Chương 12
Angdevy
25/05/2013
Kid bực bội lao vào phòng học, ngồi phịch lên ghế. Nhìn xung quanh lớp học.
Candy không hề vào lớp học 1 bữa nào từ ngày Kid chuyển trường đến, và lúc này Kid mới nhận ra, trong lớp hầu như luôn có 4 cái bàn để trống, không ai ngồi. 1 cô nàng trong lớp đã nói với Kid rằng đó là chỗ ngồi của 4 Queens, đứng đầu hội học sinh nên bận rất nhiều việc, hầu như không đến lớp.Tuy rằng tụi con trai ngày càng tránh xa Kid, nhưng Kid vẫn được con gái hâm mộ như thường, ngoài ra còn ủng hộ chuyện của Kid và Candy nữa, bởi vì, dù ganh tị thì cũng phải công nhận, 2 người rất đẹp đôi, mà Candy thì lại quá hoàn hảo trong mắt các girl.
Kid vốn lạnh lùng, nay lại càng lạnh lùng hơn, cậu im lặng không nói gì cả, và cũng không buồn ăn trưa nữa, chỉ dựa vào 1 gốc cây ở góc khuất camera rồi nhắm mắt lại, thiêm thiếp trong giấc ngủ mơ màng. Kid ước gì có thể mãi mãi trở về ngày thơ ấu.... ngày tình yêu trẻ thơ ấy tồn tại 1 cách trong sáng và tinh khiết như những giọt sương ban mai, không hề có chút ưu phiền đau khổ, chỉ có nụ cười trên môi...
1 dáng người cao với mái tóc tết vội thành 1 bím dài quá đầu gối tiến lại, khẽ ngồi xuống bên cạnh Kid đang chìm trong giấc ngủ...
Candy!!!
Candy thật sự không hiểu nổi Kid, tại sao, Kid vẫn còn nói yêu Candy, ngay cả khi Candy đã viết 1 bức thư tàn nhẫn đến thế , nếu Kid có căm thù Candy.. thì Candy cũng không lấy làm lạ. Khiến 1 người tổn thương như vậy, dù có bị oán trách hay nguyền rủa suốt đời, Candy cũng không thể nói gì.Nhưng... Candy không biết rằng Kid chưa hề đọc được bức thư đó...
... Kid quả là không còn như ngày xưa. Cao lớn hơn, bờ vai rộng và ấm áp, chắc chắn ôm lấy Candy ngày hôm qua... thật sự Kid đã thay đổi rất nhiều. Candy ngắm nhìn khuôn mặt Kid lúc ngủ... vẫn dịu dàng, êm đềm... như ngày thơ ấu... vẫn như 1 vị thần tỏa sáng ... rạng ngời... 1 làn gió thổi nhẹ qua, mái tóc Kid bay nhẹ , mi mắt khẽ động đậy.
... Candy giật mình lùi ra xa, nhưng Kid vẫn chưa thức dậy ...
...đưa tay...
...Candy khẽ chạm vào khuôn mặt Kid... đã 10 năm xa cách... nhưng Candy chưa 1 lần quên... nụ cười tỏa nắng ngày xưa...
_ AI????????????!!!!!!!!!!!!_ Kid bật dậy, nắm chặt lấy cánh tay của người vừa chạm vào mặt mình, quát to lên . Có lẽ vì thế mà Kid giật mình tỉnh giấc.
_ !!!!!!!!!!!! _ Candy giật thót , cả người run bắn lên.Ánh mắt sững sờ. Bản thân Candy cũng không ngờ... " m...mình d..đang ..đang LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY???????!!! MÌNH ĐIÊN RỒI!!!!!!!!! CANDY!!!!!!!!! MÀY ĐIÊN RỒI SAO!!???? MÀY ĐANG LÀM CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY???? KHÔNG!!!!!!!!!!"
Kid không tin vào mắt mình!!!! Candy ư??????????!!!!!!!!! Cậu sửng sốt không nói lên lời...
Candy giật mạnh cánh tay ra, nhưng bị Kid kéo lại, không thể gỡ ra được, Candy bối rối, mặt tái đi:
_... Anh... anh buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!
_ Không!!!! _ Kid càng nắm chặt hơn nữa, tay Candy bắt đầu đỏ lên_ nếu em không trả lời câu hỏi của anh thì anh sẽ không buông tay ra đâu!!!!!! Em nói đi!!!!!!!! Em chưa hề quên anh đúng không?????????? Em chưa hề quên anh đúng không????????? EM NÓI ĐI!!!!!!!!!!!!!!!_ Kid hét lên.
_ T.. tôi chưa quên..._ Candy lắp bắp..._ nhưng...
_ Rốt cuộc là VÌ SAO???????? VÌ SAO EM ĐỐI XỬ VỚI ANH NHƯ THẾ???????!!!!!!!!!!_ Kid đau đớn nhìn Candy.
_ Vì... vì sao... thì tôi đã nói hết trong thư rồi còn gì?????!!!!! Anh còn muốn gì nữa!!!!! Anh buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!!!!!!anh làm tôi đau!!!!!!!!_ Candy dùng hết sức giật mạnh ra, nhưng không được.
Kid nhìn xuống.Tay Candy đỏ tấy lên. Kid đau khổ nhìn, từ từ buông tay Candy ra...
_ anh... xin lỗi!!... nhưng... em nói bức thư nào chứ??????????????
_ .... tháng trước...Tôi ... tôi đã gửi cho anh rồi còn gì!!!!!nếu có chậm lắm thì tuần trước anh đã nhận được rồi! ... mong... mong anh đừng làm phiền tôi nữa...!!!!!!!!!!!!!!!!!_ Candy thụt lùi về phía sau, khẽ xoa lên cánh tay đang sưng đỏ... rồi Candy quay đi và chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của Kid.
_ Anh..._ Kid đưa tay ra định kéo Candy lại... nhưng khi thấy cánh tay Candy vì mình mà như thế. Kid chỉ đành đứng lặng, đau đớn nhìn bóng Candy khuất dần. Lúc này, trông Kid thật cô độc.
... _ Nhưng... bức thư nào mới được!!!!!!!!!???? _ Kid lẩm bẩm trong miệng_ lẽ nào... vì vậy mà ... Ken sang đây????
Ngay lập tức Kid gọi cho Ken nhưng không được. Ken tắt máy. Bởi vì đang ngồi trên máy bay.>.<
Lòng Kid không yên. Buổi tối hôm đó, Ken đến Nhật. Kid ra sân bay đón với vẻ mặt hầm hầm:
_ Bức thư đâu!!!!!!!!?????
_ Thư nào? _ Ken hỏi ngược trở lại, giọng bình tĩnh.
_ Cái Candy gửi .
_ Tao..._ Ken ngập ngừng, không ngờ Kid biết chuyện_ không phải ở đây, và cũng không phải lúc này. Mày đưa tao về nhà mày đã .
Ken vừa bước chân vào nhà thì Kid đã quát lên:
_ Bức thư đâu?????!!!!!!!!!!!!???
_ Đợi tí_ Ken kéo vali vào và bỏ hành lí xuống, mở ra, lấy 1 bức thư_ của mày đây.
Kid giật lấy bức thư trên tay Ken.Vội vàng mở ra. Mắt dõi theo từng dòng chữ... tay Kid run run... Đôi mắt trống rỗng, vô hồn...và... từ khóe mi... 1 dòng nước mắt tuôn ra... lăn dài... bóng Kid in trên nền nhà trông yếu ớt và cô độc... Ken khẽ ôm lấy thằng bạn thân của mình, để cho Kid gục đầu trên vai... lần đầu tiên... Ken thấy...Kid khóc....hơn10 năm quen Kid..... không 1 lần . Vậy mà...
" e...em ...tại sao em ... nỡ... làm như thế này với anh??... tại sao... em nỡ... gạt bỏ... tất cả tình cảm của ta như thế???... tại sao ... em nỡ phủ nhận hoàn toàn... tình yêu mà anh dành cho em........ 1 cách tàn nhẫn đến như vậy?....... anh .... anh đã làm gì sai..?........sao em lại đối xử với anh như thế???....em còn có thể chúc phúc cho anh nữa ư? mong anh tìm được người con gái anh yêu trọn đời ...... và cầu cho anh hạnh phúc ?????????... em ... thật tàn nhẫn....tiếc là.....anh không thể yêu ai khác...ngoài em....trái tim anh.... đã bị em lấy mất ... từ lâu lắm rồi..... nếu không....... thì nó...đã cũng vỡ vụn... chỉ vì em....
...... em là đồ ngốc...... nhưng anh còn ngốc hơn...
...đã không thể dừng lại được nữa rồi...... nếu anh ngừng yêu em....thì có lẽ chính là lúc....... ngay cả linh hồn anh cũng biến mất hoàn toàn trên thế gian này..............
.........tình yêu anh dành cho em........... tình yêu ấy........
.........đã..không thể nào ngừng lại.........."
Candy không hề vào lớp học 1 bữa nào từ ngày Kid chuyển trường đến, và lúc này Kid mới nhận ra, trong lớp hầu như luôn có 4 cái bàn để trống, không ai ngồi. 1 cô nàng trong lớp đã nói với Kid rằng đó là chỗ ngồi của 4 Queens, đứng đầu hội học sinh nên bận rất nhiều việc, hầu như không đến lớp.Tuy rằng tụi con trai ngày càng tránh xa Kid, nhưng Kid vẫn được con gái hâm mộ như thường, ngoài ra còn ủng hộ chuyện của Kid và Candy nữa, bởi vì, dù ganh tị thì cũng phải công nhận, 2 người rất đẹp đôi, mà Candy thì lại quá hoàn hảo trong mắt các girl.
Kid vốn lạnh lùng, nay lại càng lạnh lùng hơn, cậu im lặng không nói gì cả, và cũng không buồn ăn trưa nữa, chỉ dựa vào 1 gốc cây ở góc khuất camera rồi nhắm mắt lại, thiêm thiếp trong giấc ngủ mơ màng. Kid ước gì có thể mãi mãi trở về ngày thơ ấu.... ngày tình yêu trẻ thơ ấy tồn tại 1 cách trong sáng và tinh khiết như những giọt sương ban mai, không hề có chút ưu phiền đau khổ, chỉ có nụ cười trên môi...
1 dáng người cao với mái tóc tết vội thành 1 bím dài quá đầu gối tiến lại, khẽ ngồi xuống bên cạnh Kid đang chìm trong giấc ngủ...
Candy!!!
Candy thật sự không hiểu nổi Kid, tại sao, Kid vẫn còn nói yêu Candy, ngay cả khi Candy đã viết 1 bức thư tàn nhẫn đến thế , nếu Kid có căm thù Candy.. thì Candy cũng không lấy làm lạ. Khiến 1 người tổn thương như vậy, dù có bị oán trách hay nguyền rủa suốt đời, Candy cũng không thể nói gì.Nhưng... Candy không biết rằng Kid chưa hề đọc được bức thư đó...
... Kid quả là không còn như ngày xưa. Cao lớn hơn, bờ vai rộng và ấm áp, chắc chắn ôm lấy Candy ngày hôm qua... thật sự Kid đã thay đổi rất nhiều. Candy ngắm nhìn khuôn mặt Kid lúc ngủ... vẫn dịu dàng, êm đềm... như ngày thơ ấu... vẫn như 1 vị thần tỏa sáng ... rạng ngời... 1 làn gió thổi nhẹ qua, mái tóc Kid bay nhẹ , mi mắt khẽ động đậy.
... Candy giật mình lùi ra xa, nhưng Kid vẫn chưa thức dậy ...
...đưa tay...
...Candy khẽ chạm vào khuôn mặt Kid... đã 10 năm xa cách... nhưng Candy chưa 1 lần quên... nụ cười tỏa nắng ngày xưa...
_ AI????????????!!!!!!!!!!!!_ Kid bật dậy, nắm chặt lấy cánh tay của người vừa chạm vào mặt mình, quát to lên . Có lẽ vì thế mà Kid giật mình tỉnh giấc.
_ !!!!!!!!!!!! _ Candy giật thót , cả người run bắn lên.Ánh mắt sững sờ. Bản thân Candy cũng không ngờ... " m...mình d..đang ..đang LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY???????!!! MÌNH ĐIÊN RỒI!!!!!!!!! CANDY!!!!!!!!! MÀY ĐIÊN RỒI SAO!!???? MÀY ĐANG LÀM CHUYỆN QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY???? KHÔNG!!!!!!!!!!"
Kid không tin vào mắt mình!!!! Candy ư??????????!!!!!!!!! Cậu sửng sốt không nói lên lời...
Candy giật mạnh cánh tay ra, nhưng bị Kid kéo lại, không thể gỡ ra được, Candy bối rối, mặt tái đi:
_... Anh... anh buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!
_ Không!!!! _ Kid càng nắm chặt hơn nữa, tay Candy bắt đầu đỏ lên_ nếu em không trả lời câu hỏi của anh thì anh sẽ không buông tay ra đâu!!!!!! Em nói đi!!!!!!!! Em chưa hề quên anh đúng không?????????? Em chưa hề quên anh đúng không????????? EM NÓI ĐI!!!!!!!!!!!!!!!_ Kid hét lên.
_ T.. tôi chưa quên..._ Candy lắp bắp..._ nhưng...
_ Rốt cuộc là VÌ SAO???????? VÌ SAO EM ĐỐI XỬ VỚI ANH NHƯ THẾ???????!!!!!!!!!!_ Kid đau đớn nhìn Candy.
_ Vì... vì sao... thì tôi đã nói hết trong thư rồi còn gì?????!!!!! Anh còn muốn gì nữa!!!!! Anh buông tay tôi ra ngay!!!!!!!!!!!!!!!!anh làm tôi đau!!!!!!!!_ Candy dùng hết sức giật mạnh ra, nhưng không được.
Kid nhìn xuống.Tay Candy đỏ tấy lên. Kid đau khổ nhìn, từ từ buông tay Candy ra...
_ anh... xin lỗi!!... nhưng... em nói bức thư nào chứ??????????????
_ .... tháng trước...Tôi ... tôi đã gửi cho anh rồi còn gì!!!!!nếu có chậm lắm thì tuần trước anh đã nhận được rồi! ... mong... mong anh đừng làm phiền tôi nữa...!!!!!!!!!!!!!!!!!_ Candy thụt lùi về phía sau, khẽ xoa lên cánh tay đang sưng đỏ... rồi Candy quay đi và chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của Kid.
_ Anh..._ Kid đưa tay ra định kéo Candy lại... nhưng khi thấy cánh tay Candy vì mình mà như thế. Kid chỉ đành đứng lặng, đau đớn nhìn bóng Candy khuất dần. Lúc này, trông Kid thật cô độc.
... _ Nhưng... bức thư nào mới được!!!!!!!!!???? _ Kid lẩm bẩm trong miệng_ lẽ nào... vì vậy mà ... Ken sang đây????
Ngay lập tức Kid gọi cho Ken nhưng không được. Ken tắt máy. Bởi vì đang ngồi trên máy bay.>.<
Lòng Kid không yên. Buổi tối hôm đó, Ken đến Nhật. Kid ra sân bay đón với vẻ mặt hầm hầm:
_ Bức thư đâu!!!!!!!!?????
_ Thư nào? _ Ken hỏi ngược trở lại, giọng bình tĩnh.
_ Cái Candy gửi .
_ Tao..._ Ken ngập ngừng, không ngờ Kid biết chuyện_ không phải ở đây, và cũng không phải lúc này. Mày đưa tao về nhà mày đã .
Ken vừa bước chân vào nhà thì Kid đã quát lên:
_ Bức thư đâu?????!!!!!!!!!!!!???
_ Đợi tí_ Ken kéo vali vào và bỏ hành lí xuống, mở ra, lấy 1 bức thư_ của mày đây.
Kid giật lấy bức thư trên tay Ken.Vội vàng mở ra. Mắt dõi theo từng dòng chữ... tay Kid run run... Đôi mắt trống rỗng, vô hồn...và... từ khóe mi... 1 dòng nước mắt tuôn ra... lăn dài... bóng Kid in trên nền nhà trông yếu ớt và cô độc... Ken khẽ ôm lấy thằng bạn thân của mình, để cho Kid gục đầu trên vai... lần đầu tiên... Ken thấy...Kid khóc....hơn10 năm quen Kid..... không 1 lần . Vậy mà...
" e...em ...tại sao em ... nỡ... làm như thế này với anh??... tại sao... em nỡ... gạt bỏ... tất cả tình cảm của ta như thế???... tại sao ... em nỡ phủ nhận hoàn toàn... tình yêu mà anh dành cho em........ 1 cách tàn nhẫn đến như vậy?....... anh .... anh đã làm gì sai..?........sao em lại đối xử với anh như thế???....em còn có thể chúc phúc cho anh nữa ư? mong anh tìm được người con gái anh yêu trọn đời ...... và cầu cho anh hạnh phúc ?????????... em ... thật tàn nhẫn....tiếc là.....anh không thể yêu ai khác...ngoài em....trái tim anh.... đã bị em lấy mất ... từ lâu lắm rồi..... nếu không....... thì nó...đã cũng vỡ vụn... chỉ vì em....
...... em là đồ ngốc...... nhưng anh còn ngốc hơn...
...đã không thể dừng lại được nữa rồi...... nếu anh ngừng yêu em....thì có lẽ chính là lúc....... ngay cả linh hồn anh cũng biến mất hoàn toàn trên thế gian này..............
.........tình yêu anh dành cho em........... tình yêu ấy........
.........đã..không thể nào ngừng lại.........."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.