Chương 37
Angdevy
25/05/2013
Trong 1 văn phòng làm việc:
_ Cái gì thế này?_ người đàn ông già nhìn trừng trừng vào tờ báo đang cầm trên tay mình, nhíu mày, tỏ ý không hài lòng chút nào.
_ Thưa chủ tịch, tôi cũng không rõ lắm._ Người thư kí cúi đầu_ có vẻ như tiểu thư đang dấn thân vào ngành giải trí.
_ Ta muốn nó dừng cái việc điên rồ này ngay lập tức! Anh hiểu ý ta không?_ người đàn ông già nghiêm nghị nói.
_ tôi... thành thật xin lỗi, thưa chủ tịch_ người thư kí ngập ngừng_ nhưng.... tôi không thể...
_ Anh không thể?_ vị chủ tịch nhìn chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên chút tức giận.
_ Vâng,... không phải là tôi không muốn.... nhưng đúng là ta không thể ngăn được, thưa chủ tịch!
_ vì sao?..._ ông buột miệng hỏi, rồi khẽ gật đầu_ lẽ nào.... là tổng công ty Stars đứng sau vụ này?
_ Vâng ạ! tôi nghĩ chúng ta tuy mạnh về kinh tế, nhưng.... về chính trị, truyền thông... công ty Stars có ảnh hưởng rất lớn... nếu chúng ta động đến họ.. sau này sẽ khó mà làm việc với nhau được... như thế thật không tốt chút nào.......
_ ừm! anh không cần phải giải thích... ta hiểu rất rõ vấn đề này..._ ông trầm ngâm_ có vẻ như nó đang thách thức ta thì phải.....
_ tôi không nghĩ là tiểu thư có ý định đó đâu ạ!
_ Ừm! Cái đó thì không biết trước được!_ vị chủ tịch khẽ nở 1 nụ cười mỉa mai_ còn việc ta giao cho anh... anh đã làm đến đâu rồi?
_ Thưa, tôi vẫn đang cho người tiếp tục, nhưng có khá nhiều mâu thuẫn... rất mập mờ, có vẻ như tất cả chỉ là 1 màn kịch được che giấu... và tôi nghĩ, sự thật... sự thật chắc chắn là ...
_ Anh không cần nói nữa!_ Ông giơ tay ra hiệu im lặng._ Ta biết rồi. Hãy tiếp tục đi! Ta tin tưởng anh sẽ không phụ lòng mong đợi của ta!
_ Vâng. Vậy tôi xin lui._ người thư kí cúi đầu chào rồi quay bước đi ra khỏi phòng để lại vị chủ tịch già đắm chìm trong trầm tư suy nghĩ của riêng mình...." ... sự thật rốt cuộc là gì đây?... ta linh cảm... có chuyện vô cùng bí mật đã được che giấu....
..........Kyo à... con gái yêu quý của con... đang toan tính điều gì?...con đang muốn làm gì hả?.... cháu gái bé bỏng của ta.... tất cả những gì ta làm.. đều vì muốn con được hạnh phúc......"...................
_________________________________________________
_ Bây giờ cậu muốn thế nào nữa đây?_ Candy ngồi trên ghế trong phòng vip nhất của công ty Stars, khó chịu hỏi.
_ Đừng có nóng thế chứ!!_ Salasa cười cười.
_ Bây giờ đến trường tớ cũng không thể đến được!! À không, không dám đến. Nói thế mới đúng!_ Candy lạnh lùng nói.
_ Ừ!! Công việc của Hội học sinh, tớ sẽ giải quyết hết! Được chưa?_ Salasa mỉm cười.
_ Nhưng... có 1 chút vấn đề..._ Kid ngồi im lặng trong phòng nãy giờ, khẽ nói.
_ Là chuyện gì?_ Salasa thắc mắc.
_ Vấn đề ở đây chính là... Candy đang ở nhà tôi!_ Kid đáp. _ giới paparazzi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu... họ sẽ nhanh chóng tìm ra nơi ở của tôi... nếu như cả tôi và Candy cùng xuất hiện.... sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy... tôi không muốn như vậy....
_ Candy xem kìa, anh ấy nghĩ cho cậu quá nhỉ? hihi.
_ Ừ!! dù sao thì tớ cũng nghĩ giống như Kid vậy!_ Candy gật đầu.
_ Ừ, về việc này.... tớ nghĩ tớ cần nói chuyện riêng với cậu!_ Salasa quay đầu lại hỏi Kid_ anh có phiền không?
_ Không sao_ Kid đứng dậy_ 2 người cứ tự nhiên._ Kid mỉm cười.
Đợi Kid rời khỏi phòng, Candy nhìn Salasa, nói:
_ Bây giờ được rồi đó!
_ Ừ!! Candy à, tớ nghĩ là...._ Salasa ngập ngừng_ Kid nói rất đúng đó.
_ Điều này thì tớ biết!
_ Cậu không hiểu ý tớ thật à?
_ Cậu đang muốn tớ trở về nhà phải không?_ Candy dò xét.
_ Ừ. Đúng vậy. Vì sự an toàn của cậu và của Kid.
_ Ừm.
_ Tuy là tớ rất tự tin rằng có thể bảo vệ cậu và Kid 1 cách hiệu quả nhất.Nhưng cái gì cũng có thể có rủi ro của nó. Nếu như ông cậu biết chuyện cậu và Kid công khai như thế, chẳng phải là chuyện để lại hậu quả tai hại nhất hay sao? Nên mong cậu hiểu cho tớ, nếu cần tớ sẽ nói với Kid thay cho cậu.
_ Không sao. Kid không thể nói gì được mà! Và đây hoàn toàn không phải việc xấu.
_ Tớ thành thật xin lỗi._ Salasa cúi đầu.
_ Không phải lỗi của cậu! Dù sao thì tớ cũng phải rời khỏi đó mà!_ Candy khẽ cười_ tớ cũng đang có ý định đó, nhưng chưa có dịp nào thích hợp.
_ Ừm! Nếu thế thì may thật! À, chiều nay, tớ sẽ đến đón cậu và Kid, 2 người cần quay 1 vài thứ!
_ tớ biết rồi.
_ 2 người đứng sát vào 1 chút!! Ok!! Tách!!! Bây giờ thì nghỉ giải lao 15 phút!!!
Vị nhiếp ảnh danh tiếng mỉm cười 1 cách vô cùng hài lòng nói với Salasa:
_ Chụp ảnh đã nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ thấy cặp nào ăn ý và đẹp đôi thế này!!
_ Ừm!! Tôi biết!_ Salasa mỉm cười đáp lại_ tôi đặt hết hi vọng của mình vào 2 người này mà!!! 2 thần tượng vừa mới nổi tiếng chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ!!!
_ Nghĩa là... _ Vị nhiếp ảnh gia có vẻ không tin vào tai mình_ ... tôi nghĩ 2 người đó là dân chuyên nghiệp cơ đấy!!!!!!!!!!!!!!
_ Họ là bạn tôi!! Ông thấy sao?
_ Rất tỏa sáng!!Giống như sinh ra là dành cho ngành giải trí!! Giống như cô vậy!!!
_ Tôi??_ Salasa khẽ mỉm cười_ tôi bình thường thôi!!! Còn họ.._ Cô cố lảng sang chuyện khác_ 2 người ấy, sinh ra để làm những điều vĩ đại hơn là làm thần tượng!
_ Ồ thế ư? Nhưng mà còn về cô, tôi thật sự nghĩ như vậy đấy!!! Hoàn toàn thật lòng! _ Kế hoạch của Salasa có vẻ đã không được thành công, vị nhiếp ảnh gia có vẻ không hề mắc phải chút mưu mẹo của cô.
_ Ừm! Cảm ơn ông!! Tôi còn chút chuyện!! Thành thật xin lỗi!!!_ Salasa đành dùng hạ sách cuối cùng để rời khỏi đó vì không muốn nghe những điều ông ấy nghĩ về mình.
_ Không sao! Cô cứ đi đi!
Salasa cúi đầu chào rồi quay lưng đi về phía Candy và Kid đang đứng. Candy khẽ nhướn mày 1 cái, Kid gật đầu chào lấy lệ. Salasa nở 1 nụ cười tươi tắn như không hề có chuyện gì xảy ra, nói:
_ Cậu lúc nào cũng tuyệt vời hơn những gì tớ mong đợi!! Cả anh nữa!! Kid!!! Anh quả nhiên không làm tôi thất vọng!!
_ Cảm ơn!!_ Kid gật đầu.
_ Được rồi!!! không cần phải nói thế!! Cái này là thỏa thuận!!!! Là hợp đồng mà!_ Candy lạnh lùng cất tiếng.
_ ừ!! nhưng dẫu sao thì vẫn phải cảm ơn 2 người vì đã chấp nhận đề nghị của tôi! mà này, Candy...._ Salasa ngập ngừng_ cậu đã nói chuyện đó chưa?_ Mắt nhìn sang Kid.
_ ... Chưa_ Candy khẽ khàng đáp lại.
_ Hay là để tớ nói giùm cho nhé?_ Salasa tỏ ra ái ngại.
_ Thôi, tớ sẽ nói.
_ 2 người có cần tôi đi chỗ khác không?_ Kid nhìn Candy và Salasa, dò hỏi 1 cách lịch sự.
_ Không cần đâu. Người đi phải là tôi mới đúng!_ Salasa mỉm cười_ vậy thôi, 2 người nói chuyện đi nha. Chào anh!_ Salasa cúi đầu_ bye cậu nha, Candy!!_ nở 1 nụ cười tươi tắn, rồi quay đi.
________________________________________
_ Có chuyện gì muốn nói với anh à?_ Kid đợi Salasa đi khuất, liền lên tiếng.
_ Vâng..._ Candy ngập ngừng.
_ Là chuyện gì?_ Kid ngại ngần_ hình như em có vẻ...._ Kid chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa nên đành lấp lửng.
_ Ừ! Em thật sự xin lỗi anh nhiều, Kid à!
_ Vì sao??_ Kid ngạc nhiên.
_ Ngày mai..._ Candy nuốt nước bọt_ ngày mai... em sẽ rời khỏi nhà anh!
_ sao?
_ em phải về nhà của em.... em xin lỗi!_ Candy cúi đầu.
_ Không... đây có phải lỗi của em đâu! sao em lại phải xin lỗi chứ? _ Kid lắc đầu_ đó là quyền của em, em muốn đi hay ở là do em quyết định, anh đâu thể trách ai được!_ Giongj Kid buồn buồn.
_ Ừ! Nhưng...
_ Không sao đâu mà! Anh không hiểu sao em lại tỏ vẻ như đã làm gì có lỗi gì lớn lắm với anh như vậy đó!_ Kid cố nở 1 nụ cười_ anh biết là bây giờ trông anh chẳng có gì là thật lòng khi nói thế, bởi vì thực ra, anh luôn muốn em ở bên cạnh anh..._ Kid ngập ngừng_ anh ích kỉ quá! Phải không? Nhưng em đừng để tâm đến việc đó như thế! Em đang làm cho anh càng ngày càng ích kỉ đó!!_ Kid phụng phịu.
_ Không sao mà!!hì! Cưng đúng là dễ thương quá đi mất!!_ Candy cười.
_Ừ!! Baby đáng yêu thế này mà !!_Kid hùa theo_ em không yêu mới là lạ!
_ Chậc! Anh tự kiêu à?? Haha!!
_ Thì sao? Anh thế này kiêu chút cũng có gì sai cơ chứ???_ Kid nháy mắt.
_ thôi, cho em xin! haha!Anh thật là!
_____________________________________________
Tối hôm đó, Candy đã quay về nhà. Không phải là nơi vị chủ tịch già sống, mà là biệt thự lạnh giá như 1 pháo đài, món quà của vị chủ tịch dành cho cô lúc 10 tuổi, khu biệt thự được xây dưới sự thiết kế và chỉ dẫn của Candy. Nơi được bảo vệ bởi hệ thống an ninh bất khả xâm phạm, là 1 mô hình thu nhỏ của trung tâm thương mại, nơi đầy đủ tất cả những gì cần thiết và thừa thãi để sống, và là nơi....giam cầm tuyệt vời nhất... nếu muốn..........
Candy bỏ chiếc vali nặng nề xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen tuyền. Cả tòa biệt thự im ắng đến lạnh người. Bóng tối bao trùm. Đã bao lâu rồi Candy không cảm nhận được cái cảm giác bị bóng tối vây lấy như vậy nhỉ? chỉ mới hơn 1 tháng... mà biết bao chuyện đã xảy ra.... Candy ngồi sụp xuống...lạnh quá.... vòng tay ấm áp của Kid mỗi đêm....
... cô đã xa rời điều hạnh phúc nhỏ nhoi ấy rồi....
.... rồi cô sẽ lại phải từ bỏ những gì nữa đây??...
... lòng thù hận của cô....
.... phải chăng đã làm tất cả mọi chuyện trở nên rắc rối?
... nhưng...
... cô không thể xóa bỏ nó.... đối với cô....
.... lòng thù hận ấy...
... có lẽ chính là cách để hình ảnh của ba mẹ không bị nhạt nhòa đi qua từng năm tháng...
... là cách để cô níu kéo ... níu kéo kí ức hạnh phúc xa xưa....
...............
... tình yêu của cô....
... tình yêu ấy... sẽ đi về đâu?? tình yêu ấy rồi sẽ ra sao??
......." thánh thần ơi... con cầu xin người.... hãy cho con được ở bên cạnh người ấy thêm 1 chút nữa.... chỉ 1 chút nữa thôi.........."
.... 1 giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống nền đá cẩm thạch đen tuyền lạnh giá.................
____________________________________________
Candy nằm im lặng trên chiếc giường trắng muốt. cô thật sự đã trở lại đây rồi. Nhìn ra khung cửa kính trong suốt. 1 màn đêm đen lạnh giá bao trùm. Không biết sẽ ra sao nữa đây... Mệt mỏi... trong khoảnh khắc... Candy chợt muốn tan biến vào khoảng đen ấy... biến mất được... có thể quên đi tất cả... như thế có lẽ sẽ nhẹ nhõm thanh thản hơn bây giờ nhiều...
... cảm giác cô độc vây lấy cả thân hình mảnh dẻ của cô....
... cô.......muốn tan đi.... muốn trở thành 1 làn khói hư ảo.... và rồi... biến mất... không để lại chút dấu vết gì.........
.... muốn tan biến.... đồng nghĩa với việc...... cô........................... muốn chết........
... không có Kid ở bên khiến Candy trở nên như thế...... Candy thấy lòng mình lạnh giá... lạnh giá như màn đêm ngoài kia.... 1 màn đen mịt mù tăm tối...............
.. ... giữa cái không gian tĩnh mịch ấy, chiếc di động chợt reo vang. Candy không buồn nhìn tên người gọi nữa, để chiếc di dộng kề bên tai, Candy thì thào nhấc máy:
_ Ai vậy?
_" là anh. Candy à!!"_ giọng nói trầm ấm của Kid vang lên.
_ A.. anh à! Có chuyện gì không?_ Candy gần như reo lên vì mừng rỡ, nhưng rồi cô lại trở về câu nói lạnh lùng quen thuộc thường ngày để che giấu đi niềm vui trong giọng nói của mình.
_" Không! chỉ là... _ Kid tỏ ra lúng túng_ chỉ là... anh thấy hơi khó ngủ. hix. Chắc anh đã làm phiền em trong lúc đang ngủ rồi nhỉ?hix"
_ À! Không sao mà!_ Candy khẽ mỉm cười. Kid thật là đáng yêu quá!
_" anh.. anh nhớ em lắm, Candy à!"
_ em biết mà!_ Candy nở 1 nụ cười mãn nguyện. Kid gọi đến thật đúng lúc, đúng lúc cô đang không biết mình đang sống vì cái gì... tại sao mình phải sống.... và anh gọi đến... như là tia hi vọng kéo cô thoát ra bóng tối....
_ " ừ!..._ Kid im lặng 1 lúc, không biết phải nói gì nữa_ .. thôi, em ngủ ngon nha!anh chỉ muốn nghe giọng em chút thôi! anh thấy không yên tâm lắm! nhưng chắc là do anh nghĩ quá lên rồi! hix!"
_ Không sao mà!..._ Candy dịu dàng_ anh à, em cảm ơn anh nhiều lắm.
_" Ơ.. anh có làm gì đâu, sao em lại..."
_ Anh cũng ngủ ngon nha.
_ " ừ, vậy thôi em ngủ đi. Em cúp máy trước đi nhé"
_ Vâng, em biết rồi.
_ " tạm biệt._ Kid có vẻ buồn buồn"
_ ừ, anh à..._ Candy thì thầm trước khi cúp máy_ em cũng nhớ anh nhiều lắm.
Và 1 đêm dài đã trôi qua, trong yên bình và hạnh phúc như thế. Nhưng, cả Kid và Candy nào có đâu hay... đêm nay..
...... đêm nay là đêm yên bình ấm áp cuối cùng.....
...... trước khi giông tố nổi lên....................... xóa tan đi tất cả........
" hãy ngủ đi... hãy ngủ yên.... bởi ngày mai....khi thức dậy..... tất cả sẽ chỉ còn là nước mắt... tình yêu sẽ rời xa... như bong bóng xà phòng...... vỡ tan tành không để lại chút vết tích...
.... và.........biến mất ....."
" tình yêu chỉ là 1 giấc mộng đẹp đẽ. Mãi mãi chỉ là 1 giấc mơ không bao giờ thành hiện thực"
_ Cái gì thế này?_ người đàn ông già nhìn trừng trừng vào tờ báo đang cầm trên tay mình, nhíu mày, tỏ ý không hài lòng chút nào.
_ Thưa chủ tịch, tôi cũng không rõ lắm._ Người thư kí cúi đầu_ có vẻ như tiểu thư đang dấn thân vào ngành giải trí.
_ Ta muốn nó dừng cái việc điên rồ này ngay lập tức! Anh hiểu ý ta không?_ người đàn ông già nghiêm nghị nói.
_ tôi... thành thật xin lỗi, thưa chủ tịch_ người thư kí ngập ngừng_ nhưng.... tôi không thể...
_ Anh không thể?_ vị chủ tịch nhìn chằm chằm, trong ánh mắt lóe lên chút tức giận.
_ Vâng,... không phải là tôi không muốn.... nhưng đúng là ta không thể ngăn được, thưa chủ tịch!
_ vì sao?..._ ông buột miệng hỏi, rồi khẽ gật đầu_ lẽ nào.... là tổng công ty Stars đứng sau vụ này?
_ Vâng ạ! tôi nghĩ chúng ta tuy mạnh về kinh tế, nhưng.... về chính trị, truyền thông... công ty Stars có ảnh hưởng rất lớn... nếu chúng ta động đến họ.. sau này sẽ khó mà làm việc với nhau được... như thế thật không tốt chút nào.......
_ ừm! anh không cần phải giải thích... ta hiểu rất rõ vấn đề này..._ ông trầm ngâm_ có vẻ như nó đang thách thức ta thì phải.....
_ tôi không nghĩ là tiểu thư có ý định đó đâu ạ!
_ Ừm! Cái đó thì không biết trước được!_ vị chủ tịch khẽ nở 1 nụ cười mỉa mai_ còn việc ta giao cho anh... anh đã làm đến đâu rồi?
_ Thưa, tôi vẫn đang cho người tiếp tục, nhưng có khá nhiều mâu thuẫn... rất mập mờ, có vẻ như tất cả chỉ là 1 màn kịch được che giấu... và tôi nghĩ, sự thật... sự thật chắc chắn là ...
_ Anh không cần nói nữa!_ Ông giơ tay ra hiệu im lặng._ Ta biết rồi. Hãy tiếp tục đi! Ta tin tưởng anh sẽ không phụ lòng mong đợi của ta!
_ Vâng. Vậy tôi xin lui._ người thư kí cúi đầu chào rồi quay bước đi ra khỏi phòng để lại vị chủ tịch già đắm chìm trong trầm tư suy nghĩ của riêng mình...." ... sự thật rốt cuộc là gì đây?... ta linh cảm... có chuyện vô cùng bí mật đã được che giấu....
..........Kyo à... con gái yêu quý của con... đang toan tính điều gì?...con đang muốn làm gì hả?.... cháu gái bé bỏng của ta.... tất cả những gì ta làm.. đều vì muốn con được hạnh phúc......"...................
_________________________________________________
_ Bây giờ cậu muốn thế nào nữa đây?_ Candy ngồi trên ghế trong phòng vip nhất của công ty Stars, khó chịu hỏi.
_ Đừng có nóng thế chứ!!_ Salasa cười cười.
_ Bây giờ đến trường tớ cũng không thể đến được!! À không, không dám đến. Nói thế mới đúng!_ Candy lạnh lùng nói.
_ Ừ!! Công việc của Hội học sinh, tớ sẽ giải quyết hết! Được chưa?_ Salasa mỉm cười.
_ Nhưng... có 1 chút vấn đề..._ Kid ngồi im lặng trong phòng nãy giờ, khẽ nói.
_ Là chuyện gì?_ Salasa thắc mắc.
_ Vấn đề ở đây chính là... Candy đang ở nhà tôi!_ Kid đáp. _ giới paparazzi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu... họ sẽ nhanh chóng tìm ra nơi ở của tôi... nếu như cả tôi và Candy cùng xuất hiện.... sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô ấy... tôi không muốn như vậy....
_ Candy xem kìa, anh ấy nghĩ cho cậu quá nhỉ? hihi.
_ Ừ!! dù sao thì tớ cũng nghĩ giống như Kid vậy!_ Candy gật đầu.
_ Ừ, về việc này.... tớ nghĩ tớ cần nói chuyện riêng với cậu!_ Salasa quay đầu lại hỏi Kid_ anh có phiền không?
_ Không sao_ Kid đứng dậy_ 2 người cứ tự nhiên._ Kid mỉm cười.
Đợi Kid rời khỏi phòng, Candy nhìn Salasa, nói:
_ Bây giờ được rồi đó!
_ Ừ!! Candy à, tớ nghĩ là...._ Salasa ngập ngừng_ Kid nói rất đúng đó.
_ Điều này thì tớ biết!
_ Cậu không hiểu ý tớ thật à?
_ Cậu đang muốn tớ trở về nhà phải không?_ Candy dò xét.
_ Ừ. Đúng vậy. Vì sự an toàn của cậu và của Kid.
_ Ừm.
_ Tuy là tớ rất tự tin rằng có thể bảo vệ cậu và Kid 1 cách hiệu quả nhất.Nhưng cái gì cũng có thể có rủi ro của nó. Nếu như ông cậu biết chuyện cậu và Kid công khai như thế, chẳng phải là chuyện để lại hậu quả tai hại nhất hay sao? Nên mong cậu hiểu cho tớ, nếu cần tớ sẽ nói với Kid thay cho cậu.
_ Không sao. Kid không thể nói gì được mà! Và đây hoàn toàn không phải việc xấu.
_ Tớ thành thật xin lỗi._ Salasa cúi đầu.
_ Không phải lỗi của cậu! Dù sao thì tớ cũng phải rời khỏi đó mà!_ Candy khẽ cười_ tớ cũng đang có ý định đó, nhưng chưa có dịp nào thích hợp.
_ Ừm! Nếu thế thì may thật! À, chiều nay, tớ sẽ đến đón cậu và Kid, 2 người cần quay 1 vài thứ!
_ tớ biết rồi.
_ 2 người đứng sát vào 1 chút!! Ok!! Tách!!! Bây giờ thì nghỉ giải lao 15 phút!!!
Vị nhiếp ảnh danh tiếng mỉm cười 1 cách vô cùng hài lòng nói với Salasa:
_ Chụp ảnh đã nhiều năm nhưng tôi chưa bao giờ thấy cặp nào ăn ý và đẹp đôi thế này!!
_ Ừm!! Tôi biết!_ Salasa mỉm cười đáp lại_ tôi đặt hết hi vọng của mình vào 2 người này mà!!! 2 thần tượng vừa mới nổi tiếng chỉ trong vòng chưa đầy 24 giờ!!!
_ Nghĩa là... _ Vị nhiếp ảnh gia có vẻ không tin vào tai mình_ ... tôi nghĩ 2 người đó là dân chuyên nghiệp cơ đấy!!!!!!!!!!!!!!
_ Họ là bạn tôi!! Ông thấy sao?
_ Rất tỏa sáng!!Giống như sinh ra là dành cho ngành giải trí!! Giống như cô vậy!!!
_ Tôi??_ Salasa khẽ mỉm cười_ tôi bình thường thôi!!! Còn họ.._ Cô cố lảng sang chuyện khác_ 2 người ấy, sinh ra để làm những điều vĩ đại hơn là làm thần tượng!
_ Ồ thế ư? Nhưng mà còn về cô, tôi thật sự nghĩ như vậy đấy!!! Hoàn toàn thật lòng! _ Kế hoạch của Salasa có vẻ đã không được thành công, vị nhiếp ảnh gia có vẻ không hề mắc phải chút mưu mẹo của cô.
_ Ừm! Cảm ơn ông!! Tôi còn chút chuyện!! Thành thật xin lỗi!!!_ Salasa đành dùng hạ sách cuối cùng để rời khỏi đó vì không muốn nghe những điều ông ấy nghĩ về mình.
_ Không sao! Cô cứ đi đi!
Salasa cúi đầu chào rồi quay lưng đi về phía Candy và Kid đang đứng. Candy khẽ nhướn mày 1 cái, Kid gật đầu chào lấy lệ. Salasa nở 1 nụ cười tươi tắn như không hề có chuyện gì xảy ra, nói:
_ Cậu lúc nào cũng tuyệt vời hơn những gì tớ mong đợi!! Cả anh nữa!! Kid!!! Anh quả nhiên không làm tôi thất vọng!!
_ Cảm ơn!!_ Kid gật đầu.
_ Được rồi!!! không cần phải nói thế!! Cái này là thỏa thuận!!!! Là hợp đồng mà!_ Candy lạnh lùng cất tiếng.
_ ừ!! nhưng dẫu sao thì vẫn phải cảm ơn 2 người vì đã chấp nhận đề nghị của tôi! mà này, Candy...._ Salasa ngập ngừng_ cậu đã nói chuyện đó chưa?_ Mắt nhìn sang Kid.
_ ... Chưa_ Candy khẽ khàng đáp lại.
_ Hay là để tớ nói giùm cho nhé?_ Salasa tỏ ra ái ngại.
_ Thôi, tớ sẽ nói.
_ 2 người có cần tôi đi chỗ khác không?_ Kid nhìn Candy và Salasa, dò hỏi 1 cách lịch sự.
_ Không cần đâu. Người đi phải là tôi mới đúng!_ Salasa mỉm cười_ vậy thôi, 2 người nói chuyện đi nha. Chào anh!_ Salasa cúi đầu_ bye cậu nha, Candy!!_ nở 1 nụ cười tươi tắn, rồi quay đi.
________________________________________
_ Có chuyện gì muốn nói với anh à?_ Kid đợi Salasa đi khuất, liền lên tiếng.
_ Vâng..._ Candy ngập ngừng.
_ Là chuyện gì?_ Kid ngại ngần_ hình như em có vẻ...._ Kid chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa nên đành lấp lửng.
_ Ừ! Em thật sự xin lỗi anh nhiều, Kid à!
_ Vì sao??_ Kid ngạc nhiên.
_ Ngày mai..._ Candy nuốt nước bọt_ ngày mai... em sẽ rời khỏi nhà anh!
_ sao?
_ em phải về nhà của em.... em xin lỗi!_ Candy cúi đầu.
_ Không... đây có phải lỗi của em đâu! sao em lại phải xin lỗi chứ? _ Kid lắc đầu_ đó là quyền của em, em muốn đi hay ở là do em quyết định, anh đâu thể trách ai được!_ Giongj Kid buồn buồn.
_ Ừ! Nhưng...
_ Không sao đâu mà! Anh không hiểu sao em lại tỏ vẻ như đã làm gì có lỗi gì lớn lắm với anh như vậy đó!_ Kid cố nở 1 nụ cười_ anh biết là bây giờ trông anh chẳng có gì là thật lòng khi nói thế, bởi vì thực ra, anh luôn muốn em ở bên cạnh anh..._ Kid ngập ngừng_ anh ích kỉ quá! Phải không? Nhưng em đừng để tâm đến việc đó như thế! Em đang làm cho anh càng ngày càng ích kỉ đó!!_ Kid phụng phịu.
_ Không sao mà!!hì! Cưng đúng là dễ thương quá đi mất!!_ Candy cười.
_Ừ!! Baby đáng yêu thế này mà !!_Kid hùa theo_ em không yêu mới là lạ!
_ Chậc! Anh tự kiêu à?? Haha!!
_ Thì sao? Anh thế này kiêu chút cũng có gì sai cơ chứ???_ Kid nháy mắt.
_ thôi, cho em xin! haha!Anh thật là!
_____________________________________________
Tối hôm đó, Candy đã quay về nhà. Không phải là nơi vị chủ tịch già sống, mà là biệt thự lạnh giá như 1 pháo đài, món quà của vị chủ tịch dành cho cô lúc 10 tuổi, khu biệt thự được xây dưới sự thiết kế và chỉ dẫn của Candy. Nơi được bảo vệ bởi hệ thống an ninh bất khả xâm phạm, là 1 mô hình thu nhỏ của trung tâm thương mại, nơi đầy đủ tất cả những gì cần thiết và thừa thãi để sống, và là nơi....giam cầm tuyệt vời nhất... nếu muốn..........
Candy bỏ chiếc vali nặng nề xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch đen tuyền. Cả tòa biệt thự im ắng đến lạnh người. Bóng tối bao trùm. Đã bao lâu rồi Candy không cảm nhận được cái cảm giác bị bóng tối vây lấy như vậy nhỉ? chỉ mới hơn 1 tháng... mà biết bao chuyện đã xảy ra.... Candy ngồi sụp xuống...lạnh quá.... vòng tay ấm áp của Kid mỗi đêm....
... cô đã xa rời điều hạnh phúc nhỏ nhoi ấy rồi....
.... rồi cô sẽ lại phải từ bỏ những gì nữa đây??...
... lòng thù hận của cô....
.... phải chăng đã làm tất cả mọi chuyện trở nên rắc rối?
... nhưng...
... cô không thể xóa bỏ nó.... đối với cô....
.... lòng thù hận ấy...
... có lẽ chính là cách để hình ảnh của ba mẹ không bị nhạt nhòa đi qua từng năm tháng...
... là cách để cô níu kéo ... níu kéo kí ức hạnh phúc xa xưa....
...............
... tình yêu của cô....
... tình yêu ấy... sẽ đi về đâu?? tình yêu ấy rồi sẽ ra sao??
......." thánh thần ơi... con cầu xin người.... hãy cho con được ở bên cạnh người ấy thêm 1 chút nữa.... chỉ 1 chút nữa thôi.........."
.... 1 giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống nền đá cẩm thạch đen tuyền lạnh giá.................
____________________________________________
Candy nằm im lặng trên chiếc giường trắng muốt. cô thật sự đã trở lại đây rồi. Nhìn ra khung cửa kính trong suốt. 1 màn đêm đen lạnh giá bao trùm. Không biết sẽ ra sao nữa đây... Mệt mỏi... trong khoảnh khắc... Candy chợt muốn tan biến vào khoảng đen ấy... biến mất được... có thể quên đi tất cả... như thế có lẽ sẽ nhẹ nhõm thanh thản hơn bây giờ nhiều...
... cảm giác cô độc vây lấy cả thân hình mảnh dẻ của cô....
... cô.......muốn tan đi.... muốn trở thành 1 làn khói hư ảo.... và rồi... biến mất... không để lại chút dấu vết gì.........
.... muốn tan biến.... đồng nghĩa với việc...... cô........................... muốn chết........
... không có Kid ở bên khiến Candy trở nên như thế...... Candy thấy lòng mình lạnh giá... lạnh giá như màn đêm ngoài kia.... 1 màn đen mịt mù tăm tối...............
.. ... giữa cái không gian tĩnh mịch ấy, chiếc di động chợt reo vang. Candy không buồn nhìn tên người gọi nữa, để chiếc di dộng kề bên tai, Candy thì thào nhấc máy:
_ Ai vậy?
_" là anh. Candy à!!"_ giọng nói trầm ấm của Kid vang lên.
_ A.. anh à! Có chuyện gì không?_ Candy gần như reo lên vì mừng rỡ, nhưng rồi cô lại trở về câu nói lạnh lùng quen thuộc thường ngày để che giấu đi niềm vui trong giọng nói của mình.
_" Không! chỉ là... _ Kid tỏ ra lúng túng_ chỉ là... anh thấy hơi khó ngủ. hix. Chắc anh đã làm phiền em trong lúc đang ngủ rồi nhỉ?hix"
_ À! Không sao mà!_ Candy khẽ mỉm cười. Kid thật là đáng yêu quá!
_" anh.. anh nhớ em lắm, Candy à!"
_ em biết mà!_ Candy nở 1 nụ cười mãn nguyện. Kid gọi đến thật đúng lúc, đúng lúc cô đang không biết mình đang sống vì cái gì... tại sao mình phải sống.... và anh gọi đến... như là tia hi vọng kéo cô thoát ra bóng tối....
_ " ừ!..._ Kid im lặng 1 lúc, không biết phải nói gì nữa_ .. thôi, em ngủ ngon nha!anh chỉ muốn nghe giọng em chút thôi! anh thấy không yên tâm lắm! nhưng chắc là do anh nghĩ quá lên rồi! hix!"
_ Không sao mà!..._ Candy dịu dàng_ anh à, em cảm ơn anh nhiều lắm.
_" Ơ.. anh có làm gì đâu, sao em lại..."
_ Anh cũng ngủ ngon nha.
_ " ừ, vậy thôi em ngủ đi. Em cúp máy trước đi nhé"
_ Vâng, em biết rồi.
_ " tạm biệt._ Kid có vẻ buồn buồn"
_ ừ, anh à..._ Candy thì thầm trước khi cúp máy_ em cũng nhớ anh nhiều lắm.
Và 1 đêm dài đã trôi qua, trong yên bình và hạnh phúc như thế. Nhưng, cả Kid và Candy nào có đâu hay... đêm nay..
...... đêm nay là đêm yên bình ấm áp cuối cùng.....
...... trước khi giông tố nổi lên....................... xóa tan đi tất cả........
" hãy ngủ đi... hãy ngủ yên.... bởi ngày mai....khi thức dậy..... tất cả sẽ chỉ còn là nước mắt... tình yêu sẽ rời xa... như bong bóng xà phòng...... vỡ tan tành không để lại chút vết tích...
.... và.........biến mất ....."
" tình yêu chỉ là 1 giấc mộng đẹp đẽ. Mãi mãi chỉ là 1 giấc mơ không bao giờ thành hiện thực"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.