Chương 46
Angdevy
25/05/2013
Chiều hôm đó, khi Candy, Hanachi và Salasa đang ngồi ở
phòng Hội học sinh như thường lệ, thì nhân vật được nhắc đến nhiều nhất
trong buổi sáng đã xuất hiện. Dĩ nhiên, không ai khác, đó là Ken. Ken có vẻ thay đổi nhiều. Vẫn mái tóc vàng óng lấp lánh, vẫn đôi mắt xanh
dương hút hồn, nhưng ở Ken có vẻ gì đó trầm tĩnh hơn, điềm đạm hơn, vẻ
đào hoa lãng tử như dần dần mất đi.
_ Người ta nói, tình yêu có thể khiến con người thay đổi. Quả là không sai chút nào_ Đó là nhận xét mới nhất của Salasa dành cho Ken sau hơn 1 tháng không gặp.
_ Quá khen rồi._ Ken mỉm cười đáp lại_ Được nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước Nhật ca ngợi, thật sự quá vinh hạnh.
_ Tôi có nói là chuyển biến theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực đâu._ Salasa khẽ nhếch khóe môi lên 1 chút._ nên đâu thể nói tôi đang khen hay chê anh được?
_ Tôi sẽ coi đó là 1 lời khen!_ Ken không chút tức giận, vẫn nở nụ cười.
_ Thật là! Anh đến đây tìm Yuli à?_ Salasa tảng lờ đi, chuyển sang chủ đề khác_ Yuli hiện đang có việc, không ở đây, nếu anh muốn gặp Yuli thì...
_ Không._ Salasa chưa kịp nói hết câu thì Ken đã vội đáp rồi quay về phía Candy đang chơi cờ vua với Hanachi_ Anh có chuyện muốn nói. Làm phiền em chút được không?
_ Candy?_ Hanachi ngửng đầu lên nhìn Ken với vẻ mặt khó chịu ra mặt_ anh không thấy tôi và Candy đang bận à?
_ Tôi xin lỗi._ Ken gật đầu_ vậy khi khác cũng được.
_ Không! Nói chuyện đi!_ Candy đứng dậy, rồi nói với Hanachi_ Thông cảm, lần sau chúng ta tiếp tục. Bây giờ tớ cũng hầu như không có tâm trạng tiếp cờ với cậu. Xin lỗi!
_ Không sao._ Hanachi nhìn Ken với ánh mắt sắc lạnh_ Tôi thật sự rất ghét người nào phá ngang việc của mình!_ Rồi sắp xếp lại bàn cờ.
_ Đi vào đây!_ Candy khoát tay, rồi bước vào phòng riêng dành cho Hội trưởng. Nhưng bởi vì không thể nào đóng cửa lại khi trong phòng chỉ có 1 nam 1 nữ như tình huống này, nên đành phải khép hờ. Salasa tinh ý mỉm cười, nói thật to rồi kéo tay Hanachi rời khỏi đó và khép cửa phòng Hội học sinh lại:
_ Vậy tôi cũng không làm phiền nữa!^^ ! 2 người nói chuyện thoải mái nhé! Chúng ta đi!
Sau khi bị Salasa kéo ra hành lang, Hanachi mới nhíu mày:
_ Người phải đi là anh ta! Không phải là tớ!!!!!
_ cậu thật là!_ Salasa chép miệng_ người ta cần riêng tư nói chuyện. Sao những lúc như thế này cậu lại trẻ con vậy không biết!
_ Kệ tớ đi!_ Hanachi mông lung suy nghĩ_ Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh ta có vẻ nghiêm trọng thái quá!
_ Đó là chuyện mà cậu với tớ không cần biết và cũng không nên biết!_ Salasa mỉm cười_ Điều quan trọng là cậu và tớ không được để những người không cần thiết vào đó!
_ Những người không cần thiết?_ Hanachi thật sự không hiểu nổi Salasa đang nghĩ gì trong đầu_ Là sao?
_ Thôi! Cậu đừng quan tâm nữa! Mấy chuyện linh tinh, cậu không cần để ý làm gì! Quả nhiên, mọi chuyện thật thú vị!_ trên môi Salasa bỗng hiện 1 nụ cười đầy ẩn ý.
______________________________
Phòng riêng của Hội trưởng Hội học sinh Xbest.
Gần 15 phút trôi qua trong im lặng. Không khí trong phòng càng ngày càng trở nên ngột ngạt. Ken thật sự chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Những gì anh bí mật âm thầm làm, là việc có lỗi với 2 người. Người bạn thân nhất của anh, và 1 người con gái dịu dàng yêu anh vô điều kiện. Ken đã liều lĩnh. Dù bản thân biết rằng sẽ gây tổn thương cho những người anh thương yêu nhất, dù anh cũng hiểu rằng những gì anh làm không thể nào giúp anh có được tình yêu của người con gái anh nhung nhớ bao năm. Nhưng anh vẫn chấp nhận. Chỉ cần có được cô trong vòng tay, cho dù trời đất sụp đổ, cho dù tất cả những người anh thương yêu nhất oán hận anh. Ken cũng không màng. Tình yêu của anh là tình yêu đơn phương đầy đau khổ, là tình yêu mà anh đã chôn giấu sâu tận trái tim mình. Ken đang đánh cược. Nhưng đây là 1 ván bài vô nghĩa. Bởi vì anh sẽ chẳng được gì, ngoài tổn thương chấm dứt tất cả mọi hi vọng.......
Candy cũng không có ý gợi chuyện . Cô mặc kệ Ken đang ngồi đối diện mặt mình như thế. Anh muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ. Muốn mở đầu như thế nào thì hãy để Ken nói. Cô cũng chẳng bận rộn gì lắm. Vả lại, Candy cũng không biết nên bắt đầu như thế nào mới phải. Tuy Candy có thể đoán ra được 1 phần câu chuyện, nhưng cô vẫn cẩn thận, dè dặt không nói trước. Và thời gian cứ thế trôi đi...
... Hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp xếp lại tất cả những gì trong đầu mình muốn nói, Ken lấy hết dũng khí mở miệng:
_ Em vẫn khỏe chứ?
_ Tôi không nghĩ anh ngồi suy nghĩ hơn 30 phút chỉ để hỏi câu này!_ Candy khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói.
_ Ừm! tất nhiên là vậy!_ Ken gật đầu_ Em với Kid vẫn tốt chứ?
_ Chuyện riêng tư xin phép được từ chối trả lời!_ Candy nói với giọng vui đùa. Không khí trong phòng thoải mái hẳn ra.
_ Nhưng anh là bạn thân nhất của Kid! Quan tâm bạn bè có gì sai?_ Ken cười.
_ Nhưng tôi không phải bạn thân của anh! Nên cũng không cần thiết phải trả lời!_ Candy cũng mỉm cười đáp lại._ đúng không?
_ Ừ! Lúc nào em cũng đúng! hì!_ Ken giơ 1 tay lên, ra hiệu đầu hàng_ dù sao, em không nói thì anh cũng biết.
_ Bởi vì Kid sẽ hoặc đã nói cho anh biết?_ Candy chớp mắt.
_ Đúng vậy.
_ Vì anh là bạn thân nhất của Kid?
_ Ừ..._ Ken gật đầu.
_ Là bạn tốt thì sẽ không phản bội nhau._ Candy tựa lưng vào ghế thật thoải mái, phán 1 câu._ Đặc biệt lại là bạn thân nhất!
_ Anh chưa bao giờ phản bội Kid!_ Ken đáp 1 cách đầy kiên quyết.
_ Anh nói thế..._ Candy dừng 1 lúc rồi tiếp_ Không cảm thấy có chút ngượng mồm sao?
_ Ý em là gì?_ Ken nhìn thẳng vào mắt Candy.
_ Tôi nghĩ anh hiểu rõ những gì tôi nói._ Candy cũng nhìn Ken nhưng lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
_ Giá như em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế..._ Ken ngập ngừng_ thì anh đã chẳng làm như vậy rồi...
_ Lỗi của tôi?_ Candy chỉ tay vào chính mình, với vẻ mặt có chút khinh miệt.
_ Có thể chăng?_ Ken nhún vai.
_ Tôi đã làm gì anh?_ Candy trừng mắt_ anh là người trả lời. Chứ không phải là người có quyền đặt câu hỏi!
_ Ừm! em không làm gì anh! Cũng không phải là người có lỗi!_ Ken cúi đầu, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
_ Vậy thì tại sao?
_ Tại sao?_ Ken lặp lại câu hỏi của Candy_ Em muốn hỏi về việc gì?
_ Tại sao anh lại làm thế?_ Candy nhíu mày.
_ Trên đời này..._ Ken ngập ngừng_ ... có những câu hỏi " Tại sao?" không thể nào trả lời được...
_ Việc anh làm phụ thuộc vào lí trí của anh! Chỉ có những câu hỏi về thế giới vũ trụ huyền bí mới không có lời giải đáp!_ Candy ngay lập tức phủ nhận.
_ Thế à?_ Ken khẽ cười, nụ cười có chút cay đắng_ Liệu em có thể trả lời cho anh biết những câu hỏi anh đã tìm câu trả lời suốt bao năm nay mà không thể nào giải đáp ?
_ Tôi sẽ thử!
_ Hãy cho anh biết..._ Ken đứng dậy_ Lí do anh lại gặp em... cho anh biết vì sao ngày hôm đó , người đi nhặt quả bóng ấy lại là Kid? Cho anh biết tại sao em với Kid lại là 1 cặp? Cho anh biết..._ Ken bước vài bước, quay lưng lại, lúc này anh thật sự chẳng thể nào nhìn thẳng vào mắt cô được nữa_ Nếu như ngày hôm đó... người em gặp... không phải là Kid, mà là anh... liệu... người em yêu có thể là anh không?_ Môi anh run run, từng lời, từng lời 1 thốt ra đầy đau khổ.
_ Tôi..._ Candy sững sờ trước những gì Ken nói... anh có tình cảm với cô sao??!! Cô thật sự không thể nào ngờ được... Nhưng sau 1 vài phút bình tĩnh lại, Candy khẽ lắc đầu và nói_ Không... dù cho ngày hôm ấy, người đi nhặt quả bóng ấy là anh, người tôi gặp gỡ trước là anh... thì...cũng không chắc tôi sẽ yêu anh...
_ Tại sao?_ Ken dường như nuốt nước mắt vào tận đáy tim, giọng anh tưởng chừng đang mắc nghẹn nơi cổ họng.
_ Bởi vì..._ Candy cũng đứng dậy, bước lại gần chiếc bàn đặt cạnh đó_ Bởi vì thứ gắn kết Kid và tôi là ngôi nhà gỗ giữa khu vườn xinh đẹp ... là những kí ức xa xưa ở nơi thơ mộng ấy... là bí mật... mà nếu như anh quen tôi... anh và tôi cũng không thể nào có được ..._ Candy nhắm mắt lại, cô như đang quay ngược dòng thời gian trở về thời thơ ấu.
_ vậy ư?_ Ken hít 1 hơi thật sâu, rồi quay lại_ Thế tại sao người được chọn lại là Kid?!!
_ Câu hỏi này tôi thật sự không thể nào trả lời được._ Candy tránh ánh mắt của Ken.
_... em thấy chưa?_ Ken nuốt nước bọt khan, miệng khô khốc nói_ Bởi vì anh cũng không thể nào trả lời được, nên đã mãi mãi phải khổ sở như thế này..._ Ken tiến lại gần Candy_ anh đã luôn tự hỏi mình rằng, tại sao cuộc đời là trêu đùa anh như vậy... Tại sao lại để cho anh gặp em? Tại sao anh lại là bạn thân nhất của Kid?... quả là quá độc ác...
_ Và vì thế... anh làm vậy? Anh biết rằng tôi sẽ không lựa chọn anh kia mà!!!_ Candy giật lùi lại phía sau như 1 bản năng.
_ Biết! Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu nổi!!!!!! Tại sao anh thì không được?!!!!!
_ Điều đó anh biết rõ hơn tôi!!!!!! Không phải sao?!!!_ Candy trừng mắt nhìn Ken_ Anh không thể nào là vị hôn phu tôi sẽ lựa chọn!!!! Việc anh là 1 trong số các ứng cử viên đã khiến tôi không thể nào chấp nhận được rồi!!!! ANH LÀ BẠN THÂN NHẤT CỦA KID!! Anh không được phép làm vậy!!!!!!!! Anh đang phản bội lại niềm tin mà Kid dành cho anh!!!!!! Anh không hiểu sao?!!!!!
_ Hiểu thì sao?!!!_ Ken cắn chặt môi_ Tại sao anh lại phải từ bỏ tình yêu của mình cơ chứ?! Em với Kid vốn chẳng thể đến được với nhau! vậy thì tại sao anh lại không được!!!!!!! Anh đã làm gì sai ư?!!!!!! Tại sao?_ Ken gần như gào lên,tay anh nắm chặt lấy vai cô_ Em không biết!!! Không thể nào biết được anh đã đau khổ như thế nào suốt bao năm qua!!!!!!! Những ngày tháng chôn giấu tình yêu của mình, nghe Kid từng ngày từng giờ nói về em, anh đã nuốt tất cả những nỗi đau đó vào lòng... 10 năm! 10 năm chôn chặt tất cả cảm xúc của mình như thế đối với anh đã QUÁ ĐỦ rồi!!!!!!_ Ken nhấn mạnh_ Thời gian ấy, hãy coi như là thời gian anh đã vì tình bạn của mình và Kid mà làm vậy!!!! Và bây giờ thì không!!!!!!!! Anh muốn sống vì tình yêu của mình!!
_ ... không..._ Candy lắc đầu_ anh không thể làm như vậy... không được làm những người thương yêu anh bị tổn thương...
_ Anh KHÔNG QUAN TÂM! Trên đời này, anh chỉ cần có được em!!!! Anh sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì! Sẽ không quan tâm sẽ làm những ai bị tổn thương nữa!!!!!!
_ Anh biết là KHÔNG THỂ CƠ MÀ!!!!!_ Candy cố gắng thoát ra khỏi đôi tay anh nhưng không thể nào làm được!_ anh không được quên!! anh và Yuli là 1 đôi! Những gì anh làm sẽ khiến cô ấy đau đớn!!!!! Chẳng phải anh yêu Yuli sao? 2 người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp, đã cùng trải qua bao ngọt ngào lãng mạn! Hãy quay lại đi! Tôi sẽ coi như tất cả chưa từng xảy ra!
_ Nếu như có thể xóa sạch tất cả, thì anh đã không như thế này rồi! Yuli rất tốt, rất dịu dàng, rất quan tâm đến anh, nhưng..._ Ken nói rành rọt từng tiếng_ Anh chẳng thể nào chối bỏ được sự thật!!!!!Người anh yêu là em, Candy!!!!! Không phải là Yuli!!!
_ Là... như thế này sao?_ Từ sau cánh cửa khép hờ, giọng nói nấc nghẹn của 1 người con gái thốt lên, đôi mắt cô đẫm lệ...
Cả Candy và Ken đều kinh ngạc không nói nên lời!!!Yuli??!!!!!! tại sao Yuli lại xuất hiện vào lúc này!!!!!!!!!???!!!! Trong tình huống như vậy!!!!!! Rốt cuộc cô đã nghe được những gì???!!!!!!!!!!!
_ Người ta nói, tình yêu có thể khiến con người thay đổi. Quả là không sai chút nào_ Đó là nhận xét mới nhất của Salasa dành cho Ken sau hơn 1 tháng không gặp.
_ Quá khen rồi._ Ken mỉm cười đáp lại_ Được nữ minh tinh nổi tiếng nhất nước Nhật ca ngợi, thật sự quá vinh hạnh.
_ Tôi có nói là chuyển biến theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực đâu._ Salasa khẽ nhếch khóe môi lên 1 chút._ nên đâu thể nói tôi đang khen hay chê anh được?
_ Tôi sẽ coi đó là 1 lời khen!_ Ken không chút tức giận, vẫn nở nụ cười.
_ Thật là! Anh đến đây tìm Yuli à?_ Salasa tảng lờ đi, chuyển sang chủ đề khác_ Yuli hiện đang có việc, không ở đây, nếu anh muốn gặp Yuli thì...
_ Không._ Salasa chưa kịp nói hết câu thì Ken đã vội đáp rồi quay về phía Candy đang chơi cờ vua với Hanachi_ Anh có chuyện muốn nói. Làm phiền em chút được không?
_ Candy?_ Hanachi ngửng đầu lên nhìn Ken với vẻ mặt khó chịu ra mặt_ anh không thấy tôi và Candy đang bận à?
_ Tôi xin lỗi._ Ken gật đầu_ vậy khi khác cũng được.
_ Không! Nói chuyện đi!_ Candy đứng dậy, rồi nói với Hanachi_ Thông cảm, lần sau chúng ta tiếp tục. Bây giờ tớ cũng hầu như không có tâm trạng tiếp cờ với cậu. Xin lỗi!
_ Không sao._ Hanachi nhìn Ken với ánh mắt sắc lạnh_ Tôi thật sự rất ghét người nào phá ngang việc của mình!_ Rồi sắp xếp lại bàn cờ.
_ Đi vào đây!_ Candy khoát tay, rồi bước vào phòng riêng dành cho Hội trưởng. Nhưng bởi vì không thể nào đóng cửa lại khi trong phòng chỉ có 1 nam 1 nữ như tình huống này, nên đành phải khép hờ. Salasa tinh ý mỉm cười, nói thật to rồi kéo tay Hanachi rời khỏi đó và khép cửa phòng Hội học sinh lại:
_ Vậy tôi cũng không làm phiền nữa!^^ ! 2 người nói chuyện thoải mái nhé! Chúng ta đi!
Sau khi bị Salasa kéo ra hành lang, Hanachi mới nhíu mày:
_ Người phải đi là anh ta! Không phải là tớ!!!!!
_ cậu thật là!_ Salasa chép miệng_ người ta cần riêng tư nói chuyện. Sao những lúc như thế này cậu lại trẻ con vậy không biết!
_ Kệ tớ đi!_ Hanachi mông lung suy nghĩ_ Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh ta có vẻ nghiêm trọng thái quá!
_ Đó là chuyện mà cậu với tớ không cần biết và cũng không nên biết!_ Salasa mỉm cười_ Điều quan trọng là cậu và tớ không được để những người không cần thiết vào đó!
_ Những người không cần thiết?_ Hanachi thật sự không hiểu nổi Salasa đang nghĩ gì trong đầu_ Là sao?
_ Thôi! Cậu đừng quan tâm nữa! Mấy chuyện linh tinh, cậu không cần để ý làm gì! Quả nhiên, mọi chuyện thật thú vị!_ trên môi Salasa bỗng hiện 1 nụ cười đầy ẩn ý.
______________________________
Phòng riêng của Hội trưởng Hội học sinh Xbest.
Gần 15 phút trôi qua trong im lặng. Không khí trong phòng càng ngày càng trở nên ngột ngạt. Ken thật sự chẳng biết phải bắt đầu như thế nào. Những gì anh bí mật âm thầm làm, là việc có lỗi với 2 người. Người bạn thân nhất của anh, và 1 người con gái dịu dàng yêu anh vô điều kiện. Ken đã liều lĩnh. Dù bản thân biết rằng sẽ gây tổn thương cho những người anh thương yêu nhất, dù anh cũng hiểu rằng những gì anh làm không thể nào giúp anh có được tình yêu của người con gái anh nhung nhớ bao năm. Nhưng anh vẫn chấp nhận. Chỉ cần có được cô trong vòng tay, cho dù trời đất sụp đổ, cho dù tất cả những người anh thương yêu nhất oán hận anh. Ken cũng không màng. Tình yêu của anh là tình yêu đơn phương đầy đau khổ, là tình yêu mà anh đã chôn giấu sâu tận trái tim mình. Ken đang đánh cược. Nhưng đây là 1 ván bài vô nghĩa. Bởi vì anh sẽ chẳng được gì, ngoài tổn thương chấm dứt tất cả mọi hi vọng.......
Candy cũng không có ý gợi chuyện . Cô mặc kệ Ken đang ngồi đối diện mặt mình như thế. Anh muốn nghĩ gì thì cứ nghĩ. Muốn mở đầu như thế nào thì hãy để Ken nói. Cô cũng chẳng bận rộn gì lắm. Vả lại, Candy cũng không biết nên bắt đầu như thế nào mới phải. Tuy Candy có thể đoán ra được 1 phần câu chuyện, nhưng cô vẫn cẩn thận, dè dặt không nói trước. Và thời gian cứ thế trôi đi...
... Hơn nửa tiếng đồng hồ, sắp xếp lại tất cả những gì trong đầu mình muốn nói, Ken lấy hết dũng khí mở miệng:
_ Em vẫn khỏe chứ?
_ Tôi không nghĩ anh ngồi suy nghĩ hơn 30 phút chỉ để hỏi câu này!_ Candy khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói.
_ Ừm! tất nhiên là vậy!_ Ken gật đầu_ Em với Kid vẫn tốt chứ?
_ Chuyện riêng tư xin phép được từ chối trả lời!_ Candy nói với giọng vui đùa. Không khí trong phòng thoải mái hẳn ra.
_ Nhưng anh là bạn thân nhất của Kid! Quan tâm bạn bè có gì sai?_ Ken cười.
_ Nhưng tôi không phải bạn thân của anh! Nên cũng không cần thiết phải trả lời!_ Candy cũng mỉm cười đáp lại._ đúng không?
_ Ừ! Lúc nào em cũng đúng! hì!_ Ken giơ 1 tay lên, ra hiệu đầu hàng_ dù sao, em không nói thì anh cũng biết.
_ Bởi vì Kid sẽ hoặc đã nói cho anh biết?_ Candy chớp mắt.
_ Đúng vậy.
_ Vì anh là bạn thân nhất của Kid?
_ Ừ..._ Ken gật đầu.
_ Là bạn tốt thì sẽ không phản bội nhau._ Candy tựa lưng vào ghế thật thoải mái, phán 1 câu._ Đặc biệt lại là bạn thân nhất!
_ Anh chưa bao giờ phản bội Kid!_ Ken đáp 1 cách đầy kiên quyết.
_ Anh nói thế..._ Candy dừng 1 lúc rồi tiếp_ Không cảm thấy có chút ngượng mồm sao?
_ Ý em là gì?_ Ken nhìn thẳng vào mắt Candy.
_ Tôi nghĩ anh hiểu rõ những gì tôi nói._ Candy cũng nhìn Ken nhưng lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
_ Giá như em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế..._ Ken ngập ngừng_ thì anh đã chẳng làm như vậy rồi...
_ Lỗi của tôi?_ Candy chỉ tay vào chính mình, với vẻ mặt có chút khinh miệt.
_ Có thể chăng?_ Ken nhún vai.
_ Tôi đã làm gì anh?_ Candy trừng mắt_ anh là người trả lời. Chứ không phải là người có quyền đặt câu hỏi!
_ Ừm! em không làm gì anh! Cũng không phải là người có lỗi!_ Ken cúi đầu, gương mặt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi.
_ Vậy thì tại sao?
_ Tại sao?_ Ken lặp lại câu hỏi của Candy_ Em muốn hỏi về việc gì?
_ Tại sao anh lại làm thế?_ Candy nhíu mày.
_ Trên đời này..._ Ken ngập ngừng_ ... có những câu hỏi " Tại sao?" không thể nào trả lời được...
_ Việc anh làm phụ thuộc vào lí trí của anh! Chỉ có những câu hỏi về thế giới vũ trụ huyền bí mới không có lời giải đáp!_ Candy ngay lập tức phủ nhận.
_ Thế à?_ Ken khẽ cười, nụ cười có chút cay đắng_ Liệu em có thể trả lời cho anh biết những câu hỏi anh đã tìm câu trả lời suốt bao năm nay mà không thể nào giải đáp ?
_ Tôi sẽ thử!
_ Hãy cho anh biết..._ Ken đứng dậy_ Lí do anh lại gặp em... cho anh biết vì sao ngày hôm đó , người đi nhặt quả bóng ấy lại là Kid? Cho anh biết tại sao em với Kid lại là 1 cặp? Cho anh biết..._ Ken bước vài bước, quay lưng lại, lúc này anh thật sự chẳng thể nào nhìn thẳng vào mắt cô được nữa_ Nếu như ngày hôm đó... người em gặp... không phải là Kid, mà là anh... liệu... người em yêu có thể là anh không?_ Môi anh run run, từng lời, từng lời 1 thốt ra đầy đau khổ.
_ Tôi..._ Candy sững sờ trước những gì Ken nói... anh có tình cảm với cô sao??!! Cô thật sự không thể nào ngờ được... Nhưng sau 1 vài phút bình tĩnh lại, Candy khẽ lắc đầu và nói_ Không... dù cho ngày hôm ấy, người đi nhặt quả bóng ấy là anh, người tôi gặp gỡ trước là anh... thì...cũng không chắc tôi sẽ yêu anh...
_ Tại sao?_ Ken dường như nuốt nước mắt vào tận đáy tim, giọng anh tưởng chừng đang mắc nghẹn nơi cổ họng.
_ Bởi vì..._ Candy cũng đứng dậy, bước lại gần chiếc bàn đặt cạnh đó_ Bởi vì thứ gắn kết Kid và tôi là ngôi nhà gỗ giữa khu vườn xinh đẹp ... là những kí ức xa xưa ở nơi thơ mộng ấy... là bí mật... mà nếu như anh quen tôi... anh và tôi cũng không thể nào có được ..._ Candy nhắm mắt lại, cô như đang quay ngược dòng thời gian trở về thời thơ ấu.
_ vậy ư?_ Ken hít 1 hơi thật sâu, rồi quay lại_ Thế tại sao người được chọn lại là Kid?!!
_ Câu hỏi này tôi thật sự không thể nào trả lời được._ Candy tránh ánh mắt của Ken.
_... em thấy chưa?_ Ken nuốt nước bọt khan, miệng khô khốc nói_ Bởi vì anh cũng không thể nào trả lời được, nên đã mãi mãi phải khổ sở như thế này..._ Ken tiến lại gần Candy_ anh đã luôn tự hỏi mình rằng, tại sao cuộc đời là trêu đùa anh như vậy... Tại sao lại để cho anh gặp em? Tại sao anh lại là bạn thân nhất của Kid?... quả là quá độc ác...
_ Và vì thế... anh làm vậy? Anh biết rằng tôi sẽ không lựa chọn anh kia mà!!!_ Candy giật lùi lại phía sau như 1 bản năng.
_ Biết! Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu nổi!!!!!! Tại sao anh thì không được?!!!!!
_ Điều đó anh biết rõ hơn tôi!!!!!! Không phải sao?!!!_ Candy trừng mắt nhìn Ken_ Anh không thể nào là vị hôn phu tôi sẽ lựa chọn!!!! Việc anh là 1 trong số các ứng cử viên đã khiến tôi không thể nào chấp nhận được rồi!!!! ANH LÀ BẠN THÂN NHẤT CỦA KID!! Anh không được phép làm vậy!!!!!!!! Anh đang phản bội lại niềm tin mà Kid dành cho anh!!!!!! Anh không hiểu sao?!!!!!
_ Hiểu thì sao?!!!_ Ken cắn chặt môi_ Tại sao anh lại phải từ bỏ tình yêu của mình cơ chứ?! Em với Kid vốn chẳng thể đến được với nhau! vậy thì tại sao anh lại không được!!!!!!! Anh đã làm gì sai ư?!!!!!! Tại sao?_ Ken gần như gào lên,tay anh nắm chặt lấy vai cô_ Em không biết!!! Không thể nào biết được anh đã đau khổ như thế nào suốt bao năm qua!!!!!!! Những ngày tháng chôn giấu tình yêu của mình, nghe Kid từng ngày từng giờ nói về em, anh đã nuốt tất cả những nỗi đau đó vào lòng... 10 năm! 10 năm chôn chặt tất cả cảm xúc của mình như thế đối với anh đã QUÁ ĐỦ rồi!!!!!!_ Ken nhấn mạnh_ Thời gian ấy, hãy coi như là thời gian anh đã vì tình bạn của mình và Kid mà làm vậy!!!! Và bây giờ thì không!!!!!!!! Anh muốn sống vì tình yêu của mình!!
_ ... không..._ Candy lắc đầu_ anh không thể làm như vậy... không được làm những người thương yêu anh bị tổn thương...
_ Anh KHÔNG QUAN TÂM! Trên đời này, anh chỉ cần có được em!!!! Anh sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì! Sẽ không quan tâm sẽ làm những ai bị tổn thương nữa!!!!!!
_ Anh biết là KHÔNG THỂ CƠ MÀ!!!!!_ Candy cố gắng thoát ra khỏi đôi tay anh nhưng không thể nào làm được!_ anh không được quên!! anh và Yuli là 1 đôi! Những gì anh làm sẽ khiến cô ấy đau đớn!!!!! Chẳng phải anh yêu Yuli sao? 2 người đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp, đã cùng trải qua bao ngọt ngào lãng mạn! Hãy quay lại đi! Tôi sẽ coi như tất cả chưa từng xảy ra!
_ Nếu như có thể xóa sạch tất cả, thì anh đã không như thế này rồi! Yuli rất tốt, rất dịu dàng, rất quan tâm đến anh, nhưng..._ Ken nói rành rọt từng tiếng_ Anh chẳng thể nào chối bỏ được sự thật!!!!!Người anh yêu là em, Candy!!!!! Không phải là Yuli!!!
_ Là... như thế này sao?_ Từ sau cánh cửa khép hờ, giọng nói nấc nghẹn của 1 người con gái thốt lên, đôi mắt cô đẫm lệ...
Cả Candy và Ken đều kinh ngạc không nói nên lời!!!Yuli??!!!!!! tại sao Yuli lại xuất hiện vào lúc này!!!!!!!!!???!!!! Trong tình huống như vậy!!!!!! Rốt cuộc cô đã nghe được những gì???!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.