Chương 27: Chương 7 (2)
Nhĩ Nhã
29/09/2017
Sách La Định ngáp một cái, lại thấy ở bàn bên cạnh, Sầm Miễn mới đi học buổi đầu tiên đang
sắp xếp lại sách vở. Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt, dùng ngón tay thon dài
của mình chọc Sách La Định, bảo hắn nhìn Sầm Miễn, ý nói - Nhìn người ta kìa, thế mới là đi học chứ! Đâu có như ngươi, hơn nửa buổi học chỉ ngồi ngáp.
Sách La Định vươn vai, tâm trí để ở đâu đâu, quay đầu lại hỏi nàng: “Nàng về phòng hay là đi đâu?”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt: “Ta muốn đến thư phòng tìm mấy cuốn sách tranh”.
Sách La Định gật đầu, đẩy nàng ra ngoài, hình như rất vội. Sầm Miễn ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Đường Nguyệt Nhữ đang nói chuyện với Hạ Mẫn, hình như đang nói về loại đàn gì đó.
“Này”.
Sầm Miễn cảm thấy vai mình bị vỗ một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Tinh Trị bước tới, tựa khuỷu tay lên vai hắn: “Chiều nay đi chơi không?”.
“Đi chơi ở đâu?”. Sầm Miễn vừa hỏi vừa vô thức đưa mắt qua chỗ Đường Nguyệt Nhữ.
“Chậc”. Đường Tinh Trị cười đểu, nhắc nhở Sầm Miễn: “Lát nữa hoàng tỷ ta định đến cầm quán mua cầm phổ, chẳng phải ngươi không có đàn sao, làm sao có thể học đàn được! Chiều nay ngươi đi mua một cây nhé?”.
Sầm Miễn ngẩn người, nhanh chóng gật đầu.
Đường Tinh Trị nhe răng cười, nhìn điệu bộ này, hình như hắn đang muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ.
Sầm Miễn về phòng chuẩn bị, mọi người cũng tản đi. Hồ Khai bèn hỏi Đường Tinh Trị: “Tinh Trị à, ngươi muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Tam công chúa, không sợ hoàng nương ngươi nổi giận sao?”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Ôi dào, có làm hoàng đế hay không thì cũng không thể làm lỡ hôn sự của hoàng tỷ ta được! Ngươi nghĩ mà xem, hoàng tỷ ta đã nhiều tuổi thế rồi, Bạch Hiểu Phong lại thờ ơ với tỷ ấy, nếu để thêm vài năm nữa thì sẽ không gả đi được mất. Sầm Miễn cũng không tệ, rất mực si tình, đến lúc hắn lấy hoàng tỷ, tốt nhất là đưa tỷ ấy về phương Nam hưởng phúc, đỡ phải ở nơi hoàng thành giả dối này. Còn tiểu muội có thể sánh đôi cùng Bạch Hiểu Phong… chẳng phải mọi người đều được vui vẻ sao?”.
“Trời… đâu dễ thế”. Mọi người chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo xen vào thì giật mình quay lại - Quả nhiên, Trình Tử Khiêm đã nghe lén từ khi nào rồi.
“Sao rồi?”. Bọn Đường Tinh Trị đều hiếu kỳ vây lấy hắn: “Trần Tỉnh tỉnh chưa?”.
“Trần Tỉnh đang ở phủ thượng thư, nhưng ta đã mua chuộc mấy thầy thuốc đến xem bệnh cho hắn, còn lấy được tin hay ho từ bác của cậu của con trai thúc thúc của quản gia nhà bọn họ nữa”.
Bốn huynh đệ Đường Tinh Trị cảm thấy có chút choáng váng…
“Trần Tỉnh đã tỉnh lại, nghe nói không phải chỉ bị một người cướp sắc thôi đâu!”.
“Hả!”. Hồ Khai giật mình trợn tròn mắt: “Thay nhau à…”.
“Bốp”. Hồ Khai chưa nói hết đã bị Thạch Minh Lượng vỗ một cái vào gáy: “Chuyện trái lễ thì đừng có nói!”.
Hồ Khai xoa gáy: “Cái gì mà chuyện trái lễ đừng nói chứ, chẳng phải ngươi cũng buôn chuyện rất vui vẻ sao!”.
Thạch Minh Lượng ho khan mấy tiếng. Cát Phạm hỏi Trình Tử Khiêm: “Thế rốt cuộc đó là người, gấu hay yêu quái?”.
“Chuyện là thế này”. Trình Tử Khiêm mở bản thảo ra, nói cặn kẽ: “Hôm qua, sau khi tan tiệc, Trần Tỉnh uống hơi quá chén, hình như còn bị Trần thượng thư mắng cho một trận nên buồn bực không vui, trốn ra ngoài uống rượu, nhưng đi rồi lại không thấy về. Theo lời của mấy tiểu nhị ở tửu lâu kia thì sau khi Trần Tỉnh xuống lầu liền bị hai cô nương bắt đi, bọn họ ôm vai bá cổ nhau nên mấy tiểu nhị còn tưởng hai cô nương đó là kỹ nữ. Sáng sớm hôm sau, có mấy tiều phu vào núi phát hiện ra Trần Tỉnh trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình. Nghe nói hôm qua Trần Tỉnh bị mấy cô nương kia bắt lên núi dâng cho đại vương của chúng, nhưng đại vương nâng cằm hắn lên nhìn một lúc thì nói hắn xấu quá, bèn thưởng cho bọn dưới trướng, thế là Trần Tỉnh đã bị một đám nữ sơn tặc làm… cái đó đó”.
“Á…”. Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
“Việc này thật quá vô phép vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm càn như thế”. Đường Tinh Trị khoanh tay nói: “Phải tiêu diệt đám nữ tặc này!”.
Sách La Định đẩy Bạch Hiểu Nguyệt vào thư phòng, thị vệ áo đen vẫn thường đi theo hắn lại tới rỉ tai hắn mấy câu.
Sách La Định gật đầu, thị vệ áo đen liền rời đi. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Hoàng thượng thực sự phái ngươi đi diệt trừ sơn tặc sao?”. Sách La Định lắc đầu, xòe tay. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu: “Không ư? Phái người khác đi à?”.
Sách La Định lại tiếp tục lắc đầu: “Chẳng phái ai đi cả, không diệt trừ sơn tặc!”.
“Hả?”. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Chúng làm càn như vậy mà không diệt trừ à? Vậy chẳng phải Trần Tỉnh rất thiệt thòi sao?”.
Sách La Định nhìn ra bên ngoài, thấy xung quanh chẳng có ai mới sán đến gần Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng liền cảm thấy tim mình đập mạnh, cái gì mà xung quanh không một bóng người… cái gì mà cô nam quả nữ…
“Chuyện này chỉ có thể âm thầm chịu đựng thôi, chuyện lần này hoàn toàn là tên Trần Tỉnh tự chuốc lấy”. Sách La Định ngồi xếp bằng cạnh bàn, giúp Bạch Hiểu Nguyệt chọn sách tranh trong hòm.
“Là sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt băn khoăn: “Không phải hắn bị bắt cóc à?”.
“Là do hắn uống quá nhiều, đến tửu lâu trêu đùa hai kỹ nữ”. Sách La Định nói: “Tiểu nhị và những thực khách trong tửu lâu hôm đó tận mắt chứng kiến, Trần Tỉnh dùng bạc ép hai cô nương kia hầu rượu, hai cô nương đó nói đây không phải là lầu xanh, không thèm quan tâm đến hắn, sau đó hai bên cãi vã, Trần Tỉnh mắng người ta: ‘Đám tiện nữ các ngươi giả vờ thanh cao cái gì chứ, chẳng phải đều dụ dỗ đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao, không biết xấu hổ’. Tóm lại là hắn nói rất khó nghe, rất nhiều thực khách cũng nghe thấy, đều nghĩ hắn mượn rượu làm càn, rất đáng đánh. Nhưng hắn là công tử nhà Trần thượng thư, khách nhân sợ phiền phức cho nên đều không làm gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt cau mày: “Bình thường Trần Tỉnh rất lịch sự, nho nhã, sao lại thế nhỉ?”.
Sách La Định ngẫm nghĩ: “Chắc là do quá chén hoặc bị chuyện gì đó kích động, Trần Cần Thái bình thường quản hắn quá nghiêm, những lời nói của kẻ say đều không thể coi là thật, cũng không thể dựa vào đó mà đánh giá nhân phẩm của hắn được. Một kẻ đã lớn như vậy rồi mà vẫn bị cha mình quản thúc như trẻ con, lại còn thường xuyên chê hắn không có tiền đồ gì, hắn không vui phát tiết ra như vậy cũng là chuyện thường”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhếch môi cười - Sách La Định không hổ là đại tướng quân, rất độ lượng, lần trước Trần Tỉnh gây sự với hắn, vậy mà hắn còn nói giúp người ta!
“Vậy sau đó thế nào?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi tiếp.
“Sau đó Trần Tỉnh uống rượu xong bỏ đi, hai kỹ nữ kia ghi hận trong lòng nên mới xuống lầu rủ rê hắn, nói là sẽ cùng hắn uống tiếp”. Sách La Định thở dài: “Trần Tỉnh nửa mê nửa tỉnh cứ thế bị họ dẫn đi, sau đó hắn say như chết, sáng sớm hôm sau tỉnh lại đã thấy mình trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình rồi. Ta nghi là mấy cô gái kia chơi khăm hắn, chuyện hắn bị cướp sắc chắc cũng do bọn họ truyền ra, muốn Trần Tỉnh mất hết danh dự. Lúc này Trần Tỉnh chỉ có thể nhịn đắng nuốt cay, thay vì nói ra chân tướng thì thà cứ nói bị sơn tặc hay yêu quái bắt đi… ít ra còn được người ta thương cảm”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe mà cau mày: “Chuyện là như thế sao?”.
“Ôi trời, mấy cô nương kia cũng tàn nhẫn quá, quả nhiên là không nên đắc tội với đàn bà con gái mà”.
Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt cùng quay đầu lại thì thấy Trình Tử Khiêm đã vào phòng từ lúc nào rồi, hắn bò ra chiếc ghế nhỏ phía sau bọn họ, đang múa bút thành văn.
Sách La Định cầm sách tranh đập hắn một cái: “Ngươi biết độn thổ hả? Cầm tinh con mèo nên đi không gây ra tiếng động nào à!”.
“Mèo thì không có nhưng mà có chuyện mờ ám!”. Trình Tử Khiêm xoa đầu: “Cho dù sơn tặc bị hãm hại thì sơn tặc vẫn là sơn tặc, nhân cơ hội này diệt trừ luôn chẳng phải càng tốt sao? Cũng có cái để ăn nói với dân chúng hoàng thành, nếu không thì ai dám ra ngoài nữa, cứ như triều đình sợ sơn tặc vậy”.
“Đúng là có chút mờ ám”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc thì sơn tặc kia có lai lịch thế nào?”.
“Ngươi không cho người đi điều tra à?”. Trình Tử Khiêm tỏ vẻ không tin.
“Ta bảo Tử Liêm đi điều tra, hắn nói không tìm được hang ổ của bọn cướp đó”. Sách La Định cau mày.
Miệng Trình Tử Khiêm há hốc: “Tử Liêm mà không tìm được sao?”.
Sách La Định nhướng mày: “Đám sơn tặc này không đơn giản như vậy đâu”.
“Tử Liêm là ai?”. Bạch Hiểu Nguyệt tò mò hỏi Sách La Định.
Sách La Định búng tay một cái, lát sau đã có một người ló đầu ra từ sau bức tường bao quanh tiểu viện, nhìn vào bên trong. Bạch Hiểu Nguyệt nhận ra đó chính là người áo đen mặt không biểu cảm hay đi theo Sách La Định, người này hình như là một phó tướng của hắn, võ công rất giỏi, nhưng lại câm như hến.
“Tử Liêm… tên giống Tử Khiêm vậy”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy rất thú vị.
“Họ cũng gần giống”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Nhưng hắn họ Trần, Trần Tử Liêm”(55).
(55) Trong tiếng Trung, “Trình” đọc là “chéng”; “Trần” đọc là “chén”.
Sách La Định ngoắc ngón tay gọi Trần Tử Liêm, Trần Tử Liêm bèn nhảy vào, đến bên cạnh Sách La Định, đưa cho hắn một bản vẽ. Sách La Định mở bản vẽ ra, là bản đồ núi Đại Bình, vẽ rõ ràng có bao nhiêu thung lũng khe rạch, ngay cả trên sườn núi nào có những cây gì cũng được chú thích rõ ràng.
“Thuộc hạ điều tra ra chỉ có sườn núi phía tây nam và khe núi phía tây bắc này có thể làm hang ổ của sơn tặc thôi”. Tử Liêm chỉ vào bản đồ: “Địa thế khe núi này vô cùng hiểm trở, binh mã căn bản là không thể đi xuống, còn địa thế sườn núi phía tây nam lại khá bằng phẳng, nhưng muốn đi vào cũng không dễ”.
“Sao lại không dễ?”. Trình Tử Khiêm có chút khó hiểu.
“Phía tây nam…”. Sách La Định nhíu mày: “Nơi đó thông với khu vực săn bắn của hoàng thất”.
Trình Tử Khiêm vỗ tay một cái: “Đúng vậy!”.
Đương kim Thánh thượng có ba thú vui lớn, ngoài thích hóng hớt buôn chuyện và thích “trọng trọng thưởng” ra thì thú vui còn lại là đi săn. Bên ngoài hoàng thành có một khu rừng rất lớn, chim quý thú lạ nào cũng có, mỗi năm ở hoàng thành đều có mùa đi săn, thợ săn ra vào khu rừng đó rất nhiều. Ngọn núi Đại Bình kia nằm ở rìa ngoài, khu vực săn bắn của hoàng thất được chia thành ba khu: khu ngoài, khu giữa và khu trong cùng.
Trong đó, khu ngoài về cơ bản là có nhiều dã thú nhất, cũng là nơi hoang vắng nhất, rất ít người đi vào đó; khu giữa thường có rất nhiều dân chúng đến săn bắn, chắc là bởi Hoàng thượng làm gương khá tốt, không chỉ dân chúng hoàng thành, mà trong cả nước cũng có rất nhiều người thích săn bắn, tất cả đều đến bãi săn ở hoàng thành đi săn vài chuyến; khu trong cùng là nơi mà Hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích thường đi, những cuộc thi săn bắn hằng năm đều được tổ chức tại đây, tính thời gian thì thấy cũng sắp đến ngày đó rồi, cùng thời điểm diễn ra hội hoa.
Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng “phạch phạch phạch phạch”. Trình Tử Khiêm nhanh chóng chạy ra, chỉ lát sau đã ôm một con bồ câu béo ú chạy vào. Sách La Định biết con bồ câu này, lần nào đưa thư đến nó cũng phải ị lên người hắn một bãi, càng ngày càng béo ú.
Trình Tử Khiêm rút một cuộn giấy từ trong ống thư ra, con chim bồ câu được Bạch Hiểu Nguyệt đón lấy, vuốt ve. Mở mảnh giấy ra xem, mặt Trình Tử Khiêm tỏ vẻ không thể tin được.
“Sao rồi?”. Sách La Định tò mò.
“Trần thượng thư vào cung nói rõ sự tình, Hoàng thượng vốn định giúp hắn, dù sao thì sơn tặc cũng chẳng phải người tốt, phái ngươi đi diệt trừ chúng”. Trình Tử Khiêm nói rồi nhướng mày: “Ai ngờ giữa chừng việc này bị người khác cướp rồi”.
Sách La Định trề môi: “Tên nào dám cướp việc của lão tử?”.
“Đường Tinh Vũ”. Trình Tử Khiêm phồng má, nói: “Mặt trời mọc từ đằng tây rồi!”.
“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc.
Sách La Định cũng cảm thấy không thể tin nổi: “Đường Tinh Vũ? Ngũ hoàng tử vô dụng đó? Chẳng phải hắn đang bị nhốt à?”.
“Nghe nói khi bị nhốt hắn đã suy nghĩ rất nhiều, vô cùng hối hận, muốn được thay đổi, cho nên mới vơ việc này vào người, còn nói là sẽ nhờ ngươi giúp, nhân cơ hội này theo ngươi học tập thật tốt gì đó nữa”. Trình Tử Khiêm nheo mắt cười, vỗ vai Sách La Định: “Chắc là mẹ hắn dạy đấy. Hơn nữa, cũng không phải ngươi không biết, mẹ hắn chính là biểu muội của Trần thượng thư, việc của nhà người ta đương nhiên người ta muốn tự giải quyết rồi”.
Sách La Định chống cằm, hắn từng gặp Đường Tinh Vũ. Đám hoàng tử kia hắn đều biết hết, lão đại lão nhị đều sợ Hoàng hậu và Lệ phi, sớm tỏ vẻ chẳng màng đến ngai vị Hoàng đế, một năm thì có đến ba trăm ngày không ở hoàng thành. Lão tứ thì ốm đau bệnh tật đến độ phải tránh nắng kiêng gió, chỉ hắt hơi một cái cũng có thể gãy xương sườn. Lão ngũ khỏe mạnh nhưng hư hỏng, thói hư tật xấu nào cũng có, lại không cầu tiến.
Sách La Định vẫn luôn tin rằng, con người xấu hay tốt đa phần do bẩm sinh, có những người bản chất là xấu, bởi thế mới nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Đường Tinh Vũ mà có thể trở nên tử tế á? Thế thì không còn là heo nái leo cây nữa, mà là cây mọc ra heo nái…
Mọi người đang nói chuyện thì một gia nô của thư viện chạy vào, nói: “Sách tướng quân, có người tìm ngài”.
“Ai vậy?”.
“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ”.
Đường Tinh Vũ đột nhiên đến thăm, Sách La Định tuy vừa nhìn hắn đã thấy khó chịu nhưng cũng không thể từ chối gặp được. Bạch Hiểu Nguyệt cũng muốn đi theo, nhưng vì đi lại không tiện nên Sách La Định để nàng ở lại thư phòng, một mình đi ra. Đương nhiên là Trình Tử Khiêm cũng chạy theo hóng hớt.
Bạch Hiểu Nguyệt rất muốn đi nhưng không được đành ở lại tiếp tục chọn sách tranh. Nàng cũng từng nghe nói đến danh tiếng của Đường Tinh Vũ, biết hắn là một kẻ rất phiền phức, không biết Sách La Định có đánh nhau với hắn không, dù sao thì người ta cũng là hoàng thân quốc thích.
“Hiểu Nguyệt”. Bạch Hiểu Nguyệt quay mặt nhìn ra ngoài, thấy Đường Tinh Trị chạy vào.
“Lục hoàng tử”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy hắn có vẻ vội vàng, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Chúng ta đến cầm quán, nàng có đi không? Đi chọn cho Sầm Miễn một cây đàn”. Đường Tinh Trị ngó quanh, hỏi: “Sách La Định không có ở đây à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Ngũ ca ngươi đến tìm hắn, hắn vừa ra ngoài rồi”.
Đường Tinh Trị nghe thế thì sững ra: “Ngũ ca?”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, hình như Hoàng thượng giao chuyện diệt trừ sơn tặc cho Ngũ ca của ngươi”.
Đường Tinh Trị nghe đến đây thì mắt cũng trợn tròn: “Ngũ ca ta đi trừ sơn tặc?”.
“Tự hắn đề nghị”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu.
Đường Tinh Trị ngẫm nghĩ, lui ra ngoài mấy bước, ngửa mặt nhìn mặt trời để xem hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào.
Bạch Hiểu Nguyệt phì cười trước hành động của hắn.
Đường Tinh Trị thấy nàng cười, liền sờ gáy: “Thế nàng có đi cầm quán không? Tam hoàng tỷ cũng đi chọn cầm phổ, chúng ta đi giúp Sầm Miễn chủ động hơn”.
Bạch Hiểu Nguyệt hơi ngạc nhiên, thì ra Đường Tinh Trị muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ, xưa nay Đường Tinh Trị đều thương yêu Nguyệt Yên, cũng rất tốt với Nguyệt Nhữ, sẽ không dùng hôn sự của tỷ tỷ và muội muội mình để đánh đổi hoàng vị.
“Ừm, cũng được, nhưng phải tìm người đẩy xe lăn…”.
“Để ta, để ta!”. Đường Tinh Trị vừa nghe thấy Bạch Hiểu Nguyệt đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới đẩy xe nàng ra ngoài trước khi nàng thay đổi ý định.
Một mặt Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng sốt ruột chờ Sách La Định, chẳng thể tập trung tinh thần làm chuyện gì khác được, thay vì cứ suy nghĩ lung tung chi bằng ra ngoài đi dạo. Mặt khác, nàng rất có hứng thú với chuyện của Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ, dù sao chuyện ấy cũng liên quan đến đại ca nàng.
Đường Tinh Trị đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đến cổng, mọi người đã đợi ở đó cả rồi, hội Đường Nguyệt Nhữ đã đi trước, chỉ còn lại mấy nam sinh mà thôi. Sợ Bạch Hiểu Nguyệt ngại nên Đường Tinh Trị gọi một chiếc xe ngựa đến, để nàng ngồi trong xe ngựa, mọi người cùng nhau đến cầm quán.
“Này”. Hồ Khai huých khuỷu tay vào Đường Tinh Trị: “Vậy mà chịu đi với ngươi à!”.
Đường Tinh Trị nhướng mày: “Đương nhiên”.
“Sách La Định đâu? Không ở đó à?”. Hồ Khai băn khoăn.
“Nghe nói Ngũ ca đến tìm hắn…”.
“Ai tới tìm hắn?”, Thạch Minh Lượng ở bên nghe thấy cũng chau mày sán tới.
“Ngũ ca”.
“Đường Tinh Vũ đến tìm Sách La Định làm gì?”. Cát Phạm thấy kỳ lạ.
Đường Tinh Trị kể lại cho bọn họ những gì Bạch Hiểu Nguyệt nói. Chân mày Hồ Khai cũng nhíu lại: “Chẹp, Tinh Trị à, không phải ta nói ngươi đâu, sao ngươi lại chỉ đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi cùng như thế chứ, ngươi nên đến gọi Sách La Định cùng đi”.
Đường Tinh Trị trợn mắt nhìn hắn, ý là - Khó khăn lắm ta mới rủ được mình Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài đó!
“Chậc, bây giờ không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường đâu”. Hồ Khai vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ ngu ngốc nhưng hoàng nương hắn thì không, nhất định là Vinh phi bảo hắn nhân cơ hội này lôi kéo Sách La Định, chuyện này không ổn chút nào!”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Muốn lôi kéo thì cứ đi mà lôi kéo”.
“Thế thì không được”. Thạch Minh Lượng lắc đầu: “Văn có Bạch Hiểu Phong, võ có Sách La Định, nếu đem ra so sánh, tác dụng của Bạch Hiểu Phong vẫn kém hơn một chút, hắn cũng chẳng muốn làm quan. Nhưng Sách La Định thì khác, hắn có binh quyền, binh quyền đó, biết không hả?”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Vậy thì sao, hắn có thể tạo phản à?”.
Thạch Minh Lượng và Hồ Khai đều nhìn trời.
Bạch Hiểu Nguyệt nãy giờ luôn tựa vào cửa sổ xe nghe động tĩnh bên ngoài, mặc dù bốn người này nói chuyện rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe được đại khái, bèn tiếp tục nghe.
“Ngươi đừng cố chấp như vậy được không!”. Hồ Khai bực bội trừng mắt với Đường Tinh Trị, nói: “Với tính cách của Sách La Định, nhất định hắn sẽ chẳng thèm để ý đến Đường Tinh Vũ. Nhưng còn câu lúc nãy ta nói, Vinh phi, Vinh phi đó! Bà ta nhất định sẽ giở thủ đoạn, đến lúc đó nếu ngôi vị Hoàng đế của ngươi không còn, Đường Tinh Vũ có tha cho ngươi hay không chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là tên vô dụng ấy không trở thành hôn quân thì cũng thành bạo quân, đến lúc đó sợ rằng thiên hạ thái bình này cũng mất, thiên hạ đại loạn!”.
“Ôi trời, tóm lại thì ta không bao giờ đi cầu xin tên Sách La Định đó!”. Đường Tinh Trị vẫn rất khó chịu. Ba huynh đệ bên cạnh nhìn nhau, lo lắng thay hắn.
Sầm Miễn vẫn đi ở phía sau, bốn vị huynh đệ phía trước đã quên hắn rồi thì phải. Những chuyện bọn họ nói hắn cũng nghe được, còn cảm thấy Đường Tinh Trị tuy tính cách vẫn còn trẻ con nhưng con người cũng coi như chính trực. Chỉ tiếc, nếu muốn trở thành thái tử mà chỉ có quang minh chính trực thì không đủ. Tính cách buông thả và đố kỵ hiền tài lại càng không được! Một nhân tài như Sách La Định sao có thể dâng cho người khác, nếu như vậy thì sau này hắn làm hoàng đế kiểu gì đây?!
Không nói tới những người đang đến cầm quán nữa, chúng ta quay lại với Sách La Định ở thư viện cái đã.
Thư viện không giống phủ tướng quân, làm gì có thư phòng riêng, mỗi người chỉ có một tiểu viện. Sách La Định đặc biệt bảo người dẫn Đường Tinh Vũ vào sân ngồi mà không vào phòng.
Trình Tử Khiêm đặt một chiếc ghế nhỏ bên ngoài tường bao, đứng trên đó vừa hay có thể quan sát được tình hình bên trong, cũng nghe rõ mọi người trong đó nói gì, hắn ngồi xuống, rút giấy bút ra chuẩn bị ghi chép. Hắn vừa viết được vài chữ, bên cạnh có một bóng trắng loáng qua, liền thấy Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào tường. Trình Tử Khiêm chớp chớp mắt nhìn hắn.
Bạch Hiểu Phong chỉ ra bên ngoài, khẽ nói: “Bên ngoài còn có một cỗ kiệu, trong kiệu chắc là mẫu thân của hắn”.
Trình Tử Khiêm há miệng: “Vinh phi?”.
Bạch Hiểu Phong xòe tay - Chắc là vậy.
Máu buôn chuyện của Trình Tử Khiêm bắt đầu dâng cao, Bạch Hiểu Phong lại giơ ngón tay lắc lắc, ý bảo - Bình tĩnh! Kịch hay bắt đầu rồi!
Sách La Định đi vào, thấy trong sân có hai người đang chờ mình, một người còn trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi? Trông lớn hơn Đường Tinh Trị một chút, hai huynh đệ nhà này không giống nhau lắm, Đường Tinh Trị ngoại hình khá đẹp, mi thanh mục tú lại có thêm mấy phần khí chất, rất giống đương kim Hoàng đế. Còn vị này… da ngăm đen, mắt xếch, ánh mắt không có thần cho lắm. Hắn vừa ngồi bên bàn đá trong sân vừa ngáp, người phía sau hắn là một lão công công tóc hoa râm.
“Sách tướng quân”. Công công kia nhìn thấy Sách La Định thì trở nên kích động, vội chạy tới hành lễ.
Sách La Định cười khan một tiếng, xua xua tay, ngẫm nghĩ - Tên này chắc là thái giám bên cạnh Vinh phi, Huy công công. Sách La Định lại nhìn Đường Tinh Vũ đang uống trà, y chỉ liếc mắt nhìn Sách La Định một cái rồi ngáp tiếp.
Sách La Định lại thấy yên tâm - Heo nái không thể trèo cây, mà trên cây cũng không thể mọc ra heo nái, bởi vị Ngũ hoàng tử này vẫn vô dụng như xưa.
“Hoàng tử”. Huy công công vội huých Đường Tinh Vũ, ý bảo hắn mau đứng lên chào hỏi Sách La Định.
Cũng không phải Đường Tinh Vũ bất mãn gì với Sách La Định, mà căn bản là y xem thường Sách La Định, cũng coi khinh tất cả mọi người, dù sao y cũng là hoàng tử, ngoài Hoàng đế ra, y cần quái gì phải sợ ai?
Nhưng tên thái giám kia vẫn cứ nháy mắt với y.
Đường Tinh Vũ bất đắc dĩ, mẫu thân bắt y phải tới đây, y đành chắp tay, cũng không thèm đứng dậy: “Sách tướng quân, đã lâu không gặp”.
Sách La Định nhướng mày - Đường Tinh Vũ như thế này thì dễ xử lý thôi.
Bên ngoài, Bạch Hiểu Phong lắc đầu. Trình Tử Khiêm thì vừa lắc đầu vừa viết lia lịa, viết cả một hàng dài - Vô dụng, vô dụng, vô dụng, vô dụng…
Sách La Định ngồi xuống bên bàn, nhìn Đường Tinh Vũ. Đường Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn Sách La Định, rồi nhanh chóng tránh đi… Người này, nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy đáng sợ.
Sách La Định thầm cười khẩy một tiếng, trí tuệ và ngoại hình đều kém xa Đường Tinh Trị, lại không có chút dũng khí nào, tên ngốc Đường Tinh Trị kia ít nhất còn dám khiêu khích mình.
“Ngũ hoàng tử, tìm ta có chuyện gì?”. Sách La Định bưng bình trà trên bàn lên, mở nắp ra nhìn, lại đặt xuống, hất cằm gọi: “Tiểu Ngọc, mang cho ta ấm Bích Loa Xuân tới đây”.
Bạch Hiểu Phong và Trình Tử Khiêm đều nghi hoặc nhìn nhau - Bích Loa Xuân? Sách La Định lại có thể nhận biết sự khác nhau giữa Bích Loa Xuân và Long Tỉnh? Thật bất ngờ!
Tiểu Ngọc là nha hoàn trong thư viện, bình thường đều ở bên Bạch Hiểu Nguyệt, ngoại hình rất đẹp, lại thông minh nên Bạch Hiểu Nguyệt không bắt nàng làm những công việc nặng nhọc, chỉ làm những công việc như mài mực hoặc chọn y phục, tình cảm của hai người rất tốt.
Tiểu Ngọc đang ở bên ngoài, từ xa nghe thấy tiếng Sách La Định gọi mình thì cũng hơi khó hiểu, nhanh chóng chạy vào tiểu viện: “Tướng quân?”.
Sách La Định cười, ngoắc tay với nàng: “Mang một ấm Bích Loa Xuân lại đây”.
“A, vâng”. Tiểu Ngọc tuy không hiểu lắm nhưng cũng nhanh chóng chạy đi pha trà.
Sách La Định đảo mắt nhìn, thấy Đường Tinh Vũ quả nhiên đang nhìn Tiểu Ngọc, nhìn vẻ mặt của y, xem ra y đang kinh ngạc vì trong phủ này cũng có nha hoàn xinh đẹp như vậy. Y như tỉnh táo hẳn lên.
Sách La Định thầm lắc đầu. Trình Tử Khiêm nhón chân liếc mắt nhìn vào trong rồi lại tiếp tục ngồi xổm trên ghế. Bạch Hiểu Phong thấy hắn viết thêm một hàng nữa: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…”.
Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào tường, sờ cằm - Sách La Định đang chơi trò gì đây?
Tiểu Ngọc nhanh chóng pha trà xong quay lại. Bạch Hiểu Phong liền cản nàng lại, cầm lấy bình trà trong tay nàng, xua tay bảo nàng cứ trở về tiếp tục công việc của mình đi, chỗ này không cần nàng nữa. Tiểu Ngọc liền lui ra. Bạch Hiểu Phong mỉm cười, gọi một gia nô, đưa ấm trà cho y, bảo y cầm vào cho Sách La Định, gia nô đi vào sân. Đường Tinh Vũ nghển cổ chờ, vừa thấy tên gia nô đi vào liền tỏ vẻ chán ghét và tiếc nuối - Nha hoàn xinh đẹp ban nãy đâu rồi?
Sách La Định nhận ấm trà, hắn biết Bạch Hiểu Phong đang ở bên ngoài, lại nhìn thái giám bên cạnh Đường Tinh Vũ một cái, ý bảo - Chủ nhân của ngươi không nói, hay là ngươi nói đi.
“Ừm, là thế này…”. Huy công công vừa định mở miệng lại thấy một gia nô chạy vào: “Sách tướng quân, Vinh phi đến, nói muốn cầu kiến tướng quân”.
Khóe môi Sách La Định hơi nhếch lên - Quả nhiên!
Bạch Hiểu Phong và Trình Tử Khiêm nhìn nhau, rất tự giác tránh ra sau hòn giả sơn. Từ bên ngoài, Vinh phi dẫn theo mấy tùy tùng vội vã đi vào.
Sách La Định vươn vai, tâm trí để ở đâu đâu, quay đầu lại hỏi nàng: “Nàng về phòng hay là đi đâu?”.
Bạch Hiểu Nguyệt chớp chớp mắt: “Ta muốn đến thư phòng tìm mấy cuốn sách tranh”.
Sách La Định gật đầu, đẩy nàng ra ngoài, hình như rất vội. Sầm Miễn ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Đường Nguyệt Nhữ đang nói chuyện với Hạ Mẫn, hình như đang nói về loại đàn gì đó.
“Này”.
Sầm Miễn cảm thấy vai mình bị vỗ một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Đường Tinh Trị bước tới, tựa khuỷu tay lên vai hắn: “Chiều nay đi chơi không?”.
“Đi chơi ở đâu?”. Sầm Miễn vừa hỏi vừa vô thức đưa mắt qua chỗ Đường Nguyệt Nhữ.
“Chậc”. Đường Tinh Trị cười đểu, nhắc nhở Sầm Miễn: “Lát nữa hoàng tỷ ta định đến cầm quán mua cầm phổ, chẳng phải ngươi không có đàn sao, làm sao có thể học đàn được! Chiều nay ngươi đi mua một cây nhé?”.
Sầm Miễn ngẩn người, nhanh chóng gật đầu.
Đường Tinh Trị nhe răng cười, nhìn điệu bộ này, hình như hắn đang muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ.
Sầm Miễn về phòng chuẩn bị, mọi người cũng tản đi. Hồ Khai bèn hỏi Đường Tinh Trị: “Tinh Trị à, ngươi muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Tam công chúa, không sợ hoàng nương ngươi nổi giận sao?”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Ôi dào, có làm hoàng đế hay không thì cũng không thể làm lỡ hôn sự của hoàng tỷ ta được! Ngươi nghĩ mà xem, hoàng tỷ ta đã nhiều tuổi thế rồi, Bạch Hiểu Phong lại thờ ơ với tỷ ấy, nếu để thêm vài năm nữa thì sẽ không gả đi được mất. Sầm Miễn cũng không tệ, rất mực si tình, đến lúc hắn lấy hoàng tỷ, tốt nhất là đưa tỷ ấy về phương Nam hưởng phúc, đỡ phải ở nơi hoàng thành giả dối này. Còn tiểu muội có thể sánh đôi cùng Bạch Hiểu Phong… chẳng phải mọi người đều được vui vẻ sao?”.
“Trời… đâu dễ thế”. Mọi người chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo xen vào thì giật mình quay lại - Quả nhiên, Trình Tử Khiêm đã nghe lén từ khi nào rồi.
“Sao rồi?”. Bọn Đường Tinh Trị đều hiếu kỳ vây lấy hắn: “Trần Tỉnh tỉnh chưa?”.
“Trần Tỉnh đang ở phủ thượng thư, nhưng ta đã mua chuộc mấy thầy thuốc đến xem bệnh cho hắn, còn lấy được tin hay ho từ bác của cậu của con trai thúc thúc của quản gia nhà bọn họ nữa”.
Bốn huynh đệ Đường Tinh Trị cảm thấy có chút choáng váng…
“Trần Tỉnh đã tỉnh lại, nghe nói không phải chỉ bị một người cướp sắc thôi đâu!”.
“Hả!”. Hồ Khai giật mình trợn tròn mắt: “Thay nhau à…”.
“Bốp”. Hồ Khai chưa nói hết đã bị Thạch Minh Lượng vỗ một cái vào gáy: “Chuyện trái lễ thì đừng có nói!”.
Hồ Khai xoa gáy: “Cái gì mà chuyện trái lễ đừng nói chứ, chẳng phải ngươi cũng buôn chuyện rất vui vẻ sao!”.
Thạch Minh Lượng ho khan mấy tiếng. Cát Phạm hỏi Trình Tử Khiêm: “Thế rốt cuộc đó là người, gấu hay yêu quái?”.
“Chuyện là thế này”. Trình Tử Khiêm mở bản thảo ra, nói cặn kẽ: “Hôm qua, sau khi tan tiệc, Trần Tỉnh uống hơi quá chén, hình như còn bị Trần thượng thư mắng cho một trận nên buồn bực không vui, trốn ra ngoài uống rượu, nhưng đi rồi lại không thấy về. Theo lời của mấy tiểu nhị ở tửu lâu kia thì sau khi Trần Tỉnh xuống lầu liền bị hai cô nương bắt đi, bọn họ ôm vai bá cổ nhau nên mấy tiểu nhị còn tưởng hai cô nương đó là kỹ nữ. Sáng sớm hôm sau, có mấy tiều phu vào núi phát hiện ra Trần Tỉnh trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình. Nghe nói hôm qua Trần Tỉnh bị mấy cô nương kia bắt lên núi dâng cho đại vương của chúng, nhưng đại vương nâng cằm hắn lên nhìn một lúc thì nói hắn xấu quá, bèn thưởng cho bọn dưới trướng, thế là Trần Tỉnh đã bị một đám nữ sơn tặc làm… cái đó đó”.
“Á…”. Mọi người nghe xong đều sửng sốt.
“Việc này thật quá vô phép vô thiên, giữa ban ngày ban mặt mà dám làm càn như thế”. Đường Tinh Trị khoanh tay nói: “Phải tiêu diệt đám nữ tặc này!”.
Sách La Định đẩy Bạch Hiểu Nguyệt vào thư phòng, thị vệ áo đen vẫn thường đi theo hắn lại tới rỉ tai hắn mấy câu.
Sách La Định gật đầu, thị vệ áo đen liền rời đi. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi: “Hoàng thượng thực sự phái ngươi đi diệt trừ sơn tặc sao?”. Sách La Định lắc đầu, xòe tay. Bạch Hiểu Nguyệt không hiểu: “Không ư? Phái người khác đi à?”.
Sách La Định lại tiếp tục lắc đầu: “Chẳng phái ai đi cả, không diệt trừ sơn tặc!”.
“Hả?”. Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy khó hiểu: “Chúng làm càn như vậy mà không diệt trừ à? Vậy chẳng phải Trần Tỉnh rất thiệt thòi sao?”.
Sách La Định nhìn ra bên ngoài, thấy xung quanh chẳng có ai mới sán đến gần Bạch Hiểu Nguyệt. Nàng liền cảm thấy tim mình đập mạnh, cái gì mà xung quanh không một bóng người… cái gì mà cô nam quả nữ…
“Chuyện này chỉ có thể âm thầm chịu đựng thôi, chuyện lần này hoàn toàn là tên Trần Tỉnh tự chuốc lấy”. Sách La Định ngồi xếp bằng cạnh bàn, giúp Bạch Hiểu Nguyệt chọn sách tranh trong hòm.
“Là sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt băn khoăn: “Không phải hắn bị bắt cóc à?”.
“Là do hắn uống quá nhiều, đến tửu lâu trêu đùa hai kỹ nữ”. Sách La Định nói: “Tiểu nhị và những thực khách trong tửu lâu hôm đó tận mắt chứng kiến, Trần Tỉnh dùng bạc ép hai cô nương kia hầu rượu, hai cô nương đó nói đây không phải là lầu xanh, không thèm quan tâm đến hắn, sau đó hai bên cãi vã, Trần Tỉnh mắng người ta: ‘Đám tiện nữ các ngươi giả vờ thanh cao cái gì chứ, chẳng phải đều dụ dỗ đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao, không biết xấu hổ’. Tóm lại là hắn nói rất khó nghe, rất nhiều thực khách cũng nghe thấy, đều nghĩ hắn mượn rượu làm càn, rất đáng đánh. Nhưng hắn là công tử nhà Trần thượng thư, khách nhân sợ phiền phức cho nên đều không làm gì”.
Bạch Hiểu Nguyệt cau mày: “Bình thường Trần Tỉnh rất lịch sự, nho nhã, sao lại thế nhỉ?”.
Sách La Định ngẫm nghĩ: “Chắc là do quá chén hoặc bị chuyện gì đó kích động, Trần Cần Thái bình thường quản hắn quá nghiêm, những lời nói của kẻ say đều không thể coi là thật, cũng không thể dựa vào đó mà đánh giá nhân phẩm của hắn được. Một kẻ đã lớn như vậy rồi mà vẫn bị cha mình quản thúc như trẻ con, lại còn thường xuyên chê hắn không có tiền đồ gì, hắn không vui phát tiết ra như vậy cũng là chuyện thường”.
Bạch Hiểu Nguyệt nhếch môi cười - Sách La Định không hổ là đại tướng quân, rất độ lượng, lần trước Trần Tỉnh gây sự với hắn, vậy mà hắn còn nói giúp người ta!
“Vậy sau đó thế nào?”. Bạch Hiểu Nguyệt hỏi tiếp.
“Sau đó Trần Tỉnh uống rượu xong bỏ đi, hai kỹ nữ kia ghi hận trong lòng nên mới xuống lầu rủ rê hắn, nói là sẽ cùng hắn uống tiếp”. Sách La Định thở dài: “Trần Tỉnh nửa mê nửa tỉnh cứ thế bị họ dẫn đi, sau đó hắn say như chết, sáng sớm hôm sau tỉnh lại đã thấy mình trần truồng nằm ở chân núi Đại Bình rồi. Ta nghi là mấy cô gái kia chơi khăm hắn, chuyện hắn bị cướp sắc chắc cũng do bọn họ truyền ra, muốn Trần Tỉnh mất hết danh dự. Lúc này Trần Tỉnh chỉ có thể nhịn đắng nuốt cay, thay vì nói ra chân tướng thì thà cứ nói bị sơn tặc hay yêu quái bắt đi… ít ra còn được người ta thương cảm”.
Bạch Hiểu Nguyệt nghe mà cau mày: “Chuyện là như thế sao?”.
“Ôi trời, mấy cô nương kia cũng tàn nhẫn quá, quả nhiên là không nên đắc tội với đàn bà con gái mà”.
Sách La Định và Bạch Hiểu Nguyệt cùng quay đầu lại thì thấy Trình Tử Khiêm đã vào phòng từ lúc nào rồi, hắn bò ra chiếc ghế nhỏ phía sau bọn họ, đang múa bút thành văn.
Sách La Định cầm sách tranh đập hắn một cái: “Ngươi biết độn thổ hả? Cầm tinh con mèo nên đi không gây ra tiếng động nào à!”.
“Mèo thì không có nhưng mà có chuyện mờ ám!”. Trình Tử Khiêm xoa đầu: “Cho dù sơn tặc bị hãm hại thì sơn tặc vẫn là sơn tặc, nhân cơ hội này diệt trừ luôn chẳng phải càng tốt sao? Cũng có cái để ăn nói với dân chúng hoàng thành, nếu không thì ai dám ra ngoài nữa, cứ như triều đình sợ sơn tặc vậy”.
“Đúng là có chút mờ ám”. Sách La Định suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc thì sơn tặc kia có lai lịch thế nào?”.
“Ngươi không cho người đi điều tra à?”. Trình Tử Khiêm tỏ vẻ không tin.
“Ta bảo Tử Liêm đi điều tra, hắn nói không tìm được hang ổ của bọn cướp đó”. Sách La Định cau mày.
Miệng Trình Tử Khiêm há hốc: “Tử Liêm mà không tìm được sao?”.
Sách La Định nhướng mày: “Đám sơn tặc này không đơn giản như vậy đâu”.
“Tử Liêm là ai?”. Bạch Hiểu Nguyệt tò mò hỏi Sách La Định.
Sách La Định búng tay một cái, lát sau đã có một người ló đầu ra từ sau bức tường bao quanh tiểu viện, nhìn vào bên trong. Bạch Hiểu Nguyệt nhận ra đó chính là người áo đen mặt không biểu cảm hay đi theo Sách La Định, người này hình như là một phó tướng của hắn, võ công rất giỏi, nhưng lại câm như hến.
“Tử Liêm… tên giống Tử Khiêm vậy”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy rất thú vị.
“Họ cũng gần giống”. Trình Tử Khiêm cười hì hì: “Nhưng hắn họ Trần, Trần Tử Liêm”(55).
(55) Trong tiếng Trung, “Trình” đọc là “chéng”; “Trần” đọc là “chén”.
Sách La Định ngoắc ngón tay gọi Trần Tử Liêm, Trần Tử Liêm bèn nhảy vào, đến bên cạnh Sách La Định, đưa cho hắn một bản vẽ. Sách La Định mở bản vẽ ra, là bản đồ núi Đại Bình, vẽ rõ ràng có bao nhiêu thung lũng khe rạch, ngay cả trên sườn núi nào có những cây gì cũng được chú thích rõ ràng.
“Thuộc hạ điều tra ra chỉ có sườn núi phía tây nam và khe núi phía tây bắc này có thể làm hang ổ của sơn tặc thôi”. Tử Liêm chỉ vào bản đồ: “Địa thế khe núi này vô cùng hiểm trở, binh mã căn bản là không thể đi xuống, còn địa thế sườn núi phía tây nam lại khá bằng phẳng, nhưng muốn đi vào cũng không dễ”.
“Sao lại không dễ?”. Trình Tử Khiêm có chút khó hiểu.
“Phía tây nam…”. Sách La Định nhíu mày: “Nơi đó thông với khu vực săn bắn của hoàng thất”.
Trình Tử Khiêm vỗ tay một cái: “Đúng vậy!”.
Đương kim Thánh thượng có ba thú vui lớn, ngoài thích hóng hớt buôn chuyện và thích “trọng trọng thưởng” ra thì thú vui còn lại là đi săn. Bên ngoài hoàng thành có một khu rừng rất lớn, chim quý thú lạ nào cũng có, mỗi năm ở hoàng thành đều có mùa đi săn, thợ săn ra vào khu rừng đó rất nhiều. Ngọn núi Đại Bình kia nằm ở rìa ngoài, khu vực săn bắn của hoàng thất được chia thành ba khu: khu ngoài, khu giữa và khu trong cùng.
Trong đó, khu ngoài về cơ bản là có nhiều dã thú nhất, cũng là nơi hoang vắng nhất, rất ít người đi vào đó; khu giữa thường có rất nhiều dân chúng đến săn bắn, chắc là bởi Hoàng thượng làm gương khá tốt, không chỉ dân chúng hoàng thành, mà trong cả nước cũng có rất nhiều người thích săn bắn, tất cả đều đến bãi săn ở hoàng thành đi săn vài chuyến; khu trong cùng là nơi mà Hoàng thượng và các hoàng thân quốc thích thường đi, những cuộc thi săn bắn hằng năm đều được tổ chức tại đây, tính thời gian thì thấy cũng sắp đến ngày đó rồi, cùng thời điểm diễn ra hội hoa.
Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng “phạch phạch phạch phạch”. Trình Tử Khiêm nhanh chóng chạy ra, chỉ lát sau đã ôm một con bồ câu béo ú chạy vào. Sách La Định biết con bồ câu này, lần nào đưa thư đến nó cũng phải ị lên người hắn một bãi, càng ngày càng béo ú.
Trình Tử Khiêm rút một cuộn giấy từ trong ống thư ra, con chim bồ câu được Bạch Hiểu Nguyệt đón lấy, vuốt ve. Mở mảnh giấy ra xem, mặt Trình Tử Khiêm tỏ vẻ không thể tin được.
“Sao rồi?”. Sách La Định tò mò.
“Trần thượng thư vào cung nói rõ sự tình, Hoàng thượng vốn định giúp hắn, dù sao thì sơn tặc cũng chẳng phải người tốt, phái ngươi đi diệt trừ chúng”. Trình Tử Khiêm nói rồi nhướng mày: “Ai ngờ giữa chừng việc này bị người khác cướp rồi”.
Sách La Định trề môi: “Tên nào dám cướp việc của lão tử?”.
“Đường Tinh Vũ”. Trình Tử Khiêm phồng má, nói: “Mặt trời mọc từ đằng tây rồi!”.
“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ sao?”. Bạch Hiểu Nguyệt kinh ngạc.
Sách La Định cũng cảm thấy không thể tin nổi: “Đường Tinh Vũ? Ngũ hoàng tử vô dụng đó? Chẳng phải hắn đang bị nhốt à?”.
“Nghe nói khi bị nhốt hắn đã suy nghĩ rất nhiều, vô cùng hối hận, muốn được thay đổi, cho nên mới vơ việc này vào người, còn nói là sẽ nhờ ngươi giúp, nhân cơ hội này theo ngươi học tập thật tốt gì đó nữa”. Trình Tử Khiêm nheo mắt cười, vỗ vai Sách La Định: “Chắc là mẹ hắn dạy đấy. Hơn nữa, cũng không phải ngươi không biết, mẹ hắn chính là biểu muội của Trần thượng thư, việc của nhà người ta đương nhiên người ta muốn tự giải quyết rồi”.
Sách La Định chống cằm, hắn từng gặp Đường Tinh Vũ. Đám hoàng tử kia hắn đều biết hết, lão đại lão nhị đều sợ Hoàng hậu và Lệ phi, sớm tỏ vẻ chẳng màng đến ngai vị Hoàng đế, một năm thì có đến ba trăm ngày không ở hoàng thành. Lão tứ thì ốm đau bệnh tật đến độ phải tránh nắng kiêng gió, chỉ hắt hơi một cái cũng có thể gãy xương sườn. Lão ngũ khỏe mạnh nhưng hư hỏng, thói hư tật xấu nào cũng có, lại không cầu tiến.
Sách La Định vẫn luôn tin rằng, con người xấu hay tốt đa phần do bẩm sinh, có những người bản chất là xấu, bởi thế mới nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Đường Tinh Vũ mà có thể trở nên tử tế á? Thế thì không còn là heo nái leo cây nữa, mà là cây mọc ra heo nái…
Mọi người đang nói chuyện thì một gia nô của thư viện chạy vào, nói: “Sách tướng quân, có người tìm ngài”.
“Ai vậy?”.
“Ngũ hoàng tử Đường Tinh Vũ”.
Đường Tinh Vũ đột nhiên đến thăm, Sách La Định tuy vừa nhìn hắn đã thấy khó chịu nhưng cũng không thể từ chối gặp được. Bạch Hiểu Nguyệt cũng muốn đi theo, nhưng vì đi lại không tiện nên Sách La Định để nàng ở lại thư phòng, một mình đi ra. Đương nhiên là Trình Tử Khiêm cũng chạy theo hóng hớt.
Bạch Hiểu Nguyệt rất muốn đi nhưng không được đành ở lại tiếp tục chọn sách tranh. Nàng cũng từng nghe nói đến danh tiếng của Đường Tinh Vũ, biết hắn là một kẻ rất phiền phức, không biết Sách La Định có đánh nhau với hắn không, dù sao thì người ta cũng là hoàng thân quốc thích.
“Hiểu Nguyệt”. Bạch Hiểu Nguyệt quay mặt nhìn ra ngoài, thấy Đường Tinh Trị chạy vào.
“Lục hoàng tử”. Bạch Hiểu Nguyệt thấy hắn có vẻ vội vàng, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Chúng ta đến cầm quán, nàng có đi không? Đi chọn cho Sầm Miễn một cây đàn”. Đường Tinh Trị ngó quanh, hỏi: “Sách La Định không có ở đây à?”.
Bạch Hiểu Nguyệt lắc đầu: “Ngũ ca ngươi đến tìm hắn, hắn vừa ra ngoài rồi”.
Đường Tinh Trị nghe thế thì sững ra: “Ngũ ca?”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, hình như Hoàng thượng giao chuyện diệt trừ sơn tặc cho Ngũ ca của ngươi”.
Đường Tinh Trị nghe đến đây thì mắt cũng trợn tròn: “Ngũ ca ta đi trừ sơn tặc?”.
“Tự hắn đề nghị”. Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu.
Đường Tinh Trị ngẫm nghĩ, lui ra ngoài mấy bước, ngửa mặt nhìn mặt trời để xem hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào.
Bạch Hiểu Nguyệt phì cười trước hành động của hắn.
Đường Tinh Trị thấy nàng cười, liền sờ gáy: “Thế nàng có đi cầm quán không? Tam hoàng tỷ cũng đi chọn cầm phổ, chúng ta đi giúp Sầm Miễn chủ động hơn”.
Bạch Hiểu Nguyệt hơi ngạc nhiên, thì ra Đường Tinh Trị muốn tác hợp cho Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng có gì lạ, xưa nay Đường Tinh Trị đều thương yêu Nguyệt Yên, cũng rất tốt với Nguyệt Nhữ, sẽ không dùng hôn sự của tỷ tỷ và muội muội mình để đánh đổi hoàng vị.
“Ừm, cũng được, nhưng phải tìm người đẩy xe lăn…”.
“Để ta, để ta!”. Đường Tinh Trị vừa nghe thấy Bạch Hiểu Nguyệt đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng chạy tới đẩy xe nàng ra ngoài trước khi nàng thay đổi ý định.
Một mặt Bạch Hiểu Nguyệt vô cùng sốt ruột chờ Sách La Định, chẳng thể tập trung tinh thần làm chuyện gì khác được, thay vì cứ suy nghĩ lung tung chi bằng ra ngoài đi dạo. Mặt khác, nàng rất có hứng thú với chuyện của Sầm Miễn và Đường Nguyệt Nhữ, dù sao chuyện ấy cũng liên quan đến đại ca nàng.
Đường Tinh Trị đẩy Bạch Hiểu Nguyệt đến cổng, mọi người đã đợi ở đó cả rồi, hội Đường Nguyệt Nhữ đã đi trước, chỉ còn lại mấy nam sinh mà thôi. Sợ Bạch Hiểu Nguyệt ngại nên Đường Tinh Trị gọi một chiếc xe ngựa đến, để nàng ngồi trong xe ngựa, mọi người cùng nhau đến cầm quán.
“Này”. Hồ Khai huých khuỷu tay vào Đường Tinh Trị: “Vậy mà chịu đi với ngươi à!”.
Đường Tinh Trị nhướng mày: “Đương nhiên”.
“Sách La Định đâu? Không ở đó à?”. Hồ Khai băn khoăn.
“Nghe nói Ngũ ca đến tìm hắn…”.
“Ai tới tìm hắn?”, Thạch Minh Lượng ở bên nghe thấy cũng chau mày sán tới.
“Ngũ ca”.
“Đường Tinh Vũ đến tìm Sách La Định làm gì?”. Cát Phạm thấy kỳ lạ.
Đường Tinh Trị kể lại cho bọn họ những gì Bạch Hiểu Nguyệt nói. Chân mày Hồ Khai cũng nhíu lại: “Chẹp, Tinh Trị à, không phải ta nói ngươi đâu, sao ngươi lại chỉ đưa Bạch Hiểu Nguyệt đi cùng như thế chứ, ngươi nên đến gọi Sách La Định cùng đi”.
Đường Tinh Trị trợn mắt nhìn hắn, ý là - Khó khăn lắm ta mới rủ được mình Bạch Hiểu Nguyệt ra ngoài đó!
“Chậc, bây giờ không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường đâu”. Hồ Khai vỗ vai hắn, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ ngu ngốc nhưng hoàng nương hắn thì không, nhất định là Vinh phi bảo hắn nhân cơ hội này lôi kéo Sách La Định, chuyện này không ổn chút nào!”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Muốn lôi kéo thì cứ đi mà lôi kéo”.
“Thế thì không được”. Thạch Minh Lượng lắc đầu: “Văn có Bạch Hiểu Phong, võ có Sách La Định, nếu đem ra so sánh, tác dụng của Bạch Hiểu Phong vẫn kém hơn một chút, hắn cũng chẳng muốn làm quan. Nhưng Sách La Định thì khác, hắn có binh quyền, binh quyền đó, biết không hả?”.
Đường Tinh Trị bĩu môi: “Vậy thì sao, hắn có thể tạo phản à?”.
Thạch Minh Lượng và Hồ Khai đều nhìn trời.
Bạch Hiểu Nguyệt nãy giờ luôn tựa vào cửa sổ xe nghe động tĩnh bên ngoài, mặc dù bốn người này nói chuyện rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe được đại khái, bèn tiếp tục nghe.
“Ngươi đừng cố chấp như vậy được không!”. Hồ Khai bực bội trừng mắt với Đường Tinh Trị, nói: “Với tính cách của Sách La Định, nhất định hắn sẽ chẳng thèm để ý đến Đường Tinh Vũ. Nhưng còn câu lúc nãy ta nói, Vinh phi, Vinh phi đó! Bà ta nhất định sẽ giở thủ đoạn, đến lúc đó nếu ngôi vị Hoàng đế của ngươi không còn, Đường Tinh Vũ có tha cho ngươi hay không chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là tên vô dụng ấy không trở thành hôn quân thì cũng thành bạo quân, đến lúc đó sợ rằng thiên hạ thái bình này cũng mất, thiên hạ đại loạn!”.
“Ôi trời, tóm lại thì ta không bao giờ đi cầu xin tên Sách La Định đó!”. Đường Tinh Trị vẫn rất khó chịu. Ba huynh đệ bên cạnh nhìn nhau, lo lắng thay hắn.
Sầm Miễn vẫn đi ở phía sau, bốn vị huynh đệ phía trước đã quên hắn rồi thì phải. Những chuyện bọn họ nói hắn cũng nghe được, còn cảm thấy Đường Tinh Trị tuy tính cách vẫn còn trẻ con nhưng con người cũng coi như chính trực. Chỉ tiếc, nếu muốn trở thành thái tử mà chỉ có quang minh chính trực thì không đủ. Tính cách buông thả và đố kỵ hiền tài lại càng không được! Một nhân tài như Sách La Định sao có thể dâng cho người khác, nếu như vậy thì sau này hắn làm hoàng đế kiểu gì đây?!
Không nói tới những người đang đến cầm quán nữa, chúng ta quay lại với Sách La Định ở thư viện cái đã.
Thư viện không giống phủ tướng quân, làm gì có thư phòng riêng, mỗi người chỉ có một tiểu viện. Sách La Định đặc biệt bảo người dẫn Đường Tinh Vũ vào sân ngồi mà không vào phòng.
Trình Tử Khiêm đặt một chiếc ghế nhỏ bên ngoài tường bao, đứng trên đó vừa hay có thể quan sát được tình hình bên trong, cũng nghe rõ mọi người trong đó nói gì, hắn ngồi xuống, rút giấy bút ra chuẩn bị ghi chép. Hắn vừa viết được vài chữ, bên cạnh có một bóng trắng loáng qua, liền thấy Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào tường. Trình Tử Khiêm chớp chớp mắt nhìn hắn.
Bạch Hiểu Phong chỉ ra bên ngoài, khẽ nói: “Bên ngoài còn có một cỗ kiệu, trong kiệu chắc là mẫu thân của hắn”.
Trình Tử Khiêm há miệng: “Vinh phi?”.
Bạch Hiểu Phong xòe tay - Chắc là vậy.
Máu buôn chuyện của Trình Tử Khiêm bắt đầu dâng cao, Bạch Hiểu Phong lại giơ ngón tay lắc lắc, ý bảo - Bình tĩnh! Kịch hay bắt đầu rồi!
Sách La Định đi vào, thấy trong sân có hai người đang chờ mình, một người còn trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi? Trông lớn hơn Đường Tinh Trị một chút, hai huynh đệ nhà này không giống nhau lắm, Đường Tinh Trị ngoại hình khá đẹp, mi thanh mục tú lại có thêm mấy phần khí chất, rất giống đương kim Hoàng đế. Còn vị này… da ngăm đen, mắt xếch, ánh mắt không có thần cho lắm. Hắn vừa ngồi bên bàn đá trong sân vừa ngáp, người phía sau hắn là một lão công công tóc hoa râm.
“Sách tướng quân”. Công công kia nhìn thấy Sách La Định thì trở nên kích động, vội chạy tới hành lễ.
Sách La Định cười khan một tiếng, xua xua tay, ngẫm nghĩ - Tên này chắc là thái giám bên cạnh Vinh phi, Huy công công. Sách La Định lại nhìn Đường Tinh Vũ đang uống trà, y chỉ liếc mắt nhìn Sách La Định một cái rồi ngáp tiếp.
Sách La Định lại thấy yên tâm - Heo nái không thể trèo cây, mà trên cây cũng không thể mọc ra heo nái, bởi vị Ngũ hoàng tử này vẫn vô dụng như xưa.
“Hoàng tử”. Huy công công vội huých Đường Tinh Vũ, ý bảo hắn mau đứng lên chào hỏi Sách La Định.
Cũng không phải Đường Tinh Vũ bất mãn gì với Sách La Định, mà căn bản là y xem thường Sách La Định, cũng coi khinh tất cả mọi người, dù sao y cũng là hoàng tử, ngoài Hoàng đế ra, y cần quái gì phải sợ ai?
Nhưng tên thái giám kia vẫn cứ nháy mắt với y.
Đường Tinh Vũ bất đắc dĩ, mẫu thân bắt y phải tới đây, y đành chắp tay, cũng không thèm đứng dậy: “Sách tướng quân, đã lâu không gặp”.
Sách La Định nhướng mày - Đường Tinh Vũ như thế này thì dễ xử lý thôi.
Bên ngoài, Bạch Hiểu Phong lắc đầu. Trình Tử Khiêm thì vừa lắc đầu vừa viết lia lịa, viết cả một hàng dài - Vô dụng, vô dụng, vô dụng, vô dụng…
Sách La Định ngồi xuống bên bàn, nhìn Đường Tinh Vũ. Đường Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn Sách La Định, rồi nhanh chóng tránh đi… Người này, nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy đáng sợ.
Sách La Định thầm cười khẩy một tiếng, trí tuệ và ngoại hình đều kém xa Đường Tinh Trị, lại không có chút dũng khí nào, tên ngốc Đường Tinh Trị kia ít nhất còn dám khiêu khích mình.
“Ngũ hoàng tử, tìm ta có chuyện gì?”. Sách La Định bưng bình trà trên bàn lên, mở nắp ra nhìn, lại đặt xuống, hất cằm gọi: “Tiểu Ngọc, mang cho ta ấm Bích Loa Xuân tới đây”.
Bạch Hiểu Phong và Trình Tử Khiêm đều nghi hoặc nhìn nhau - Bích Loa Xuân? Sách La Định lại có thể nhận biết sự khác nhau giữa Bích Loa Xuân và Long Tỉnh? Thật bất ngờ!
Tiểu Ngọc là nha hoàn trong thư viện, bình thường đều ở bên Bạch Hiểu Nguyệt, ngoại hình rất đẹp, lại thông minh nên Bạch Hiểu Nguyệt không bắt nàng làm những công việc nặng nhọc, chỉ làm những công việc như mài mực hoặc chọn y phục, tình cảm của hai người rất tốt.
Tiểu Ngọc đang ở bên ngoài, từ xa nghe thấy tiếng Sách La Định gọi mình thì cũng hơi khó hiểu, nhanh chóng chạy vào tiểu viện: “Tướng quân?”.
Sách La Định cười, ngoắc tay với nàng: “Mang một ấm Bích Loa Xuân lại đây”.
“A, vâng”. Tiểu Ngọc tuy không hiểu lắm nhưng cũng nhanh chóng chạy đi pha trà.
Sách La Định đảo mắt nhìn, thấy Đường Tinh Vũ quả nhiên đang nhìn Tiểu Ngọc, nhìn vẻ mặt của y, xem ra y đang kinh ngạc vì trong phủ này cũng có nha hoàn xinh đẹp như vậy. Y như tỉnh táo hẳn lên.
Sách La Định thầm lắc đầu. Trình Tử Khiêm nhón chân liếc mắt nhìn vào trong rồi lại tiếp tục ngồi xổm trên ghế. Bạch Hiểu Phong thấy hắn viết thêm một hàng nữa: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…”.
Bạch Hiểu Phong khoanh tay tựa vào tường, sờ cằm - Sách La Định đang chơi trò gì đây?
Tiểu Ngọc nhanh chóng pha trà xong quay lại. Bạch Hiểu Phong liền cản nàng lại, cầm lấy bình trà trong tay nàng, xua tay bảo nàng cứ trở về tiếp tục công việc của mình đi, chỗ này không cần nàng nữa. Tiểu Ngọc liền lui ra. Bạch Hiểu Phong mỉm cười, gọi một gia nô, đưa ấm trà cho y, bảo y cầm vào cho Sách La Định, gia nô đi vào sân. Đường Tinh Vũ nghển cổ chờ, vừa thấy tên gia nô đi vào liền tỏ vẻ chán ghét và tiếc nuối - Nha hoàn xinh đẹp ban nãy đâu rồi?
Sách La Định nhận ấm trà, hắn biết Bạch Hiểu Phong đang ở bên ngoài, lại nhìn thái giám bên cạnh Đường Tinh Vũ một cái, ý bảo - Chủ nhân của ngươi không nói, hay là ngươi nói đi.
“Ừm, là thế này…”. Huy công công vừa định mở miệng lại thấy một gia nô chạy vào: “Sách tướng quân, Vinh phi đến, nói muốn cầu kiến tướng quân”.
Khóe môi Sách La Định hơi nhếch lên - Quả nhiên!
Bạch Hiểu Phong và Trình Tử Khiêm nhìn nhau, rất tự giác tránh ra sau hòn giả sơn. Từ bên ngoài, Vinh phi dẫn theo mấy tùy tùng vội vã đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.