Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Chương 29: Chương 7 (4)

Nhĩ Nhã

29/09/2017

Thư viện Hiểu Phong, trong sân viện của Sách La Định.

Tử Liêm bắc lò nấu lẩu, mấy binh lính bên cạnh đang bắc giá nướng thịt, xem ra hôm nay đã bắt được không ít thú rừng. Sách La Định ngồi khoanh chân ở giữa sân, cầm một khúc xương trêu Tuấn Tuấn.

Trình Tử Khiêm xem những tin đồn ngày hôm nay, không khỏi than thở: “Lão Sách này, ngươi được đấy, chỉ ra ngoài dạo một vòng mà tất cả những chuyện rối loạn đều do ngươi gây ra hết”.

Sách La Định bĩu môi.

“Sách tướng quân, ngươi có cần thanh minh không, rõ ràng chuyện này không hề liên quan đến ngươi, sao có thể bị đổ oan như thế!”. Sầm Miễn rất ngại, nói.

Sách La Định khoát tay: “Haizz, cũng đâu phải lần đầu, quan tâm làm gì”.

“Nhưng mọi người đều hiểu lầm ngươi, coi ngươi như người xấu”. Sầm Miễn bất bình: “Ngươi có làm gì đâu?”.

“Cũng không có gì không tốt, đi ăn không cần tranh chỗ, mọi người thấy ta là tự động tránh ra, đường ta đi rất thoáng”. Nói xong, Sách La Định cho Tuấn Tuấn khúc xương, nhảy khỏi bàn đá cùng thuộc hạ của mình nướng thịt.

Trình Tử Khiêm ôm một đống bản thảo hỏi Bạch Hiểu Nguyệt đang lật giở tập sách tranh: “Lão Sách lại bị người ta đổ oan, không đau lòng à?”.

Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn: “Biết rồi còn hỏi”.

Trình Tử Khiêm cười rất đáng ăn đập.

Bạch Hiểu Nguyệt thở dài, Sách La Định bị oan nàng đương nhiên đau lòng, nhưng lại cảm thấy số người không thích Sách La Định càng nhiều càng tốt, đặc biệt là nữ nhân, như vậy không ai tranh với nàng rồi!

Đến lúc lên đèn, lẩu và thịt nướng cũng chín, tất cả mọi người trong thư viện đều bị mùi thơm dụ đến cùng ngồi ăn. Đường Tinh Trị ủ rũ đi vào, Hồ Khai đi bên cạnh còn cầm theo một cái nệm mềm.

“Sao rồi? Bị đòn hả?”. Bạch Hiểu Phong thấy Đường Tinh Trị ôm mông, thương thay cho hắn, Hoàng hậu nương nương cũng nghiêm khắc quá.

“Nguyệt Yên đâu rồi?”. Đường Nguyệt Nhữ bưng bát hỏi Đường Tinh Trị.

Đường Tinh Trị thở dài: “Bị hoàng nương tát cho một cái, đang khóc ở trong phòng ấy, nói là không ăn”.

Mọi người âm thầm lè lưỡi, không hổ là Lệ phi, ra tay không nhẹ. Một người bị tát, một người bị tét đít, haizz, thực ra con cháu hoàng thất đôi khi còn không bằng con nhà bình dân.

“Nguyệt Yên chưa ăn cơm trưa, giờ lại không ăn cơm tối, còn khóc nữa, không cẩn thận sẽ ốm mất”. Đường Nguyệt Nhữ lo lắng.

“Đúng vậy, nàng ấy đã không ốm thì thôi, ốm vào là ho dữ lắm”. Hạ Mẫn cau mày, nói với Đường Tinh Trị: “Mang cho nàng chút gì ăn đi”.

Đường Tinh Trị vừa ngồi xuống đã đau gần chết, nói: “Ta lo thân mình còn chưa xong, các ngươi mang cho con bé đi”.

Hạ Mẫn nhìn Nguyên Bảo Bảo, Nguyên Bảo Bảo nhìn Thạch Minh Lượng, cuối cùng mọi người cùng quay sang nhìn Bạch Hiểu Phong. Bạch Hiểu Phong vẫn ưu nhã uống rượu, thấy mọi người nhìn mình, bèn nói với Sách La Định đang ngồi bên cạnh nhúng thịt dê cho Bạch Hiểu Nguyệt: “Ngươi đi đi”.

“Oá…”. Không chỉ Sách La Định, tất cả mọi người đều nhịn không được mà ố một tiếng: “Nguyệt Yên càng không ăn nổi”.

“Thôi để ta đi”. Nguyên Bảo Bảo lấy một bát canh nóng, lại cầm thêm hai cái cánh gà chạy đi tìm Đường Nguyệt Yên.

Chỉ lát sau, đã thấy nàng trở về với vẻ mặt ủ dột: “Nguyệt Yên giận ghê lắm, nàng ta đổ hết canh đi, may mà ta chạy nhanh, nếu không cánh gà cũng bị ném vào người luôn rồi”.

Mọi người cũng bất lực.

“Nóng nảy thế sao?”. Sách La Định hỏi Trình Tử Khiêm vừa gặm đùi gà vừa viết lia lịa bên cạnh.

“Ừm, Thất công chúa rất ít khi nổi giận, nhưng đã bực lên là không thể kiềm chế được. Cách tốt nhất là cứ mặc kệ nàng ấy, trước khi tâm trạng nàng ấy vui vẻ trở lại thì tránh càng xa càng tốt!”. Trình Tử Khiêm chậc chậc, lắc đầu.

Mọi người đều gật đầu vẻ hiểu biết.

Sách La Định lắc đầu - Tính cách như thế thì ai mà chịu nổi, chắc thành gái ế rồi.

Đêm đến, mọi người ăn lẩu xong thì ai về phòng người nấy đi ngủ.

Đường Tinh Trị bị đánh vào mông nên nằm lỳ trên giường rầu rĩ. Lý do hắn bị đánh không phải vì hắn không trông nom Đường Nguyệt Yên cho tốt, cũng chẳng phải chuyện ngày đầu tiên hắn dẫn Sầm Miễn ra ngoài đã bị người ta đập cho vỡ đầu chảy máu, mà là lúc Đường Tinh Vũ đi tìm Sách La Định, sao hắn lại không có mặt ở thư viện? Tại sao không quan tâm đến chuyện rốt cuộc Đường Tinh Vũ tìm Sách La Định làm gì, tâm tư lúc nào cũng chỉ biết đến Bạch Hiểu Nguyệt, thật là kém cỏi.

Đường Tinh Trị úp mặt vào gối, buồn bực không vui. Hắn cảm thấy làm hoàng tử chẳng thú vị gì cả, cho dù sau này có làm hoàng đế cũng thế mà thôi.

“Cốc cốc cốc”, có tiếng gõ cửa.

Đường Tinh Trị kêu lên: “Vào đi”.

Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Sầm Miễn cầm lọ thuốc, thò đầu vào: “Tinh Trị”.

“Sầm Miễn? Ngươi chưa ngủ sao?”. Đường Tinh Trị ngẩng đầu nhìn hắn.

Sầm Miễn đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh, đưa cho hắn lọ thuốc: “Ngươi đau quá không ngủ được à? Thuốc này do quân y trong quân doanh nhà ta điều chế, ngươi bôi vào vết thương sẽ bớt sưng, hết đau đấy”.

“Ừ”. Đường Tinh Trị nhận lấy, thở dài: “Ngươi thật có lòng, thật ra thì ta cũng thuộc loại da dày, thịt mông lại càng dày, sẽ nhanh khỏi thôi”.

Sầm Miễn kinh ngạc: “Ý ngươi là ngươi thường xuyên bị đánh hả?”.

Đường Tinh Trị cười khan: “Chứ sao nữa”.

“Lần này nếu không phải vì muốn giúp ta, ngươi cũng không vô cớ bị đánh”. Sầm Miễn có chút áy náy.

“Ngươi thật thà quá đấy”. Đường Tinh Trị xua tay: “Rõ ràng là Nguyệt Yên gây chuyện, liên quan gì đến ngươi… Ngươi biết không, cũng may ngươi giúp Nguyệt Nhữ tỷ tỷ đỡ cái nghiên mực kia. Nếu ném trúng Nguyệt Nhữ, ngươi thử nghĩ xem, tỷ ấy liễu yếu đào tơ như vậy, nhỡ có mệnh hệ gì thì ta còn mạng mà sống sao… chưa nói tới mẫu hậu, phụ hoàng có khi sẽ đánh chết ta đấy”.

Sầm Miễn cười, sờ đầu.

“Nhưng biểu hiện ngày hôm nay của ngươi không tệ!”. Đường Tinh Trị gật đầu: “Cho dù Bạch Hiểu Phong có đầu thai mấy kiếp cũng không thể bất chấp tất cả đi cứu một cô gái như ngươi được”.

Sầm Miễn gãi đầu: “Lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều”.

“Cho nên mới nói ngươi là nam nhân tốt”. Đường Tinh Trị tựa cằm vào gối, lắc đầu: “Haizz, tính cách này của Nguyệt Yên đúng là cần phải sửa, vừa nóng nảy vừa bướng bỉnh, mấy ngày nay chẳng biết đang bực bội điều gì mà khó tính hơn hẳng bình thường”.

Sầm Miễn đưa thuốc xong thì đứng dậy: “Vậy ta đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi đi”.

Đường Tinh Trị gật đầu, Sầm Miễn ra ngoài, đi về phía phòng mình. Lúc đi ngang qua nhà bếp, hắn nghe thấy bên trong có tiếng động, thò đầu vào nhìn thì thấy có một bóng người, sau đó nghe “choang” một tiếng, hình như là đánh rơi bát.

Sầm Miễn đi vào, thấy Đường Nguyệt Yên đang luống cuống nhặt đồ.

“Thất công chúa?”.

Đường Nguyệt Yên giật mình, quay đầu nhìn thấy Sầm Miễn thì lườm hắn một cái. Sầm Miễn nhớ ban nãy Đường Nguyệt Nhữ có nói, trưa nay Đường Nguyệt Yên không ăn cơm, tối lại tức giận bỏ bữa, chắc là đói bụng rồi.

Bánh bao trong vỉ hấp đã nguội, Sầm Miễn thấy Đường Nguyệt Yên trề môi nhặt bát vỡ, liền đi vào giúp một tay: “Để ta”.



Nàng đứng lên định đi ra ngoài.

“Ta nấu mỳ cho muội nhé?”. Sầm Miễn cười nói: “Lấy trộm ít thịt bò muối của lão Sách”.

Nàng dừng bước, dù rất muốn đi nhưng cái bụng lại không chịu, đói chết mất.

Sầm Miễn tìm một vòng trong bếp nhưng không thấy mỳ sợi, mà chỉ có vỏ bánh chẻo, bèn lấy một ít ra băm nhỏ, nấu cho nàng một bát, cho một ít thịt bò lên trên, đặt xuống trước mặt nàng.

Đường Nguyệt Yên cau mày: “Thứ gì vậy, trông bẩn thế”.

Sầm Miễn cười: “Muội ăn lót dạ rồi đi ngủ một giấc, sáng mai dậy là có bữa sáng rồi”.

Đường Nguyệt Yên mím môi, cầm đũa lên gắp một miếng đút vào miệng, cảm thấy mùi vị không tệ lắm, thế là nàng ngoan ngoãn ăn.

Sầm Miễn rửa tay xong, lại thấy nàng vỗ vỗ bàn, ý bảo hắn ngồi xuống, Sầm Miễn làm theo.

“Ngươi thích Tam tỷ của ta hả?”. Đường Nguyệt Yên vừa ăn vừa hỏi.

Sầm Miễn đỏ mặt, gãi đầu… chẳng lẽ Đường Tinh Trị nói cho nàng biết.

Đường Nguyệt Yên lườm hắn một cái, lầm bầm: “Tên ngốc”.

Sầm Miễn lúng túng.

“Ban nãy sao ngươi lại xin lỗi kỹ nữ đó!”. Đường Nguyệt Yên bất mãn: “Ta có làm gì sai đâu, tại ả chọc ta trước chứ!”.

Sầm Miễn lại gãi đầu: “Ả đang giận mà…”.

“Ta cũng giận! Dựa vào đâu mà một công chúa như ta phải xin lỗi một kỹ nữ thấp hèn như ả?!”. Đường Nguyệt Yên trừng mắt nhìn hắn.

Sầm Miễn có chút hối hận, ban nãy không vào nhà bếp có phải tốt không, phải trả lời thế nào đây, một lúc lâu sau, hắn nói: “Chuyện đó… Muội cũng nói muội là công chúa, ả là kỹ nữ, ả rất thảm rồi, muội cũng nên nhường ả một chút”.

Sầm Miễn nói xong, Đường Nguyệt Yên không nói gì, chỉ vừa ăn mỳ vừa liếc mắt nhìn hắn. Hắn sờ mũi, bị nhìn thế này thấy rợn cả người.

Đường Nguyệt Yên vừa ăn mỳ vừa nói: “Ngươi mà cứ nhút nhát như thế, Tam tỷ sẽ không thèm để ý đến ngươi đâu”.

Sầm Miễn không nói gì, ngồi yên bên cạnh.

Nàng lại liếc hắn một cái: “Các ngươi thật kỳ lạ, ngươi thì thích Tam tỷ ta, Bạch Hiểu Nguyệt lại càng bệnh hơn, đi thích tên Sách La Định”.

Sầm Miễn cau mày: “Sách La Định không tốt sao? Hắn và Bạch Hiểu Nguyệt cô nương rất xứng đôi!”.

Khóe miệng Đường Nguyệt Yên giật giật: “Xứng cái con khỉ, một là thiên kim nhà tể tướng, đại tài nữ…”.

“Sách La Định là đại tướng quân, võ công đệ nhất mà!”. Sầm Miễn không đợi nàng nói xong đã cắt ngang: “Không nên dựa vào dòng dõi mà xét chuyện có nên thích hay không, hai bên có tình cảm với nhau mới là quan trọng nhất”.

Đường Nguyệt Yên ăn mỳ xong, đặt đũa xuống: “Vậy nếu ngươi thật sự thích Tam tỷ, sao không cầu hôn đi?”.

“Thế không được”. Sầm Miễn lắc đầu: “Lựa chọn của Nguyệt Nhữ tỷ tỷ mới là quan trọng nhất”.

“Hả?”. Đường Nguyệt Yên không hiểu.

“Nếu tỷ ấy thích người khác, ta cầu hôn thì chẳng phải sẽ khiến tỷ ấy khó xử sao”. Sầm Miễn lắc đầu: “Không thể được, không thể được”.

Đường Nguyệt Yên thật sự muốn đập bát lên đầu hắn, chẳng có tiền đồ gì cả.

“Muội ăn xong rồi hả?”. Sầm Miễn run rẩy cầm bát đặt vào trong chậu rửa, chỉ sợ lát nữa tiểu công chúa này lại nổi khùng lên: “Ta về phòng đây, muội cũng đi ngủ sớm đi”, nói xong liền chạy mất tăm.

Đường Nguyệt Yên hậm hực ra khỏi bếp, lại thấy Trình Tử Khiêm ngồi chồm hổm trên một tảng đá cách đó không xa, đang viết gì đó. Nàng bèn đi tới, hỏi: “Tử Khiêm phu tử, ngươi không ngủ à?”.

Trình Tử Khiêm cười đầy ẩn ý: “Ngủ, ngủ chứ, giờ đi ngủ đây”.

Nói xong, hắn cười hì hì rồi bỏ đi.

Sáng sớm hôm sau, Sách La Định bị đánh thức bởi tiếng ồn ào huyên náo, hắn gãi đầu - Gì mà ồn thế? Hắn đứng dậy, ra mở cửa nhìn, giật nảy mình, chỉ thấy bọn nha hoàn và gia nô đang hùng hùng hổ hổ quét dọn sân viện. Hắn khoanh tay đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời, mới tờ mờ sáng thôi mà, còn sớm hơn cả giờ mình thường dậy nữa, bọn họ đang làm cái quái gì vậy? Hắn tiện tay kéo một tên gia nô lại, hỏi: “Không phải lễ tết gì, các ngươi làm gì vậy?”.

“Sách tướng quân”. Gia nô kia nói: “Tối qua trong cung truyền tin, Hoàng hậu nương nương muốn đến tham quan thư viện, sao có thể không quét dọn được. Sách tướng quân, ngài có quần áo cần giặt không?”.

Khóe miệng Sách La Định giật giật, lắc đầu, thầm nghĩ - Hôm qua Hoàng hậu mới quất mông Đường Tinh Trị xong, hôm nay lại đến thăm thư viện à?

Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, hoạt động gân cốt một chút rồi chạy đến nhà bếp. Sách La Định gặp Tiểu Ngọc ở đó, liền bảo nàng nói với Bạch Hiểu Nguyệt là hắn đã dậy rồi, tự nấu mỳ ăn, nàng đừng dậy sớm nữa, cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

Tiểu Ngọc chạy như bay, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới tỉnh ngủ đã được nghe Tiểu Ngọc miêu tả tình hình một cách vô cùng sống động, nàng lăn qua lăn lại trong chăn, lòng vô cùng ngọt ngào!

Bạch Hiểu Nguyệt vui sướng, quyết định nằm ngủ đến khi mặt trời lên cao đến ba con sào mới dậy. Mấy hôm nữa là đến lễ mừng thọ của Hoàng thượng, hằng năm cứ đến dịp này là được nghỉ, còn có hội hoa và các ngày lễ long trọng nữa, đám tài tử giai nhân đều hăm hở vui dạo. Tuy nàng đi lại khó khăn, nhưng có Sách La Định đẩy xe lăn giúp rồi! Chiều nay là hội hoa, nàng sẽ đi cùng Sách La Định, tiện thể hóng hớt một chút về chuyện của đại ca nàng, Sầm Miễn, Nguyệt Nhữ, Nguyệt Yên…

Chỉ tiếc là tâm tình phơi phới này của Bạch Hiểu Nguyệt lại bị một tin dữ phá tan. Bạch Hiểu Phong sầm mặt đến nói với nàng: “Xong rồi, Hoàng hậu đi tham quan thư viện, bảo mẫu thân chúng ta đi cùng”.

Bạch Hiểu Nguyệt há miệng: “Cái gì?”.

“Hôm qua mẫu thân vào cung uống trà cùng Hoàng hậu nương nương, nói đã mấy ngày nay không gặp muội, muội lại không về nhà”. Bạch Hiểu Phong tỏ ra bất lực: “Người vừa nghe nói sáng nay Hoàng hậu muốn đến thăm thư viện liền ngỏ ý muốn đi cùng, muội xong đời rồi, ta cũng không thể giữ bí mật giúp muội được nữa đâu!”.

“Làm sao bây giờ!”. Bạch Hiểu Nguyệt kéo tay áo Bạch Hiểu Phong: “Muội muốn đi hội hoa nữa! Nếu bị mẫu thân kéo về nhà trong bộ dạng này thì nhất định sẽ bị giam lỏng đấy!”.

Bạch Hiểu Phong bị nàng kéo tay áo, nói: “Muội hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Lát nữa có khi ta cũng bị mắng, cha mà biết có khi ta còn bị ăn đòn ấy”.

“Không phải chứ”. Vẻ mặt Bạch Hiểu Nguyệt như đưa đám: “Ca ca nghĩ cách đi”.

“Cách duy nhất bây giờ chính là…”.

Hai người liền quay đầu lại, không ngoài dự đoán, Trình Tử Khiêm đang nấp phía sau nghe lỏm.

“Phu tử, ngươi có cách à?”. Bạch Hiểu Nguyệt vội nói.

“Cô bỏ trốn với lão Sách, thế nào?”. Trình Tử Khiêm vừa nói xong, Bạch Hiểu Phong đã muốn đạp cho hắn một cước, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại rất nghiêm túc chống cằm nghĩ: “Ừm, cái này…”.

“Muội đừng có mơ!”. Bạch Hiểu Phong cảnh cáo.

“Tiểu thư, tiểu thư”. Lúc này, Tiểu Ngọc lại chạy vào nói: “Nguyên tiểu thư cùng nhóm Thất công chúa muốn đi mua y phục mặc đi chơi hội hoa ngày mai, hỏi tiểu thư thích kiểu dáng nào, bọn họ sẽ mua về cho tiểu thư”.

Bạch Hiểu Nguyệt nghe xong như gặp được cứu tinh: “Bảo họ chờ ta, ta cũng đi!”.

Thế là nửa canh giờ sau, Sách La Định bất đắc dĩ phải ngồi trước xe ngựa, dựa vào càng xe, một gia nô ngồi bên cạnh hắn đánh xe mà nơm nớp lo sợ, trong xe toàn các cô nương.



Hôm nay Sách La Định gặp phải tai bay vạ gió. Hắn ăn sáng xong sớm, nghĩ hôm nay không phải lên lớp nên định đến quân doanh cả ngày. Hắn vốn định mang người lên núi Đại Bình dạo một lượt, xem có phát hiện ra chút đầu mối nào của lũ sơn tặc kia không.

Ai ngờ vừa ra đến cửa đã bị Bạch Hiểu Nguyệt chặn lại, bảo hắn đi đẩy xe cho nàng. Sách La Định cũng không có cách nào khác, đoán tiểu thư này không đi mua sách thì cũng là mua bút, chẳng ngờ một xe đầy các cô nương đi tới, nói là muốn đi mua y phục. Sách La Định vốn định bỏ chạy, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt cứ giữ chặt hắn, thế là… vị đại tướng quân này chẳng còn cách nào khác là ủ rũ đưa các cô nương đi mua y phục.

Xe ngựa dừng lại trước cửa hàng y phục lớn nhất hoàng thành, Sách La Định đưa mắt nhìn, trời ơi… toàn là nữ nhân! Sách La Định chỉ biết âm thầm kêu trời, nhưng vì phải đẩy xe cho Bạch Hiểu Nguyệt nên hắn chẳng còn cách nào khác là đành nhắm mắt tiến lên.

Xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt rất nặng, phải hai gia nô mới có thể khiêng được, nhưng Sách La Định chỉ cần một tay là có thể nâng lên hạ xuống dễ dàng, mấy cô nương còn tính hôm nay chắc sẽ mua được nhiều đồ hơn mọi khi, Sách La Định cầm được hết ấy mà.

Đẩy xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt vào cửa hàng y phục, Sách La Định cảm thấy chóng mặt… Mấy loại vải hoa kia nhìn còn đau mắt hơn mê hồn trận, nhìn hoa cả mắt. Sách La Định bắt đầu nghĩ, cần quái gì đến Ngũ Hành trận hay Bát Quái trận gì gì đó, lúc cần thì cứ vác cái Hoa Bố(56) trận này ra, có khi còn hữu dụng hơn ấy chứ.

(56) Hoa bố nghĩa là vải hoa.

Chủ tiệm vừa thấy khách quý đến thì lập tức đóng nửa bên cửa để các cô nương thoải mái chọn y phục. Sách La Định muốn tìm góc nào đó chợp mắt một lát, hoặc là làm một giấc trên xe ngựa cũng được, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại muốn hắn đẩy đi ngắm y phục khiến hắn phát sầu, đẩy xe của Bạch Hiểu Nguyệt đi xem từng khúc vải hoa.

Bạch Hiểu Nguyệt vừa xem vừa hỏi: “Cái này được không? Có phải cái kia đẹp hơn không? Ngươi thích cái nào?”.

Sách La Định choáng váng đầu óc, thầm than, mình đã gây ra nghiệp chướng gì để bị đày đọa đến độ phải đi chọn vải hoa với một đám cô nương thế này cơ chứ.

Sách La Định ôm một đống y phục đã chọn xong ra ngoài, đặt vào trong xe ngựa, ngồi xuống thở dốc thì thấy đối diện có quán trà, định đi sang uống chén trà, nghỉ một lát rồi quay lại tiếp tục làm phu khuân vác.

Vào quán trà ngồi xuống, Sách La Định ném hai hạt lạc vào miệng, đang nhai thì nghe thấy hai đứa nhỏ bên đường vừa tung đá vừa hát đồng dao, hình như đang chơi trò gì đó.

Sách La Định uống trà, nghe hát, những câu khác hắn không nghe rõ lắm, chỉ nghe được hai câu cuối, cái gì mà “con gái của tiên hoàng không phải con ruột, nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.

“Phụt…”. Sách La Định phun cả ngụm trà vừa uống ra ngoài, ngoáy tai nghe lắng nghe.

“Má ơi”.

Sách La Định cúi đầu, thấy Trình Tử Khiêm ngồi chồm hổm ở cái ghế bên cạnh cũng đang nghiêng tai nghe mấy đứa trẻ kia hát.

“Này, cháu bé”. Trình Tử Khiêm đưa tay kéo một đứa trong số đó: “Bài hát này ai dạy cháu?”.

Đứa bé kia ngẩn người, nhìn Trình Tử Khiêm: “Tất cả mọi người đều hát mà”.

Sách La Định và Trình Tử Khiêm nhìn nhau một cái, mấy đứa nhỏ này khoảng ba, bốn tuổi, chắc cũng không hiểu ý nghĩa của lời hát này, bài này nghe rất vần, trẻ con chỉ coi như một trò chơi mà thôi… Nhưng ai dạy bọn chúng bài hát này? Bọn chúng nhỏ như vậy mà cũng biết hát thì xem ra đây không phải là chuyện mới xảy ra.

“Sách La Định”.

Lúc này, Nguyên Bảo Bảo chạy tới, mặt đỏ bừng: “Chúng ta chọn xong rồi, muốn nhờ ngươi bê giúp, cả xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt nữa…”.

Nguyên Bảo Bảo chưa nói xong thì cũng bị bài đồng dao của mấy đứa nhỏ thu hút, ngoáy tai: “Cái gì?”.

“A, mau về thôi”. Sách La Định kéo Nguyên Bảo Bảo trở về cửa hàng y phục. Nguyên Bảo Bảo vẫn chưa hiểu gì, gì mà “nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm” chứ?

Lúc Sách La Định chuyển đống y phục lên xe, Trình Tử Khiêm đã cho đám trẻ kia ít tiền bảo chúng đi mua kẹo ăn, đừng ở đây hát nữa. Bọn Bạch Hiểu Nguyệt đi từ cửa hàng y phục ra, vì mua được nhiều váy mình thích nên tâm trạng rất vui, Sách La Định bê xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt lên xe ngựa. Lúc này hắn mới cảm thấy… không khí xung quanh hình như hơi kỳ lạ.

Nam thanh nữ tú của thư viện Hiểu Phong đều là những nhân vật có tiếng nên lúc ra ngoài bị người ta vây quanh cũng là chuyện bình thường, nên trước đó Sách La Định cũng không để ý lắm. Nhưng bây giờ nhìn lại mới phát hiện hình như không giống trước đây. Trước đây, người đi đường hầu hết đều có vẻ mặt tò mò và hâm mộ, nhưng hôm nay… hình như còn chỉ trỏ bàn tán vẻ thích thú, có người còn cười nữa.

Bọn Bạch Hiểu Nguyệt không hề phát hiện ra có gì khác thường.

Các cô nương vừa ngồi vào xe ngựa, buông rèm, Sách La Định cũng ngồi ở đầu xe, liền nghe thấy ai đó trong đám người đang hiếu kỳ kia hét to: “Nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.

Cả đám người cười ầm lên. Sách La Định cau mày. Các cô nương ngồi trong xe nghe không rõ, nhưng cũng nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài.

“Làm sao vậy?”. Hạ Mẫn định ghé đầu ra xem thì Nguyên Bảo Bảo giơ tay giữ màn xe lại, căng thẳng đến độ đôi mắt trợn tròn.

Đường Nguyệt Yên đang xem hình thêu cũng có chút khó hiểu, nhìn Nguyên Bảo Bảo: “Sao vậy?”.

“Không… không có gì”. Nguyên Bảo Bảo hễ căng thẳng là lại nói lắp.

May mà lúc này xe ngựa bắt đầu đi.

Vì Bạch Hiểu Nguyệt ngồi xe lăn nên nàng tựa vào cửa sổ, hình như vừa rồi cũng nghe được câu ấy, cái gì “vụng trộm…” nhỉ?

Đường Nguyệt Nhữ không nghe rõ, nhưng mấy hôm nay nàng cũng cảm thấy là lạ, hình như luôn có người chỉ trỏ mình.

Xe ngựa về đến thư viện Hiểu Phong, đám nha hoàn trong thư viện chạy ra giúp các cô nương mang đồ vào. Sách La Định tung người xuống ngựa thì thấy Bạch Hiểu Phong đi ra. Bạch Hiểu Nguyệt vịn cửa sổ xe, hỏi: “Ca ca, mẫu thân đi chưa?”.

Bạch Hiểu Phong gật đầu: “Đi lâu rồi”.

Bạch Hiểu Nguyệt thở phào.

Sách La Định bê xe lăn của nàng xuống, nhìn xung quanh, thấy có không ít người đi đường đều cười trộm thì cau mày - Quả nhiên bị truyền ra rồi.

“Lão Sách”. Sách La Định vừa đẩy xe lăn vào thư viện thì Trình Tử Khiêm đã vọt đến sau lưng, kéo hắn một cái, hất đầu sang một bên như nói - Qua kia nói chuyện đi!

Sách La Định giao xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt cho Bạch Hiểu Phong, cùng Trình Tử Khiêm đi sang một bên, hỏi: “Tình hình thế nào?”.

“Bị truyền ra rồi, khoảng mười ngày trước bắt đầu có trẻ con hát bài ca dao này, lời ca hơi khó hiểu nhưng rất vần, đại ý nói là tiên hoàng bị cắm sừng. Tam công chúa Đường Nguyệt Nhữ là do nương nương vụng trộm với một thị vệ sinh ra, tiên hoàng không có khả năng sinh con, nhưng ngài sợ nói chuyện ấy ra thì xấu mặt mình nên đành ngậm đắng nuốt cay, đã sớm ban chết cho Hoàng hậu nương nương, bản thân ngài cũng vì tức giận mà chết”.

Sách La Định cau mày: “Mười ngày trước đã bắt đầu truyền ra rồi sao? Thế thì khi ấy cha con Sầm Miễn vẫn chưa vào thành nhỉ?”.

Trình Tử Khiêm ngẫm nghĩ, gật đầu: “Không ai biết họ sẽ đến”.

“Đã truyền ra lâu như vậy rồi sao… chả trách Hoàng thượng lại phái thị vệ canh chừng Tam công chúa”. Sách La Định sờ cằm: “Lúc trước chẳng phải ngươi nói Hoàng hậu và Lệ phi phái người điều tra về thân thế của Tam công chúa sao, ngươi là người có được tin tức đầu tiên… giờ xem ra tin tức đó là chính xác ư?”.

“Ngươi cũng nghĩ là Lệ phi và Hoàng hậu phái người lan truyền tin tức này à?”.

Sách La Định ngẫm nghĩ, nhún vai: “Nếu là thật, thế thì chỉ cần một chiêu là tiệt trừ hậu hoạn luôn rồi”.

“Chuyện Hoàng hậu không sợ Sầm Miễn thích Đường Nguyệt Nhữ cũng có thể lý giải được rồi”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Quế vương dù chết cũng sẽ không cho Sầm Miễn lấy Đường Nguyệt Nhữ. Bạch tướng có chết cũng không cho Bạch Hiểu Phong lấy nàng… Tình hình của Tam công chúa thật đáng lo! Tuổi nàng không còn nhỏ nữa, vốn là công chúa cao quý, đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành, thoắt cái lại trở thành nỗi sỉ nhục của hoàng tộc rồi!”.

Hai người đang nói thì nghe thấy sau lưng “xoảng” một tiếng. Cả hai quay đầu lại, thấy Sầm Miễn đứng sau lưng hai người bọn họ, chén trà vốn nằm trong tay hắn đã rơi vỡ.

Trình Tử Khiêm và Sách La Định nhìn nhau rồi nhanh chóng nhìn xung quanh… may mà phía sau họ chỉ có Sầm Miễn chứ không còn ai khác.

Sách La Định trừng mắt với Trình Tử Khiêm - Tại ngươi truyền bệnh đi mà không gây ra tiếng động cho hắn đấy.

Trình Tử Khiêm bĩu môi - Ngươi có công phu giỏi như vậy, có người đứng ngay phía sau mà ngươi cũng không biết, còn nói ta sao.

“Các ngươi nói thật sao?”. Sầm Miễn vô cùng lo lắng: “Ban nãy ở trên đường ta cũng nghe thấy mấy đứa nhỏ hát lung tung, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Nguyệt Nhữ tỷ tỷ, nếu không có bằng chứng thì đừng nói lung tung!”.

Sách La Định thấy mặt Sầm Miễn đỏ bừng vẻ rất giận dữ, vội bảo hắn hạ hỏa, từ từ bàn, từ từ nghĩ cách!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook