, đúng lúc này lại thấy Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cửa thư trai Hải Đường vào.
“Phu tử tới rồi”. Nguyên Bảo Bảo nhỏ giọng nhắc nhở, mọi người nhanh chóng ngồi ngay ngắn, tư thế rất nghiêm túc, chỉ có Sách La Định vẫn đang gà gật.
Bạch Hiểu Nguyệt bực quá, cấu lưng Sách La Định.
“Mẹ con muỗi!”. Giọng Sách La Định cũng thật vang, Bạch Hiểu Phong vừa vào đến cửa đã nghe thấy câu này.
Bạch Hiểu Nguyệt đỏ mặt trừng mắt lườm lưng kẻ ngồi phía trước, những người khác đều nhịn cười.
Sách La Định cũng tỉnh ngủ hẳn, ngồi thẳng lưng, vừa quay mặt nhìn đã thấy Bạch Hiểu Phong ở cửa, hắn liếc mắt nhìn trời, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng đến rồi, sau đó tiếp tục xoa cổ.
Đám học sinh đánh mắt nhìn nhau chờ xem kịch hay - Bạch Hiểu Phong có nổi giận không?
Nhưng Bạch Hiểu Phong lại làm như không nhìn thấy, cứ thế đi thẳng vào trong.
Sách La Định vẫn đang cựa quậy, sau lưng lại bị nhéo một cái nên có chút khó hiểu quay đầu lại.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt: “Ngồi yên, không được nhúc nhích!”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Cựa quậy một chút cũng không được sao? Còn nghiêm hơn cả quy định trong quân doanh nữa. Chẳng phải chỉ là mấy tên thư sinh thôi sao, làm gì phải đao to búa lớn như thế?
“Khụ khụ”. Bạch Hiểu Phong bước vào, chắp tay sau lưng nhìn lướt qua mọi người một lượt.
Tất cả đều ngồi rất ngay ngắn, chỉ có Sách La Định là hơi ngoẹo nửa người, một tay chống cằm, một chân co lên, tay kia chậm rãi mài mực, Bạch Hiểu Nguyệt giận đến mức mím chặt môi.
Bạch Hiểu Phong khẽ cười: “Hôm nay là buổi học đầu tiên, các ngươi tự viết gì đó để ta xem trình độ của các ngươi đến đâu”.
Mọi người gật đầu.
“Ờm…”. Bạch Hiểu Phong sờ cằm, ưu nhã giơ tay chỉ ra phía cây hải đường đang nở rộ ngoài kia: “Lấy hải đường làm chủ đề, viết gì cũng được, thơ cũng được, văn cũng được”.
Sách La Định nghe thế thì không nhịn được khóe miệng lại giật giật - Không duyệt được đám thư sinh mọt sách này, hải đường nở đầy sân thì có cái quái gì hay mà viết chứ? Nói ra mới biết, thì ra hoa hải đường là như thế này à? Trước kia mình nghe người ta nhắc đến hải đường, hải đường suốt, nhưng chẳng biết nó là cái quái gì.
“Các ngươi cứ từ từ viết, nửa canh giờ nữa ta quay lại”. Bạch Hiểu Phong rất vô trách nhiệm giao đề bài cho mọi người, sau đó khệnh khạng bỏ đi.
Phu tử đi rồi, môn sinh lại xì xào bàn tán. Nguyên Bảo Bảo cầm giấy bút chạy đến ngồi cùng Hạ Mẫn: “Mẫn Mẫn, viết thế nào bây giờ?”. Hạ Mẫn có vẻ rất thân thiết với nàng, nhỏ giọng hướng dẫn.
Đường Nguyệt Yên chống cằm, nghiêng đầu nghĩ xem nên viết gì, Đường Nguyệt Nhữ thì yên lặng cúi đầu bắt đầu viết.
Đám nam sinh bên kia, Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm đều đẩy giấy bút của mình cho Thạch Minh Lượng, Thạch Minh Lượng viết rất nhanh, xem ra ý văn đang tuôn như suối.
Sách La Định ngáp một cái, lại thấy sau lưng có người chọc mình, liền quay đầu lại. Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút lông, lo lắng hỏi: “Ngươi định viết cái gì?”.
Sách La Định chớp chớp mắt: “Gì cơ?”.
“Ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ à?”. Bạch Hiểu Nguyệt cau mày: “Đề bài đại ca ta ra ấy!”.
“À…”. Sách La Định gật đầu: “Chẳng phải là hải đường sao”.
“Ngươi định viết cái gì? Ngũ ngôn hay thất tuyệt? Tản văn hay từ phú?”.
Sách La Định cảm thấy đám ruồi vo ve kia lại quay lại rồi, liền há miệng thở: “Viết câu đối được không?”.
Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, há to miệng: “Câu đối?”.
“Chẳng phải nói viết cái gì cũng được sao? Cứ viết là ‘một vườn hải đường đỏ lại đỏ’…”. Sách La Định định hạ bút viết.
“Không được!”. Bạch Hiểu Nguyệt nhéo Sách La Định một cái, nheo mắt nhìn: “Hay dở gì cũng phải viết một bài ngũ ngôn!”.
“Ngũ ngôn? Thế thì quá dễ!”. Sách La Định như tràn đầy tự tin, tuyệt bút vung lên, đã xong!
“Viết xong rồi?”. Bạch Hiểu Nguyệt nghi hoặc.
“Ừ”. Sách La Định vươn vai: “Ta có thể ra ngoài đi dạo nửa canh giờ rồi về không? Cứ ngồi thế này nhất định sẽ bị trĩ cho mà xem”.
Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút lông đánh hắn: “Thô tục”.
Sách La Định há miệng, thầm cãi, bệnh trĩ thì có gì mà thô tục chứ?
Nàng mở mắt ra, kéo chiếc chăn gấm đã che mất nửa khuôn mặt mình xuống, dỏng tai lắng nghe, đúng là tiếng gió - Không phải tiếng gió vi vu mà hằng ngày nàng vẫn nghe, mà là những âm thanh “ù ù” kỳ lạ.
Ngẩng mặt lên, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hoa văn khắc trên đỉnh giường, suy nghĩ xem đó là tiếng gì, sau khi nghĩ thông, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, tung chăn, xuống giường, khoác áo choàng, đi giày và vội vã chạy ra ngoài.
Lúc ra đến cửa vì chạy vội quá nên bị tuột cả giày, nàng nhảy lò cò mấy cái đi giày vào rồi chạy ra cổng viện… Quả nhiên! m thanh truyền đến từ tiểu viện bên cạnh.
Bạch Hiểu Nguyệt nhìn vào cổng viện một cái, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười nhẹ, khóe mắt cong cong.
Tiểu viện bên cạnh chính là tiểu viện của Sách La Định.
Lúc này mới tờ mờ sáng, trong sân, Sách La Định cầm thanh trường đao, đang luyện công. Bạch Hiểu Nguyệt đứng nhìn sau cánh cổng hình tròn.
Hôm qua Sách La Định ngăn được tiếng đàn làm phiền giấc ngủ của người khác, hắn ngủ no giấc nên đương nhiên sáng sớm muốn luyện đao cho giãn gân giãn cốt, tiếc là cái sân này nhỏ xíu nên hắn chẳng thể thi triển hết công phu, lát nữa còn phải lên lớp, muốn cưỡi ngựa cũng phải chờ đến tận nhá nhem tối.
Bạch Hiểu Nguyệt chưa bao giờ được thấy ai luyện công thực sự, đại ca nàng thỉnh thoảng có luyện kiếm, nhưng cũng không có được khí phách như của Sách La Định.
Sách La Định thân thể cao hơn nhưng thân pháp cực nhanh, như biết bay vậy, vung đao như mây bay nước chảy, nhìn đẹp hơn tư thế giao chiến của mấy vũ sinh trong hý văn nhiều.
Đang chăm chú nhìn, nàng lại nghe thấy có người hỏi bên tai: “Dậy sớm vậy sao? Tại sao chưa chải đầu mà đã chạy ra ngoài rồi?”.
Bạch Hiểu Nguyệt giật mình, quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Bạch Hiểu Phong, mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Bạch Hiểu Phong lại có chút bất ngờ, ngó thấy Sách La Định đang luyện công trong sân thì nheo mắt nhìn tiểu muội: “Sao vậy?”.
“À không… Vì không thấy Tuấn Tuấn đâu nên muội tới tìm nó”, Bạch Hiểu Nguyệt mượn cớ.
Bạch Hiểu Phong nhìn Bạch Hiểu Nguyệt một lúc lâu, chỉ ra phía sau nàng. Nàng quay lại thì thấy con chó yêu đang ở sau mình, còn ngoẹo đầu nhìn mình nữa.
“Ô kìa Tuấn Tuấn, mày ở đây à, tao tìm mày mãi”. Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng dắt chó chạy đi, về tới phòng, nàng vội vàng chải đầu và sực nhớ ra có chuyện quan trọng khác cần phải làm.
Bạch Hiểu Phong nhìn Bạch Hiểu Nguyệt chạy đi, cảm thấy khá thú vị, tiểu muội hắn từ hôm qua đã có gì đó là lạ rồi.
Ở trong sân, Sách La Định đương nhiên nghe thấy cuộc đối thoại của hai huynh muội họ, nhưng hắn chẳng thèm để ý, tiếp tục luyện đao. Bạch Hiểu Phong nhìn một lúc, thầm gật đầu - Sách La Định không hổ là Đệ nhất mãnh tướng vương triều, công phu giỏi, đao pháp giỏi, khí thế thì khỏi phải nói.
Mãi tới lúc luyện đủ rồi, Sách La Định thu đao lại, ném lên giá đao ở bên cạnh, hỏi với ra cổng: “Huynh muội các ngươi dậy sớm quá nhỉ!”.
Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cổng tiểu viện vào, mỉm cười: “Sách tướng quân còn dậy sớm hơn”.
Sách La Định nhún vai: “Quen rồi”.
Bạch Hiểu Phong cũng không khách khí, đi tới bên giá đao ngắm nghía thanh trường đao của Sách La Định. Thanh đao này gần giống thanh Long Yển Nguyệt đao của Quan nhị gia năm đó, đen nhánh như được làm từ huyền thiết. Bạch Hiểu Phong một tay cầm đao cân nhắc một chút, sau đó vung một vòng - Quả nhiên là đao tốt.
Đặt lại đao lên giá, Bạch Hiểu Phong quay lại thì thấy Sách La Định đã rửa mặt xong, đang khoanh tay ngạc nhiên nhìn hắn. Bạch Hiểu Phong khẽ cười, nhắc nhở: “Đừng lên lớp muộn đấy”, nói xong chậm rãi rời đi.
Sách La Định nhìn bóng Bạch Hiểu Phong rời khỏi sân, hắn cười nhạt - Thì ra Bạch Hiểu Phong này giấu giếm tài năng, thanh đao kia không nhẹ chút nào, một gã thư sinh bình thường không thể nhấc nổi, vậy mà Bạch Hiểu Phong lại có thể một tay nhẹ nhàng cầm lên, còn vung một vòng, chứng tỏ hắn biết võ công nhưng người ngoài không biết.
Sách La Định không thấy có vấn đề gì, có võ công còn tốt hơn là không có, thôi mặc kệ, đi ăn sáng cái đã.
Vừa ra khỏi viện, xa xa đã thấy một tiểu nha đầu bưng chiếc đĩa có hai cái bánh bao chạy đến: “Sách tướng quân, bữa sáng của ngài”.
Sách La Định nhìn nàng ta, hỏi: “Bánh bao nhân gì?”.
“Thịt lợn rau cải”. Tiểu nha đầu trả lời, căng thẳng lo lắng: “Vì không biết tướng quân muốn ăn gì cho nên chỉ làm đồ giống chúng tôi…”.
Sách La Định có vẻ không hứng thú lắm, chiếc bánh bao bé tẹo thế kia, phải ăn bao nhiêu mới no được chứ, liền hỏi: “Chỉ có bánh bao sao?”.
“Có cháo nữa”. Tiểu nha hoàn nép sang bên, bụng nghĩ, không biết tên Sách La Định này có nổi giận giáng cho mình một chưởng chết lăn quay không?
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Cháo ăn càng đói, chết tiệt! Bởi vậy không thể ở cùng với đám thư sinh này được, sớm muộn cũng bị đói chết cho xem.
“Ta ra ngoài ăn”. Sách La Định chắp tay sau lưng định đi ra ngoài.
“Các cửa hàng ở bên ngoài giờ này cũng chưa mở đâu, phải đến chợ thật xa mới có đồ ăn đấy”. Tiểu nha đầu thấy Sách La Định không giận, mạnh dạn nói: “Hay là hôm nay tướng quân cứ ăn thêm mấy cái bánh bao nữa đi, ngài muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng sớm mai tôi bảo trù nương làm cho ngài”.
Sách La Định cau mày nhìn chiếc bánh bao, lầm bầm một câu như trẻ nhỏ đòi đồ ăn: “Buổi sáng ta thích ăn mỳ, mỳ nước ấy, bánh bao ăn đói chết, còn khô nữa!”.
“Ăn mỳ ạ…”. Tiểu nha hoàn nhìn nét mặt của hắn mà buồn cười, người này rất thân thiện mà, nàng ta nói tiếp: “Lát nữa tôi sẽ bảo lại với trù nương, sáng mai sẽ có”.
“Ừm…”. Sách La Định nhìn bánh bao, nói: “Hay là ngươi ăn đi, ta đến nhà bếp xem còn cái gì ăn không”.
“Tướng quân muốn ăn gì, tôi lấy cho ngài?”.
“Ta có tay có chân ta tự đi tìm được, nói qua nói lại phiền chết”. Sách La Định tỏ ý tiểu nha hoàn cứ đi đi, không cần quan tâm đến mình rồi chắp tay sau lưng đi đến nhà bếp.
Tiểu nha hoàn cảm thấy Sách La Định dễ phục vụ đấy chứ, cứ tưởng đại tướng quân khó tính lắm cơ, té ra bữa sáng chỉ muốn ăn mỳ, lại còn tự đến nhà bếp tìm đồ ăn nữa, dễ phục vụ hơn mấy vị hoàng tử lúc nào cũng lụa là áo gấm kia nhiều.
Cúi đầu nhìn hai chiếc bánh bao trong tay mình, tiểu nha hoàn ăn một chiếc, đi ra ngoài, lại nhìn thấy chú chó đáng yêu của Nhị tiểu thư, nàng ta liền ngồi xổm xuống đút chiếc còn lại cho nó, vừa cười hi hi vừa đùa với nó: “Ngon chứ? Sách tướng quân cho ngươi đấy!”.
Bởi vậy, trời còn chưa sáng hẳn, khắp hoàng thành đã lan truyền tin đồn đầu tiên trong ngày…
“Nghe nói gì chưa?”.
“Sao hả?”. Bà con chòm xóm vẫn còn ngái ngủ.
“Sáng nay Sách La Định còn vứt cả bánh bao nhân thịt mà nhà bếp làm cho hắn cho chó ăn đấy”.
“Làm càn quá, loại người gì thế không biết!”.
“Chậc”.
…
Sách La Định vừa đi đến cửa bếp, lòng thầm nghĩ, thương lượng mấy câu với trù nương chắc là sẽ có mỳ ăn thôi. Còn chưa vào đến cửa đã thấy Trình Tử Khiêm miệng ngậm bánh bao nhân thịt, tay sửa sang lại bản thảo, chậm rãi đi ra.
Tử Khiêm ngẩng lên nhìn thấy Sách La Định, lấy bánh bao ra khỏi miệng, hỏi: “Đến đây làm gì?”.
Sách La Định khoanh tay, nhìn vào bếp: “Trù nương có ở đây không?”.
“Ngươi đến hóng chuyện à?”. Trình Tử Khiêm buồn bực lắc đầu: “Vô dụng thôi, ta đã hỏi từ lâu rồi mà trù nương cũng không biết người tình trong mộng của Bạch Hiểu Nguyệt là ai”.
Sách La Định có chút á khẩu nhìn hắn: “Tìm trù nương đương nhiên là để tìm cái ăn rồi, chỉ có ngươi mới muốn tìm bà ấy để hóng chuyện thôi”.
“Bà ấy về rồi”. Trình Tử Khiêm nói một câu chẳng khác nào dội lên đầu Sách La Định một thùng nước lạnh.
Sách La Định thất vọng ra mặt: “Không phải chứ? Lơ là chức trách à?”.
“Người ta là trù nương chứ không phải đầu bếp trong quân doanh, chỉ cần đến nấu ba bữa sáng trưa chiều thôi, những lúc khác có thể về nhà chăm con”. Nói xong, Trình Tử Khiêm tiếp tục ngậm bánh bao đi ra ngoài.
Sách La Định thở dài, nghĩ hay là mình cứ ăn tạm bánh bao vậy. Hắn đang mất hứng thì ngửi thấy một mùi thơm bay ra từ trong nhà bếp. Hắn sờ mũi, hình như ai đó đang nấu mỳ thịt bò!
Hương thơm này chắc chắn bay ra từ nhà bếp… Sách La Định nhanh chóng chạy vào, liền thấy một người mặc đồ trắng đang bận rộn bên bàn bếp.
Nhìn dáng người thì hình như là Bạch Hiểu Nguyệt, Sách La Định thấy hơi khó hiểu, chẳng phải nàng là thiên kim tiểu thư sao, sao lại đích thân xuống bếp?
Lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt đang vớt những sợi mỳ nóng hổi từ trong nồi ra, gắp thịt bò vào tô, còn cẩn thận cho thêm hành lá, lạc và trứng tráng.
Sách La Định cảm thấy bụng mình đang réo ầm ĩ.
Lúc này vừa hay Bạch Hiểu Nguyệt quay đầu lại, liếc Sách La Định một cái, rất nghiêm túc hỏi: “Ngươi có ăn mỳ không?”.
Sách La Định sửng sốt, nhìn phía sau mình, không có ai cả! Hắn liền quay lại hỏi: “Ta?”.
“Ừm… Ta đột nhiên muốn ăn mỳ, nhưng nấu nhiều quá”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa bưng một tô mỳ bò lớn, nóng hôi hổi, thơm phưng phức lên: “Ngươi ăn không?”.
“Ăn”. Sách La Định quá vui mừng, chạy lên bưng bát, lại nhìn thấy bên cạnh còn có một bát cháo trắng nhỏ. Hắn nhìn vào trong bát ấy, thấy còn có hạt sen và hạt ý dĩ, tò mò hỏi: “Cái gì đây?”.
“À… Ta nấu mỳ thịt bò xong lại đột nhiên không muốn ăn nữa”. Bạch Hiểu Nguyệt bưng bát cháo đến bàn bên cạnh ngồi xuống, lấy mấy món thanh đạm ăn kèm cháo.
Sách La Định nhìn mỳ trong bát mình, lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang nhã nhặn ăn cháo. Hắn cũng đi tới cạnh bàn ngồi xuống, đột nhiên hỏi: “Nàng đặc biệt nấu mỳ cho ta hả?”.
“Khụ khụ…”. Bạch Hiểu Nguyệt sặc cháo, vừa vỗ ngực vừa nói: “Nấu nhiều quá!”, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Sách La Định cười, gật đầu: “Ờ, nấu nhiều quá”.
Cũng không nhiều lời nữa, hắn gắp mỳ ăn soàn soạt, vỗ bàn, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Ngon lắm!”.
“Tất nhiên, mỳ thịt bò là món tủ của đại nương mà”, Bạch Hiểu Nguyệt đắc ý nói nhỏ.
“Vậy sao? Còn đủ lửa nữa, ít nhất là đã ninh đến mấy canh giờ rồi”. Sách La Định có vẻ rất am hiểu về mỳ thịt bò.
“Lại chẳng thế, ninh cả ngày hôm qua đấy, vậy thịt bò mới ngon chứ”.
“Hôm qua nàng đã muốn ăn mỳ bò rồi sao?”.
“Đúng vậy!”. Bạch Hiểu Nguyệt kiên quyết gật đầu.
Sách La Định lắc đầu cười mãi không thôi. Bạch Hiểu Nguyệt vừa ăn cháo vừa liếc nhìn hắn, khi hắn cười, từ bên cánh mũi cho tới hai khóe miệng sẽ xuất hiện hai nếp nhăn nhàn nhạt.
Cúi đầu có chút ưu tư, Bạch Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm bát cháo của mình, đúng lúc này một miếng thịt bò được đặt vào trong bát. Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn.
Sách La Định đã húp sạch bát mỳ như gió cuốn mây bay, hắn đặt bát xuống, một tay chống xuống bàn, nghiêng đầu nhìn nàng: “Đa tạ”.
Bạch Hiểu Nguyệt mím môi khoát tay: “Tiện thì nấu thôi”.
Sách La Định gật đầu như đã hiểu: “Ừ, tiện”.
“Đừng quên mài mực”. Bạch Hiểu Nguyệt ra vẻ nghiêm nghị dặn dò.
Sách La Định vừa đi ra ngoài vừa gật đầu: “Tuân lệnh, tiểu phu tử!”.
Bạch Hiểu Nguyệt hài lòng tiếp tục ăn cháo, vừa nhai thịt bò vừa nghĩ - Quả là rất ngon! Lúc Sách La Định không nói tục chửi bậy, không chống đối mình cũng rất dễ gần đấy chứ.
…
Trước giờ học buổi sáng, dân chúng hoàng thành đều tất bật với công việc, người ra chợ mua đồ ăn, người bắt đầu công việc buổi sáng, nhưng tất cả đều nghe được tin đồn thứ hai trong ngày - Còn có hẳn hai phiên bản!
Phiên bản thứ nhất nói Sách La Định cướp mỳ của Bạch Hiểu Nguyệt; Phiên bản thứ hai nói Bạch Hiểu Nguyệt dậy sớm nấu mỳ cho Sách La Định.
Đúng là một hòn đá làm gợn ba tầng sóng, nếu phiên bản thứ nhất là thật, có nghĩa Sách La Định lại cả gan bắt nạt Bạch Hiểu Nguyệt, không thể tha thứ! Còn nếu phiên bản thứ hai là thật, Sách La Định càng không thể tha thứ, ai chẳng biết Bạch Hiểu Nguyệt nổi tiếng khó tính khó gần, sao có thể vì Sách La Định mà đích thân vào bếp nấu mỳ chứ? Chưa nói đến nấu mỳ, dù chỉ được nàng nấu bát canh nhạt cho thì cũng đã vinh dự lắm rồi.
Vì vậy, mới sáng sớm người dân toàn thành đã đau đầu nhức óc về vấn đề này rồi.
Trình Tử Khiêm vừa rời khỏi cổng chính của thư viện thì đã bị một cao thủ đại nội túm lấy, vác vào hoàng cung.
Hoàng thượng nghiêm túc dặn dò hắn: “Nhất định phải tra rõ, rốt cuộc là Bạch Hiểu Nguyệt nấu mỳ cho Sách La Định hay là Sách La Định cướp mỳ của Bạch Hiểu Nguyệt, chuyện vô cùng khẩn cấp đó!”.
“Hắt xì…”
Sách La Định đang chăm chú mài mực, hắn xoa xoa mũi - Lần thứ hai hắt hơi! Hôm qua đã xui xẻo lắm rồi, chẳng lẽ hôm nay còn xui xẻo hơn nữa hay sao? Nhưng từ sáng tới giờ cũng thuận buồm xuôi gió lắm mà!
“Keng keng keng”, ba tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi sáng vang lên, Trình Tử Khiêm đứng trước cửa chính viện thư trai Hải Đường của thư viện Hiểu Phong, ghi tên những học sinh đang tiến vào.
Người đến sớm nhất chính là Thạch Minh Lượng và Cát Phạm. Thạch Minh Lượng là đại tài tử, kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vung, nhìn thấy Trình Tử Khiêm cũng chẳng thèm hành lễ, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào. Cát Phạm là con của Thuyền vương, nhưng hắn cũng không tỏ ra ta đây cậu ấm, khá thân thiện, gật đầu với Trình Tử Khiêm một cái.
Tiếp đến là ba cô nương. Người đi đầu là Thất công chúa Đường Nguyệt Yên, vừa nhìn thấy Trình Tử Khiêm đã cười híp mắt, còn ngọt ngào nói: “Chào buổi sáng Tử Khiêm phu tử”.
Trình Tử Khiêm nhanh chóng đáp lễ, mọi người đều nói ai gặp Thất công chúa cũng phải yêu mến, quả nhiên là thật. Đi sau Đường Nguyệt Yên là hai cô nương có dung mạo bình thường đang sánh vai đi tới. Một người mộc mạc, mang phong thái trí thức, nhìn thấy Trình Tử Khiêm thì hành lễ rất cung kính, chính là đại tài nữ Hạ Mẫn. Cô nương còn lại hơi béo, mặt tròn, dáng vẻ phúc hậu, chính là Nguyên Bảo Bảo, thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có, nhìn qua cũng thật giống cái đĩnh vàng(16), cũng rất cung kính hành lễ với Trình Tử Khiêm.
(16) Trong tiếng Trung, nguyên bảo (元宝) nghĩa là cái đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.
Người kế tiếp là Lục hoàng tử Đường Tinh Trị và huynh đệ tốt của hắn, Hồ Khai. Đường Tinh Trị còn trẻ tuổi, cũng không phải là người giỏi giang nhất trong mấy vị hoàng tử, nhưng chắc chắn là người được cưng chiều nhất. Thật ra thì ấn tượng của Trình Tử Khiêm về hắn không tệ, nhưng có lẽ vì chuyện tối qua mà Đường Tinh Trị có phần lúng túng nên hắn chỉ nhanh chóng gật đầu với Trình Tử Khiêm một cái rồi vào lớp.
Hồ Khai là tiểu vương gia, thân phận cũng rất cao quý, y chỉ nhướng mày một cái với Trình Tử Khiêm coi như chào hỏi, trông có chút ngông nghênh.
Người đi vào tiếp theo là Đường Nguyệt Nhữ.
Tam công chúa không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân hoàng triều, xinh đẹp lại đoan trang, Tử Khiêm thầm gật đầu, nhìn qua ngoại hình đúng là nàng rất xứng đôi với Bạch Hiểu Phong. Chỉ tiếc… hồng nhan bạc mệnh, địa vị của vị công chúa này ở trong cung hiện giờ vô cùng éo le, cả hậu cung không có chỗ cho nàng, một mình nàng sống đơn độc trong một biệt viện bên ngoài hoàng thành. Nếu không phải vì đương kim Thánh thượng nể tình cũ, rất mực thương yêu nàng, thì có lẽ không ai nhớ về vị công chúa này nữa.
Đường Nguyệt Nhữ hành lễ với Trình Tử Khiêm, gật đầu rồi tiến vào thư trai, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Trình Tử Khiêm sờ cằm - Tiếp tục ghi chép thôi.
“Ngươi cứ viết lách suốt ngày như vậy, không viết đến mức hộc máu mồm chứ?”. Giọng nói hoàn toàn khác biệt với không khí nhàn nhã thanh tịnh trong thư viện vang lên khiến Trình Tử Khiêm phải thở dài, ngẩng mặt nhìn, liền thấy Sách La Định tay cầm nghiên mực, vừa mài mực vừa đi đến.
Trình Tử Khiêm vội chạy đến bên hắn: “Này, sáng nay Bạch Hiểu Nguyệt nấu mỳ cho ngươi à?”.
Sách La Định bị hỏi cũng sửng sốt, cau mày nhìn hắn: “Ngươi rảnh quá à, bữa sáng ông đây ăn gì mà ngươi cũng muốn quản sao?”.
“Vô cùng khẩn cấp đó!”. Trình Tử Khiêm giơ tay ôm lấy cổ, nói: “Nói đi! Chuyện liên quan đến tính mạng của ta đó”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, nhướng mày nói: “Ta tự nấu”.
“Hả?”. Trình Tử Khiêm nghiêng đầu: “Ngươi tự nấu?”.
“Đúng thế”. Sách La Định thờ ơ nhún vai: “Nha đầu kia chỉ vào đúng lúc thôi”, nói xong cũng bỏ đi.
Trình Tử Khiêm bán tín bán nghi, nhưng vẫn cầm bút ghi lại, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt ở phía sau cũng vội vã chạy vào, vừa thấy Sách La Định ở đằng trước đã bước vào thư trai Hải Đường thì cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không tới trễ. Nàng cười híp mắt với Trình Tử Khiêm một cái, rồi nhấc váy rảo bước vào trong.
Trước khi buổi học bắt đầu, bên ngoài thư viện đã lan truyền một tin đồn:
“Biết sự thật chưa?”.
“Sự thật gì?”.
“Bát mỳ sáng nay Sách La Định ăn không phải Bạch Hiểu Nguyệt nấu đâu, hắn tự nấu đấy”.
“Ồ… Thì ra là vậy, đã nói mà, sao Bạch Hiểu Nguyệt có thể thích tên mọi rợ ấy được”.
“Nói không chừng tên mọi rợ ấy là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga nên tung tin khắp nơi”.
“Cũng đúng!”.
…
“Ve ve ve…”.
Trong thư trai Hải Đường, Sách La Định mới ngồi nửa canh giờ mà đã cảm thấy chân tay tê bì, xương cốt đau nhức, bên tai như có một nghìn con ruồi lớn nhỏ đang vo ve lượn vòng, khiến hắn váng đầu hoa mắt.
Nghe nói mỗi ngày, trước giờ học buổi sáng tất cả học sinh đều phải tự ôn bài nửa canh giờ, sau đó Bạch Hiểu Phong mới tới.
Mọi người xung quanh đều đang tự giác đọc sách, còn Sách La Định thì chỉ muốn lật bàn. Bạch Hiểu Nguyệt ngồi phía sau, thấy Sách La Định gãi đầu bứt tai, ngọ ngà ngọ nguậy như có rận, đọc mãi chẳng hết một trang.
Cuối cùng, đến lúc Sách La Định buồn ngủ gà gật, Bạch Hiểu Nguyệt liền chọc hắn một cái. Hắn xoa lưng, lắc cái đầu vẫn còn đang ong ong, gục đầu ngủ tiếp.
Bạch Hiểu Nguyệt cuống quá, đúng lúc này lại thấy Bạch Hiểu Phong đi từ ngoài cửa thư trai Hải Đường vào.
“Phu tử tới rồi”. Nguyên Bảo Bảo nhỏ giọng nhắc nhở, mọi người nhanh chóng ngồi ngay ngắn, tư thế rất nghiêm túc, chỉ có Sách La Định vẫn đang gà gật.
Bạch Hiểu Nguyệt bực quá, cấu lưng Sách La Định.
“Mẹ con muỗi!”. Giọng Sách La Định cũng thật vang, Bạch Hiểu Phong vừa vào đến cửa đã nghe thấy câu này.
Bạch Hiểu Nguyệt đỏ mặt trừng mắt lườm lưng kẻ ngồi phía trước, những người khác đều nhịn cười.
Sách La Định cũng tỉnh ngủ hẳn, ngồi thẳng lưng, vừa quay mặt nhìn đã thấy Bạch Hiểu Phong ở cửa, hắn liếc mắt nhìn trời, lòng thầm nghĩ cuối cùng cũng đến rồi, sau đó tiếp tục xoa cổ.
Đám học sinh đánh mắt nhìn nhau chờ xem kịch hay - Bạch Hiểu Phong có nổi giận không?
Nhưng Bạch Hiểu Phong lại làm như không nhìn thấy, cứ thế đi thẳng vào trong.
Sách La Định vẫn đang cựa quậy, sau lưng lại bị nhéo một cái nên có chút khó hiểu quay đầu lại.
Bạch Hiểu Nguyệt trừng mắt: “Ngồi yên, không được nhúc nhích!”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Cựa quậy một chút cũng không được sao? Còn nghiêm hơn cả quy định trong quân doanh nữa. Chẳng phải chỉ là mấy tên thư sinh thôi sao, làm gì phải đao to búa lớn như thế?
“Khụ khụ”. Bạch Hiểu Phong bước vào, chắp tay sau lưng nhìn lướt qua mọi người một lượt.
Tất cả đều ngồi rất ngay ngắn, chỉ có Sách La Định là hơi ngoẹo nửa người, một tay chống cằm, một chân co lên, tay kia chậm rãi mài mực, Bạch Hiểu Nguyệt giận đến mức mím chặt môi.
Bạch Hiểu Phong khẽ cười: “Hôm nay là buổi học đầu tiên, các ngươi tự viết gì đó để ta xem trình độ của các ngươi đến đâu”.
Mọi người gật đầu.
“Ờm…”. Bạch Hiểu Phong sờ cằm, ưu nhã giơ tay chỉ ra phía cây hải đường đang nở rộ ngoài kia: “Lấy hải đường làm chủ đề, viết gì cũng được, thơ cũng được, văn cũng được”.
Sách La Định nghe thế thì không nhịn được khóe miệng lại giật giật - Không duyệt được đám thư sinh mọt sách này, hải đường nở đầy sân thì có cái quái gì hay mà viết chứ? Nói ra mới biết, thì ra hoa hải đường là như thế này à? Trước kia mình nghe người ta nhắc đến hải đường, hải đường suốt, nhưng chẳng biết nó là cái quái gì.
“Các ngươi cứ từ từ viết, nửa canh giờ nữa ta quay lại”. Bạch Hiểu Phong rất vô trách nhiệm giao đề bài cho mọi người, sau đó khệnh khạng bỏ đi.
Phu tử đi rồi, môn sinh lại xì xào bàn tán. Nguyên Bảo Bảo cầm giấy bút chạy đến ngồi cùng Hạ Mẫn: “Mẫn Mẫn, viết thế nào bây giờ?”. Hạ Mẫn có vẻ rất thân thiết với nàng, nhỏ giọng hướng dẫn.
Đường Nguyệt Yên chống cằm, nghiêng đầu nghĩ xem nên viết gì, Đường Nguyệt Nhữ thì yên lặng cúi đầu bắt đầu viết.
Đám nam sinh bên kia, Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm đều đẩy giấy bút của mình cho Thạch Minh Lượng, Thạch Minh Lượng viết rất nhanh, xem ra ý văn đang tuôn như suối.
Sách La Định ngáp một cái, lại thấy sau lưng có người chọc mình, liền quay đầu lại. Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút lông, lo lắng hỏi: “Ngươi định viết cái gì?”.
Sách La Định chớp chớp mắt: “Gì cơ?”.
“Ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ à?”. Bạch Hiểu Nguyệt cau mày: “Đề bài đại ca ta ra ấy!”.
“À…”. Sách La Định gật đầu: “Chẳng phải là hải đường sao”.
“Ngươi định viết cái gì? Ngũ ngôn hay thất tuyệt? Tản văn hay từ phú?”.
Sách La Định cảm thấy đám ruồi vo ve kia lại quay lại rồi, liền há miệng thở: “Viết câu đối được không?”.
Hiểu Nguyệt ngạc nhiên, há to miệng: “Câu đối?”.
“Chẳng phải nói viết cái gì cũng được sao? Cứ viết là ‘một vườn hải đường đỏ lại đỏ’…”. Sách La Định định hạ bút viết.
“Không được!”. Bạch Hiểu Nguyệt nhéo Sách La Định một cái, nheo mắt nhìn: “Hay dở gì cũng phải viết một bài ngũ ngôn!”.
“Ngũ ngôn? Thế thì quá dễ!”. Sách La Định như tràn đầy tự tin, tuyệt bút vung lên, đã xong!
“Viết xong rồi?”. Bạch Hiểu Nguyệt nghi hoặc.
“Ừ”. Sách La Định vươn vai: “Ta có thể ra ngoài đi dạo nửa canh giờ rồi về không? Cứ ngồi thế này nhất định sẽ bị trĩ cho mà xem”.
Bạch Hiểu Nguyệt cầm bút lông đánh hắn: “Thô tục”.
Sách La Định há miệng, thầm cãi, bệnh trĩ thì có gì mà thô tục chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.