Chương 18
Angdevy
25/05/2013
Kid mở mắt ra, chợt tỉnh. Cậu không biết mình đã ngủ
thiếp đi từ lúc nào. Cậu quay người nhìn sang. Không thấy Candy đâu cả.
Lẽ nào Kid đã mơ... Thật là, Kid tự cười chính mình, có khi cậu đã mơ
cũng nên, 1 giấc mơ hạnh phúc như thế... Kid không muốn tỉnh lại chút
nào. Kid bước ra khỏi phòng, 1 mùi thơm xộc thẳng vào mũi: mùi của 1 món ăn Nhật mẹ Kid từng nấu...mì Udon?!!!!!!!!!!!??????!!!!!!
Kid ngớ người ra. Candy đáng yêu trong chiếc váy ngủ trắng như tuyết đang đứng ở bếp nấu bữa ăn sáng, khuôn mặt nghiêng nghiêng với nụ cười nhẹ trên môi..." oh my love!^^"
trái tim Kid đang nhảy điệu tango trong lồng ngực. Cậu vẫn đang mơ ư???
Kid từ từ tiến lại gần, Candy không hề hay biết. Kid nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Candy từ phía sau lưng." Uhm`!!!!!! ấm áp!! mùi hương ngọt ngào này nữa!!! đúng là Candy rồi!!"
Candy giật nảy mình. Chắc bởi vì qua chú tâm nên Candy không để ý đến. Candy bối rối gỡ tay Kid ra:
_ Anh?? Buông em ra đi !!!
_ Không buông! _ Kid mỉm cười dịu dàng.
_ Anh hay thật đấy!! Anh không định để em nấu bữa sáng nữa à?_ Candy không buồn gỡ tay Kid ra nữa.
_ hì!!! Bx giỏi ghê ta!!!!! yêu Candy quá!!!!_ Kid nựng vào má Candy.
_ Hứ! ai thèm cưới anh mà bày đặt!! Mà anh..._ Trừng mắt_ nhất định không buông em ra mà vào rửa mặt chứ gì?? _ nhấn mạnh từng tiếng.
_ ồ!! buông chứ!buông chứ!! Chụt!!_ Kid thơm vào má Candy 1 cái rồi chạy biến vào nhà vệ sinh.
_ anh...!!! _ giọng Candy tràn đầy sát khí... nhưng thật ra, Candy nổi giận như thế chỉ vì.... muốn che giấu việc Candy đang.... ngượng chín mặt ( hi`, đáng yêu wa' nhỉ>.<)
Kid bước ra, tròn mắt hỏi Candy:
_ có cần anh giúp gì không?
_ Không.
_ để anh giúp nhé?
_ Không.
_ tại sao?
_ Lỡ anh làm vỡ bát đĩa thì khổ._ cười.
_ Em coi anh là loại gì chứ?_ Kid nhăn mặt_ anh rất giỏi đấy nhé_ Vênh mặt lên.
_ Hì!! ờ thì giỏi!!! Rất là giỏi!!! được chưa cưng?
_ Em đúng là không hề tin anh chút nào. Hix._ Kid phụng phịu.
_ Em tin mà. Bây giờ thì ăn thôi._ cười.
_ Không ăn. _ Kid bày đặt giận dỗi.
_ Sao cơ?_ Candy ngạc nhiên khi thấy thái độ của Kid._ Haha!!! Sao anh giống con gái quá vậy?_ Candy bật cười.
Kid nhìn chằm chằm vào Candy. Thật không ngờ... " Oh my God!!!!!! nụ cười của Candy sao mà đáng yêu thế không biết!!!!!!!!!!!!!!!!!"
_ Hix. Thôi được rồi!! Bây giờ thì ăn!! _ Kid miễn cưỡng ngồi vào chỗ. Nụ cười chế giễu của Candy vẫn khiến Kid bỏ qua hết tất cả mọi chuyện. Đúng vậy, dù Candy làm gì, chỉ cần Candy mỉm cười với Kid, thì Kid sẽ bỏ qua ngay không tính toán. Có lẽ bởi vì, Kid quá yêu Candy, nên bất cứ lỗi lầm nào của Candy, Kid cũng sẽ xem như không có. Đối với Kid mà nói, mọi thứ thuộc về Candy, Kid đều yêu hết. ( Bó tay, y như tên cuồng vậy>.<)
Mà quên nói đến con Mimi_ con chó cưng của Kid, sau vụ giật phích cắm máy vi tính, Kid đã trả lại cho ông nội. Dù rất yêu quý nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, 1 lần là quá đủ đối với Kid .>.<
Kid ngớ người ra. Candy đáng yêu trong chiếc váy ngủ trắng như tuyết đang đứng ở bếp nấu bữa ăn sáng, khuôn mặt nghiêng nghiêng với nụ cười nhẹ trên môi..." oh my love!^^"
trái tim Kid đang nhảy điệu tango trong lồng ngực. Cậu vẫn đang mơ ư???
Kid từ từ tiến lại gần, Candy không hề hay biết. Kid nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Candy từ phía sau lưng." Uhm`!!!!!! ấm áp!! mùi hương ngọt ngào này nữa!!! đúng là Candy rồi!!"
Candy giật nảy mình. Chắc bởi vì qua chú tâm nên Candy không để ý đến. Candy bối rối gỡ tay Kid ra:
_ Anh?? Buông em ra đi !!!
_ Không buông! _ Kid mỉm cười dịu dàng.
_ Anh hay thật đấy!! Anh không định để em nấu bữa sáng nữa à?_ Candy không buồn gỡ tay Kid ra nữa.
_ hì!!! Bx giỏi ghê ta!!!!! yêu Candy quá!!!!_ Kid nựng vào má Candy.
_ Hứ! ai thèm cưới anh mà bày đặt!! Mà anh..._ Trừng mắt_ nhất định không buông em ra mà vào rửa mặt chứ gì?? _ nhấn mạnh từng tiếng.
_ ồ!! buông chứ!buông chứ!! Chụt!!_ Kid thơm vào má Candy 1 cái rồi chạy biến vào nhà vệ sinh.
_ anh...!!! _ giọng Candy tràn đầy sát khí... nhưng thật ra, Candy nổi giận như thế chỉ vì.... muốn che giấu việc Candy đang.... ngượng chín mặt ( hi`, đáng yêu wa' nhỉ>.<)
Kid bước ra, tròn mắt hỏi Candy:
_ có cần anh giúp gì không?
_ Không.
_ để anh giúp nhé?
_ Không.
_ tại sao?
_ Lỡ anh làm vỡ bát đĩa thì khổ._ cười.
_ Em coi anh là loại gì chứ?_ Kid nhăn mặt_ anh rất giỏi đấy nhé_ Vênh mặt lên.
_ Hì!! ờ thì giỏi!!! Rất là giỏi!!! được chưa cưng?
_ Em đúng là không hề tin anh chút nào. Hix._ Kid phụng phịu.
_ Em tin mà. Bây giờ thì ăn thôi._ cười.
_ Không ăn. _ Kid bày đặt giận dỗi.
_ Sao cơ?_ Candy ngạc nhiên khi thấy thái độ của Kid._ Haha!!! Sao anh giống con gái quá vậy?_ Candy bật cười.
Kid nhìn chằm chằm vào Candy. Thật không ngờ... " Oh my God!!!!!! nụ cười của Candy sao mà đáng yêu thế không biết!!!!!!!!!!!!!!!!!"
_ Hix. Thôi được rồi!! Bây giờ thì ăn!! _ Kid miễn cưỡng ngồi vào chỗ. Nụ cười chế giễu của Candy vẫn khiến Kid bỏ qua hết tất cả mọi chuyện. Đúng vậy, dù Candy làm gì, chỉ cần Candy mỉm cười với Kid, thì Kid sẽ bỏ qua ngay không tính toán. Có lẽ bởi vì, Kid quá yêu Candy, nên bất cứ lỗi lầm nào của Candy, Kid cũng sẽ xem như không có. Đối với Kid mà nói, mọi thứ thuộc về Candy, Kid đều yêu hết. ( Bó tay, y như tên cuồng vậy>.<)
Mà quên nói đến con Mimi_ con chó cưng của Kid, sau vụ giật phích cắm máy vi tính, Kid đã trả lại cho ông nội. Dù rất yêu quý nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, 1 lần là quá đủ đối với Kid .>.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.