Chương 21: Chương 5 (4)
Nhĩ Nhã
15/09/2017
“Thiếu gia”.
“Gì?”. Khó khăn lắm Trần Tỉnh mới hồi thần, thấy quản gia Trần Trung đứng bên cạnh xe ngựa thì hơi cau mày nhắc nhở: “Muộn rồi, lão gia sẽ quở trách”.
“A!”. Trần Tỉnh cả kinh, bóng lưng tuyệt đẹp của Bạch Hiểu Nguyệt ngay lập tức bị gương mặt nghiêm nghị của cha hắn thay thế. Hắn cuống cuồng chui vào xe.
Trần Trung cùng ngồi trong xe ngựa, thấy Trần Tỉnh vẫn còn vén rèm xe lên để nhìn bóng Bạch Hiểu Nguyệt thì không nhịn được ho khan một tiếng: “Vị vừa rồi là Sách La Định, Sách tướng quân phải không?”.
Trần Tỉnh hồi thần, đáp: “Phải”.
Trần Trung khẽ nói: “Lão gia rất coi trọng Sách tướng quân, nếu có cơ hội, thiếu gia nên kết thân với hắn”.
Khóe miệng Trần Tỉnh giật giật, có chút ghen ghét: “Sách La Định nhìn thô lỗ như thế, ta không hợp với loại võ nhân ấy”.
Trần Trung bất đắc dĩ thở dài.
“Đúng rồi Trung thúc, ngày mai ta muốn đến thư viện Hiểu Phong thăm Bạch… Bạch phu tử, ngươi nói xem cần mang theo lễ vật gì?”, Trần Tỉnh hỏi.
“Thiếu gia, thiếu gia thích Bạch tiểu thư phải không?”.
Trần Tỉnh ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Nhà họ Bạch và nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, phụ thân chắc là sẽ thích Hiểu Nguyệt… phải không?”.
Trần Trung lại lắc đầu: “Lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý, thiếu gia nghĩ lại đi”.
“Tại sao?”. Trần Tỉnh không hiểu: “Những cô nương ta thích trước đây cha đều nói gia thế của họ không tốt, Bạch Hiểu Nguyệt là con gái của Tể tướng, gia thế quá tốt còn gì?”.
“Thiếu gia, thân thế của Bạch tiểu thư chắc chắn không phải là vấn đề, nếu có thể kết thành thông gia thì là Trần phủ chúng ta với cao rồi, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”.
“Chỉ là ngoại hình Bạch Hiểu Nguyệt quá xinh đẹp, xấu một chút thì tốt”.
“Hả?”. Trần Tỉnh càng thấy khó hiểu: “Là sao?”.
“Đại trượng phu cần phải làm chuyện lớn, chọn vợ thì chỉ cần chọn thục nữ, Bạch Hiểu Nguyệt đúng là gia thế cao sang, nhưng lại có quá nhiều người theo đuổi, lấy nàng rồi có thể có thêm một số quan hệ nhưng cũng có thể mất đi một số quan hệ, trở thành đề tài bàn tán trong thành, còn bị mang tiếng là tham phú quý, hám sắc đẹp”. Trần Trung đã đi theo Trần thượng thư nhiều năm, lại chăm sóc Trần Tỉnh từ nhỏ, cho nên lời nói rất có sức nặng.
Trần Tỉnh nhăn mặt, lầm bầm: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu(50), lấy vợ đương nhiên là phải chọn người đẹp rồi, chẳng lẽ lại đi cưới người xấu xí sao?”.
(50) Hai câu thơ trích trong bài Quan thư trong sách Kinh thi, nghĩa là “Người con gái dịu dàng, xứng đôi cùng quân tử”.
Trần Trung mỉm cười: “Đôi khi thê tử có tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí, còn có ích hơn lấy các thê tử xinh đẹp hút hồn. Là đấng nam nhi cần lo đại sự, có thể thích mỹ nữ nhưng vợ thì phải chọn cho cẩn thận, thiếu gia cứ để lão gia chọn cho”.
Trong lòng Trần Tỉnh vô cùng không phục.
“Còn nữa”. Trần Trung cuối cùng vẫn cho Trần Tỉnh thêm một đao nữa: “Trên phố người ta đang đồn đại quan hệ của Bạch tiểu thư và Sách La Định không được rõ ràng, ban nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, hai người họ rất thân mật… Ngộ nhỡ Sách La Định thực sự có ý với Bạch Hiểu Nguyệt, mà thiếu gia lại chen chân vào, như thế chẳng khác nào đắc tội với vị đại tướng quân này, không có lợi”.
Lúc này Trần Tỉnh mới nghĩ ra ban nãy mình cảm thấy lạ ở chỗ nào, đúng vậy… Lúc đi, Bạch Hiểu Nguyệt còn kéo Sách La Định đi cùng, chẳng lẽ lời đồn Sách La Định theo đuổi Bạch Hiểu Nguyệt là thật sao?
Nghĩ thế, Trần Tỉnh bất mãn - Tên Sách La Định này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Bạch Hiểu Nguyệt đoan trang xinh đẹp như thế, hắn ta thì thô lỗ, một tên võ phu ít chữ, sao có thể xứng với nàng chứ?!
“Hắt xì…”. Sách La Định đưa tay xoa mũi.
Lúc này miệng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đọng lại mùi thơm của bánh tổ yến, nghe thấy Sách La Định hắt xì liền quay sang nhìn: “Cảm à?”.
Sách La Định bĩu môi: “Chắc là con rùa nào đó nói xấu lão tử… Ái”.
Sách La Định nói xong liền bị Bạch Hiểu Nguyệt véo cho một cái: “Không được ăn nói thô tục!”.
Lúc này hai người đã về đến cổng thư viện Hiểu Phong, Bạch Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lấy ba ba bước nhanh vào trong, lại đụng phải Thạch Minh Lượng đang cúi đầu ủ rũ đi ra: “Này!”.
Thạch Minh Lượng hình như đang có tâm sự, bị Bạch Hiểu Nguyệt gọi một tiếng thì giật mình, trợn tròn hai mắt nhìn nàng. Nàng huơ huơ con ba ba béo núc trong tay, nói: “Tối nay nhớ để bụng đấy, ta sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn”, nói xong thì vui vẻ chạy mất.
Thạch Minh Lượng quay lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang rất vui vẻ, hơi nhíu mày, thở dài, quay đầu liền thấy Sách La Định khoanh tay đứng ở cổng viện nhìn mình.
Thạch Minh Lượng hơi ngượng, cúi đầu đi ra ngoài.
Sách La Định nhìn theo bóng hắn, cau mày - Thạch Minh Lượng này đang giở trò quỷ gì vậy?
Hắn đang nghĩ thì nhìn thấy một chiếc kiệu đẹp đẽ dừng ngay ngoài cổng, một công công vén màn kiệu lên, Tam công chúa thướt tha bước xuống, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sách La Định.
Sách La Định gật đầu với nàng.
Đường Nguyệt Nhữ khẽ cười, bước lên bậc thang, lúc đi ngang qua Sách La Định, nàng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Sách tướng quân, phải biết trân trọng hạnh phúc đang có”.
Mí mắt Sách La Định giật giật - Hả?
Nhưng Tam công chúa dứt lời liền đi vào thư viện luôn, không nói thêm gì nữa.
Sách La Định chẳng hiểu mô tê gì, lại nghe thấy một giọng nói thâm trầm vang lên ở phía sau: “Nghe chưa? Phải biết trân trọng đấy!”.
Sách La Định quay lại tung một cước.
Trình Tử Khiêm nhanh chóng tránh sang bên cạnh, trong tay vẫn cầm một cây bút: “Lão Sách à, danh sách tình địch của ngươi lại tăng lên, thêm một Trần Tỉnh nữa rồi, chậc chậc”.
Sách La Định không thèm để ý đến hắn: “Ngươi có thời gian rảnh rỗi mà đùa cợt ta, sao không tranh thủ đi tìm hiểu xem Thạch Minh Lượng đang giở trò quỷ gì đi”.
Trình Tử Khiêm hơi sửng sốt: “Tiểu Lượng Tử làm sao?”.
Sách La Định nghe cách gọi này mà rùng cả mình: “Lúc cá cược ban nãy ngươi không nhìn thấy à?”.
“À…”. Trình Tử Khiêm cười như đã hiểu: “Ngươi nói Vương Húc sao?”.
“Điều tra rồi à?”.
“Khà khà”. Trình Tử Khiêm chìa ra vài tờ giấy: “Lai lịch của tên Vương Húc này cũng không phải loại vừa, nhà hắn và nhà Thạch Minh Lượng có giao tình mấy đời, hai người bọn họ cũng thân nhau từ nhỏ. Ở quê họ, Vương Húc cũng rất có danh tiếng, rất nhiều người nói hắn mới thực sự là Đệ nhất tài tử Giang Nam, Thạch Minh Lượng chỉ may hơn hắn một chút thôi. Thạch Minh Lượng hình như chưa từng phản bác chuyện này”.
Sách La Định không hiểu: “Bình thường tiểu tử Thạch Minh Lượng kia kiêu căng cao ngạo, coi trời bằng vung, sao cứ gặp Vương Húc là đột nhiên xụi lơ vậy, liệu có uẩn khúc gì không?”.
“Tin tức chính xác thì không có, nhưng cũng có một số tin đồn, muốn nghe không?”. Trình Tử Khiêm bắt đầu cười rất đê tiện.
Sách La Định đành ghé tai qua: “Nói đi!”.
“Vương Húc nắm được thóp của Thạch Minh Lượng khiến hắn nghe theo mọi sự sai bảo của Vương Húc”. Trình Tử Khiêm càng nhỏ giọng hơn: “Cho nên về sau, trong mỗi kỳ thi Thạch Minh Lượng đều cố gắng hết sức để tránh Vương Húc, nhưng lần này không tránh nổi”.
Sách La Định khẽ cau mày: “Thóp gì?”.
“Theo tin tức độc quyền của ta!”. Trình Tử Khiêm nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết, có một lần Thạch Minh Lượng phải tham gia một kỳ thi vô cùng quan trọng, nhưng chẳng may hắn lại bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng đến mức không thể dậy nổi. Cho nên…”.
“Cho nên thế nào?”.
“Cho nên Vương Húc đã mạo hiểm thay hắn đi thi mà không đi tới trường thi của mình… Kết quả, Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất, Vương Húc bỏ thi”.
Sách La Định nghe xong thì ngớ người: “Nói thế thì quan hệ phải rất thân? Nhưng ban nãy ta có gặp Vương Húc, lời hắn nói hình như không phải là…”.
Nói đến đây, Sách La Định dừng lại, hình như đã nghĩ ra điều gì: “À… tên tiểu tử kia cố ý đi thi hộ Thạch Minh Lượng để ban ân đây mà, đồng thời cũng nắm được thóp khiến Thạch Minh Lượng phải ngoan ngoãn nghe theo hắn cả đời”.
Trình Tử Khiêm khoanh tay: “Thế gọi là thả dây dài để câu cá lớn, dù tiểu tử Thạch Minh Lượng kia nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi nhưng thực sự cũng chỉ là chim ngốc mà thôi, nói không chừng lúc này hắn còn cảm thấy mình nợ Vương Húc đấy”.
Sách La Định cau mày: “Ngu vậy á?”.
“Chậc, ngươi là người luyện võ, sống phóng khoáng không ràng buộc, bọn người đọc sách tự cao tự đại, hành xử thiếu dứt khoát lắm”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Loại thư sinh như Thạch Minh Lượng, nếu ngươi uy hiếp hắn, hắn không làm gì thẹn với lương tâm, không sợ ngươi, nhưng nếu dùng tình cảm xem ai nợ ai… thì xong luôn”.
“Thật hèn hạ!”.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên cạnh có tiếng nói vang lên. Cả hai cùng quay mặt nhìn… thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang bưng chén, phía sau còn có bọn Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm, ngay cả Bạch Hiểu Phong cũng đứng bên cạnh hào hứng nghe.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Công phu nghe lén này đúng là vô địch.
“Thì ra là như thế”. Đường Tinh Trị càng nghĩ càng giận: “Ta đi tìm hắn”.
“Này”. Cát Phạm kéo Đường Tinh Trị và Hồ Khai đang nổi giận đùng đùng lại: “Còn chưa rõ mà”.
“Đúng vậy, không có bằng chứng”. Trình Tử Khiêm xòe tay: “Ai lại đi tin vào những lời đồn đại, hơn nữa, như vậy thì chỉ trị được ngọn nhưng không trị được gốc, vấn đề là ở bản thân Thạch Minh Lượng kìa”.
“Vài ngày nữa là thi rồi”. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng: “Làm sao đây?”.
Bọn Đường Tinh Trị lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.
Bạch Hiểu Phong nói: “Các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi, chuyện này ta sẽ xử lý”.
Mọi người nhìn nhau, Sách La Định vỗ tay: “Thế được rồi, chuyện này phu tử mà mở miệng thì nhất định sẽ thành công… Ta đến trường đua, mọi người cứ tự nhiên”.
Nói xong hắn định chuồn luôn, ai ngờ Bạch Hiểu Phong đột nhiên hỏi: “Ngươi chép xong thi kinh rồi à?”.
Sách La Định nhếch miệng.
“Không chép cũng được”. Bạch Hiểu Phong đi ra cổng, vỗ vai hắn: “Đi cùng ta đi”.
Sách La Định nhìn trời, lại có chuyện phiền phức rồi, không có được mấy ngày yên bình sao. Nhưng dù không cam tâm tình nguyện hắn cũng chẳng còn cách nào khác, thà đi giải quyết phiền phức còn hơn là chép sách. Sách La Định bèn đi ra ngoài với Bạch Hiểu Phong, hỏi: “Ngươi định làm gì?”.
“Trước tiên phải biết rõ chân tướng sự việc đã”. Bạch Hiểu Phong nói: “Nếu Vương Húc đã tính toán từ trước, vậy thì người này thủ đoạn sâu xa, hãm hại bạn tốt, cần phải dạy dỗ hắn một phen”.
Rất hiếm khi thấy Sách La Định và Bạch Hiểu Phong đi cùng nhau thế này, cho nên hai người đi trên đường cũng khó tránh khỏi bị người ta nhìn ngó rồi suy đoán.
Bạch Hiểu Phong thong dong bước đi, nhã nhặn nhưng không mất đi vẻ phóng khoáng, Sách La Định bước đi rất có khi thế, dù sao hắn cũng là chiến binh, đi đứng đương nhiên sẽ không lề mề, chỉ là, dù lưng hắn có thẳng đến đâu cũng vẫn có cảm giác uể oải và bất cần.
Có điều…
Trên lầu cao hai bên đường, trong số các cô nương luôn miệng cảm khái Bạch Hiểu Phong thật anh tuấn, cũng có một số người thất thần nhìn Sách La Định… cảm thấy mỗi động tác của hắn đều có một phong thái mà Bạch Hiểu Phong không có, một loại phong thái chỉ thuộc về riêng Sách La Định.
Sách La Định đương nhiên không biết một tên lưu manh nổi tiếng hoàng thành như hắn mới lượn một vòng trên đường đã có cô nương vì hắn mà đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, hắn chỉ mải ngáp thôi.
Thấy sắp đến khách điếm mà tên Vương Húc kia trọ rồi, Sách La Định băn khoăn hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi định làm gì?”.
Bạch Hiểu Phong mỉm cười: “Tình cờ đi ngang qua”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật.
Thế là, Bạch Hiểu Phong “Tình cờ đi ngang qua” trà lâu đang cá cược đến là náo nhiệt, “tiện thể” cược Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất, còn hờ hững buông lời hỏi “Vương Húc là ai vậy?”, sau đó mới cùng Sách La Định đến tửu lâu đối diện uống rượu.
Chuyện này đã khiến cả con phố Đông Hoa náo động.
Bạch Hiểu Phong chi rất nhiều tiền để cược cho Thạch Minh Lượng, nói là hắn nhất định sẽ đứng đầu bảng, còn tỏ vẻ chưa từng nghe tới người có tên Vương Húc.
Tin đồn này một đồn mười, mười đồn trăm, tình hình cá cược ở các nơi đều thay đổi, số người cược Thạch Minh Lượng nhanh chóng vươn lên vị trí đầu bảng, ngược lại, bắt đầu có người hỏi Vương Húc là ai vậy? Có phải là tên mua danh cầu lợi không?
Sách La Định nhấp chút rượu, có chút khó hiểu nhìn Bạch Hiểu Phong đang rất thản nhiên tự đắc trước mặt mình: “Ngươi không sợ Thạch Minh Lượng thi hỏng, làm mất hết tiếng tăm một đời của ngươi à?”.
Bạch Hiểu Phong khẽ nhún vai: “Thạch Minh Lượng là người có tài năng thực sự, trước tiên chưa cần bàn đến chuyện đối nhân xử thế, ít nhất là khi thi cử, ta không cảm thấy có ai khác thắng được hắn”.
Sách La Định thấy Bạch Hiểu Phong bình tĩnh như vậy thì nghĩ nhất định hắn đang có âm mưu gì đó.
Đến khi hai người ăn uống no say xong, tin đồn bên ngoài cũng bắt đầu có rất nhiều dị bản, từ chuyện Bạch Hiểu Phong không biết Vương Húc là ai đã biến thành Bạch Hiểu Phong không thèm để ý đến Vương Húc.
Sách La Định cầm tăm xỉa răng, Bạch Hiểu Phong liền hỏi: “No rồi chứ?”.
“No rồi”. Sách La Định gật đầu.
“Vậy thì về thôi”. Bạch Hiểu Phong trả tiền, xoay người trở về thư viện Hiểu Phong. Sách La Định ngửa mặt tính toán - Ngoài việc ra ngoài ăn chực một bữa ra thì chẳng làm gì khác.
Sau khi hai người về đến thư viện, Bạch Hiểu Phong nhoáng cái đã biến mất tăm, Sách La Định liền bị mọi người vây lại, rối rít hỏi Bạch phu tử đã làm gì.
Sách La Định ngẫm nghĩ một lúc lâu, trừ ăn cơm và cá cược ra thì chẳng làm gì cả.
Trình Tử Khiêm nhìn Sách La Định chằm chằm, bảo hắn cố tình giấu giếm, Sách La Định thấy phiền phức liền chạy về phòng chép sách, thầm nghĩ dù sao cũng đã cơm no rượu say, chép nhanh nhanh còn đi ngủ.
Hiếm khi Sách La Định nghiêm túc như vậy, hắn đang hăng hái chép thì nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ - Nếu là Trình Tử Khiêm thì mình sẽ dùng nghiên mực ném hắn.
Không có tiếng trả lời, nhưng cửa phòng lại bị đẩy ra he hé, Bạch Hiểu Nguyệt thò đầu vào, trong tay là một bát canh. Sách La Định ngoắc tay gọi, nàng đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, chạy đến cạnh bàn.
Sách La Định nhìn nàng: “Nha đầu, tới hóng hớt hả? Đại ca nàng thực sự chẳng làm gì hết, chỉ ăn cơm thôi”.
Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái rồi đặt bát canh xuống trước mặt hắn.
Sách La Định mở nắp ra, thơm nức mũi, món này là ba ba hầm, bên trong còn có mấy miếng thịt ba ba béo ngậy thơm ngon nữa.
“Đại nương hầm canh ba ba, thưởng cho ngươi đấy”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa nghịch mấy cây bút lông trong ống bút.
Sách La Định cười: “Tốt vậy sao? Thạch Minh Lượng ăn rồi à?”.
“Chưa, chẳng thấy tăm tích đâu cả”. Bạch Hiểu Nguyệt bực mình.
Sách La Định cau mày: “Chẳng mấy chốc là đến kỳ thi, còn đi đâu nữa?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Canh vẫn còn nguyên, bọn Hồ Khai nói là sau khi hắn rời khỏi đây thì chưa thấy về”.
Sách La Định cầm thìa múc canh ăn, nhướng mày: “Oa, ngon quá!”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, Sách La Định đưa cho nàng cái thìa: “Có ăn không?”.
Nàng cười hì hì nhận lấy cái thìa, đang định ăn thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ - Sao tối nay lắm người tới thế nhỉ? Nếu là Trình Tử Khiêm thì mình sẽ dùng nắp đậy bát canh ném hắn luôn.
Người ngoài cửa hình như hơi im lặng một lát mới mở miệng: “Là ta”.
Sách La Định sững ra, hắn và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau - Là Thạch Minh Lượng sao?!
Sách La Định thắc mắc - Tên thư sinh này đến tìm mình làm gì?
Bạch Hiểu Nguyệt đặt thìa xuống, núp sau tấm bình phong.
Hắn càng thấy khó hiểu hơn, nhìn nàng - Sao phải tránh?
Nàng “suỵt” với hắn một tiếng, chỉ ra ngoài cửa, ý bảo - Mau để hắn vào đi!
Sách La Định nhìn trời, nói: “Vào đi!”.
Sau đó, cửa phòng mở ra, Thạch Minh Lượng bước vào, đóng cửa, tiến đến ngồi đối diện Sách La Định.
Sách La Định ngậm thìa, hỏi: “Ăn chưa?”.
Thạch Minh Lượng rõ ràng không có hứng ăn uống, ngồi xuống hỏi: “Ta vừa ở trên phố, nghe nói Bạch phu tử bỏ ra rất nhiều tiền cược ta nhất định sẽ đứng đầu trong kỳ thi tới, có chuyện này không?”.
“Có”. Sách La Định gật đầu.
“Còn nói nếu ta không đứng đầu bảng, Bạch phu tử sẽ dỡ cả biển hiệu của thư viện Hiểu Phong?”, Thạch Minh Lượng hỏi.
Khóe miệng Sách La Định giật giật, thầm nghĩ - Ồ! Tin đồn bị bóp méo ghê quá, Bạch Hiểu Phong có nói như vậy đâu. Nhưng tin đồn từ trước tới nay chỉ lan truyền chứ ai biết nó xuất phát từ đâu, có lẽ bây giờ dân chúng toàn thành đều tin hết rồi, ai thèm quan tâm đến thật giả nữa.
“Ôi, ngươi quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, đi ăn rồi ngủ một giấc đi, ngày mai thi rồi”. Sách La Định phất tay, muốn đuổi hắn đi.
“Phu tử thật sự nói như vậy sao?”. Thạch Minh Lượng cau mày: “Ngộ nhỡ ta không đỗ đầu bảng, chẳng phải ta sẽ khiến thư viện và phu tử bị người ta cười nhạo sao?”.
Sách La Định hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thạch Minh Lượng… trong lòng hơi giật mình.
Sách La Định chống cằm, cười thầm một tiếng - Bạch Hiểu Phong, ngươi giỏi thật đấy, dùng chiêu này đúng là giết người không dao.
“Haizz, đúng thế!”. Sách La Định đặt bút xuống, nghiêm túc nói: “Không chỉ Bạch Hiểu Phong, cả Đường Tinh Trị cũng nói rồi!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng giật mình: “Tinh Trị đã nói gì?”.
“Chẳng biết hắn đi đâu mà lại nghe thấy người ta nói ngươi chắc chắn không thắng nổi Vương Húc, ngươi cũng biết tính khí của Đường Tinh Trị rồi đấy, hắn mà nổi máu nóng thì chẳng thèm để ý mồm miệng, nói với người ta: Vương Húc nào cơ? Tên đó chui ở xó xỉnh nào ra vậy, huynh đệ Thạch Minh Lượng của hắn mới là đệ nhất tài tử, sau này nếu hắn thừa kế ngôi vị thì ngươi sẽ là tể tướng của hắn, nếu kết quả thi của ngươi xếp sau Vương Húc, hắn sẽ không làm Thái tử, thậm chí không mang họ Đường nữa”.
Sách La Định nói xong, khóe miệng Thạch Minh Lượng giật mạnh, suýt nghẹn thở: “Chuyện này…”.
“Chưa hết đâu, Cát Phạm còn mang cả tài sản và tính mạng ra cược cho ngươi!”. Sách La Định có vẻ còn chưa thấy đủ, lại tiếp tục thêu dệt thêm: “Ngươi cũng biết đại thiếu gia hắn gia tài vạn lạng, thấy tỷ số cá cược cho ngươi không bằng Vương Húc nên đã mang gia sản ra cược với toàn bộ dân chúng hoàng thành là ngươi thắng rồi!”.
Miệng Thạch Minh Lượng há cực to: “Cái gì?”.
“Nhưng nói lại thì”. Sách La Định vỗ vai Thạch Minh Lượng đang tái mặt bên cạnh: “Trước kia ta cứ tưởng mấy huynh đệ các ngươi chỉ là lũ chỉ biết ăn chơi, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, xem ra các ngươi rất nghĩa khí, hai người họ nói là không muốn ngươi bị áp lực nên không nói cho ngươi biết bọn họ đã ngầm giúp ngươi như thế nào. Ta nói ngộ nhỡ ngươi thi trượt thì sao? Bọn họ lại nói, không đâu, ngươi chưa bao giờ khiến họ thất vọng, ngươi là người thực sự có tài năng. Chậc… Ta còn tưởng bọn văn nhân chỉ biết khinh thường nhau. Còn nữa, ban nãy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài nghe thấy người ta nói ngươi không thể vượt qua được Vương Húc, suýt nữa thì cô nương ấy đánh nhau với người ta đấy!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng trợn tròn hai mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
“Nha đầu ấy nói, đây là lần đầu tiên thư viện Hiểu Phong tham dự kỳ thi, đại ca nàng ấy tiến cử ngươi thì nghĩa là rất tin tưởng ngươi, thành tích của ngươi có liên quan đến sự tồn vong của thư viện Hiểu Phong, ngươi nhất định sẽ cố hết sức mình”.
Thạch Minh Lượng ngồi im, sau đó nói: “Đúng là… ta không thể thi hỏng được”.
“Đương nhiên, có nhiều người ủng hộ ngươi như vậy cơ mà, ta cũng tin ngươi”. Sách La Định vừa nói vừa gõ bát canh: “Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt đặc biệt chạy ra phố mua ba ba về, mấy nha đầu trong thư viện còn mất cả buổi chiều hầm canh cho ngươi, vẫn còn nóng hổi đấy, ngươi mau đi ăn rồi ngủ cho đẫy giấc để ngày mai thi tốt, nếu thi không được, công danh lợi lộc cùng vinh nhục cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là ngươi sẽ có lỗi với bao nhiêu người!”.
Thạch Minh Lượng ngẩng đầu nhìn Sách La Định. Sách La Định tiếp tục ăn canh. Thạch Minh Lượng ngồi một lúc nữa, sau đó đứng lên, cúi đầu ra ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Thạch Minh Lượng đi rồi mới chạy đến cướp tô canh trong tay Sách La Định: “Không cho ngươi ăn nữa!”.
“Sao?”. Sách La Định vội giữ bát canh lại: “Sao không cho ta ăn? Ta đã ăn rồi! Trong đó có nước miếng của ta!”.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn: “Sao ngươi lại nói như vậy với hắn, hắn đã lo lắng lắm rồi, ngươi nói thế ngày mai đi thi hắn không bị run tay mới lạ…”.
Sách La Định vừa nghe đến đây liền cười: “Ta không nói như vậy hắn mới run tay đấy”.
“Là sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu, ngồi xuống nhìn hắn.
“Tóm lại là lát nữa nàng ra sân sau mà xem, nếu hắn ăn hết canh ba ba thì cuộc thi lần này hắn nắm chắc đến chín phần chiến thắng”. Sách La Định nói rồi dặn dò: “Nàng đừng quên nhắc hắn đừng căng thẳng quá, mọi người trong thư viện đều tin tưởng hắn”.
Bạch Hiểu Nguyệt há miệng: “Ngộ nhỡ nửa đêm hắn nghĩ quẩn treo cổ tự vẫn thì sao?”.
“Chậc”. Sách La Định vừa nhai ba ba vừa bĩu môi: “Cách của đại ca nàng đó, để đối phó với tài tử, tài tử tự ra chiêu hẳn là không có gì sơ sẩy”.
Bạch Hiểu Nguyệt bán tín bán nghi, chờ Sách La Định ăn xong rồi cầm bát về bếp, về đến nơi đã thấy Thạch Minh Lượng đi ra, còn vừa đi vừa lau miệng. Hai người chạm mặt.
Thạch Minh Lượng thi lễ với Bạch Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt cô nương, đa tạ”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, cảm thấy Thạch Minh Lượng hình như hơi khác với lúc trước, nàng vỗ vỗ vai Thạch Minh Lượng một cái, nói mấy câu Sách La Định dạy.
Thạch Minh Lượng cười cảm kích, gật đầu: “Ta nhất định sẽ không khiến nhiều người như vậy thất vọng đâu”, nói xong đi luôn.
Bạch Hiểu Nguyệt khoanh tay, ảo giác à? Cái tên Thạch Minh Lượng tự tin đến mức tự phụ, thậm chí ngạo mạn vô lễ, coi trời bằng vung đã trở lại rồi sao?
Hôm sau, Thạch Minh Lượng được cả đám huynh đệ Đường Tinh Trị hộ tống vào trường thi, kỳ thi diễn ra thuận lợi.
Ba ngày sau là ngày yết bảng, Bạch Hiểu Phong đột nhiên được tuyên gọi, nghe nói Hoàng thượng muốn gặp hắn.
Đám Bạch Hiểu Nguyệt mong ngóng ở cổng thư viện chờ bọn Đường Tinh Trị đi xem bảng về, Thạch Minh Lượng lại rất bình tĩnh ngồi trong sân viện đọc sách uống trà.
“Về rồi!”. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ Đường Tinh Trị đang chạy về.
Cả đám nha đầu đều không nhịn được mà bám vào cánh cổng, ngó ra hỏi: “Đứng thứ mấy?”.
Đường Tinh Trị đang chạy, Hồ Khai ở phía sau đã kêu lên: “Đứng thứ nhất! Thứ nhất!”.
“Oa!”. Mọi người vui mừng nhảy cẫng lên, đám gia nô thì ra ngoài đốt pháo.
Cát Phạm hét lên: “Người đâu, nhanh chóng đến Túy Tiên Cư đặt chỗ, hôm nay phải ăn mừng mới được!”.
“Chiêu này đúng là hiệu nghiệm”. Sách La Định khoanh tay tám chuyện với Trình Tử Khiêm đang viết nhoay nhoáy ở bên: “Bạch Hiểu Phong thật lắm kế”.
“Đương nhiên, dù gì người ta cũng là Đệ nhất đại tài tử hoàng triều mà”. Trình Tử Khiêm ngừng bút: “Hắn nói Thạch Minh Lượng có tài năng thực sự nhưng thư sinh kia cũng không kém cạnh”.
Lúc này Bạch Hiểu Phong cũng đã về, còn có hai công công đi sau, khiêng một tấm hoành phi được che bằng lụa vàng, vừa nhìn cũng biết là Hoàng thượng ngự ban.
Vào đến thư viện, số người vây xem bên ngoài đã đông nghịt, ai cũng nói lần này thư viện Hiểu Phong thật oai phong, lần đầu dự thi đã giành được hạng nhất.
Đi bên Bạch Hiểu Phong còn có đại thái giám luôn ở bên hầu hạ Hoàng thượng. Đại thái giám bước vào phòng liền tuyên chỉ, thật ra cũng chẳng phải ý chỉ gì đặc biệt, chỉ là một số lời Hoàng thượng tán dương và khích lệ Thạch Minh Lượng thôi. Có vẻ như Hoàng thượng xem xong bài thi của hắn thì rất tán thưởng hắn, khen hắn là nhân tài hiếm có, còn nói cuối cùng hoàng triều ta cũng xuất hiện Bạch Hiểu Phong thứ hai, thật đáng mừng, cho nên đích thân đề tấm hoành phi “Giang Nam đệ nhất tài tử” tặng Thạch Minh Lượng để hắn treo ở cửa thư phòng, còn ban thưởng thêm rất nhiều thứ khác.
Sách La Định sờ cằm lắc đầu, nhìn Trình Tử Khiêm bên cạnh đang mím môi cười đểu: “Hoàng thượng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn”.
“Đây gọi là hứng thú, ngươi cũng biết trong cung nhàm chán thế nào rồi mà”. Trình Tử Khiêm nói xong liền nhàn nhã bỏ đi.
Hôm đó, mọi người đến Túy Tiên Cư ăn mừng, đám tài tử giai nhân thường ngày luôn tỏ ra nho nhã chẳng biết có phải vì giao thiệp với Sách La Định lâu dần nhiễm tính hay không mà học được trò “oẳn tù tì” uống rượu, chơi điên loạn đến tận nửa đêm.
Chơi thỏa thuê xong tất cả trở về thư viện, một gia nô đến nói với Thạch Minh Lượng: “Ban nãy có một thư sinh đến tìm ngài, nghe nói ngài không ở đây, hắn bảo hắn chờ ngài ở khách điếm”.
Tâm trạng vốn cực tốt của Thạch Minh Lượng lập tức trở nên ỉu xìu, hắn thở dài rồi đi về phòng.
Bạch Hiểu Phong nhìn Sách La Định một cái, ra hiệu với hắn.
Sách La Định ngửa mặt lên làm như không thấy, Bạch Hiểu Phong im lặng lắc đầu. Sách La Định muốn đi ngủ sớm, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng vì hắn uống nhiều rượu quá, lúc đi nhà cầu lại nhìn thấy Thạch Minh Lượng ra ngoài một mình.
Sách La Định cau mày - Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài một mình sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, Sách La Định không còn cách nào khác, thôi thì cứ đi xem xem có chuyện gì, lỡ chẳng may xảy ra án mạng. Hắn vừa ra đến cổng thư viện đã thấy sau lưng có “một cái đuôi thật dài”.
Sách La Định quay đầu lại nhìn, Trình Tử Khiêm bám theo mình thì dễ hiểu rồi, nhưng phía sau còn có cả Hồ Khai, Đường Tinh Trị và Cát Phạm nữa.
Sách La Định cau mày: “Các ngươi không buồn ngủ à? Nửa đêm rồi mà mắt ai cũng như mắt cú vậy?”.
Đường Tinh Trị bảo hắn đừng lên tiếng, cẩn thận kẻo Thạch Minh Lượng phát hiện, rồi khẽ nói: “Phu tử bảo chúng ta đi theo, tiện thể ngăn Thạch Minh Lượng lại, sẽ có trò hay để xem”.
Sách La Định nhướng mày - Quả nhiên Bạch Hiểu Phong còn chiêu sau nữa, thôi vậy, không dính vào vụ phiền toái này thì hơn, thế là hắn định quay về.
Không ngờ tay hắn bị bọn Đường Tinh Trị kéo lại: “Ngươi cũng đi!”.
Sách La Định cau mày: “Sao ta phải đi?”.
“Càng đông càng vui mà”. Trình Tử Khiêm túm cổ áo Sách La Định lôi về phía trước: “Lát nữa ngộ nhỡ có gì bất trắc, ngươi chống đỡ cho bọn ta chạy trước!”.
Sách La Định nhìn trời - Cho nên mới bảo, nói chuyện nghĩa khí với đám thư sinh thì chẳng khác nào ăn no rửng mỡ.
“Gì?”. Khó khăn lắm Trần Tỉnh mới hồi thần, thấy quản gia Trần Trung đứng bên cạnh xe ngựa thì hơi cau mày nhắc nhở: “Muộn rồi, lão gia sẽ quở trách”.
“A!”. Trần Tỉnh cả kinh, bóng lưng tuyệt đẹp của Bạch Hiểu Nguyệt ngay lập tức bị gương mặt nghiêm nghị của cha hắn thay thế. Hắn cuống cuồng chui vào xe.
Trần Trung cùng ngồi trong xe ngựa, thấy Trần Tỉnh vẫn còn vén rèm xe lên để nhìn bóng Bạch Hiểu Nguyệt thì không nhịn được ho khan một tiếng: “Vị vừa rồi là Sách La Định, Sách tướng quân phải không?”.
Trần Tỉnh hồi thần, đáp: “Phải”.
Trần Trung khẽ nói: “Lão gia rất coi trọng Sách tướng quân, nếu có cơ hội, thiếu gia nên kết thân với hắn”.
Khóe miệng Trần Tỉnh giật giật, có chút ghen ghét: “Sách La Định nhìn thô lỗ như thế, ta không hợp với loại võ nhân ấy”.
Trần Trung bất đắc dĩ thở dài.
“Đúng rồi Trung thúc, ngày mai ta muốn đến thư viện Hiểu Phong thăm Bạch… Bạch phu tử, ngươi nói xem cần mang theo lễ vật gì?”, Trần Tỉnh hỏi.
“Thiếu gia, thiếu gia thích Bạch tiểu thư phải không?”.
Trần Tỉnh ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Nhà họ Bạch và nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, phụ thân chắc là sẽ thích Hiểu Nguyệt… phải không?”.
Trần Trung lại lắc đầu: “Lão gia chắc chắn sẽ không đồng ý, thiếu gia nghĩ lại đi”.
“Tại sao?”. Trần Tỉnh không hiểu: “Những cô nương ta thích trước đây cha đều nói gia thế của họ không tốt, Bạch Hiểu Nguyệt là con gái của Tể tướng, gia thế quá tốt còn gì?”.
“Thiếu gia, thân thế của Bạch tiểu thư chắc chắn không phải là vấn đề, nếu có thể kết thành thông gia thì là Trần phủ chúng ta với cao rồi, chỉ là…”.
“Chỉ là cái gì?”.
“Chỉ là ngoại hình Bạch Hiểu Nguyệt quá xinh đẹp, xấu một chút thì tốt”.
“Hả?”. Trần Tỉnh càng thấy khó hiểu: “Là sao?”.
“Đại trượng phu cần phải làm chuyện lớn, chọn vợ thì chỉ cần chọn thục nữ, Bạch Hiểu Nguyệt đúng là gia thế cao sang, nhưng lại có quá nhiều người theo đuổi, lấy nàng rồi có thể có thêm một số quan hệ nhưng cũng có thể mất đi một số quan hệ, trở thành đề tài bàn tán trong thành, còn bị mang tiếng là tham phú quý, hám sắc đẹp”. Trần Trung đã đi theo Trần thượng thư nhiều năm, lại chăm sóc Trần Tỉnh từ nhỏ, cho nên lời nói rất có sức nặng.
Trần Tỉnh nhăn mặt, lầm bầm: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu(50), lấy vợ đương nhiên là phải chọn người đẹp rồi, chẳng lẽ lại đi cưới người xấu xí sao?”.
(50) Hai câu thơ trích trong bài Quan thư trong sách Kinh thi, nghĩa là “Người con gái dịu dàng, xứng đôi cùng quân tử”.
Trần Trung mỉm cười: “Đôi khi thê tử có tướng mạo bình thường, thậm chí là xấu xí, còn có ích hơn lấy các thê tử xinh đẹp hút hồn. Là đấng nam nhi cần lo đại sự, có thể thích mỹ nữ nhưng vợ thì phải chọn cho cẩn thận, thiếu gia cứ để lão gia chọn cho”.
Trong lòng Trần Tỉnh vô cùng không phục.
“Còn nữa”. Trần Trung cuối cùng vẫn cho Trần Tỉnh thêm một đao nữa: “Trên phố người ta đang đồn đại quan hệ của Bạch tiểu thư và Sách La Định không được rõ ràng, ban nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, hai người họ rất thân mật… Ngộ nhỡ Sách La Định thực sự có ý với Bạch Hiểu Nguyệt, mà thiếu gia lại chen chân vào, như thế chẳng khác nào đắc tội với vị đại tướng quân này, không có lợi”.
Lúc này Trần Tỉnh mới nghĩ ra ban nãy mình cảm thấy lạ ở chỗ nào, đúng vậy… Lúc đi, Bạch Hiểu Nguyệt còn kéo Sách La Định đi cùng, chẳng lẽ lời đồn Sách La Định theo đuổi Bạch Hiểu Nguyệt là thật sao?
Nghĩ thế, Trần Tỉnh bất mãn - Tên Sách La Định này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Bạch Hiểu Nguyệt đoan trang xinh đẹp như thế, hắn ta thì thô lỗ, một tên võ phu ít chữ, sao có thể xứng với nàng chứ?!
“Hắt xì…”. Sách La Định đưa tay xoa mũi.
Lúc này miệng Bạch Hiểu Nguyệt vẫn đọng lại mùi thơm của bánh tổ yến, nghe thấy Sách La Định hắt xì liền quay sang nhìn: “Cảm à?”.
Sách La Định bĩu môi: “Chắc là con rùa nào đó nói xấu lão tử… Ái”.
Sách La Định nói xong liền bị Bạch Hiểu Nguyệt véo cho một cái: “Không được ăn nói thô tục!”.
Lúc này hai người đã về đến cổng thư viện Hiểu Phong, Bạch Hiểu Nguyệt đưa tay cầm lấy ba ba bước nhanh vào trong, lại đụng phải Thạch Minh Lượng đang cúi đầu ủ rũ đi ra: “Này!”.
Thạch Minh Lượng hình như đang có tâm sự, bị Bạch Hiểu Nguyệt gọi một tiếng thì giật mình, trợn tròn hai mắt nhìn nàng. Nàng huơ huơ con ba ba béo núc trong tay, nói: “Tối nay nhớ để bụng đấy, ta sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn”, nói xong thì vui vẻ chạy mất.
Thạch Minh Lượng quay lại nhìn Bạch Hiểu Nguyệt đang rất vui vẻ, hơi nhíu mày, thở dài, quay đầu liền thấy Sách La Định khoanh tay đứng ở cổng viện nhìn mình.
Thạch Minh Lượng hơi ngượng, cúi đầu đi ra ngoài.
Sách La Định nhìn theo bóng hắn, cau mày - Thạch Minh Lượng này đang giở trò quỷ gì vậy?
Hắn đang nghĩ thì nhìn thấy một chiếc kiệu đẹp đẽ dừng ngay ngoài cổng, một công công vén màn kiệu lên, Tam công chúa thướt tha bước xuống, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sách La Định.
Sách La Định gật đầu với nàng.
Đường Nguyệt Nhữ khẽ cười, bước lên bậc thang, lúc đi ngang qua Sách La Định, nàng đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Sách tướng quân, phải biết trân trọng hạnh phúc đang có”.
Mí mắt Sách La Định giật giật - Hả?
Nhưng Tam công chúa dứt lời liền đi vào thư viện luôn, không nói thêm gì nữa.
Sách La Định chẳng hiểu mô tê gì, lại nghe thấy một giọng nói thâm trầm vang lên ở phía sau: “Nghe chưa? Phải biết trân trọng đấy!”.
Sách La Định quay lại tung một cước.
Trình Tử Khiêm nhanh chóng tránh sang bên cạnh, trong tay vẫn cầm một cây bút: “Lão Sách à, danh sách tình địch của ngươi lại tăng lên, thêm một Trần Tỉnh nữa rồi, chậc chậc”.
Sách La Định không thèm để ý đến hắn: “Ngươi có thời gian rảnh rỗi mà đùa cợt ta, sao không tranh thủ đi tìm hiểu xem Thạch Minh Lượng đang giở trò quỷ gì đi”.
Trình Tử Khiêm hơi sửng sốt: “Tiểu Lượng Tử làm sao?”.
Sách La Định nghe cách gọi này mà rùng cả mình: “Lúc cá cược ban nãy ngươi không nhìn thấy à?”.
“À…”. Trình Tử Khiêm cười như đã hiểu: “Ngươi nói Vương Húc sao?”.
“Điều tra rồi à?”.
“Khà khà”. Trình Tử Khiêm chìa ra vài tờ giấy: “Lai lịch của tên Vương Húc này cũng không phải loại vừa, nhà hắn và nhà Thạch Minh Lượng có giao tình mấy đời, hai người bọn họ cũng thân nhau từ nhỏ. Ở quê họ, Vương Húc cũng rất có danh tiếng, rất nhiều người nói hắn mới thực sự là Đệ nhất tài tử Giang Nam, Thạch Minh Lượng chỉ may hơn hắn một chút thôi. Thạch Minh Lượng hình như chưa từng phản bác chuyện này”.
Sách La Định không hiểu: “Bình thường tiểu tử Thạch Minh Lượng kia kiêu căng cao ngạo, coi trời bằng vung, sao cứ gặp Vương Húc là đột nhiên xụi lơ vậy, liệu có uẩn khúc gì không?”.
“Tin tức chính xác thì không có, nhưng cũng có một số tin đồn, muốn nghe không?”. Trình Tử Khiêm bắt đầu cười rất đê tiện.
Sách La Định đành ghé tai qua: “Nói đi!”.
“Vương Húc nắm được thóp của Thạch Minh Lượng khiến hắn nghe theo mọi sự sai bảo của Vương Húc”. Trình Tử Khiêm càng nhỏ giọng hơn: “Cho nên về sau, trong mỗi kỳ thi Thạch Minh Lượng đều cố gắng hết sức để tránh Vương Húc, nhưng lần này không tránh nổi”.
Sách La Định khẽ cau mày: “Thóp gì?”.
“Theo tin tức độc quyền của ta!”. Trình Tử Khiêm nhỏ giọng nói: “Hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết, có một lần Thạch Minh Lượng phải tham gia một kỳ thi vô cùng quan trọng, nhưng chẳng may hắn lại bị nhiễm phong hàn, bệnh nặng đến mức không thể dậy nổi. Cho nên…”.
“Cho nên thế nào?”.
“Cho nên Vương Húc đã mạo hiểm thay hắn đi thi mà không đi tới trường thi của mình… Kết quả, Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất, Vương Húc bỏ thi”.
Sách La Định nghe xong thì ngớ người: “Nói thế thì quan hệ phải rất thân? Nhưng ban nãy ta có gặp Vương Húc, lời hắn nói hình như không phải là…”.
Nói đến đây, Sách La Định dừng lại, hình như đã nghĩ ra điều gì: “À… tên tiểu tử kia cố ý đi thi hộ Thạch Minh Lượng để ban ân đây mà, đồng thời cũng nắm được thóp khiến Thạch Minh Lượng phải ngoan ngoãn nghe theo hắn cả đời”.
Trình Tử Khiêm khoanh tay: “Thế gọi là thả dây dài để câu cá lớn, dù tiểu tử Thạch Minh Lượng kia nhìn có vẻ rất thông minh lanh lợi nhưng thực sự cũng chỉ là chim ngốc mà thôi, nói không chừng lúc này hắn còn cảm thấy mình nợ Vương Húc đấy”.
Sách La Định cau mày: “Ngu vậy á?”.
“Chậc, ngươi là người luyện võ, sống phóng khoáng không ràng buộc, bọn người đọc sách tự cao tự đại, hành xử thiếu dứt khoát lắm”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Loại thư sinh như Thạch Minh Lượng, nếu ngươi uy hiếp hắn, hắn không làm gì thẹn với lương tâm, không sợ ngươi, nhưng nếu dùng tình cảm xem ai nợ ai… thì xong luôn”.
“Thật hèn hạ!”.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên cạnh có tiếng nói vang lên. Cả hai cùng quay mặt nhìn… thấy Bạch Hiểu Nguyệt đang bưng chén, phía sau còn có bọn Đường Tinh Trị, Hồ Khai và Cát Phạm, ngay cả Bạch Hiểu Phong cũng đứng bên cạnh hào hứng nghe.
Khóe miệng Sách La Định giật giật - Công phu nghe lén này đúng là vô địch.
“Thì ra là như thế”. Đường Tinh Trị càng nghĩ càng giận: “Ta đi tìm hắn”.
“Này”. Cát Phạm kéo Đường Tinh Trị và Hồ Khai đang nổi giận đùng đùng lại: “Còn chưa rõ mà”.
“Đúng vậy, không có bằng chứng”. Trình Tử Khiêm xòe tay: “Ai lại đi tin vào những lời đồn đại, hơn nữa, như vậy thì chỉ trị được ngọn nhưng không trị được gốc, vấn đề là ở bản thân Thạch Minh Lượng kìa”.
“Vài ngày nữa là thi rồi”. Bạch Hiểu Nguyệt lo lắng: “Làm sao đây?”.
Bọn Đường Tinh Trị lo lắng đi lòng vòng tại chỗ.
Bạch Hiểu Phong nói: “Các ngươi cần làm gì thì cứ làm đi, chuyện này ta sẽ xử lý”.
Mọi người nhìn nhau, Sách La Định vỗ tay: “Thế được rồi, chuyện này phu tử mà mở miệng thì nhất định sẽ thành công… Ta đến trường đua, mọi người cứ tự nhiên”.
Nói xong hắn định chuồn luôn, ai ngờ Bạch Hiểu Phong đột nhiên hỏi: “Ngươi chép xong thi kinh rồi à?”.
Sách La Định nhếch miệng.
“Không chép cũng được”. Bạch Hiểu Phong đi ra cổng, vỗ vai hắn: “Đi cùng ta đi”.
Sách La Định nhìn trời, lại có chuyện phiền phức rồi, không có được mấy ngày yên bình sao. Nhưng dù không cam tâm tình nguyện hắn cũng chẳng còn cách nào khác, thà đi giải quyết phiền phức còn hơn là chép sách. Sách La Định bèn đi ra ngoài với Bạch Hiểu Phong, hỏi: “Ngươi định làm gì?”.
“Trước tiên phải biết rõ chân tướng sự việc đã”. Bạch Hiểu Phong nói: “Nếu Vương Húc đã tính toán từ trước, vậy thì người này thủ đoạn sâu xa, hãm hại bạn tốt, cần phải dạy dỗ hắn một phen”.
Rất hiếm khi thấy Sách La Định và Bạch Hiểu Phong đi cùng nhau thế này, cho nên hai người đi trên đường cũng khó tránh khỏi bị người ta nhìn ngó rồi suy đoán.
Bạch Hiểu Phong thong dong bước đi, nhã nhặn nhưng không mất đi vẻ phóng khoáng, Sách La Định bước đi rất có khi thế, dù sao hắn cũng là chiến binh, đi đứng đương nhiên sẽ không lề mề, chỉ là, dù lưng hắn có thẳng đến đâu cũng vẫn có cảm giác uể oải và bất cần.
Có điều…
Trên lầu cao hai bên đường, trong số các cô nương luôn miệng cảm khái Bạch Hiểu Phong thật anh tuấn, cũng có một số người thất thần nhìn Sách La Định… cảm thấy mỗi động tác của hắn đều có một phong thái mà Bạch Hiểu Phong không có, một loại phong thái chỉ thuộc về riêng Sách La Định.
Sách La Định đương nhiên không biết một tên lưu manh nổi tiếng hoàng thành như hắn mới lượn một vòng trên đường đã có cô nương vì hắn mà đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, hắn chỉ mải ngáp thôi.
Thấy sắp đến khách điếm mà tên Vương Húc kia trọ rồi, Sách La Định băn khoăn hỏi Bạch Hiểu Phong: “Ngươi định làm gì?”.
Bạch Hiểu Phong mỉm cười: “Tình cờ đi ngang qua”.
Khóe miệng Sách La Định giật giật.
Thế là, Bạch Hiểu Phong “Tình cờ đi ngang qua” trà lâu đang cá cược đến là náo nhiệt, “tiện thể” cược Thạch Minh Lượng đậu hạng nhất, còn hờ hững buông lời hỏi “Vương Húc là ai vậy?”, sau đó mới cùng Sách La Định đến tửu lâu đối diện uống rượu.
Chuyện này đã khiến cả con phố Đông Hoa náo động.
Bạch Hiểu Phong chi rất nhiều tiền để cược cho Thạch Minh Lượng, nói là hắn nhất định sẽ đứng đầu bảng, còn tỏ vẻ chưa từng nghe tới người có tên Vương Húc.
Tin đồn này một đồn mười, mười đồn trăm, tình hình cá cược ở các nơi đều thay đổi, số người cược Thạch Minh Lượng nhanh chóng vươn lên vị trí đầu bảng, ngược lại, bắt đầu có người hỏi Vương Húc là ai vậy? Có phải là tên mua danh cầu lợi không?
Sách La Định nhấp chút rượu, có chút khó hiểu nhìn Bạch Hiểu Phong đang rất thản nhiên tự đắc trước mặt mình: “Ngươi không sợ Thạch Minh Lượng thi hỏng, làm mất hết tiếng tăm một đời của ngươi à?”.
Bạch Hiểu Phong khẽ nhún vai: “Thạch Minh Lượng là người có tài năng thực sự, trước tiên chưa cần bàn đến chuyện đối nhân xử thế, ít nhất là khi thi cử, ta không cảm thấy có ai khác thắng được hắn”.
Sách La Định thấy Bạch Hiểu Phong bình tĩnh như vậy thì nghĩ nhất định hắn đang có âm mưu gì đó.
Đến khi hai người ăn uống no say xong, tin đồn bên ngoài cũng bắt đầu có rất nhiều dị bản, từ chuyện Bạch Hiểu Phong không biết Vương Húc là ai đã biến thành Bạch Hiểu Phong không thèm để ý đến Vương Húc.
Sách La Định cầm tăm xỉa răng, Bạch Hiểu Phong liền hỏi: “No rồi chứ?”.
“No rồi”. Sách La Định gật đầu.
“Vậy thì về thôi”. Bạch Hiểu Phong trả tiền, xoay người trở về thư viện Hiểu Phong. Sách La Định ngửa mặt tính toán - Ngoài việc ra ngoài ăn chực một bữa ra thì chẳng làm gì khác.
Sau khi hai người về đến thư viện, Bạch Hiểu Phong nhoáng cái đã biến mất tăm, Sách La Định liền bị mọi người vây lại, rối rít hỏi Bạch phu tử đã làm gì.
Sách La Định ngẫm nghĩ một lúc lâu, trừ ăn cơm và cá cược ra thì chẳng làm gì cả.
Trình Tử Khiêm nhìn Sách La Định chằm chằm, bảo hắn cố tình giấu giếm, Sách La Định thấy phiền phức liền chạy về phòng chép sách, thầm nghĩ dù sao cũng đã cơm no rượu say, chép nhanh nhanh còn đi ngủ.
Hiếm khi Sách La Định nghiêm túc như vậy, hắn đang hăng hái chép thì nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ - Nếu là Trình Tử Khiêm thì mình sẽ dùng nghiên mực ném hắn.
Không có tiếng trả lời, nhưng cửa phòng lại bị đẩy ra he hé, Bạch Hiểu Nguyệt thò đầu vào, trong tay là một bát canh. Sách La Định ngoắc tay gọi, nàng đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, chạy đến cạnh bàn.
Sách La Định nhìn nàng: “Nha đầu, tới hóng hớt hả? Đại ca nàng thực sự chẳng làm gì hết, chỉ ăn cơm thôi”.
Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái rồi đặt bát canh xuống trước mặt hắn.
Sách La Định mở nắp ra, thơm nức mũi, món này là ba ba hầm, bên trong còn có mấy miếng thịt ba ba béo ngậy thơm ngon nữa.
“Đại nương hầm canh ba ba, thưởng cho ngươi đấy”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa nghịch mấy cây bút lông trong ống bút.
Sách La Định cười: “Tốt vậy sao? Thạch Minh Lượng ăn rồi à?”.
“Chưa, chẳng thấy tăm tích đâu cả”. Bạch Hiểu Nguyệt bực mình.
Sách La Định cau mày: “Chẳng mấy chốc là đến kỳ thi, còn đi đâu nữa?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Canh vẫn còn nguyên, bọn Hồ Khai nói là sau khi hắn rời khỏi đây thì chưa thấy về”.
Sách La Định cầm thìa múc canh ăn, nhướng mày: “Oa, ngon quá!”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt, Sách La Định đưa cho nàng cái thìa: “Có ăn không?”.
Nàng cười hì hì nhận lấy cái thìa, đang định ăn thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”. Sách La Định thầm nghĩ - Sao tối nay lắm người tới thế nhỉ? Nếu là Trình Tử Khiêm thì mình sẽ dùng nắp đậy bát canh ném hắn luôn.
Người ngoài cửa hình như hơi im lặng một lát mới mở miệng: “Là ta”.
Sách La Định sững ra, hắn và Bạch Hiểu Nguyệt nhìn nhau - Là Thạch Minh Lượng sao?!
Sách La Định thắc mắc - Tên thư sinh này đến tìm mình làm gì?
Bạch Hiểu Nguyệt đặt thìa xuống, núp sau tấm bình phong.
Hắn càng thấy khó hiểu hơn, nhìn nàng - Sao phải tránh?
Nàng “suỵt” với hắn một tiếng, chỉ ra ngoài cửa, ý bảo - Mau để hắn vào đi!
Sách La Định nhìn trời, nói: “Vào đi!”.
Sau đó, cửa phòng mở ra, Thạch Minh Lượng bước vào, đóng cửa, tiến đến ngồi đối diện Sách La Định.
Sách La Định ngậm thìa, hỏi: “Ăn chưa?”.
Thạch Minh Lượng rõ ràng không có hứng ăn uống, ngồi xuống hỏi: “Ta vừa ở trên phố, nghe nói Bạch phu tử bỏ ra rất nhiều tiền cược ta nhất định sẽ đứng đầu trong kỳ thi tới, có chuyện này không?”.
“Có”. Sách La Định gật đầu.
“Còn nói nếu ta không đứng đầu bảng, Bạch phu tử sẽ dỡ cả biển hiệu của thư viện Hiểu Phong?”, Thạch Minh Lượng hỏi.
Khóe miệng Sách La Định giật giật, thầm nghĩ - Ồ! Tin đồn bị bóp méo ghê quá, Bạch Hiểu Phong có nói như vậy đâu. Nhưng tin đồn từ trước tới nay chỉ lan truyền chứ ai biết nó xuất phát từ đâu, có lẽ bây giờ dân chúng toàn thành đều tin hết rồi, ai thèm quan tâm đến thật giả nữa.
“Ôi, ngươi quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì, đi ăn rồi ngủ một giấc đi, ngày mai thi rồi”. Sách La Định phất tay, muốn đuổi hắn đi.
“Phu tử thật sự nói như vậy sao?”. Thạch Minh Lượng cau mày: “Ngộ nhỡ ta không đỗ đầu bảng, chẳng phải ta sẽ khiến thư viện và phu tử bị người ta cười nhạo sao?”.
Sách La Định hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thạch Minh Lượng… trong lòng hơi giật mình.
Sách La Định chống cằm, cười thầm một tiếng - Bạch Hiểu Phong, ngươi giỏi thật đấy, dùng chiêu này đúng là giết người không dao.
“Haizz, đúng thế!”. Sách La Định đặt bút xuống, nghiêm túc nói: “Không chỉ Bạch Hiểu Phong, cả Đường Tinh Trị cũng nói rồi!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng giật mình: “Tinh Trị đã nói gì?”.
“Chẳng biết hắn đi đâu mà lại nghe thấy người ta nói ngươi chắc chắn không thắng nổi Vương Húc, ngươi cũng biết tính khí của Đường Tinh Trị rồi đấy, hắn mà nổi máu nóng thì chẳng thèm để ý mồm miệng, nói với người ta: Vương Húc nào cơ? Tên đó chui ở xó xỉnh nào ra vậy, huynh đệ Thạch Minh Lượng của hắn mới là đệ nhất tài tử, sau này nếu hắn thừa kế ngôi vị thì ngươi sẽ là tể tướng của hắn, nếu kết quả thi của ngươi xếp sau Vương Húc, hắn sẽ không làm Thái tử, thậm chí không mang họ Đường nữa”.
Sách La Định nói xong, khóe miệng Thạch Minh Lượng giật mạnh, suýt nghẹn thở: “Chuyện này…”.
“Chưa hết đâu, Cát Phạm còn mang cả tài sản và tính mạng ra cược cho ngươi!”. Sách La Định có vẻ còn chưa thấy đủ, lại tiếp tục thêu dệt thêm: “Ngươi cũng biết đại thiếu gia hắn gia tài vạn lạng, thấy tỷ số cá cược cho ngươi không bằng Vương Húc nên đã mang gia sản ra cược với toàn bộ dân chúng hoàng thành là ngươi thắng rồi!”.
Miệng Thạch Minh Lượng há cực to: “Cái gì?”.
“Nhưng nói lại thì”. Sách La Định vỗ vai Thạch Minh Lượng đang tái mặt bên cạnh: “Trước kia ta cứ tưởng mấy huynh đệ các ngươi chỉ là lũ chỉ biết ăn chơi, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, xem ra các ngươi rất nghĩa khí, hai người họ nói là không muốn ngươi bị áp lực nên không nói cho ngươi biết bọn họ đã ngầm giúp ngươi như thế nào. Ta nói ngộ nhỡ ngươi thi trượt thì sao? Bọn họ lại nói, không đâu, ngươi chưa bao giờ khiến họ thất vọng, ngươi là người thực sự có tài năng. Chậc… Ta còn tưởng bọn văn nhân chỉ biết khinh thường nhau. Còn nữa, ban nãy nha đầu Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài nghe thấy người ta nói ngươi không thể vượt qua được Vương Húc, suýt nữa thì cô nương ấy đánh nhau với người ta đấy!”.
“Cái gì?”. Thạch Minh Lượng trợn tròn hai mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
“Nha đầu ấy nói, đây là lần đầu tiên thư viện Hiểu Phong tham dự kỳ thi, đại ca nàng ấy tiến cử ngươi thì nghĩa là rất tin tưởng ngươi, thành tích của ngươi có liên quan đến sự tồn vong của thư viện Hiểu Phong, ngươi nhất định sẽ cố hết sức mình”.
Thạch Minh Lượng ngồi im, sau đó nói: “Đúng là… ta không thể thi hỏng được”.
“Đương nhiên, có nhiều người ủng hộ ngươi như vậy cơ mà, ta cũng tin ngươi”. Sách La Định vừa nói vừa gõ bát canh: “Hôm nay Bạch Hiểu Nguyệt đặc biệt chạy ra phố mua ba ba về, mấy nha đầu trong thư viện còn mất cả buổi chiều hầm canh cho ngươi, vẫn còn nóng hổi đấy, ngươi mau đi ăn rồi ngủ cho đẫy giấc để ngày mai thi tốt, nếu thi không được, công danh lợi lộc cùng vinh nhục cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là ngươi sẽ có lỗi với bao nhiêu người!”.
Thạch Minh Lượng ngẩng đầu nhìn Sách La Định. Sách La Định tiếp tục ăn canh. Thạch Minh Lượng ngồi một lúc nữa, sau đó đứng lên, cúi đầu ra ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Thạch Minh Lượng đi rồi mới chạy đến cướp tô canh trong tay Sách La Định: “Không cho ngươi ăn nữa!”.
“Sao?”. Sách La Định vội giữ bát canh lại: “Sao không cho ta ăn? Ta đã ăn rồi! Trong đó có nước miếng của ta!”.
Bạch Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn: “Sao ngươi lại nói như vậy với hắn, hắn đã lo lắng lắm rồi, ngươi nói thế ngày mai đi thi hắn không bị run tay mới lạ…”.
Sách La Định vừa nghe đến đây liền cười: “Ta không nói như vậy hắn mới run tay đấy”.
“Là sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu, ngồi xuống nhìn hắn.
“Tóm lại là lát nữa nàng ra sân sau mà xem, nếu hắn ăn hết canh ba ba thì cuộc thi lần này hắn nắm chắc đến chín phần chiến thắng”. Sách La Định nói rồi dặn dò: “Nàng đừng quên nhắc hắn đừng căng thẳng quá, mọi người trong thư viện đều tin tưởng hắn”.
Bạch Hiểu Nguyệt há miệng: “Ngộ nhỡ nửa đêm hắn nghĩ quẩn treo cổ tự vẫn thì sao?”.
“Chậc”. Sách La Định vừa nhai ba ba vừa bĩu môi: “Cách của đại ca nàng đó, để đối phó với tài tử, tài tử tự ra chiêu hẳn là không có gì sơ sẩy”.
Bạch Hiểu Nguyệt bán tín bán nghi, chờ Sách La Định ăn xong rồi cầm bát về bếp, về đến nơi đã thấy Thạch Minh Lượng đi ra, còn vừa đi vừa lau miệng. Hai người chạm mặt.
Thạch Minh Lượng thi lễ với Bạch Hiểu Nguyệt: “Hiểu Nguyệt cô nương, đa tạ”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, cảm thấy Thạch Minh Lượng hình như hơi khác với lúc trước, nàng vỗ vỗ vai Thạch Minh Lượng một cái, nói mấy câu Sách La Định dạy.
Thạch Minh Lượng cười cảm kích, gật đầu: “Ta nhất định sẽ không khiến nhiều người như vậy thất vọng đâu”, nói xong đi luôn.
Bạch Hiểu Nguyệt khoanh tay, ảo giác à? Cái tên Thạch Minh Lượng tự tin đến mức tự phụ, thậm chí ngạo mạn vô lễ, coi trời bằng vung đã trở lại rồi sao?
Hôm sau, Thạch Minh Lượng được cả đám huynh đệ Đường Tinh Trị hộ tống vào trường thi, kỳ thi diễn ra thuận lợi.
Ba ngày sau là ngày yết bảng, Bạch Hiểu Phong đột nhiên được tuyên gọi, nghe nói Hoàng thượng muốn gặp hắn.
Đám Bạch Hiểu Nguyệt mong ngóng ở cổng thư viện chờ bọn Đường Tinh Trị đi xem bảng về, Thạch Minh Lượng lại rất bình tĩnh ngồi trong sân viện đọc sách uống trà.
“Về rồi!”. Bạch Hiểu Nguyệt chỉ Đường Tinh Trị đang chạy về.
Cả đám nha đầu đều không nhịn được mà bám vào cánh cổng, ngó ra hỏi: “Đứng thứ mấy?”.
Đường Tinh Trị đang chạy, Hồ Khai ở phía sau đã kêu lên: “Đứng thứ nhất! Thứ nhất!”.
“Oa!”. Mọi người vui mừng nhảy cẫng lên, đám gia nô thì ra ngoài đốt pháo.
Cát Phạm hét lên: “Người đâu, nhanh chóng đến Túy Tiên Cư đặt chỗ, hôm nay phải ăn mừng mới được!”.
“Chiêu này đúng là hiệu nghiệm”. Sách La Định khoanh tay tám chuyện với Trình Tử Khiêm đang viết nhoay nhoáy ở bên: “Bạch Hiểu Phong thật lắm kế”.
“Đương nhiên, dù gì người ta cũng là Đệ nhất đại tài tử hoàng triều mà”. Trình Tử Khiêm ngừng bút: “Hắn nói Thạch Minh Lượng có tài năng thực sự nhưng thư sinh kia cũng không kém cạnh”.
Lúc này Bạch Hiểu Phong cũng đã về, còn có hai công công đi sau, khiêng một tấm hoành phi được che bằng lụa vàng, vừa nhìn cũng biết là Hoàng thượng ngự ban.
Vào đến thư viện, số người vây xem bên ngoài đã đông nghịt, ai cũng nói lần này thư viện Hiểu Phong thật oai phong, lần đầu dự thi đã giành được hạng nhất.
Đi bên Bạch Hiểu Phong còn có đại thái giám luôn ở bên hầu hạ Hoàng thượng. Đại thái giám bước vào phòng liền tuyên chỉ, thật ra cũng chẳng phải ý chỉ gì đặc biệt, chỉ là một số lời Hoàng thượng tán dương và khích lệ Thạch Minh Lượng thôi. Có vẻ như Hoàng thượng xem xong bài thi của hắn thì rất tán thưởng hắn, khen hắn là nhân tài hiếm có, còn nói cuối cùng hoàng triều ta cũng xuất hiện Bạch Hiểu Phong thứ hai, thật đáng mừng, cho nên đích thân đề tấm hoành phi “Giang Nam đệ nhất tài tử” tặng Thạch Minh Lượng để hắn treo ở cửa thư phòng, còn ban thưởng thêm rất nhiều thứ khác.
Sách La Định sờ cằm lắc đầu, nhìn Trình Tử Khiêm bên cạnh đang mím môi cười đểu: “Hoàng thượng đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn”.
“Đây gọi là hứng thú, ngươi cũng biết trong cung nhàm chán thế nào rồi mà”. Trình Tử Khiêm nói xong liền nhàn nhã bỏ đi.
Hôm đó, mọi người đến Túy Tiên Cư ăn mừng, đám tài tử giai nhân thường ngày luôn tỏ ra nho nhã chẳng biết có phải vì giao thiệp với Sách La Định lâu dần nhiễm tính hay không mà học được trò “oẳn tù tì” uống rượu, chơi điên loạn đến tận nửa đêm.
Chơi thỏa thuê xong tất cả trở về thư viện, một gia nô đến nói với Thạch Minh Lượng: “Ban nãy có một thư sinh đến tìm ngài, nghe nói ngài không ở đây, hắn bảo hắn chờ ngài ở khách điếm”.
Tâm trạng vốn cực tốt của Thạch Minh Lượng lập tức trở nên ỉu xìu, hắn thở dài rồi đi về phòng.
Bạch Hiểu Phong nhìn Sách La Định một cái, ra hiệu với hắn.
Sách La Định ngửa mặt lên làm như không thấy, Bạch Hiểu Phong im lặng lắc đầu. Sách La Định muốn đi ngủ sớm, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng vì hắn uống nhiều rượu quá, lúc đi nhà cầu lại nhìn thấy Thạch Minh Lượng ra ngoài một mình.
Sách La Định cau mày - Nửa đêm nửa hôm còn ra ngoài một mình sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, Sách La Định không còn cách nào khác, thôi thì cứ đi xem xem có chuyện gì, lỡ chẳng may xảy ra án mạng. Hắn vừa ra đến cổng thư viện đã thấy sau lưng có “một cái đuôi thật dài”.
Sách La Định quay đầu lại nhìn, Trình Tử Khiêm bám theo mình thì dễ hiểu rồi, nhưng phía sau còn có cả Hồ Khai, Đường Tinh Trị và Cát Phạm nữa.
Sách La Định cau mày: “Các ngươi không buồn ngủ à? Nửa đêm rồi mà mắt ai cũng như mắt cú vậy?”.
Đường Tinh Trị bảo hắn đừng lên tiếng, cẩn thận kẻo Thạch Minh Lượng phát hiện, rồi khẽ nói: “Phu tử bảo chúng ta đi theo, tiện thể ngăn Thạch Minh Lượng lại, sẽ có trò hay để xem”.
Sách La Định nhướng mày - Quả nhiên Bạch Hiểu Phong còn chiêu sau nữa, thôi vậy, không dính vào vụ phiền toái này thì hơn, thế là hắn định quay về.
Không ngờ tay hắn bị bọn Đường Tinh Trị kéo lại: “Ngươi cũng đi!”.
Sách La Định cau mày: “Sao ta phải đi?”.
“Càng đông càng vui mà”. Trình Tử Khiêm túm cổ áo Sách La Định lôi về phía trước: “Lát nữa ngộ nhỡ có gì bất trắc, ngươi chống đỡ cho bọn ta chạy trước!”.
Sách La Định nhìn trời - Cho nên mới bảo, nói chuyện nghĩa khí với đám thư sinh thì chẳng khác nào ăn no rửng mỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.