Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Chương 10: Chương 3 (2)

Nhĩ Nhã

05/09/2017

Mọi người xung quanh đều kêu lên, Đường Tinh Trị nhảy tới cứu tiểu muội mình nhưng vẫn chậm chân.

Con diều càng đến gần nhìn càng lớn, nếu như thực sự rơi trúng Đường Nguyệt Yên, nàng ấy lại mong manh yếu đuối như vậy, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Lệ phi cả kinh đứng dậy.

Đường Nguyệt Yên ôm đầu, nhắm tịt mắt, đợi một lúc thật lâu nhưng lại không thấy đau đớn gì, ngẩng đầu nhìn lên… chỉ thấy Bạch Hiểu Phong vốn đang ngủ ở bên cạnh đã giơ tay túm lấy con diều kia, bộ dạng có vẻ uể oải quan sát hoa văn của nó.

Tất cả mọi người đều thở phào.

“Yên nhi”. Vương quý phi nhanh chóng bước tới, kéo Đường Nguyệt Yên lại xem xét: “Có bị thương chỗ nào không?”.

Đường Nguyệt Yên lắc đầu, mắt dán chặt vào Bạch Hiểu Phong, hái má càng ửng đỏ.

“Không biết ai lại chơi diều ở nơi đông người như thế này, thật quá quắt, lỡ khiến người khác bị thương thì sao?”. Đường Tinh Trị bất mãn, Bạch Hiểu Phong đặt con diều sang bên cạnh, không nói gì.

Lúc này, mọi người đều kéo đến an ủi Đường Nguyệt Yên.

Hồ Khai thấy mắt nàng rưng rưng đỏ vì sợ hãi, bèn an ủi: “Nhất định là do con diều kia thấy muội đẹp quá, mải ngắm nhìn quá mới rơi xuống đấy”. Câu nói lém lỉnh này khiến Đường Nguyệt Yên bật cười, không ít người đứng xung quanh cũng cười theo. Dĩ nhiên, trong số những người đó không có Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đang ngẩn người.

“Lão Sách rất thích thả diều”. Trình Tử Khiêm nói câu này làm Bạch Hiểu Nguyệt sực tỉnh.

“Không phải hắn thích cưỡi ngựa đánh giặc hay sao? Thích cả thả diều nữa à?”, Bạch Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.

“Đúng vậy, khi thả diều, hắn còn thích cắt đứt dây diều để diều bay tự do nữa”. Trình Tử Khiêm cười hì hì, buôn chuyện về huynh đệ của hắn cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe.

“Tại sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.

“Việc này có cả một câu chuyện”. Trình Tử Khiêm chậm rãi nói: “Chuyện là hồi nhỏ lão Sách lang thang lưu lạc cùng một lão ăn mày, thấy những đứa trẻ khác đều có cha có mẹ, chỉ mình hắn là không có, lúc nào cũng bị người ta đuổi đi, hắn liền hỏi lão ăn mày kia rằng ‘Tại sao không ai thích con chứ?’”.

Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy đau xót trong lòng, người ta nói quan tâm nên tâm mới loạn, mũi nàng cay cay.

“Kể ra thì thật khéo làm sao, lúc lão Sách hỏi câu ấy trên trời lại có một con diều vô chủ chẳng biết từ đâu bay đến, rơi trúng đầu lão Sách”. Trình Tử Khiêm cười: “Lão ăn mày nói với hắn, ‘Ai bảo là không có ai thích con chứ, con nhìn con diều này xem, nó chỉ bay ngang đây thôi mà cũng xuống chào hỏi con một tiếng đấy’”.

Bạch Hiểu Nguyệt vội hỏi: “Con diều đó đâu rồi? Hắn vẫn giữ chứ?”.

“Không”. Trình Tử Khiêm lắc đầu: “Hắn lại buộc cho con diều một cái dây khác, thả nó bay lên cao rồi cắt dây cho nó bay theo gió”.

“Vì sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu.

Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Đây chính là một trong mười điều bí ẩn của con người lão Sách, ta cũng không rõ tại sao hắn lại cắt dây cho diều bay đi, cô có hứng thì dò hỏi giúp ta đi”.

Bạch Hiểu Nguyệt cau mày gật đầu - Như vậy sao?

Cách chỗ bọn họ không xa, Đường Nguyệt Nhữ nghe được chuyện Trình Tử Khiêm nói, bèn hỏi Bạch Hiểu Phong vẫn đang nằm giả ngủ không đến an ủi Đường Nguyệt Yên: “Chàng đoán tại sao hắn lại thả diều đi?”.

Bạch Hiểu Phong chậm rãi mở mắt, đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm, nhướng mày nói: “Chắc con diều kia là con đực, hắn thích con cái”.

“Khụ khụ…”. Trình Tử Khiêm bị sặc nước trà.

Đường Nguyệt Nhữ lắc đầu cười: “Lại nói hươu nói vượn rồi”.

Bạch Hiểu Phong thấy hiếm khi Đường Nguyệt Nhữ cười vui vẻ như vậy, cũng cười theo nàng, người trên bờ chỉ thấy cảnh Bạch Hiểu Phong và Đường Nguyệt Nhữ người nằm người ngồi, không biết nói chuyện gì mà cười rộ lên, trông chẳng khác nào một bức tranh tài tử giai nhân giữa nơi non xanh nước biếc, ai mà không thích chứ?

Sau khi thuyền hoa cập bến, Lệ phi muốn mời mọi người dùng bữa, Bạch Hiểu Phong mượn cớ không khỏe để khước từ, Đường Nguyệt Nhữ muốn hồi cung thăm Hoàng thượng nên đã đi trước.

Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định không có ở đây cũng chẳng hứng thú, nói mình không muốn ăn rồi vội vã trở về thư viện. Nàng dạo quanh một vòng trong ngoài thư viện nhưng chẳng thấy bóng dáng Sách La Định đâu - Trời đã chạng vạng tối rồi, còn đi đâu nữa?

“Chắc là đến quân doanh cưỡi ngựa rồi”. Trình Tử Khiêm cầm một xấp bản thảo dày cộp, tò mò hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Nha đầu, hay là chúng ta hợp tác đi?”.

Bạch Hiểu Nguyệt tò mò: “Hợp tác thế nào?”.

“Chẳng phải cô thích lão Sách sao?”.

Mặt Bạch Hiểu Nguyệt đỏ lên: “Đâu có”.

“Hi hi”. Trình Tử Khiêm cười như biết tỏng mọi chuyện, cô nương này chỉ cứng miệng thôi: “Hay thế này đi, cô giúp ta nghe ngóng chuyện của đại ca cô, ta giúp cô có được lão Sách”.

Bạch Hiểu Nguyệt càng đỏ mặt hơn, lặng lẽ giơ ngón tay út ra…

Trình Tử Khiêm suýt phì cười, cô nương này vì hạnh phúc cả đời mà bán đứng cả đại ca mình. Hai người ngoắc tay xong, Trình Tử Khiêm bèn hỏi: “Trong thư viện có nhiều cô nương như thế, rốt cuộc thì đại ca cô thích ai?”.

Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ giây lát: “Đại ca ta không thích ai cả”.

Trình Tử Khiêm sửng sốt: “Hả?”.

Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Thật đấy!”.

“Trong lòng đại ca cô có hình bóng khác rồi sao?”. Máu buôn chuyện của Trình Tử Khiêm lại sôi trào.

“Không…”. Bạch Hiểu Nguyệt chắp tay sau lưng đi lại trong sân: “Ngươi nghĩ xem, nếu ngày nào đó ca ca nói muốn kén vợ thì có bao nhiêu cô nương đến xếp hàng?”.

Trình Tử Khiêm còn có cả số liệu thống kê nữa: “Nơi khác không tính, chỉ tính riêng trong hoàng thành này, người nguyện ý gả cho đại ca cô đã đến mấy vạn rồi, chiếm đến sáu phần mười số lượng những cô nương trẻ tuổi trong hoàng thành này đấy”.

“Đó đó!”. Bạch Hiểu Nguyệt gật gật đầu: “Ta cũng không nói tới những nơi khác, chỉ nói trong số mấy vạn cô nương này, cao thấp béo gầy gì chẳng có, phải không? Hơn nữa, trong thư viện này, Nguyệt Nhữ tỷ tỷ xinh đẹp, Nguyệt Yên yêu kiều, Hạ Mẫn tỷ tỷ tài giỏi, Bảo Bảo ngây thơ đáng yêu, người ta vẫn nói mỗi người thích một loại hoa, nhưng đó chỉ là một, hai chậu hoa thôi, điều quan trọng là, bây giờ khắp sân đều là hoa, ngươi bảo đại ca phải chọn thế nào đây?”.

Trình Tử Khiêm vừa sột soạt ghi chép, vừa lắc đầu: “Đúng là nghịch cảnh mà, biết bao nam nhân trong hoàng thành này muốn được ngưỡng mộ mà không được, nếu không chọn được một thì cứ chọn đại vài người đi!”.

Bạch Hiểu Nguyệt cười: “Thế càng không được, ca ca nói huynh ấy chỉ cần một thôi”.

“Hả?”. Trình Tử Khiêm nghe ra được chút trọng điểm: “Ai?”.

Bạch Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Không cần tốt nhất nhưng nhất định phải đúng nhất”.

“Đúng…”. Trình Tử Khiêm viết một chữ “đúng” thật to trên giấy, gãi đầu: “Chuyện này còn có đúng sai sao?”.

“Ta đâu biết”. Bạch Hiểu Nguyệt chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn Trình Tử Khiêm: “Ta đã giúp ngươi rồi, ngươi trả lễ đi!”.

Trình Tử Khiêm lập tức cười đểu: “Ha, nha đầu được đó! Lão Sách thích nhất là rượu Hoa Điêu(36), lúc này cô mà xách một vò Hoa Điêu đến quân doanh, nói không chừng hắn còn dạy cô cưỡi ngựa ấy chứ”.



(36) Rượu Hoa Điêu đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, là loại rượu quý của Thiệu Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc.

Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, dẩu môi: “Không được, như thế chủ động quá!”.

“Nữ truy nam cách tầng sa mỏng mà!”. Trình Tử Khiêm chọc bả vai Bạch Hiểu Nguyệt: “Tiểu muội, không phải xấu hổ! Thời buổi này xấu hổ sẽ bị sét đánh đấy!”.

Bạch Hiểu Nguyệt bước sang bên cạnh, ôm Tuấn Tuấn chẳng biết đã chạy đến bên cọ cọ vào người nàng từ lúc nào, vuốt lông cho nó, đăm chiêu suy nghĩ: “Còn cách nào khác không?”.

Trình Tử Khiêm cũng ngồi xổm xuống, chống cằm suy nghĩ: “Ừm… hay cô chủ động ra đòn, nếu không thì không cần quá vội vàng”.

Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Nghĩa là sao?”.

“Để lão Sách thích rồi theo đuổi cô đi”. Trình Tử Khiêm nhướng mày.

Bạch Hiểu Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi có cách hay à?”.

Trình Tử Khiêm nhếch miệng cười, vỗ ngực nói: “Cứ giao cho ta”.

Bạch Hiểu Nguyệt thấy Trình Tử Khiêm nói xong liền chuồn ra ngoài cửa, cũng thấy có chút nghi ngờ, Trình Tử Khiêm này cứ bí hiểm thế nào ấy, liệu có tin được không.

Đến khi trời tối, Sách La Định trở về, tay cầm một túi giấy dầu, vừa vào sân đã nhìn thấy Bạch Hiểu Nguyệt và Tuấn Tuấn. Sách La Định cầm túi giấy dầu đi lướt qua Tuấn Tuấn, Tuấn Tuấn liền vẫy đuôi theo hắn vào.

Bạch Hiểu Nguyệt tò mò đi vào xem, thấy Sách La Định mang về một bọc thịt lớn, hình như là vừa được nướng xong, còn nóng hổi, tươi ngon béo ngậy.

Sách La Định lôi vò rượu ra, ném cho Tuấn Tuấn một khúc xương vẫn còn dính thịt, Tuấn Tuấn vui sướng ngoạm xương rồi chạy sang một bên gặm xương.

Sách La Định thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn đứng ngoài cửa, bèn hỏi: “Nàng không đi ăn cùng họ à?”.

Bạch Hiểu Nguyệt lanh lẹ bước vào: “Không”.

“Ăn cơm chưa? Có ăn thịt không?”. Sách La Định đưa cho nàng cái chân gà rừng nướng vàng: “Nếm thử tay nghề của đầu bếp quân doanh xem sao, chân gà rừng đấy!”.

Bạch Hiểu Nguyệt vén tay áo lên, cầm lấy, ngồi trên ghế nhìn chăm chăm vào túi giấy dầu, vì nàng còn ngửi thấy rất nhiều mùi thơm khác, bèn hỏi: “Ngươi đi săn à?”.

“Ừ, ngứa tay nên cùng đám anh em đi săn, gần đây trong núi nhiều đặc sản”, hắn vừa nói vừa lau tay lên người.

Bạch Hiểu Nguyệt cau mày đưa cho hắn cái khăn: “Mỡ đầy người rồi kìa!”.

Sách La Định ngại ngùng lau tay rồi đưa tay vào áo lấy ra một thứ, đặt lên bàn.

“Á?”. Bạch Hiểu Nguyệt cầm lên xem, là một mảnh hổ phách lớn, bên trong còn có một con bướm gãy một cánh, trông vô cùng đặc biệt.

“Ban nãy ta nhặt được trong núi”. Sách La Định ngoạm một miếng thịt lớn rồi chạy vào trong phòng tìm một cái đinh, đục một lỗ trên mảnh hổ phách, đưa cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Cầm về gắn vào quạt”.

Bạch Hiểu Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ: “Cho ta à?”.

Sách La Định tiếp tục gặm thịt: “Ừ, đại trượng phu như ta cần thứ này làm gì? Đương nhiên ta nhặt về để lấy lòng phu tử rồi!”.

Bạch Hiểu Nguyệt cẩn thận cất miếng hổ phách vào túi áo, đáp lại bằng một nụ cười thật rạng rỡ khiến Sách La Định giật thột - Nha đầu này lúc thường miệng nhỏ vậy, sao giờ cười lại toàn thấy răng thế này!

Bạch Hiểu Nguyệt không ra vẻ e thẹn thục nữ, cầm chân gà ngoạm một miếng… Ngon quá!

Chỉ lát sau, chó mèo trong sân và Trình Tử Khiêm đều bị mùi thơm của thịt nướng dụ tới.

“Óa, có thịt thỏ không?”. Trình Tử Khiêm nhào tới.

Sách La Định đưa thịt thỏ cho Trình Thử Khiêm vì biết hắn thích ăn thịt thỏ nướng nhất, mấy thuộc hạ của hắn cứ rảnh rỗi là lại săn mấy con về nướng lên rồi đưa tới.

Lúc này, kể cả bọn gia nô nha hoàn làm xong việc của một ngày cũng bị dụ đến, Bạch Hiểu Nguyệt bảo mọi người cùng đến thưởng thức, vì đồ ăn rất nhiều. Đến khi Bạch Hiểu Phong cũng bị mùi thơm dụ tới thì đã thấy người đứng chật sân đang ngấu nghiến ăn thịt.

Cảnh tượng dở khóc dở cười, Bạch Hiểu Phong bước tới bàn ngồi xuống, Bạch Hiểu Nguyệt đưa cho hắn một miếng thịt thơm phức.

Bạch Hiểu Phong vén tay áo cầm lấy, điệu bộ không nhã nhặn cũng chẳng thô lỗ, vừa ăn vừa hỏi Sách La Định: “Ngươi biết Côn Sơn không?”.

Sách La Định ngớ người: “Ngươi nói ngọn núi ở phía tây hoàng thành à?”.

“Ừ”. Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Ngày mai người của thư viện Côn Sơn sẽ đến thăm, có thể sẽ tỷ thí một trận đấy”.

Sách La Định nghe vào tai này lại ra tai kia, lòng thầm nghĩ mấy cái thư viện có tỷ thí thì cũng toàn thi văn thôi chứ đâu có thi võ, liên quan quái gì đến lão tử?

“Ta định phái ngươi ứng thí”.

Câu nói này của Bạch Hiểu Phong khiến Sách La Định suýt cắn phải lưỡi, há to miệng, cầm xương chỉ vào mình: “Ta?”.

Bạch Hiểu Phong gật đầu.

“Ngươi chắc chứ?”. Sách La Định lau miệng: “Ta thì chẳng sao, nhưng ngươi không sợ ta sẽ bêu xấu danh tiếng thư viện của ngươi à?”.

Bạch Hiểu Phong lắc đầu: “Thư viện Côn Sơn này khác với các thư viện khác, ngươi từng nhìn thấy thư viện xây ở thung lũng trong núi chưa?”.

Sách La Định nghe không hiểu: “Là sao?”.

“Ta biết”. Trình Tử Khiêm cái gì chẳng biết, hắn lấy tay áo lau mỡ dính trên miệng rồi nói: “Viện trưởng của thư viện Côn Sơn là một người biết võ công, vô cùng thủ đoạn và hung ác, học sinh ở đó không chỉ phải biết văn mà còn phải biết võ. Hơn nữa, thư viện này rất thích khiêu chiến tỷ thí, lợi dụng việc tỷ thí để chơi xấu, những thư viện bị họ để mắt đến hầu hết đều phải đóng cửa, bị lấy đi rất nhiều tiền bạc, học sinh còn bị thương nữa”.

Sách La Định chau mày: “Học sinh của thư viện Hiểu Phong đều là công chúa hoàng tử mà bọn chúng cũng dám tới sao?”.

Về điểm này Trình Tử Khiêm cũng không hiểu lắm, hỏi Bạch Hiểu Phong: “Đúng vậy, cho chúng thêm cả trăm lá gan chắc gì chúng đã dám làm hoàng tử hoàng tôn bị thương?”.

Bạch Hiểu Phong lấy một tấm thiếp ra, ném lên mặt bàn: “Ta cũng không biết lý do gì, nhưng nếu như người ta đã muốn tới, ta cũng đâu thể không cho vào?”.

Trình Tử Khiêm cầm tấm thiếp liếc nhìn, cau mày đưa cho Sách La Định.

Sách La Định vừa đọc được hàng chữ như rồng bay phượng múa kia đã đau đầu, vừa uống rượu vừa dùng bàn tay nhớp nháp dầu mỡ vỗ lên vai áo màu tuyết trắng của Bạch Hiểu Phong: “Yên tâm, nói tới nói lui mãi, chẳng phải chỉ là một hội thích gây sự sao, ai thèm quan tâm xem chúng là ai, dám đến đây gây sự thì cứ cho chúng một trận nhớ đời đi! Cứ để việc này cho ông”.

Sáng sớm hôm sau, Sách La Định vẫn dậy sớm ra sân luyện công như mọi ngày đến khi mồ hôi ướt đầm, rồi lại chạy ra con sông sau núi bơi một vòng, tinh thần sảng khoái mới phất tay áo trở về, vừa vào đến cổng đã thấy trong sân viện có mấy người.

Trong sân, tính từ bên trái sang gồm năm người đang đứng ngửa mặt nhìn trời, lần lượt là Trình Tử Khiêm, Bạch Hiểu Nguyệt, Hồ Khai, Nguyên Bảo Bảo và Đường Tinh Trị.



Sách La Định đi tới, khoanh tay đứng bên cạnh Trình Tử Khiêm, cũng ngẩng mặt lên nhìn…

Chỉ thấy phía trên một nóc nhà có một con cú, đôi mắt to xanh biếc của nó nhìn chằm chằm mọi người bên dưới. Sách La Định ngoáy tai, hỏi Trình Tử Khiêm: “Nó là người nhà của ai trong số các ngươi vậy?”.

Mọi người cùng cúi đầu, lườm hắn một cái. Con cú kia kêu cùng cục mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đi. Tất cả mọi người đều khẽ “ôi” một tiếng.

Sách La Định rất tò mò, hỏi: “Làm gì mà thở ngắn than dài như vậy?”.

Trình Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn Sách La Định: “Ngươi không biết à?”.

“Biết cái gì?”. Sách La Định không hiểu.

“Cú đậu nóc nhà mang theo điềm xấu!”. Trình Tử Khiêm nghiêm túc nói.

Sách La Định nhếch miệng: “Chuyện này thì có gì mà xấu chứ? Chẳng phải chỉ là một con chim thôi sao?”.

“Chậc chậc”. Trình Tử Khiêm cầm bút viết soàn soạt: “Xem ra cần cẩn thận điểu nhân!”, nói xong liền đi làm việc của mình.

Đường Tinh Trị liếc Sách La Định một cái, hỏi: “Nghe nói lát nữa sẽ có người của thư viện Côn Sơn tới à?”.

Sách La Định ngớ người, suýt thì quên mất chuyện đó, bèn gật đầu: “Ừ”.

“Ngươi đã chuẩn bị gì chưa?”. Hồ Khai hỏi: “Viện trưởng của thư viện Côn Sơn, Mạc Côn Sơn không dễ đối phó đâu”.

“Khó đến đâu?”. Sách La Định rất hứng thú.

“Nghe nói hắn vốn là mã tặc, đã lấy mạng không ít quan viên, sau đó triều đình thanh trừ phiến loạn, hắn liền cùng đám tiểu đệ thành lập thư viện!”. Cha Hồ Khai là Yến vương, trông coi chuyện quân, nên y cũng biết không ít chuyện: “Tên này lợi dụng cái danh thư viện để đi khắp nơi thâu tóm thư viện của người khác”.

Sách La Định nghe xong, nhìn Đường Tinh Trị và Hồ Khai. Hai người đó cũng vô thức nhìn sang bên cạnh. Khóe miệng Sách La Định hơi nhếch lên, xoay người định vào phòng.

Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy không khí này có chút kỳ quái, định hỏi Sách La Định đã ăn sáng chưa thì đúng lúc này Đường Tinh Trị lại nói trước: “Hiểu Nguyệt à, lát nữa các nàng tạm lánh đi nơi khác một lúc nhé”.

Bạch Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Tại sao?”.

“À, bọn chúng đều là những tên thô tục!”. Hồ Khai cười nói: “Các nàng mỏng manh yếu đuối như vậy, đến phủ nhà ta xem kịch với mẹ ta đi”.

Bạch Hiểu Nguyệt còn muốn ở lại xem liệu mình có cơ hội giúp Sách La Định không, cũng chẳng muốn xem kịch, nên đương nhiên không chịu, bèn nói: “Không sao, các ngươi đều ở đây cả, sợ gì chứ”.

Đường Tinh Trị thấy Bạch Hiểu Nguyệt nói xong thì chạy khỏi viện như bận việc gì, liền trợn mắt với Hồ Khai: “Ngươi không biết tìm cớ nào tốt hơn sao?”.

Hồ Khai chỉ biết phất tay.

Hai người còn đang nhỏ giọng cãi nhau, vừa quay đầu lại đã thấy Sách La Định khoanh tay tựa vào cổng viện nhìn mình rồi.

“Khụ khụ”. Đường Tinh Trị ho khan một tiếng, ý bảo Hồ Khai đừng nói nữa.

Hồ Khai nhìn Sách La Định, nói: “Một mình ngươi có ổn không? Hay là ta mượn vài binh lính của phụ vương ta tới nhé?”.

Sách La Định quan sát y một lượt từ đầu xuống chân, thấy buồn cười: “Mấy tên đó của cha ngươi có bằng ta không?”.

Hồ Khai hiểu ra - Cũng đúng, Sách La Định là đại tướng quân, dưới tay có mấy chục vạn binh mã mà.

“Nhưng nếu ta muốn động binh thì phải hỏi Hoàng thượng đã”. Sách La Định nói xong, thấy Đường Tinh Trị biến sắc, trong lòng hiểu ra…

Hắn ngồi xuống ghế đá ở bên cạnh, đưa tay ra vẫy vẫy hai người: “Lại đây!”.

Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhìn nhau, có vẻ do dự.

“Vậy ta vào hoàng cung hỏi Hoàng thượng xem có thể động binh không nhé”. Sách La Định định đứng lên.

“Này, từ từ đã!”. Đường Tinh Trị nhanh chóng đưa tay cản lại, rõ ràng là rất lúng túng.

Sách La Định nheo mắt chỉ vào hai người họ: “Ta đã nói chỉ có cái thư viện Côn Sơn cỏn con mà lại dám đến đây gây sự hay sao, hóa ra là hai ngươi gây họa hả?”.

Đường Tinh Trị và Hồ Khai im lặng, bộ dạng như đưa đám. Sách La Định bĩu môi, thầm nói: Hai tên tiểu tử thối này không biết đã gây ra chuyện xấu gì rồi, chắc là sợ Hoàng thượng và Hoàng hậu biết đây mà.

“Này, Sách tướng quân”. Hồ Khai nghĩ vụ này phải nhờ Sách La Định giúp một tay rồi, không ngang ngược nữa.

Nhưng Sách La Định vừa nghe thấy hắn gọi “Sách tướng quân” là đã dựng tóc gáy, cười khan hỏi: “Hai ngươi đã gậy ra họa gì?”.

Hồ Khai nhìn Đường Tinh Trị, Đường Tinh Trị lại ngoảnh mặt nhìn sang bên cạnh, ý nói: Ngươi nói đi.

“Lần trước chúng ta đi đánh bạc, bị thua đám người của thư viện Côn Sơn”. Hồ Khai dợm lời: “Lúc đầu cũng chỉ thua một khoản nhỏ thôi, năm trăm lượng”.

Khóe miệng Sách La Định giật giật, hắn thầm rủa - Mau phái Thiên lôi xuống đánh chết hai kẻ thối tha này đi, năm trăm lượng mà nói là một khoản nhỏ sao!

“Nhưng đám người kia hình như biết được thân phận của bọn ta, nên hợp lại lừa gạt”. Hồ Khai giận dữ kể.

Sách La Định có thể không hiểu những chuyện khác nhưng những chuyện nơi xó phường xó chợ như đánh bạc, hắn lại rất thạo, chắc hai tên công tử đần độn này gặp phải phường lừa đảo rồi, bèn hỏi: “Có phải các ngươi vào sòng bạc, chơi thua rồi mới biết mình bị mất túi tiền, lúc đó có người đứng ra ứng trước tiền cho các ngươi mượn, hẹn ba ngày sau phải trả, nhưng phải trả gấp đôi, đúng không?”.

Hồ Khai và Đường Tinh Trị nhìn nhau, đều ngạc nhiên nhìn Sách La Định: “Sao ngươi biết?”.

“Chỉ có hai tên ngu ngốc các ngươi mới không biết mình bị lừa”. Sách La Định lắc đầu: “Ngày thứ ba các ngươi đi trả tiền, có phải người ta nói các ngươi phải trả gấp hai mươi lần không?”.

Đường Tinh Trị và Hồ Khai đều cau mày, đúng thế thật, hôm sau bọn họ đi trả tiền, tên cho vay nói số tiền này không phải là mượn của sòng bạc, mà là mượn của Mạc Côn Sơn, cũng chính là viện trưởng thư viện Côn Sơn. Bọn họ đến trả tiền, đã nói rõ vay năm trăm lượng, sau hai, ba ngày thì trả gấp đôi, nghĩa là một nghìn lượng, nhưng đối phương lại nói không phải gấp đôi mà là gấp ba, bọn họ nghe nhầm rồi, còn nói là mỗi ngày lại tăng lên gấp ba nữa. Điều này có nghĩa là, ngày đầu tiên gấp ba lần là một nghìn năm trăm lượng, ngày thứ hai gấp sáu lần là ba nghìn lượng, ngày thứ ba gấp chín lần là bốn nghìn năm trăm lượng, tổng cộng là chín nghìn lượng.

Sách La Định lắc đầu, sờ cằm: “Mạc Côn Sơn cho vay siêu nặng lãi rồi, tính cả năm trăm lượng trước đó các ngươi bị mất, tổng cộng là tổn thất gần vạn lượng”.

“Bây giờ thì không chỉ là một vạn lượng nữa rồi”, Hồ Khai lầm bầm.

Sách La Định không hiểu: “Hôm đó hai ngươi vẫn chưa trả tiền à?”.

“Điên à, một vạn lượng đó!”. Đường Tinh Trị cau mày: “Một nghìn lượng này là mượn của Cát Phạm đấy”.

Sách La Định thấy thú vị: “Không lý nào, hai ngươi một người là hoàng tử, một người là tiểu vương gia mà ngay cả một nghìn lượng cũng không có sao?”.

Đường Tinh Trị lầm bầm: “Mỗi tháng ta chỉ có mấy chục lượng thôi, những khoản tiêu dùng khác đều do trong cung cấp cho, tháng nào hoàng nương ta cũng kiểm tra sổ sách, ta tiêu hơi tốn một chút liền bị đánh đòn, còn phải chép gần hai mươi lần Đế vương chí nữa. Nếu để hoàng nương biết ta đi đánh bạc, chắc chắn hoàng nương sẽ chặt đứt chân ta”.

“Đúng vậy”. Hồ Khai cũng chêm vào: “Hôm đó vừa hay lại gặp lão thầy bói, lão ấy nói gì mà đứng ở ví trí tây bắc thì nhất định sẽ thắng, hai chúng ta thử ba lần đều thắng cả, nhưng đến lần thứ tư mang cả gia tài ra đặt thì lại thua…”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook