Chương 17: Chương 4 (4)
Nhĩ Nhã
14/09/2017
“Ngươi tin đại ca ta à?”, nàng hỏi.
“Ta chỉ tin những gì mình nhìn thấy”, Sách La Định trả lời: “Hơn nữa, làm người đệ nhất thiên hạ cũng chẳng dễ dàng, Bạch Hiểu Phong có thể mang cái danh ấy đến tận bây giờ đương nhiên là hắn có năng lực, cần ta lo lắng làm gì? Suy cho cùng, cho dù hắn có bị vạn người chửi rủa, để tiếng xấu muôn đời như lão tử đi chăng nữa thì hắn cũng sống rất tốt”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười, mày mắt cong cong: “Ngươi làm gì đến nỗi để tiếng xấu muôn đời chứ, muốn để tiếng xấu muôn đời đâu có dễ, còn khó hơn cả việc lưu danh thiên cổ nữa!”.
“Đúng vậy!”. Sách La Định gật đầu tán đồng: “Từ xưa tới nay, đại gian tất có đại tài”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ: Sách La Định đâu có thô kệch? Hắn rất hiểu lý lẽ mà, hơn nữa lòng lại độ lượng, nếu phụ thân nói chuyện với hắn, liệu phụ thân có thích hắn không nhỉ?
Ngựa đến chân núi, trăng sáng sao thưa…
Sách La Định ôm Bạch Hiểu Nguyệt xoay người xuống ngựa, cũng giống như lúc sáng, hắn cõng nàng đi thẳng lên núi, động tác lần này còn nhanh hơn lần trước, hơn nữa, gần như không đi đường lớn. Xem ra ban chiều Sách La Định đã nhớ đường núi này rồi, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt không biết họ đã vòng vèo mấy lượt mà khi dừng lại, hai người đã đến gần ngôi nhà lá của hòa thượng kia. Đèn trong nhà lá đã tắt, cũng không có tiếng động nào, có thể hòa thượng kia đã ngủ rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt nằm trên lưng Sách La Định, hỏi: “Chắc hắn ngủ rồi nhỉ?”.
Sách La Định lắc đầu: “Không có ai ở trong đó”.
“Sao ngươi biết?”. Nàng tò mò hỏi.
Sách La Định chỉ vào cái khóa trên cửa nhà lá. Nàng nhìn kỹ, thấy khó hiểu: “Quá nửa đêm rồi còn đi đâu nữa? Chẳng lẽ lên núi, vào miếu tìm lão hòa thượng sao?”.
Sách La Định cau mày, khẽ “chậc” một tiếng: “Biết vậy tới sớm hơn”.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chẳng hiểu gì. Sách La Định đặt nàng xuống, đi về phía nhà lá, nàng đi sát theo sau.
“Nàng còn nhớ lúc xế chiều hắn đã rửa bao nhiêu rau không?”. Sách La Định đến trước cửa nhà, lại đi vòng quanh nhà xem có cửa sổ nào để mở không.
“Ừm… một sọt, nhưng hình như trong chậu rửa vẫn còn vài loại rau củ khác nữa”.
“Một người ăn thì có vẻ hơi nhiều nhỉ?”.
“Cũng đúng”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, lại thấy Sách La Định rút từ ủng ra một con dao găm, bắt đầu cạy cửa sổ. Tuy đôi lúc nàng cũng độc mồm độc miệng, nhưng dù sao nàng cũng là con gái Tể tướng, từ nhỏ đã là một tiểu thư khuê các, làm sao biết làm những chuyện xấu như cậy hay đạp cửa nhà người ta, cho nên nàng vô thức kéo vạt áo của Sách La Định.
Sách La Định quay đầu lại nhìn nàng, tiện thể cảnh giác nhìn lướt xung quanh một lượt, hắn tưởng nàng nhìn thấy người nào khác nữa, nhưng nhìn ngó một vòng xong chẳng thấy ai nên lấy làm khó hiểu: “Sao vậy?”.
Nàng lo lắng đáp: “Bị phát hiện thì làm thế nào?”.
Sách La Định phì cười: “Có giỏi thì hắn cứ báo quan bắt ta đi”, vừa nói vừa cạy cửa.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng có chút hưng phấn - Sách La Định dẫn mình đi làm chuyện xấu rồi!
Sách La Định vừa cạy được hai, ba cái thì cửa sổ đã bung ra, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhoáng cái đã nhảy vào phòng, đưa tay kéo nàng.
Gian phòng tối đen, đúng là không có ai ở nhà.
Sách La Định lấy một mồi lửa ra, thổi sáng lên, nhờ ánh sáng mờ mờ để nhìn rõ bốn xung quanh, gian hai người vào chính là phòng ngủ, rất đơn sơ, chỉ có một cái giường với một cái bàn, giống như chỗ ở của thư sinh vậy, trên bàn có bày bút, nghiên, giấy, mực và một số giấy tờ.
Sách La Định thấy trên mặt giấy toàn chữ là chữ liền bảo Bạch Hiểu Nguyệt: “Xem cái này viết gì”.
“Ừm”. Nàng cầm tập giấy lên, Sách La Định soi lửa cho nàng, nàng cũng xem thật nhanh.
“Một số là tin đồn về đại ca dạo gần đây”. Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt nhìn, lại cau mày: “Rất nhiều tờ như thế, hóa ra những tin đồn thất thiệt chửi mắng đại ca ta được truyền ra từ đây, nhiều lắm luôn!”. Nàng lại lật tiếp, tìm được một xấp giấy: “Ngươi đoán trúng rồi!”.
Sách La Định cúi đầu nhìn.
“Đây có lẽ là những thứ chưa kịp phát tán ra ngoài”. Bạch Hiểu Nguyệt cho Sách La Định xem: “Ở đây viết đại ca làm Tịnh Viễn phương trượng hóa điên, có lẽ bọn chúng không ngờ di thư mà Tam công chúa tạo ra lại xoay chuyển được tình thế, nếu không thì đại ca ta sẽ chẳng thể nào lấy lại danh tiếng”.
Sách La Định gật đầu, bắt đầu tìm đồ trong phòng.
Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng: “Nhỡ bị phát hiện thì sao?”.
Sách La Định phì cười: “Sợ cái gì, bọn chúng có tốt đẹp khỉ gì đâu”.
Bạch Hiểu Nguyệt mím môi: “Không được nói bậy…”. Nàng chưa dứt lời, Sách La Định đột nhiên thổi tắt mồi lửa, kéo nàng nhảy ra ngoài, rồi nhanh chóng vọt ra sau tường.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy tim mình đập loạn lên, nhưng không phải vì nàng sợ bị người ta phát hiện, mà vì trong suốt quá trình này Sách La Định đều ôm chặt nàng. Nàng mặt đỏ tới mang tai, cố để mình không thở dốc.
Chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Nàng đang lặng lẽ ngắm chiếc cằm lún phún râu của Sách La Định, lại thấy hắn cau mày “chậc” một tiếng.
Sau đó lại nghe thấy tiếng chó sủa. Bạch Hiểu Nguyệt há to miệng - Có chó!
Lần này nếu là người, hai người bọn họ có thể trốn đi mà không bị phát hiện, nhưng nếu có cả chó, vậy thì rất dễ bị phát hiện, hơn nữa, không biết đó là giống chó gì, nếu là mấy con chó ngốc như Tuấn Tuấn vừa thấy người liền vẫy đuôi thì còn đỡ, ngộ nhỡ là giống chó dữ thấy người là cắn thì phiền phức lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì vào lúc này thì Sách La Định đột nhiên kéo nàng, nhanh chóng đi vào khu rừng ở phía sau, sau lưng họ lại truyền đến tiếng chó sủa “gâu gâu”.
Sách La Định vừa vào trong rừng đã nhấc bổng Bạch Hiểu Nguyệt, đặt nàng lên một trạc cây, bảo nàng rụt chân lên, còn mình thì không lên. Nàng ở trên cây nhìn về sơn đạo phía trước căn nhà lá xa xa, vị hòa thượng Minh Tịnh kia xách đèn lồng đi về, hai con chó mực to lớn xông thẳng về phía rừng, càng lúc càng gần.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng kéo Sách La Định. Hắn khoát tay, quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, hai con chó mực kia vừa mới xông tới đã quay qua gầm gừ với Sách La Định. Hắn cau mày trợn mắt nhìn hai con chó một cái, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp, sủa cái gì?”.
Hai con chó lùi về sau mấy bước. Sách La Định khoát tay một cái, hai con chó chỉ ư ử mấy tiếng rồi cúp đuôi chạy mất.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn hai mắt - Còn dọa được cả chó!
Lúc này, bên ngoài rừng lại vẳng đến tiếng của Minh Tịnh, còn có tiếng thở dốc, rõ ràng là hắn ta đuổi theo hai con chó tới đây, thấy chó chạy về liền hỏi: “Hai chúng mày làm gì đấy?”.
Sách La Định xoay người nhảy tót lên cây, kéo Bạch Hiểu Nguyệt nhảy lên một thân cây cao hơn, núp giữa tán cây rậm rạp. Nàng không biết hắn đã lên cây như thế nào, chỉ nghe… vụt một cái!
Có vẻ cái gan của Minh Tịnh cũng không lớn lắm, hắn dẫn chó ngó nghiêng vào khu rừng một chút, thấy không có ai lại dẫn chó về.
Nhốt chó vào chuồng xong, Minh Tịnh không vội đi về nhà lá mà đứng đợi ở ngoài cửa, có vẻ rất sốt ruột.
Bạch Hiểu Nguyệt đang định vén tán cây trước mắt để nhìn cho rõ hơn thì Sách La Định đã vén giúp nàng rồi.
Nàng nhìn hắn, hắn nhắc nhở nàng: “Cẩn thận có gai với sâu, đừng sờ lung tung”.
Khóe miệng nàng cong lên, ai nói Sách La Định thô kệch chứ, hắn rất cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác nữa.
Minh Tịnh thấp thỏm chờ ngoài cửa được một lúc thì thấy có một người mặc áo trắng từ xa đi tới.
Sách La Định khẽ cau mày, Hiểu Nguyệt nheo mắt muốn nhìn rõ xem kẻ đó là nam hay nữ, vì ở khoảng cách khá xa nên chỉ thấy người đó rất gầy, cử chỉ giống nam nhưng lại mặc đồ nữ.
“Sao muộn vậy?”. Minh Tịnh hình như không vui lắm, lớn tiếng với kẻ kia.
Kẻ kia bình tĩnh đi tới trước mặt hắn ta: “Vội gì chứ, mấy hôm nay Bạch Hiểu Phong không có ở thư viện”. Nghe giọng nói thì rõ ràng kẻ đó là nam.
Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định nhìn nhau - Quả nhiên là nhằm vào Bạch Hiểu Phong!
“Còn quan tâm tới Bạch Hiểu Phong làm gì!”. Minh Tịnh nóng vội đến độ giậm chân bình bịch: “Chiều nay Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định đã tới đây rồi!”.
“Cái gì?”. Tên áo trắng hơi sững sờ: “Chúng tới làm gì? Ngươi đã nói gì với chúng?”.
“Ta không nói gì hết!”. Minh Tịnh nói: “Họ lên núi xin bùa thi, thấy miếu tan hoang nên mới đi hỏi”.
“Ngươi không để lộ chân tướng gì đấy chứ?”, kẻ áo trắng xem ra rất cẩn thận.
“Đương nhiên là không, ta đâu có ngu! Hơn nữa, Sách La Định kia chẳng qua chỉ là tên lỗ mãng, hắn có thể phát hiện được gì chứ”. Minh Tịnh coi khinh Sách La Định, nói rồi lại bổ sung: “Bạch Hiểu Nguyệt kia thật xinh đẹp, đáng tiếc là ban chiều nàng lại đi cùng Sách La Định, nếu chỉ có mình nàng thì hay quá…”.
Kẻ áo trắng liếc hắn ta một cái.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong liền nhíu chặt chân mày, dẩu môi khó chịu. Sách La Định nói nhỏ vào tai nàng: “Đừng nóng, chờ xong việc rồi ta sẽ bẻ rụng răng hắn để nàng xả giận”.
Bạch Hiểu Nguyệt không dẩu môi nữa, khóe miệng lại nhếch lên.
“Nửa trên của chữ sắc chính là chữ đao, tốt nhất là ngươi biết thân biết phận một chút, nếu chỉ vì một chút sơ suất mà làm hỏng việc lớn, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”, kẻ áo trắng cảnh cáo.
Minh Tịnh đột nhiên cụt hứng, hình như cũng có chút sợ sệt kẻ áo trắng kia, vội nói: “Đương nhiên là ta sẽ không làm loạn, chúng ta vất vả lắm mới có được cách khiến Bạch Hiểu Phong thân bại danh liệt… Thật là, không biết tên khốn kiếp nào đã nghĩ ra cao kế làm loạn kế hoạch của chúng ta”.
Kẻ áo trắng cười nhạt: “Kế thứ nhất không thành, ta còn kế thứ hai, dù sao thì lần này, ta muốn Bạch Hiểu Phong vĩnh viễn không vực dậy được nữa”.
Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, ngẩng lên nhìn Sách La Định, như muốn hỏi: Ngươi đánh được hai tên đó không? Đánh được thì bắt bọn họ lại đi!
Sách La Định lắc đầu, ý bảo nàng đừng quá nóng vội.
“Nhưng lão hòa thượng kia có giao tình rất tốt với Bạch Hiểu Phong, liệu hắn có nghe lời chúng ta không?”. Minh Tịnh có chút lo lắng.
“Hắn không thể không giúp!”. Kẻ áo trắng cười lạnh: “Mấy hòa thượng ở miếu Tử Ngọ của hắn đều đang nằm trong tay ta, nếu hắn dám làm loạn, ta sẽ làm thịt đám tiểu hòa thượng kia! Chỉ là…”. Hắn nói rồi dặn dò Minh Tịnh: “Mấy ngày nay ngươi phải động não chút, ta lo Sách La Định sẽ gây chuyện. Việc này không nên chậm trễ, sáng mai chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch đã bàn!”.
“Sáng mai?”. Minh Tịnh cau mày: “Ta chưa chép xong bản thảo!”.
“Vậy tối nay thức đêm làm đi!”. Kẻ áo trắng nói rồi vung tay áo: “Bạch Hiểu Phong có thể thoát được lần đầu, nhưng không chạy được lần thứ hai đâu!”. Sau đó hai người vào phòng châm đèn dầu, hình như đang ngồi chép bản thảo.
Sách La Định thấy hơi khó hiểu, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Bản thảo trên bàn ban nãy có gì đặc biệt sao?”.
Nàng suy nghĩ, lắc đầu: “Không”.
Hắn đã hiểu: “Có lẽ cái quan trọng chúng mang bên người”.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”. Bạch Hiểu Nguyệt rất lo lắng: “Bọn họ vẫn còn gian kế để đối phó đại ca ta đấy”.
“Chúng ta đi tìm người trước”. Sách La Định nói rồi nhẹ nhàng ôm nàng nhảy xuống.
“Tìm ai?”.
“Nàng đoán xem”.
Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt một vòng: “Lão hòa thượng?”.
Khóe môi Sách La Định hơi cong lên: “Rất nhanh trí”.
Nàng đắc ý.
Trước khi đi lên, hai người xuống núi một chuyến, tìm thấy chú ngựa được buộc ở trước núi. Sách La Định lấy một ống trúc vẫn cắm trên yên ngựa xuống, mở ra, rút ra một cuộn vải trắng, bên trong có bọc một cục than.
Bạch Hiểu Nguyệt tò mò nhìn, Sách La Định giở tấm vải ra, dùng cục than viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại vẽ một hình giống như bản đồ, cuộn lại, nhét vào ống trúc, bỏ vào chỗ cũ, sau đó giơ tay vỗ lên trán con ngựa đen một cái, nói: “Đi tìm Tử Khiêm”.
Con ngựa đen xoay mình, chạy thẳng về hướng hoàng thành như một làn khói.
Sau đó, Sách La Định lại chọn một con đường khác, dẫn Bạch Hiểu Nguyệt lên thẳng ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi. Miếu Tử Ngọ ban ngày đã tiêu điều, ban đêm trông càng thê lương.
“Liệu lão hòa thượng có bị nhốt không?”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy trong miếu vắng tanh, liền hỏi Sách La Định: “Thì ra ngài ấy không hề bị điên, vì các tiểu hòa thượng đã bị bắt hết nên ngài ấy mới phải giả điên”.
Sách La Định khẽ cười, không nói nhiều, suy nghĩ giây lát rồi hỏi nàng: “Đại ca nàng có bạn bè nào họ cẩu không?”.
Bạch Hiểu Nguyệt trề môi: “Làm gì có ai họ cẩu chứ… nhưng Cẩu(44) thì có”.
(44) Chữ “cẩu” mà Sách La Định nói tới là 狗, nghĩa là “chó”. Còn chữ “Cẩu” mà Hiểu Nguyệt nói là 苟, nghĩa là cẩu thả, họ Cẩu.
“Có à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên ngẫm nghĩ: “Cẩu… hình như có một bạn đồng môn, họ Cẩu”.
Sách La Định hỏi: “Nàng nghĩ kỹ lại đi”.
“Ta chưa từng gặp, đại ca rất ít khi giới thiệu bạn học của huynh ấy với ta, lúc ăn cơm huynh ấy thường kể cho ta nghe một số chuyện thú vị ở thư trai, hình như có nhắc tới Cẩu huynh, lúc đó ta còn cười huynh ấy, bảo huynh ấy lại đi xưng huynh gọi đệ với một con cún con”.
Sách La Định gật đầu.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến. Sách La Định kéo Bạch Hiểu Nguyệt núp sau thân cây. Chỉ một lát sau, liền thấy một người đi từ phía sau ngôi miếu đổ nát kia ra, đến bên vách núi nhìn xuống con đường nhỏ phía dưới, lại ngẩng lên nhìn trăng sáng, hình như đang tính thời gian, miệng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa tới nhỉ? Chẳng lẽ không hiểu ý của ta…”.
Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định lập tức nhận ra người đó chính là Tịnh Viễn phương trượng ban chiều còn điên điên khùng khùng. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu với Sách La Định - Quả nhiên không điên!
Sách La Định thấy lão hòa thượng đang nóng lòng chờ đợi bèn thình lình hỏi: “Chờ người à?”.
Tịnh Viễn giật thột, quay lại nhìn… thấy từ sau gốc cây, Sách La Định đi ra, bên cạnh còn có Bạch Hiểu Nguyệt. Lão hòa thượng lập tức tươi cười, giơ ngón tay cái, gật đầu với Sách La Định: “Sách tướng quân quả nhiên giống những gì Hiểu Phong nói, thông minh tuyệt đỉnh”.
Sách La Định có chút bất ngờ - Những lời này chắc Bạch Hiểu Phong nói lúc say rượu? Hắn mà khen mình thông minh tuyệt đỉnh á?
Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt lại lóe lên suy nghĩ - Đại ca đánh giá Sách La Định cao như vậy sao? Thế là đã qua cửa của đại ca rồi ư?
Sách La Định suy nghĩ một chút rồi cười khanh khách: “Cũng đúng, thịt chó thiếu hành, chỉ có Bạch Hiểu Phong mới nghĩ ra được”.
Lão hòa thượng mừng rỡ, chạy đến chắp tay với Sách La Định: “Sách tướng quân, xin người mau cứu đồ tử đồ tôn của miếu Tử Ngọ đi”.
Sách La Định cười khan, gật đầu: “Đám đồ tử đồ tôn trọc đầu của miếu bị nhốt ở đâu?”.
Lão hòa thượng xòe tay: “Không biết”.
Sách La Định đã hiểu ra, hỏi: “Bạch Hiểu Phong phải nhịn hai tên đầu rùa kia cũng vì chuyện này sao?”.
“Còn có một nguyên nhân nữa!”. Lão hòa thượng giơ một ngón tay ra: “Nhưng không tiện nói”.
Bạch Hiểu Nguyệt sốt sắng: “Đại ca ta suýt thì thân bại danh liệt, còn có nguyên nhân gì không thể nói ra nữa chứ?”.
Sách La Định bĩu môi: “Hắn đang tương kế tựu kế”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt.
Lão hòa thượng lại giơ ngón tay cái với Sách La Định lần nữa: “Sách tướng quân thật là…”.
“Được rồi, đừng nịnh ta nữa”. Sách La Định cắt ngang lời lão hòa thượng: “Các ngươi muốn ta giúp thế nào?”.
Lão hòa thượng nghiêm túc đáp: “Cần phải tìm ra con tin đang bị chúng nhốt, nếu con tin còn trong tay chúng, Hiểu Phong không thể ra tay được!”.
Sách La Định cau mày: “Chẳng có chút đầu mối gì thì tìm thế quái nào được?”.
“Ta và Hiểu Phong đã tìm mấy ngày rồi, không tìm được!”. Da mặt lão hòa thượng cũng rất dày. “Cho nên Hiểu Phong bảo là… để ngươi tìm!”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhăn mũi - Sao lại thế!
“Phương trượng, chẳng phải báo quan là được sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Còn nữa, nếu các người đã biết là ai đang giở trò thì việc gì phải giấu giấu giếm giếm để gian kế của bọn chúng suýt thành công”.
“Bạch Hiểu Phong muốn trừ hậu họa về sau”. Sách La Định cười lạnh: “Có chút sơ hở thì chung quy vẫn sẽ là một mối họa, họa của ngày hôm nay cũng có thể là họa của ngày mai, muốn diệt trừ mối họa này, nhất thiết phải nhổ cỏ tận rễ mới được”.
Lão hòa thượng gật đầu: “Đúng đúng…”.
Sách La Định khoát tay chặn lại: “Thôi đi, ta không phải loại người giỏi tính toán như hắn, có thể dùng cách nào thì cũng dùng cả rồi”.
Lão hòa thượng lúng túng cười: “Bất đắc dĩ thôi”.
Sách La Định cười ha ha: “Ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu ý Sách La Định, nhưng nàng có thể nhận ra hắn không thoải mái.
Lão hòa thượng vái rạp xuống đất: “Làm phiền tướng quân”, nói xong xoay người rời đi.
Sách La Định lắc đầu, đưa Bạch Hiểu Nguyệt xuống núi.
Nàng thấy hắn chắp tay sau lưng suy nghĩ, không nói tiếng nào, bèn ngửa mặt lén nhìn hắn. Mãi tới khi xuống chân núi, nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi giận đại ca ta à?”.
Sách La Định nhìn nàng, thở dài, thuận miệng nói: “Nếu không nể mặt nàng, ta sẽ mặc kệ hắn”.
Bạch Hiểu Nguyệt sững sờ, sau đó ánh mắt sáng ngời - Sách La Định vừa nói gì vậy? Nếu không phải vì nàng!
Lý trí của Bạch Hiểu Nguyệt tự động đổi từ “nể mặt nàng” sang “tất cả là vì nàng!”… nên vô cùng vui vẻ!
Nàng còn đang vui sướng, lại nghe thấy Sách La Định nhìn về phía rừng cây, hỏi: “Tìm ra chưa?”.
“Phốc” một cái, Trình Tử Khiêm nhô đầu ra, giơ ngón giữa với Sách La Định. Sách La Định giận đến nghiến răng, Trình Tử Khiêm lại bổ sung thêm: “Là cho tên xấu xa Bạch Hiểu Phong đấy!”.
Sắc mặt Sách La Định trở lại bình thường, lầm bầm: “Đã nói mà, những tên đệ nhất thiên hạ đều phải có chút tài năng”.
Trình Tử Khiêm rút một phần bản thảo ra: “Nồi nào vung nấy, một cây củ cải, một cái hố, một bồn cầu một cái mông, một…”.
Sách La Định đạp hắn một cước: “Ngươi muốn nói cái gì?”.
Trình Tử Khiêm trề môi: “Tam công chúa cũng rất xấu xa, sau này không được đắc tội với hai người đó!”.
Sách La Định nhìn trời, kéo Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đang chẳng hiểu gì: “Đi thôi, về ngủ, chuyện này nàng không cần phải lo lắng”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngỡ ngàng: “Không cần sao?”.
Sách La Định gật đầu: “Tất cả đều nằm trong kế hoạch của đại ca nàng, nàng cứ yên tâm”.
“Ồ”. Bạch Hiểu Nguyệt mơ hồ gật đầu.
Trình Tử Khiêm mượn ngựa của Sách La Định đi làm việc của mình. Sách La Định chậm rãi đưa nàng đi về, trên đường chẳng có bóng ai, trăng rất sáng.
Đi được một lúc lâu, Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Các ngươi đã hiểu rõ chuyện gì vậy? Ta nghe không hiểu”.
Sách La Định không trả lời mà hỏi: “Đại ca nàng chỉ có một tiểu muội là nàng thôi, hay còn anh em ruột thịt nào khác nữa?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Không có”.
Sách La Định gật đầu: “Cũng may”.
“May cái gì?”. Nàng không hiểu.
“Nếu hắn có anh em trai, vậy thì anh em trai của hắn sẽ rất thảm”, hắn trả lời.
“Sao lại nói như thế, đại ca rất thương yêu ta”. Bạch Hiểu Nguyệt bất mãn, cho dù có là Sách La Định cũng không được nói xấu đại ca!
Sách La Định cười: “Tính cách của nàng thật khác đại ca nàng… nhưng cũng đúng thôi, hắn có trí tuệ và con mắt tinh tường để bảo vệ nàng, nàng có thể cứ thế mà ngây ngô sống qua ngày rồi”. Quả nhiên câu nói này của Sách La Định đã khiến Bạch Hiểu Nguyệt đạp vào cẳng chân hắn một cước.
“Ngươi lúc thì nói Hiểu Phong là một ca ca tốt, lúc lại nói làm huynh đệ của huynh ấy sẽ xui xẻo”. Nàng không hiểu: “Có ý gì hả?”.
“Làm tiểu muội sao có thể giống với làm huynh đệ được”. Sách La Định chắp tay sau lưng: “Nhưng sau này hắn phải tìm em rể là người mưu trí một chút, nếu không sẽ bị hắn giở trò đùa cho đến chết”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười: “Vậy thì không cần lo lắng, rất mưu trí”.
“Hả?”. Sách La Định không hiểu, quay lại nhìn nàng.
Nàng tươi cười đi nhanh về phía trước, thầm nói: Đại ca còn khen hắn là “thông minh tuyệt đỉnh” mà! Em rể tương lai gì đó…
Hai người cứ thế trở về thư viện.
Bạch Hiểu Nguyệt ôm mộng đẹp đi ngủ, dù sao thì Sách La Định đã cho nàng uống định tâm hoàn, cho nàng biết đại ca nàng đã sớm có chuẩn bị rồi, vậy nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Sách La Định ngồi trên sạp trúc ngắm sao suy nghĩ: Mười mấy tiểu hòa thượng, không phải nhiều, cũng chẳng phải ít, hơn nữa họ còn phải ăn uống, phải đi ị nữa, giấu ở đâu được chứ?
Sách La Định đang suy nghĩ thì thấy Tuấn Tuấn đến trước mặt hắn vẫy đuôi. Hắn nhìn nó chằm chằm một lúc, đột nhiên cười, đưa tay vuốt lớp lông mềm mại trên lưng nó: “Thì ra là thế”.
“Ta chỉ tin những gì mình nhìn thấy”, Sách La Định trả lời: “Hơn nữa, làm người đệ nhất thiên hạ cũng chẳng dễ dàng, Bạch Hiểu Phong có thể mang cái danh ấy đến tận bây giờ đương nhiên là hắn có năng lực, cần ta lo lắng làm gì? Suy cho cùng, cho dù hắn có bị vạn người chửi rủa, để tiếng xấu muôn đời như lão tử đi chăng nữa thì hắn cũng sống rất tốt”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười, mày mắt cong cong: “Ngươi làm gì đến nỗi để tiếng xấu muôn đời chứ, muốn để tiếng xấu muôn đời đâu có dễ, còn khó hơn cả việc lưu danh thiên cổ nữa!”.
“Đúng vậy!”. Sách La Định gật đầu tán đồng: “Từ xưa tới nay, đại gian tất có đại tài”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghĩ: Sách La Định đâu có thô kệch? Hắn rất hiểu lý lẽ mà, hơn nữa lòng lại độ lượng, nếu phụ thân nói chuyện với hắn, liệu phụ thân có thích hắn không nhỉ?
Ngựa đến chân núi, trăng sáng sao thưa…
Sách La Định ôm Bạch Hiểu Nguyệt xoay người xuống ngựa, cũng giống như lúc sáng, hắn cõng nàng đi thẳng lên núi, động tác lần này còn nhanh hơn lần trước, hơn nữa, gần như không đi đường lớn. Xem ra ban chiều Sách La Định đã nhớ đường núi này rồi, lúc này Bạch Hiểu Nguyệt không biết họ đã vòng vèo mấy lượt mà khi dừng lại, hai người đã đến gần ngôi nhà lá của hòa thượng kia. Đèn trong nhà lá đã tắt, cũng không có tiếng động nào, có thể hòa thượng kia đã ngủ rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt nằm trên lưng Sách La Định, hỏi: “Chắc hắn ngủ rồi nhỉ?”.
Sách La Định lắc đầu: “Không có ai ở trong đó”.
“Sao ngươi biết?”. Nàng tò mò hỏi.
Sách La Định chỉ vào cái khóa trên cửa nhà lá. Nàng nhìn kỹ, thấy khó hiểu: “Quá nửa đêm rồi còn đi đâu nữa? Chẳng lẽ lên núi, vào miếu tìm lão hòa thượng sao?”.
Sách La Định cau mày, khẽ “chậc” một tiếng: “Biết vậy tới sớm hơn”.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chẳng hiểu gì. Sách La Định đặt nàng xuống, đi về phía nhà lá, nàng đi sát theo sau.
“Nàng còn nhớ lúc xế chiều hắn đã rửa bao nhiêu rau không?”. Sách La Định đến trước cửa nhà, lại đi vòng quanh nhà xem có cửa sổ nào để mở không.
“Ừm… một sọt, nhưng hình như trong chậu rửa vẫn còn vài loại rau củ khác nữa”.
“Một người ăn thì có vẻ hơi nhiều nhỉ?”.
“Cũng đúng”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, lại thấy Sách La Định rút từ ủng ra một con dao găm, bắt đầu cạy cửa sổ. Tuy đôi lúc nàng cũng độc mồm độc miệng, nhưng dù sao nàng cũng là con gái Tể tướng, từ nhỏ đã là một tiểu thư khuê các, làm sao biết làm những chuyện xấu như cậy hay đạp cửa nhà người ta, cho nên nàng vô thức kéo vạt áo của Sách La Định.
Sách La Định quay đầu lại nhìn nàng, tiện thể cảnh giác nhìn lướt xung quanh một lượt, hắn tưởng nàng nhìn thấy người nào khác nữa, nhưng nhìn ngó một vòng xong chẳng thấy ai nên lấy làm khó hiểu: “Sao vậy?”.
Nàng lo lắng đáp: “Bị phát hiện thì làm thế nào?”.
Sách La Định phì cười: “Có giỏi thì hắn cứ báo quan bắt ta đi”, vừa nói vừa cạy cửa.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng có chút hưng phấn - Sách La Định dẫn mình đi làm chuyện xấu rồi!
Sách La Định vừa cạy được hai, ba cái thì cửa sổ đã bung ra, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, nhoáng cái đã nhảy vào phòng, đưa tay kéo nàng.
Gian phòng tối đen, đúng là không có ai ở nhà.
Sách La Định lấy một mồi lửa ra, thổi sáng lên, nhờ ánh sáng mờ mờ để nhìn rõ bốn xung quanh, gian hai người vào chính là phòng ngủ, rất đơn sơ, chỉ có một cái giường với một cái bàn, giống như chỗ ở của thư sinh vậy, trên bàn có bày bút, nghiên, giấy, mực và một số giấy tờ.
Sách La Định thấy trên mặt giấy toàn chữ là chữ liền bảo Bạch Hiểu Nguyệt: “Xem cái này viết gì”.
“Ừm”. Nàng cầm tập giấy lên, Sách La Định soi lửa cho nàng, nàng cũng xem thật nhanh.
“Một số là tin đồn về đại ca dạo gần đây”. Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt nhìn, lại cau mày: “Rất nhiều tờ như thế, hóa ra những tin đồn thất thiệt chửi mắng đại ca ta được truyền ra từ đây, nhiều lắm luôn!”. Nàng lại lật tiếp, tìm được một xấp giấy: “Ngươi đoán trúng rồi!”.
Sách La Định cúi đầu nhìn.
“Đây có lẽ là những thứ chưa kịp phát tán ra ngoài”. Bạch Hiểu Nguyệt cho Sách La Định xem: “Ở đây viết đại ca làm Tịnh Viễn phương trượng hóa điên, có lẽ bọn chúng không ngờ di thư mà Tam công chúa tạo ra lại xoay chuyển được tình thế, nếu không thì đại ca ta sẽ chẳng thể nào lấy lại danh tiếng”.
Sách La Định gật đầu, bắt đầu tìm đồ trong phòng.
Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng: “Nhỡ bị phát hiện thì sao?”.
Sách La Định phì cười: “Sợ cái gì, bọn chúng có tốt đẹp khỉ gì đâu”.
Bạch Hiểu Nguyệt mím môi: “Không được nói bậy…”. Nàng chưa dứt lời, Sách La Định đột nhiên thổi tắt mồi lửa, kéo nàng nhảy ra ngoài, rồi nhanh chóng vọt ra sau tường.
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy tim mình đập loạn lên, nhưng không phải vì nàng sợ bị người ta phát hiện, mà vì trong suốt quá trình này Sách La Định đều ôm chặt nàng. Nàng mặt đỏ tới mang tai, cố để mình không thở dốc.
Chỉ lát sau đã nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Nàng đang lặng lẽ ngắm chiếc cằm lún phún râu của Sách La Định, lại thấy hắn cau mày “chậc” một tiếng.
Sau đó lại nghe thấy tiếng chó sủa. Bạch Hiểu Nguyệt há to miệng - Có chó!
Lần này nếu là người, hai người bọn họ có thể trốn đi mà không bị phát hiện, nhưng nếu có cả chó, vậy thì rất dễ bị phát hiện, hơn nữa, không biết đó là giống chó gì, nếu là mấy con chó ngốc như Tuấn Tuấn vừa thấy người liền vẫy đuôi thì còn đỡ, ngộ nhỡ là giống chó dữ thấy người là cắn thì phiền phức lắm.
Bạch Hiểu Nguyệt vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì vào lúc này thì Sách La Định đột nhiên kéo nàng, nhanh chóng đi vào khu rừng ở phía sau, sau lưng họ lại truyền đến tiếng chó sủa “gâu gâu”.
Sách La Định vừa vào trong rừng đã nhấc bổng Bạch Hiểu Nguyệt, đặt nàng lên một trạc cây, bảo nàng rụt chân lên, còn mình thì không lên. Nàng ở trên cây nhìn về sơn đạo phía trước căn nhà lá xa xa, vị hòa thượng Minh Tịnh kia xách đèn lồng đi về, hai con chó mực to lớn xông thẳng về phía rừng, càng lúc càng gần.
Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng kéo Sách La Định. Hắn khoát tay, quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, hai con chó mực kia vừa mới xông tới đã quay qua gầm gừ với Sách La Định. Hắn cau mày trợn mắt nhìn hai con chó một cái, thấp giọng nói: “Mẹ kiếp, sủa cái gì?”.
Hai con chó lùi về sau mấy bước. Sách La Định khoát tay một cái, hai con chó chỉ ư ử mấy tiếng rồi cúp đuôi chạy mất.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn tròn hai mắt - Còn dọa được cả chó!
Lúc này, bên ngoài rừng lại vẳng đến tiếng của Minh Tịnh, còn có tiếng thở dốc, rõ ràng là hắn ta đuổi theo hai con chó tới đây, thấy chó chạy về liền hỏi: “Hai chúng mày làm gì đấy?”.
Sách La Định xoay người nhảy tót lên cây, kéo Bạch Hiểu Nguyệt nhảy lên một thân cây cao hơn, núp giữa tán cây rậm rạp. Nàng không biết hắn đã lên cây như thế nào, chỉ nghe… vụt một cái!
Có vẻ cái gan của Minh Tịnh cũng không lớn lắm, hắn dẫn chó ngó nghiêng vào khu rừng một chút, thấy không có ai lại dẫn chó về.
Nhốt chó vào chuồng xong, Minh Tịnh không vội đi về nhà lá mà đứng đợi ở ngoài cửa, có vẻ rất sốt ruột.
Bạch Hiểu Nguyệt đang định vén tán cây trước mắt để nhìn cho rõ hơn thì Sách La Định đã vén giúp nàng rồi.
Nàng nhìn hắn, hắn nhắc nhở nàng: “Cẩn thận có gai với sâu, đừng sờ lung tung”.
Khóe miệng nàng cong lên, ai nói Sách La Định thô kệch chứ, hắn rất cẩn thận, lại biết chăm sóc người khác nữa.
Minh Tịnh thấp thỏm chờ ngoài cửa được một lúc thì thấy có một người mặc áo trắng từ xa đi tới.
Sách La Định khẽ cau mày, Hiểu Nguyệt nheo mắt muốn nhìn rõ xem kẻ đó là nam hay nữ, vì ở khoảng cách khá xa nên chỉ thấy người đó rất gầy, cử chỉ giống nam nhưng lại mặc đồ nữ.
“Sao muộn vậy?”. Minh Tịnh hình như không vui lắm, lớn tiếng với kẻ kia.
Kẻ kia bình tĩnh đi tới trước mặt hắn ta: “Vội gì chứ, mấy hôm nay Bạch Hiểu Phong không có ở thư viện”. Nghe giọng nói thì rõ ràng kẻ đó là nam.
Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định nhìn nhau - Quả nhiên là nhằm vào Bạch Hiểu Phong!
“Còn quan tâm tới Bạch Hiểu Phong làm gì!”. Minh Tịnh nóng vội đến độ giậm chân bình bịch: “Chiều nay Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định đã tới đây rồi!”.
“Cái gì?”. Tên áo trắng hơi sững sờ: “Chúng tới làm gì? Ngươi đã nói gì với chúng?”.
“Ta không nói gì hết!”. Minh Tịnh nói: “Họ lên núi xin bùa thi, thấy miếu tan hoang nên mới đi hỏi”.
“Ngươi không để lộ chân tướng gì đấy chứ?”, kẻ áo trắng xem ra rất cẩn thận.
“Đương nhiên là không, ta đâu có ngu! Hơn nữa, Sách La Định kia chẳng qua chỉ là tên lỗ mãng, hắn có thể phát hiện được gì chứ”. Minh Tịnh coi khinh Sách La Định, nói rồi lại bổ sung: “Bạch Hiểu Nguyệt kia thật xinh đẹp, đáng tiếc là ban chiều nàng lại đi cùng Sách La Định, nếu chỉ có mình nàng thì hay quá…”.
Kẻ áo trắng liếc hắn ta một cái.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong liền nhíu chặt chân mày, dẩu môi khó chịu. Sách La Định nói nhỏ vào tai nàng: “Đừng nóng, chờ xong việc rồi ta sẽ bẻ rụng răng hắn để nàng xả giận”.
Bạch Hiểu Nguyệt không dẩu môi nữa, khóe miệng lại nhếch lên.
“Nửa trên của chữ sắc chính là chữ đao, tốt nhất là ngươi biết thân biết phận một chút, nếu chỉ vì một chút sơ suất mà làm hỏng việc lớn, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”, kẻ áo trắng cảnh cáo.
Minh Tịnh đột nhiên cụt hứng, hình như cũng có chút sợ sệt kẻ áo trắng kia, vội nói: “Đương nhiên là ta sẽ không làm loạn, chúng ta vất vả lắm mới có được cách khiến Bạch Hiểu Phong thân bại danh liệt… Thật là, không biết tên khốn kiếp nào đã nghĩ ra cao kế làm loạn kế hoạch của chúng ta”.
Kẻ áo trắng cười nhạt: “Kế thứ nhất không thành, ta còn kế thứ hai, dù sao thì lần này, ta muốn Bạch Hiểu Phong vĩnh viễn không vực dậy được nữa”.
Bạch Hiểu Nguyệt cau mày, ngẩng lên nhìn Sách La Định, như muốn hỏi: Ngươi đánh được hai tên đó không? Đánh được thì bắt bọn họ lại đi!
Sách La Định lắc đầu, ý bảo nàng đừng quá nóng vội.
“Nhưng lão hòa thượng kia có giao tình rất tốt với Bạch Hiểu Phong, liệu hắn có nghe lời chúng ta không?”. Minh Tịnh có chút lo lắng.
“Hắn không thể không giúp!”. Kẻ áo trắng cười lạnh: “Mấy hòa thượng ở miếu Tử Ngọ của hắn đều đang nằm trong tay ta, nếu hắn dám làm loạn, ta sẽ làm thịt đám tiểu hòa thượng kia! Chỉ là…”. Hắn nói rồi dặn dò Minh Tịnh: “Mấy ngày nay ngươi phải động não chút, ta lo Sách La Định sẽ gây chuyện. Việc này không nên chậm trễ, sáng mai chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch đã bàn!”.
“Sáng mai?”. Minh Tịnh cau mày: “Ta chưa chép xong bản thảo!”.
“Vậy tối nay thức đêm làm đi!”. Kẻ áo trắng nói rồi vung tay áo: “Bạch Hiểu Phong có thể thoát được lần đầu, nhưng không chạy được lần thứ hai đâu!”. Sau đó hai người vào phòng châm đèn dầu, hình như đang ngồi chép bản thảo.
Sách La Định thấy hơi khó hiểu, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt: “Bản thảo trên bàn ban nãy có gì đặc biệt sao?”.
Nàng suy nghĩ, lắc đầu: “Không”.
Hắn đã hiểu: “Có lẽ cái quan trọng chúng mang bên người”.
“Chúng ta làm gì bây giờ?”. Bạch Hiểu Nguyệt rất lo lắng: “Bọn họ vẫn còn gian kế để đối phó đại ca ta đấy”.
“Chúng ta đi tìm người trước”. Sách La Định nói rồi nhẹ nhàng ôm nàng nhảy xuống.
“Tìm ai?”.
“Nàng đoán xem”.
Bạch Hiểu Nguyệt đảo mắt một vòng: “Lão hòa thượng?”.
Khóe môi Sách La Định hơi cong lên: “Rất nhanh trí”.
Nàng đắc ý.
Trước khi đi lên, hai người xuống núi một chuyến, tìm thấy chú ngựa được buộc ở trước núi. Sách La Định lấy một ống trúc vẫn cắm trên yên ngựa xuống, mở ra, rút ra một cuộn vải trắng, bên trong có bọc một cục than.
Bạch Hiểu Nguyệt tò mò nhìn, Sách La Định giở tấm vải ra, dùng cục than viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại vẽ một hình giống như bản đồ, cuộn lại, nhét vào ống trúc, bỏ vào chỗ cũ, sau đó giơ tay vỗ lên trán con ngựa đen một cái, nói: “Đi tìm Tử Khiêm”.
Con ngựa đen xoay mình, chạy thẳng về hướng hoàng thành như một làn khói.
Sau đó, Sách La Định lại chọn một con đường khác, dẫn Bạch Hiểu Nguyệt lên thẳng ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi. Miếu Tử Ngọ ban ngày đã tiêu điều, ban đêm trông càng thê lương.
“Liệu lão hòa thượng có bị nhốt không?”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy trong miếu vắng tanh, liền hỏi Sách La Định: “Thì ra ngài ấy không hề bị điên, vì các tiểu hòa thượng đã bị bắt hết nên ngài ấy mới phải giả điên”.
Sách La Định khẽ cười, không nói nhiều, suy nghĩ giây lát rồi hỏi nàng: “Đại ca nàng có bạn bè nào họ cẩu không?”.
Bạch Hiểu Nguyệt trề môi: “Làm gì có ai họ cẩu chứ… nhưng Cẩu(44) thì có”.
(44) Chữ “cẩu” mà Sách La Định nói tới là 狗, nghĩa là “chó”. Còn chữ “Cẩu” mà Hiểu Nguyệt nói là 苟, nghĩa là cẩu thả, họ Cẩu.
“Có à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngửa mặt lên ngẫm nghĩ: “Cẩu… hình như có một bạn đồng môn, họ Cẩu”.
Sách La Định hỏi: “Nàng nghĩ kỹ lại đi”.
“Ta chưa từng gặp, đại ca rất ít khi giới thiệu bạn học của huynh ấy với ta, lúc ăn cơm huynh ấy thường kể cho ta nghe một số chuyện thú vị ở thư trai, hình như có nhắc tới Cẩu huynh, lúc đó ta còn cười huynh ấy, bảo huynh ấy lại đi xưng huynh gọi đệ với một con cún con”.
Sách La Định gật đầu.
Lúc này có tiếng bước chân truyền đến. Sách La Định kéo Bạch Hiểu Nguyệt núp sau thân cây. Chỉ một lát sau, liền thấy một người đi từ phía sau ngôi miếu đổ nát kia ra, đến bên vách núi nhìn xuống con đường nhỏ phía dưới, lại ngẩng lên nhìn trăng sáng, hình như đang tính thời gian, miệng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa tới nhỉ? Chẳng lẽ không hiểu ý của ta…”.
Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định lập tức nhận ra người đó chính là Tịnh Viễn phương trượng ban chiều còn điên điên khùng khùng. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu với Sách La Định - Quả nhiên không điên!
Sách La Định thấy lão hòa thượng đang nóng lòng chờ đợi bèn thình lình hỏi: “Chờ người à?”.
Tịnh Viễn giật thột, quay lại nhìn… thấy từ sau gốc cây, Sách La Định đi ra, bên cạnh còn có Bạch Hiểu Nguyệt. Lão hòa thượng lập tức tươi cười, giơ ngón tay cái, gật đầu với Sách La Định: “Sách tướng quân quả nhiên giống những gì Hiểu Phong nói, thông minh tuyệt đỉnh”.
Sách La Định có chút bất ngờ - Những lời này chắc Bạch Hiểu Phong nói lúc say rượu? Hắn mà khen mình thông minh tuyệt đỉnh á?
Trong đầu Bạch Hiểu Nguyệt lại lóe lên suy nghĩ - Đại ca đánh giá Sách La Định cao như vậy sao? Thế là đã qua cửa của đại ca rồi ư?
Sách La Định suy nghĩ một chút rồi cười khanh khách: “Cũng đúng, thịt chó thiếu hành, chỉ có Bạch Hiểu Phong mới nghĩ ra được”.
Lão hòa thượng mừng rỡ, chạy đến chắp tay với Sách La Định: “Sách tướng quân, xin người mau cứu đồ tử đồ tôn của miếu Tử Ngọ đi”.
Sách La Định cười khan, gật đầu: “Đám đồ tử đồ tôn trọc đầu của miếu bị nhốt ở đâu?”.
Lão hòa thượng xòe tay: “Không biết”.
Sách La Định đã hiểu ra, hỏi: “Bạch Hiểu Phong phải nhịn hai tên đầu rùa kia cũng vì chuyện này sao?”.
“Còn có một nguyên nhân nữa!”. Lão hòa thượng giơ một ngón tay ra: “Nhưng không tiện nói”.
Bạch Hiểu Nguyệt sốt sắng: “Đại ca ta suýt thì thân bại danh liệt, còn có nguyên nhân gì không thể nói ra nữa chứ?”.
Sách La Định bĩu môi: “Hắn đang tương kế tựu kế”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt.
Lão hòa thượng lại giơ ngón tay cái với Sách La Định lần nữa: “Sách tướng quân thật là…”.
“Được rồi, đừng nịnh ta nữa”. Sách La Định cắt ngang lời lão hòa thượng: “Các ngươi muốn ta giúp thế nào?”.
Lão hòa thượng nghiêm túc đáp: “Cần phải tìm ra con tin đang bị chúng nhốt, nếu con tin còn trong tay chúng, Hiểu Phong không thể ra tay được!”.
Sách La Định cau mày: “Chẳng có chút đầu mối gì thì tìm thế quái nào được?”.
“Ta và Hiểu Phong đã tìm mấy ngày rồi, không tìm được!”. Da mặt lão hòa thượng cũng rất dày. “Cho nên Hiểu Phong bảo là… để ngươi tìm!”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật.
Bạch Hiểu Nguyệt cũng nhăn mũi - Sao lại thế!
“Phương trượng, chẳng phải báo quan là được sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Còn nữa, nếu các người đã biết là ai đang giở trò thì việc gì phải giấu giấu giếm giếm để gian kế của bọn chúng suýt thành công”.
“Bạch Hiểu Phong muốn trừ hậu họa về sau”. Sách La Định cười lạnh: “Có chút sơ hở thì chung quy vẫn sẽ là một mối họa, họa của ngày hôm nay cũng có thể là họa của ngày mai, muốn diệt trừ mối họa này, nhất thiết phải nhổ cỏ tận rễ mới được”.
Lão hòa thượng gật đầu: “Đúng đúng…”.
Sách La Định khoát tay chặn lại: “Thôi đi, ta không phải loại người giỏi tính toán như hắn, có thể dùng cách nào thì cũng dùng cả rồi”.
Lão hòa thượng lúng túng cười: “Bất đắc dĩ thôi”.
Sách La Định cười ha ha: “Ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu ý Sách La Định, nhưng nàng có thể nhận ra hắn không thoải mái.
Lão hòa thượng vái rạp xuống đất: “Làm phiền tướng quân”, nói xong xoay người rời đi.
Sách La Định lắc đầu, đưa Bạch Hiểu Nguyệt xuống núi.
Nàng thấy hắn chắp tay sau lưng suy nghĩ, không nói tiếng nào, bèn ngửa mặt lén nhìn hắn. Mãi tới khi xuống chân núi, nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi giận đại ca ta à?”.
Sách La Định nhìn nàng, thở dài, thuận miệng nói: “Nếu không nể mặt nàng, ta sẽ mặc kệ hắn”.
Bạch Hiểu Nguyệt sững sờ, sau đó ánh mắt sáng ngời - Sách La Định vừa nói gì vậy? Nếu không phải vì nàng!
Lý trí của Bạch Hiểu Nguyệt tự động đổi từ “nể mặt nàng” sang “tất cả là vì nàng!”… nên vô cùng vui vẻ!
Nàng còn đang vui sướng, lại nghe thấy Sách La Định nhìn về phía rừng cây, hỏi: “Tìm ra chưa?”.
“Phốc” một cái, Trình Tử Khiêm nhô đầu ra, giơ ngón giữa với Sách La Định. Sách La Định giận đến nghiến răng, Trình Tử Khiêm lại bổ sung thêm: “Là cho tên xấu xa Bạch Hiểu Phong đấy!”.
Sắc mặt Sách La Định trở lại bình thường, lầm bầm: “Đã nói mà, những tên đệ nhất thiên hạ đều phải có chút tài năng”.
Trình Tử Khiêm rút một phần bản thảo ra: “Nồi nào vung nấy, một cây củ cải, một cái hố, một bồn cầu một cái mông, một…”.
Sách La Định đạp hắn một cước: “Ngươi muốn nói cái gì?”.
Trình Tử Khiêm trề môi: “Tam công chúa cũng rất xấu xa, sau này không được đắc tội với hai người đó!”.
Sách La Định nhìn trời, kéo Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đang chẳng hiểu gì: “Đi thôi, về ngủ, chuyện này nàng không cần phải lo lắng”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngỡ ngàng: “Không cần sao?”.
Sách La Định gật đầu: “Tất cả đều nằm trong kế hoạch của đại ca nàng, nàng cứ yên tâm”.
“Ồ”. Bạch Hiểu Nguyệt mơ hồ gật đầu.
Trình Tử Khiêm mượn ngựa của Sách La Định đi làm việc của mình. Sách La Định chậm rãi đưa nàng đi về, trên đường chẳng có bóng ai, trăng rất sáng.
Đi được một lúc lâu, Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Các ngươi đã hiểu rõ chuyện gì vậy? Ta nghe không hiểu”.
Sách La Định không trả lời mà hỏi: “Đại ca nàng chỉ có một tiểu muội là nàng thôi, hay còn anh em ruột thịt nào khác nữa?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Không có”.
Sách La Định gật đầu: “Cũng may”.
“May cái gì?”. Nàng không hiểu.
“Nếu hắn có anh em trai, vậy thì anh em trai của hắn sẽ rất thảm”, hắn trả lời.
“Sao lại nói như thế, đại ca rất thương yêu ta”. Bạch Hiểu Nguyệt bất mãn, cho dù có là Sách La Định cũng không được nói xấu đại ca!
Sách La Định cười: “Tính cách của nàng thật khác đại ca nàng… nhưng cũng đúng thôi, hắn có trí tuệ và con mắt tinh tường để bảo vệ nàng, nàng có thể cứ thế mà ngây ngô sống qua ngày rồi”. Quả nhiên câu nói này của Sách La Định đã khiến Bạch Hiểu Nguyệt đạp vào cẳng chân hắn một cước.
“Ngươi lúc thì nói Hiểu Phong là một ca ca tốt, lúc lại nói làm huynh đệ của huynh ấy sẽ xui xẻo”. Nàng không hiểu: “Có ý gì hả?”.
“Làm tiểu muội sao có thể giống với làm huynh đệ được”. Sách La Định chắp tay sau lưng: “Nhưng sau này hắn phải tìm em rể là người mưu trí một chút, nếu không sẽ bị hắn giở trò đùa cho đến chết”.
Bạch Hiểu Nguyệt cười: “Vậy thì không cần lo lắng, rất mưu trí”.
“Hả?”. Sách La Định không hiểu, quay lại nhìn nàng.
Nàng tươi cười đi nhanh về phía trước, thầm nói: Đại ca còn khen hắn là “thông minh tuyệt đỉnh” mà! Em rể tương lai gì đó…
Hai người cứ thế trở về thư viện.
Bạch Hiểu Nguyệt ôm mộng đẹp đi ngủ, dù sao thì Sách La Định đã cho nàng uống định tâm hoàn, cho nàng biết đại ca nàng đã sớm có chuẩn bị rồi, vậy nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Sách La Định ngồi trên sạp trúc ngắm sao suy nghĩ: Mười mấy tiểu hòa thượng, không phải nhiều, cũng chẳng phải ít, hơn nữa họ còn phải ăn uống, phải đi ị nữa, giấu ở đâu được chứ?
Sách La Định đang suy nghĩ thì thấy Tuấn Tuấn đến trước mặt hắn vẫy đuôi. Hắn nhìn nó chằm chằm một lúc, đột nhiên cười, đưa tay vuốt lớp lông mềm mại trên lưng nó: “Thì ra là thế”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.