Chương 10
Angdevy
25/05/2013
Đau đớn. Chán nản. Kid cúp học, đi thẳng về nhà với trái tim đang rỉ máu.
Nhưng Kid không hề biết rằng, nguy hiểm đang kề cận, rình rập bản thân mình chỉ vì Kid dám to gan hôn nữ thần tượng của trường (dù Kid bị tát). Bởi, tất cả hành động của Kid đã được tường thuật trực tiếp do các camera quay lại và phát lên toàn bộ bảng tin của trường, kéo theo lòng căm thù sôi sục của biết bao boy đang thầm thương trộm nhớ Candy... đâu đây trong trường là tiếng nghiến răng kèn kẹt của những boy đang thầm lên kế hoạch ...dằn mặt...
Kid nằm im lặng trong phòng của mình như 1 xác chết.>.<. Đối với Kid, Candy là cả trái tim mình, là tất cả linh hồn của mình. Cuộc sống luôn là 1 màu trắng xóa khi không có Candy. Từ trước tới nay, mỗi khi nghĩ đến Candy, nghĩa là Kid có thêm niềm vui trong cuộc sống. Chờ đợi Candy cũng là 1 niềm hạnh phúc. Chỉ cần Kid nghĩ rằng, Candy vẫn tồn tại đâu đó trong thế gian này, thì dù ở đâu, dù thế nào, Kid cũng sẽ không ngừng tìm kiếm Candy. Và rồi 1 ngày... Candy sẽ lại trở về bên Kid...
... nhưng...
...có lẽ tình yêu không đơn giản là như thế... cảm giác bị người mình yêu chối bỏ... cự tuyệt... lúc ấy... Kid thật sự muốn chết đi cho xong... đến lúc này, Kid mới hiểu được, mình đã làm tổn thương trái tim của biết bao người 1 cách đau đớn như thế nào... có lẽ là quả báo chăng?.. Kid tự cười chính mình...tại sao lại thành ra thế này? mình là làm sai điều gì ư? tại sao... tim mình lại đau thắt như bị bóp nghẹt thế này...? ... phải chăng vì mình quá ích kỷ... không muốn nghĩ rằng... Candy sẽ yêu 1 người khác...?...
... Candy ... hãy quay về đây... quay về thời ấu thơ ngọt ngào năm ấy...
... anh yêu em... anh rất yêu em... hơn cả mạng sống của mình...Candy là tất cả cuộc đời.. và cũng là... tất cả lẽ sống... em là tất cả linh hồn anh... dù em không yêu anh, dù em quên anh... dù cho anh trở thành cát bụi... dù cho rời bỏ thế gian này đi chăng nữa... khi linh hồn anh vẫn còn tồn tại... thì anh sẽ vẫn mãi yêu em.....................
Và lúc đó... tại New York( ở đây đang là ban ngày>.<):
_ Chào dì, trông dì ngày càng trẻ ra đó !!_ Ken bước vào nhà Kid, cúi chào mẹ Kid, không quên nháy mắt nói đùa 1 câu.
_ Đúng là lẻo mép mà!! Anh đừng có sử dụng cái miệng dẻo kẹo đó trước mặt em! Nghe phát ói! _ Sakura đi ra, nhìn thẳng vào mặt Ken, tỏ thái độ cau có rõ ràng.
_ Này Sakura, sao con lại nói thế với anh Ken chứ?_ Mẹ Kid mắng 1 câu_ con ngồi xuống đây đi_ Bà rót trà mời.
_ Không sao đâu dì . con quen rồi. Sakura nhỉ?_ cười.
_ Hừ, mẹ toàn bênh người ngoài !!! Con đi đây, nếu không chắc chết vì tức mất! Bye!_ Sakura vừa xỏ vội đôi giày vừa nói, giơ tay chào rồi chạy luôn.
_ Cái con bé này thật là... con bỏ qua cho nó nhé, nó còn dại lắm._ bà lắc đầu.
_ không sao mà dì, con không để ý đâu. Vì lâu quá không gặp mọi người nên con đến chơi thôi.
_Ờ. Thằng Kid sang đó đã được 1 tuần rồi._ thở dài.
_ Vâng. Không biết nó làm gì mà cũng không thèm phone cho con 1 cuộc. Bực mình thật. Thư từ lại càng không có. _ Ken tỏ ra bực bội_ mà quên, nhắc đến thư từ mới nhớ, Kid có dặn con, hỏi xem có cái phong bì không đề tên với địa chỉ người gửi thì gửi sang cho nó. Có bức thư nào không ạ?
_ Ồ, có đó. Để dì lấy cho._ Bà đứng dậy, đi vào phòng trong 1 lát rồi quay ra với bức thư trên tay._ đây nè con.Nó được gửi đến vào ngày Kid đi luôn, con không nhắc chắc dì quên mất.
_ Vâng._ Ken đưa tay đón lấy_ con sẽ gửi cho Kid sau. Chú không có ở nhà ạ?
_ ừ, ông ấy có việc đi công tác rồi.
_ Vậy thôi, con xin phép. Con cũng có việc đang làm dở._ Ken đứng dậy_ Chào cô, cô nhớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe của con tới chú nhé.
_ Ừ. Chào con.
Ken cầm bức thư trong tay, leo lên chiếc Benz đen bóng, lái thẳng về nhà.
" uhm, chắc lại là ảnh của Candy rồi, mở ra xem vậy" Ken vừa bước vào phòng vừa bóc phong bì ra. Kid và Ken thân nhau đến nỗi, thư từ bí mật gì cũng cho nhau xem, tự nhiên như là chính bản thân mình vậy( Thế nên đừng bảo Ken bất lịch sự, hay xâm phạm quyền cá nhân nhé>.<). Nhưng thật bất ngờ, không hề có 1 tấm ảnh nào, ngoại trừ 1 bức thư viết tay. Ken buông người xuống chiếc ghế salon mềm mại, tò mò mở ra đọc và thật sự bất ngờ:
" Kid,
Chưa bao giờ em gửi thư cho anh cả nhỉ?Nhưng... tiếc thay... Đây là lần đầu tiên... và cũng là lần cuối cùng... em viết... Đã 10 năm trôi qua rồi, bao nhiêu thứ thay đổi, lòng người cũng đổi thay, cuộc sống là như thế. Có khi, anh cũng quên em rồi không chừng... lòng anh thay đổi và lòng em cũng thay đổi, như thế sẽ tốt cho cả anh và em. Em nghĩ là như thế và em cũng mong là như thế. Còn nếu anh vẫn chưa hề quên em, thì hãy coi như lời hẹn ước năm nào chứ là lời nói đùa thơ dại, làm gì tồn tại thứ tình yêu kì lạ như thế.
Có lẽ đó không phải là tình yêu... chỉ là tình thương mà thôi.
Em không muốn ta lầm lẫn. Vả lại, nếu như đó có thật là tình yêu đi nữa, thì em cũng không thể đợi anh nữa rồi, em không tin vào thứ tình yêu mà em cũng không biết chắc rằng đó có phải là tình yêu hay không nữa.
Trái tim ai rồi cũng có thể thay đổi. Rồi anh sẽ yêu 1 người con gái khác, có thể luôn bên anh, dịu dàng với anh, quan tâm ,chăm sóc cho anh khác hẳn em. Người như thế mới hợp với anh.
Em chúc anh tìm thấy được tình yêu đích thực của mình và hạnh phúc bên người ấy suốt đời.
Candy
P/s: Candy đã không còn là Candy nữa rồi. Đừng bao giờ nhắc đến em. Mong rằng khi ta bất ngờ gặp nhau và nhận ra nhau đi chăng nữa, thì anh cũng hãy xem như ta là 2 người xa lạ."
Ken sững người, không tin vào mắt mình. " ... cái... cái quái gì thế này?????..... cái thứ điên rồ...gì thế này!!!!!!!!!!!!????? ĐÙA Ư!!!!!!!!!!! ....KHÔNG THỂ NÀO TIN ĐƯỢC!!!!!!!!!!!!!!!" tay Ken run run " vậy còn Kid...??... Kid sẽ ... ra sao??? Khi biết tin này!!!!!!!!!!!!!!!!!?????????........... dù thế nào thì sớm muộn Kid cũng biết... mình... phải làm gì đây???"
Bỏ qua sự giận dỗi vớ vẩn khi thằng bạn thân không chịu liên lạc với mình 1 lần từ lúc rời New York tới giờ, Ken rút máy ra, gọi cho Kid ngay lập tức. Kid bắt máy với cái giọng thều thào như người sắp chết.
"alô"
_ mày đấy à? _Ken nói với giọng bình tĩnh nhất có thể_ có chuyện gì với mày ư? _ lo lắng_ hay... mày đã... gặp Candy rồi??
" uh"
_ R...Rồi sao?? ...ch... chuyện gì xảy ra???
" TAO. BỊ .TÁT. Candy... nói không hề quen tao( giọng đau khổ>.<)!! Tao.. bây giờ... không biết nên... làm gì nữa..."
_ Mày.... tỉnh lại đi, nếu không..._ Ken chần chừ_ ... từ bỏ tất cả đi cũng được.
" tao không thể, mày biết mà... mất Candy, tao....." đầu dây bên kia im bặt.
Ken thật sự vô cùng lo lắng. Sau 1 hồi im lặng không nói gì, Ken đáp:
_ Mày... thôi, tao sang Nhật. Bye._ tắt nguồn luôn.
Và lúc đó, tại Nhật, Kid đang trợn tròn mắt, há hốc miệng, hét vào cái di động của mình:
_ MÀY ĐIÊN À!!!!!???????????? MÀY SANG ĐÂY LÀM GÌ!!!!!!!!???? MÀY.... Ê, THẰNG NÀY.... AAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!! CHẾT TIỆTTTTTTT !!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng Kid chỉ còn nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia. Bực bội, Kid ném luôn cả chiếc điện thoại di động đời mới của mình vào 1 góc phòng. May thay trúng vào cái ghế nệm, nếu không chắc Kid sẽ phải đi quét dọn lại căn phòng mất...( lúc đó hối hận cũng không kịp luôn á>.<)
Nhưng Kid không hề biết rằng, nguy hiểm đang kề cận, rình rập bản thân mình chỉ vì Kid dám to gan hôn nữ thần tượng của trường (dù Kid bị tát). Bởi, tất cả hành động của Kid đã được tường thuật trực tiếp do các camera quay lại và phát lên toàn bộ bảng tin của trường, kéo theo lòng căm thù sôi sục của biết bao boy đang thầm thương trộm nhớ Candy... đâu đây trong trường là tiếng nghiến răng kèn kẹt của những boy đang thầm lên kế hoạch ...dằn mặt...
Kid nằm im lặng trong phòng của mình như 1 xác chết.>.<. Đối với Kid, Candy là cả trái tim mình, là tất cả linh hồn của mình. Cuộc sống luôn là 1 màu trắng xóa khi không có Candy. Từ trước tới nay, mỗi khi nghĩ đến Candy, nghĩa là Kid có thêm niềm vui trong cuộc sống. Chờ đợi Candy cũng là 1 niềm hạnh phúc. Chỉ cần Kid nghĩ rằng, Candy vẫn tồn tại đâu đó trong thế gian này, thì dù ở đâu, dù thế nào, Kid cũng sẽ không ngừng tìm kiếm Candy. Và rồi 1 ngày... Candy sẽ lại trở về bên Kid...
... nhưng...
...có lẽ tình yêu không đơn giản là như thế... cảm giác bị người mình yêu chối bỏ... cự tuyệt... lúc ấy... Kid thật sự muốn chết đi cho xong... đến lúc này, Kid mới hiểu được, mình đã làm tổn thương trái tim của biết bao người 1 cách đau đớn như thế nào... có lẽ là quả báo chăng?.. Kid tự cười chính mình...tại sao lại thành ra thế này? mình là làm sai điều gì ư? tại sao... tim mình lại đau thắt như bị bóp nghẹt thế này...? ... phải chăng vì mình quá ích kỷ... không muốn nghĩ rằng... Candy sẽ yêu 1 người khác...?...
... Candy ... hãy quay về đây... quay về thời ấu thơ ngọt ngào năm ấy...
... anh yêu em... anh rất yêu em... hơn cả mạng sống của mình...Candy là tất cả cuộc đời.. và cũng là... tất cả lẽ sống... em là tất cả linh hồn anh... dù em không yêu anh, dù em quên anh... dù cho anh trở thành cát bụi... dù cho rời bỏ thế gian này đi chăng nữa... khi linh hồn anh vẫn còn tồn tại... thì anh sẽ vẫn mãi yêu em.....................
Và lúc đó... tại New York( ở đây đang là ban ngày>.<):
_ Chào dì, trông dì ngày càng trẻ ra đó !!_ Ken bước vào nhà Kid, cúi chào mẹ Kid, không quên nháy mắt nói đùa 1 câu.
_ Đúng là lẻo mép mà!! Anh đừng có sử dụng cái miệng dẻo kẹo đó trước mặt em! Nghe phát ói! _ Sakura đi ra, nhìn thẳng vào mặt Ken, tỏ thái độ cau có rõ ràng.
_ Này Sakura, sao con lại nói thế với anh Ken chứ?_ Mẹ Kid mắng 1 câu_ con ngồi xuống đây đi_ Bà rót trà mời.
_ Không sao đâu dì . con quen rồi. Sakura nhỉ?_ cười.
_ Hừ, mẹ toàn bênh người ngoài !!! Con đi đây, nếu không chắc chết vì tức mất! Bye!_ Sakura vừa xỏ vội đôi giày vừa nói, giơ tay chào rồi chạy luôn.
_ Cái con bé này thật là... con bỏ qua cho nó nhé, nó còn dại lắm._ bà lắc đầu.
_ không sao mà dì, con không để ý đâu. Vì lâu quá không gặp mọi người nên con đến chơi thôi.
_Ờ. Thằng Kid sang đó đã được 1 tuần rồi._ thở dài.
_ Vâng. Không biết nó làm gì mà cũng không thèm phone cho con 1 cuộc. Bực mình thật. Thư từ lại càng không có. _ Ken tỏ ra bực bội_ mà quên, nhắc đến thư từ mới nhớ, Kid có dặn con, hỏi xem có cái phong bì không đề tên với địa chỉ người gửi thì gửi sang cho nó. Có bức thư nào không ạ?
_ Ồ, có đó. Để dì lấy cho._ Bà đứng dậy, đi vào phòng trong 1 lát rồi quay ra với bức thư trên tay._ đây nè con.Nó được gửi đến vào ngày Kid đi luôn, con không nhắc chắc dì quên mất.
_ Vâng._ Ken đưa tay đón lấy_ con sẽ gửi cho Kid sau. Chú không có ở nhà ạ?
_ ừ, ông ấy có việc đi công tác rồi.
_ Vậy thôi, con xin phép. Con cũng có việc đang làm dở._ Ken đứng dậy_ Chào cô, cô nhớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe của con tới chú nhé.
_ Ừ. Chào con.
Ken cầm bức thư trong tay, leo lên chiếc Benz đen bóng, lái thẳng về nhà.
" uhm, chắc lại là ảnh của Candy rồi, mở ra xem vậy" Ken vừa bước vào phòng vừa bóc phong bì ra. Kid và Ken thân nhau đến nỗi, thư từ bí mật gì cũng cho nhau xem, tự nhiên như là chính bản thân mình vậy( Thế nên đừng bảo Ken bất lịch sự, hay xâm phạm quyền cá nhân nhé>.<). Nhưng thật bất ngờ, không hề có 1 tấm ảnh nào, ngoại trừ 1 bức thư viết tay. Ken buông người xuống chiếc ghế salon mềm mại, tò mò mở ra đọc và thật sự bất ngờ:
" Kid,
Chưa bao giờ em gửi thư cho anh cả nhỉ?Nhưng... tiếc thay... Đây là lần đầu tiên... và cũng là lần cuối cùng... em viết... Đã 10 năm trôi qua rồi, bao nhiêu thứ thay đổi, lòng người cũng đổi thay, cuộc sống là như thế. Có khi, anh cũng quên em rồi không chừng... lòng anh thay đổi và lòng em cũng thay đổi, như thế sẽ tốt cho cả anh và em. Em nghĩ là như thế và em cũng mong là như thế. Còn nếu anh vẫn chưa hề quên em, thì hãy coi như lời hẹn ước năm nào chứ là lời nói đùa thơ dại, làm gì tồn tại thứ tình yêu kì lạ như thế.
Có lẽ đó không phải là tình yêu... chỉ là tình thương mà thôi.
Em không muốn ta lầm lẫn. Vả lại, nếu như đó có thật là tình yêu đi nữa, thì em cũng không thể đợi anh nữa rồi, em không tin vào thứ tình yêu mà em cũng không biết chắc rằng đó có phải là tình yêu hay không nữa.
Trái tim ai rồi cũng có thể thay đổi. Rồi anh sẽ yêu 1 người con gái khác, có thể luôn bên anh, dịu dàng với anh, quan tâm ,chăm sóc cho anh khác hẳn em. Người như thế mới hợp với anh.
Em chúc anh tìm thấy được tình yêu đích thực của mình và hạnh phúc bên người ấy suốt đời.
Candy
P/s: Candy đã không còn là Candy nữa rồi. Đừng bao giờ nhắc đến em. Mong rằng khi ta bất ngờ gặp nhau và nhận ra nhau đi chăng nữa, thì anh cũng hãy xem như ta là 2 người xa lạ."
Ken sững người, không tin vào mắt mình. " ... cái... cái quái gì thế này?????..... cái thứ điên rồ...gì thế này!!!!!!!!!!!!????? ĐÙA Ư!!!!!!!!!!! ....KHÔNG THỂ NÀO TIN ĐƯỢC!!!!!!!!!!!!!!!" tay Ken run run " vậy còn Kid...??... Kid sẽ ... ra sao??? Khi biết tin này!!!!!!!!!!!!!!!!!?????????........... dù thế nào thì sớm muộn Kid cũng biết... mình... phải làm gì đây???"
Bỏ qua sự giận dỗi vớ vẩn khi thằng bạn thân không chịu liên lạc với mình 1 lần từ lúc rời New York tới giờ, Ken rút máy ra, gọi cho Kid ngay lập tức. Kid bắt máy với cái giọng thều thào như người sắp chết.
"alô"
_ mày đấy à? _Ken nói với giọng bình tĩnh nhất có thể_ có chuyện gì với mày ư? _ lo lắng_ hay... mày đã... gặp Candy rồi??
" uh"
_ R...Rồi sao?? ...ch... chuyện gì xảy ra???
" TAO. BỊ .TÁT. Candy... nói không hề quen tao( giọng đau khổ>.<)!! Tao.. bây giờ... không biết nên... làm gì nữa..."
_ Mày.... tỉnh lại đi, nếu không..._ Ken chần chừ_ ... từ bỏ tất cả đi cũng được.
" tao không thể, mày biết mà... mất Candy, tao....." đầu dây bên kia im bặt.
Ken thật sự vô cùng lo lắng. Sau 1 hồi im lặng không nói gì, Ken đáp:
_ Mày... thôi, tao sang Nhật. Bye._ tắt nguồn luôn.
Và lúc đó, tại Nhật, Kid đang trợn tròn mắt, há hốc miệng, hét vào cái di động của mình:
_ MÀY ĐIÊN À!!!!!???????????? MÀY SANG ĐÂY LÀM GÌ!!!!!!!!???? MÀY.... Ê, THẰNG NÀY.... AAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!! CHẾT TIỆTTTTTTT !!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng Kid chỉ còn nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia. Bực bội, Kid ném luôn cả chiếc điện thoại di động đời mới của mình vào 1 góc phòng. May thay trúng vào cái ghế nệm, nếu không chắc Kid sẽ phải đi quét dọn lại căn phòng mất...( lúc đó hối hận cũng không kịp luôn á>.<)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.