Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!

Chương 77

Angdevy

25/05/2013

Đứng lại ngay!_ Salasa nhíu mày, miệng ra lệnh, từng chữ thốt ra lạnh lùng sắc bén.

Neyuli từ từ quay đầu lại, tuy rằng bản thân có chút giật mình, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra thản nhiên vô cùng, khiến Salasa cảm thấy kì lạ. Không ngờ Neyuli chỉ biến mất trong vòng 1 tháng, mà có thể thay đổi đến chóng mặt như vậy, đúng là đáng kinh ngạc! Tuy nhiên, điều này chỉ khiến Salasa càng cảm thấy hứng thú hơn mà thôi!

_ Có chuyện gì?_ Neyuli nhướn mày, thái độ ngạo mạn không biết học được từ ai.

_ Cậu thay đổi ghê gớm quá đó, Yuli à!_ Salasa mỉm cười đầy ẩn ý.

_ Thật không dám nhận lời khen từ cậu!_ Neyuli đáp lại 1 cách khách sáo_ Nếu không có việc gì, thì đừng gọi tớ lại. Xin lỗi, tớ phải đi._ Neyuli định bước tiếp thì Hanachi đã xuất hiện trước mặt cô.

_ Có cần phải vội thế không?_ Hanachi lạnh lùng nói, khóe môi khẽ nhếch lên.

_ Để cho tớ đi!_ Neyuli chớp mắt 1 cái, rồi nhìn thẳng vào Hanachi mà không hề run sợ._ Tớ đã nói rồi, những gì các cậu cần biết đều đã biết cả rồi! Salasa, Cậu còn muốn gì nữa đây?_ rồi quay đầu nhìn Salasa, ánh mắt không chút thiện cảm.

_ Còn nữa kia mà…_ Salasa liếc mắt, mi khẽ chớp chớp_ chẳng phải sao?

_ Rốt cuộc thì cậu muốn biết điều gì nữa? Vòng vo mãi như vậy, chẳng qua chỉ là vì không có căn cứ, đúng không? Muốn thuyết phục người khác, hãy đem thứ có tính quyết định ra mà xác thực, đừng có chặn đầu chặn đuôi tớ như vậy! _ Neyuli thản nhiên nói_ Bởi vì không thể moi móc được chút gì từ tớ, nên cậu phải xài hạ sách, điều khiển cả Hanachi thế này cơ à?_ nói xong, Neyuli khẽ cười, nhìn Hanachi_ còn cậu nữa, cam tâm để Salasa sai bảo như vậy, quả là quá mất mặt!

_ Cậu muốn khích bác khiến Hanachi nổi giận sao?! Chơi tồi quá đấy Neyuli à!!! _ Salasa tức tối mắng Neyuli, thật không ngờ, có ngày Neyuli khiến cô nổi giận. _Giở trò như thế ….

Salasa chưa nói hết câu thì Neyuli đã cười khẩy và nói xen ngang vào:

_ Ồ, vậy cơ à? Nhưng nếu đó có là sự thật đi chăng nữa, thì cậu nghĩ cậu có tư cách để mắng tớ sao?

_ Cậu…_ Salasa sửng sốt, tay chỉ vào mặt Neyuli, dường như cô đang muốn nổ tung ra vì tức giận.

_ Thôi đi!_ Hanachi nhíu mày, giọng nói trầm khan vang vọng_ Salasa, nếu đã thế, tốt nhất đừng vòng vo nữa. Neyuli này, cậu quyết định im lặng không cho bọn tớ biết sự thật đến cùng chứ gì?

_ Sự thật?_ Neyuli thoáng ớn lạnh, Hanachi nói với thái độ nghiêm túc như vậy, cô đâu thể không cảm thấy tội lỗi? Nhưng, lời đã hứa, cô không thể phá vỡ! Dù cho có phải biến bản thân thành con người hoàn toàn trái ngược tính cách của mình, cô cũng quyết giữ im lặng.Neyuli nuốt nước bọt đánh ực, nói rõ ràng_ Sự thật là những gì các cậu đã biết!

_ Nhưng là do cậu ngụy tạo nên!_ Salasa tiếp lời Neyuli!

Neyuli trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Salasa, không thốt lên lời.

_ Đúng không?_ Salasa tiếp_ Cậu đã hứa với Candy cái gì vậy?_ Salasa tiến lại gần Neyuli, đưa môi kề sát bên tai, thì thầm_ Hứa sẽ giúp Candy ngụy tạo bằng chứng để giả vờ mất trí nhớ?! Trò chơi này kết thúc ở đây được rồi đó, Yuli thân mến ạ!!

Neyuli bước giật lùi, mặt tái mét! Cô đã để lộ sơ hở hay sao?!!

Dường như hiểu được suy nghĩ của Neyuli, Salasa lắc đầu, miệng mỉm cười dịu ngọt:

_ Cậu giả vờ hoàn hảo vô cùng, khiến tớ có phần kinh ngạc, rốt cuộc là đã học diễn xuất ở đâu vậy?_ Salasa chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật.

Neyuli có chút run rẩy. Nếu không phải là cô thì vì sao Salasa và Hanachi lại biết chuyện được cơ chứ?!

_ Chỉ có điều, người để lộ sơ hở lại chính là người chẳng ai ngờ đến._ Salasa tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối_ Candy tuy đóng kịch cũng không tồi chút nào, nhưng đáng tiếc là, có người hiểu Candy đến mức hơn cả chính Candy, thế nên, bị phát hiện mà Candy không hề hay biết… Cậu có biết đó là ai không?!_ Salasa nhướn nhướn mày.

Neyuli vẫn chưa hoàn toàn tỉnh trí, lắc đầu. Nếu Salasa đã đắc chí như vậy, chắc chắn cô sẽ chẳng còn đường thoái lui nữa rồi. Thế nên, sớm muộn gì cũng phải thú nhận, kéo dài cũng chẳng được gì.

_ Là Katsuki!_ Hanachi tiếp lời_ Candy muốn người đó không bị tổn thương, đúng không? Nhưng không ngờ, cô ấy lại đang làm cái việc khiến Katsuki phải gánh chịu nỗi đau thêm 1 lần nữa.

_ Nếu… nếu các cậu đã biết tất cả… thì… tớ sẽ nói rõ mọi chuyện. Nhưng …_ Neyuli ngập ngừng, tuy rằng bản thân đành buông xuôi, nhưng vẫn cố gắng cứu vãn chút ít_ các cậu phải giữ im lặng. Bởi vì tớ đã hứa với Candy…

_ Cái này không thể do bọn tớ quyết định!_ Hanachi lắc đầu_ mọi chuyện đã đi quá xa rồi! Candy cần được hạnh phúc!

_ Candy đã lựa chọn rồi!!! Cậu không hiểu sao?!_ Neyuli cắn nhẹ môi_ Tớ không vui vẻ gì khi lừa các cậu đâu! Chỉ có điều, đã hứa với Candy, tuyệt nhiên không thể nuốt lời! Candy đã quyết định như vậy rồi, tớ và các cậu còn có thể làm gì nữa?!

_ Chuyện này không thể để yên như vậy được! _ Salasa không đồng tình.

_ Không thể để yên thì cậu muốn làm gì nữa? Candy đã rất khổ sở rồi! Cậu không thấy hay sao?! Để lựa chọn như vậy, cậu có biết Candy đã đau khổ thế nào không?! Tớ xin cậu đấy! Salasa à!_ Neyuli úp mặt vào 2 lòng bàn tay, dường như đang cố nén nỗi đau!_ Candy đã bình tâm trở lại, cậu đừng phá hoại nữa!!!

_ Tớ không hề phá hoại!!!_ Salasa gắt lên_ Candy cần hạnh phúc bên người cô ấy yêu thật sự!!! Hạnh phúc mà cô ấy đang tạo dựng, chỉ là giả dối mà thôi!!!

_ Cậu thôi đi!!!_ Hanachi lạnh lùng nói.

_ Ý cậu là sao?_ Salasa ngay lập tức liếc mắt nhìn Hanachi.



_ Dù sao Candy cũng đã quyết định rồi…_ Hanachi từ tốn nói_ chúng ta nên tôn trọng quyết định của Candy!

_ các cậu đừng ảo tưởng nữa!!! Candy đâu hạnh phúc??!! Tình yêu của Candy, các cậu nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ vậy hay sao?!!

_ Không dễ dàng từ bỏ chút nào…thế nên, đừng khiến Candy dao động nữa.._ Neyuli lắc lắc đầu, 2 tay nắm chặt cánh tay Salasa, giọng khẩn khoản_ Hanachi cũng đã nói rồi. Cậu đừng cố chấp như vậy nữa, có được không?!!

_ Không thể được!!_ Salasa giật phắt tay ra, khiến Neyuli loạng choạng sắp ngã. Nhưng may mắn Hanachi đã kịp thời đỡ Yuli lại.

_ Không sao chứ?!_ Hanachi nhìn Neyuli, hỏi. Neyuli lắc đầu, ra hiệu không sao.

Hanachi nhíu mày, thái độ không hài lòng quay lại nhìn Salasa:

_ cậu cố chấp như vậy để làm gì? Chuyện này có liên quan gì đến cậu?!

_ Candy là bạn tớ!!! Tớ không thể để Candy như vậy được!!!

_ Salasa à, phải chăng…_ Hanachi ậm ừ 1 chút rồi tiếp_ cậu vẫn còn bị ám ảnh vì chuyện cũ?

_ Cậu…_ Salasa mím chặt môi, có chút kinh hoàng khi nghe Hanachi nói thế! Nhưng cô tuyệt đối không muốn thừa nhận!!!

_ Nếu là thế, thì tớ mong cậu hãy suy nghĩ lại đi! Cậu là cậu, Candy là Candy! Đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên cô ấy!!

_ Cậu im lặng đi! Chỉ cần trả lời cho tớ 1 câu mà thôi: Cậu định thế nào?!!_ Salasa gằn giọng.

_ Xin lỗi, tớ muốn đứng ngoài cuộc!

_ Hiểu rồi!_ Salasa hất hàm, quay đi_ nếu đã vậy, những gì tớ chuẩn bị làm, nhất quyết sẽ không thay đổi đâu!_ Salasa cảnh báo 1 câu rồi bước đi 1 cách dứt khoát.

_ Hanachi à… bây giờ phải làm thế nào đây?_ Neyuli tỏ ra vô cùng lo lắng.

_ Đứng ngoài cuộc thôi. Chuyện đến nước này, tớ và cậu không nên nhúng tay vào nữa. Đi thăm Candy thôi.

_ Candy!!!! Cậu làm sao thế này??!!! Tỉnh lại đi!!!_ Neyuli hoảng hốt chạy vào khi thấy Candy nằm bất động trên sàn nhà lạnh lẽo!!

_ Candy??!_ Hanachi nhíu mày, vội vàng đỡ Candy lên giường, quay đầu lại nhìn Neyuli đang tái xanh, nói 1 cách gấp gáp_ Gọi bác sĩ đến đây ngay!!!!

_ Tớ… tớ biết rồi!!_ Yuli vẫn chưa hoàn hồn, miệng lắp bắp đôi ba chữ rồi mau chóng chạy đi gọi bác sĩ.

-------------------------------------------------------

Sân bay Tokyo.

8h30 sáng.

_ Tôi không ngờ cô lại đến tiễn tôi thật!_ Kid nói với vẻ hơi bất ngờ.

_ Tôi đã bảo là tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để tiễn anh đi rồi mà!_ Salasa mỉm cười.

_ Rất cám ơn cô!_ Kid gật đầu.

_ Bạn thân của anh không đến sao?_ khóe môi cô khẽ cong lên, có chút giễu cợt.

_ Ken?_ Kid hỏi lại để chắc chắn, rồi đáp lại_ Hắn còn việc chưa xong, không thể đến được._ anh thở dài ngao ngán._ dù sao thì ai cũng có việc của người đó, vả lại con trai tạm biệt nhau cũng không có gì làm mùi mẫn cho cam, không cần thiết phải đưa tiễn.Đúng không?_ Kid nửa đùa nửa thật.

_ Ừ! Anh nói cũng phải!_ Salasa gật gù_ vậy tôi tiễn anh đi thế này, phải chăng là có gì đó mùi mẫn?_ Salasa chớp chớp mắt, tuy trông giảo hoạt nhưng vẫn rất đáng yêu.

_ E hèm!_ Kid vờ ho 1 cái, thốt ra 1 câu đùa không ác ý_ cô đúng là chẳng khác nào hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm! Có thể nói mà không biết ngượng như thế, tôi thật sự lấy làm bái phục!!!_ Kid chắp tay, tỏ vẻ cung kính.

_ Ôi! Anh quá khen rồi! Thật là vinh hạnh quá!_ Salasa cũng hùa theo, xua xua tay ý bảo không cần đa lễ, cố gắng biểu cảm 1 cách thái quá.

_ Thôi, cũng đến giờ tôi phải đi rồi!_ Kid khẽ cười, nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp_ tạm biệt cô nhé! Tôi rất vui vì được quen biết cô đó!_ Kid đưa tay ra, có ý muốn bắt tay 1 cái.

Salasa nhún vai, đưa tay ra để Kid không cảm thấy khó xử. Kid mỉm cười, trong nụ cười có nét buồn vời vợi, rồi kéo vali đi.

_ Khoan đã!_ Salasa gọi giật lại_ anh sẽ không quay về Nhật nữa sao?

Kid quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, rồi đáp:



_ Sẽ quay về khi tôi cảm thấy mình đủ tự tin.

_ Liệu có thể hay không?

_ Cô nghĩ sao?_ Kid không trả lời mà hỏi lại.

_ Lẽ nào nơi này chẳng còn gì để anh lưu luyến?

_ Có lẽ vậy…

_ Anh nhất quyết không thay đổi ý định?!

_ Đúng_ Kid gật đầu,miệng nở 1 nụ cười gượng gạo._ trừ khi ông bà tôi có chuyện gì đó thôi. Tôi nói gở rồi! Tạm biệt cô!

Salasa đứng yên, giơ tay ra hiệu chào. Kid quay lưng bước đi.

Salasa nhắm mắt lại, rồi trong giây lát, khóe môi cô nhếch lên, 1 nụ cười ẩn ý xuất hiện “ anh nói đúng, tôi là hồ ly tinh đã tu luyện ngàn năm, vậy nên hãy chờ xem, phép thuật của tôi là như thế nào!!”

-----------------------------------------------------------

11h.

Candy tựa lưng vào gối, mắt trống rỗng vô hồn nhìn ra khung cửa sổ nhỏ. Rèm cửa màu xanh tung bay trong gió, phất phơ mang 1 màu ảm đạm. Candy dường như chìm vào trong bức tranh không người ảo não ấy, khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống. Cô như vậy, đã 2, 3 tiếng rồi. Từ khi tỉnh lại, Candy cứ mãi ngồi bất động như thế. Neyuli sợ hãi khi Candy thành ra vậy, có cảm giác như đây chỉ là 1 cái xác không hơn không kém. Chuyện gì đã xảy ra vậy kia chứ?!

Neyuli liếc nhìn Hanachi ngồi trầm ngâm trên ghế, trong căn phòng này rõ ràng là có đến 3 con người, vậy mà lại im ắng đến kì lạ, như kiểu chỉ mình cô mới là vật thể sống, còn 2 người kia… tại sao lại có thể ngồi bất động như thiền vậy chứ?! Candy thì chẳng nói làm gì, nhưng còn Hanachi!!?!Tuy rằng cô học trà đạo bao lâu nay, từ thuở còn bé tí đến bây giờ, nhưng trong hoàn cảnh này, thật sự không thể tĩnh tâm đến độ như Hanachi được!!!

Bác sĩ nói Candy bị chấn động tâm lý quá mạnh!!! Dường như gặp 1 cú sốc tinh thần rất lớn!! Nhưng bản thân Neyuli không tài nào hiểu được, cô chỉ rời Candy chưa đầy 1 tiếng, thì trong thời gian đó, chuyện gì có thể xảy ra được kia chứ?! Còn việc gì có thể khiến Candy xúc động mạnh đến vậy??!! Về phần Hanachi, tại sao lại có thể điềm nhiên như thế, ngay cả khi Candy ngất đi giữa nền nhà, cô vẫn có thể bình tĩnh ứng phó!? Neyuli cắn nhẹ môi dưới, hết nhìn Candy đang thẫn thờ như cái xác không hồn, lại quay sang nhìn Hanachi đang trầm ngâm bất động. Thật sự cảm thấy bất lực vô cùng!

Neyuli nhìn ngược nhìn xuôi, muốn ra khỏi phòng cũng chẳng dám, cuối cùng không còn chịu đựng nổi, mới lắp ba lắp bắp trong miệng được câu:

_ Tớ… tớ đi mua cơm trưa!_ Rồi vội vàng chạy biến.@_@

Đợi Neyuli đi khỏi, Hanachi mới đứng dậy,tiến lại gần Candy, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn cô với ánh mắt đen thẳm như không đáy, trong đó chứa 1 tia sáng có chút kì dị.

_ Cậu định sao đây? Bây giờ mới nhận ra người cậu cần là ai, phải không?

Candy từ từ quay đầu lại nhìn Hanachi, miệng khẽ mở ra, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hanachi lắc đầu, thở dài, rồi lại tiếp:

_ Cậu không định… sang Mỹ để… hay sao?_ Hanachi nói lấp lửng, nhưng cô biết, chỉ cần từng đó thôi là Candy đã hiểu được những gì cô muốn biểu đạt.

Candy nhắm mắt lại 1 lát, có cảm giác như cô đang rất khổ sở. Rồi Candy nhìn Hanachi, mỉm cười:

_ Để làm gì?

_ Cậu cười gượng gạo thế này… tớ không muốn_ Hanachi cắn nhẹ môi, tuy khuôn mặt cô rất lạnh lùng, nhưng thái độ thì quả thật vô cùng chân thành_ nhận ra được mình muốn gì, tại sao cậu còn do dự? Tại sao còn phải phân vân khổ đau thế này?

_ Xem ra, cậu đã biết mọi chuyện rồi…_ Candy vẫn cứ mỉm cười, nhưng trong đó có chút xót xa_ là do tớ làm tớ chịu, cũng chính bản thân tớ đã quyết định như vậy. Ở bên Kat-kun là số phận của tớ…

_ Cậu …_ Hanachi định thốt lên câu “ cậu nhầm rồi! “ nhưng cuối cùng lại không thể nói. Bởi vì đúng hay sai, là nhầm lẫn thật hay không, cô thực sự chẳng thể đoán được, vả lại, người ngoài cuộc như cô, không có tư cách gì để xen vào.

_ Tớ đã từng nghĩ rằng, trên đời này, tớ sống chỉ để thù hận…_ Candy trầm mặc nói, ánh mắt xa xăm vô định_ chỉ cần trả hết nợ nần thù oán, tớ tuyệt nhiên chẳng còn gì nuối tiếc…cũng chẳng còn gì có thể níu kéo tớ ở lại cõi khổ đau này… nhưng mà, cuối cùng tớ đã hiểu, tớ đã sai thật rồi… cuộc đời này vốn chẳng hề đơn giản như vậy, cái chết tuy dễ dàng nhưng lại vô cùng khó khăn. Tớ đã có suy nghĩ để lại tất cả sau lưng… bạn bè… tình cảm... danh vọng… sự nghiệp… rồi ra đi, như là 1 sự giải thoát cho chính bản thân mình. Cứ nghĩ rằng chỉ cần như thế, tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng bây giờ, tớ đã hiểu ra, tớ không được phép ích kỷ như thế…_ Candy từ từ giương mắt nhìn Hanachi với ánh mắt kì lạ_ cuộc đời này tớ còn mắc nợ quá nhiều người… chưa trả hết thì không thể vứt bỏ sinh mạng được…

_ Và giờ đây…_ Hanachi cũng nhìn lại Candy, trong ánh mắt có chút nghi hoặc, có chút lo lắng thay cho bạn mình_ cậu tiếp tục sống để trả nợ cho Katsuki?! Trả nợ cho người đã luôn yêu thương cậu, bao bọc cậu, vì cậu mà hi sinh tất cả? Đó là lí do của cậu phải không?_ Hanachi nhướn mày, ánh nhìn trông càng sắc lạnh hơn.

Candy khẽ gật đầu. Đôi tròng mắt xanh cây dường như tối sầm hẳn đi, nụ cười trên môi đông cứng lại. Cảm giác bi thương hiện rõ.

_ Ngu ngốc!!!_ Hanachi không kiềm chế được, mắng Candy 1 câu!!

_ có lẽ chăng?_ Candy hững hờ đáp lại.

_ Cậu điên rồi! Vậy còn người đó thì sao? Chẳng phải anh ta cũng yêu cậu điên cuồng si dại hơn 10 năm trời đằng đẵng đó ư?! Cậu nợ tình cảm của người đó, lấy gì để trả đây?!! Tại sao trong chuyện tình yêu mà lại phán xét đến chuyện có vay có trả?! Ngu ngốc!!! Quá ngu ngốc!!! Cậu là khờ khạo hay quá ngây ngô đây?! Vả lại, điều quan trọng nhất, chính là, cậu cũng yêu người đó kia mà??!!! Đó mới là lí do chính đáng để cậu hành động!!!!!!

_ Yêu đâu phải cứ ở bên người đó cho bằng được?_ Candy dường như chẳng để tâm đến lời nói khó nghe của Hanachi, cô tiếp_ ở bên tớ, chỉ là khổ đau, chỉ là thương tổn. Tớ không thể… không thể làm vấy bẩn nụ cười của người đó… hạnh phúc của người đó, không nên có 1 vết hằn không đẹp đẽ như tớ. Chỉ cần người đó hạnh phúc, vui vẻ, tớ không còn gì luyến tiếc. Còn nỗi đau mà tớ đã gây ra cho Kat-kun, tớ muốn bản thân chữa lành cho anh ấy. Có lẽ đó là cái giá mà tớ phải trả cho những hành động ích kỷ của bản thân mình. Âu cũng là lẽ thường tình.

Hanachi thật sự chẳng biết nói gì nữa. Có thể Candy đúng. Níu kéo 1 người, đâu phải dễ? Khiến 1 người đã yêu thương bao bọc mình trong quãng thời gian đau khổ bất hạnh nhất bị tổn thương thêm 1 lần nữa lại càng khó khăn hơn. Hanachi liếc nhìn Candy, vẻ mặt cô bình thản vô cùng. Không luyến tiếc. Không đau khổ. Nếu như Candy đã quyết định, thì không nên làm cô xao động nữa. Chỉ có điều… Hanachi bất giác thở dài. Salasa đang định làm gì tiếp theo đây?! Có cảm giác, tất cả không thể dễ dàng như thế này…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đơn Giản Chỉ Vì Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook