Chương 33
Angdevy
25/05/2013
Candy chậm rãi, bước từng bước về căn nhà ấm áp, nơi có
Kid đang chờ cô ở đó. Cô từ chối chiếc xe người quản gia mang đến, và
quyết định đi bộ...
.... từng bước... từng bước...... thật nặng nề....
... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...
... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...... thật sự .........là như thế ư?...
.... lết từng bước về nhà, Candy buông lỏng cả cơ thể...
.... những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô...
... đau...
... đau...
... tim Candy đau nhói....
... lựa chọn... cô không muốn... cô không thể chấp nhận...
.... bất cứ chuyện gì cũng được...
... bất cứ điều gì cũng được....
... chỉ duy nhất... duy nhất chuyện này... hãy để cô được quyết định...
... Candy muốn gào to lên... nhưng cổ họng nghẹn đắng... cô không thể........
..... CÔ. KHÔNG. THỂ...........................
... Candy không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng, khi chợt tỉnh ra thì trời đã tối mịt, xung quanh cô là sự yên ắng vây quanh... cô quạnh... chân Candy đau nhức... mỏi nhừ... có vẻ như, quãng đường quá dài khiến toàn bộ cơ thể cô dồn hết sức lực vào những bước đi....
... ngẩng đầu lên, Candy khẽ mỉm cười yếu ớt...Ánh sáng phát ra từ ô cửa sổ trong suốt khiến lòng Candy chợt ấm áp lại... trong ngôi nhà trước mắt cô, có Kid đang ngồi chờ đợi cô quay về.... như thế... là hạnh phúc chăng?...
trời tuy không còn tuyết, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi...
Candy bước nhanh hơn 1 chút... 1 dáng người cao cao đang ngồi trên bậc thềm... đầu cúi gục xuống, 2 tay đang xoa xoa vào nhau...
... nghe tiếng bước chân, người ấy giật mình ngửng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì sao lấp lánh, tràn ngập 1 niềm vui mừng khó tả... mái tóc đen mượt lãng tử khẽ bay trong cơn gió... nụ cười rạng rỡ trên môi..... như 1 vị thần...
... Candy cảm thấy nghẹt thở... người con trai này... người con trai tuyệt vời thế này... người con trai dịu dàng thế này.... cô không muốn... không muốn phá vỡ... không muốn khuôn mặt của anh tồn tại 1 chút đau đớn nào vì bị tổn thương.........
........ CÔ. KHÔNG. MUỐN................
Kid nghe thấy tiếng bước chân, vội ngửng đầu lên nhìn. Candy đã về, cái bất an trong cậu như bị chìm xuống tận đáy, Kid cười rạng rỡ, âu yếm nhìn Candy. Candy mỉm cười thật khẽ, sắc mặt hơi tái đi. Kid tiến lại, áp 2 bàn tay ấm áp của mình vào má Candy... cái ấm áp khiến mắt Candy hơi đỏ. Kid mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Candy. Đôi môi nóng bỏng dịu dàng . Kid ôm Candy vào lòng, như muốn sưởi ấm cho cô:
_ cuối cùng thì em cũng về rồi!!
_ sao... sao anh lại đứng ngoài này làm gì?? trời lạnh lắm!!_ Candy dụi đầu vào lồng ngực Kid, giọng nghèn nghẹn... có lẽ... Kid đã đứng đợi ở đây lâu lắm rồi...
_ tại... tại vì anh sợ..._ Kid ngập ngừng, cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng cuối cùng, Kid vẫn nói_ anh sợ... em không về...
_ sao lại không về chứ. Anh là đồ ngốc!_ Candy mím chặt môi, trong tim cô bỗng nhói lên 1 cái...
____________________________________
_ em ... đã đi đâu về vậy!!?_ Kid nhìn Candy đang ngồi trên sofa , e dè hỏi sau khi cả 2 đã vào nhà.
_ em... em gặp ông._ Candy chần chừ 1 lúc rồi đáp.
_ thế à?... mà chân em bị sao vậy??_ Kid lướt mắt qua, liền nhíu mày khi thấy chân Candy có vẻ không bình thường.
_ không có gì đâu!!_ Candy xua tay, cô không muốn Kid phải lo lắng.
_ để anh xem nào!!!!_ Kid cúi xuống, nâng bàn chân đang sưng đỏ của Candy lên._ thế này mà không sao à??_ Kid lo lắng nhìn Candy_ sao em lại nói dối thế chứ? Tấy đỏ lên rồi này!!!
_ không sao đâu mà!!!_ Candy rụt chân lại nhưng Kid đã níu lấy cổ chân cô.
_ không sao là thế nào?_ Kid tức giận mắng Candy_ em phải biết quý trọng bản thân chứ!!!! ngồi đó đi!!!!!! anh đi lấy thuốc!!!
Kid rời phòng khách, không để cho Candy kịp nói 1 lời. Candy ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Không phải là Kid dịu dàng luôn yêu chiều cái tính ương bướng của cô, mà là 1 Kid mạnh mẽ. Xem ra, cô còn phải tìm hiểu về Kid nhiều mới hiểu được Kid là người như thế nào. Nhưng, dù thế nào thì Kid vẫn là người có trái tim ấm áp, và quả thực rất dịu dàng...
_____________________________________
_ lần sau em phải cẩn thận nghe chưa? _ Kid đang ngồi thụp trước mặt Candy, tỉ mẩn bôi thuốc quanh vết tấy, miệng căn dặn.
_ anh y như ông già ý!!! hì!!!!_ Candy bật cười.
_ anh nói rồi đấy nhé!!!!!!!!!_ Kid nghiêm mặt nhìn Candy_ mà... ông em... có chuyện gì à??_ Kid dè dặt hỏi.
_ ... không!!!!_ Nụ cười trên môi Candy tắt ngấm._ không có gì đâu!
_ anh xin lỗi!_ Kid cúi đầu, lộ vẻ ăn năn.
_ không sao đâu!! Anh ngốc ạ!!!!_ Candy trêu đùa Kid.
_ uh!! Anh ngốc mà!!_ Kid ngước mắt lên nhìn Candy, mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.
_ anh đừng lo!! em biết mà!! _ Candy vòng tay ôm lấy cổ Kid.
Tim Candy lại nhói đau... làm sao đây? rốt cuộc... cô phải làm gì bây giờ?? phải làm gì đây??............
_____________________________________
Sân bay Tokyo.
1 anh chàng với khuôn mặt vô cùng điển trai, đeo cặp kính râm hàng hiệu, trên môi nở 1 nụ cười ngạo nghễ, nhưng từ khuôn mặt cho đến cơ thể đều toát ra 1 vẻ lạnh lùng như quý tộc. Theo sau là 2 vệ sĩ, đang xách va li của anh chàng.Mái tóc mềm mượt màu nâu sẫm khẽ bay nhẹ trong gió. Trên môi anh chàng bỗng nở 1 nụ cười thật đẹp, khiến người ta mê mẩn, miệng lẩm bẩm:
_ Anh đã trở về rồi!!! Candy!!!!!!!
.... từng bước... từng bước...... thật nặng nề....
... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...
... cuộc đời cô... không do cô định đoạt...... thật sự .........là như thế ư?...
.... lết từng bước về nhà, Candy buông lỏng cả cơ thể...
.... những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô...
... đau...
... đau...
... tim Candy đau nhói....
... lựa chọn... cô không muốn... cô không thể chấp nhận...
.... bất cứ chuyện gì cũng được...
... bất cứ điều gì cũng được....
... chỉ duy nhất... duy nhất chuyện này... hãy để cô được quyết định...
... Candy muốn gào to lên... nhưng cổ họng nghẹn đắng... cô không thể........
..... CÔ. KHÔNG. THỂ...........................
... Candy không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng, khi chợt tỉnh ra thì trời đã tối mịt, xung quanh cô là sự yên ắng vây quanh... cô quạnh... chân Candy đau nhức... mỏi nhừ... có vẻ như, quãng đường quá dài khiến toàn bộ cơ thể cô dồn hết sức lực vào những bước đi....
... ngẩng đầu lên, Candy khẽ mỉm cười yếu ớt...Ánh sáng phát ra từ ô cửa sổ trong suốt khiến lòng Candy chợt ấm áp lại... trong ngôi nhà trước mắt cô, có Kid đang ngồi chờ đợi cô quay về.... như thế... là hạnh phúc chăng?...
trời tuy không còn tuyết, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi...
Candy bước nhanh hơn 1 chút... 1 dáng người cao cao đang ngồi trên bậc thềm... đầu cúi gục xuống, 2 tay đang xoa xoa vào nhau...
... nghe tiếng bước chân, người ấy giật mình ngửng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì sao lấp lánh, tràn ngập 1 niềm vui mừng khó tả... mái tóc đen mượt lãng tử khẽ bay trong cơn gió... nụ cười rạng rỡ trên môi..... như 1 vị thần...
... Candy cảm thấy nghẹt thở... người con trai này... người con trai tuyệt vời thế này... người con trai dịu dàng thế này.... cô không muốn... không muốn phá vỡ... không muốn khuôn mặt của anh tồn tại 1 chút đau đớn nào vì bị tổn thương.........
........ CÔ. KHÔNG. MUỐN................
Kid nghe thấy tiếng bước chân, vội ngửng đầu lên nhìn. Candy đã về, cái bất an trong cậu như bị chìm xuống tận đáy, Kid cười rạng rỡ, âu yếm nhìn Candy. Candy mỉm cười thật khẽ, sắc mặt hơi tái đi. Kid tiến lại, áp 2 bàn tay ấm áp của mình vào má Candy... cái ấm áp khiến mắt Candy hơi đỏ. Kid mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Candy. Đôi môi nóng bỏng dịu dàng . Kid ôm Candy vào lòng, như muốn sưởi ấm cho cô:
_ cuối cùng thì em cũng về rồi!!
_ sao... sao anh lại đứng ngoài này làm gì?? trời lạnh lắm!!_ Candy dụi đầu vào lồng ngực Kid, giọng nghèn nghẹn... có lẽ... Kid đã đứng đợi ở đây lâu lắm rồi...
_ tại... tại vì anh sợ..._ Kid ngập ngừng, cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng cuối cùng, Kid vẫn nói_ anh sợ... em không về...
_ sao lại không về chứ. Anh là đồ ngốc!_ Candy mím chặt môi, trong tim cô bỗng nhói lên 1 cái...
____________________________________
_ em ... đã đi đâu về vậy!!?_ Kid nhìn Candy đang ngồi trên sofa , e dè hỏi sau khi cả 2 đã vào nhà.
_ em... em gặp ông._ Candy chần chừ 1 lúc rồi đáp.
_ thế à?... mà chân em bị sao vậy??_ Kid lướt mắt qua, liền nhíu mày khi thấy chân Candy có vẻ không bình thường.
_ không có gì đâu!!_ Candy xua tay, cô không muốn Kid phải lo lắng.
_ để anh xem nào!!!!_ Kid cúi xuống, nâng bàn chân đang sưng đỏ của Candy lên._ thế này mà không sao à??_ Kid lo lắng nhìn Candy_ sao em lại nói dối thế chứ? Tấy đỏ lên rồi này!!!
_ không sao đâu mà!!!_ Candy rụt chân lại nhưng Kid đã níu lấy cổ chân cô.
_ không sao là thế nào?_ Kid tức giận mắng Candy_ em phải biết quý trọng bản thân chứ!!!! ngồi đó đi!!!!!! anh đi lấy thuốc!!!
Kid rời phòng khách, không để cho Candy kịp nói 1 lời. Candy ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Không phải là Kid dịu dàng luôn yêu chiều cái tính ương bướng của cô, mà là 1 Kid mạnh mẽ. Xem ra, cô còn phải tìm hiểu về Kid nhiều mới hiểu được Kid là người như thế nào. Nhưng, dù thế nào thì Kid vẫn là người có trái tim ấm áp, và quả thực rất dịu dàng...
_____________________________________
_ lần sau em phải cẩn thận nghe chưa? _ Kid đang ngồi thụp trước mặt Candy, tỉ mẩn bôi thuốc quanh vết tấy, miệng căn dặn.
_ anh y như ông già ý!!! hì!!!!_ Candy bật cười.
_ anh nói rồi đấy nhé!!!!!!!!!_ Kid nghiêm mặt nhìn Candy_ mà... ông em... có chuyện gì à??_ Kid dè dặt hỏi.
_ ... không!!!!_ Nụ cười trên môi Candy tắt ngấm._ không có gì đâu!
_ anh xin lỗi!_ Kid cúi đầu, lộ vẻ ăn năn.
_ không sao đâu!! Anh ngốc ạ!!!!_ Candy trêu đùa Kid.
_ uh!! Anh ngốc mà!!_ Kid ngước mắt lên nhìn Candy, mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.
_ anh đừng lo!! em biết mà!! _ Candy vòng tay ôm lấy cổ Kid.
Tim Candy lại nhói đau... làm sao đây? rốt cuộc... cô phải làm gì bây giờ?? phải làm gì đây??............
_____________________________________
Sân bay Tokyo.
1 anh chàng với khuôn mặt vô cùng điển trai, đeo cặp kính râm hàng hiệu, trên môi nở 1 nụ cười ngạo nghễ, nhưng từ khuôn mặt cho đến cơ thể đều toát ra 1 vẻ lạnh lùng như quý tộc. Theo sau là 2 vệ sĩ, đang xách va li của anh chàng.Mái tóc mềm mượt màu nâu sẫm khẽ bay nhẹ trong gió. Trên môi anh chàng bỗng nở 1 nụ cười thật đẹp, khiến người ta mê mẩn, miệng lẩm bẩm:
_ Anh đã trở về rồi!!! Candy!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.